Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! - Chương 18: Sự thật hé mở 2
Chương trước- Chương 1: Đám cưới
- Chương 2: Cố Giai Lệ bị ức hiếp
- Chương 3: Có người đến công ty làm loạn
- Chương 4: Về Khúc gia và Cố gia thăm hỏi
- Chương 5: Tôi làm gì không phải cô biết rõ sao
- Chương 6: Tôi không phải công cụ để anh phát tiết
- Chương 7: Cô dám không bắt máy tôi
- Chương 8: Gan cô ngày càng to rồi
- Chương 9: Không phải do anh ban cho sao
- Chương 10: Vợ tôi
- Chương 11: Điều tra về cô, nhưng sót rồi
- Chương 12: Em nên nhớ, em đến đây chỉ để trả nợ cho tôi
- Chương 13: Khúc Dạ Thành đi công tác
- Chương 14: Tôi hận anh
- Chương 15: Cô ấy có thai rồi, nhưng đã sảy thai rồi
- Chương 16: Cố Giai Lệ biến mất
- Chương 17: Sự thật hé mở 1
- Chương 18: Sự thật hé mở 2
- Chương 19: Chị đẹp, máy điện thoại chị reo nãy giờ kìa
- Chương 20: Tìm rượu giải sầu
- Chương 21: Bằng mọi giá, phải tìm được con bé về đây cho mẹ
- Chương 22: Tìm hiểu về cô
- Chương 23: Cứ coi như con tham lam một lần
- Chương 24: Gặp lại Minh Thư
- Chương 25: Tôi rất muốn xem xem người này rốt cuộc là ai
- Chương 26: Hành trình vượt cạn 1
- Chương 27: Hành trình vượt cạn 2
- Chương 28: Đã qua cơn nguy kịch
- Chương 29: Thần giao cách cảm 1
- Chương 30: Thần giao cách cảm 2
- Chương 31: Thần giao cách cảm 3
- Chương 32: Một tháng
- Chương 33: Hợp đồng hợp tác lùi lại một năm
- Chương 34: Nỗi nhớ mong của anh
- Chương 35: Trà xanh xuất hiện
- Chương 36: Sự dứt khoát của Phạm Hoàng
- Chương 37: Lệ nhi, rốt cuộc em là ai
- Chương 38: Đón tiểu Vĩnh về
- Chương 39: Một năm
- Chương 40: Chuẩn bị cho sinh nhật của tiểu Vĩnh
- Chương 41: Sinh nhật tiểu Vĩnh
- Chương 42: Nhị Tâm đến làm loạn
- Chương 43: Nhị Tâm bị bại lộ
- Chương 44: Tôi chỉ cần anh tìm cho tôi một người
- Chương 45: Hợp tác vui vẻ
- Chương 46: Con tìm thấy ba rồi
- Chương 47: Bước đầu thành công
- Chương 48: Bước hai thành công mĩ mãn
- Chương 49: Bước ba đã hoàn thành
- Chương 50: Gặp ba
- Chương 51: Là tiểu Vĩnh tìm thấy con
- Chương 52: Con muốn sống cùng cả ba lẫn mẹ
- Chương 53: Anh mong chờ ngày được gặp cô
- Chương 54: Cậu chủ của bọn họ có con rồi sao
- Chương 55: Tôi phải làm thế nào đây
- Chương 56: Nửa thân thuộc, nửa lạ lẫm
- Chương 57: Mong chờ được gặp người con gái trong trái tim mình
- Chương 58: Tình duyên lận đận của Cố Tư Tư
- Chương 59: Kế hoạch của ông Cố và ông Thẩm 1
- Chương 60: Kế hoạch của ông Cố và ông Thẩm 2
- Chương 61: Kế hoạch thành công ngoài mong đợi
- Chương 62: Lộ diện
- Chương 63: Cố Giai Lệ, chào mừng cô trở về
- Chương 64: Tôi sắp được gặp em rồi
- Chương 65: Đi thôi
- Chương 66: Chủ tịch Khúc thị không định tiếp khách sao?
- Chương 67: Em có thể cho tôi thêm một cơ hội không?
- Chương 68: Tôi thành toàn cho em
- Chương 69: Sau này lớn lên con sẽ hiểu
- Chương 70: Trò chơi bắt đầu
- Chương 71: Nguy hiểm đang cận kề
- Chương 72: Xin lỗi đã để em đợi
- Chương 73: Giúp em
- Chương 74: Không kí
- Chương 75: Hứa gia sụp đổ
- Chương 76: Tôi tin em
- Chương 77: Em gầy đi nhiều rồi đấy
- Chương 78: Một chút thay đổi nhỏ
- Chương 79: Không ai chọc mình hết á
- Chương 80: Quyết định của anh
- Chương 81: Leo tường
- Chương 82: Tự nhiên như ở nhà
- Chương 83: Sóng gió mới
- Chương 84: Thiên thần sa ngã
- Chương 85: Đặc quyền của riêng cô
- Chương 86: Cô là ngoại lệ của anh
- Chương 87: Rước nàng về dinh
- Chương 88: Xao động
- Chương 89: Hai vạch
- Chương 90: Không được động mạnh, con gái tôi sợ
- Chương 91: Lấy đồ CỦA TÔI MÀ THAY
- Chương 92: Làm bạn gái tôi
- Chương 93: Lần đầu
- Chương 94: Ghen tuông
- Chương 95: Tôi yêu anh
- Chương 96: Anh về nhà với vợ đi
- Chương 97: Kế hoạch của Văn Long 1
- Chương 98: Kế hoạch của Văn Long 2
- Chương 99: Anh là Văn Long
- Chương 100: Lấy mạng thì phải trả bằng mạng
- Chương 101: Ngày này của mười tám năm trước
- Chương 102: Tao muốn cái mạng quèn của mày
- Chương 103: Đừng khóc, rất xấu
- Chương 104: Mất kiểm soát
- Chương 105: Mẹ con em đến đón anh về nhà đây
- Chương 106: Nắm tay vượt qua sinh tử
- Chương 107: Phạt
- Chương 108: Tặng em
- Chương 109: Váy cưới
- Chương 110: Đám cưới thế kỉ (Happy Ending)
- Chương 111: Ngoại truyện
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội!
Chương 18: Sự thật hé mở 2
Anh không nói gì khi nghe những lời này mà thay vào đó là hành động một cách nhanh chóng, anh đấm cho hắn mấy cú đấm trời giáng khiến hắn không kịp thở rồi rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho Phạm Hoàng giọng anh lạnh lùng:
"Thu mua lại toàn bộ tập đoàn Hào thị trong vòng 2 phút cho tôi, thu mua xong lấy tên vợ tôi đứng tên."
"Vâng" Phạm Hoàng trả lời.
"Đồng thời lấy tất cả chứng cứ Văn Long phạm tội giao cho cảnh sát tống cậu ta vào tù mục xương cho tôi." anh gằn giọng.
"Vâng thưa sếp!"
Anh từ lâu đã thu thập tất cả mọi chứng cứ phạm tội, mọi tội ác của Văn Long từ lúc hắn ta lập nghiệp đến lúc hắn gây dựng được Hào thị lớn mạnh đến tận bây giờ, đáng lẽ ra số chứng cứ đấy chẳng để làm gì nhưng ngày hôm nay số chứng cứ đó đã thật sự có ích cho anh.
Còn về việc anh thu mua đứt tập đoàn Hào thị và để đứng tên cô là muốn tặng quà cho cô, coi như là quà xin lỗi của anh, nhưng hiện tại cô đang ở đâu?
Anh đã huy động tất cả lực lượng của mình để tìm kiếm cô nhưng cô cứ như nước bốc hơi không để lại bất cứ một vết tích gì, đến một dấu chân cũng không để lại.
2 phút sau Văn Long nhận được điện thoại thông báo Hào thị đã bị mua đứt, sau khi nghe điện thoại xong cũng là lúc cảnh sát tới bắt hắn ta đi. Còn Xuân Hòa khi thấy Văn Long như vậy thì trở mặt nói ra sự thật với hắn là đứa con trong bụng cô ta không phải là của hắn mà là của người khác, cô ta cũng chỉ lợi dụng hắn mà thôi, nói xong nhanh chóng rời đi vì sợ liên lụy đến mình.
Có lẽ đây là quả báo sau tất cả chuyện ác hắn gây ra, hắn sẽ phải sống mà trả từ từ.
Sau một ngày sóng gió, sự thật được lật mở, anh hối hận rồi, hối hận thật rồi. Anh tự hỏi mình rằng từ trước đến nay anh hận ai? Anh trả thù ai? Anh trả thù cho ai? Anh hành hạ cô vì điều gì? Ai mới là ân nhân thật sự của anh? Ai mới là người anh yêu thật lòng? Tất cả điều anh làm cứ như một trò cười.
Vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu anh khiến anh trống rỗng, khiến anh rơi vào khoảng không vô tận.
Anh yêu cô nhưng anh đặt nỗi hận thù của mình lên hàng đầu, anh hành hạ cô dù cô chẳng làm gì sai. Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức không nhìn ra được sự thật mà làm tổn thương cô, làm tổn thương người con gái anh yêu rất nhiều.
Bây giờ thì anh mất cô thật rồi.
Anh đi uống rượu đến tận khuya, anh chẳng màng công việc, bây giờ trong tâm trí anh toàn là hình ảnh của cô.
Uống rượu giải sầu mà anh không say, cứ uống cạn hết ly này đến lý khác, hết chai này đến chai khác, uống đến lúc quán bar đóng cửa mới về.
Về đến biệt thự, anh theo thói quen bước lên căn phòng trên lầu 5, mở cửa ra bên trong là một khoảng không gian đen tối, mùi sữa tắm cô hay dùng vẫn vương vấn đâu đó trong căn phòng, nhưng chẳng còn ai ở trong cả.
Anh buồn bực xuống nhà lấy rượu ra uống tiếp, anh cứ uống hết chai này đến chai kia, vỏ chai rượu ngày càng nhiều nằm lăn lóc trên sàn nhà lạnh lẽo.
Đến bây giờ anh mới để ý đến căn biệt thự của mình đã có rất nhiều thứ thay đổi. Rất nhiều loại hoa được trồng quanh biệt thự, những bức tường trống cũng đã được lấp đầy bởi những bức tranh tường nhiều màu sắc, rèm cửa cũng đã được thay mới không còn là màu đen mà là màu trắng, khu vườn sau cũng được đặt một cái xích đu lớn, trên tầng thượng còn có thêm bộ sô pha để ngồi ngắm sao trời.
Nhìn thật ấm áp, nhưng sự ấm áp đó chẳng thể nào lấp đầy nỗi nhớ, nỗi xót xa, nỗi đau, lòng tự trách của anh dành cho cô - Cố Giai Lệ.
Khắp nơi trong biệt thự đều mang hình ảnh của cô, có cả nụ cười của cô nữa, nụ cười của cô thật đẹp nhưng nụ cười ấy chưa bao giờ dành cho anh, tất cả những gì anh làm cho cô đều là đau thương về thể xác và lẫn cả tinh thần sao anh xứng để nhận nụ cười của cô cơ chứ, anh cười nhạt cho bản thân tồi tệ của mình.
Tại sao lúc anh có cô thì anh không biết trân trọng cô chứ, tại sao anh không nhận ra tình cảm của mình dành cho cô lớn đến vậy. Bây giờ cô đi rồi anh mới vỡ lẽ ra sự thật, mới nhận ra tình cảm của mình dành cho cô quá lớn, lớn đến mức anh cũng không biết nói như thế nào.
Muộn rồi, muộn thật rồi, sự thật muộn màng này đã lấy đi mọi thứ của anh, đã lấy đi nguồn sống trong tim anh, anh như người mất hồn mà uống rượu từ tối đến sáng, anh luôn tự hỏi " Nếu giờ bù đắp cho em thì có quá muộn không Cố Giai Lệ?" một câu hỏi không có đáp án.
Sáng ngày hôm sau khi Lâm quản gia đến làm thấy cả phòng khách ngập tràn mùi rượu, vỏ chai rượu chất đống dưới sàn nhà không thể đếm nổi, anh ngồi giữa căn phòng khách như một hạt cát trắng nhỏ nhoi giữa nền đất đen rộng lớn.
Không biết anh đã uống bao nhiêu rượu bà hốt hoảng chạy đến chỗ anh nói:
"Cậu chủ, cậu chủ đừng hành hạ bản thân như vậy, rồi thiếu phu nhân sẽ quay về thôi, cậu mà cứ như vậy không biết lúc cô ấy quay về cậu có còn sống hay không nữa."
"Thật sao, cô ấy sẽ quay về thật sao?" anh hỏi trong vô vọng.
"Không, tôi đã mang lại cho cô ấy quá nhiều tổn thương, cô ấy sẽ không quay về nữa đâu, sẽ không về nữa đâu." anh như chấp nhận sự thật nói.
"Thiếu phu nhân nhất định sẽ về, cậu nghe lời cái thân già này một lần được không? Cậu không thể hành hạ bản thân như thế này được, cậu phải tích cực lên, thiếu phu nhân có lẽ đang giận dỗi cậu thôi, rồi cô ấy sẽ về mà." Lâm quản gia an ủi anh.
Tuy không biết rõ thực hư câu chuyện của anh với tiểu Lệ, nhưng bà là người chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy anh ra nông nỗi này.
Nhìn anh như này bà rất xót, anh nói anh có lỗi với cô thì chắc lỗi này nặng lắm cô mới đi, anh mới trở nên thân tàn ma dại như bây giờ.
"Bác đừng cố an ủi con, cô ấy sẽ không trở về nữa đâu." anh đáp lại lời của Lâm quản gia.
"Thu mua lại toàn bộ tập đoàn Hào thị trong vòng 2 phút cho tôi, thu mua xong lấy tên vợ tôi đứng tên."
"Vâng" Phạm Hoàng trả lời.
"Đồng thời lấy tất cả chứng cứ Văn Long phạm tội giao cho cảnh sát tống cậu ta vào tù mục xương cho tôi." anh gằn giọng.
"Vâng thưa sếp!"
Anh từ lâu đã thu thập tất cả mọi chứng cứ phạm tội, mọi tội ác của Văn Long từ lúc hắn ta lập nghiệp đến lúc hắn gây dựng được Hào thị lớn mạnh đến tận bây giờ, đáng lẽ ra số chứng cứ đấy chẳng để làm gì nhưng ngày hôm nay số chứng cứ đó đã thật sự có ích cho anh.
Còn về việc anh thu mua đứt tập đoàn Hào thị và để đứng tên cô là muốn tặng quà cho cô, coi như là quà xin lỗi của anh, nhưng hiện tại cô đang ở đâu?
Anh đã huy động tất cả lực lượng của mình để tìm kiếm cô nhưng cô cứ như nước bốc hơi không để lại bất cứ một vết tích gì, đến một dấu chân cũng không để lại.
2 phút sau Văn Long nhận được điện thoại thông báo Hào thị đã bị mua đứt, sau khi nghe điện thoại xong cũng là lúc cảnh sát tới bắt hắn ta đi. Còn Xuân Hòa khi thấy Văn Long như vậy thì trở mặt nói ra sự thật với hắn là đứa con trong bụng cô ta không phải là của hắn mà là của người khác, cô ta cũng chỉ lợi dụng hắn mà thôi, nói xong nhanh chóng rời đi vì sợ liên lụy đến mình.
Có lẽ đây là quả báo sau tất cả chuyện ác hắn gây ra, hắn sẽ phải sống mà trả từ từ.
Sau một ngày sóng gió, sự thật được lật mở, anh hối hận rồi, hối hận thật rồi. Anh tự hỏi mình rằng từ trước đến nay anh hận ai? Anh trả thù ai? Anh trả thù cho ai? Anh hành hạ cô vì điều gì? Ai mới là ân nhân thật sự của anh? Ai mới là người anh yêu thật lòng? Tất cả điều anh làm cứ như một trò cười.
Vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu anh khiến anh trống rỗng, khiến anh rơi vào khoảng không vô tận.
Anh yêu cô nhưng anh đặt nỗi hận thù của mình lên hàng đầu, anh hành hạ cô dù cô chẳng làm gì sai. Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức không nhìn ra được sự thật mà làm tổn thương cô, làm tổn thương người con gái anh yêu rất nhiều.
Bây giờ thì anh mất cô thật rồi.
Anh đi uống rượu đến tận khuya, anh chẳng màng công việc, bây giờ trong tâm trí anh toàn là hình ảnh của cô.
Uống rượu giải sầu mà anh không say, cứ uống cạn hết ly này đến lý khác, hết chai này đến chai khác, uống đến lúc quán bar đóng cửa mới về.
Về đến biệt thự, anh theo thói quen bước lên căn phòng trên lầu 5, mở cửa ra bên trong là một khoảng không gian đen tối, mùi sữa tắm cô hay dùng vẫn vương vấn đâu đó trong căn phòng, nhưng chẳng còn ai ở trong cả.
Anh buồn bực xuống nhà lấy rượu ra uống tiếp, anh cứ uống hết chai này đến chai kia, vỏ chai rượu ngày càng nhiều nằm lăn lóc trên sàn nhà lạnh lẽo.
Đến bây giờ anh mới để ý đến căn biệt thự của mình đã có rất nhiều thứ thay đổi. Rất nhiều loại hoa được trồng quanh biệt thự, những bức tường trống cũng đã được lấp đầy bởi những bức tranh tường nhiều màu sắc, rèm cửa cũng đã được thay mới không còn là màu đen mà là màu trắng, khu vườn sau cũng được đặt một cái xích đu lớn, trên tầng thượng còn có thêm bộ sô pha để ngồi ngắm sao trời.
Nhìn thật ấm áp, nhưng sự ấm áp đó chẳng thể nào lấp đầy nỗi nhớ, nỗi xót xa, nỗi đau, lòng tự trách của anh dành cho cô - Cố Giai Lệ.
Khắp nơi trong biệt thự đều mang hình ảnh của cô, có cả nụ cười của cô nữa, nụ cười của cô thật đẹp nhưng nụ cười ấy chưa bao giờ dành cho anh, tất cả những gì anh làm cho cô đều là đau thương về thể xác và lẫn cả tinh thần sao anh xứng để nhận nụ cười của cô cơ chứ, anh cười nhạt cho bản thân tồi tệ của mình.
Tại sao lúc anh có cô thì anh không biết trân trọng cô chứ, tại sao anh không nhận ra tình cảm của mình dành cho cô lớn đến vậy. Bây giờ cô đi rồi anh mới vỡ lẽ ra sự thật, mới nhận ra tình cảm của mình dành cho cô quá lớn, lớn đến mức anh cũng không biết nói như thế nào.
Muộn rồi, muộn thật rồi, sự thật muộn màng này đã lấy đi mọi thứ của anh, đã lấy đi nguồn sống trong tim anh, anh như người mất hồn mà uống rượu từ tối đến sáng, anh luôn tự hỏi " Nếu giờ bù đắp cho em thì có quá muộn không Cố Giai Lệ?" một câu hỏi không có đáp án.
Sáng ngày hôm sau khi Lâm quản gia đến làm thấy cả phòng khách ngập tràn mùi rượu, vỏ chai rượu chất đống dưới sàn nhà không thể đếm nổi, anh ngồi giữa căn phòng khách như một hạt cát trắng nhỏ nhoi giữa nền đất đen rộng lớn.
Không biết anh đã uống bao nhiêu rượu bà hốt hoảng chạy đến chỗ anh nói:
"Cậu chủ, cậu chủ đừng hành hạ bản thân như vậy, rồi thiếu phu nhân sẽ quay về thôi, cậu mà cứ như vậy không biết lúc cô ấy quay về cậu có còn sống hay không nữa."
"Thật sao, cô ấy sẽ quay về thật sao?" anh hỏi trong vô vọng.
"Không, tôi đã mang lại cho cô ấy quá nhiều tổn thương, cô ấy sẽ không quay về nữa đâu, sẽ không về nữa đâu." anh như chấp nhận sự thật nói.
"Thiếu phu nhân nhất định sẽ về, cậu nghe lời cái thân già này một lần được không? Cậu không thể hành hạ bản thân như thế này được, cậu phải tích cực lên, thiếu phu nhân có lẽ đang giận dỗi cậu thôi, rồi cô ấy sẽ về mà." Lâm quản gia an ủi anh.
Tuy không biết rõ thực hư câu chuyện của anh với tiểu Lệ, nhưng bà là người chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy anh ra nông nỗi này.
Nhìn anh như này bà rất xót, anh nói anh có lỗi với cô thì chắc lỗi này nặng lắm cô mới đi, anh mới trở nên thân tàn ma dại như bây giờ.
"Bác đừng cố an ủi con, cô ấy sẽ không trở về nữa đâu." anh đáp lại lời của Lâm quản gia.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đám cưới
- Chương 2: Cố Giai Lệ bị ức hiếp
- Chương 3: Có người đến công ty làm loạn
- Chương 4: Về Khúc gia và Cố gia thăm hỏi
- Chương 5: Tôi làm gì không phải cô biết rõ sao
- Chương 6: Tôi không phải công cụ để anh phát tiết
- Chương 7: Cô dám không bắt máy tôi
- Chương 8: Gan cô ngày càng to rồi
- Chương 9: Không phải do anh ban cho sao
- Chương 10: Vợ tôi
- Chương 11: Điều tra về cô, nhưng sót rồi
- Chương 12: Em nên nhớ, em đến đây chỉ để trả nợ cho tôi
- Chương 13: Khúc Dạ Thành đi công tác
- Chương 14: Tôi hận anh
- Chương 15: Cô ấy có thai rồi, nhưng đã sảy thai rồi
- Chương 16: Cố Giai Lệ biến mất
- Chương 17: Sự thật hé mở 1
- Chương 18: Sự thật hé mở 2
- Chương 19: Chị đẹp, máy điện thoại chị reo nãy giờ kìa
- Chương 20: Tìm rượu giải sầu
- Chương 21: Bằng mọi giá, phải tìm được con bé về đây cho mẹ
- Chương 22: Tìm hiểu về cô
- Chương 23: Cứ coi như con tham lam một lần
- Chương 24: Gặp lại Minh Thư
- Chương 25: Tôi rất muốn xem xem người này rốt cuộc là ai
- Chương 26: Hành trình vượt cạn 1
- Chương 27: Hành trình vượt cạn 2
- Chương 28: Đã qua cơn nguy kịch
- Chương 29: Thần giao cách cảm 1
- Chương 30: Thần giao cách cảm 2
- Chương 31: Thần giao cách cảm 3
- Chương 32: Một tháng
- Chương 33: Hợp đồng hợp tác lùi lại một năm
- Chương 34: Nỗi nhớ mong của anh
- Chương 35: Trà xanh xuất hiện
- Chương 36: Sự dứt khoát của Phạm Hoàng
- Chương 37: Lệ nhi, rốt cuộc em là ai
- Chương 38: Đón tiểu Vĩnh về
- Chương 39: Một năm
- Chương 40: Chuẩn bị cho sinh nhật của tiểu Vĩnh
- Chương 41: Sinh nhật tiểu Vĩnh
- Chương 42: Nhị Tâm đến làm loạn
- Chương 43: Nhị Tâm bị bại lộ
- Chương 44: Tôi chỉ cần anh tìm cho tôi một người
- Chương 45: Hợp tác vui vẻ
- Chương 46: Con tìm thấy ba rồi
- Chương 47: Bước đầu thành công
- Chương 48: Bước hai thành công mĩ mãn
- Chương 49: Bước ba đã hoàn thành
- Chương 50: Gặp ba
- Chương 51: Là tiểu Vĩnh tìm thấy con
- Chương 52: Con muốn sống cùng cả ba lẫn mẹ
- Chương 53: Anh mong chờ ngày được gặp cô
- Chương 54: Cậu chủ của bọn họ có con rồi sao
- Chương 55: Tôi phải làm thế nào đây
- Chương 56: Nửa thân thuộc, nửa lạ lẫm
- Chương 57: Mong chờ được gặp người con gái trong trái tim mình
- Chương 58: Tình duyên lận đận của Cố Tư Tư
- Chương 59: Kế hoạch của ông Cố và ông Thẩm 1
- Chương 60: Kế hoạch của ông Cố và ông Thẩm 2
- Chương 61: Kế hoạch thành công ngoài mong đợi
- Chương 62: Lộ diện
- Chương 63: Cố Giai Lệ, chào mừng cô trở về
- Chương 64: Tôi sắp được gặp em rồi
- Chương 65: Đi thôi
- Chương 66: Chủ tịch Khúc thị không định tiếp khách sao?
- Chương 67: Em có thể cho tôi thêm một cơ hội không?
- Chương 68: Tôi thành toàn cho em
- Chương 69: Sau này lớn lên con sẽ hiểu
- Chương 70: Trò chơi bắt đầu
- Chương 71: Nguy hiểm đang cận kề
- Chương 72: Xin lỗi đã để em đợi
- Chương 73: Giúp em
- Chương 74: Không kí
- Chương 75: Hứa gia sụp đổ
- Chương 76: Tôi tin em
- Chương 77: Em gầy đi nhiều rồi đấy
- Chương 78: Một chút thay đổi nhỏ
- Chương 79: Không ai chọc mình hết á
- Chương 80: Quyết định của anh
- Chương 81: Leo tường
- Chương 82: Tự nhiên như ở nhà
- Chương 83: Sóng gió mới
- Chương 84: Thiên thần sa ngã
- Chương 85: Đặc quyền của riêng cô
- Chương 86: Cô là ngoại lệ của anh
- Chương 87: Rước nàng về dinh
- Chương 88: Xao động
- Chương 89: Hai vạch
- Chương 90: Không được động mạnh, con gái tôi sợ
- Chương 91: Lấy đồ CỦA TÔI MÀ THAY
- Chương 92: Làm bạn gái tôi
- Chương 93: Lần đầu
- Chương 94: Ghen tuông
- Chương 95: Tôi yêu anh
- Chương 96: Anh về nhà với vợ đi
- Chương 97: Kế hoạch của Văn Long 1
- Chương 98: Kế hoạch của Văn Long 2
- Chương 99: Anh là Văn Long
- Chương 100: Lấy mạng thì phải trả bằng mạng
- Chương 101: Ngày này của mười tám năm trước
- Chương 102: Tao muốn cái mạng quèn của mày
- Chương 103: Đừng khóc, rất xấu
- Chương 104: Mất kiểm soát
- Chương 105: Mẹ con em đến đón anh về nhà đây
- Chương 106: Nắm tay vượt qua sinh tử
- Chương 107: Phạt
- Chương 108: Tặng em
- Chương 109: Váy cưới
- Chương 110: Đám cưới thế kỉ (Happy Ending)
- Chương 111: Ngoại truyện
- bình luận