Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! - Chương 70: Trò chơi bắt đầu

Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! Chương 70: Trò chơi bắt đầu
Rồi mọi việc vẫn cứ như vậy tiếp diễn ra, anh vẫn như vậy, bề ngoài vẫn lạnh lùng, khó gần nhưng sâu trong trái tim thì vỡ vụn. Từ lúc kí tờ đơn li hôn, thế giới của anh đã sụp đổ, sau ngày hôm đó khi về nhà anh đã uống rất nhiều rượu.

Ba năm nay anh rất ít đụng đến rượu trừ khi anh đi dự tiệc, dự các sự kiện lớn nhưng anh cũng chỉ uống một chút.

Vậy mà bây giờ anh lại chìm đắm trong thứ thức uống được người đời mệnh danh là thức uống quên sầu.

Nhưng anh càng uống thì lại càng không thể quên, càng uống càng tỉnh, cứ thế lần lượt anh uống hết chai này đến chai khác, vỏ chai rượu một đống lăn lóc trên sàn nhà.

Còn cô mặc dù trái tim đau nhói, nhưng cô đành phải nén nỗi đau xuống, việc tập đoàn, việc gia đình khiến cô không thể nghĩ đến nỗi đau đó nữa nhưng trong sâu thẳm trái tim cô vẫn luôn rỉ máu.

Còn hai ngày nữa là đến đám cưới của chị cô với Thẩm Trạch Phong - người đứng đầu Thẩm thị. Thông tin nóng hổi đến quá đột ngột nên gia đình hai bên đều rất bận bịu chuẩn bị cho đám cưới, thiệp mời ngày hôm nay đã được phát đi hết.

Phóng viên cũng có việc để làm, trang nhất của tất cả những trang báo từ nổi tiếng đến những trang báo nhỏ đều đăng tin đám cưới của hai doanh nhân lớn trong giới và thu hút một lượng không nhỏ người đọc, kiếm về không ít tiền.

Vì đây là đám cưới có thể nói là một đám cưới của những ông lớn trong giới kinh doanh nên tất cả giới kinh doanh đều được mời tham dự. Và đặc biệt không thể thiếu Khúc gia, mặc dù gia đình cô không thể ưa nổi anh, nói đúng hơn là không thể chấp nhận được những gì anh đã làm với Cố Giai Lệ con gái của họ, nhưng vẫn phải cắn răng mà mời.

Và không thể thiếu đó chính là Hứa gia.

Khi Hứa Nhị Tâm biết rằng ba mình cũng được mời đến lễ cưới của Cố gia thì cô ta đã nài nỉ, van xin ba cho mình đi cùng, cô ta còn hứa rằng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, Hứa lão gia thấy cô ta thành thật nên mới đồng ý cho cô ta đi cùng.

Nhưng Hứa lão gia nào biết trong lòng cô ta đang mưu tính điều gì, âm mưu ra sao, đứa con gái ngoan ngoãn của ông sắp làm ra điều gì cơ chứ.

Sau khi ba cô ta đồng ý, trong lòng Nhị Tâm đắc ý đi lên phòng.

"Có vẻ thời cơ đã tới, Cố Giai Lệ cô cứ chờ đi, cô sẽ không còn hiên ngang mà đứng đó nữa đâu, rồi anh Thành sẽ thuộc về tôi thôi." cô ta vừa nghĩ vừa nhếch mép cười, một nụ cười man rợn, khiến người nhìn sợ hãi.

"Trò chơi bắt đầu." Nhị Tâm nói nhỏ.

Hai ngày bận rộn của Cố gia và Thẩm gia chính thức kết thúc, một hôn lễ long trọng được làm trong nhà hàng chính thức được mở ra.

Một lúc sau, khách mời đã đến đầy đủ, đám cưới chính thức bắt đầu.

Cố Tư Tư mặc trên mình một bộ váy cưới được gấp gáp đặt may riêng nhưng nó lại rất đẹp, bên thiết kế làm việc rất có tâm, mặc dù đã đặt gấp nhưng họ vẫn hoàn thành xuất sắc tạo nên một tác phẩm tuyệt vời.

Tiểu Tư khoác tay ba mình đi từ từ đến chỗ của Thẩm Trạch Phong.

Thẩm Trạch Phong trên người mặc một bộ vest đen lịch lãm đưa tay ra đón tiểu Tư, ba cô dặn dò anh vài điều rồi đi xuống, cha xứ bắt đầu tiến hành lễ kết hôn.

Sau khi công việc của cha xứ kết thúc, cha xứ tuyên bố đôi trai tài gái sắc chính thức trở thành vợ chồng, tiếng vỗ tay bên dưới của các vị quan khách nổ ra chúc mừng đôi vợ chồng trẻ, trong lòng cả hai vui sướng.

Tiếp theo đến màn tung hoa cưới, Cố Tư Tư đứng quay người bắt đầu tung cho các vị quan khách ở bên dưới, không ngờ người bắt được hoa lại là Minh Thư.

"Chúc mừng cậu nha, tiếp theo đến cậu cưới rồi." Cố Giai Lệ vui vẻ nói.

"Mình còn chưa có bạn trai thì làm sao mà lấy chồng được." Minh Thư bĩu môi nói.

"Vậy xin hỏi quý cô đây có muốn cùng tôi nhảy một điệu không?" Phạm Hoàng từ đâu chui ra mời Minh Thư nhảy khiến Minh Thư ngượng chín mặt.

"Kìa có người rồi đó, nhảy vui vẻ nha." Cố Giai Lệ đẩy Minh Thư về chỗ Phạm Hoàng, còn cười một nụ cười vui vẻ.

Thuận đà Phạm Hoàng và Minh Thư tiến về sân khấu hòa vào dòng người đang nhảy và âm nhạc êm tai bắt đầu điệu nhảy riêng của hai người.

Sau khi đẩy Minh Thư nhảy cùng Phạm Hoàng, nụ cười kia trên môi cô - Cố Giai Lệ vụt tắt, thay vào đó là một nỗi buồn không tả.

Cô bắt đầu nhớ lại hôn lễ của cô cùng anh, cô nhớ lại sự lạnh nhạt ấy, bất giác cô tủi thân vô cùng, đôi mắt cô đỏ lên ngấn nước, nhưng nước mắt đã được cô nén lại hết vào trong khiến tổn thương lại càng thêm tổn thương.

Từ phía xa xa của buổi tiệc, có một ánh mắt đầy sự ấm áp đang nhìn cô, toàn bộ biểu cảm của cô đều bị anh - Khúc Dạ Thành thu vào trong tầm mắt, trái tim anh nhói đau, anh muốn qua đó ôm cô vào lòng, an ủi cô nhưng anh lại chôn chân tại chỗ không thể di chuyển, chỉ có thể trơ mắt từ xa nhìn cô mà thôi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận