Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! - Chương 57: Mong chờ được gặp người con gái trong trái tim mình

Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! Chương 57: Mong chờ được gặp người con gái trong trái tim mình
Thật ra nếu có ai hỏi cô là cô có hận anh không? có yêu anh không? thì cô sẽ trả lời thẳng là có, có yêu, có hận, hận rồi mới yêu, yêu nhiều thêm hận nhiều, nhưng cô yêu anh nhiều hơn hận, mọi việc anh làm với cô, cô rất hận anh, nhưng chẳng hiểu sao cô lại đi yêu chính kẻ mình hận nhất.

Trong cuộc đời có hai điều làm ta đau khổ đó là yêu một ai đó và hận một ai đó. Cô có cả hai, cả yêu cả hận, cô yêu anh đồng thời cũng hận anh, nhưng tình yêu này của cô quá lớn, cô hận anh không nổi.

Lần này cô quay trở lại đây vì một mục đích duy nhất là mạnh mẽ đối mặt với anh, mạnh mẽ vứt bỏ quá khứ đau thương bắt đầu sống một cuộc sống mới và đặc biệt đến để trả lại cho anh thứ tình yêu không nên có, một tình yêu có lẽ khiến anh cảm thấy dơ bẩn và khó chịu.

Nhưng cô đâu biết rằng anh cũng đã yêu cô mất rồi, từ ngày cô đi anh đã rất ân hận, hận bản thân đối xử với cô tồi tệ, lúc có cô thì không biết trân trọng lúc mất cô rồi thì mới đau đớn nhận ra mình yêu cô từ lúc nào không hay biết.

Lần này gặp cô anh đã chuẩn bị để tạ lỗi lầm của mình, xin lỗi cô về mọi thứ anh đã gây ra, đặc biệt là níu giữ cô lại, có bắt anh quỳ gối xuống anh cũng sẵn sàng quỳ nếu cô đồng ý ở lại bên cạnh anh.

Bước vào trong biệt thự Cố gia, cô thấy một cảnh tượng vô cùng ấp áp, đó là ba mẹ cô đang ngồi chơi cùng tiểu Vĩnh, hai người họ cười rất vui vẻ.

"Ba, mẹ." cô lên tiếng.

Ba mẹ cô nghe thấy tiếng cô thì bất ngờ quay đầu lại, đúng như họ nghĩ, người con gái của họ về nhà rồi.

Tiểu Vĩnh đang chơi cùng ông bà ngoại khi nghe thấy giọng cô thì vội đứng dậy chạy ào vào lòng cô vừa chạy vừa gọi "MẸ".

"Tiểu Lệ về rồi hả con, sao con về mà không báo ba mẹ để ba mẹ ra đón con?" mẹ cô nói.

"Không cần ra đón con đâu, ba mẹ cũng có tuổi rồi, con về không cần đón, con sẽ tự động lết xác đến đây." cô vừa nói vừa cười.

Ba mẹ cô nghe vậy thì bật cười theo.

"Lần này con về để bàn chuyện hợp tác quan trọng, vả lại con không về một mình."

Minh Thư lúc này mới đẩy đồ từ bên ngoài vào.

"Con chào hai bác ạ." Minh Thư lễ phép chào.

"Thư đó hả cháu, cháu vất vả rồi, để đó bác bảo người làm mang vào cho." mẹ cô nói.

Nói rồi bà gọi vài người làm ra dọn dẹp lại phòng cô và một phòng nữa cho Minh Thư, đồng thời mang đồ của họ vào.

Cứ như vậy mọi người quây quần với nhau, đến trưa thì ăn cơm, mẹ cô bảo người làm, làm rất nhiều món cô thích ăn, vì Minh Thư cũng thích ăn giống cô nên có thể nói là làm món cả hai cùng thích ăn.

Hết buổi trưa cô vào phòng mình bắt đầu mở vali ra lấy tài liệu ra và bắt đầu công việc của mình. Minh Thư cũng không rảnh, Minh Thư cũng phải làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tối rồi.

Một bữa cơm tối thịnh soạn được dọn lên, cả nhà quây quần bên nhau ăn uống vui vẻ, so với bữa trưa thì có thêm một người đó là chị cô Cố Tư Tư, vui càng thêm vui.

Do chị cô đi xử lí công việc của Cố thị nên buổi trưa không về.

Ăn xong bữa tối, mọi người quây quần bên nhau xem ti vi. Không khí gia đình thật hạnh phúc, Minh Thư cũng vui lây, gia đình này khiến cô có cảm giác như được sống trong một gia đình thật sự, ba mẹ của Cố Giai Lệ cũng yêu thương cô như con gái của họ vậy, thật sự rất hạnh phúc.

Sau khi xem ti vi xong ai lại về phòng người nấy, còn cô thì qua phòng tiểu Vĩnh đọc truyện cho cậu bé nghe.

Thấy cậu bé đã ngủ, cô nhẹ nhàng đi ra đóng cửa thật nhẹ nhàng tránh cậu bé thức dậy rồi về phòng mình nghỉ ngơi.

Đợi cô đóng cửa phòng một lúc, cậu bé nào đó nằm trên giường giả vờ ngủ kia chợt mở đôi mắt ra, bước xuống giường lấy cái điện thoại của mình, lướt danh bạ bấm vào một số điện thoại rồi gọi.

Số điện thoại kia không phải số nào khác mà chính là số của anh.

Anh ở bên này đang chuẩn bị đi ngủ thì có người gọi đến. Thấy tên người gọi, anh bấm nghe ngay.

"Alo, Tiểu Vĩnh gọi gì ba nào." giọng anh đầy yêu thương.

Cậu bên này thấy ba đã nghe thì thì thầm nhỏ vào chiếc điện thoại:

"Ba ơi, con báo cho ba một tin quan trọng, mẹ về rồi ba ơi."

Anh bên này nghe cậu thì thầm thì bật cười, một phần cười vì sự đáng yêu của cậu bé, cười vì một phần hạnh phúc khi nghe tin cô đã về, trái tim anh được sưởi ấm phần nào.

"Sao con lại thì thầm thế? đang ở trong chăn sao?" anh ghẹo cậu con trai mình.

Cậu bé bên này bất ngờ:

"Ba, sao ba biết?"

Anh cười: "Đoán xem sao mà ba lại biết nào?"

Cậu bên này nhíu mày:. Đam Mỹ Hiện Đại

"Sao con đoán được, mà thôi bỏ qua chuyện này, chuyện chính là mẹ về rồi đó ba, ba phải biết tận dụng thời cơ nha."

"Được, lần này ba không để mẹ đi đâu, yên tâm." anh nói.

"Vậy ba con tắt máy nha, tạm biệt ba, chúc ba ngủ ngon." cậu thì thầm.

"Được, chúc con ngủ ngon." anh nói đầy yêu chiều.

Có vẻ như từ khi biết mình làm ba cộng với việc thường xuyên ở bên cậu bé này trong vòng ba tháng.

Cái tính cách nóng nảy kia của anh đã dịu đi rất nhiều khi đối diện với bánh bao nhỏ này và có thể nói là rất dịu dàng.

Nhưng với người ngoài anh vẫn vậy, rất lạnh lùng, khí chất của một bậc vương giả kia của anh càng mạnh mẽ, khí thế bức người đến đáng sợ.

Đếm ngược thời gian đến thời điểm hai tập đoàn đàm phán kí hợp đồng đến hết hôm nay thì chỉ còn hai ngày nữa thôi.

Anh rất mong chờ ngày đó, mong chờ được gặp người con gái trong trái tim mình.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận