Vũ Trụ Huyền Kỳ - Chương 26: Ba tên thợ săn
Chương trước- Chương 1: Nô bộc Trần gia
- Chương 2: Trần Thu Nguyệt
- Chương 3: Cơ duyên
- Chương 4: Đại Vũ Trụ Thuật
- Chương 5: Luyện Thể
- Chương 6: Săn thú
- Chương 7: Thực lực tiến nhanh
- Chương 8: Lựa chọn võ kỹ
- Chương 9: Tấn cấp Hư Khí cảnh
- Chương 10: Quay về thành
- Chương 11: Luyện đan chi lộ
- Chương 12: Đệ tử Trần gia (1)
- Chương 13: Đệ tử Trần gia (2)
- Chương 14: Đệ tử Trần gia (3)
- Chương 15: Tà ý có mùi hôi
- Chương 16: Mua đan lô (1)
- Chương 17: Mua đan lô (2)
- Chương 18: Mua đan lô (3)
- Chương 19: Đan lô tới tay
- Chương 20: Hệ Thống Giả Lập Vô Hạn
- Chương 21: Luyện đan
- Chương 22: Sinh sự
- Chương 23: Chủ nhân của Trần gia (1)
- Chương 24: Chủ nhân của Trần gia (2)
- Chương 25: Sơn mạch mênh mông
- Chương 26: Ba tên thợ săn
- Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình
- Chương 28: Một chấp ba
- Chương 29: Lâm Phi Yến
- Chương 30: Tỷ lệ hoàn mỹ
- Chương 31: Thành quả
- Chương 32: Đại chiêu sinh gần kề
- Chương 33: Không khí khẩn trương
- Chương 34: Đông không đếm xuể
- Chương 35: Trận đấu đầu tiên
- Chương 36: Mạnh Khải đấu Phương Lệ
- Chương 37: Tâm ý
- Chương 38: Trọng kiếm
- Chương 39: Vòng ba kết thúc, vòng bốn bắt đầu
- Chương 40: Vô liêm sỉ
- Chương 41: Dị biến trên lôi đài
- Chương 42: Hoành không xuất thế
- Chương 43: Tiếp chưởng (1)
- Chương 44: Tiếp chưởng (2)
- Chương 45: Tỷ võ tiếp tục
- Chương 46: Hung hăng làm nhục (1)
- Chương 47: Hung hăng làm nhục (2)
- Chương 48: Bá đạo cường thế
- Chương 49: Mình ta chấp hết
- Chương 50: Nhẹ nhàng áp đảo
- Chương 51: Trần Phàm đấu Trần Nhất Long
- Chương 52: Chiến giáp và tà công
- Chương 53: Trần Phàm đấu Lâm Phong (1)
- Chương 54: Trần Phàm đấu Lâm Phong (2)
- Chương 55: Nhân Kiếm Phong
- Chương 56: Chủ khảo tức giận
- Chương 57: Ngựa quen đường cũ
- Chương 58: Chiến ý kỳ lạ
- Chương 59: Âm mưu quỷ kế
- Chương 60: Huyết Dạ
- Chương 61: Vàng lạnh sắt nóng
- Chương 62: Mặt mỏng
- Chương 63: Lợi dụng
- Chương 64: Phát giác âm mưu
- Chương 65: Kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn
- Chương 66: Huyết Tinh Đại Pháp
- Chương 67: Kiếm khí nguy hiểm
- Chương 68: Chết!
- Chương 69: Bên trong nhẫn trữ vật
- Chương 70: Thử nghiệm thân pháp
- Chương 71: Coi như ta nợ nàng một tiếng nói yêu thương
- Chương 72: Có thù tất báo
- Chương 73: Nói chuyện phiếm
- Chương 74: Tàn đồ
- Chương 75: Tạm biệt Vân Long thành
- Chương 76: Linh và yêu
- Chương 77: Thương Mang Sử Ký
- Chương 78: Đặc sản Đế thành
- Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
- Chương 80: Kết giao bằng hữu mới
- Chương 81: Bạch Linh Hoa
- Chương 82: Phân thì đời nào cũng có
- Chương 83: Người người đều có thể đánh!
- Chương 84: Cửu công chúa
- Chương 85: Hảo huynh đệ
- Chương 86: Trưởng lão dẫn đoàn
- Chương 87: Thể chất đặc thù
- Chương 88: Đế thượng nổi giận
- Chương 89: Bế quan tu luyện
- Chương 90: Tấn cấp chân khí
- Chương 91: Cường giả ngũ đại chi cảnh
- Chương 92: Truyền tống đài khởi động
- Chương 93: Vạn Linh Tông
- Chương 94: Trắng trợn ăn cướp
- Chương 95: Sức mạnh của Vũ Trụ Dung Lô
- Chương 96: Đỗ Mậu
- Chương 97: Luyện hóa chân khí và linh đan
- Chương 98: Thực lực đại tiến
- Chương 99: Tìm tới cửa
- Chương 100: Thách đấu
- Chương 101: Tiểu Tru Ma Kiếm Trận
- Chương 102: Bá khí của Trần Phàm
- Chương 103: Hắc Hổ Kiếm Nha
- Chương 104: Đỗ Mậu hiển uy
- Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
- Chương 106: Huynh đệ xuất quan
- Chương 107: Điểm cống hiến
- Chương 108: Mọi người đều đột phá, bắt đầu làm nhiệm vụ
- Chương 109: Nhiệm vụ số 36
- Chương 110: Linh Uyển Phong
- Chương 111: Vân Nham Thạch Giáp Ngưu
- Chương 112: Sao không để lại cho ta cục nào?
- Chương 113: Linh Trang Phong
- Chương 114: Một đám hạ lưu
- Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí
- Chương 116: Thê thảm vô cùng
- Chương 117: Truyền Tấn Phù
- Chương 118: Khảo Hạch Đường
- Chương 119: Chấp pháp đội kéo tới
- Chương 120: Chiến cả chấp pháp đội
- Chương 121: Tỏa Kình Tác
- Chương 122: Đàm Tư Dung
- Chương 123: Nam Thiên Mệnh, Bắc Phong Hành
- Chương 124: Nhục nhã rời đi
- Chương 125: Đới âm binh
- Chương 126: Khảo hạch bắt đầu
- Chương 127: Thiếu niên đắc ý
- Chương 128: Trận pháp bị hỏng
- Chương 129: Lỡ tay
- Chương 130: Thâm bất khả trắc
- Chương 131: Coi như cảnh cáo
- Chương 132: Hóa thân của hệ thống?
- Chương 133: Nàng là một ánh trăng rất tròn
- Chương 134: Giở trò?
- Chương 135: Tiềm lực vô tận
- Chương 136: Miếng gỗ thần bí
- Chương 137: Đệ tử ngoại môn
- Chương 138: Ngô Chấn
- Chương 139: Tàng Kinh Các
- Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân
- Chương 141: Cái máy ghi nhớ
- Chương 142: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 143: Vô pháp vô thiên
- Chương 144: Địa Anh Bảng
- Chương 145: Trần Phàm chiến Khoái Thương
- Chương 146: Mặt trời và bóng tối
- Chương 147: Hủy dung
- Chương 148: Ngu người
- Chương 149: Hoàng Viên Hạo Đan
- Chương 150: Tiến vào sơn mạch
- Chương 151: Ám Thiên sơn mạch
- Chương 152: Vô ảnh đao pháp
- Chương 153: Lục Mãng Tinh
- Chương 154: Địa Ma Trùng
- Chương 155: Tạc nát
- Chương 156: Hấp Huyết Độc Văn
- Chương 157: Tiểu Hồ Đồ
- Chương 158: Hệ thống đổi mới
- Chương 159: Hệ Thống Đại Quân Đoàn
- Chương 160: Lữ Bố
- Chương 161: Á Không Trận
- Chương 162: Không đủ năng lượng
- Chương 163: Vong Ngã Hành Không
- Chương 164: Vong Ngã Châu - Chiến Đạo Vô Gian!
- Chương 165: Kịch độc tập kích
- Chương 166: Xích túc ngô công
- Chương 167: Cường thế diệt sát
- Chương 168: Miếng tàn đồ Thứ 2
- Chương 169: Thiết Ma Lãnh
- Chương 170: Đối chiến cường giả
- Chương 171: Bá Khí Hoành Hành
- Chương 172: Hồ Đồ hiển uy
- Chương 173: Thu phục cường giả
- Chương 174: Hóa thù thành bạn
- Chương 175: Thủy Liên Hoa
- Chương 176: Thanh Liên Trường Sinh Quyết
- Chương 177: Hương diễm (1)
- Chương 178: Hương diễm (2)
- Chương 179: Hương diễm (3)
- Chương 180: Long Tượng Đoán Thể Chương
- Chương 181: Thiên Địa Hữu Tình Quyết
- Chương 182: Vô thượng bí thuật
- Chương 183: Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng
- Chương 184: Hương diễm bên hồ
- Chương 185: Viêm Ưng Lão Quỷ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vũ Trụ Huyền Kỳ
Chương 26: Ba tên thợ săn
Trần Phàm vác cái xác to lớn trên vai, thân hình hắn nhỏ bé hơn con yêu thú này nhiều, trông như con kiến đang khiêng quả đào vậy. Lần này có ngu mới đổi cho thằng hệ thống mắc dịch kia, hôm nay phải tự thưởng cho mình một bữa thịnh soạn mới được.
Trần Phàm lấy từ trong tay nải ra mấy chiếc lọ nhỏ, đây không phải bảo bối gì mà chính là...muối tiêu và các loại gia vị tẩm ướp. trước khi vào sơn mạch hắn đã tính toán đem theo mấy lọ gia vị. Thịt yêu thú tuy ngon nhưng nếu không có gia vị thì thật uổng phí khi được ăn loại thịt này. Hắn cầm đao lên bắt đầu xẻ thịt Hãn Huyết Trư, thân hình nó rất lớn, từng này thịt chắc khỏi lo bị đói trong hai ngày.
"Tuyệt vời!".
Trần Phàm vừa ăn vừa tự khen lấy, đây đúng là món thịt lợn nướng ngon nhất trong đời mà hắn được thưởng thức, không hổ là mỹ vị nhân gian.
Thịt yêu thú vô cùng bổ dưỡng, nếu ăn vào sẽ có tác dụng cường thân kiện thể, bởi cuộc đời chúng đã ăn vào không ít linh dược. Tuy nhiên không thể ăn quá nhiều, thịt của yêu thú tất nhiên sẽ có chứa yêu khí, nếu ăn liên tục trong thời gian dài thì cơ thể nhân loại sẽ dần bị đồng hòa thành yêu thú, mất đi nhân tính của mình.
Con người có thể ăn thịt yêu thú, thì yêu thú cũng có thể xơi tái con người. Thịt người đối với chúng mà nói cũng có tác dụng tăng cường tu vi không nhỏ, bởi vậy một kẻ đi săn rất có thể sẽ trở thành một con mồi. Là đi săn hay bị săn? Tất cả đều phải dựa vào hai chữ thực lực mà nói.
Sau khi ăn uống no nê, Trần Phàm lại tiếp tục lên đường. Đi được một đoạn, hắn cảm giác phía trước hình như đang có người. Hiện tại các giác quan của hắn mạnh hơn người thường rất nhiều, ở khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện. Đây là một nhóm thợ săn vào núi cũng đang kiếm linh dược và săn giết yêu thú như hắn.
Trần Phàm leo lên một cái cây xum xuê cành lá, hắn ghé mắt ra nhìn, phía trước quả nhiên có ba tên thợ săn đang đứng, tên nào cũng cơ bắp vạm vỡ, trên người da thú quấn thân, gương mặt cùng nhau có chút tương đồng, nhìn có vẻ giống như là ba huynh đệ. Một tên trong đó cầm cây cung khá lớn, hông dắt theo dao, tên khác lưng đeo một cây đao dài, còn tên cuối cùng vác trên vai cây chiến phủ cực bự.
Trong Cổ m sơn mạch, ngoài các thế lực như đệ tử gia tộc hay tông môn ra, thì còn có rất nhiều thợ săn và dong binh cũng hay vào đây tìm kiếm tài liệu, sau đó đem vào các thành trấn lân cận bán đi kiếm tiền mưu sinh.
Thợ săn và dong binh hầu hết đều là tu sĩ. Thực tế đây chỉ là một cách gọi, thợ săn cũng không khác dong binh là bao. Chỉ khác ở chỗ thợ săn thường hành động một mình, có khi là hai ba người. Còn dong binh hay tụ tập thành nhóm lớn, có tổ chức đoàn đội đàng hoàng, tuy nhiên thỉnh thoảng cũng có lúc dong binh vẫn đi một mình.
Tên cầm cung trong số ba thợ săn mở miệng nói:
"Đại ca, chúng ta vào đây cũng được bảy tám ngày rồi, đến hôm nay vẫn chưa kiếm được gốc linh dược nào, có phải có kẻ khác nhanh chân hơn rồi không?".
"Đệ vội cái gì, linh dược đâu phải thứ dễ kiếm!".
Tên cầm đao trả lời, nhưng hắn không phải đại ca mà là nhị ca.
"Được rồi các đệ, mau đi tiếp thôi, ta cảm thấy phía trước có linh khí hội tụ đó, phải nhanh chân lên!".
Tên đại ca lúc này mới lên tiếng.
Ba người không nhiều lời lập tức đi tiếp, hướng đi của họ quả nhiên giống với Trần Phàm. Nơi này vốn là vậy, hàng năm có không ít thợ săn và dong binh vào đây kiếm trác, giết người, cướp giật, loại nào cũng đều có đủ cả.
Linh dược chính là thảo dược có chứa linh khí bên trong, thường dùng làm tài liệu chính của nhiều loại đan dược, cũng là thức ăn ưa thích của hầu hết mọi loại yêu thú. Chúng được các thợ săn và dong binh săn tìm rầm rộ, bởi loại tài liệu này dễ lấy hơn tài liệu từ yêu thú. Bởi nếu muốn lấy được tài liệu từ yêu thú thì gần như phải giết nó mới có thể, còn linh dược thì chỉ cần nhổ lên rồi rửa sạch là xong, trừ một số loại linh dược đặc thù mới cần có những thủ đoạn đặc thù để lấy. Tuy bên cạnh linh dược rất hay có yêu thú canh giữ, để lấy được cũng phải tốn ít công phu, nhưng ít nhất cũng không khó khăn như phải giết chết một con yêu thú.
Trần Phàm âm thầm đánh giá, tên cầm chiến phủ có vẻ là thực lực cao nhất, đã tới hư khí cảnh đại viên mãn, còn hai đệ đệ của hắn đều là hư khí đỉnh phong. Nơi này cũng không chỉ có một hướng là có linh khí hội tụ, ba tên kia tới đây trước mấy ngày rồi mà chưa tìm được gì. Trần Phàm cũng là rộng lượng chuyển qua hướng khác tìm kiếm, không cần giành giật với mấy thợ săn này làm gì.
"Ồ, quả nhiên có múi dược liệu ở gần đây!".
Đi được một đoạn, lúc này đã vào sâu bên trong sơn mạch, đột nhiên Trần Phàm ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng bay tới, chính là mùi của linh dược, nếu không nhờ khứu giác nhạy bén khó lòng mà hắn đã ngửi được.
Trần Phàm nhanh chân chạy tới, trước mặt hắn hiện ra một con suối chảy róc rách rất đẹp, con suối này khá lớn, hai bên bờ cỏ mọc um tùm, xa xa trong đám cỏ đó ẩn hiện một nhánh cỏ hình dáng kỳ lạ. Trần Phàm nhẹ nhàng bước đến một cách thận trọng, nơi này nguy hiểm hơn ở vùng ngoài nhiều, rất có thể sẽ có yêu thú lợi hại lởn vởn quanh đây, hắn tuy không sợ nhưng nếu có thể tránh được thì nên tránh.
Vén nhẹ lùm cỏ, một cái cây toàn thân có màu vàng nhạt óng ánh đã hiện ra trước mắt, lá cây hình trứng, nhìn giống như mấy cái vảy nhỏ. Màu sắc của nó hoàn toàn trái ngược với đám cỏ lục bên cạnh, càng làm nổi bật lên sự cao quý của một gốc linh dược.
"Đây là...Long Lân Thảo!".
Trần Phàm tất nhiên nhận ra bởi hắn có đọc Sơ Cấp Luyện Đan Chi Lộ, bên trong có ghi chép không ít về các loại linh dược. Long Lân Thảo là linh dược trung cấp và là tài liệu chính dùng để luyện chế ra Long Hổ Cường Thân Đan, loại đan dược cao cấp hơn Tráng Thể Đan một bậc.
Linh dược đương nhiên cũng phân chia cấp bậc, giới tu sĩ ở đây chia nó ra làm các nhóm là sơ, trung, cao cấp, trên nữa là linh dược cực phẩm. Đan dược vì vậy mà cũng có phân loại cấp tương tự, bởi nó chính là thành phẩm của linh dược. Ngoài ra còn có lời đồn về loại linh dược cấp bậc tuyệt thế, đây được coi là linh dược chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.
Trần Phàm hết sức nhẹ nhàng nhổ lên gốc linh dược, đây chính là linh dược đó nha, toàn thân đều là dược liệu, mất đi một cọng rễ cũng sẽ giảm đi giá trị. Bên cạnh đó còn có ba bốn cây Long Lân Thảo nữa, xem ra chỗ này là một khóm linh dược. Mải mê nhìn ngắm mấy cây thuốc xinh đẹp, hắn không để ý đã có ba bóng người đang đi về hướng này. Nhưng rất nhanh đã phát hiện ra, hắn vội lấy tay phủi chút bụi đất còn vương lại rồi bỏ linh dược vào trong túi.
Đây chính là ba tên thợ săn khi nãy, bọn chúng đi hướng kia tuy nhiên đáng tiếc chỗ đó đã có một đám dong binh nhanh chân hơn tới trước. Vừa tới đây thì cũng đã trông thấy Trần Phàm, tên tam đệ cầm cung trong đó liền cất tiếng dò hỏi:
"Vị huynh đệ này cũng tới đây để tìm linh dược sao?".
Trần Phàm chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi thản nhiên rời khỏi, nhưng mới đi có vài bước thì tên cầm cung kia lại gọi với theo:
"Xin chờ một chút!".
Trần Phàm cũng dừng lại, hắn muốn xem mấy tên này tính làm gì đây.
"Không biết các hạ xưng hô thế nào?".
"Ta họ Trần!".
"Thì là ra là Trần huynh đệ, ngươi vào đây chỉ có một mình sao?".
"Phải, có chuyện gì không?".
Tam đệ cầm cung cười nói:
"Đâu có gì, nếu như các hạ không chê có thể cùng chúng ta tìm kiếm linh dược, trên đường còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, ngươi thấy thế nào?".
"Cảm ơn ý tốt của ba vị, nhưng ta đi một mình là được rồi!".
Trần Phàm nói xong liền cáo từ đi thẳng, ba tên kia cũng không có nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn theo. Được một lát, tên nhị ca vội nói:
"Đại ca, hồi nãy sao không ra tay?".
"Vì ta không có nắm chắc phần thắng, ngươi nói xem một người đơn thương độc mã có thể vào tận trong này vẫn bình an vô sự, nói không phải cao thủ ngươi có tin hay không?".
"Đại ca nói cũng có lý, nhưng ba người chúng ta liên thủ chẳng lẽ không thắng được hắn sao?".
"Cẩn thận vẫn hơn, giờ chúng ta bám theo tên họ Trần này, xem hắn có tìm được thứ gì giá trị không, lúc đó phục kích bất ngờ cũng chưa muộn!".
Ba tên thợ săn nhất trí rồi lẳng lặng làm theo kế hoạch.
Trần Phàm lấy từ trong tay nải ra mấy chiếc lọ nhỏ, đây không phải bảo bối gì mà chính là...muối tiêu và các loại gia vị tẩm ướp. trước khi vào sơn mạch hắn đã tính toán đem theo mấy lọ gia vị. Thịt yêu thú tuy ngon nhưng nếu không có gia vị thì thật uổng phí khi được ăn loại thịt này. Hắn cầm đao lên bắt đầu xẻ thịt Hãn Huyết Trư, thân hình nó rất lớn, từng này thịt chắc khỏi lo bị đói trong hai ngày.
"Tuyệt vời!".
Trần Phàm vừa ăn vừa tự khen lấy, đây đúng là món thịt lợn nướng ngon nhất trong đời mà hắn được thưởng thức, không hổ là mỹ vị nhân gian.
Thịt yêu thú vô cùng bổ dưỡng, nếu ăn vào sẽ có tác dụng cường thân kiện thể, bởi cuộc đời chúng đã ăn vào không ít linh dược. Tuy nhiên không thể ăn quá nhiều, thịt của yêu thú tất nhiên sẽ có chứa yêu khí, nếu ăn liên tục trong thời gian dài thì cơ thể nhân loại sẽ dần bị đồng hòa thành yêu thú, mất đi nhân tính của mình.
Con người có thể ăn thịt yêu thú, thì yêu thú cũng có thể xơi tái con người. Thịt người đối với chúng mà nói cũng có tác dụng tăng cường tu vi không nhỏ, bởi vậy một kẻ đi săn rất có thể sẽ trở thành một con mồi. Là đi săn hay bị săn? Tất cả đều phải dựa vào hai chữ thực lực mà nói.
Sau khi ăn uống no nê, Trần Phàm lại tiếp tục lên đường. Đi được một đoạn, hắn cảm giác phía trước hình như đang có người. Hiện tại các giác quan của hắn mạnh hơn người thường rất nhiều, ở khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện. Đây là một nhóm thợ săn vào núi cũng đang kiếm linh dược và săn giết yêu thú như hắn.
Trần Phàm leo lên một cái cây xum xuê cành lá, hắn ghé mắt ra nhìn, phía trước quả nhiên có ba tên thợ săn đang đứng, tên nào cũng cơ bắp vạm vỡ, trên người da thú quấn thân, gương mặt cùng nhau có chút tương đồng, nhìn có vẻ giống như là ba huynh đệ. Một tên trong đó cầm cây cung khá lớn, hông dắt theo dao, tên khác lưng đeo một cây đao dài, còn tên cuối cùng vác trên vai cây chiến phủ cực bự.
Trong Cổ m sơn mạch, ngoài các thế lực như đệ tử gia tộc hay tông môn ra, thì còn có rất nhiều thợ săn và dong binh cũng hay vào đây tìm kiếm tài liệu, sau đó đem vào các thành trấn lân cận bán đi kiếm tiền mưu sinh.
Thợ săn và dong binh hầu hết đều là tu sĩ. Thực tế đây chỉ là một cách gọi, thợ săn cũng không khác dong binh là bao. Chỉ khác ở chỗ thợ săn thường hành động một mình, có khi là hai ba người. Còn dong binh hay tụ tập thành nhóm lớn, có tổ chức đoàn đội đàng hoàng, tuy nhiên thỉnh thoảng cũng có lúc dong binh vẫn đi một mình.
Tên cầm cung trong số ba thợ săn mở miệng nói:
"Đại ca, chúng ta vào đây cũng được bảy tám ngày rồi, đến hôm nay vẫn chưa kiếm được gốc linh dược nào, có phải có kẻ khác nhanh chân hơn rồi không?".
"Đệ vội cái gì, linh dược đâu phải thứ dễ kiếm!".
Tên cầm đao trả lời, nhưng hắn không phải đại ca mà là nhị ca.
"Được rồi các đệ, mau đi tiếp thôi, ta cảm thấy phía trước có linh khí hội tụ đó, phải nhanh chân lên!".
Tên đại ca lúc này mới lên tiếng.
Ba người không nhiều lời lập tức đi tiếp, hướng đi của họ quả nhiên giống với Trần Phàm. Nơi này vốn là vậy, hàng năm có không ít thợ săn và dong binh vào đây kiếm trác, giết người, cướp giật, loại nào cũng đều có đủ cả.
