Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người - Chương 14
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người
Chương 14
“Ai nói không phải đâu? Hai vợ chồng họ quan hệ rất tốt, vừa mới tiến vào, người đàn ông kia đã đỡ vợ của mình vào cửa!”
Đây là một trong số ít người trong tiệm nhìn thấy Hứa Mỹ Lam được Trương Hùng dìu vào tiệm cơm.
Những ánh mắt chỉ trỏ và mỉa mai rơi vào người cô ta, nếu có một cái hố trên mặt đất, chắc chắn Dương Ái Hoa đã chui vào mà không nói một lời.
Không ngờ, sau một thời gian dài không gặp, Trương Hùng đã kết hôn, người ta nói cô là một người phụ nữ lẳng lơ, mọi kế hoạch đều đã thất bại, khiến cô mất mặt.
Không nói đến Dương Ái Hoa, ngay cả Tiết Chí Huy, người đã giúp Dương Ái Hoa bênh vực, bây giờ hối hận đến không được.
Anh ta là công nhân chính thức trong nhà máy sắt thép, lần này sở dĩ anh ta đứng ra giúp Dương Ái Hoa nói chuyện là có lý do, nghe nói bên trên muốn tuyển chọn tổ trưởng, điều kiện đầu tiên để tuyển chọn tổ trưởng là phải có uy tín trước quần chúng. Nên khi thấy chuyện như vầy, liền đứng lên tìm cách giúp đỡ bênh vực kẻ yếu, ai ngờ lại quăng ngã xuống mương!
Chính là đáng tiếc, anh ta lần này gặp phải chính là vợ chồng Hứa Mỹ Lam cùng Trương Hùng, không những làm cho tính toán của anh ta không thành công, ngược lại còn gây ra không ít phiền toái.
Anh ta đã không đạt được những gì anh ta muốn, mà còn công khai cùng mặt trên đối nghịch. Nếu lời này truyền đến nhà máy, đừng nói là vị trí tổ trưởng mà anh ta hằng mơ ước, ngay cả bản thân anh ta cũng phải bị trừng phạt.
Nghĩ về điều này, Tiết Chí Huy liền hận Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng và Dương Ái Hoa.
Đặc biệt là Dương Ái Hoa, ai bảo cô ta không biết tự kiềm chế, cả gan đi quyến rũ một người đàn ông đã có gia đình, để anh ta phán đoán sai, từ đó đưa ra quyết định không có lợi cho bản thân.
Tuy nhiên, điều anh ta cần phải cân nhắc bây giờ là làm thế nào để lặng lẽ rời đi dưới con mắt của nhiều người như vậy.
Dương Ái Hoa không biết mình bị người khác ghét bỏ, cô ta vẫn muốn giãy giụa.
“Anh Hùng, cô ấy nói là thật sao, anh thật sự đã kết hôn?”
Người đàn ông mà cô ta không có được, lại có thể bị một người phụ nữ thoạt nhìn có vẻ ốm yếu cướp đi.
“Kết hôn rồi còn phải báo cáo với cô!” Trương Hùng thậm chí còn không thèm bố thí cho những người không quan trọng, anh chỉ lạnh lùng nói vài câu, cũng không thèm nhìn cô ta.
Lúc này anh đang rất phấn khích, bởi vì Hứa Mỹ Lam đã công khai thừa nhận anh là người đàn ông của cô, điều này khiến anh vui sướng hơn bất kỳ lời nói ngon ngọt nào.
Hứa Mỹ Lam bị ánh mắt thiêu đốt của Trương Hùng nhìn, cô cảm thấy có chút không thích hợp, người đàn ông này lại phát điên cái gì vậy, ở nơi công cộng, cô luôn có ảo giác bị Trương Hùng lột sạch quần áo.
Dương Ái Hao bị Trương Hùng chế giễu không thương tiếc, trong lòng nảy sinh oán hận, cô, một cô gái thành phố, coi trọng đôi chân lấm lem bùn đất của Trương Hùng là vinh hạnh của anh. Không ngờ cuối cùng lại mất hết thể diện, tất cả những chuyện này đều là do Hứa Mỹ Lam, nên Trương Hùng mới bỏ rơi cô.
Dương Ái Hoa càng nghĩ về điều đó, cô ta càng cảm thấy điều đó có thể rất đúng, cả người cô ta đều đi vào ngõ cụt.
Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, Hứa Mỹ Lam sẽ không biết mình đã bị g.i.ế.c bao nhiêu lần. Bắt gặp ánh mắt của Dương Ái Hoa, Hứa Mỹ Lam khẽ mỉm cười, tràn đầy khiêu khích.
Dương Ái Hoa đột nhiên bị tức giận đến không còn đầu óc. “Con chó cái c.h.ế.t tiệt này, dám dụ dỗ anh Hùng của tôi, đi c.h.ế.t đi, c.h.ế.t đi…....”
Vừa la hét, Dương Ái Hoa vừa ném lao vào Hứa Mỹ Lam như một bà điên, giơ tay muốn đánh vào mặt Hứa Mỹ Lam.
