Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! - Chương 31: Thần giao cách cảm 3
Chương trước- Chương 1: Đám cưới
- Chương 2: Cố Giai Lệ bị ức hiếp
- Chương 3: Có người đến công ty làm loạn
- Chương 4: Về Khúc gia và Cố gia thăm hỏi
- Chương 5: Tôi làm gì không phải cô biết rõ sao
- Chương 6: Tôi không phải công cụ để anh phát tiết
- Chương 7: Cô dám không bắt máy tôi
- Chương 8: Gan cô ngày càng to rồi
- Chương 9: Không phải do anh ban cho sao
- Chương 10: Vợ tôi
- Chương 11: Điều tra về cô, nhưng sót rồi
- Chương 12: Em nên nhớ, em đến đây chỉ để trả nợ cho tôi
- Chương 13: Khúc Dạ Thành đi công tác
- Chương 14: Tôi hận anh
- Chương 15: Cô ấy có thai rồi, nhưng đã sảy thai rồi
- Chương 16: Cố Giai Lệ biến mất
- Chương 17: Sự thật hé mở 1
- Chương 18: Sự thật hé mở 2
- Chương 19: Chị đẹp, máy điện thoại chị reo nãy giờ kìa
- Chương 20: Tìm rượu giải sầu
- Chương 21: Bằng mọi giá, phải tìm được con bé về đây cho mẹ
- Chương 22: Tìm hiểu về cô
- Chương 23: Cứ coi như con tham lam một lần
- Chương 24: Gặp lại Minh Thư
- Chương 25: Tôi rất muốn xem xem người này rốt cuộc là ai
- Chương 26: Hành trình vượt cạn 1
- Chương 27: Hành trình vượt cạn 2
- Chương 28: Đã qua cơn nguy kịch
- Chương 29: Thần giao cách cảm 1
- Chương 30: Thần giao cách cảm 2
- Chương 31: Thần giao cách cảm 3
- Chương 32: Một tháng
- Chương 33: Hợp đồng hợp tác lùi lại một năm
- Chương 34: Nỗi nhớ mong của anh
- Chương 35: Trà xanh xuất hiện
- Chương 36: Sự dứt khoát của Phạm Hoàng
- Chương 37: Lệ nhi, rốt cuộc em là ai
- Chương 38: Đón tiểu Vĩnh về
- Chương 39: Một năm
- Chương 40: Chuẩn bị cho sinh nhật của tiểu Vĩnh
- Chương 41: Sinh nhật tiểu Vĩnh
- Chương 42: Nhị Tâm đến làm loạn
- Chương 43: Nhị Tâm bị bại lộ
- Chương 44: Tôi chỉ cần anh tìm cho tôi một người
- Chương 45: Hợp tác vui vẻ
- Chương 46: Con tìm thấy ba rồi
- Chương 47: Bước đầu thành công
- Chương 48: Bước hai thành công mĩ mãn
- Chương 49: Bước ba đã hoàn thành
- Chương 50: Gặp ba
- Chương 51: Là tiểu Vĩnh tìm thấy con
- Chương 52: Con muốn sống cùng cả ba lẫn mẹ
- Chương 53: Anh mong chờ ngày được gặp cô
- Chương 54: Cậu chủ của bọn họ có con rồi sao
- Chương 55: Tôi phải làm thế nào đây
- Chương 56: Nửa thân thuộc, nửa lạ lẫm
- Chương 57: Mong chờ được gặp người con gái trong trái tim mình
- Chương 58: Tình duyên lận đận của Cố Tư Tư
- Chương 59: Kế hoạch của ông Cố và ông Thẩm 1
- Chương 60: Kế hoạch của ông Cố và ông Thẩm 2
- Chương 61: Kế hoạch thành công ngoài mong đợi
- Chương 62: Lộ diện
- Chương 63: Cố Giai Lệ, chào mừng cô trở về
- Chương 64: Tôi sắp được gặp em rồi
- Chương 65: Đi thôi
- Chương 66: Chủ tịch Khúc thị không định tiếp khách sao?
- Chương 67: Em có thể cho tôi thêm một cơ hội không?
- Chương 68: Tôi thành toàn cho em
- Chương 69: Sau này lớn lên con sẽ hiểu
- Chương 70: Trò chơi bắt đầu
- Chương 71: Nguy hiểm đang cận kề
- Chương 72: Xin lỗi đã để em đợi
- Chương 73: Giúp em
- Chương 74: Không kí
- Chương 75: Hứa gia sụp đổ
- Chương 76: Tôi tin em
- Chương 77: Em gầy đi nhiều rồi đấy
- Chương 78: Một chút thay đổi nhỏ
- Chương 79: Không ai chọc mình hết á
- Chương 80: Quyết định của anh
- Chương 81: Leo tường
- Chương 82: Tự nhiên như ở nhà
- Chương 83: Sóng gió mới
- Chương 84: Thiên thần sa ngã
- Chương 85: Đặc quyền của riêng cô
- Chương 86: Cô là ngoại lệ của anh
- Chương 87: Rước nàng về dinh
- Chương 88: Xao động
- Chương 89: Hai vạch
- Chương 90: Không được động mạnh, con gái tôi sợ
- Chương 91: Lấy đồ CỦA TÔI MÀ THAY
- Chương 92: Làm bạn gái tôi
- Chương 93: Lần đầu
- Chương 94: Ghen tuông
- Chương 95: Tôi yêu anh
- Chương 96: Anh về nhà với vợ đi
- Chương 97: Kế hoạch của Văn Long 1
- Chương 98: Kế hoạch của Văn Long 2
- Chương 99: Anh là Văn Long
- Chương 100: Lấy mạng thì phải trả bằng mạng
- Chương 101: Ngày này của mười tám năm trước
- Chương 102: Tao muốn cái mạng quèn của mày
- Chương 103: Đừng khóc, rất xấu
- Chương 104: Mất kiểm soát
- Chương 105: Mẹ con em đến đón anh về nhà đây
- Chương 106: Nắm tay vượt qua sinh tử
- Chương 107: Phạt
- Chương 108: Tặng em
- Chương 109: Váy cưới
- Chương 110: Đám cưới thế kỉ (Happy Ending)
- Chương 111: Ngoại truyện
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội!
Chương 31: Thần giao cách cảm 3
Phạm Hoàng như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói:
"Sếp, tôi điều tra được, lúc đó anh nằm xuống giường đã chạm vào con dao luôn để ở đầu giường, nên mới xảy ra chuyện như vậy."
Dao ư, anh trước nay đâu có thói quen dùng dao xong vứt linh tinh ở đầu giường cơ chứ.
Chẳng lẽ nào, chẳng lẽ nào là cái dao đó, cái dao cô hay dùng, cô có thói quen dùng đồ xong để ở chỗ thuận tiện nhất để lần sau còn lấy luôn.
Tại sao mọi lần anh đều nằm ngủ như thường mà có bị gì đâu, sao lần này lại như vậy.
Hôm nay tâm trạng anh còn không tốt, cứ bồn chồn không yên, trong lòng luôn có một nỗi lo không tên, không biết từ đâu mà nỗi lo đó xuất hiện.
Không lẽ cô ấy xảy ra chuyện.
Đúng là hôm nay cô xảy ra chuyện thật, buồn có, vui cũng có.
Thật trùng hợp, hôm nay cả anh và cô đều xảy ra chuyện, có thật đây là trùng hợp chăng? Ông trời như trêu đùa người khác, nói là trùng hợp thì cũng không đúng, đúng hơn là hai con người này tâm linh tương thông, thần giao cách cảm.
Người kia xảy ra chuyện, người bên này cũng đông thời xảy ra chuyện luôn.
Nghe xong lời của Phạm Hoàng nói, anh hơi khó hiểu thấy nó vô lí, nhưng cũng rất thuyết phục. Anh cũng không biết nói gì nữa, đành bảo Phạm Hoàng quay về đi.
"Nhiệm vụ đã hết, cậu về nghỉ ngơi đi."
"Chào sếp." Phạm Hoàng chào anh và nhanh chóng trở về nhà nghỉ ngơi.
Còn anh vẫn ngồi trên giường bệnh ngây ngốc, và cứ thế anh đã ngồi đó cả đêm không chợp mắt.
Cơ thể mệt mỏi rã rời, đôi mắt xuất hiện nhiều tia máu hơn, đầu tóc đã bù xù, đôi môi tái nhợt, giương mặt mệt mỏi, trông anh lúc này thật thảm hại, hai từ "thảm hại" còn không tả hết hình ảnh của anh lúc này.
Anh ngồi đó mãi đến rạng sáng mới nằm xuống ngủ.
Bên phía cô lúc này trời cũng đã chập choạng sáng, cô mơ hồ tỉnh dậy.
Cô đã thoát ra khỏi cơn ác mộng kéo dài cả đêm, trên gương mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, chiếc gối đã ướt đầm đìa.
Cả đêm qua cô mơ cô gặp lại anh. Gặp anh ở chính căn biệt thự đó, ở ngay căn phòng trên tầng 5. Đúng, đó chính là căn phòng cô ở khi còn ở cùng anh.
Nhưng anh lại bị thương, vết thương rất nặng, chảy rất nhiều máu, trái tim cô đau nhói, cô vội vàng chạy đến chỗ anh.
Thật trớ trêu thay, cô lại không thể chạm vào anh, dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể chạm được anh, cô cũng cố gắng chạy đi tìm người giúp, hét thật to cho mọi người nghe thấy, nhưng chẳng có ai nghe thấy cô nói, chẳng có ai có thể nhìn thất cô, cô như một linh hồn vô hình vậy.
Dù anh ở rất gần, gần ngay ở trước mắt thôi mà sao cô lại không thể chạm tới, cô chỉ có thể ngồi trơ mắt ra nhìn anh bị thương tới ngất đi mà không làm gì được, bất lực cô bật khóc. Mãi cho đến khi có người đến đưa anh vào bệnh viện, thoát khỏi cơn nguy hiểm thì cô mới tỉnh dậy.
Chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi, nhưng tại sao nó lại chân thật đến thế, cô có cảm giác giấc mơ đó chính là sự thật.
Trái tim cô đau thắt lại, cuộn từng cơn, nỗi đau này còn đau hơn đau đẻ gấp nghìn lần, vì nó là nỗi đau nhói trong tim, là sự đau lòng cho người mình thương.
Không thể ngủ lại, cô cứ thế nằm trên giường bệnh thức đến sáng suy nghĩ mãi về giấc mơ đó.
Đột nhiên, vùng bụng cô bắt đầu truyền đến cơn đau, tác dụng của thuốc tê đã hết, cơn đau bắt đầu kéo tới, nhưng cô chẳng cảm thấy đau vì trong tim cô đang chứa một nỗi đau còn lớn hơn nỗi đau thể xác này gấp nghìn lần.
Lúc này cánh cửa phòng bệnh được mở ra, mẹ Lam cùng mẹ cô bước vào, trên tay cầm một hộp cháo nóng, mùi hương thơm nức bay đầy phòng.
Ngửi thấy mùi hương của cháo, Minh Thư bấy giờ ngủ bên chiếc ghế sô pha lớn trong phòng chợt bừng tỉnh, bụng bắt đầu đói cồn cào, vội đứng dậy đi tới chỗ hai người họ.
"Mẹ Lam, bác, hai người tới rồi sao, trên tay hai người cầm gì mà thơm thế, chắc hai người cũng mang cho con ăn ké đúng không?" Minh Thư cười nói.
"Con bé này, con trông tiểu Lệ kiểu gì mà con bé dậy rồi, con vẫn ngủ giờ mới dậy thế hả?" mẹ Lam trách móc.
"Bác, bác xem mẹ Lam trách con kìa." Minh Thư nũng nịu tố cáo với mẹ cô.
"Thôi được rồi, dậy cả rồi thì mau đi vệ sinh cá nhân đi còn ra ăn cháo, bác và viện trưởng mang nhiều cháo cho hai đứa lắm đấy." mẹ cô vừa cười vừa nói.
"Vâng ạ." Minh Thư nghe thấy vậy nhanh nhảu nói rồi nhanh chạy tới chỗ cô đỡ cô dậy dìu vào nhà vệ sinh riêng của phòng bệnh để vệ sinh cá nhân.
Cô lúc này thần hồn như trên mây, không để ý đến ai, mẹ Lam và mẹ cô đến cô còn không để ý, trong đầu cô chỉ toàn suy nghĩ về anh, suy nghĩ về giấc mơ đó, hình ảnh anh nằm trên vũng máu lớn cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Trong lòng cô bất giác lo lắng cho anh.
Vẫn đang trong mạch suy nghĩ thì Minh Thư đến dìu cô vào trong nhà vệ sinh cô vẫn còn đơ người.
"Cậu bị làm sao thế, có chuyện gì xảy ra sao? Tiểu Lệ, tiểu Lệ, tiểu Lệ. Cố Giai Lệ cậu bị sao vậy, sao lại đứng đơ ra thế?" Minh Thư vừa lay vai cô vừa nói khi thấy cô đứng ngây người ra đó không nhúc nhích.
_____________________________
Mọi người ơi, tui sắp bão chap ròi, mọi người nhiệt tình like và bình luận cho tui đi, không ai like và bình luận, tui bùn wáa ??
"Sếp, tôi điều tra được, lúc đó anh nằm xuống giường đã chạm vào con dao luôn để ở đầu giường, nên mới xảy ra chuyện như vậy."
Dao ư, anh trước nay đâu có thói quen dùng dao xong vứt linh tinh ở đầu giường cơ chứ.
Chẳng lẽ nào, chẳng lẽ nào là cái dao đó, cái dao cô hay dùng, cô có thói quen dùng đồ xong để ở chỗ thuận tiện nhất để lần sau còn lấy luôn.
Tại sao mọi lần anh đều nằm ngủ như thường mà có bị gì đâu, sao lần này lại như vậy.
Hôm nay tâm trạng anh còn không tốt, cứ bồn chồn không yên, trong lòng luôn có một nỗi lo không tên, không biết từ đâu mà nỗi lo đó xuất hiện.
Không lẽ cô ấy xảy ra chuyện.
Đúng là hôm nay cô xảy ra chuyện thật, buồn có, vui cũng có.
Thật trùng hợp, hôm nay cả anh và cô đều xảy ra chuyện, có thật đây là trùng hợp chăng? Ông trời như trêu đùa người khác, nói là trùng hợp thì cũng không đúng, đúng hơn là hai con người này tâm linh tương thông, thần giao cách cảm.
Người kia xảy ra chuyện, người bên này cũng đông thời xảy ra chuyện luôn.
Nghe xong lời của Phạm Hoàng nói, anh hơi khó hiểu thấy nó vô lí, nhưng cũng rất thuyết phục. Anh cũng không biết nói gì nữa, đành bảo Phạm Hoàng quay về đi.
"Nhiệm vụ đã hết, cậu về nghỉ ngơi đi."
"Chào sếp." Phạm Hoàng chào anh và nhanh chóng trở về nhà nghỉ ngơi.
Còn anh vẫn ngồi trên giường bệnh ngây ngốc, và cứ thế anh đã ngồi đó cả đêm không chợp mắt.
Cơ thể mệt mỏi rã rời, đôi mắt xuất hiện nhiều tia máu hơn, đầu tóc đã bù xù, đôi môi tái nhợt, giương mặt mệt mỏi, trông anh lúc này thật thảm hại, hai từ "thảm hại" còn không tả hết hình ảnh của anh lúc này.
Anh ngồi đó mãi đến rạng sáng mới nằm xuống ngủ.
Bên phía cô lúc này trời cũng đã chập choạng sáng, cô mơ hồ tỉnh dậy.
Cô đã thoát ra khỏi cơn ác mộng kéo dài cả đêm, trên gương mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, chiếc gối đã ướt đầm đìa.
Cả đêm qua cô mơ cô gặp lại anh. Gặp anh ở chính căn biệt thự đó, ở ngay căn phòng trên tầng 5. Đúng, đó chính là căn phòng cô ở khi còn ở cùng anh.
Nhưng anh lại bị thương, vết thương rất nặng, chảy rất nhiều máu, trái tim cô đau nhói, cô vội vàng chạy đến chỗ anh.
Thật trớ trêu thay, cô lại không thể chạm vào anh, dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể chạm được anh, cô cũng cố gắng chạy đi tìm người giúp, hét thật to cho mọi người nghe thấy, nhưng chẳng có ai nghe thấy cô nói, chẳng có ai có thể nhìn thất cô, cô như một linh hồn vô hình vậy.
Dù anh ở rất gần, gần ngay ở trước mắt thôi mà sao cô lại không thể chạm tới, cô chỉ có thể ngồi trơ mắt ra nhìn anh bị thương tới ngất đi mà không làm gì được, bất lực cô bật khóc. Mãi cho đến khi có người đến đưa anh vào bệnh viện, thoát khỏi cơn nguy hiểm thì cô mới tỉnh dậy.
Chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi, nhưng tại sao nó lại chân thật đến thế, cô có cảm giác giấc mơ đó chính là sự thật.
Trái tim cô đau thắt lại, cuộn từng cơn, nỗi đau này còn đau hơn đau đẻ gấp nghìn lần, vì nó là nỗi đau nhói trong tim, là sự đau lòng cho người mình thương.
Không thể ngủ lại, cô cứ thế nằm trên giường bệnh thức đến sáng suy nghĩ mãi về giấc mơ đó.
Đột nhiên, vùng bụng cô bắt đầu truyền đến cơn đau, tác dụng của thuốc tê đã hết, cơn đau bắt đầu kéo tới, nhưng cô chẳng cảm thấy đau vì trong tim cô đang chứa một nỗi đau còn lớn hơn nỗi đau thể xác này gấp nghìn lần.
Lúc này cánh cửa phòng bệnh được mở ra, mẹ Lam cùng mẹ cô bước vào, trên tay cầm một hộp cháo nóng, mùi hương thơm nức bay đầy phòng.
Ngửi thấy mùi hương của cháo, Minh Thư bấy giờ ngủ bên chiếc ghế sô pha lớn trong phòng chợt bừng tỉnh, bụng bắt đầu đói cồn cào, vội đứng dậy đi tới chỗ hai người họ.
"Mẹ Lam, bác, hai người tới rồi sao, trên tay hai người cầm gì mà thơm thế, chắc hai người cũng mang cho con ăn ké đúng không?" Minh Thư cười nói.
"Con bé này, con trông tiểu Lệ kiểu gì mà con bé dậy rồi, con vẫn ngủ giờ mới dậy thế hả?" mẹ Lam trách móc.
"Bác, bác xem mẹ Lam trách con kìa." Minh Thư nũng nịu tố cáo với mẹ cô.
"Thôi được rồi, dậy cả rồi thì mau đi vệ sinh cá nhân đi còn ra ăn cháo, bác và viện trưởng mang nhiều cháo cho hai đứa lắm đấy." mẹ cô vừa cười vừa nói.
"Vâng ạ." Minh Thư nghe thấy vậy nhanh nhảu nói rồi nhanh chạy tới chỗ cô đỡ cô dậy dìu vào nhà vệ sinh riêng của phòng bệnh để vệ sinh cá nhân.
Cô lúc này thần hồn như trên mây, không để ý đến ai, mẹ Lam và mẹ cô đến cô còn không để ý, trong đầu cô chỉ toàn suy nghĩ về anh, suy nghĩ về giấc mơ đó, hình ảnh anh nằm trên vũng máu lớn cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Trong lòng cô bất giác lo lắng cho anh.
Vẫn đang trong mạch suy nghĩ thì Minh Thư đến dìu cô vào trong nhà vệ sinh cô vẫn còn đơ người.
"Cậu bị làm sao thế, có chuyện gì xảy ra sao? Tiểu Lệ, tiểu Lệ, tiểu Lệ. Cố Giai Lệ cậu bị sao vậy, sao lại đứng đơ ra thế?" Minh Thư vừa lay vai cô vừa nói khi thấy cô đứng ngây người ra đó không nhúc nhích.
_____________________________
Mọi người ơi, tui sắp bão chap ròi, mọi người nhiệt tình like và bình luận cho tui đi, không ai like và bình luận, tui bùn wáa ??
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đám cưới
- Chương 2: Cố Giai Lệ bị ức hiếp
- Chương 3: Có người đến công ty làm loạn
- Chương 4: Về Khúc gia và Cố gia thăm hỏi
- Chương 5: Tôi làm gì không phải cô biết rõ sao
- Chương 6: Tôi không phải công cụ để anh phát tiết
- Chương 7: Cô dám không bắt máy tôi
- Chương 8: Gan cô ngày càng to rồi
- Chương 9: Không phải do anh ban cho sao
- Chương 10: Vợ tôi
- Chương 11: Điều tra về cô, nhưng sót rồi
- Chương 12: Em nên nhớ, em đến đây chỉ để trả nợ cho tôi
- Chương 13: Khúc Dạ Thành đi công tác
- Chương 14: Tôi hận anh
- Chương 15: Cô ấy có thai rồi, nhưng đã sảy thai rồi
- Chương 16: Cố Giai Lệ biến mất
- Chương 17: Sự thật hé mở 1
- Chương 18: Sự thật hé mở 2
- Chương 19: Chị đẹp, máy điện thoại chị reo nãy giờ kìa
- Chương 20: Tìm rượu giải sầu
- Chương 21: Bằng mọi giá, phải tìm được con bé về đây cho mẹ
- Chương 22: Tìm hiểu về cô
- Chương 23: Cứ coi như con tham lam một lần
- Chương 24: Gặp lại Minh Thư
- Chương 25: Tôi rất muốn xem xem người này rốt cuộc là ai
- Chương 26: Hành trình vượt cạn 1
- Chương 27: Hành trình vượt cạn 2
- Chương 28: Đã qua cơn nguy kịch
- Chương 29: Thần giao cách cảm 1
- Chương 30: Thần giao cách cảm 2
- Chương 31: Thần giao cách cảm 3
- Chương 32: Một tháng
- Chương 33: Hợp đồng hợp tác lùi lại một năm
- Chương 34: Nỗi nhớ mong của anh
- Chương 35: Trà xanh xuất hiện
- Chương 36: Sự dứt khoát của Phạm Hoàng
- Chương 37: Lệ nhi, rốt cuộc em là ai
- Chương 38: Đón tiểu Vĩnh về
- Chương 39: Một năm
- Chương 40: Chuẩn bị cho sinh nhật của tiểu Vĩnh
- Chương 41: Sinh nhật tiểu Vĩnh
- Chương 42: Nhị Tâm đến làm loạn
- Chương 43: Nhị Tâm bị bại lộ
- Chương 44: Tôi chỉ cần anh tìm cho tôi một người
- Chương 45: Hợp tác vui vẻ
- Chương 46: Con tìm thấy ba rồi
- Chương 47: Bước đầu thành công
- Chương 48: Bước hai thành công mĩ mãn
- Chương 49: Bước ba đã hoàn thành
- Chương 50: Gặp ba
- Chương 51: Là tiểu Vĩnh tìm thấy con
- Chương 52: Con muốn sống cùng cả ba lẫn mẹ
- Chương 53: Anh mong chờ ngày được gặp cô
- Chương 54: Cậu chủ của bọn họ có con rồi sao
- Chương 55: Tôi phải làm thế nào đây
- Chương 56: Nửa thân thuộc, nửa lạ lẫm
- Chương 57: Mong chờ được gặp người con gái trong trái tim mình
- Chương 58: Tình duyên lận đận của Cố Tư Tư
- Chương 59: Kế hoạch của ông Cố và ông Thẩm 1
- Chương 60: Kế hoạch của ông Cố và ông Thẩm 2
- Chương 61: Kế hoạch thành công ngoài mong đợi
- Chương 62: Lộ diện
- Chương 63: Cố Giai Lệ, chào mừng cô trở về
- Chương 64: Tôi sắp được gặp em rồi
- Chương 65: Đi thôi
- Chương 66: Chủ tịch Khúc thị không định tiếp khách sao?
- Chương 67: Em có thể cho tôi thêm một cơ hội không?
- Chương 68: Tôi thành toàn cho em
- Chương 69: Sau này lớn lên con sẽ hiểu
- Chương 70: Trò chơi bắt đầu
- Chương 71: Nguy hiểm đang cận kề
- Chương 72: Xin lỗi đã để em đợi
- Chương 73: Giúp em
- Chương 74: Không kí
- Chương 75: Hứa gia sụp đổ
- Chương 76: Tôi tin em
- Chương 77: Em gầy đi nhiều rồi đấy
- Chương 78: Một chút thay đổi nhỏ
- Chương 79: Không ai chọc mình hết á
- Chương 80: Quyết định của anh
- Chương 81: Leo tường
- Chương 82: Tự nhiên như ở nhà
- Chương 83: Sóng gió mới
- Chương 84: Thiên thần sa ngã
- Chương 85: Đặc quyền của riêng cô
- Chương 86: Cô là ngoại lệ của anh
- Chương 87: Rước nàng về dinh
- Chương 88: Xao động
- Chương 89: Hai vạch
- Chương 90: Không được động mạnh, con gái tôi sợ
- Chương 91: Lấy đồ CỦA TÔI MÀ THAY
- Chương 92: Làm bạn gái tôi
- Chương 93: Lần đầu
- Chương 94: Ghen tuông
- Chương 95: Tôi yêu anh
- Chương 96: Anh về nhà với vợ đi
- Chương 97: Kế hoạch của Văn Long 1
- Chương 98: Kế hoạch của Văn Long 2
- Chương 99: Anh là Văn Long
- Chương 100: Lấy mạng thì phải trả bằng mạng
- Chương 101: Ngày này của mười tám năm trước
- Chương 102: Tao muốn cái mạng quèn của mày
- Chương 103: Đừng khóc, rất xấu
- Chương 104: Mất kiểm soát
- Chương 105: Mẹ con em đến đón anh về nhà đây
- Chương 106: Nắm tay vượt qua sinh tử
- Chương 107: Phạt
- Chương 108: Tặng em
- Chương 109: Váy cưới
- Chương 110: Đám cưới thế kỉ (Happy Ending)
- Chương 111: Ngoại truyện
- bình luận