Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! - Chương 107: Phạt

Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! Chương 107: Phạt
Ấy vậy mà không nhiều cũng không ít, đã hai năm trôi qua, tiểu Vĩnh cũng đã bốn tuổi gần năm tuổi, còn cô con gái nhỏ được anh đặt tên là Khúc Ngọc Nhi, thường được gọi là Nhi Nhi cũng đã lên hai tuổi, cả hai đứa đều được thừa hưởng trí tuệ từ cả ba lẫn mẹ nên rất thông minh.

Nhưng có một điều anh không thích với hai đứa con của mình là cứ tối đến là hai đứa nhỏ chạy sang phòng của anh và cô đòi nằm ngủ chung với mẹ nó.

Nhi Nhi còn nhỏ nên không nói, tiểu Vĩnh đã gần năm tuổi rồi mà còn làm vậy, trước kia tiểu Vĩnh toàn ngủ riêng vậy mà từ khi có em gái một cái là toàn hùa theo em gái nhiều lần khiến đại sự không thành làm cho anh tức đen mặt.

Và ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, từ tối đến giờ, tiểu Vĩnh và Nhi Nhi cứ ở lì trong phòng ngủ của anh và cô chơi suốt, đến giờ đi ngủ rồi còn chưa chịu về.

"Hai đứa, đến giờ đi ngủ rồi." Anh nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.

"Ba ơi, hôm nay hai anh em con ngủ ở đây." Nhi Nhi mở đôi mắt to tròn đáng yêu nói.

Cô bé Nhi Nhi này được thừa hưởng hết nét đẹp từ mẹ, không giống người anh trai tiểu Vĩnh giống bố y đúc, chính hiệu là cùng một khuôn đúc ra.

Nhìn vẻ mặt giống cô đáng yêu đến chết người này, anh thầm mắng chửi trong lòng "yêu nghiệt, biết thế này không đẻ ra cho rồi, giờ nó cướp vợ mình".

"Nhi Nhi, tiểu Vĩnh, hai đứa đều có phòng riêng, ngoan mau về phòng ngủ, mai ba mua đồ chơi cho." anh bất lực dụ dỗ.

Nhưng hai đứa trẻ vẫn nằm lì ở đó còn lấy tay vỗ vỗ vào cái gối nói:

"Ba nhìn này, con với Nhi Nhi mang gối sang đây rồi, sẽ không nằm chiếm chỗ của ba đâu."

Lời nói này của tiểu Vĩnh khiến anh giận đen mặt, nhu không được thì cương, anh quát với hai đứa nhỏ:

"Về phòng ngay, có nghe ba nói không hả."

Nhi Nhi thấy ba đáng sợ như vậy thì sợ đến phát khóc, đôi mắt long lanh ngập nước mắt mà ôm lấy mẹ, tiểu Vĩnh cũng bị dọa sợ mà vô thức ôm chặt vào mẹ. Cô thấy vậy nói lại anh:

"Anh làm cái gì thế hả? Sao lại lớn tiếng với con như vậy?." nói xong cô quay vào dỗ Nhi Nhi: "Nhi Nhi không khóc, ngoan nào, nằm xuống đây ngủ với mẹ, không chơi với ba nữa." nói rồi cô đứa tay ôm lấy hai đứa trẻ dỗ chúng nằm xuống giường và đi ngủ.

Anh thấy vậy, khuôn mặt đen nay càng đen hơn trước, anh bước nhanh đến giường, thấy hai đứa trẻ đã ngủ ngoan, anh cúi người xuống bế cô lên.

Cô đột ngột bị bế lên bất ngờ nói, vì không muốn hai đứa trẻ thức giấc nên cô nói rất nhỏ, như lời thì thầm vào tai anh:

"Anh làm cái gì vậy hả, thả em xuống, con dậy bây giờ."

"Tôi làm gì tôi nghĩ em biết rõ, hai đứa nó ngủ ngon lành rồi, còn bây giờ em là của tôi." anh nói, ý nói chất chứa đầy sự chiếm hữu.

"Không được, thả em xuống." cô nói.

Lời nói vừa dứt, anh bế cô ra khỏi phòng và bước nhanh vào một căn phòng khác, khóa thật chặt cửa phòng, anh bước tới giường đặt cô nằm xuống, thấy cô muốn thoát khỏi mình, anh kéo cô lại, dữ thật chặt thân hình đầy đặn kia, dùng môi mình khóa môi cô lại không cho cô nói.

Hai hơi thở hòa lẫn vào nhau, môi lưỡi cứ quấn lấy nhau không rời, cô bắt đầu rơi vào cảm giác đê mê, cơ thể cô mềm nhũn mặc cho anh đùa giỡn.

Anh được nước lấn tới, càng ngày càng mơn trớn xuống phía dưới, vì cơ thể cô nhạy cảm, cộng thêm việc bị anh trêu đùa, cơ thể cô sớm đã nảy ra phản ứng sinh lí, bên dưới đã ngập nước từ lâu.

Anh sờ xuống phía dưới, mặc dù có một lớp vải mỏng cản đường nhưng anh rất hài lòng mà nở ra một nụ cười đắc ý, bên dưới cô đã ướt hết cả rồi, còn thấm ướt cả váy ngủ.

Ngày hôm nay cô mặc một chiếc váy ngủ màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn nà kia của cô, tuy chiếc váy rất kín đáo, nhưng vẫn rất quyến rũ, đặc biệt là vào thời khắc này, đối với anh nó như một liều xuân dược mạnh vậy.

Rất nhanh, anh đã cởi hết quần áo trên người của cả hai, đưa con quái vật hùng dũng, mạnh mẽ tiến sâu vào trong hang động ẩm ướt đầy huyền bí và thách thức kia.

Dục vọng đã nhấn chìm cả hai con người, anh thì mạnh mẽ ra vào hết trận này đến trận khác, cô thì thuận theo nhịp mà hợp tác cùng anh, đồng thời phát ra những âm thanh ái muội.

Những cú thúc ngày càng nhanh và mãnh liệt chưa có dấu hiệu dừng lại, nhưng cô đã thấm mệt nên đành lên tiếng cầu xin anh:

"Thành...em không...không chịu được nữa...dừng...áaaaa." cô nói trong tiếng thở hổn hển, nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì bị anh thúc một cái thật mạnh, con quái vật kia đã tiến rất sâu vào bên trong, phóng ra thứ tinh hoa của trời đất rồi rút lui ra bên ngoài tạo ra một vệt dài màu trắng dính trên tấm ga giường.

"Ai cho em dừng, hôm nay em phải chịu phạt gì cái tội dám nói tôi." anh vừa nói vừa tiếp tục đưa con quái vật to lớn kia của mình tiến vào hang động mê người thêm một lần nữa.

"Em...em... biết lỗi rồi, tha...tha...cho em...á...á...á..." cô nói đứt quãng vì sự mãnh liệt của anh.

"Tha? Trong từ điển của tôi không có khái niệm tha." anh cười đểu nói.

Cô ngậm ngùi trong ấm ức, nhưng biết làm thế nào được, người đàn ông bá đạo phía trên kia sẽ không bao giờ để cô toại nguyện cả.

Thế là cô bị anh hành cho đến nỗi ngất lịm đi mới dừng lại, đúng là độc ác mà.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận