Vũ Trụ Huyền Kỳ - Chương 74: Tàn đồ
Chương trước- Chương 1: Nô bộc Trần gia
- Chương 2: Trần Thu Nguyệt
- Chương 3: Cơ duyên
- Chương 4: Đại Vũ Trụ Thuật
- Chương 5: Luyện Thể
- Chương 6: Săn thú
- Chương 7: Thực lực tiến nhanh
- Chương 8: Lựa chọn võ kỹ
- Chương 9: Tấn cấp Hư Khí cảnh
- Chương 10: Quay về thành
- Chương 11: Luyện đan chi lộ
- Chương 12: Đệ tử Trần gia (1)
- Chương 13: Đệ tử Trần gia (2)
- Chương 14: Đệ tử Trần gia (3)
- Chương 15: Tà ý có mùi hôi
- Chương 16: Mua đan lô (1)
- Chương 17: Mua đan lô (2)
- Chương 18: Mua đan lô (3)
- Chương 19: Đan lô tới tay
- Chương 20: Hệ Thống Giả Lập Vô Hạn
- Chương 21: Luyện đan
- Chương 22: Sinh sự
- Chương 23: Chủ nhân của Trần gia (1)
- Chương 24: Chủ nhân của Trần gia (2)
- Chương 25: Sơn mạch mênh mông
- Chương 26: Ba tên thợ săn
- Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình
- Chương 28: Một chấp ba
- Chương 29: Lâm Phi Yến
- Chương 30: Tỷ lệ hoàn mỹ
- Chương 31: Thành quả
- Chương 32: Đại chiêu sinh gần kề
- Chương 33: Không khí khẩn trương
- Chương 34: Đông không đếm xuể
- Chương 35: Trận đấu đầu tiên
- Chương 36: Mạnh Khải đấu Phương Lệ
- Chương 37: Tâm ý
- Chương 38: Trọng kiếm
- Chương 39: Vòng ba kết thúc, vòng bốn bắt đầu
- Chương 40: Vô liêm sỉ
- Chương 41: Dị biến trên lôi đài
- Chương 42: Hoành không xuất thế
- Chương 43: Tiếp chưởng (1)
- Chương 44: Tiếp chưởng (2)
- Chương 45: Tỷ võ tiếp tục
- Chương 46: Hung hăng làm nhục (1)
- Chương 47: Hung hăng làm nhục (2)
- Chương 48: Bá đạo cường thế
- Chương 49: Mình ta chấp hết
- Chương 50: Nhẹ nhàng áp đảo
- Chương 51: Trần Phàm đấu Trần Nhất Long
- Chương 52: Chiến giáp và tà công
- Chương 53: Trần Phàm đấu Lâm Phong (1)
- Chương 54: Trần Phàm đấu Lâm Phong (2)
- Chương 55: Nhân Kiếm Phong
- Chương 56: Chủ khảo tức giận
- Chương 57: Ngựa quen đường cũ
- Chương 58: Chiến ý kỳ lạ
- Chương 59: Âm mưu quỷ kế
- Chương 60: Huyết Dạ
- Chương 61: Vàng lạnh sắt nóng
- Chương 62: Mặt mỏng
- Chương 63: Lợi dụng
- Chương 64: Phát giác âm mưu
- Chương 65: Kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn
- Chương 66: Huyết Tinh Đại Pháp
- Chương 67: Kiếm khí nguy hiểm
- Chương 68: Chết!
- Chương 69: Bên trong nhẫn trữ vật
- Chương 70: Thử nghiệm thân pháp
- Chương 71: Coi như ta nợ nàng một tiếng nói yêu thương
- Chương 72: Có thù tất báo
- Chương 73: Nói chuyện phiếm
- Chương 74: Tàn đồ
- Chương 75: Tạm biệt Vân Long thành
- Chương 76: Linh và yêu
- Chương 77: Thương Mang Sử Ký
- Chương 78: Đặc sản Đế thành
- Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
- Chương 80: Kết giao bằng hữu mới
- Chương 81: Bạch Linh Hoa
- Chương 82: Phân thì đời nào cũng có
- Chương 83: Người người đều có thể đánh!
- Chương 84: Cửu công chúa
- Chương 85: Hảo huynh đệ
- Chương 86: Trưởng lão dẫn đoàn
- Chương 87: Thể chất đặc thù
- Chương 88: Đế thượng nổi giận
- Chương 89: Bế quan tu luyện
- Chương 90: Tấn cấp chân khí
- Chương 91: Cường giả ngũ đại chi cảnh
- Chương 92: Truyền tống đài khởi động
- Chương 93: Vạn Linh Tông
- Chương 94: Trắng trợn ăn cướp
- Chương 95: Sức mạnh của Vũ Trụ Dung Lô
- Chương 96: Đỗ Mậu
- Chương 97: Luyện hóa chân khí và linh đan
- Chương 98: Thực lực đại tiến
- Chương 99: Tìm tới cửa
- Chương 100: Thách đấu
- Chương 101: Tiểu Tru Ma Kiếm Trận
- Chương 102: Bá khí của Trần Phàm
- Chương 103: Hắc Hổ Kiếm Nha
- Chương 104: Đỗ Mậu hiển uy
- Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
- Chương 106: Huynh đệ xuất quan
- Chương 107: Điểm cống hiến
- Chương 108: Mọi người đều đột phá, bắt đầu làm nhiệm vụ
- Chương 109: Nhiệm vụ số 36
- Chương 110: Linh Uyển Phong
- Chương 111: Vân Nham Thạch Giáp Ngưu
- Chương 112: Sao không để lại cho ta cục nào?
- Chương 113: Linh Trang Phong
- Chương 114: Một đám hạ lưu
- Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí
- Chương 116: Thê thảm vô cùng
- Chương 117: Truyền Tấn Phù
- Chương 118: Khảo Hạch Đường
- Chương 119: Chấp pháp đội kéo tới
- Chương 120: Chiến cả chấp pháp đội
- Chương 121: Tỏa Kình Tác
- Chương 122: Đàm Tư Dung
- Chương 123: Nam Thiên Mệnh, Bắc Phong Hành
- Chương 124: Nhục nhã rời đi
- Chương 125: Đới âm binh
- Chương 126: Khảo hạch bắt đầu
- Chương 127: Thiếu niên đắc ý
- Chương 128: Trận pháp bị hỏng
- Chương 129: Lỡ tay
- Chương 130: Thâm bất khả trắc
- Chương 131: Coi như cảnh cáo
- Chương 132: Hóa thân của hệ thống?
- Chương 133: Nàng là một ánh trăng rất tròn
- Chương 134: Giở trò?
- Chương 135: Tiềm lực vô tận
- Chương 136: Miếng gỗ thần bí
- Chương 137: Đệ tử ngoại môn
- Chương 138: Ngô Chấn
- Chương 139: Tàng Kinh Các
- Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân
- Chương 141: Cái máy ghi nhớ
- Chương 142: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 143: Vô pháp vô thiên
- Chương 144: Địa Anh Bảng
- Chương 145: Trần Phàm chiến Khoái Thương
- Chương 146: Mặt trời và bóng tối
- Chương 147: Hủy dung
- Chương 148: Ngu người
- Chương 149: Hoàng Viên Hạo Đan
- Chương 150: Tiến vào sơn mạch
- Chương 151: Ám Thiên sơn mạch
- Chương 152: Vô ảnh đao pháp
- Chương 153: Lục Mãng Tinh
- Chương 154: Địa Ma Trùng
- Chương 155: Tạc nát
- Chương 156: Hấp Huyết Độc Văn
- Chương 157: Tiểu Hồ Đồ
- Chương 158: Hệ thống đổi mới
- Chương 159: Hệ Thống Đại Quân Đoàn
- Chương 160: Lữ Bố
- Chương 161: Á Không Trận
- Chương 162: Không đủ năng lượng
- Chương 163: Vong Ngã Hành Không
- Chương 164: Vong Ngã Châu - Chiến Đạo Vô Gian!
- Chương 165: Kịch độc tập kích
- Chương 166: Xích túc ngô công
- Chương 167: Cường thế diệt sát
- Chương 168: Miếng tàn đồ Thứ 2
- Chương 169: Thiết Ma Lãnh
- Chương 170: Đối chiến cường giả
- Chương 171: Bá Khí Hoành Hành
- Chương 172: Hồ Đồ hiển uy
- Chương 173: Thu phục cường giả
- Chương 174: Hóa thù thành bạn
- Chương 175: Thủy Liên Hoa
- Chương 176: Thanh Liên Trường Sinh Quyết
- Chương 177: Hương diễm (1)
- Chương 178: Hương diễm (2)
- Chương 179: Hương diễm (3)
- Chương 180: Long Tượng Đoán Thể Chương
- Chương 181: Thiên Địa Hữu Tình Quyết
- Chương 182: Vô thượng bí thuật
- Chương 183: Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng
- Chương 184: Hương diễm bên hồ
- Chương 185: Viêm Ưng Lão Quỷ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vũ Trụ Huyền Kỳ
Chương 74: Tàn đồ
Trần Phàm đi thẳng vào vấn đề, mục đích của hắn chỉ có thế, trải qua việc vừa mới đây thôi chứ đâu, tài phú của thành chủ kia đã để cho hắn lợi ích vô số, giờ nếu như thêm Trần gia vào nữa, khà khà...
"Được, ta có thể dẫn ngươi đi, nhưng trước tiên hãy thả nhi tử ta ra đã".
Trần Thương Hải sắc mặt trầm xuống nói.
"Ngươi coi ta là đồ ngốc sao, thả hắn ra để ngươi lật lọng?".
"Hừ! Với bản lĩnh của ngươi hiện tại còn sợ ta giở trò gì sao?".
"Ha ha...bớt giỡn đi, ai biết được loại người như người còn giữ lại thủ đoạn gì, chỉ có nắm nhi tử ngươi trong tay ta mới yên tâm được. Một câu thôi, ngươi có đi hay không? Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta".
Trần Phàm khóe miệng dương lên, nhưng ngay sau sắc mặt nghiêm lại, tay kiếm nắm chặt, vung lên chém xuống một cái, chỉ còn cách cổ họng của Trần Nhất Long đúng nửa li...
"Dừng tay, ta dẫn ngươi đi là được".
Trần Thương Hải cắn răng, không còn cách nào, nhi tử hắn đang ở trong tay kẻ thù, cho dù hiện tại có âm mưu quỷ kế gì đi nữa cũng vô dụng mà thôi.
"Đi thôi".
Trần Phàm nói xong liền nắm lấy cổ của Trần Nhất Long nhấc lên, đơn giản mà nhẹ nhàng, tựa như nhấc một con cá chết, sau đó vắt tên này lên vai thản nhiên đi theo sau Trần Thương Hải.
Cũng không biết bảo khố của Trần gia đặt ở đâu, "ba người" đi lòng lòng một lúc, qua rất nhiều ngã rẽ quanh co, đường ngang lối dọc, mà mỗi khi gặp phủ vệ đi tuần, không cần Trần Phàm lên tiếng nhắc nhở, Trần Thương Hải sẽ chủ động tìm cách né tránh, dù sao đều là người thông minh, quả nhiên biết điều.
Mất khoảng nửa giờ sau, vị gia chủ này mới dừng lại ở phía trước mấy tảng đá khá lớn.
Nơi này có thể nói là một khu thạch viên (vườn đá), cạnh bên có hồ nước trong veo, từng tảng từng tảng đá lớn được dựng nên san sát, chân cắm sâu lòng đất, đỉnh nhọn hướng lên trời, tựa như những trái núi nhỏ, mỗi tảng đá phải cao tầm tám chín mét, rộng ba bốn mét, xung quanh ước chừng có đến trăm cái như vậy.
Ngay trước thạch viên có một lối nhỏ được lát gạch màu xám, hình như đều bằng đá cả, Trần Thương Hải không nói gì chỉ im lặng bước vào.
Trần Phàm cũng không hề chậm trễ tiến theo sau, nhìn qua thạch viên này có chút quỷ bí, nhưng hắn không hề sợ tên gia chủ kia giở trò, dù sao người nắm đằng chuôi là vẫn hắn, ném chuột vỡ bình, Trần Thương Hải sẽ không ngốc như vậy.
Lối đi vào trong hết sức ngoằn ngoèo, bước vào đây Trần Phàm mới sực phát giác một điều, thạch viên này hóa ra lại chính là một mê cung, mỗi tảng đá nhìn như lộn xộn, trên thực tế đều được sắp xếp theo một quy luật nào đó, nếu không biết đi vào đảm bảo chỉ có thể bị lạc mà thôi, hơn nửa Trần Phàm còn ẩn ẩn cảm giác được mấy tảng đá đen sì kia không chỉ có thế, dường như toàn bộ cấu thành một trận pháp rất lợi hại, không thể xem thường.
Cũng may có Trần Thương Hải dẫn đường, cho nên trên đường đi rất thuận lợi, không xảy ra vẫn đề gì cả.
Mất thêm khoảng 10 phút ba người đã đến một cửa động khá nhỏ, chỉ bằng cỡ thân người, bên ngoài bịt kín cửa đá, Trần Thương Hải lần tìm tới một khối đá nhỏ ngay gần, khẽ xoay một cái, cửa đá mở ra.
"Phía dưới chính là bảo khố của Trần gia ta".
"Đi tiếp đi chứ, sao dừng lại?".
Trần Phàm hất hàm về phía cửa động, ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là bảo Trần Thương Hải chui vào trong trước dẫn đường.
"Hừ!".
Trần Thương Hải hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng không cam lòng, cùi đầu đi vào trong động.
Phía dưới có bậc thang dẫn xuống, không mất bao lâu sau, một mật thất có diện tích rộng như cái bảo khố trước đây trong phủ thành chủ mà Trần Phàm đã tiến vào, giống như một cái động ngầm dưới đất, lúc này hiện ra trước mặt hắn.
Đền đuốc đã được thắp lên tự bao giờ, xung quanh ánh sáng đủ để nhìn rõ mọi vật...
Không nằm ngoài dự đoán, mặc dù nhìn qua có chút kém hơn so với tài phú của Phương Thiên Hùng, nhưng cũng không xê xích bao nhiêu, Trần Phàm tương đối hài lòng.
"Đưa đây".
Trần Phàm ngón tay hướng về phía Trần Thương Hải ngoắc ngoắc.
"Đưa cái gì?".
Trần Thương Hải một bộ dạng không hiểu, mà đúng là hắn không hiểu thật, mình đã dẫn tên khốn này vào tận đây, hắn còn muốn lấy cái gì trên người mình.
"Đưa túi trữ vật chứ còn cái gì, nhiều đồ như thế ngươi nghĩ ta đựng vào đâu?".
Trần Phàm trợn mắt lên nói, bộ dạng như đang làm một việc hết sức thiên kinh địa nghĩa (cái lẽ rất đúng xưa nay, không có gì phải nghi ngờ).
Nhưng mà...mắt Trần Phàm trợn một thì Trần Thương Hải còn trợn mười, con mẹ nó, ngươi đây là đang ăn cướp hay đang ban phát ân huệ! Trên đời này còn có loại vô sỉ như ngươi sao?
Thế nhưng mặc kệ Trần Thương Hải trong lòng có gào thét cỡ nào, hắn cũng phải cắn răng mà lấy ra túi trữ vật của mình, dù Trần Thương Hải là gia chủ một đại gia tôc, nhưng hắn cũng vẫn chỉ có túi trữ vật mà thôi, có lẽ cả thành Vân Long này ngoài Phương Thiên Hùng ra cũng không người thứ hai sẽ có nhẫn trữ vật.
"Ấy, đừng có động tay lén lút bỏ thứ gì lại, cái túi đó bây giờ đã không phải của ngươi nữa đâu".
Trần Phàm tiếp tục không biết xấu hổ nói.
Trần Thương Hải cả khuôn mặt đã sắp sửa phóng ra lửa, nếu như ánh mắt có thể giết người có lẽ Trần Phàm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, bàn tay bóp chặt lại hư muốn bóp vỡ cả xương cốt, cánh tay vung lên ném mạnh túi trữ vật về phía Trần Phàm.
Mà đối với ánh mắt tràn ngập căm thù kia Trần Phàm tuyệt nhiên không thèm để ý, sau khi tiếp nhận cái túi hắn cũng chẳng cần kiểm tra làm gì, miệng nói thế thôi chứ dưới ánh mắt của hắn Trần Thương Hải sao có thể giở được trò gì nữa.
Chưa dừng lại ở đó, Trần Phàm đưa tay lên người Trần Nhất Long, khi vào tới đây hắn đã để tên này nằm ra đất, lúc này đã tựa như một cái xác không hồn, lần mò một lúc Trần Phàm lại lấy ra cái túi trữ vật khác, chính là của Trần Nhất Long, chỗ này tài phú nhiều như thế, một túi trữ vật làm sao mà đủ.
Xong xuôi, lúc này Trần Phàm mới vung tay lên, chuẩn bị thu tất cả mọi thứ vào trong hai chiếc túi, nhưng hình như phát giác ra điều gì, hắn đột nhiên ngừng tay lại, ánh mắt nhìn về một góc nhỏ trong hang động.
Chỉ thấy ở một góc tối không ai để ý tới, bên trên một phiến đá nhỏ phẳng lì, nằm lẻ loi một tấm da cũ kỹ, màu sắc tang thương, phủ đầy bụi bặm, hiển nhiên là rất lâu rồi không có ai thèm đụng tới.
Trần Phàm nhẹ nhàng bước tới, đem tấm da cầm lên, miệng thổi phù một cái, khói bụi bay mù, bên trên bắt đầu hiện ra một số hình ảnh.
Tấm da hình tam giác, chỉ lớn cỡ chiếc khăn tay mà nữ nhân hay dùng, điều đặc biệt là thứ này không phải được làm từ loại da bình thường, mà là da của yêu thú, hơn nữa phẩm cấp cực cao, cực hiếm thấy, đây cũng là lý do mà Trần Phàm đột nhiên chú ý tới nó.
"Cái này...là một tấm bản đồ?".
Trên mặt tấm da không có gì đặc biệt, cũng chẳng phải võ kỹ công pháp gì ghê gớm, chỉ là vẽ mấy hình núi non sông ngòi bình thường mà thôi, cho nên Trần Phàm mới phán đoán đây là một tấm bản đồ.
Không, cũng không thể coi là một tấm bản đồ, mà thực tế chỉ là một tấm tàn đồ!
Mấy hình vẽ trên tấm da đã bị đứt đoạn, một bên mép có dấu vết bị ngoại lực xé đi, rõ ràng chỉ là một phần không hoàn chỉnh, cũng không biết còn có bao nhiêu phần nữa, càng không biết đây là bản đồ dẫn tới đâu, liên quan tới cái gì?
"Tiểu tử, đây chỉ là một tấm tàn đồ rất đỗi bình thường, không có gì đặc biệt cả, không phải ngươi cũng định lấy nó đi chứ?".
Trần Thương Hải ở một bên nói, không ai nhìn ra được sắc mặt của hắn hơi có chút biến hóa, dường như không muốn để cho Trần Phàm lấy đi tấm tàn đồ.
Trần Phàm mặt không biểu tình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thương Hải, muốn soi kỹ biểu lộ của hắn, bình thường mà ngươi lại cất nó trong này, bình thường mà lại làm từ da của yêu thú cấp cao?
Nhưng hắn cũng không có nói những điều này ra khỏi miệng mà chỉ lạnh lùng hỏi:
"Vậy đây là cái gì, bản đồ kho báu sao?".
"Ta không biết, đây là vật từ đời tổ tiên truyền lại, ngay cả lão tổ Trần gia khi tìm được nó cũng không biết, chứ đừng nói là ta, bao nhiêu năm qua các đời gia chủ đều đã nghiên cứu tìm hiểu nhưng không tìm được chút manh mối nào, chỉ có thể đem nó phủ bụi nơi đây".
Trần Thương Hải lắc đầu, hắn nói là sự thật, bao nhiêu năm qua hắn cũng đã cố gắng tìm hiểu, dò hỏi hiểu nhiều nơi nhiều người về tấm tàn đồ này, nhưng không hề thu được bất cứ kết quả nào cả, ai cũng chỉ cho rằng nó được làm từ một loại chất liệu không tệ mà thôi, lửa đốt không cháy, đao chém không hư, ngoài ra không còn gì khác.
Tuy nhiên, dù không tìm hiểu được cái gì nhưng Trần Thương Hải vẫn có thể khẳng định đây là một vật không tầm thường chút nào, nếu không thì đời trước cũng sẽ không hao tâm tổn trí như vậy.
"Ngươi còn tấm nào như thế này nữa?".
Trần Phàm lại hỏi.
"Không có, đó là tấm duy nhất rồi".
"Thật chứ?".
"Tùy ngươi".
Trần Phàm nhìn thật kỹ biểu hiện của Trần Thương Hải, phát hiện tên này thực sự không nói dối, có lẽ chỉ khi nào tìm đủ các phần còn thiếu của bản đồ mới có thể biết được chân tướng.
Nghĩ tới đây Trần Phàm cũng không nghĩ thêm làm gì nữa, lúc này mới bắt đầu thu hết những thứ có ở đây vào hai cái túi, sau đó thản nhiên nói với Trần Thương Hải:
"Được rồi, cảm ơn sự hợp tác của ngươi, tuy nhiên vẫn phải làm phiền Trần gia chủ đích thân đưa ta ra khỏi đây lần nữa".
Trần Phàm nét mặt tươi cười, thân tình hòa ái, nhưng ở trong mắt Trần Thương Hải lại khiến hắn thiếu chút phun ra một ngụm máu tươi, bao nhiêu năm tích lũy gây dựng, giờ bị tên ác tặc này vơ vét sạch sẽ, trong bụng Trần Thương Hải có cảm giác như nội tạng mình đang đứt ra từng khúc.
"Ngươi...làm sao ta biết ngươi sẽ bỏ qua cho hai cha con chúng ta?".
"Hừ! Ngươi tưởng ai cũng giống như ngươi sao? Đứng có lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Với lại...bây giờ ngươi có tư cách mặc cả với ta sao?".
"Ngươi...được, nhưng nếu như ngươi dám làm hại con ta, Trần Thương Hải ta thề có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!".
Trần Thương Hải gằn giọng nói, cắn răng quay người đi.
Trần Phàm nhếch mép cười nhạt, cũng không nói gì thêm, lại thản nhiên vác cái xác không hồn Trần Nhất Long lên vai, như vác một con cá chết, trước khi bước chân ra khỏi Trần gia phủ, cái này vẫn là tấm bùa hộ mệnh tốt nhất, thực tế hắn cũng không hề sợ tên gia chủ kia chút nào, chỉ là muốn sự việc được nhanh gọn hơn mà thôi.
Nói thật, nếu như không phải niệm tình Trần Thu Nguyệt, với tính cách của hắn làm sao sẽ để cho hai cha con Trần Thương Hải còn sống nữa, dù sao hai người này cũng là ruột thịt của nàng, Trần Phàm nếu giết đi, Trần Thu Nguyệt biết được, cứ cho là nàng không trách hắn, nhưng tình cảm chắc chắn cũng không còn được như xưa, đây là điều mà Trần Phàm không muốn nhìn thấy nhất.
"Được, ta có thể dẫn ngươi đi, nhưng trước tiên hãy thả nhi tử ta ra đã".
Trần Thương Hải sắc mặt trầm xuống nói.
"Ngươi coi ta là đồ ngốc sao, thả hắn ra để ngươi lật lọng?".
"Hừ! Với bản lĩnh của ngươi hiện tại còn sợ ta giở trò gì sao?".
"Ha ha...bớt giỡn đi, ai biết được loại người như người còn giữ lại thủ đoạn gì, chỉ có nắm nhi tử ngươi trong tay ta mới yên tâm được. Một câu thôi, ngươi có đi hay không? Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta".
Trần Phàm khóe miệng dương lên, nhưng ngay sau sắc mặt nghiêm lại, tay kiếm nắm chặt, vung lên chém xuống một cái, chỉ còn cách cổ họng của Trần Nhất Long đúng nửa li...
"Dừng tay, ta dẫn ngươi đi là được".
Trần Thương Hải cắn răng, không còn cách nào, nhi tử hắn đang ở trong tay kẻ thù, cho dù hiện tại có âm mưu quỷ kế gì đi nữa cũng vô dụng mà thôi.
"Đi thôi".
Trần Phàm nói xong liền nắm lấy cổ của Trần Nhất Long nhấc lên, đơn giản mà nhẹ nhàng, tựa như nhấc một con cá chết, sau đó vắt tên này lên vai thản nhiên đi theo sau Trần Thương Hải.
Cũng không biết bảo khố của Trần gia đặt ở đâu, "ba người" đi lòng lòng một lúc, qua rất nhiều ngã rẽ quanh co, đường ngang lối dọc, mà mỗi khi gặp phủ vệ đi tuần, không cần Trần Phàm lên tiếng nhắc nhở, Trần Thương Hải sẽ chủ động tìm cách né tránh, dù sao đều là người thông minh, quả nhiên biết điều.
Mất khoảng nửa giờ sau, vị gia chủ này mới dừng lại ở phía trước mấy tảng đá khá lớn.
Nơi này có thể nói là một khu thạch viên (vườn đá), cạnh bên có hồ nước trong veo, từng tảng từng tảng đá lớn được dựng nên san sát, chân cắm sâu lòng đất, đỉnh nhọn hướng lên trời, tựa như những trái núi nhỏ, mỗi tảng đá phải cao tầm tám chín mét, rộng ba bốn mét, xung quanh ước chừng có đến trăm cái như vậy.
Ngay trước thạch viên có một lối nhỏ được lát gạch màu xám, hình như đều bằng đá cả, Trần Thương Hải không nói gì chỉ im lặng bước vào.
Trần Phàm cũng không hề chậm trễ tiến theo sau, nhìn qua thạch viên này có chút quỷ bí, nhưng hắn không hề sợ tên gia chủ kia giở trò, dù sao người nắm đằng chuôi là vẫn hắn, ném chuột vỡ bình, Trần Thương Hải sẽ không ngốc như vậy.
Lối đi vào trong hết sức ngoằn ngoèo, bước vào đây Trần Phàm mới sực phát giác một điều, thạch viên này hóa ra lại chính là một mê cung, mỗi tảng đá nhìn như lộn xộn, trên thực tế đều được sắp xếp theo một quy luật nào đó, nếu không biết đi vào đảm bảo chỉ có thể bị lạc mà thôi, hơn nửa Trần Phàm còn ẩn ẩn cảm giác được mấy tảng đá đen sì kia không chỉ có thế, dường như toàn bộ cấu thành một trận pháp rất lợi hại, không thể xem thường.
Cũng may có Trần Thương Hải dẫn đường, cho nên trên đường đi rất thuận lợi, không xảy ra vẫn đề gì cả.
Mất thêm khoảng 10 phút ba người đã đến một cửa động khá nhỏ, chỉ bằng cỡ thân người, bên ngoài bịt kín cửa đá, Trần Thương Hải lần tìm tới một khối đá nhỏ ngay gần, khẽ xoay một cái, cửa đá mở ra.
"Phía dưới chính là bảo khố của Trần gia ta".
"Đi tiếp đi chứ, sao dừng lại?".
Trần Phàm hất hàm về phía cửa động, ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là bảo Trần Thương Hải chui vào trong trước dẫn đường.
"Hừ!".
Trần Thương Hải hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng không cam lòng, cùi đầu đi vào trong động.
Phía dưới có bậc thang dẫn xuống, không mất bao lâu sau, một mật thất có diện tích rộng như cái bảo khố trước đây trong phủ thành chủ mà Trần Phàm đã tiến vào, giống như một cái động ngầm dưới đất, lúc này hiện ra trước mặt hắn.
Đền đuốc đã được thắp lên tự bao giờ, xung quanh ánh sáng đủ để nhìn rõ mọi vật...
Không nằm ngoài dự đoán, mặc dù nhìn qua có chút kém hơn so với tài phú của Phương Thiên Hùng, nhưng cũng không xê xích bao nhiêu, Trần Phàm tương đối hài lòng.
"Đưa đây".
Trần Phàm ngón tay hướng về phía Trần Thương Hải ngoắc ngoắc.
"Đưa cái gì?".
Trần Thương Hải một bộ dạng không hiểu, mà đúng là hắn không hiểu thật, mình đã dẫn tên khốn này vào tận đây, hắn còn muốn lấy cái gì trên người mình.
"Đưa túi trữ vật chứ còn cái gì, nhiều đồ như thế ngươi nghĩ ta đựng vào đâu?".
Trần Phàm trợn mắt lên nói, bộ dạng như đang làm một việc hết sức thiên kinh địa nghĩa (cái lẽ rất đúng xưa nay, không có gì phải nghi ngờ).
Nhưng mà...mắt Trần Phàm trợn một thì Trần Thương Hải còn trợn mười, con mẹ nó, ngươi đây là đang ăn cướp hay đang ban phát ân huệ! Trên đời này còn có loại vô sỉ như ngươi sao?
Thế nhưng mặc kệ Trần Thương Hải trong lòng có gào thét cỡ nào, hắn cũng phải cắn răng mà lấy ra túi trữ vật của mình, dù Trần Thương Hải là gia chủ một đại gia tôc, nhưng hắn cũng vẫn chỉ có túi trữ vật mà thôi, có lẽ cả thành Vân Long này ngoài Phương Thiên Hùng ra cũng không người thứ hai sẽ có nhẫn trữ vật.
"Ấy, đừng có động tay lén lút bỏ thứ gì lại, cái túi đó bây giờ đã không phải của ngươi nữa đâu".
Trần Phàm tiếp tục không biết xấu hổ nói.
Trần Thương Hải cả khuôn mặt đã sắp sửa phóng ra lửa, nếu như ánh mắt có thể giết người có lẽ Trần Phàm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, bàn tay bóp chặt lại hư muốn bóp vỡ cả xương cốt, cánh tay vung lên ném mạnh túi trữ vật về phía Trần Phàm.
Mà đối với ánh mắt tràn ngập căm thù kia Trần Phàm tuyệt nhiên không thèm để ý, sau khi tiếp nhận cái túi hắn cũng chẳng cần kiểm tra làm gì, miệng nói thế thôi chứ dưới ánh mắt của hắn Trần Thương Hải sao có thể giở được trò gì nữa.
Chưa dừng lại ở đó, Trần Phàm đưa tay lên người Trần Nhất Long, khi vào tới đây hắn đã để tên này nằm ra đất, lúc này đã tựa như một cái xác không hồn, lần mò một lúc Trần Phàm lại lấy ra cái túi trữ vật khác, chính là của Trần Nhất Long, chỗ này tài phú nhiều như thế, một túi trữ vật làm sao mà đủ.
Xong xuôi, lúc này Trần Phàm mới vung tay lên, chuẩn bị thu tất cả mọi thứ vào trong hai chiếc túi, nhưng hình như phát giác ra điều gì, hắn đột nhiên ngừng tay lại, ánh mắt nhìn về một góc nhỏ trong hang động.
Chỉ thấy ở một góc tối không ai để ý tới, bên trên một phiến đá nhỏ phẳng lì, nằm lẻ loi một tấm da cũ kỹ, màu sắc tang thương, phủ đầy bụi bặm, hiển nhiên là rất lâu rồi không có ai thèm đụng tới.
Trần Phàm nhẹ nhàng bước tới, đem tấm da cầm lên, miệng thổi phù một cái, khói bụi bay mù, bên trên bắt đầu hiện ra một số hình ảnh.
Tấm da hình tam giác, chỉ lớn cỡ chiếc khăn tay mà nữ nhân hay dùng, điều đặc biệt là thứ này không phải được làm từ loại da bình thường, mà là da của yêu thú, hơn nữa phẩm cấp cực cao, cực hiếm thấy, đây cũng là lý do mà Trần Phàm đột nhiên chú ý tới nó.
"Cái này...là một tấm bản đồ?".
Trên mặt tấm da không có gì đặc biệt, cũng chẳng phải võ kỹ công pháp gì ghê gớm, chỉ là vẽ mấy hình núi non sông ngòi bình thường mà thôi, cho nên Trần Phàm mới phán đoán đây là một tấm bản đồ.
Không, cũng không thể coi là một tấm bản đồ, mà thực tế chỉ là một tấm tàn đồ!
Mấy hình vẽ trên tấm da đã bị đứt đoạn, một bên mép có dấu vết bị ngoại lực xé đi, rõ ràng chỉ là một phần không hoàn chỉnh, cũng không biết còn có bao nhiêu phần nữa, càng không biết đây là bản đồ dẫn tới đâu, liên quan tới cái gì?
"Tiểu tử, đây chỉ là một tấm tàn đồ rất đỗi bình thường, không có gì đặc biệt cả, không phải ngươi cũng định lấy nó đi chứ?".
Trần Thương Hải ở một bên nói, không ai nhìn ra được sắc mặt của hắn hơi có chút biến hóa, dường như không muốn để cho Trần Phàm lấy đi tấm tàn đồ.
Trần Phàm mặt không biểu tình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thương Hải, muốn soi kỹ biểu lộ của hắn, bình thường mà ngươi lại cất nó trong này, bình thường mà lại làm từ da của yêu thú cấp cao?
Nhưng hắn cũng không có nói những điều này ra khỏi miệng mà chỉ lạnh lùng hỏi:
"Vậy đây là cái gì, bản đồ kho báu sao?".
"Ta không biết, đây là vật từ đời tổ tiên truyền lại, ngay cả lão tổ Trần gia khi tìm được nó cũng không biết, chứ đừng nói là ta, bao nhiêu năm qua các đời gia chủ đều đã nghiên cứu tìm hiểu nhưng không tìm được chút manh mối nào, chỉ có thể đem nó phủ bụi nơi đây".
Trần Thương Hải lắc đầu, hắn nói là sự thật, bao nhiêu năm qua hắn cũng đã cố gắng tìm hiểu, dò hỏi hiểu nhiều nơi nhiều người về tấm tàn đồ này, nhưng không hề thu được bất cứ kết quả nào cả, ai cũng chỉ cho rằng nó được làm từ một loại chất liệu không tệ mà thôi, lửa đốt không cháy, đao chém không hư, ngoài ra không còn gì khác.
Tuy nhiên, dù không tìm hiểu được cái gì nhưng Trần Thương Hải vẫn có thể khẳng định đây là một vật không tầm thường chút nào, nếu không thì đời trước cũng sẽ không hao tâm tổn trí như vậy.
"Ngươi còn tấm nào như thế này nữa?".
Trần Phàm lại hỏi.
"Không có, đó là tấm duy nhất rồi".
"Thật chứ?".
"Tùy ngươi".
Trần Phàm nhìn thật kỹ biểu hiện của Trần Thương Hải, phát hiện tên này thực sự không nói dối, có lẽ chỉ khi nào tìm đủ các phần còn thiếu của bản đồ mới có thể biết được chân tướng.
Nghĩ tới đây Trần Phàm cũng không nghĩ thêm làm gì nữa, lúc này mới bắt đầu thu hết những thứ có ở đây vào hai cái túi, sau đó thản nhiên nói với Trần Thương Hải:
"Được rồi, cảm ơn sự hợp tác của ngươi, tuy nhiên vẫn phải làm phiền Trần gia chủ đích thân đưa ta ra khỏi đây lần nữa".
Trần Phàm nét mặt tươi cười, thân tình hòa ái, nhưng ở trong mắt Trần Thương Hải lại khiến hắn thiếu chút phun ra một ngụm máu tươi, bao nhiêu năm tích lũy gây dựng, giờ bị tên ác tặc này vơ vét sạch sẽ, trong bụng Trần Thương Hải có cảm giác như nội tạng mình đang đứt ra từng khúc.
"Ngươi...làm sao ta biết ngươi sẽ bỏ qua cho hai cha con chúng ta?".
"Hừ! Ngươi tưởng ai cũng giống như ngươi sao? Đứng có lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Với lại...bây giờ ngươi có tư cách mặc cả với ta sao?".
"Ngươi...được, nhưng nếu như ngươi dám làm hại con ta, Trần Thương Hải ta thề có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!".
Trần Thương Hải gằn giọng nói, cắn răng quay người đi.
Trần Phàm nhếch mép cười nhạt, cũng không nói gì thêm, lại thản nhiên vác cái xác không hồn Trần Nhất Long lên vai, như vác một con cá chết, trước khi bước chân ra khỏi Trần gia phủ, cái này vẫn là tấm bùa hộ mệnh tốt nhất, thực tế hắn cũng không hề sợ tên gia chủ kia chút nào, chỉ là muốn sự việc được nhanh gọn hơn mà thôi.
Nói thật, nếu như không phải niệm tình Trần Thu Nguyệt, với tính cách của hắn làm sao sẽ để cho hai cha con Trần Thương Hải còn sống nữa, dù sao hai người này cũng là ruột thịt của nàng, Trần Phàm nếu giết đi, Trần Thu Nguyệt biết được, cứ cho là nàng không trách hắn, nhưng tình cảm chắc chắn cũng không còn được như xưa, đây là điều mà Trần Phàm không muốn nhìn thấy nhất.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nô bộc Trần gia
- Chương 2: Trần Thu Nguyệt
- Chương 3: Cơ duyên
- Chương 4: Đại Vũ Trụ Thuật
- Chương 5: Luyện Thể
- Chương 6: Săn thú
- Chương 7: Thực lực tiến nhanh
- Chương 8: Lựa chọn võ kỹ
- Chương 9: Tấn cấp Hư Khí cảnh
- Chương 10: Quay về thành
- Chương 11: Luyện đan chi lộ
- Chương 12: Đệ tử Trần gia (1)
- Chương 13: Đệ tử Trần gia (2)
- Chương 14: Đệ tử Trần gia (3)
- Chương 15: Tà ý có mùi hôi
- Chương 16: Mua đan lô (1)
- Chương 17: Mua đan lô (2)
- Chương 18: Mua đan lô (3)
- Chương 19: Đan lô tới tay
- Chương 20: Hệ Thống Giả Lập Vô Hạn
- Chương 21: Luyện đan
- Chương 22: Sinh sự
- Chương 23: Chủ nhân của Trần gia (1)
- Chương 24: Chủ nhân của Trần gia (2)
- Chương 25: Sơn mạch mênh mông
- Chương 26: Ba tên thợ săn
- Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình
- Chương 28: Một chấp ba
- Chương 29: Lâm Phi Yến
- Chương 30: Tỷ lệ hoàn mỹ
- Chương 31: Thành quả
- Chương 32: Đại chiêu sinh gần kề
- Chương 33: Không khí khẩn trương
- Chương 34: Đông không đếm xuể
- Chương 35: Trận đấu đầu tiên
- Chương 36: Mạnh Khải đấu Phương Lệ
- Chương 37: Tâm ý
- Chương 38: Trọng kiếm
- Chương 39: Vòng ba kết thúc, vòng bốn bắt đầu
- Chương 40: Vô liêm sỉ
- Chương 41: Dị biến trên lôi đài
- Chương 42: Hoành không xuất thế
- Chương 43: Tiếp chưởng (1)
- Chương 44: Tiếp chưởng (2)
- Chương 45: Tỷ võ tiếp tục
- Chương 46: Hung hăng làm nhục (1)
- Chương 47: Hung hăng làm nhục (2)
- Chương 48: Bá đạo cường thế
- Chương 49: Mình ta chấp hết
- Chương 50: Nhẹ nhàng áp đảo
- Chương 51: Trần Phàm đấu Trần Nhất Long
- Chương 52: Chiến giáp và tà công
- Chương 53: Trần Phàm đấu Lâm Phong (1)
- Chương 54: Trần Phàm đấu Lâm Phong (2)
- Chương 55: Nhân Kiếm Phong
- Chương 56: Chủ khảo tức giận
- Chương 57: Ngựa quen đường cũ
- Chương 58: Chiến ý kỳ lạ
- Chương 59: Âm mưu quỷ kế
- Chương 60: Huyết Dạ
- Chương 61: Vàng lạnh sắt nóng
- Chương 62: Mặt mỏng
- Chương 63: Lợi dụng
- Chương 64: Phát giác âm mưu
- Chương 65: Kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn
- Chương 66: Huyết Tinh Đại Pháp
- Chương 67: Kiếm khí nguy hiểm
- Chương 68: Chết!
- Chương 69: Bên trong nhẫn trữ vật
- Chương 70: Thử nghiệm thân pháp
- Chương 71: Coi như ta nợ nàng một tiếng nói yêu thương
- Chương 72: Có thù tất báo
- Chương 73: Nói chuyện phiếm
- Chương 74: Tàn đồ
- Chương 75: Tạm biệt Vân Long thành
- Chương 76: Linh và yêu
- Chương 77: Thương Mang Sử Ký
- Chương 78: Đặc sản Đế thành
- Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
- Chương 80: Kết giao bằng hữu mới
- Chương 81: Bạch Linh Hoa
- Chương 82: Phân thì đời nào cũng có
- Chương 83: Người người đều có thể đánh!
- Chương 84: Cửu công chúa
- Chương 85: Hảo huynh đệ
- Chương 86: Trưởng lão dẫn đoàn
- Chương 87: Thể chất đặc thù
- Chương 88: Đế thượng nổi giận
- Chương 89: Bế quan tu luyện
- Chương 90: Tấn cấp chân khí
- Chương 91: Cường giả ngũ đại chi cảnh
- Chương 92: Truyền tống đài khởi động
- Chương 93: Vạn Linh Tông
- Chương 94: Trắng trợn ăn cướp
- Chương 95: Sức mạnh của Vũ Trụ Dung Lô
- Chương 96: Đỗ Mậu
- Chương 97: Luyện hóa chân khí và linh đan
- Chương 98: Thực lực đại tiến
- Chương 99: Tìm tới cửa
- Chương 100: Thách đấu
- Chương 101: Tiểu Tru Ma Kiếm Trận
- Chương 102: Bá khí của Trần Phàm
- Chương 103: Hắc Hổ Kiếm Nha
- Chương 104: Đỗ Mậu hiển uy
- Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
- Chương 106: Huynh đệ xuất quan
- Chương 107: Điểm cống hiến
- Chương 108: Mọi người đều đột phá, bắt đầu làm nhiệm vụ
- Chương 109: Nhiệm vụ số 36
- Chương 110: Linh Uyển Phong
- Chương 111: Vân Nham Thạch Giáp Ngưu
- Chương 112: Sao không để lại cho ta cục nào?
- Chương 113: Linh Trang Phong
- Chương 114: Một đám hạ lưu
- Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí
- Chương 116: Thê thảm vô cùng
- Chương 117: Truyền Tấn Phù
- Chương 118: Khảo Hạch Đường
- Chương 119: Chấp pháp đội kéo tới
- Chương 120: Chiến cả chấp pháp đội
- Chương 121: Tỏa Kình Tác
- Chương 122: Đàm Tư Dung
- Chương 123: Nam Thiên Mệnh, Bắc Phong Hành
- Chương 124: Nhục nhã rời đi
- Chương 125: Đới âm binh
- Chương 126: Khảo hạch bắt đầu
- Chương 127: Thiếu niên đắc ý
- Chương 128: Trận pháp bị hỏng
- Chương 129: Lỡ tay
- Chương 130: Thâm bất khả trắc
- Chương 131: Coi như cảnh cáo
- Chương 132: Hóa thân của hệ thống?
- Chương 133: Nàng là một ánh trăng rất tròn
- Chương 134: Giở trò?
- Chương 135: Tiềm lực vô tận
- Chương 136: Miếng gỗ thần bí
- Chương 137: Đệ tử ngoại môn
- Chương 138: Ngô Chấn
- Chương 139: Tàng Kinh Các
- Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân
- Chương 141: Cái máy ghi nhớ
- Chương 142: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 143: Vô pháp vô thiên
- Chương 144: Địa Anh Bảng
- Chương 145: Trần Phàm chiến Khoái Thương
- Chương 146: Mặt trời và bóng tối
- Chương 147: Hủy dung
- Chương 148: Ngu người
- Chương 149: Hoàng Viên Hạo Đan
- Chương 150: Tiến vào sơn mạch
- Chương 151: Ám Thiên sơn mạch
- Chương 152: Vô ảnh đao pháp
- Chương 153: Lục Mãng Tinh
- Chương 154: Địa Ma Trùng
- Chương 155: Tạc nát
- Chương 156: Hấp Huyết Độc Văn
- Chương 157: Tiểu Hồ Đồ
- Chương 158: Hệ thống đổi mới
- Chương 159: Hệ Thống Đại Quân Đoàn
- Chương 160: Lữ Bố
- Chương 161: Á Không Trận
- Chương 162: Không đủ năng lượng
- Chương 163: Vong Ngã Hành Không
- Chương 164: Vong Ngã Châu - Chiến Đạo Vô Gian!
- Chương 165: Kịch độc tập kích
- Chương 166: Xích túc ngô công
- Chương 167: Cường thế diệt sát
- Chương 168: Miếng tàn đồ Thứ 2
- Chương 169: Thiết Ma Lãnh
- Chương 170: Đối chiến cường giả
- Chương 171: Bá Khí Hoành Hành
- Chương 172: Hồ Đồ hiển uy
- Chương 173: Thu phục cường giả
- Chương 174: Hóa thù thành bạn
- Chương 175: Thủy Liên Hoa
- Chương 176: Thanh Liên Trường Sinh Quyết
- Chương 177: Hương diễm (1)
- Chương 178: Hương diễm (2)
- Chương 179: Hương diễm (3)
- Chương 180: Long Tượng Đoán Thể Chương
- Chương 181: Thiên Địa Hữu Tình Quyết
- Chương 182: Vô thượng bí thuật
- Chương 183: Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng
- Chương 184: Hương diễm bên hồ
- Chương 185: Viêm Ưng Lão Quỷ
- bình luận