Vũ Trụ Huyền Kỳ - Chương 64: Phát giác âm mưu
Chương trước- Chương 1: Nô bộc Trần gia
- Chương 2: Trần Thu Nguyệt
- Chương 3: Cơ duyên
- Chương 4: Đại Vũ Trụ Thuật
- Chương 5: Luyện Thể
- Chương 6: Săn thú
- Chương 7: Thực lực tiến nhanh
- Chương 8: Lựa chọn võ kỹ
- Chương 9: Tấn cấp Hư Khí cảnh
- Chương 10: Quay về thành
- Chương 11: Luyện đan chi lộ
- Chương 12: Đệ tử Trần gia (1)
- Chương 13: Đệ tử Trần gia (2)
- Chương 14: Đệ tử Trần gia (3)
- Chương 15: Tà ý có mùi hôi
- Chương 16: Mua đan lô (1)
- Chương 17: Mua đan lô (2)
- Chương 18: Mua đan lô (3)
- Chương 19: Đan lô tới tay
- Chương 20: Hệ Thống Giả Lập Vô Hạn
- Chương 21: Luyện đan
- Chương 22: Sinh sự
- Chương 23: Chủ nhân của Trần gia (1)
- Chương 24: Chủ nhân của Trần gia (2)
- Chương 25: Sơn mạch mênh mông
- Chương 26: Ba tên thợ săn
- Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình
- Chương 28: Một chấp ba
- Chương 29: Lâm Phi Yến
- Chương 30: Tỷ lệ hoàn mỹ
- Chương 31: Thành quả
- Chương 32: Đại chiêu sinh gần kề
- Chương 33: Không khí khẩn trương
- Chương 34: Đông không đếm xuể
- Chương 35: Trận đấu đầu tiên
- Chương 36: Mạnh Khải đấu Phương Lệ
- Chương 37: Tâm ý
- Chương 38: Trọng kiếm
- Chương 39: Vòng ba kết thúc, vòng bốn bắt đầu
- Chương 40: Vô liêm sỉ
- Chương 41: Dị biến trên lôi đài
- Chương 42: Hoành không xuất thế
- Chương 43: Tiếp chưởng (1)
- Chương 44: Tiếp chưởng (2)
- Chương 45: Tỷ võ tiếp tục
- Chương 46: Hung hăng làm nhục (1)
- Chương 47: Hung hăng làm nhục (2)
- Chương 48: Bá đạo cường thế
- Chương 49: Mình ta chấp hết
- Chương 50: Nhẹ nhàng áp đảo
- Chương 51: Trần Phàm đấu Trần Nhất Long
- Chương 52: Chiến giáp và tà công
- Chương 53: Trần Phàm đấu Lâm Phong (1)
- Chương 54: Trần Phàm đấu Lâm Phong (2)
- Chương 55: Nhân Kiếm Phong
- Chương 56: Chủ khảo tức giận
- Chương 57: Ngựa quen đường cũ
- Chương 58: Chiến ý kỳ lạ
- Chương 59: Âm mưu quỷ kế
- Chương 60: Huyết Dạ
- Chương 61: Vàng lạnh sắt nóng
- Chương 62: Mặt mỏng
- Chương 63: Lợi dụng
- Chương 64: Phát giác âm mưu
- Chương 65: Kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn
- Chương 66: Huyết Tinh Đại Pháp
- Chương 67: Kiếm khí nguy hiểm
- Chương 68: Chết!
- Chương 69: Bên trong nhẫn trữ vật
- Chương 70: Thử nghiệm thân pháp
- Chương 71: Coi như ta nợ nàng một tiếng nói yêu thương
- Chương 72: Có thù tất báo
- Chương 73: Nói chuyện phiếm
- Chương 74: Tàn đồ
- Chương 75: Tạm biệt Vân Long thành
- Chương 76: Linh và yêu
- Chương 77: Thương Mang Sử Ký
- Chương 78: Đặc sản Đế thành
- Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
- Chương 80: Kết giao bằng hữu mới
- Chương 81: Bạch Linh Hoa
- Chương 82: Phân thì đời nào cũng có
- Chương 83: Người người đều có thể đánh!
- Chương 84: Cửu công chúa
- Chương 85: Hảo huynh đệ
- Chương 86: Trưởng lão dẫn đoàn
- Chương 87: Thể chất đặc thù
- Chương 88: Đế thượng nổi giận
- Chương 89: Bế quan tu luyện
- Chương 90: Tấn cấp chân khí
- Chương 91: Cường giả ngũ đại chi cảnh
- Chương 92: Truyền tống đài khởi động
- Chương 93: Vạn Linh Tông
- Chương 94: Trắng trợn ăn cướp
- Chương 95: Sức mạnh của Vũ Trụ Dung Lô
- Chương 96: Đỗ Mậu
- Chương 97: Luyện hóa chân khí và linh đan
- Chương 98: Thực lực đại tiến
- Chương 99: Tìm tới cửa
- Chương 100: Thách đấu
- Chương 101: Tiểu Tru Ma Kiếm Trận
- Chương 102: Bá khí của Trần Phàm
- Chương 103: Hắc Hổ Kiếm Nha
- Chương 104: Đỗ Mậu hiển uy
- Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
- Chương 106: Huynh đệ xuất quan
- Chương 107: Điểm cống hiến
- Chương 108: Mọi người đều đột phá, bắt đầu làm nhiệm vụ
- Chương 109: Nhiệm vụ số 36
- Chương 110: Linh Uyển Phong
- Chương 111: Vân Nham Thạch Giáp Ngưu
- Chương 112: Sao không để lại cho ta cục nào?
- Chương 113: Linh Trang Phong
- Chương 114: Một đám hạ lưu
- Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí
- Chương 116: Thê thảm vô cùng
- Chương 117: Truyền Tấn Phù
- Chương 118: Khảo Hạch Đường
- Chương 119: Chấp pháp đội kéo tới
- Chương 120: Chiến cả chấp pháp đội
- Chương 121: Tỏa Kình Tác
- Chương 122: Đàm Tư Dung
- Chương 123: Nam Thiên Mệnh, Bắc Phong Hành
- Chương 124: Nhục nhã rời đi
- Chương 125: Đới âm binh
- Chương 126: Khảo hạch bắt đầu
- Chương 127: Thiếu niên đắc ý
- Chương 128: Trận pháp bị hỏng
- Chương 129: Lỡ tay
- Chương 130: Thâm bất khả trắc
- Chương 131: Coi như cảnh cáo
- Chương 132: Hóa thân của hệ thống?
- Chương 133: Nàng là một ánh trăng rất tròn
- Chương 134: Giở trò?
- Chương 135: Tiềm lực vô tận
- Chương 136: Miếng gỗ thần bí
- Chương 137: Đệ tử ngoại môn
- Chương 138: Ngô Chấn
- Chương 139: Tàng Kinh Các
- Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân
- Chương 141: Cái máy ghi nhớ
- Chương 142: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 143: Vô pháp vô thiên
- Chương 144: Địa Anh Bảng
- Chương 145: Trần Phàm chiến Khoái Thương
- Chương 146: Mặt trời và bóng tối
- Chương 147: Hủy dung
- Chương 148: Ngu người
- Chương 149: Hoàng Viên Hạo Đan
- Chương 150: Tiến vào sơn mạch
- Chương 151: Ám Thiên sơn mạch
- Chương 152: Vô ảnh đao pháp
- Chương 153: Lục Mãng Tinh
- Chương 154: Địa Ma Trùng
- Chương 155: Tạc nát
- Chương 156: Hấp Huyết Độc Văn
- Chương 157: Tiểu Hồ Đồ
- Chương 158: Hệ thống đổi mới
- Chương 159: Hệ Thống Đại Quân Đoàn
- Chương 160: Lữ Bố
- Chương 161: Á Không Trận
- Chương 162: Không đủ năng lượng
- Chương 163: Vong Ngã Hành Không
- Chương 164: Vong Ngã Châu - Chiến Đạo Vô Gian!
- Chương 165: Kịch độc tập kích
- Chương 166: Xích túc ngô công
- Chương 167: Cường thế diệt sát
- Chương 168: Miếng tàn đồ Thứ 2
- Chương 169: Thiết Ma Lãnh
- Chương 170: Đối chiến cường giả
- Chương 171: Bá Khí Hoành Hành
- Chương 172: Hồ Đồ hiển uy
- Chương 173: Thu phục cường giả
- Chương 174: Hóa thù thành bạn
- Chương 175: Thủy Liên Hoa
- Chương 176: Thanh Liên Trường Sinh Quyết
- Chương 177: Hương diễm (1)
- Chương 178: Hương diễm (2)
- Chương 179: Hương diễm (3)
- Chương 180: Long Tượng Đoán Thể Chương
- Chương 181: Thiên Địa Hữu Tình Quyết
- Chương 182: Vô thượng bí thuật
- Chương 183: Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng
- Chương 184: Hương diễm bên hồ
- Chương 185: Viêm Ưng Lão Quỷ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vũ Trụ Huyền Kỳ
Chương 64: Phát giác âm mưu
Buổi chiều, Trần Phàm đang nhắm mắt tu luyện trong phòng.
Cốc cốc cốc!
"Ai đó?".
Cốc cốc cốc!
"Ai?".
Vẫn không có ai trả lời mà chỉ có tiếng cốc cốc vang lên mỗi ngày một gấp...
"Là tên dở hơi nào rảnh rỗi quá vậy?".
Trần Phàm gắt nhẹ, nhưng giọng điệu vẫn rất thản nhiên, không có vẻ gì là bực mình cả.
"Có đệ dở hơi thì có! Còn không ra mở cửa cho ta!".
Một người bực mình đứng dậm chân ngoài cửa, không ai khác chính là Trần Thu Nguyệt, nàng phải đợi cho tới đầu giờ chiều mới tới, nhưng thiết nghĩ lúc này một nam một nữ trong phòng, mà bản thân mình lại chủ động tới đây, cho nên trong lúc nhất thời không thể lên tiếng gọi.
Trần Phàm cười tủm tỉm, hắn đương nhiên biết là có người đến, mà chính cái vị này Nguyệt nhị tỷ, tới cảnh giới này ý lực của hắn đã không như tu sĩ bình thường, có thể bao quát ở phạm vị rất xa.
Bước ra ngoài mở cửa, với một bộ dạng ngạc nhiên, Trần Phàm hỏi:
"Ấy chết Nguyệt tỷ, đến đây sao không lên tiếng gọi đệ một câu?".
"Hừ!".
Trần Thu Nguyệt cũng chẳng biết phải nói làm sao, chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng rồi mang nỗi hậm hực không tên bước thẳng vào trong, còn chưa đợi cho chủ phòng nói tiếng mời vào nữa.
Căn phòng bài trí trang nhã, tiện nghi đầy đủ, chính giữa phòng đặt một bộ bàn ghế chân cong, nước sơn bóng loáng tưởng như có thể soi gương được, bên cạnh bàn còn đặt một chiếc lư đồng cỡ bằng đầu người, tràm hương nhè nhẹ tỏa ra từ đó, thơm ngát cả gian phòng...
Trần Thu Nguyệt không nói không rằng, kéo lấy cái ghế đặt mông ngồi xuống, nét đỏ hồng trên mặt còn chưa tan, hiển nhiên trong lòng vẫn còn chút hậm hực.
"Ấy nhị tỷ, trong nay chỉ có minh đệ với tỷ, đệ thì không sao, nhưng mà tỷ thì...chủ động đến đây như vậy, thực sự không sao chứ?".
Trần Phàm đối với những người mặt mỏng như thế này hắn chính là rất thích trêu đùa.
"Đệ..."
Trần Thu Nguyệt cố nén nộ khí, nhưng mà dù sao đến thì cũng đã đến rồi, mà Trần Phàm nói không sai, nàng đúng là chủ động đến đây thật.
"Ta có chuyện muốn nói với đệ".
Nhìn thấy vẻ mặt mười phần nghiêm túc của Trần Thu Nguyệt, Trần Phàm cũng không có tâm tư đùa nữa làm gì, hắn bèn hỏi:
"Có chuyện gì vậy?".
Trần Thu Nguyệt không nói, chỉ thờ dài rồi im lặng ngồi xuống ghế, ánh mắt xa xăm, qua một hồi lâu nàng mới mở miệng than thở:
"Thật không nghĩ tới ta lại có thể trở thành đệ tử đại tông môn, hết thảy đều nhờ có đệ, ta thật không biết phải cảm ơn đệ như thế nào".
Trần Phàm nghe thế phất tay cười nói:
"Ta còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm cơ, hóa ra là chuyện này, không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi".
Trần Thu Nguyệt ngước mắt lên nhìn, cặp mắt long lanh, khuôn mặt tròn trĩnh tựa trăng rằm, dung nhan phảng phất như hòa với thiên nhiên làm một thể, xinh đẹp vô cùng, môi son mấp máy nàng khẽ khàng liền hỏi:
"Sao...sao đệ lại tốt với ta như vậy?".
"Chúng ta là tỷ đệ, ta coi tỷ như tỷ tỷ ruột của mình, không tốt với tỷ thì tốt với ai?".
"Chỉ là tỷ đệ thôi sao?".
Trần Thu Nguyệt cúi gằm mặt lí nhí nói, tiếng như muỗi kêu, sắc mặt không khỏi đượm buồn.
"Hả, nhị tỷ nói cái gì cơ?".
Trần Phàm nhíu mày hỏi.
"À không không...không có gì".
Trần Thu Nguyệt rối rít xua tay, ngay sau đó nàng vội vàng chuyển đề tài:
"Thực ra hôm nay đến đây ta còn có một chuyện".
"Nhị tỷ cứ nói, nếu giúp được ta nhất định sẽ giúp".
"Đệ...không định về lại Trần gia một lần nào nữa sao?".
Trần Phàm hơi trầm mặc một lát, bỗng dưng lại hỏi đến vấn đề này, cô nàng này có ý gì đây, hắn thản nhiên đáp:
"Nếu ta đoán không lầm có lẽ phụ thân của tỷ đã gạch tên ta ra khỏi tộc phả rồi đi".
"Không, đệ hiểu lầm rồi, cha ta không hề làm như vậy, đệ mãi mãi vẫn là người của Trần gia chúng ta".
"Thế rốt cục là tỷ muốn nói cái gì?".
Trần Phàm không muốn tranh luận tới vấn đề này nữa, nhắc tới Trần gia là hắn lại chỉ càng thêm chán ghét, là Trần gia từ bỏ hắn chứ không phải hắn từ bỏ Trần gia, chút tình nghĩa cuối cùng còn vương lại chỉ là nhị tỷ là người duy nhất đối xử với hắn thật lòng mà thôi.
"Ta...ta chỉ muốn hỏi là đêm nay đệ có rảnh hay không thôi".
"Hả?".
Trần Phàm hơi sững người nhìn vị sư tỷ của mình một cái, không nghĩ tới cô nàng này lại có thể nói ra mấy lời này, câu này nghe quen lắm, hình như hắn đã từng được nghe rồi, mới buổi sáng nay chứ đâu, nhưng là từ một người khác.
Mà Trần Thu Nguyệt lúc này cũng không khỏi ngượng chín mặt, nàng cũng đâu có muốn nói như vậy, nói đúng ra là không dám nói, nhưng đây là vì để hàn gắn tình cảm của Trần Phàm với gia tộc, bởi vì hai bên ở giữa còn có hiểu lầm không nhỏ, nàng cũng không thể nói là do phụ thân muốn gặp mặt hắn được.
"Tối nay đệ rảnh, nhị sư tỷ có chuyện gì?".
Trần Phàm cảm thấy vừa khéo là Lâm Phi Yến hẹn hắn vào tối ngày mai.
Hít thật sâu vào một hơi, Trần Thu Nguyệt áp chế trái tim đang loạn nhịp của mình, nói:
"Tối nay...đệ...có thể...có thể...đến đình viện của ta được không?".
Trần Phàm ánh mắt híp lại, nhìn chằm chằm hướng Trần Thu Nguyệt một cái, giống như cười mà không phải cười, cô nàng này thế mà có gan hẹn hắn đến tận nhà, lại còn vào ban đêm, kiểu con gái thế này coi trọng lễ tiết lắm à nha, thế mà cô nàng này...chẳng lẽ...lại muốn làm một cái sự tình không người biết hay sao?
Trần Thu Nguyệt cả khuôn mặt đỏ như trái táo mọng, nhìn thấy Trần Phàm cứ thế nhìn chằm chằm mình, ánh mắt thì đầy thâm ý vị, cứ như thể đang đọc ra trong tâm can từng ý nghĩ của nàng.
"Sao đệ lại nhìn ta như vậy".
"Nhị tỷ...tỷ...đang bị sốt sao?".
Trần Phàm vừa chầm chậm nói, ánh mắt bình thản vừa tiến dần về phía nữ tử đang mặt đầy bối rối kia.
Thấy Trần Phàm tiến lại gần, Trần Thu Nguyệt sắc mặt càng ngày càng đỏ, cuối cùng chịu không nổi đành vùng dậy chạy ra khỏi phòng, nhưng vẫn không quên thả lại sau lưng một câu:
"Đệ nhất định phải tới đó".
Trần Phàm cười tủm tỉm, không khỏi lắc đầu, mặt mỏng chính là như vậy, cô nàng này mà còn ở lại có lẽ cũng bị hắn ép cho bỏ chạy mà thôi. Nhưng ngay sau đó Trần Phàm bỗng nhiên trầm ngâm suy nghĩ, biểu hiện của nhị tỷ vừa rồi hình như có chút kỳ quái.
Tại sao sư tỷ lại muốn nói dối mình?
Hắn có thể tinh tế cảm nhận được, mặc dù là vừa rồi Trần Thu Nguyệt rất thành tâm, nhưng ẩn ẩn bên trong lại có điều không muốn cho hắn biết, bất quá cũng không hề có ý định gây bất lợi gì, hình như là muốn cho mình một bất ngờ nào đó thì phải.
Sắp xếp lại một chút, Trần Phàm chợt cảm thấy tựa như có một âm mưu đang nhằm vào hắn, mà nhị tỷ này của mình chính là bị đem ra lợi dụng. Nghĩ lại sẽ thấy, Trần Thu Nguyệt da mặt mỏng vô cùng, hồi sáng bị chọc cho chạy như ma đuổi thì làm sao còn có gan dám quay lại đây gặp hắn nữa, có cảm giác như cực kỳ miễn cưỡng, say này trở thành đệ tử Vạn Linh Tông thời gian gặp nhau còn rất nhiều, tại sao lại phải gấp gáp như vậy? Cho nên nếu như hắn đoán không sai thì nhiều khả năng là có kẻ đứng sau lưng giật dây nàng.
Bây giờ ở thành Vân Long chỉ có hai người là căm thù mình nhất, Trần Phàm đương nhiên biết rõ, chỉ có gia chủ Trần gia Trần Thương Hải và thành chủ phương gia Phương Thiên Hùng, nếu có kẻ nhắm vào mình thì ngoài hai tên này ra còn ai được nữa? Nhi tử bọn chúng bị mình làm cho thành ra như vậy, biến thành phế vật không sai biệt lắm, hai tên này không hận mình mới là lạ. Trần Thương Hải là một con cáo già, tâm tư thâm trầm, Trần Thu Nguyệt đã ở đây vậy chứng tỏ kẻ giật dây chính là hắn, bởi vì trong trong gia tộc cũng chỉ có nhị tỷ là quan hệ tốt nhất với mình mà thôi, cũng là người mà mình tin tưởng nhất.
Trong phủ Trần gia hiện tại chính là đầm rồng hang hổ, Trần Phàm đâu phải kẻ ngốc, tự mình chui đầu vào rọ làm gì. Còn về phần nhị tỷ...Haiz! Có lẽ chỉ có thể để cho nàng đêm nay leo cây mà thôi. Hắn cũng không trách gì nàng, bởi đây chẳng qua là nàng bị lợi dụng, bị chính phụ thân mà nàng tin tưởng lợi dụng mà không biết thôi.
Nghĩ tới đây, Trần Phàm lại thản nhiên nhắm mắt tu luyện, linh khí trong thiên địa bị hắn dẫn dắt cứ thế từ từ dung nhập vào trong người...
Cốc cốc cốc!
"Ai đó?".
Cốc cốc cốc!
"Ai?".
Vẫn không có ai trả lời mà chỉ có tiếng cốc cốc vang lên mỗi ngày một gấp...
"Là tên dở hơi nào rảnh rỗi quá vậy?".
Trần Phàm gắt nhẹ, nhưng giọng điệu vẫn rất thản nhiên, không có vẻ gì là bực mình cả.
"Có đệ dở hơi thì có! Còn không ra mở cửa cho ta!".
Một người bực mình đứng dậm chân ngoài cửa, không ai khác chính là Trần Thu Nguyệt, nàng phải đợi cho tới đầu giờ chiều mới tới, nhưng thiết nghĩ lúc này một nam một nữ trong phòng, mà bản thân mình lại chủ động tới đây, cho nên trong lúc nhất thời không thể lên tiếng gọi.
Trần Phàm cười tủm tỉm, hắn đương nhiên biết là có người đến, mà chính cái vị này Nguyệt nhị tỷ, tới cảnh giới này ý lực của hắn đã không như tu sĩ bình thường, có thể bao quát ở phạm vị rất xa.
Bước ra ngoài mở cửa, với một bộ dạng ngạc nhiên, Trần Phàm hỏi:
"Ấy chết Nguyệt tỷ, đến đây sao không lên tiếng gọi đệ một câu?".
"Hừ!".
Trần Thu Nguyệt cũng chẳng biết phải nói làm sao, chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng rồi mang nỗi hậm hực không tên bước thẳng vào trong, còn chưa đợi cho chủ phòng nói tiếng mời vào nữa.
Căn phòng bài trí trang nhã, tiện nghi đầy đủ, chính giữa phòng đặt một bộ bàn ghế chân cong, nước sơn bóng loáng tưởng như có thể soi gương được, bên cạnh bàn còn đặt một chiếc lư đồng cỡ bằng đầu người, tràm hương nhè nhẹ tỏa ra từ đó, thơm ngát cả gian phòng...
Trần Thu Nguyệt không nói không rằng, kéo lấy cái ghế đặt mông ngồi xuống, nét đỏ hồng trên mặt còn chưa tan, hiển nhiên trong lòng vẫn còn chút hậm hực.
"Ấy nhị tỷ, trong nay chỉ có minh đệ với tỷ, đệ thì không sao, nhưng mà tỷ thì...chủ động đến đây như vậy, thực sự không sao chứ?".
Trần Phàm đối với những người mặt mỏng như thế này hắn chính là rất thích trêu đùa.
"Đệ..."
Trần Thu Nguyệt cố nén nộ khí, nhưng mà dù sao đến thì cũng đã đến rồi, mà Trần Phàm nói không sai, nàng đúng là chủ động đến đây thật.
"Ta có chuyện muốn nói với đệ".
Nhìn thấy vẻ mặt mười phần nghiêm túc của Trần Thu Nguyệt, Trần Phàm cũng không có tâm tư đùa nữa làm gì, hắn bèn hỏi:
"Có chuyện gì vậy?".
Trần Thu Nguyệt không nói, chỉ thờ dài rồi im lặng ngồi xuống ghế, ánh mắt xa xăm, qua một hồi lâu nàng mới mở miệng than thở:
"Thật không nghĩ tới ta lại có thể trở thành đệ tử đại tông môn, hết thảy đều nhờ có đệ, ta thật không biết phải cảm ơn đệ như thế nào".
Trần Phàm nghe thế phất tay cười nói:
"Ta còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm cơ, hóa ra là chuyện này, không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi".
Trần Thu Nguyệt ngước mắt lên nhìn, cặp mắt long lanh, khuôn mặt tròn trĩnh tựa trăng rằm, dung nhan phảng phất như hòa với thiên nhiên làm một thể, xinh đẹp vô cùng, môi son mấp máy nàng khẽ khàng liền hỏi:
"Sao...sao đệ lại tốt với ta như vậy?".
"Chúng ta là tỷ đệ, ta coi tỷ như tỷ tỷ ruột của mình, không tốt với tỷ thì tốt với ai?".
"Chỉ là tỷ đệ thôi sao?".
Trần Thu Nguyệt cúi gằm mặt lí nhí nói, tiếng như muỗi kêu, sắc mặt không khỏi đượm buồn.
"Hả, nhị tỷ nói cái gì cơ?".
Trần Phàm nhíu mày hỏi.
"À không không...không có gì".
Trần Thu Nguyệt rối rít xua tay, ngay sau đó nàng vội vàng chuyển đề tài:
"Thực ra hôm nay đến đây ta còn có một chuyện".
"Nhị tỷ cứ nói, nếu giúp được ta nhất định sẽ giúp".
"Đệ...không định về lại Trần gia một lần nào nữa sao?".
Trần Phàm hơi trầm mặc một lát, bỗng dưng lại hỏi đến vấn đề này, cô nàng này có ý gì đây, hắn thản nhiên đáp:
"Nếu ta đoán không lầm có lẽ phụ thân của tỷ đã gạch tên ta ra khỏi tộc phả rồi đi".
"Không, đệ hiểu lầm rồi, cha ta không hề làm như vậy, đệ mãi mãi vẫn là người của Trần gia chúng ta".
"Thế rốt cục là tỷ muốn nói cái gì?".
Trần Phàm không muốn tranh luận tới vấn đề này nữa, nhắc tới Trần gia là hắn lại chỉ càng thêm chán ghét, là Trần gia từ bỏ hắn chứ không phải hắn từ bỏ Trần gia, chút tình nghĩa cuối cùng còn vương lại chỉ là nhị tỷ là người duy nhất đối xử với hắn thật lòng mà thôi.
"Ta...ta chỉ muốn hỏi là đêm nay đệ có rảnh hay không thôi".
"Hả?".
Trần Phàm hơi sững người nhìn vị sư tỷ của mình một cái, không nghĩ tới cô nàng này lại có thể nói ra mấy lời này, câu này nghe quen lắm, hình như hắn đã từng được nghe rồi, mới buổi sáng nay chứ đâu, nhưng là từ một người khác.
Mà Trần Thu Nguyệt lúc này cũng không khỏi ngượng chín mặt, nàng cũng đâu có muốn nói như vậy, nói đúng ra là không dám nói, nhưng đây là vì để hàn gắn tình cảm của Trần Phàm với gia tộc, bởi vì hai bên ở giữa còn có hiểu lầm không nhỏ, nàng cũng không thể nói là do phụ thân muốn gặp mặt hắn được.
"Tối nay đệ rảnh, nhị sư tỷ có chuyện gì?".
Trần Phàm cảm thấy vừa khéo là Lâm Phi Yến hẹn hắn vào tối ngày mai.
Hít thật sâu vào một hơi, Trần Thu Nguyệt áp chế trái tim đang loạn nhịp của mình, nói:
"Tối nay...đệ...có thể...có thể...đến đình viện của ta được không?".
Trần Phàm ánh mắt híp lại, nhìn chằm chằm hướng Trần Thu Nguyệt một cái, giống như cười mà không phải cười, cô nàng này thế mà có gan hẹn hắn đến tận nhà, lại còn vào ban đêm, kiểu con gái thế này coi trọng lễ tiết lắm à nha, thế mà cô nàng này...chẳng lẽ...lại muốn làm một cái sự tình không người biết hay sao?
Trần Thu Nguyệt cả khuôn mặt đỏ như trái táo mọng, nhìn thấy Trần Phàm cứ thế nhìn chằm chằm mình, ánh mắt thì đầy thâm ý vị, cứ như thể đang đọc ra trong tâm can từng ý nghĩ của nàng.
"Sao đệ lại nhìn ta như vậy".
"Nhị tỷ...tỷ...đang bị sốt sao?".
Trần Phàm vừa chầm chậm nói, ánh mắt bình thản vừa tiến dần về phía nữ tử đang mặt đầy bối rối kia.
Thấy Trần Phàm tiến lại gần, Trần Thu Nguyệt sắc mặt càng ngày càng đỏ, cuối cùng chịu không nổi đành vùng dậy chạy ra khỏi phòng, nhưng vẫn không quên thả lại sau lưng một câu:
"Đệ nhất định phải tới đó".
Trần Phàm cười tủm tỉm, không khỏi lắc đầu, mặt mỏng chính là như vậy, cô nàng này mà còn ở lại có lẽ cũng bị hắn ép cho bỏ chạy mà thôi. Nhưng ngay sau đó Trần Phàm bỗng nhiên trầm ngâm suy nghĩ, biểu hiện của nhị tỷ vừa rồi hình như có chút kỳ quái.
Tại sao sư tỷ lại muốn nói dối mình?
Hắn có thể tinh tế cảm nhận được, mặc dù là vừa rồi Trần Thu Nguyệt rất thành tâm, nhưng ẩn ẩn bên trong lại có điều không muốn cho hắn biết, bất quá cũng không hề có ý định gây bất lợi gì, hình như là muốn cho mình một bất ngờ nào đó thì phải.
Sắp xếp lại một chút, Trần Phàm chợt cảm thấy tựa như có một âm mưu đang nhằm vào hắn, mà nhị tỷ này của mình chính là bị đem ra lợi dụng. Nghĩ lại sẽ thấy, Trần Thu Nguyệt da mặt mỏng vô cùng, hồi sáng bị chọc cho chạy như ma đuổi thì làm sao còn có gan dám quay lại đây gặp hắn nữa, có cảm giác như cực kỳ miễn cưỡng, say này trở thành đệ tử Vạn Linh Tông thời gian gặp nhau còn rất nhiều, tại sao lại phải gấp gáp như vậy? Cho nên nếu như hắn đoán không sai thì nhiều khả năng là có kẻ đứng sau lưng giật dây nàng.
Bây giờ ở thành Vân Long chỉ có hai người là căm thù mình nhất, Trần Phàm đương nhiên biết rõ, chỉ có gia chủ Trần gia Trần Thương Hải và thành chủ phương gia Phương Thiên Hùng, nếu có kẻ nhắm vào mình thì ngoài hai tên này ra còn ai được nữa? Nhi tử bọn chúng bị mình làm cho thành ra như vậy, biến thành phế vật không sai biệt lắm, hai tên này không hận mình mới là lạ. Trần Thương Hải là một con cáo già, tâm tư thâm trầm, Trần Thu Nguyệt đã ở đây vậy chứng tỏ kẻ giật dây chính là hắn, bởi vì trong trong gia tộc cũng chỉ có nhị tỷ là quan hệ tốt nhất với mình mà thôi, cũng là người mà mình tin tưởng nhất.
Trong phủ Trần gia hiện tại chính là đầm rồng hang hổ, Trần Phàm đâu phải kẻ ngốc, tự mình chui đầu vào rọ làm gì. Còn về phần nhị tỷ...Haiz! Có lẽ chỉ có thể để cho nàng đêm nay leo cây mà thôi. Hắn cũng không trách gì nàng, bởi đây chẳng qua là nàng bị lợi dụng, bị chính phụ thân mà nàng tin tưởng lợi dụng mà không biết thôi.
Nghĩ tới đây, Trần Phàm lại thản nhiên nhắm mắt tu luyện, linh khí trong thiên địa bị hắn dẫn dắt cứ thế từ từ dung nhập vào trong người...
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nô bộc Trần gia
- Chương 2: Trần Thu Nguyệt
- Chương 3: Cơ duyên
- Chương 4: Đại Vũ Trụ Thuật
- Chương 5: Luyện Thể
- Chương 6: Săn thú
- Chương 7: Thực lực tiến nhanh
- Chương 8: Lựa chọn võ kỹ
- Chương 9: Tấn cấp Hư Khí cảnh
- Chương 10: Quay về thành
- Chương 11: Luyện đan chi lộ
- Chương 12: Đệ tử Trần gia (1)
- Chương 13: Đệ tử Trần gia (2)
- Chương 14: Đệ tử Trần gia (3)
- Chương 15: Tà ý có mùi hôi
- Chương 16: Mua đan lô (1)
- Chương 17: Mua đan lô (2)
- Chương 18: Mua đan lô (3)
- Chương 19: Đan lô tới tay
- Chương 20: Hệ Thống Giả Lập Vô Hạn
- Chương 21: Luyện đan
- Chương 22: Sinh sự
- Chương 23: Chủ nhân của Trần gia (1)
- Chương 24: Chủ nhân của Trần gia (2)
- Chương 25: Sơn mạch mênh mông
- Chương 26: Ba tên thợ săn
- Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình
- Chương 28: Một chấp ba
- Chương 29: Lâm Phi Yến
- Chương 30: Tỷ lệ hoàn mỹ
- Chương 31: Thành quả
- Chương 32: Đại chiêu sinh gần kề
- Chương 33: Không khí khẩn trương
- Chương 34: Đông không đếm xuể
- Chương 35: Trận đấu đầu tiên
- Chương 36: Mạnh Khải đấu Phương Lệ
- Chương 37: Tâm ý
- Chương 38: Trọng kiếm
- Chương 39: Vòng ba kết thúc, vòng bốn bắt đầu
- Chương 40: Vô liêm sỉ
- Chương 41: Dị biến trên lôi đài
- Chương 42: Hoành không xuất thế
- Chương 43: Tiếp chưởng (1)
- Chương 44: Tiếp chưởng (2)
- Chương 45: Tỷ võ tiếp tục
- Chương 46: Hung hăng làm nhục (1)
- Chương 47: Hung hăng làm nhục (2)
- Chương 48: Bá đạo cường thế
- Chương 49: Mình ta chấp hết
- Chương 50: Nhẹ nhàng áp đảo
- Chương 51: Trần Phàm đấu Trần Nhất Long
- Chương 52: Chiến giáp và tà công
- Chương 53: Trần Phàm đấu Lâm Phong (1)
- Chương 54: Trần Phàm đấu Lâm Phong (2)
- Chương 55: Nhân Kiếm Phong
- Chương 56: Chủ khảo tức giận
- Chương 57: Ngựa quen đường cũ
- Chương 58: Chiến ý kỳ lạ
- Chương 59: Âm mưu quỷ kế
- Chương 60: Huyết Dạ
- Chương 61: Vàng lạnh sắt nóng
- Chương 62: Mặt mỏng
- Chương 63: Lợi dụng
- Chương 64: Phát giác âm mưu
- Chương 65: Kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn
- Chương 66: Huyết Tinh Đại Pháp
- Chương 67: Kiếm khí nguy hiểm
- Chương 68: Chết!
- Chương 69: Bên trong nhẫn trữ vật
- Chương 70: Thử nghiệm thân pháp
- Chương 71: Coi như ta nợ nàng một tiếng nói yêu thương
- Chương 72: Có thù tất báo
- Chương 73: Nói chuyện phiếm
- Chương 74: Tàn đồ
- Chương 75: Tạm biệt Vân Long thành
- Chương 76: Linh và yêu
- Chương 77: Thương Mang Sử Ký
- Chương 78: Đặc sản Đế thành
- Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
- Chương 80: Kết giao bằng hữu mới
- Chương 81: Bạch Linh Hoa
- Chương 82: Phân thì đời nào cũng có
- Chương 83: Người người đều có thể đánh!
- Chương 84: Cửu công chúa
- Chương 85: Hảo huynh đệ
- Chương 86: Trưởng lão dẫn đoàn
- Chương 87: Thể chất đặc thù
- Chương 88: Đế thượng nổi giận
- Chương 89: Bế quan tu luyện
- Chương 90: Tấn cấp chân khí
- Chương 91: Cường giả ngũ đại chi cảnh
- Chương 92: Truyền tống đài khởi động
- Chương 93: Vạn Linh Tông
- Chương 94: Trắng trợn ăn cướp
- Chương 95: Sức mạnh của Vũ Trụ Dung Lô
- Chương 96: Đỗ Mậu
- Chương 97: Luyện hóa chân khí và linh đan
- Chương 98: Thực lực đại tiến
- Chương 99: Tìm tới cửa
- Chương 100: Thách đấu
- Chương 101: Tiểu Tru Ma Kiếm Trận
- Chương 102: Bá khí của Trần Phàm
- Chương 103: Hắc Hổ Kiếm Nha
- Chương 104: Đỗ Mậu hiển uy
- Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
- Chương 106: Huynh đệ xuất quan
- Chương 107: Điểm cống hiến
- Chương 108: Mọi người đều đột phá, bắt đầu làm nhiệm vụ
- Chương 109: Nhiệm vụ số 36
- Chương 110: Linh Uyển Phong
- Chương 111: Vân Nham Thạch Giáp Ngưu
- Chương 112: Sao không để lại cho ta cục nào?
- Chương 113: Linh Trang Phong
- Chương 114: Một đám hạ lưu
- Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí
- Chương 116: Thê thảm vô cùng
- Chương 117: Truyền Tấn Phù
- Chương 118: Khảo Hạch Đường
- Chương 119: Chấp pháp đội kéo tới
- Chương 120: Chiến cả chấp pháp đội
- Chương 121: Tỏa Kình Tác
- Chương 122: Đàm Tư Dung
- Chương 123: Nam Thiên Mệnh, Bắc Phong Hành
- Chương 124: Nhục nhã rời đi
- Chương 125: Đới âm binh
- Chương 126: Khảo hạch bắt đầu
- Chương 127: Thiếu niên đắc ý
- Chương 128: Trận pháp bị hỏng
- Chương 129: Lỡ tay
- Chương 130: Thâm bất khả trắc
- Chương 131: Coi như cảnh cáo
- Chương 132: Hóa thân của hệ thống?
- Chương 133: Nàng là một ánh trăng rất tròn
- Chương 134: Giở trò?
- Chương 135: Tiềm lực vô tận
- Chương 136: Miếng gỗ thần bí
- Chương 137: Đệ tử ngoại môn
- Chương 138: Ngô Chấn
- Chương 139: Tàng Kinh Các
- Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân
- Chương 141: Cái máy ghi nhớ
- Chương 142: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 143: Vô pháp vô thiên
- Chương 144: Địa Anh Bảng
- Chương 145: Trần Phàm chiến Khoái Thương
- Chương 146: Mặt trời và bóng tối
- Chương 147: Hủy dung
- Chương 148: Ngu người
- Chương 149: Hoàng Viên Hạo Đan
- Chương 150: Tiến vào sơn mạch
- Chương 151: Ám Thiên sơn mạch
- Chương 152: Vô ảnh đao pháp
- Chương 153: Lục Mãng Tinh
- Chương 154: Địa Ma Trùng
- Chương 155: Tạc nát
- Chương 156: Hấp Huyết Độc Văn
- Chương 157: Tiểu Hồ Đồ
- Chương 158: Hệ thống đổi mới
- Chương 159: Hệ Thống Đại Quân Đoàn
- Chương 160: Lữ Bố
- Chương 161: Á Không Trận
- Chương 162: Không đủ năng lượng
- Chương 163: Vong Ngã Hành Không
- Chương 164: Vong Ngã Châu - Chiến Đạo Vô Gian!
- Chương 165: Kịch độc tập kích
- Chương 166: Xích túc ngô công
- Chương 167: Cường thế diệt sát
- Chương 168: Miếng tàn đồ Thứ 2
- Chương 169: Thiết Ma Lãnh
- Chương 170: Đối chiến cường giả
- Chương 171: Bá Khí Hoành Hành
- Chương 172: Hồ Đồ hiển uy
- Chương 173: Thu phục cường giả
- Chương 174: Hóa thù thành bạn
- Chương 175: Thủy Liên Hoa
- Chương 176: Thanh Liên Trường Sinh Quyết
- Chương 177: Hương diễm (1)
- Chương 178: Hương diễm (2)
- Chương 179: Hương diễm (3)
- Chương 180: Long Tượng Đoán Thể Chương
- Chương 181: Thiên Địa Hữu Tình Quyết
- Chương 182: Vô thượng bí thuật
- Chương 183: Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng
- Chương 184: Hương diễm bên hồ
- Chương 185: Viêm Ưng Lão Quỷ
- bình luận