Linh dược chính là thảo dược có chứa linh khí bên trong, thường dùng làm tài liệu chính của nhiều loại đan dược, cũng là thức ăn ưa thích của hầu hết mọi loại yêu thú. Chúng được các thợ săn và dong binh săn tìm rầm rộ, bởi loại tài liệu này dễ lấy hơn tài liệu từ yêu thú. Bởi nếu muốn lấy được tài liệu từ yêu thú thì gần như phải giết nó mới có thể, còn linh dược thì chỉ cần nhổ lên rồi rửa sạch là xong, trừ một số loại linh dược đặc thù mới cần có những thủ đoạn đặc thù để lấy. Tuy bên cạnh linh dược rất hay có yêu thú canh giữ, để lấy được cũng phải tốn ít công phu, nhưng ít nhất cũng không khó khăn như phải giết chết một con yêu thú.
Trần Phàm âm thầm đánh giá, tên cầm chiến phủ có vẻ là thực lực cao nhất, đã tới hư khí cảnh đại viên mãn, còn hai đệ đệ của hắn đều là hư khí đỉnh phong. Nơi này cũng không chỉ có một hướng là có linh khí hội tụ, ba tên kia tới đây trước mấy ngày rồi mà chưa tìm được gì. Trần Phàm cũng là rộng lượng chuyển qua hướng khác tìm kiếm, không cần giành giật với mấy thợ săn này làm gì.
"Ồ, quả nhiên có múi dược liệu ở gần đây!".
Đi được một đoạn, lúc này đã vào sâu bên trong sơn mạch, đột nhiên Trần Phàm ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng bay tới, chính là mùi của linh dược, nếu không nhờ khứu giác nhạy bén khó lòng mà hắn đã ngửi được.
Trần Phàm nhanh chân chạy tới, trước mặt hắn hiện ra một con suối chảy róc rách rất đẹp, con suối này khá lớn, hai bên bờ cỏ mọc um tùm, xa xa trong đám cỏ đó ẩn hiện một nhánh cỏ hình dáng kỳ lạ. Trần Phàm nhẹ nhàng bước đến một cách thận trọng, nơi này nguy hiểm hơn ở vùng ngoài nhiều, rất có thể sẽ có yêu thú lợi hại lởn vởn quanh đây, hắn tuy không sợ nhưng nếu có thể tránh được thì nên tránh.
Vén nhẹ lùm cỏ, một cái cây toàn thân có màu vàng nhạt óng ánh đã hiện ra trước mắt, lá cây hình trứng, nhìn giống như mấy cái vảy nhỏ. Màu sắc của nó hoàn toàn trái ngược với đám cỏ lục bên cạnh, càng làm nổi bật lên sự cao quý của một gốc linh dược.
"Đây là...Long Lân Thảo!".
Trần Phàm tất nhiên nhận ra bởi hắn có đọc Sơ Cấp Luyện Đan Chi Lộ, bên trong có ghi chép không ít về các loại linh dược. Long Lân Thảo là linh dược trung cấp và là tài liệu chính dùng để luyện chế ra Long Hổ Cường Thân Đan, loại đan dược cao cấp hơn Tráng Thể Đan một bậc.
Linh dược đương nhiên cũng phân chia cấp bậc, giới tu sĩ ở đây chia nó ra làm các nhóm là sơ, trung, cao cấp, trên nữa là linh dược cực phẩm. Đan dược vì vậy mà cũng có phân loại cấp tương tự, bởi nó chính là thành phẩm của linh dược. Ngoài ra còn có lời đồn về loại linh dược cấp bậc tuyệt thế, đây được coi là linh dược chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.
Trần Phàm hết sức nhẹ nhàng nhổ lên gốc linh dược, đây chính là linh dược đó nha, toàn thân đều là dược liệu, mất đi một cọng rễ cũng sẽ giảm đi giá trị. Bên cạnh đó còn có ba bốn cây Long Lân Thảo nữa, xem ra chỗ này là một khóm linh dược. Mải mê nhìn ngắm mấy cây thuốc xinh đẹp, hắn không để ý đã có ba bóng người đang đi về hướng này. Nhưng rất nhanh đã phát hiện ra, hắn vội lấy tay phủi chút bụi đất còn vương lại rồi bỏ linh dược vào trong túi.
Đây chính là ba tên thợ săn khi nãy, bọn chúng đi hướng kia tuy nhiên đáng tiếc chỗ đó đã có một đám dong binh nhanh chân hơn tới trước. Vừa tới đây thì cũng đã trông thấy Trần Phàm, tên tam đệ cầm cung trong đó liền cất tiếng dò hỏi:
"Vị huynh đệ này cũng tới đây để tìm linh dược sao?".
Trần Phàm chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi thản nhiên rời khỏi, nhưng mới đi có vài bước thì tên cầm cung kia lại gọi với theo:
"Xin chờ một chút!".
Trần Phàm cũng dừng lại, hắn muốn xem mấy tên này tính làm gì đây.
"Không biết các hạ xưng hô thế nào?".
"Ta họ Trần!".
"Thì là ra là Trần huynh đệ, ngươi vào đây chỉ có một mình sao?".
"Phải, có chuyện gì không?".
Tam đệ cầm cung cười nói:
"Đâu có gì, nếu như các hạ không chê có thể cùng chúng ta tìm kiếm linh dược, trên đường còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, ngươi thấy thế nào?".
"Cảm ơn ý tốt của ba vị, nhưng ta đi một mình là được rồi!".
Trần Phàm nói xong liền cáo từ đi thẳng, ba tên kia cũng không có nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn theo. Được một lát, tên nhị ca vội nói:
"Đại ca, hồi nãy sao không ra tay?".
"Vì ta không có nắm chắc phần thắng, ngươi nói xem một người đơn thương độc mã có thể vào tận trong này vẫn bình an vô sự, nói không phải cao thủ ngươi có tin hay không?".
"Đại ca nói cũng có lý, nhưng ba người chúng ta liên thủ chẳng lẽ không thắng được hắn sao?".
"Cẩn thận vẫn hơn, giờ chúng ta bám theo tên họ Trần này, xem hắn có tìm được thứ gì giá trị không, lúc đó phục kích bất ngờ cũng chưa muộn!".
Ba tên thợ săn nhất trí rồi lẳng lặng làm theo kế hoạch.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nô bộc Trần gia
- Chương 2: Trần Thu Nguyệt
- Chương 3: Cơ duyên
- Chương 4: Đại Vũ Trụ Thuật
- Chương 5: Luyện Thể
- Chương 6: Săn thú
- Chương 7: Thực lực tiến nhanh
- Chương 8: Lựa chọn võ kỹ
- Chương 9: Tấn cấp Hư Khí cảnh
- Chương 10: Quay về thành
- Chương 11: Luyện đan chi lộ
- Chương 12: Đệ tử Trần gia (1)
- Chương 13: Đệ tử Trần gia (2)
- Chương 14: Đệ tử Trần gia (3)
- Chương 15: Tà ý có mùi hôi
- Chương 16: Mua đan lô (1)
- Chương 17: Mua đan lô (2)
- Chương 18: Mua đan lô (3)
- Chương 19: Đan lô tới tay
- Chương 20: Hệ Thống Giả Lập Vô Hạn
- Chương 21: Luyện đan
- Chương 22: Sinh sự
- Chương 23: Chủ nhân của Trần gia (1)
- Chương 24: Chủ nhân của Trần gia (2)
- Chương 25: Sơn mạch mênh mông
- Chương 26: Ba tên thợ săn
- Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình
- Chương 28: Một chấp ba
- Chương 29: Lâm Phi Yến
- Chương 30: Tỷ lệ hoàn mỹ
- Chương 31: Thành quả
- Chương 32: Đại chiêu sinh gần kề
- Chương 33: Không khí khẩn trương
- Chương 34: Đông không đếm xuể
- Chương 35: Trận đấu đầu tiên
- Chương 36: Mạnh Khải đấu Phương Lệ
- Chương 37: Tâm ý
- Chương 38: Trọng kiếm
- Chương 39: Vòng ba kết thúc, vòng bốn bắt đầu
- Chương 40: Vô liêm sỉ
- Chương 41: Dị biến trên lôi đài
- Chương 42: Hoành không xuất thế
- Chương 43: Tiếp chưởng (1)
- Chương 44: Tiếp chưởng (2)
- Chương 45: Tỷ võ tiếp tục
- Chương 46: Hung hăng làm nhục (1)
- Chương 47: Hung hăng làm nhục (2)
- Chương 48: Bá đạo cường thế
- Chương 49: Mình ta chấp hết
- Chương 50: Nhẹ nhàng áp đảo
- Chương 51: Trần Phàm đấu Trần Nhất Long
- Chương 52: Chiến giáp và tà công
- Chương 53: Trần Phàm đấu Lâm Phong (1)
- Chương 54: Trần Phàm đấu Lâm Phong (2)
- Chương 55: Nhân Kiếm Phong
- Chương 56: Chủ khảo tức giận
- Chương 57: Ngựa quen đường cũ
- Chương 58: Chiến ý kỳ lạ
- Chương 59: Âm mưu quỷ kế
- Chương 60: Huyết Dạ
- Chương 61: Vàng lạnh sắt nóng
- Chương 62: Mặt mỏng
- Chương 63: Lợi dụng
- Chương 64: Phát giác âm mưu
- Chương 65: Kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn
- Chương 66: Huyết Tinh Đại Pháp
- Chương 67: Kiếm khí nguy hiểm
- Chương 68: Chết!
- Chương 69: Bên trong nhẫn trữ vật
- Chương 70: Thử nghiệm thân pháp
- Chương 71: Coi như ta nợ nàng một tiếng nói yêu thương
- Chương 72: Có thù tất báo
- Chương 73: Nói chuyện phiếm
- Chương 74: Tàn đồ
- Chương 75: Tạm biệt Vân Long thành
- Chương 76: Linh và yêu
- Chương 77: Thương Mang Sử Ký
- Chương 78: Đặc sản Đế thành
- Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
- Chương 80: Kết giao bằng hữu mới
- Chương 81: Bạch Linh Hoa
- Chương 82: Phân thì đời nào cũng có
- Chương 83: Người người đều có thể đánh!
- Chương 84: Cửu công chúa
- Chương 85: Hảo huynh đệ
- Chương 86: Trưởng lão dẫn đoàn
- Chương 87: Thể chất đặc thù
- Chương 88: Đế thượng nổi giận
- Chương 89: Bế quan tu luyện
- Chương 90: Tấn cấp chân khí
- Chương 91: Cường giả ngũ đại chi cảnh
- Chương 92: Truyền tống đài khởi động
- Chương 93: Vạn Linh Tông
- Chương 94: Trắng trợn ăn cướp
- Chương 95: Sức mạnh của Vũ Trụ Dung Lô
- Chương 96: Đỗ Mậu
- Chương 97: Luyện hóa chân khí và linh đan
- Chương 98: Thực lực đại tiến
- Chương 99: Tìm tới cửa
- Chương 100: Thách đấu
- Chương 101: Tiểu Tru Ma Kiếm Trận
- Chương 102: Bá khí của Trần Phàm
- Chương 103: Hắc Hổ Kiếm Nha
- Chương 104: Đỗ Mậu hiển uy
- Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
- Chương 106: Huynh đệ xuất quan
- Chương 107: Điểm cống hiến
- Chương 108: Mọi người đều đột phá, bắt đầu làm nhiệm vụ
- Chương 109: Nhiệm vụ số 36
- Chương 110: Linh Uyển Phong
- Chương 111: Vân Nham Thạch Giáp Ngưu
- Chương 112: Sao không để lại cho ta cục nào?
- Chương 113: Linh Trang Phong
- Chương 114: Một đám hạ lưu
- Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí
- Chương 116: Thê thảm vô cùng
- Chương 117: Truyền Tấn Phù
- Chương 118: Khảo Hạch Đường
- Chương 119: Chấp pháp đội kéo tới
- Chương 120: Chiến cả chấp pháp đội
- Chương 121: Tỏa Kình Tác
- Chương 122: Đàm Tư Dung
- Chương 123: Nam Thiên Mệnh, Bắc Phong Hành
- Chương 124: Nhục nhã rời đi
- Chương 125: Đới âm binh
- Chương 126: Khảo hạch bắt đầu
- Chương 127: Thiếu niên đắc ý
- Chương 128: Trận pháp bị hỏng
- Chương 129: Lỡ tay
- Chương 130: Thâm bất khả trắc
- Chương 131: Coi như cảnh cáo
- Chương 132: Hóa thân của hệ thống?
- Chương 133: Nàng là một ánh trăng rất tròn
- Chương 134: Giở trò?
- Chương 135: Tiềm lực vô tận
- Chương 136: Miếng gỗ thần bí
- Chương 137: Đệ tử ngoại môn
- Chương 138: Ngô Chấn
- Chương 139: Tàng Kinh Các
- Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân
- Chương 141: Cái máy ghi nhớ
- Chương 142: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 143: Vô pháp vô thiên
- Chương 144: Địa Anh Bảng
- Chương 145: Trần Phàm chiến Khoái Thương
- Chương 146: Mặt trời và bóng tối
- Chương 147: Hủy dung
- Chương 148: Ngu người
- Chương 149: Hoàng Viên Hạo Đan
- Chương 150: Tiến vào sơn mạch
- Chương 151: Ám Thiên sơn mạch
- Chương 152: Vô ảnh đao pháp
- Chương 153: Lục Mãng Tinh
- Chương 154: Địa Ma Trùng
- Chương 155: Tạc nát
- Chương 156: Hấp Huyết Độc Văn
- Chương 157: Tiểu Hồ Đồ
- Chương 158: Hệ thống đổi mới
- Chương 159: Hệ Thống Đại Quân Đoàn
- Chương 160: Lữ Bố
- Chương 161: Á Không Trận
- Chương 162: Không đủ năng lượng
- Chương 163: Vong Ngã Hành Không
- Chương 164: Vong Ngã Châu - Chiến Đạo Vô Gian!
- Chương 165: Kịch độc tập kích
- Chương 166: Xích túc ngô công
- Chương 167: Cường thế diệt sát
- Chương 168: Miếng tàn đồ Thứ 2
- Chương 169: Thiết Ma Lãnh
- Chương 170: Đối chiến cường giả
- Chương 171: Bá Khí Hoành Hành
- Chương 172: Hồ Đồ hiển uy
- Chương 173: Thu phục cường giả
- Chương 174: Hóa thù thành bạn
- Chương 175: Thủy Liên Hoa
- Chương 176: Thanh Liên Trường Sinh Quyết
- Chương 177: Hương diễm (1)
- Chương 178: Hương diễm (2)
- Chương 179: Hương diễm (3)
- Chương 180: Long Tượng Đoán Thể Chương
- Chương 181: Thiên Địa Hữu Tình Quyết
- Chương 182: Vô thượng bí thuật
- Chương 183: Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng
- Chương 184: Hương diễm bên hồ
- Chương 185: Viêm Ưng Lão Quỷ
- bình luận