Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! - Chương 51: Là tiểu Vĩnh tìm thấy con

Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! Chương 51: Là tiểu Vĩnh tìm thấy con
Sau khi cuộc gọi đã kết thúc anh hỏi tiểu Vĩnh.

"Tiểu Vĩnh, tại sao con lại biết được gmail riêng của ba?" anh hỏi ra câu nghi hoặc nhất trong đầu.

"Thế ba nghĩ tại sao con biết được gmail của ba?" lại thêm một câu trả lời bằng một câu hỏi nhưng lần này không phải anh hỏi mà là tiểu Vĩnh hỏi.

Phải nói những con người thông minh nói chuyện với nhau người bình thường khó mà hiểu được.

"Con cho người hack à?" anh hỏi một câu ngu ngốc.

"Ba nghĩ cái gì đấy ba, con mới hơn có hai tuổi thôi làm gì có tiền thuê người hack tìm tài khoản của ba, con tự tìm được gmail của ba đấy." tiểu Vĩnh bình thản nói.

"Cái gì? Con tự tìm được á?" anh nghi hoặc.

Hết vợ anh làm cho anh hoang mang giờ đến con anh làm cho anh nghi ngờ thế giới.

"Con tự tìm được mà, ba không tin có thể xem."

Nói rồi tiểu Vĩnh lấy trong balo ra cái laptop, cậu mở laptop lên, thao tác thành thục, những ngón tay nhỏ nhắn di chuyển qua lại trên bàn phím chẳng mấy đã tìm ra được một tài khoản gmail xa lạ, anh nhìn đến ngu luôn rồi.

"Vậy con còn biết gì nữa không?" anh hỏi.

"Ngoài biết về máy tính, tiếng Nga, biết viết và đọc thì hết rồi."

Anh nghe câu trả lời mà mắt chữa A miệng chữ O. Anh cũng là một con người ưu tú, nhưng đứa nhóc này còn ưu tú hơn cả anh, đúng là con hơn cha là nhà có phúc.

"Giờ con muốn đi chơi ở đâu không ba dẫn con đi?"

"Gặp ba con đã gặp rồi, giờ con muốn gặp ông bà nội có được không ba?"

"Được." anh ôn nhu trả lời cậu nhóc đáng yêu này.

Thật ra cho cậu đi gặp ông bà nội cũng tốt, sau này anh đón được cô về ông bà ở nhà cũng đỡ ngỡ ngàng.

Chiếc xe di chuyển không nhanh không chậm, cậu nhóc tò mò nhìn ra ngoài kính xe ngắm nhìn mọi thứ.

Một lúc sau chẳng mấy chốc đã đến biệt thự của Khúc gia. Cậu bé hơi bất ngờ vì độ hào nhoáng của căn biệt thự. Nhưng cậu lại rất bình tĩnh, rất chững chạc không hỏi nhiều chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh.

Bước xuống xe, anh đi sang cánh cửa bên cạnh mở ra, chủ động ngồi xuống dang đôi tay rộng lớn ra chủ ý muốn bế cậu.

Cậu liền hiểu ngay nên đã xà vào lòng anh để cho anh bế.

Cảm giác thật ấm áp, đây là cảm giác được ba bế hay sao? Từ lúc cậu ý thức được mọi thứ xung quanh thì cảm giác có ba và được ba bế là cảm giác cậu mong chờ nhất. Bây giờ nó đã thành hiện thực rồi.

Thật thích làm sao.

Còn anh khi được bế con mình trên tay, cảm giác của anh cũng rất hạnh phúc. Cậu bé mềm mại mịn màng bế rất thích.

Anh bế tiểu Vĩnh đi nhanh vào trong biệt thự, người làm thấy anh đến thì rất bất ngờ vì anh rất ít khi đến đây trừ những ngày lễ tết, những dịp quan trọng anh mới đến đây, còn không thì anh một là ở công ty, hai là ở biệt thự riêng.

Và càng bất ngờ hơn nữa là trên tay anh đang bế một cậu nhóc trắng trẻo, xinh đẹp, đáng yêu, trong lòng những người làm không hỏi nghi hoặc, sao cậu chủ lại đến đây? cậu ấy đang bế ai vậy?

Trong nhà ba con người kia đang ngồi tán ngẫu với nhau, có vẻ rất vui. Đó chính là bố mẹ anh và ông nội anh, và cũng chính là ông bà nội và cụ nội của tiểu Vĩnh.

Anh bước vào đến tận trong nhà ba con người kia vẫn không hề biết, nói đúng hơn là không thèm để ý đến và không quan tâm.

"Ông nội, ba, mẹ." anh lạnh lùng cất giọng.

Cả ba vẫn không quay đầu lại và ngó lơ anh luôn, anh đen mặt.

"Con đưa cháu về thăm ông nội và bố mẹ, có vẻ mọi người không muốn đúng không, vậy thôi con đi về, từ nay về sau con không bao giờ đưa cháu đến đây nữa." anh nói một mạnh tỏ rõ vẻ lạnh lùng như băng ngàn năm, khí thế bức người, nhiệt độ trong phòng khách đã giảm đi rất nhiều, người làm đứng bên cạnh đã run cầm cập rồi.

Ba con người kia nghe thấy từ "cháu" liền dừng lại cuộc trò chuyện và cùng lúc quay đầu lại chứng thực.

Anh không hề nói dối, trên tay anh có bế một cậu bé trắng trẻo, xinh đẹp, đáng yêu nhìn mà thấy cưng, nhưng nhìn sang mặt anh lúc này thật nguy hiểm.

"Sao con không nói sớm, nào cháu ngoan ra bà bế nào." mẹ anh vừa nói vừa đi đến dang tay ra muốn bế tiểu Vĩnh.

Có vẻ tiểu Vĩnh hơi đề phòng mọi người, cậu bé quay mặt đi. Anh thấy vậy liền nói:

"Tiểu Vĩnh đây là bà nội, kia là cụ nội, ngồi cạnh cụ nội là ông nội, mau chào mọi người đi con."

"Con chào cụ nội, ông bà nội ạ." tiểu Vĩnh nói.

"Mọi người chào cháu, Thành đây là?" mẹ anh nghi hoặc.

"Đây là cháu của mọi người, con của con với Lệ nhi." anh nói.

Ba con người kia há hốc miệng, "con của con" ba từ này văng vẳng trong tai họ lại còn thêm hai chữ "Lệ nhi" kiến họ phấn khích.

"Tìm thấy tiểu Lệ rồi sao?" ông nội anh nói.

"Tuy con chưa tìm thấy, nhưng rất nhanh thôi com sẽ gặp lại cô ấy." anh nói đầy ẩn ý.

"Là sao? chưa tìm thấy con bé, vậy sao con tìm được con của con?" mẹ anh nói ra sự nghi hoặc của chính mình.

"Là tiểu Vĩnh tìm thấy con."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận