Vũ Trụ Huyền Kỳ - Chương 40: Vô liêm sỉ
Chương trước- Chương 1: Nô bộc Trần gia
- Chương 2: Trần Thu Nguyệt
- Chương 3: Cơ duyên
- Chương 4: Đại Vũ Trụ Thuật
- Chương 5: Luyện Thể
- Chương 6: Săn thú
- Chương 7: Thực lực tiến nhanh
- Chương 8: Lựa chọn võ kỹ
- Chương 9: Tấn cấp Hư Khí cảnh
- Chương 10: Quay về thành
- Chương 11: Luyện đan chi lộ
- Chương 12: Đệ tử Trần gia (1)
- Chương 13: Đệ tử Trần gia (2)
- Chương 14: Đệ tử Trần gia (3)
- Chương 15: Tà ý có mùi hôi
- Chương 16: Mua đan lô (1)
- Chương 17: Mua đan lô (2)
- Chương 18: Mua đan lô (3)
- Chương 19: Đan lô tới tay
- Chương 20: Hệ Thống Giả Lập Vô Hạn
- Chương 21: Luyện đan
- Chương 22: Sinh sự
- Chương 23: Chủ nhân của Trần gia (1)
- Chương 24: Chủ nhân của Trần gia (2)
- Chương 25: Sơn mạch mênh mông
- Chương 26: Ba tên thợ săn
- Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình
- Chương 28: Một chấp ba
- Chương 29: Lâm Phi Yến
- Chương 30: Tỷ lệ hoàn mỹ
- Chương 31: Thành quả
- Chương 32: Đại chiêu sinh gần kề
- Chương 33: Không khí khẩn trương
- Chương 34: Đông không đếm xuể
- Chương 35: Trận đấu đầu tiên
- Chương 36: Mạnh Khải đấu Phương Lệ
- Chương 37: Tâm ý
- Chương 38: Trọng kiếm
- Chương 39: Vòng ba kết thúc, vòng bốn bắt đầu
- Chương 40: Vô liêm sỉ
- Chương 41: Dị biến trên lôi đài
- Chương 42: Hoành không xuất thế
- Chương 43: Tiếp chưởng (1)
- Chương 44: Tiếp chưởng (2)
- Chương 45: Tỷ võ tiếp tục
- Chương 46: Hung hăng làm nhục (1)
- Chương 47: Hung hăng làm nhục (2)
- Chương 48: Bá đạo cường thế
- Chương 49: Mình ta chấp hết
- Chương 50: Nhẹ nhàng áp đảo
- Chương 51: Trần Phàm đấu Trần Nhất Long
- Chương 52: Chiến giáp và tà công
- Chương 53: Trần Phàm đấu Lâm Phong (1)
- Chương 54: Trần Phàm đấu Lâm Phong (2)
- Chương 55: Nhân Kiếm Phong
- Chương 56: Chủ khảo tức giận
- Chương 57: Ngựa quen đường cũ
- Chương 58: Chiến ý kỳ lạ
- Chương 59: Âm mưu quỷ kế
- Chương 60: Huyết Dạ
- Chương 61: Vàng lạnh sắt nóng
- Chương 62: Mặt mỏng
- Chương 63: Lợi dụng
- Chương 64: Phát giác âm mưu
- Chương 65: Kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn
- Chương 66: Huyết Tinh Đại Pháp
- Chương 67: Kiếm khí nguy hiểm
- Chương 68: Chết!
- Chương 69: Bên trong nhẫn trữ vật
- Chương 70: Thử nghiệm thân pháp
- Chương 71: Coi như ta nợ nàng một tiếng nói yêu thương
- Chương 72: Có thù tất báo
- Chương 73: Nói chuyện phiếm
- Chương 74: Tàn đồ
- Chương 75: Tạm biệt Vân Long thành
- Chương 76: Linh và yêu
- Chương 77: Thương Mang Sử Ký
- Chương 78: Đặc sản Đế thành
- Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
- Chương 80: Kết giao bằng hữu mới
- Chương 81: Bạch Linh Hoa
- Chương 82: Phân thì đời nào cũng có
- Chương 83: Người người đều có thể đánh!
- Chương 84: Cửu công chúa
- Chương 85: Hảo huynh đệ
- Chương 86: Trưởng lão dẫn đoàn
- Chương 87: Thể chất đặc thù
- Chương 88: Đế thượng nổi giận
- Chương 89: Bế quan tu luyện
- Chương 90: Tấn cấp chân khí
- Chương 91: Cường giả ngũ đại chi cảnh
- Chương 92: Truyền tống đài khởi động
- Chương 93: Vạn Linh Tông
- Chương 94: Trắng trợn ăn cướp
- Chương 95: Sức mạnh của Vũ Trụ Dung Lô
- Chương 96: Đỗ Mậu
- Chương 97: Luyện hóa chân khí và linh đan
- Chương 98: Thực lực đại tiến
- Chương 99: Tìm tới cửa
- Chương 100: Thách đấu
- Chương 101: Tiểu Tru Ma Kiếm Trận
- Chương 102: Bá khí của Trần Phàm
- Chương 103: Hắc Hổ Kiếm Nha
- Chương 104: Đỗ Mậu hiển uy
- Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
- Chương 106: Huynh đệ xuất quan
- Chương 107: Điểm cống hiến
- Chương 108: Mọi người đều đột phá, bắt đầu làm nhiệm vụ
- Chương 109: Nhiệm vụ số 36
- Chương 110: Linh Uyển Phong
- Chương 111: Vân Nham Thạch Giáp Ngưu
- Chương 112: Sao không để lại cho ta cục nào?
- Chương 113: Linh Trang Phong
- Chương 114: Một đám hạ lưu
- Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí
- Chương 116: Thê thảm vô cùng
- Chương 117: Truyền Tấn Phù
- Chương 118: Khảo Hạch Đường
- Chương 119: Chấp pháp đội kéo tới
- Chương 120: Chiến cả chấp pháp đội
- Chương 121: Tỏa Kình Tác
- Chương 122: Đàm Tư Dung
- Chương 123: Nam Thiên Mệnh, Bắc Phong Hành
- Chương 124: Nhục nhã rời đi
- Chương 125: Đới âm binh
- Chương 126: Khảo hạch bắt đầu
- Chương 127: Thiếu niên đắc ý
- Chương 128: Trận pháp bị hỏng
- Chương 129: Lỡ tay
- Chương 130: Thâm bất khả trắc
- Chương 131: Coi như cảnh cáo
- Chương 132: Hóa thân của hệ thống?
- Chương 133: Nàng là một ánh trăng rất tròn
- Chương 134: Giở trò?
- Chương 135: Tiềm lực vô tận
- Chương 136: Miếng gỗ thần bí
- Chương 137: Đệ tử ngoại môn
- Chương 138: Ngô Chấn
- Chương 139: Tàng Kinh Các
- Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân
- Chương 141: Cái máy ghi nhớ
- Chương 142: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 143: Vô pháp vô thiên
- Chương 144: Địa Anh Bảng
- Chương 145: Trần Phàm chiến Khoái Thương
- Chương 146: Mặt trời và bóng tối
- Chương 147: Hủy dung
- Chương 148: Ngu người
- Chương 149: Hoàng Viên Hạo Đan
- Chương 150: Tiến vào sơn mạch
- Chương 151: Ám Thiên sơn mạch
- Chương 152: Vô ảnh đao pháp
- Chương 153: Lục Mãng Tinh
- Chương 154: Địa Ma Trùng
- Chương 155: Tạc nát
- Chương 156: Hấp Huyết Độc Văn
- Chương 157: Tiểu Hồ Đồ
- Chương 158: Hệ thống đổi mới
- Chương 159: Hệ Thống Đại Quân Đoàn
- Chương 160: Lữ Bố
- Chương 161: Á Không Trận
- Chương 162: Không đủ năng lượng
- Chương 163: Vong Ngã Hành Không
- Chương 164: Vong Ngã Châu - Chiến Đạo Vô Gian!
- Chương 165: Kịch độc tập kích
- Chương 166: Xích túc ngô công
- Chương 167: Cường thế diệt sát
- Chương 168: Miếng tàn đồ Thứ 2
- Chương 169: Thiết Ma Lãnh
- Chương 170: Đối chiến cường giả
- Chương 171: Bá Khí Hoành Hành
- Chương 172: Hồ Đồ hiển uy
- Chương 173: Thu phục cường giả
- Chương 174: Hóa thù thành bạn
- Chương 175: Thủy Liên Hoa
- Chương 176: Thanh Liên Trường Sinh Quyết
- Chương 177: Hương diễm (1)
- Chương 178: Hương diễm (2)
- Chương 179: Hương diễm (3)
- Chương 180: Long Tượng Đoán Thể Chương
- Chương 181: Thiên Địa Hữu Tình Quyết
- Chương 182: Vô thượng bí thuật
- Chương 183: Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng
- Chương 184: Hương diễm bên hồ
- Chương 185: Viêm Ưng Lão Quỷ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vũ Trụ Huyền Kỳ
Chương 40: Vô liêm sỉ
Trần Thu Nguyệt sắc mặt có phần biến hóa, mặc dù đã tính trước sẽ phải đối mặt với Phương Thiên Phú, nhưng hiện tại nghe gọi tới tên đối thủ là hắn nàng lại không tự chủ được khẽ giật mình một cái, nàng đương nhiên biết rõ xú danh của tên này, không phải sợ hắn ta mạnh hơn mà là sợ hắn sẽ giở trò bỉ ổi trên lôi đài. Chẳng lẽ lại phải chịu thua sớm vậy hay sao? Không thể được, nếu làm vậy nàng cũng sẽ phải chịu sự sỉ nhục không nhỏ.
"Ha ha ha. Nguyệt nhi, ta đã nói rồi mà, nàng sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay ta. Thế nào? Không lẽ chưa đấu đã muốn đầu hàng rồi sao? Nếu vậy thì tiểu thư đại thế gia thật sự khiến ta quá thất vọng".
Phương Thiên Phú dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Trần Thu Nguyệt. Hắn đã đợi thời khắc này từ lâu, ở trong thành Vân Long hắn giống như một thái tử vương triều, có nữ nhân nào dám cự tuyệt lời hắn, dù tiểu thư quyền quý cũng vậy, thế mà Trần Thu Nguyệt này không những công khai cự tuyệt, lại còn dắt tay người khác ngay trước mặt hắn, điều này khiến hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
"Phương Thiên Phú, người cũng đừng có huênh hoang, bổn tiểu thư không hề sợ ngươi. Cái thứ tiểu nhân như ngươi mà cũng muốn lấy ta sao? Nằm mơ đi!".
Trần Thu Nguyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng tuyệt đối sẽ không yếu thế trước mặt kẻ này.
"Tiểu nhân?".
Phương Thiên Phú ánh mắt lạnh lùng, rồi đột nhiên lại mỉm cười nói:
"Tốt, vậy hôm nay ta sẽ làm tiểu nhân cho chót! Lão trọng tài, ta hỏi lão, có phải luật thi đấu là nếu đối phương không mở miệng chịu thua sẽ không được rời khỏi lôi đài đúng không?".
"Đúng, tuy nhiên người đại diện là gia chủ có thể thay tộc nhân mình tuyên bố đầu hàng".
Trọng tài mặt không đổi sắc đáp.
"Nhưng với điều kiện là tộc nhân đó phải bị thương chứ gì? Nếu không hề bị thương thì gia chủ có quyền can thiệp không?".
"Theo luật mà nói, nếu đối thủ không đầu hàng, mà trên võ đài lại không bị thương tích gì thì đúng là gia chủ không thể lên tiếng thay cho tộc nhân đó của mình".
"Tốt!".
Nói đoạn hắn lại quay sang phía Trần Thu Nguyệt, quạt giấy kỳ dị xòe ra, ánh mắt mười phần gian xảo:
"Nàng đã nói ta như vậy, nếu mà hôm nay đánh không lại một kẻ tiểu nhân, lại còn bị ép phải đầu hàng, vậy thì sau này cũng đừng nên nhận mình là tiểu thư quyền quý nữa, nên gọi là tiện...thôi ta không nói tiếp".
"Ngươi..."
Trần Thu Nguyệt mặt đỏ lên vì giận, hàm răng ngọc cắn chặt, không còn phương pháp, nàng bắt buộc phải đánh thôi. Đối phương đã nói như vậy nếu nàng chưa đánh đã hàng thì tự nhận mình là loại người đó sao? Vận chuyển nội kình trong thân, thủ ấn trong tay nhanh chóng biến hóa, không khí xung quanh nóng lên tức thì, nàng tung mình nhảy cao đánh ra một thế Hàn Mai Nộ Phóng trong Di Hoa Thủ, thủ pháp tựa như trăm hoa đua nở, vũ mị nhưng tràn đầy căm phẫn công kích về phía Phương Thiên Phú.
Tuy Trần Thu Nguyệt cũng tu luyện Khai Sơn Chưởng của gia tộc nhưng lại không phát huy ra được bao nhiêu uy lực của chưởng pháp này, chỉ có thể sở trường một môn công phu khác, tên là Di Hoa Thủ, đây cũng là một võ kỹ không tồi của Trần gia. Di hoa tiếp mộc, lấy lực tạo lực, dù không sánh bằng được Khai Sơn Chưởng nhưng uy lực không thể xem thường.
"Nếu ta là nàng sẽ không liều lĩnh vậy đâu".
Phương Thiên Phú thấy thế công tới chỉ lạnh lùng cười nhạt, chiếc quạt trong tay liên tục biến hóa, hộ thân kình bao phủ quanh người, chân đạp nhẹ một cái thả người về phía sau, chiêu thức của Trần Thu Nguyệt cứ thế bị hóa giải từng chút một, cuối cùng kình lực tiêu tán trong không trung, chẳng thể ảnh hưởng được tới hắn bao nhiêu.
Ngay khi hóa giải chiêu thức đối phương xong, Phương Thiên Phú cũng không hề dừng lại, động tác như nước chảy mây trôi, thân hình lướt tới như thiểm điện đánh thẳng vào Trần Thu Nguyệt. Tuy nhiên, quạt của hắn không làm nàng bị thương chút nào, chỉ cứa rách một đường trên áo, ngay phần bả vai, vết rách khá dài kéo gần tới ngực, lập tức để lộ ra một vùng da thịt trắng nõn của nàng.
"Ngươi...đồ hạ lưu!".
Trần Thu Nguyệt vừa thẹn vừa giận, vội vàng chủ động lùi lại mấy bước, bàn tay che lấy bờ vai, ánh mắt tóe lửa như muốn thiêu rụi Phương Thiên Phú.
"Ha ha...mới chỉ là món khai vị thôi nàng đã gấp tới vậy sao? Yên tâm, món ngon ở phía sau vẫn còn nhiều, ta sẽ từ từ chiêu đãi nàng. Có giỏi thì chịu thua đi, như vậy phải thừa nhận không bằng kẻ tiểu nhân rồi, sau này tốt nhất ngoan ngoãn làm vợ ta đi. Ha ha ha..."
Phương Thiên Phú chính là sợ Trần Thu Nguyệt chịu thua, vậy thì hắn sẽ không thể chơi tiếp được nữa, cho nên liên tục khích bác. Hắn đã tính được với tính cách của nữ tử này nhất định sẽ không dễ dàng đầu hàng như vậy.
"Vô liêm sỉ..."
Lâm Phi Yến ngồi trên khán đài cũng cả đầu bốc khói, chuẩn bị phát hỏa tới nơi, miệng không ngừng chửi rủa.
Không chỉ nàng mà nhiều người xem ở đây cũng cảm thấy bất mãn, hành động của Phương Thiên Phú quả thực vô sỉ tới cực điểm. Nhiều người phẫn nộ nhưng chẳng ai dám lớn tiếng mà chửi hắn, chỉ dám mắng thầm trong lòng, sợ tên này nghe được thì lúc đó bản thân không xong rồi.
Duy chỉ có Trần Phàm vẫn trầm ngâm không biểu hiện gì cả, sắc mặt hắn tĩnh lặng như nước, hơi thở đều đặn, cả người bình thản, chẳng ai biết hắn sắp định làm cái gì.
"Thành chủ huynh, cái này...nhị tử của huynh có phải hơi quá đáng rồi không?"
Trần Thương Hải cảm thấy khó chịu, dù gì Thu Nguyệt cũng là con gái của hắn, thấy con gái bị như vậy hắn cũng không thể không lên tiếng.
"Được rồi, ta hiểu ý của Trần gia chủ. Ngươi yên tâm đi,Thiên Phú nó tự biết chừng mực. Có câu không đánh không thân thiết, để chúng nó như vậy biết đâu lại phát triển tốt thì sao? Sớm muộn Thu Nguyệt cũng là con dâu nhà họ Phương rồi. Hay Trần gia chủ chê kết thông gia với chúng ta?".
Phương Thiên Hùng giơ tay ra hiệu, trong giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng uy nghiêm, vừa có ý ổn định nhân tâm vừa không cho người ta được phép từ chối.
"Tại hạ làm sao có ý này được, kết thân với thành chủ là vinh hạnh của Trần gia chúng ta, chỉ là ta cảm thấy ở trước mặt nhiều người như vậy..."
"Không sao. Trần gia chủ xem, không phải nữ nhi của ngươi vẫn rất lành lặn đó thôi? Với lại chỉ cần nó chịu thua vậy là trận đấu kết thúc rồi. Không lẽ ngươi muốn nhi tử ta chịu thua?".
"Không dám, không dám, thành chủ huynh nghĩ nhiều rồi".
Trần Thương Hải nghe tới đây làm sao dám nói gì thêm nữa, đành im lặng mà tiếp tục quan sát trận đấu, giờ chỉ mong sao nữ nhi của hắn sớm đầu hàng tiểu tử kia, như vậy là tốt nhất.
Lúc này trên lôi đài, Phương Thiên Phú càng là đắc thế không tha người, hắn cứ nhăn nhăn nhở nhở, thân hình lại lướt tới phía trước, giống như chim ưng săn mồi, lại vừa như lãng tử chơi hoa, chiếc quạt trắng trong tay không ngừng biến ảo xoay tròn.
"Nguyệt nhi, hôm nay ta cho nàng được mở rộng tầm mắt. Cây quạt này của ta gọi là Bạch Cương Phong Linh Phiến, được làm từ một loại bạch thiết quý hiếm vô cùng, chém sắt như bùn, cũng là pháp bảo gia truyền của Phương gia chúng ta, nàng phải cẩn thận đó".
Phương Thiên Phú vừa cười ha ha vừa nói, hắn cứ chạy vòng quanh Trần Thu Nguyệt khiến nàng lùi không thể lùi, tiến không thể tiến, chiếc quạt trong tay thỉnh thoảng lại xoẹt một cái vào y phục của nàng.
Mà Trần Thu Nguyệt giờ phút này cũng chật vật vô cùng, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, y phục trên người đã có rất nhiều chỗ rách, lộ ra da thịt trắng nõn ngọc ngà. Nàng cảm thấy như muốn khóc tới nơi rồi, giờ nếu đánh thì đánh không lại, chỉ còn có nước mở miệng đầu hàng, nếu không quần áo trên người có thể bị tên súc sinh kia lột sạch, mà hiện tại nếu như đầu hàng thì bao nhiêu công sức khổ luyện nhiều năm coi như vứt đi. Thà trên người nàng lúc này chằng chịt vết thương thì chẳng nói làm gì, đằng này hắn lại không hề khiến nàng có một vết xước nào cả, mà vừa rồi nàng còn nói là mình không sợ hắn, nếu phải mở miệng nhận thua vậy cũng chính là một sự sỉ nhục, thời gian qua tu luyện còn ý nghĩa gì nữa?
"Ha ha ha. Nguyệt nhi, ta đã nói rồi mà, nàng sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay ta. Thế nào? Không lẽ chưa đấu đã muốn đầu hàng rồi sao? Nếu vậy thì tiểu thư đại thế gia thật sự khiến ta quá thất vọng".
Phương Thiên Phú dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Trần Thu Nguyệt. Hắn đã đợi thời khắc này từ lâu, ở trong thành Vân Long hắn giống như một thái tử vương triều, có nữ nhân nào dám cự tuyệt lời hắn, dù tiểu thư quyền quý cũng vậy, thế mà Trần Thu Nguyệt này không những công khai cự tuyệt, lại còn dắt tay người khác ngay trước mặt hắn, điều này khiến hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
"Phương Thiên Phú, người cũng đừng có huênh hoang, bổn tiểu thư không hề sợ ngươi. Cái thứ tiểu nhân như ngươi mà cũng muốn lấy ta sao? Nằm mơ đi!".
Trần Thu Nguyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng tuyệt đối sẽ không yếu thế trước mặt kẻ này.
"Tiểu nhân?".
Phương Thiên Phú ánh mắt lạnh lùng, rồi đột nhiên lại mỉm cười nói:
"Tốt, vậy hôm nay ta sẽ làm tiểu nhân cho chót! Lão trọng tài, ta hỏi lão, có phải luật thi đấu là nếu đối phương không mở miệng chịu thua sẽ không được rời khỏi lôi đài đúng không?".
"Đúng, tuy nhiên người đại diện là gia chủ có thể thay tộc nhân mình tuyên bố đầu hàng".
Trọng tài mặt không đổi sắc đáp.
"Nhưng với điều kiện là tộc nhân đó phải bị thương chứ gì? Nếu không hề bị thương thì gia chủ có quyền can thiệp không?".
"Theo luật mà nói, nếu đối thủ không đầu hàng, mà trên võ đài lại không bị thương tích gì thì đúng là gia chủ không thể lên tiếng thay cho tộc nhân đó của mình".
"Tốt!".
Nói đoạn hắn lại quay sang phía Trần Thu Nguyệt, quạt giấy kỳ dị xòe ra, ánh mắt mười phần gian xảo:
"Nàng đã nói ta như vậy, nếu mà hôm nay đánh không lại một kẻ tiểu nhân, lại còn bị ép phải đầu hàng, vậy thì sau này cũng đừng nên nhận mình là tiểu thư quyền quý nữa, nên gọi là tiện...thôi ta không nói tiếp".
"Ngươi..."
Trần Thu Nguyệt mặt đỏ lên vì giận, hàm răng ngọc cắn chặt, không còn phương pháp, nàng bắt buộc phải đánh thôi. Đối phương đã nói như vậy nếu nàng chưa đánh đã hàng thì tự nhận mình là loại người đó sao? Vận chuyển nội kình trong thân, thủ ấn trong tay nhanh chóng biến hóa, không khí xung quanh nóng lên tức thì, nàng tung mình nhảy cao đánh ra một thế Hàn Mai Nộ Phóng trong Di Hoa Thủ, thủ pháp tựa như trăm hoa đua nở, vũ mị nhưng tràn đầy căm phẫn công kích về phía Phương Thiên Phú.
Tuy Trần Thu Nguyệt cũng tu luyện Khai Sơn Chưởng của gia tộc nhưng lại không phát huy ra được bao nhiêu uy lực của chưởng pháp này, chỉ có thể sở trường một môn công phu khác, tên là Di Hoa Thủ, đây cũng là một võ kỹ không tồi của Trần gia. Di hoa tiếp mộc, lấy lực tạo lực, dù không sánh bằng được Khai Sơn Chưởng nhưng uy lực không thể xem thường.
"Nếu ta là nàng sẽ không liều lĩnh vậy đâu".
Phương Thiên Phú thấy thế công tới chỉ lạnh lùng cười nhạt, chiếc quạt trong tay liên tục biến hóa, hộ thân kình bao phủ quanh người, chân đạp nhẹ một cái thả người về phía sau, chiêu thức của Trần Thu Nguyệt cứ thế bị hóa giải từng chút một, cuối cùng kình lực tiêu tán trong không trung, chẳng thể ảnh hưởng được tới hắn bao nhiêu.
Ngay khi hóa giải chiêu thức đối phương xong, Phương Thiên Phú cũng không hề dừng lại, động tác như nước chảy mây trôi, thân hình lướt tới như thiểm điện đánh thẳng vào Trần Thu Nguyệt. Tuy nhiên, quạt của hắn không làm nàng bị thương chút nào, chỉ cứa rách một đường trên áo, ngay phần bả vai, vết rách khá dài kéo gần tới ngực, lập tức để lộ ra một vùng da thịt trắng nõn của nàng.
"Ngươi...đồ hạ lưu!".
Trần Thu Nguyệt vừa thẹn vừa giận, vội vàng chủ động lùi lại mấy bước, bàn tay che lấy bờ vai, ánh mắt tóe lửa như muốn thiêu rụi Phương Thiên Phú.
"Ha ha...mới chỉ là món khai vị thôi nàng đã gấp tới vậy sao? Yên tâm, món ngon ở phía sau vẫn còn nhiều, ta sẽ từ từ chiêu đãi nàng. Có giỏi thì chịu thua đi, như vậy phải thừa nhận không bằng kẻ tiểu nhân rồi, sau này tốt nhất ngoan ngoãn làm vợ ta đi. Ha ha ha..."
Phương Thiên Phú chính là sợ Trần Thu Nguyệt chịu thua, vậy thì hắn sẽ không thể chơi tiếp được nữa, cho nên liên tục khích bác. Hắn đã tính được với tính cách của nữ tử này nhất định sẽ không dễ dàng đầu hàng như vậy.
"Vô liêm sỉ..."
Lâm Phi Yến ngồi trên khán đài cũng cả đầu bốc khói, chuẩn bị phát hỏa tới nơi, miệng không ngừng chửi rủa.
Không chỉ nàng mà nhiều người xem ở đây cũng cảm thấy bất mãn, hành động của Phương Thiên Phú quả thực vô sỉ tới cực điểm. Nhiều người phẫn nộ nhưng chẳng ai dám lớn tiếng mà chửi hắn, chỉ dám mắng thầm trong lòng, sợ tên này nghe được thì lúc đó bản thân không xong rồi.
Duy chỉ có Trần Phàm vẫn trầm ngâm không biểu hiện gì cả, sắc mặt hắn tĩnh lặng như nước, hơi thở đều đặn, cả người bình thản, chẳng ai biết hắn sắp định làm cái gì.
"Thành chủ huynh, cái này...nhị tử của huynh có phải hơi quá đáng rồi không?"
Trần Thương Hải cảm thấy khó chịu, dù gì Thu Nguyệt cũng là con gái của hắn, thấy con gái bị như vậy hắn cũng không thể không lên tiếng.
"Được rồi, ta hiểu ý của Trần gia chủ. Ngươi yên tâm đi,Thiên Phú nó tự biết chừng mực. Có câu không đánh không thân thiết, để chúng nó như vậy biết đâu lại phát triển tốt thì sao? Sớm muộn Thu Nguyệt cũng là con dâu nhà họ Phương rồi. Hay Trần gia chủ chê kết thông gia với chúng ta?".
Phương Thiên Hùng giơ tay ra hiệu, trong giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng uy nghiêm, vừa có ý ổn định nhân tâm vừa không cho người ta được phép từ chối.
"Tại hạ làm sao có ý này được, kết thân với thành chủ là vinh hạnh của Trần gia chúng ta, chỉ là ta cảm thấy ở trước mặt nhiều người như vậy..."
"Không sao. Trần gia chủ xem, không phải nữ nhi của ngươi vẫn rất lành lặn đó thôi? Với lại chỉ cần nó chịu thua vậy là trận đấu kết thúc rồi. Không lẽ ngươi muốn nhi tử ta chịu thua?".
"Không dám, không dám, thành chủ huynh nghĩ nhiều rồi".
Trần Thương Hải nghe tới đây làm sao dám nói gì thêm nữa, đành im lặng mà tiếp tục quan sát trận đấu, giờ chỉ mong sao nữ nhi của hắn sớm đầu hàng tiểu tử kia, như vậy là tốt nhất.
Lúc này trên lôi đài, Phương Thiên Phú càng là đắc thế không tha người, hắn cứ nhăn nhăn nhở nhở, thân hình lại lướt tới phía trước, giống như chim ưng săn mồi, lại vừa như lãng tử chơi hoa, chiếc quạt trắng trong tay không ngừng biến ảo xoay tròn.
"Nguyệt nhi, hôm nay ta cho nàng được mở rộng tầm mắt. Cây quạt này của ta gọi là Bạch Cương Phong Linh Phiến, được làm từ một loại bạch thiết quý hiếm vô cùng, chém sắt như bùn, cũng là pháp bảo gia truyền của Phương gia chúng ta, nàng phải cẩn thận đó".
Phương Thiên Phú vừa cười ha ha vừa nói, hắn cứ chạy vòng quanh Trần Thu Nguyệt khiến nàng lùi không thể lùi, tiến không thể tiến, chiếc quạt trong tay thỉnh thoảng lại xoẹt một cái vào y phục của nàng.
Mà Trần Thu Nguyệt giờ phút này cũng chật vật vô cùng, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, y phục trên người đã có rất nhiều chỗ rách, lộ ra da thịt trắng nõn ngọc ngà. Nàng cảm thấy như muốn khóc tới nơi rồi, giờ nếu đánh thì đánh không lại, chỉ còn có nước mở miệng đầu hàng, nếu không quần áo trên người có thể bị tên súc sinh kia lột sạch, mà hiện tại nếu như đầu hàng thì bao nhiêu công sức khổ luyện nhiều năm coi như vứt đi. Thà trên người nàng lúc này chằng chịt vết thương thì chẳng nói làm gì, đằng này hắn lại không hề khiến nàng có một vết xước nào cả, mà vừa rồi nàng còn nói là mình không sợ hắn, nếu phải mở miệng nhận thua vậy cũng chính là một sự sỉ nhục, thời gian qua tu luyện còn ý nghĩa gì nữa?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nô bộc Trần gia
- Chương 2: Trần Thu Nguyệt
- Chương 3: Cơ duyên
- Chương 4: Đại Vũ Trụ Thuật
- Chương 5: Luyện Thể
- Chương 6: Săn thú
- Chương 7: Thực lực tiến nhanh
- Chương 8: Lựa chọn võ kỹ
- Chương 9: Tấn cấp Hư Khí cảnh
- Chương 10: Quay về thành
- Chương 11: Luyện đan chi lộ
- Chương 12: Đệ tử Trần gia (1)
- Chương 13: Đệ tử Trần gia (2)
- Chương 14: Đệ tử Trần gia (3)
- Chương 15: Tà ý có mùi hôi
- Chương 16: Mua đan lô (1)
- Chương 17: Mua đan lô (2)
- Chương 18: Mua đan lô (3)
- Chương 19: Đan lô tới tay
- Chương 20: Hệ Thống Giả Lập Vô Hạn
- Chương 21: Luyện đan
- Chương 22: Sinh sự
- Chương 23: Chủ nhân của Trần gia (1)
- Chương 24: Chủ nhân của Trần gia (2)
- Chương 25: Sơn mạch mênh mông
- Chương 26: Ba tên thợ săn
- Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình
- Chương 28: Một chấp ba
- Chương 29: Lâm Phi Yến
- Chương 30: Tỷ lệ hoàn mỹ
- Chương 31: Thành quả
- Chương 32: Đại chiêu sinh gần kề
- Chương 33: Không khí khẩn trương
- Chương 34: Đông không đếm xuể
- Chương 35: Trận đấu đầu tiên
- Chương 36: Mạnh Khải đấu Phương Lệ
- Chương 37: Tâm ý
- Chương 38: Trọng kiếm
- Chương 39: Vòng ba kết thúc, vòng bốn bắt đầu
- Chương 40: Vô liêm sỉ
- Chương 41: Dị biến trên lôi đài
- Chương 42: Hoành không xuất thế
- Chương 43: Tiếp chưởng (1)
- Chương 44: Tiếp chưởng (2)
- Chương 45: Tỷ võ tiếp tục
- Chương 46: Hung hăng làm nhục (1)
- Chương 47: Hung hăng làm nhục (2)
- Chương 48: Bá đạo cường thế
- Chương 49: Mình ta chấp hết
- Chương 50: Nhẹ nhàng áp đảo
- Chương 51: Trần Phàm đấu Trần Nhất Long
- Chương 52: Chiến giáp và tà công
- Chương 53: Trần Phàm đấu Lâm Phong (1)
- Chương 54: Trần Phàm đấu Lâm Phong (2)
- Chương 55: Nhân Kiếm Phong
- Chương 56: Chủ khảo tức giận
- Chương 57: Ngựa quen đường cũ
- Chương 58: Chiến ý kỳ lạ
- Chương 59: Âm mưu quỷ kế
- Chương 60: Huyết Dạ
- Chương 61: Vàng lạnh sắt nóng
- Chương 62: Mặt mỏng
- Chương 63: Lợi dụng
- Chương 64: Phát giác âm mưu
- Chương 65: Kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn
- Chương 66: Huyết Tinh Đại Pháp
- Chương 67: Kiếm khí nguy hiểm
- Chương 68: Chết!
- Chương 69: Bên trong nhẫn trữ vật
- Chương 70: Thử nghiệm thân pháp
- Chương 71: Coi như ta nợ nàng một tiếng nói yêu thương
- Chương 72: Có thù tất báo
- Chương 73: Nói chuyện phiếm
- Chương 74: Tàn đồ
- Chương 75: Tạm biệt Vân Long thành
- Chương 76: Linh và yêu
- Chương 77: Thương Mang Sử Ký
- Chương 78: Đặc sản Đế thành
- Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
- Chương 80: Kết giao bằng hữu mới
- Chương 81: Bạch Linh Hoa
- Chương 82: Phân thì đời nào cũng có
- Chương 83: Người người đều có thể đánh!
- Chương 84: Cửu công chúa
- Chương 85: Hảo huynh đệ
- Chương 86: Trưởng lão dẫn đoàn
- Chương 87: Thể chất đặc thù
- Chương 88: Đế thượng nổi giận
- Chương 89: Bế quan tu luyện
- Chương 90: Tấn cấp chân khí
- Chương 91: Cường giả ngũ đại chi cảnh
- Chương 92: Truyền tống đài khởi động
- Chương 93: Vạn Linh Tông
- Chương 94: Trắng trợn ăn cướp
- Chương 95: Sức mạnh của Vũ Trụ Dung Lô
- Chương 96: Đỗ Mậu
- Chương 97: Luyện hóa chân khí và linh đan
- Chương 98: Thực lực đại tiến
- Chương 99: Tìm tới cửa
- Chương 100: Thách đấu
- Chương 101: Tiểu Tru Ma Kiếm Trận
- Chương 102: Bá khí của Trần Phàm
- Chương 103: Hắc Hổ Kiếm Nha
- Chương 104: Đỗ Mậu hiển uy
- Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
- Chương 106: Huynh đệ xuất quan
- Chương 107: Điểm cống hiến
- Chương 108: Mọi người đều đột phá, bắt đầu làm nhiệm vụ
- Chương 109: Nhiệm vụ số 36
- Chương 110: Linh Uyển Phong
- Chương 111: Vân Nham Thạch Giáp Ngưu
- Chương 112: Sao không để lại cho ta cục nào?
- Chương 113: Linh Trang Phong
- Chương 114: Một đám hạ lưu
- Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí
- Chương 116: Thê thảm vô cùng
- Chương 117: Truyền Tấn Phù
- Chương 118: Khảo Hạch Đường
- Chương 119: Chấp pháp đội kéo tới
- Chương 120: Chiến cả chấp pháp đội
- Chương 121: Tỏa Kình Tác
- Chương 122: Đàm Tư Dung
- Chương 123: Nam Thiên Mệnh, Bắc Phong Hành
- Chương 124: Nhục nhã rời đi
- Chương 125: Đới âm binh
- Chương 126: Khảo hạch bắt đầu
- Chương 127: Thiếu niên đắc ý
- Chương 128: Trận pháp bị hỏng
- Chương 129: Lỡ tay
- Chương 130: Thâm bất khả trắc
- Chương 131: Coi như cảnh cáo
- Chương 132: Hóa thân của hệ thống?
- Chương 133: Nàng là một ánh trăng rất tròn
- Chương 134: Giở trò?
- Chương 135: Tiềm lực vô tận
- Chương 136: Miếng gỗ thần bí
- Chương 137: Đệ tử ngoại môn
- Chương 138: Ngô Chấn
- Chương 139: Tàng Kinh Các
- Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân
- Chương 141: Cái máy ghi nhớ
- Chương 142: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 143: Vô pháp vô thiên
- Chương 144: Địa Anh Bảng
- Chương 145: Trần Phàm chiến Khoái Thương
- Chương 146: Mặt trời và bóng tối
- Chương 147: Hủy dung
- Chương 148: Ngu người
- Chương 149: Hoàng Viên Hạo Đan
- Chương 150: Tiến vào sơn mạch
- Chương 151: Ám Thiên sơn mạch
- Chương 152: Vô ảnh đao pháp
- Chương 153: Lục Mãng Tinh
- Chương 154: Địa Ma Trùng
- Chương 155: Tạc nát
- Chương 156: Hấp Huyết Độc Văn
- Chương 157: Tiểu Hồ Đồ
- Chương 158: Hệ thống đổi mới
- Chương 159: Hệ Thống Đại Quân Đoàn
- Chương 160: Lữ Bố
- Chương 161: Á Không Trận
- Chương 162: Không đủ năng lượng
- Chương 163: Vong Ngã Hành Không
- Chương 164: Vong Ngã Châu - Chiến Đạo Vô Gian!
- Chương 165: Kịch độc tập kích
- Chương 166: Xích túc ngô công
- Chương 167: Cường thế diệt sát
- Chương 168: Miếng tàn đồ Thứ 2
- Chương 169: Thiết Ma Lãnh
- Chương 170: Đối chiến cường giả
- Chương 171: Bá Khí Hoành Hành
- Chương 172: Hồ Đồ hiển uy
- Chương 173: Thu phục cường giả
- Chương 174: Hóa thù thành bạn
- Chương 175: Thủy Liên Hoa
- Chương 176: Thanh Liên Trường Sinh Quyết
- Chương 177: Hương diễm (1)
- Chương 178: Hương diễm (2)
- Chương 179: Hương diễm (3)
- Chương 180: Long Tượng Đoán Thể Chương
- Chương 181: Thiên Địa Hữu Tình Quyết
- Chương 182: Vô thượng bí thuật
- Chương 183: Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng
- Chương 184: Hương diễm bên hồ
- Chương 185: Viêm Ưng Lão Quỷ
- bình luận