Vũ Trụ Huyền Kỳ - Chương 5: Luyện Thể
Chương trước- Chương 1: Nô bộc Trần gia
- Chương 2: Trần Thu Nguyệt
- Chương 3: Cơ duyên
- Chương 4: Đại Vũ Trụ Thuật
- Chương 5: Luyện Thể
- Chương 6: Săn thú
- Chương 7: Thực lực tiến nhanh
- Chương 8: Lựa chọn võ kỹ
- Chương 9: Tấn cấp Hư Khí cảnh
- Chương 10: Quay về thành
- Chương 11: Luyện đan chi lộ
- Chương 12: Đệ tử Trần gia (1)
- Chương 13: Đệ tử Trần gia (2)
- Chương 14: Đệ tử Trần gia (3)
- Chương 15: Tà ý có mùi hôi
- Chương 16: Mua đan lô (1)
- Chương 17: Mua đan lô (2)
- Chương 18: Mua đan lô (3)
- Chương 19: Đan lô tới tay
- Chương 20: Hệ Thống Giả Lập Vô Hạn
- Chương 21: Luyện đan
- Chương 22: Sinh sự
- Chương 23: Chủ nhân của Trần gia (1)
- Chương 24: Chủ nhân của Trần gia (2)
- Chương 25: Sơn mạch mênh mông
- Chương 26: Ba tên thợ săn
- Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình
- Chương 28: Một chấp ba
- Chương 29: Lâm Phi Yến
- Chương 30: Tỷ lệ hoàn mỹ
- Chương 31: Thành quả
- Chương 32: Đại chiêu sinh gần kề
- Chương 33: Không khí khẩn trương
- Chương 34: Đông không đếm xuể
- Chương 35: Trận đấu đầu tiên
- Chương 36: Mạnh Khải đấu Phương Lệ
- Chương 37: Tâm ý
- Chương 38: Trọng kiếm
- Chương 39: Vòng ba kết thúc, vòng bốn bắt đầu
- Chương 40: Vô liêm sỉ
- Chương 41: Dị biến trên lôi đài
- Chương 42: Hoành không xuất thế
- Chương 43: Tiếp chưởng (1)
- Chương 44: Tiếp chưởng (2)
- Chương 45: Tỷ võ tiếp tục
- Chương 46: Hung hăng làm nhục (1)
- Chương 47: Hung hăng làm nhục (2)
- Chương 48: Bá đạo cường thế
- Chương 49: Mình ta chấp hết
- Chương 50: Nhẹ nhàng áp đảo
- Chương 51: Trần Phàm đấu Trần Nhất Long
- Chương 52: Chiến giáp và tà công
- Chương 53: Trần Phàm đấu Lâm Phong (1)
- Chương 54: Trần Phàm đấu Lâm Phong (2)
- Chương 55: Nhân Kiếm Phong
- Chương 56: Chủ khảo tức giận
- Chương 57: Ngựa quen đường cũ
- Chương 58: Chiến ý kỳ lạ
- Chương 59: Âm mưu quỷ kế
- Chương 60: Huyết Dạ
- Chương 61: Vàng lạnh sắt nóng
- Chương 62: Mặt mỏng
- Chương 63: Lợi dụng
- Chương 64: Phát giác âm mưu
- Chương 65: Kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn
- Chương 66: Huyết Tinh Đại Pháp
- Chương 67: Kiếm khí nguy hiểm
- Chương 68: Chết!
- Chương 69: Bên trong nhẫn trữ vật
- Chương 70: Thử nghiệm thân pháp
- Chương 71: Coi như ta nợ nàng một tiếng nói yêu thương
- Chương 72: Có thù tất báo
- Chương 73: Nói chuyện phiếm
- Chương 74: Tàn đồ
- Chương 75: Tạm biệt Vân Long thành
- Chương 76: Linh và yêu
- Chương 77: Thương Mang Sử Ký
- Chương 78: Đặc sản Đế thành
- Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
- Chương 80: Kết giao bằng hữu mới
- Chương 81: Bạch Linh Hoa
- Chương 82: Phân thì đời nào cũng có
- Chương 83: Người người đều có thể đánh!
- Chương 84: Cửu công chúa
- Chương 85: Hảo huynh đệ
- Chương 86: Trưởng lão dẫn đoàn
- Chương 87: Thể chất đặc thù
- Chương 88: Đế thượng nổi giận
- Chương 89: Bế quan tu luyện
- Chương 90: Tấn cấp chân khí
- Chương 91: Cường giả ngũ đại chi cảnh
- Chương 92: Truyền tống đài khởi động
- Chương 93: Vạn Linh Tông
- Chương 94: Trắng trợn ăn cướp
- Chương 95: Sức mạnh của Vũ Trụ Dung Lô
- Chương 96: Đỗ Mậu
- Chương 97: Luyện hóa chân khí và linh đan
- Chương 98: Thực lực đại tiến
- Chương 99: Tìm tới cửa
- Chương 100: Thách đấu
- Chương 101: Tiểu Tru Ma Kiếm Trận
- Chương 102: Bá khí của Trần Phàm
- Chương 103: Hắc Hổ Kiếm Nha
- Chương 104: Đỗ Mậu hiển uy
- Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
- Chương 106: Huynh đệ xuất quan
- Chương 107: Điểm cống hiến
- Chương 108: Mọi người đều đột phá, bắt đầu làm nhiệm vụ
- Chương 109: Nhiệm vụ số 36
- Chương 110: Linh Uyển Phong
- Chương 111: Vân Nham Thạch Giáp Ngưu
- Chương 112: Sao không để lại cho ta cục nào?
- Chương 113: Linh Trang Phong
- Chương 114: Một đám hạ lưu
- Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí
- Chương 116: Thê thảm vô cùng
- Chương 117: Truyền Tấn Phù
- Chương 118: Khảo Hạch Đường
- Chương 119: Chấp pháp đội kéo tới
- Chương 120: Chiến cả chấp pháp đội
- Chương 121: Tỏa Kình Tác
- Chương 122: Đàm Tư Dung
- Chương 123: Nam Thiên Mệnh, Bắc Phong Hành
- Chương 124: Nhục nhã rời đi
- Chương 125: Đới âm binh
- Chương 126: Khảo hạch bắt đầu
- Chương 127: Thiếu niên đắc ý
- Chương 128: Trận pháp bị hỏng
- Chương 129: Lỡ tay
- Chương 130: Thâm bất khả trắc
- Chương 131: Coi như cảnh cáo
- Chương 132: Hóa thân của hệ thống?
- Chương 133: Nàng là một ánh trăng rất tròn
- Chương 134: Giở trò?
- Chương 135: Tiềm lực vô tận
- Chương 136: Miếng gỗ thần bí
- Chương 137: Đệ tử ngoại môn
- Chương 138: Ngô Chấn
- Chương 139: Tàng Kinh Các
- Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân
- Chương 141: Cái máy ghi nhớ
- Chương 142: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 143: Vô pháp vô thiên
- Chương 144: Địa Anh Bảng
- Chương 145: Trần Phàm chiến Khoái Thương
- Chương 146: Mặt trời và bóng tối
- Chương 147: Hủy dung
- Chương 148: Ngu người
- Chương 149: Hoàng Viên Hạo Đan
- Chương 150: Tiến vào sơn mạch
- Chương 151: Ám Thiên sơn mạch
- Chương 152: Vô ảnh đao pháp
- Chương 153: Lục Mãng Tinh
- Chương 154: Địa Ma Trùng
- Chương 155: Tạc nát
- Chương 156: Hấp Huyết Độc Văn
- Chương 157: Tiểu Hồ Đồ
- Chương 158: Hệ thống đổi mới
- Chương 159: Hệ Thống Đại Quân Đoàn
- Chương 160: Lữ Bố
- Chương 161: Á Không Trận
- Chương 162: Không đủ năng lượng
- Chương 163: Vong Ngã Hành Không
- Chương 164: Vong Ngã Châu - Chiến Đạo Vô Gian!
- Chương 165: Kịch độc tập kích
- Chương 166: Xích túc ngô công
- Chương 167: Cường thế diệt sát
- Chương 168: Miếng tàn đồ Thứ 2
- Chương 169: Thiết Ma Lãnh
- Chương 170: Đối chiến cường giả
- Chương 171: Bá Khí Hoành Hành
- Chương 172: Hồ Đồ hiển uy
- Chương 173: Thu phục cường giả
- Chương 174: Hóa thù thành bạn
- Chương 175: Thủy Liên Hoa
- Chương 176: Thanh Liên Trường Sinh Quyết
- Chương 177: Hương diễm (1)
- Chương 178: Hương diễm (2)
- Chương 179: Hương diễm (3)
- Chương 180: Long Tượng Đoán Thể Chương
- Chương 181: Thiên Địa Hữu Tình Quyết
- Chương 182: Vô thượng bí thuật
- Chương 183: Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng
- Chương 184: Hương diễm bên hồ
- Chương 185: Viêm Ưng Lão Quỷ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vũ Trụ Huyền Kỳ
Chương 5: Luyện Thể
Vậy ra đây chính là năm cảnh giới đầu tiên của tu sĩ.
Trần Phàm gật gù tự nhủ. Hiện tại tu vi của hắn bằng không. Nhưng sau khi bước ra khỏi cái không gian này, bản thân sẽ bắt đầu bước đi trên con đường tu chân giả tại dị giới. Có hệ thống nơi tay, lo gì không nắm được thiên hạ. Một tháng cực khổ qua thật giống như cơn ác mộng, nếu đã qua rồi thì cứ để nó tiêu tan đi.
"Được rồi. Giờ ta xem xem cái viên nội đan của yêu thú kia ra làm sao nào?".
Trần Phàm lẩm bẩm rồi thử bước đến gần hơn viên yêu đan. Nó hiện tại đã trở thành một viên minh châu đỏ rực, lơ lửng trên không, toàn thân tỏa ra hồng quang bỏng rát. Hắn có cảm giác như đây là một mặt trời thu nhỏ vậy. Kết quả vừa mới nhích gần hơn chút tới chỗ yêu đan, Trần Phàm đã chịu không nổi phải dừng ngay lại. Với thực lực hiện tại của hắn đứng trước viên yêu đan này quả thực như con kiến đứng trước vầng thái dương vậy, yếu ớt tới thương cảm. Đây vẫn còn là do hệ thống đã tẩy hết đi yêu khí trên đó. Nếu không thì Trần Phàm nhất định sẽ bị ý chí còn sót lại của Địa Ngục Hỏa Lang giết chết rồi.
"Hệ thống ơi hệ thống, ngươi đã làm người tốt thì làm cho chót đi. Hiện tại ta không có cách nào tới gần yêu đan kia được, chứ đừng nói tới chuyện hấp thu năng lượng trên đó. Giờ ngươi có cách nào hay không?".
Trần Phàm một bộ dạng năn nỉ nói.
"Cái này cũng không có gì. Ta cũng đang định nói với ký chủ việc này. Hiện tại người còn chưa chính thức tu luyện nên vẫn nằm trong phạm vi được hệ thống hỗ trợ một số thứ. Tuy nhiên ta phải nhắc nhở ký chủ câu này. Ngay khi người đạt tới Luyện Thể tầng một thì sau này sẽ không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào đại loại như vậy nữa. Muốn có lợi ích gì thì bắt buộc phải dùng điểm năng lượng để đổi, tất cả đều là giao dịch công bằng".
"Ta biết rồi".
"Bây giờ ta sẽ phân tách năng lượng trên yêu đan kia thành một tia năng lượng nhỏ nhất để ký chủ có đủ khả năng tiếp nhận được".
Chỉ qua vài giây sau. Có một sợt tơ nhỏ như sợi tóc, ngoằn ngoèo như con rắn lao nhanh về phía Trần Phàm. Chỉ trong nháy mắt đã chui vào người hắn.
Trần Phàm cảm thấy trái tim đột nhiên trở nên nóng rát, giống như bị lửa thiêu. Tất nhiên đau đớn nhanh chóng bị hạt giống kia hấp thu, bằng không thì hắn đã thét lớn lên rồi. Hiển nhiên là sợi tơ năng lượng kia đã xâm nhập vào tim hắn, trở thành một điểm nhỏ năng lượng trong đó. Nhưng chớ coi thường điểm nhỏ năng lượng này. Đây dù sao cũng là năng lượng của yêu thú Kết Đan cảnh. Chỉ trong chốc lát, năng lượng tỏa ra khiến toàn bộ thương thế của hắn đã được chữa trị với tốc độ mà mắt thường có thể thấy.
Trái tim của Trần Phàm giờ đã không còn là trái tim bình thường nữa.
"Từ giờ trở đi, mỗi một lần tim đập sẽ là một lần tiêu hóa năng lượng, sau đó năng lượng sẽ lưu chuyển phát tán khắp cơ thể. Nghĩa là ký chủ vận động càng nhiều thì tim đập càng nhanh, từ đó sẽ càng nhanh chóng tiêu hóa số năng lượng này".
Hệ thống lên tiếng nhắc.
"Tốt!".
Trần Phàm cảm thấy tâm tình vô cùng sảng khoái:
"Có lẽ giờ ta cũng nên ra ngoài rồi. À quên mất. Hệ thống, ta làm thế nào để ra ngoài đây?".
"Rất đơn giản. Tập trung ý niệm, ký chủ chỉ cần nghĩ tới việc ra ngoài là được. Hệ thống đã kết nối với não bộ của ký chủ. Về sau nếu muốn vào lại chỗ này chỉ cần làm ngược lại là ý niệm của người sẽ được đưa vào đây. Thời gian trong thư viện này hoàn toàn khác biệt với ở ngoài, vậy nên vào đây bao lâu thì bên ngoài cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Lưu ý rằng chỉ có ý niệm là có thể tiến vào trong không gian này, còn thân xác của ký chủ vẫn ở bên ngoài".
"Hả. Thế còn quả yêu đan kia thì sao?".
"Nó được hệ thống chứa đựng trong không gian riêng. Ký chủ không cần bận tâm. Dù là đưa ý niệm vào thì vẫn có thể hấp thu được năng lượng của yêu đan".
"Hóa ra là vậy. Rất tốt!".
"Đã đến lúc ta nên ra ngoài rồi".
Trần Phàm nhắm mặt lại rồi tập trung tư tưởng. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân chao đảo như sắp ngã, không gian xung quanh như sắp sửa sụp đổ. Kết quả là vài giây sau mở mắt ra đã thấy khung cảnh của núi rừng vô tận. Hiển nhiên đây chính là nơi hắn bị thương trước đó.
Bầu trời hiện tại vẫn là ban đêm, quả nhiên những chuyện nãy giờ xảy ra trong không gian thư viện chỉ là một cái chớp mắt. Giống như một giấc mơ vậy. Nhưng hạt giống vong ngã trong đầu và trái tim nóng bỏng đang đập nói cho hắn biết, tất cả đều là thật.
"Hệ thống, giờ có nói cho ta biết về nhiệm vụ tối thượng chưa?".
Chợt nhớ tới cái nhiệm vụ ghê gớm gì đó, Trần Phàm hỏi hệ thống.
"Nhiệm vụ đã bắt đầu rồi đó ký chủ. Nhiệm vụ này chỉ có duy nhất bốn chữ mà thôi".
"Ồ. Là bốn chữ gì vậy?".
"Cường giả mạnh nhất".
Trần Phàm im lặng không nói.
"Nếu như hoàn thành nhiệm vụ này, ký chủ sẽ được gặp người sáng tạo và nhận được một món quà từ người đó".
"Đúng rồi. Liệu có phải người sáng tạo đã đưa ta tới thế giới này không?".
"Cái này không nằm trong lập trình của hệ thống. Ta cũng không thể trả lời câu hỏi này của ký chủ".
Trần Phàm chỉ âm thầm gật đầu. Nhiệm vụ này thật hư vô mờ mịt. Hắn mặc dù có tự tin trở thành cường giả, nhưng để thành người mạnh nhất nói dễ vậy sao? Chữ "nhất" nghe thì có vẻ đơn điệu nhưng lại không đơn giản chút nào, đây có nghĩa là đứng trên tất cả. Thế giới tu chân bao la vô tận. Phải thông hiểu bao nhiêu đạo lý, lĩnh ngộ bao nhiêu sức mạnh mới có thể làm được chữ "nhất" này?
Xem ra là một con đường rất dài phải đi!
Đêm khuya tĩnh lặng, vào lúc này đang có một bóng người hì hục cố gắng nâng lên một tảng đá lớn. Chính là Trần Phàm.
Tảng đá này nặng chừng 50 cân (theo cân Việt Nam nhé), Trần Phàm cố gắng nâng nó quá đầu, sau đó vòng một vòng lại đưa xuống gần sát dưới chân, tạo thành một vòng tròn tuần hoàn. Cứ làm liên tục ba bốn vòng như vậy. Vừa dùng lực vừa phải khéo léo không được để rơi. Kế tiếp dùng sức ném tảng đá ra xa, giống như ném bóng rổ. Sau đó hắn nhặt tảng đá lên rồi tiếp tục làm lại như ban đầu.
Nếu cảm thấy đã quen lực thì về sau tăng dần cường độ lên. Cho tảng đá ra sau người rồi lấy thân cõng đá, tiến hành nhảy cóc lên xuống.
Cuối cùng là dùng tay không chân trần đánh liên tục vào đá cho đến khi tay chân rớm máu, không thể chịu được nữa mới thôi.
Đây là một loại phương pháp rèn luyện cơ bắp có tên là Man Nhân Hý Thạch mà Trần Phàm học lỏm được khi quan sát các tử Trần gia luyện tập. Tuy hiệu quả cao nhưng vô cùng hao tốn thể lực.
Trước đây Trần Phàm đã từng luyện qua nhưng không có được tốt như vậy, hắn chỉ dám dùng đá 20 đến 30 cân là hết cỡ. Nhưng hôm nay có năng lượng yêu đan trợ giúp, hắn cảm thấy mình đã có thể nâng được một khối đá 50 cân cũng không khó khăn lắm.
Hơn nữa Trần Phàm hầu như không hề cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn, bởi tất cả cảm xúc tiêu cực đều bị cắn nuốt. Tuy nhiên cái này cũng không phải là việc tốt cho lắm vì nếu cứ tu luyện như vậy thì kiểu gì cũng kiệt sức mà chết lúc nào không hay. Nhưng Trần Phàm lại đó một trái tim không bình thường. Nó đã được dung nhập năng lượng của nội đan yêu thú Kết Đan cảnh cho nên hắn có thể căn cứ vào nhịp tim mà biết cơ thể lúc nào cần phải dừng lại. Nhịp tim đập quá nhanh chính là lúc hắn cảm thấy nguy hiểm, lúc này không nên cố sức tập tiếp nữa.
Trần Phàm từ trong người lấy ra một thanh đoản đao, đây là vũ khí hắn thu được từ đám người Trần gia xấu số. Hắn cũng nhặt thêm một cây chiến phủ để phòng thân. Nếu hắn đoán không lầm đây chính là vũ khí của vị đại hán kia, người duy nhất chủ động bắt chuyện với mình. Đáng tiếc giờ đây người đã không còn, tất cả đều bị hủy diệt sau vụ nổ, nếu không hắn cũng muốn chôn cất tử tế bọn họ một phen. Không biết nhị tiểu thư kia thế nào rồi? Có lẽ ai cũng cho rằng Trần Phàm đã chết. Nếu đã vậy trước tiên hắn cứ ở trong sơn mạch này tu luyện một phen.
Trần Phàm cắt vỏ cây bện thành dây thừng, sau đó kiếm một cây gỗ chắc chắn, buộc hai thứ lại với nhau tạo nên một cái đòn gánh thô sơ. Hắn buộc mấy khối đá vào hai đầu cây rồi đặt lên vai bắt đầu đứng lên ngồi xuống, tiếp theo là gánh đá chạy lòng vòng khắp cả sơn động. Đây là một phương pháp luyện tập hắn tự nghĩ ra.
Cứ như vậy, Trần Phàm cật lực tu luyện trong ba ngày tiếp theo. Cứ tập cho tới khi tim đập như trống trận, đầu váng mắt hoa, tay chân trở nên vô lực mới chịu dừng lại nghỉ ngơi.
Mấy ngày qua sức nâng của hắn tăng lên rất nhanh. Từ khối đá 50 đến 100 cân, rồi 150 đến 200...Đến hôm nay, trước mặt hắn là một khối đá lớn gần bằng thân người. Ước chừng nặng nặng khoảng 300 cân. Cũng là nhờ vào năng lượng yêu đan. Nếu không thì làm sao có thể tăng nhanh như vậy được.
"Lên cho ta!".
Trần Phàm vận sức vào hai tay ôm lấy khối đá, muốn nhắc nó lên. Hắn nghiến răng nghiến lợi ra sức, gân mặt gân tay nổi lên gồ ghề, tựa như khối đá này có thù không đội trời chung với mình vậy.
Khối đá bắt đầu nhúc nhích, bị Trần Phàm nhấc dần lên. Hắn từ từ nhấc bổng nó lên vai, lúc này mặt mũi đã đỏ tía tai. Sau khi nhấc được hắn mới dùng hết sức quăng mạnh xuống.
"Phù. Vậy là được rồi. Ta rốt cục đã đạt tới luyện thể tầng một!".
Trần Phàm thở hổn hển, mặt mũi đỏ gay. Mệt mỏi qua đi khiến hắn cảm giác được thoải mái. Trái tim tiếp tục truyền tới năng lượng. Đây là số năng lượng cuối cùng trong trái tim. Một tia năng lượng nhỏ kia đủ cho hắn lên được cảnh giới thấp nhất này. Nhưng không sao, sau khi dùng ý niệm câu thông với hệ thống, hắn lại rút ra một tia năng lượng nhỏ khác. Lần này không cần hệ thống trợ giúp, hắn có thể tự làm. Những năng lượng đó thực chất là những sợi cương khí. Đạt tới kết đan cảnh thì chân khí đã hóa thành cương. Trần Phàm chỉ hít nhẹ một hơi là một sợi tơ cương khí bị hút vào, nó lại tự động chui vào trái tim của hắn.
Bây giờ Trần Phàm là luyện thể tầng một.
Ở tầng này võ giả sẽ có thể nâng được vật nặng từ 300 đến 500 cân. Lên tới tầng hai sẽ có lực lượng 600 đến 800 cân. Tầng ba từ 1000 đến 1200 cân...Cứ như vậy nếu đạt tới luyện thể viên mãn sẽ có lực lượng tối đa là 5000 cân.
Trần Phàm vẫn còn phải cố gắng nhiều.
Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một trường thông tin:
Thân thể vô thượng, phải được tạo nên từ những thứ vô thượng. Bên trong cơ thể con người có một thứ gọi là tế bào. Thân thể như thành lũy. Mỗi một tế bào là một viên gạch kiến tạo nên thân thể. Gạch càng chắc chắn thì thành lũy càng vững mạnh...
Hình thái tiếp theo của Đại Vũ Trụ Thuật, Vũ Trụ Vi Thể.
Trường thông tin này như một luồng ý niệm tự nhiên đến, không có bất cứ dấu hiệu báo trước. Trong đầu Trần Phàm cứ đột nhiên xuất hiện những tin tức như vậy. Dường như là những ý niệm tồn tại từ trước, được phong ấn lại trong thức hải, chỉ chờ đúng lúc sẽ tự động bung ra.
Ngay khi vừa đạt tới luyện thể tầng một chính là lúc phải tu luyện hình thái này.
Ồ một tiếng. Ngạc nhiên qua đi. Trần Phàm tiếp tục tìm hiểu thông tin vừa xuất hiện.
Trong cơ thể con người có ba mươi sáu ngàn tỷ tế bào. Biến mỗi tế bào thành một viên ngọc siêu nhỏ, đây gọi là thức tỉnh tế bào, hay có thể gọi là quá trình ngọc hóa. Mỗi một tế bào thức tỉnh sẽ là một lần cơ thể thay đổi. Nếu như có thể thức tỉnh toàn bộ thì lúc đó bốn chữ nghiêng trời lệch đất cũng không đủ để hình dung. Thân thể lúc đó sẽ là thân thể vô thượng...
"Hóa ra hình thái tiếp theo là cái này. Cũng quá mức dọa người đi!".
Trần Phàm khiếp sợ than. Thức tỉnh từng tế bào một, tổng cộng ba mươi sáu ngàn tỷ tế bào. Vậy thì cần năng lượng nhiều tới mức nào?
"Ký chủ vừa lĩnh ngộ hình thái thứ hai của Đại Vũ Trụ Thuật là Vũ Trụ Vi Thể. Sau này khi tu luyện năng lượng sẽ được chuyển trực tiếp vào từng tế bào. Nếu đủ năng lượng tế bào sẽ tự động thức tỉnh".
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
Trần Phàm gật gù tự nhủ. Hiện tại tu vi của hắn bằng không. Nhưng sau khi bước ra khỏi cái không gian này, bản thân sẽ bắt đầu bước đi trên con đường tu chân giả tại dị giới. Có hệ thống nơi tay, lo gì không nắm được thiên hạ. Một tháng cực khổ qua thật giống như cơn ác mộng, nếu đã qua rồi thì cứ để nó tiêu tan đi.
"Được rồi. Giờ ta xem xem cái viên nội đan của yêu thú kia ra làm sao nào?".
Trần Phàm lẩm bẩm rồi thử bước đến gần hơn viên yêu đan. Nó hiện tại đã trở thành một viên minh châu đỏ rực, lơ lửng trên không, toàn thân tỏa ra hồng quang bỏng rát. Hắn có cảm giác như đây là một mặt trời thu nhỏ vậy. Kết quả vừa mới nhích gần hơn chút tới chỗ yêu đan, Trần Phàm đã chịu không nổi phải dừng ngay lại. Với thực lực hiện tại của hắn đứng trước viên yêu đan này quả thực như con kiến đứng trước vầng thái dương vậy, yếu ớt tới thương cảm. Đây vẫn còn là do hệ thống đã tẩy hết đi yêu khí trên đó. Nếu không thì Trần Phàm nhất định sẽ bị ý chí còn sót lại của Địa Ngục Hỏa Lang giết chết rồi.
"Hệ thống ơi hệ thống, ngươi đã làm người tốt thì làm cho chót đi. Hiện tại ta không có cách nào tới gần yêu đan kia được, chứ đừng nói tới chuyện hấp thu năng lượng trên đó. Giờ ngươi có cách nào hay không?".
Trần Phàm một bộ dạng năn nỉ nói.
"Cái này cũng không có gì. Ta cũng đang định nói với ký chủ việc này. Hiện tại người còn chưa chính thức tu luyện nên vẫn nằm trong phạm vi được hệ thống hỗ trợ một số thứ. Tuy nhiên ta phải nhắc nhở ký chủ câu này. Ngay khi người đạt tới Luyện Thể tầng một thì sau này sẽ không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào đại loại như vậy nữa. Muốn có lợi ích gì thì bắt buộc phải dùng điểm năng lượng để đổi, tất cả đều là giao dịch công bằng".
"Ta biết rồi".
"Bây giờ ta sẽ phân tách năng lượng trên yêu đan kia thành một tia năng lượng nhỏ nhất để ký chủ có đủ khả năng tiếp nhận được".
Chỉ qua vài giây sau. Có một sợt tơ nhỏ như sợi tóc, ngoằn ngoèo như con rắn lao nhanh về phía Trần Phàm. Chỉ trong nháy mắt đã chui vào người hắn.
Trần Phàm cảm thấy trái tim đột nhiên trở nên nóng rát, giống như bị lửa thiêu. Tất nhiên đau đớn nhanh chóng bị hạt giống kia hấp thu, bằng không thì hắn đã thét lớn lên rồi. Hiển nhiên là sợi tơ năng lượng kia đã xâm nhập vào tim hắn, trở thành một điểm nhỏ năng lượng trong đó. Nhưng chớ coi thường điểm nhỏ năng lượng này. Đây dù sao cũng là năng lượng của yêu thú Kết Đan cảnh. Chỉ trong chốc lát, năng lượng tỏa ra khiến toàn bộ thương thế của hắn đã được chữa trị với tốc độ mà mắt thường có thể thấy.
Trái tim của Trần Phàm giờ đã không còn là trái tim bình thường nữa.
"Từ giờ trở đi, mỗi một lần tim đập sẽ là một lần tiêu hóa năng lượng, sau đó năng lượng sẽ lưu chuyển phát tán khắp cơ thể. Nghĩa là ký chủ vận động càng nhiều thì tim đập càng nhanh, từ đó sẽ càng nhanh chóng tiêu hóa số năng lượng này".
Hệ thống lên tiếng nhắc.
"Tốt!".
Trần Phàm cảm thấy tâm tình vô cùng sảng khoái:
"Có lẽ giờ ta cũng nên ra ngoài rồi. À quên mất. Hệ thống, ta làm thế nào để ra ngoài đây?".
"Rất đơn giản. Tập trung ý niệm, ký chủ chỉ cần nghĩ tới việc ra ngoài là được. Hệ thống đã kết nối với não bộ của ký chủ. Về sau nếu muốn vào lại chỗ này chỉ cần làm ngược lại là ý niệm của người sẽ được đưa vào đây. Thời gian trong thư viện này hoàn toàn khác biệt với ở ngoài, vậy nên vào đây bao lâu thì bên ngoài cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Lưu ý rằng chỉ có ý niệm là có thể tiến vào trong không gian này, còn thân xác của ký chủ vẫn ở bên ngoài".
"Hả. Thế còn quả yêu đan kia thì sao?".
"Nó được hệ thống chứa đựng trong không gian riêng. Ký chủ không cần bận tâm. Dù là đưa ý niệm vào thì vẫn có thể hấp thu được năng lượng của yêu đan".
"Hóa ra là vậy. Rất tốt!".
"Đã đến lúc ta nên ra ngoài rồi".
Trần Phàm nhắm mặt lại rồi tập trung tư tưởng. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân chao đảo như sắp ngã, không gian xung quanh như sắp sửa sụp đổ. Kết quả là vài giây sau mở mắt ra đã thấy khung cảnh của núi rừng vô tận. Hiển nhiên đây chính là nơi hắn bị thương trước đó.
Bầu trời hiện tại vẫn là ban đêm, quả nhiên những chuyện nãy giờ xảy ra trong không gian thư viện chỉ là một cái chớp mắt. Giống như một giấc mơ vậy. Nhưng hạt giống vong ngã trong đầu và trái tim nóng bỏng đang đập nói cho hắn biết, tất cả đều là thật.
"Hệ thống, giờ có nói cho ta biết về nhiệm vụ tối thượng chưa?".
Chợt nhớ tới cái nhiệm vụ ghê gớm gì đó, Trần Phàm hỏi hệ thống.
"Nhiệm vụ đã bắt đầu rồi đó ký chủ. Nhiệm vụ này chỉ có duy nhất bốn chữ mà thôi".
"Ồ. Là bốn chữ gì vậy?".
"Cường giả mạnh nhất".
Trần Phàm im lặng không nói.
"Nếu như hoàn thành nhiệm vụ này, ký chủ sẽ được gặp người sáng tạo và nhận được một món quà từ người đó".
"Đúng rồi. Liệu có phải người sáng tạo đã đưa ta tới thế giới này không?".
"Cái này không nằm trong lập trình của hệ thống. Ta cũng không thể trả lời câu hỏi này của ký chủ".
Trần Phàm chỉ âm thầm gật đầu. Nhiệm vụ này thật hư vô mờ mịt. Hắn mặc dù có tự tin trở thành cường giả, nhưng để thành người mạnh nhất nói dễ vậy sao? Chữ "nhất" nghe thì có vẻ đơn điệu nhưng lại không đơn giản chút nào, đây có nghĩa là đứng trên tất cả. Thế giới tu chân bao la vô tận. Phải thông hiểu bao nhiêu đạo lý, lĩnh ngộ bao nhiêu sức mạnh mới có thể làm được chữ "nhất" này?
Xem ra là một con đường rất dài phải đi!
Đêm khuya tĩnh lặng, vào lúc này đang có một bóng người hì hục cố gắng nâng lên một tảng đá lớn. Chính là Trần Phàm.
Tảng đá này nặng chừng 50 cân (theo cân Việt Nam nhé), Trần Phàm cố gắng nâng nó quá đầu, sau đó vòng một vòng lại đưa xuống gần sát dưới chân, tạo thành một vòng tròn tuần hoàn. Cứ làm liên tục ba bốn vòng như vậy. Vừa dùng lực vừa phải khéo léo không được để rơi. Kế tiếp dùng sức ném tảng đá ra xa, giống như ném bóng rổ. Sau đó hắn nhặt tảng đá lên rồi tiếp tục làm lại như ban đầu.
Nếu cảm thấy đã quen lực thì về sau tăng dần cường độ lên. Cho tảng đá ra sau người rồi lấy thân cõng đá, tiến hành nhảy cóc lên xuống.
Cuối cùng là dùng tay không chân trần đánh liên tục vào đá cho đến khi tay chân rớm máu, không thể chịu được nữa mới thôi.
Đây là một loại phương pháp rèn luyện cơ bắp có tên là Man Nhân Hý Thạch mà Trần Phàm học lỏm được khi quan sát các tử Trần gia luyện tập. Tuy hiệu quả cao nhưng vô cùng hao tốn thể lực.
Trước đây Trần Phàm đã từng luyện qua nhưng không có được tốt như vậy, hắn chỉ dám dùng đá 20 đến 30 cân là hết cỡ. Nhưng hôm nay có năng lượng yêu đan trợ giúp, hắn cảm thấy mình đã có thể nâng được một khối đá 50 cân cũng không khó khăn lắm.
Hơn nữa Trần Phàm hầu như không hề cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn, bởi tất cả cảm xúc tiêu cực đều bị cắn nuốt. Tuy nhiên cái này cũng không phải là việc tốt cho lắm vì nếu cứ tu luyện như vậy thì kiểu gì cũng kiệt sức mà chết lúc nào không hay. Nhưng Trần Phàm lại đó một trái tim không bình thường. Nó đã được dung nhập năng lượng của nội đan yêu thú Kết Đan cảnh cho nên hắn có thể căn cứ vào nhịp tim mà biết cơ thể lúc nào cần phải dừng lại. Nhịp tim đập quá nhanh chính là lúc hắn cảm thấy nguy hiểm, lúc này không nên cố sức tập tiếp nữa.
Trần Phàm từ trong người lấy ra một thanh đoản đao, đây là vũ khí hắn thu được từ đám người Trần gia xấu số. Hắn cũng nhặt thêm một cây chiến phủ để phòng thân. Nếu hắn đoán không lầm đây chính là vũ khí của vị đại hán kia, người duy nhất chủ động bắt chuyện với mình. Đáng tiếc giờ đây người đã không còn, tất cả đều bị hủy diệt sau vụ nổ, nếu không hắn cũng muốn chôn cất tử tế bọn họ một phen. Không biết nhị tiểu thư kia thế nào rồi? Có lẽ ai cũng cho rằng Trần Phàm đã chết. Nếu đã vậy trước tiên hắn cứ ở trong sơn mạch này tu luyện một phen.
Trần Phàm cắt vỏ cây bện thành dây thừng, sau đó kiếm một cây gỗ chắc chắn, buộc hai thứ lại với nhau tạo nên một cái đòn gánh thô sơ. Hắn buộc mấy khối đá vào hai đầu cây rồi đặt lên vai bắt đầu đứng lên ngồi xuống, tiếp theo là gánh đá chạy lòng vòng khắp cả sơn động. Đây là một phương pháp luyện tập hắn tự nghĩ ra.
Cứ như vậy, Trần Phàm cật lực tu luyện trong ba ngày tiếp theo. Cứ tập cho tới khi tim đập như trống trận, đầu váng mắt hoa, tay chân trở nên vô lực mới chịu dừng lại nghỉ ngơi.
Mấy ngày qua sức nâng của hắn tăng lên rất nhanh. Từ khối đá 50 đến 100 cân, rồi 150 đến 200...Đến hôm nay, trước mặt hắn là một khối đá lớn gần bằng thân người. Ước chừng nặng nặng khoảng 300 cân. Cũng là nhờ vào năng lượng yêu đan. Nếu không thì làm sao có thể tăng nhanh như vậy được.
"Lên cho ta!".
Trần Phàm vận sức vào hai tay ôm lấy khối đá, muốn nhắc nó lên. Hắn nghiến răng nghiến lợi ra sức, gân mặt gân tay nổi lên gồ ghề, tựa như khối đá này có thù không đội trời chung với mình vậy.
Khối đá bắt đầu nhúc nhích, bị Trần Phàm nhấc dần lên. Hắn từ từ nhấc bổng nó lên vai, lúc này mặt mũi đã đỏ tía tai. Sau khi nhấc được hắn mới dùng hết sức quăng mạnh xuống.
"Phù. Vậy là được rồi. Ta rốt cục đã đạt tới luyện thể tầng một!".
Trần Phàm thở hổn hển, mặt mũi đỏ gay. Mệt mỏi qua đi khiến hắn cảm giác được thoải mái. Trái tim tiếp tục truyền tới năng lượng. Đây là số năng lượng cuối cùng trong trái tim. Một tia năng lượng nhỏ kia đủ cho hắn lên được cảnh giới thấp nhất này. Nhưng không sao, sau khi dùng ý niệm câu thông với hệ thống, hắn lại rút ra một tia năng lượng nhỏ khác. Lần này không cần hệ thống trợ giúp, hắn có thể tự làm. Những năng lượng đó thực chất là những sợi cương khí. Đạt tới kết đan cảnh thì chân khí đã hóa thành cương. Trần Phàm chỉ hít nhẹ một hơi là một sợi tơ cương khí bị hút vào, nó lại tự động chui vào trái tim của hắn.
Bây giờ Trần Phàm là luyện thể tầng một.
Ở tầng này võ giả sẽ có thể nâng được vật nặng từ 300 đến 500 cân. Lên tới tầng hai sẽ có lực lượng 600 đến 800 cân. Tầng ba từ 1000 đến 1200 cân...Cứ như vậy nếu đạt tới luyện thể viên mãn sẽ có lực lượng tối đa là 5000 cân.
Trần Phàm vẫn còn phải cố gắng nhiều.
Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một trường thông tin:
Thân thể vô thượng, phải được tạo nên từ những thứ vô thượng. Bên trong cơ thể con người có một thứ gọi là tế bào. Thân thể như thành lũy. Mỗi một tế bào là một viên gạch kiến tạo nên thân thể. Gạch càng chắc chắn thì thành lũy càng vững mạnh...
Hình thái tiếp theo của Đại Vũ Trụ Thuật, Vũ Trụ Vi Thể.
Trường thông tin này như một luồng ý niệm tự nhiên đến, không có bất cứ dấu hiệu báo trước. Trong đầu Trần Phàm cứ đột nhiên xuất hiện những tin tức như vậy. Dường như là những ý niệm tồn tại từ trước, được phong ấn lại trong thức hải, chỉ chờ đúng lúc sẽ tự động bung ra.
Ngay khi vừa đạt tới luyện thể tầng một chính là lúc phải tu luyện hình thái này.
Ồ một tiếng. Ngạc nhiên qua đi. Trần Phàm tiếp tục tìm hiểu thông tin vừa xuất hiện.
Trong cơ thể con người có ba mươi sáu ngàn tỷ tế bào. Biến mỗi tế bào thành một viên ngọc siêu nhỏ, đây gọi là thức tỉnh tế bào, hay có thể gọi là quá trình ngọc hóa. Mỗi một tế bào thức tỉnh sẽ là một lần cơ thể thay đổi. Nếu như có thể thức tỉnh toàn bộ thì lúc đó bốn chữ nghiêng trời lệch đất cũng không đủ để hình dung. Thân thể lúc đó sẽ là thân thể vô thượng...
"Hóa ra hình thái tiếp theo là cái này. Cũng quá mức dọa người đi!".
Trần Phàm khiếp sợ than. Thức tỉnh từng tế bào một, tổng cộng ba mươi sáu ngàn tỷ tế bào. Vậy thì cần năng lượng nhiều tới mức nào?
"Ký chủ vừa lĩnh ngộ hình thái thứ hai của Đại Vũ Trụ Thuật là Vũ Trụ Vi Thể. Sau này khi tu luyện năng lượng sẽ được chuyển trực tiếp vào từng tế bào. Nếu đủ năng lượng tế bào sẽ tự động thức tỉnh".
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nô bộc Trần gia
- Chương 2: Trần Thu Nguyệt
- Chương 3: Cơ duyên
- Chương 4: Đại Vũ Trụ Thuật
- Chương 5: Luyện Thể
- Chương 6: Săn thú
- Chương 7: Thực lực tiến nhanh
- Chương 8: Lựa chọn võ kỹ
- Chương 9: Tấn cấp Hư Khí cảnh
- Chương 10: Quay về thành
- Chương 11: Luyện đan chi lộ
- Chương 12: Đệ tử Trần gia (1)
- Chương 13: Đệ tử Trần gia (2)
- Chương 14: Đệ tử Trần gia (3)
- Chương 15: Tà ý có mùi hôi
- Chương 16: Mua đan lô (1)
- Chương 17: Mua đan lô (2)
- Chương 18: Mua đan lô (3)
- Chương 19: Đan lô tới tay
- Chương 20: Hệ Thống Giả Lập Vô Hạn
- Chương 21: Luyện đan
- Chương 22: Sinh sự
- Chương 23: Chủ nhân của Trần gia (1)
- Chương 24: Chủ nhân của Trần gia (2)
- Chương 25: Sơn mạch mênh mông
- Chương 26: Ba tên thợ săn
- Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình
- Chương 28: Một chấp ba
- Chương 29: Lâm Phi Yến
- Chương 30: Tỷ lệ hoàn mỹ
- Chương 31: Thành quả
- Chương 32: Đại chiêu sinh gần kề
- Chương 33: Không khí khẩn trương
- Chương 34: Đông không đếm xuể
- Chương 35: Trận đấu đầu tiên
- Chương 36: Mạnh Khải đấu Phương Lệ
- Chương 37: Tâm ý
- Chương 38: Trọng kiếm
- Chương 39: Vòng ba kết thúc, vòng bốn bắt đầu
- Chương 40: Vô liêm sỉ
- Chương 41: Dị biến trên lôi đài
- Chương 42: Hoành không xuất thế
- Chương 43: Tiếp chưởng (1)
- Chương 44: Tiếp chưởng (2)
- Chương 45: Tỷ võ tiếp tục
- Chương 46: Hung hăng làm nhục (1)
- Chương 47: Hung hăng làm nhục (2)
- Chương 48: Bá đạo cường thế
- Chương 49: Mình ta chấp hết
- Chương 50: Nhẹ nhàng áp đảo
- Chương 51: Trần Phàm đấu Trần Nhất Long
- Chương 52: Chiến giáp và tà công
- Chương 53: Trần Phàm đấu Lâm Phong (1)
- Chương 54: Trần Phàm đấu Lâm Phong (2)
- Chương 55: Nhân Kiếm Phong
- Chương 56: Chủ khảo tức giận
- Chương 57: Ngựa quen đường cũ
- Chương 58: Chiến ý kỳ lạ
- Chương 59: Âm mưu quỷ kế
- Chương 60: Huyết Dạ
- Chương 61: Vàng lạnh sắt nóng
- Chương 62: Mặt mỏng
- Chương 63: Lợi dụng
- Chương 64: Phát giác âm mưu
- Chương 65: Kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn
- Chương 66: Huyết Tinh Đại Pháp
- Chương 67: Kiếm khí nguy hiểm
- Chương 68: Chết!
- Chương 69: Bên trong nhẫn trữ vật
- Chương 70: Thử nghiệm thân pháp
- Chương 71: Coi như ta nợ nàng một tiếng nói yêu thương
- Chương 72: Có thù tất báo
- Chương 73: Nói chuyện phiếm
- Chương 74: Tàn đồ
- Chương 75: Tạm biệt Vân Long thành
- Chương 76: Linh và yêu
- Chương 77: Thương Mang Sử Ký
- Chương 78: Đặc sản Đế thành
- Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
- Chương 80: Kết giao bằng hữu mới
- Chương 81: Bạch Linh Hoa
- Chương 82: Phân thì đời nào cũng có
- Chương 83: Người người đều có thể đánh!
- Chương 84: Cửu công chúa
- Chương 85: Hảo huynh đệ
- Chương 86: Trưởng lão dẫn đoàn
- Chương 87: Thể chất đặc thù
- Chương 88: Đế thượng nổi giận
- Chương 89: Bế quan tu luyện
- Chương 90: Tấn cấp chân khí
- Chương 91: Cường giả ngũ đại chi cảnh
- Chương 92: Truyền tống đài khởi động
- Chương 93: Vạn Linh Tông
- Chương 94: Trắng trợn ăn cướp
- Chương 95: Sức mạnh của Vũ Trụ Dung Lô
- Chương 96: Đỗ Mậu
- Chương 97: Luyện hóa chân khí và linh đan
- Chương 98: Thực lực đại tiến
- Chương 99: Tìm tới cửa
- Chương 100: Thách đấu
- Chương 101: Tiểu Tru Ma Kiếm Trận
- Chương 102: Bá khí của Trần Phàm
- Chương 103: Hắc Hổ Kiếm Nha
- Chương 104: Đỗ Mậu hiển uy
- Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
- Chương 106: Huynh đệ xuất quan
- Chương 107: Điểm cống hiến
- Chương 108: Mọi người đều đột phá, bắt đầu làm nhiệm vụ
- Chương 109: Nhiệm vụ số 36
- Chương 110: Linh Uyển Phong
- Chương 111: Vân Nham Thạch Giáp Ngưu
- Chương 112: Sao không để lại cho ta cục nào?
- Chương 113: Linh Trang Phong
- Chương 114: Một đám hạ lưu
- Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí
- Chương 116: Thê thảm vô cùng
- Chương 117: Truyền Tấn Phù
- Chương 118: Khảo Hạch Đường
- Chương 119: Chấp pháp đội kéo tới
- Chương 120: Chiến cả chấp pháp đội
- Chương 121: Tỏa Kình Tác
- Chương 122: Đàm Tư Dung
- Chương 123: Nam Thiên Mệnh, Bắc Phong Hành
- Chương 124: Nhục nhã rời đi
- Chương 125: Đới âm binh
- Chương 126: Khảo hạch bắt đầu
- Chương 127: Thiếu niên đắc ý
- Chương 128: Trận pháp bị hỏng
- Chương 129: Lỡ tay
- Chương 130: Thâm bất khả trắc
- Chương 131: Coi như cảnh cáo
- Chương 132: Hóa thân của hệ thống?
- Chương 133: Nàng là một ánh trăng rất tròn
- Chương 134: Giở trò?
- Chương 135: Tiềm lực vô tận
- Chương 136: Miếng gỗ thần bí
- Chương 137: Đệ tử ngoại môn
- Chương 138: Ngô Chấn
- Chương 139: Tàng Kinh Các
- Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân
- Chương 141: Cái máy ghi nhớ
- Chương 142: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 143: Vô pháp vô thiên
- Chương 144: Địa Anh Bảng
- Chương 145: Trần Phàm chiến Khoái Thương
- Chương 146: Mặt trời và bóng tối
- Chương 147: Hủy dung
- Chương 148: Ngu người
- Chương 149: Hoàng Viên Hạo Đan
- Chương 150: Tiến vào sơn mạch
- Chương 151: Ám Thiên sơn mạch
- Chương 152: Vô ảnh đao pháp
- Chương 153: Lục Mãng Tinh
- Chương 154: Địa Ma Trùng
- Chương 155: Tạc nát
- Chương 156: Hấp Huyết Độc Văn
- Chương 157: Tiểu Hồ Đồ
- Chương 158: Hệ thống đổi mới
- Chương 159: Hệ Thống Đại Quân Đoàn
- Chương 160: Lữ Bố
- Chương 161: Á Không Trận
- Chương 162: Không đủ năng lượng
- Chương 163: Vong Ngã Hành Không
- Chương 164: Vong Ngã Châu - Chiến Đạo Vô Gian!
- Chương 165: Kịch độc tập kích
- Chương 166: Xích túc ngô công
- Chương 167: Cường thế diệt sát
- Chương 168: Miếng tàn đồ Thứ 2
- Chương 169: Thiết Ma Lãnh
- Chương 170: Đối chiến cường giả
- Chương 171: Bá Khí Hoành Hành
- Chương 172: Hồ Đồ hiển uy
- Chương 173: Thu phục cường giả
- Chương 174: Hóa thù thành bạn
- Chương 175: Thủy Liên Hoa
- Chương 176: Thanh Liên Trường Sinh Quyết
- Chương 177: Hương diễm (1)
- Chương 178: Hương diễm (2)
- Chương 179: Hương diễm (3)
- Chương 180: Long Tượng Đoán Thể Chương
- Chương 181: Thiên Địa Hữu Tình Quyết
- Chương 182: Vô thượng bí thuật
- Chương 183: Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng
- Chương 184: Hương diễm bên hồ
- Chương 185: Viêm Ưng Lão Quỷ
- bình luận