Bởi vì cô ta cách Hứa Mỹ Lam quá gần, thấy tay cô ta sắp chạm vào mặt Hứa Mỹ Lam, Hứa Mỹ Lam muốn trốn đi, lại phát hiện thân thể của cô nặng nề, tựa hồ trốn không được, liền nhớ tới thân thể này không phải giống như đời trước khỏe mạnh, mà là thân thể tàn tạ!
Hứa Mỹ Lam trong lòng không khỏi kêu khổ, Dương Ái Hoa này tựa hồ có hai tay lực lượng, không biết thân thể nhỏ bé của cô có thể chống đỡ được hay không.
Trong khi Hứa Mỹ Lam đang suy nghĩ lung tung, một bóng người lập tức đi tới chỗ Hứa Mỹ Lam, duỗi một chân ra, không chút do dự đá người ra xa hai mét.
Hứa Mỹ Lam thấy rõ người tới, trong mắt lóe lên vẻ ranh mãnh, nghĩ tới đây, cô lén lút nháy mắt với Trương Hùng.
Theo tiếng “chạm” của cơ thể con người rơi xuống đất và tiếng hét của một người phụ nữ, Hứa Mỹ Lam cũng rơi vào vòng tay của Trương Hùng, Trương Hùng hiểu ra và thay đổi khuôn mặt ngay lập tức.
“Mỹ Lam, em làm sao vậy, đừng dọa anh, Mỹ Lam, Mỹ Lam…....”
Một loạt biến cố khiến tất cả mọi người trong tiệm đều mờ mịt. Vừa rồi chuyện gì xảy ra? Không phải người phụ nữ tên Dương Ái Hoa đã bị đá bay đi sao? Như thế nào người ngất đi lại là Hứa Mỹ Lam.
Đừng nói đến những người đang xem diễn, ngay cả Dương Ái Hoa và anh trai cô ta cũng c.h.ế.t lặng, vì Dương Ái Hoa bị người mình theo đuổi đối xử quá thô bạo, còn bị Hứa Mỹ Lam giành trước ngất đi, thân thể vừa đau đớn cộng thêm uỷ khuất, bị đả kích như vậy cô ta rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa và bật khóc.
Đáng tiếc mọi người đều bị lừa một lần rồi nên căn bản không có tâm tình đi xem anh em nhà họ giở trò nữa, hiện tại toàn bộ sự chú ý đều bị Hứa Mỹ Lam hấp dẫn.
Chỉ thấy Hứa Mỹ Lam nằm trong lòng Trương Hùng, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ thở ra nhiều hít vào thiếu, xem ra là thật sự sắp không được nữa rồi.
“Đồng chí này, vợ của anh làm sao vậy?”
Có người có ý tốt sợ ra mạng người nên vội vàng hỏi.
Trương Hùng nghe vậy, vẻ mặt đau khổ cùng lo lắng, “Vợ của tôi có thể coi là bệnh cũ tái phát, chỉ cần không bị kích thích thì sẽ không sao. Nhưng chỉ cần bị kích thích, rất có khả năng…….”
Trương Hùng không nói tiếp, mọi người ở đây cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức nghe ra, xem ra bệnh tình của cô gái này không phải bình thường mà là rất nghiêm trọng.
Đây là một trong số ít người trong tiệm nhìn thấy Hứa Mỹ Lam được Trương Hùng dìu vào tiệm cơm.
Những ánh mắt chỉ trỏ và mỉa mai rơi vào người cô ta, nếu có một cái hố trên mặt đất, chắc chắn Dương Ái Hoa đã chui vào mà không nói một lời.
Không ngờ, sau một thời gian dài không gặp, Trương Hùng đã kết hôn, người ta nói cô là một người phụ nữ lẳng lơ, mọi kế hoạch đều đã thất bại, khiến cô mất mặt.
Không nói đến Dương Ái Hoa, ngay cả Tiết Chí Huy, người đã giúp Dương Ái Hoa bênh vực, bây giờ hối hận đến không được.
Anh ta là công nhân chính thức trong nhà máy sắt thép, lần này sở dĩ anh ta đứng ra giúp Dương Ái Hoa nói chuyện là có lý do, nghe nói bên trên muốn tuyển chọn tổ trưởng, điều kiện đầu tiên để tuyển chọn tổ trưởng là phải có uy tín trước quần chúng. Nên khi thấy chuyện như vầy, liền đứng lên tìm cách giúp đỡ bênh vực kẻ yếu, ai ngờ lại quăng ngã xuống mương!
Chính là đáng tiếc, anh ta lần này gặp phải chính là vợ chồng Hứa Mỹ Lam cùng Trương Hùng, không những làm cho tính toán của anh ta không thành công, ngược lại còn gây ra không ít phiền toái.
Anh ta đã không đạt được những gì anh ta muốn, mà còn công khai cùng mặt trên đối nghịch. Nếu lời này truyền đến nhà máy, đừng nói là vị trí tổ trưởng mà anh ta hằng mơ ước, ngay cả bản thân anh ta cũng phải bị trừng phạt.
Nghĩ về điều này, Tiết Chí Huy liền hận Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng và Dương Ái Hoa.
Đặc biệt là Dương Ái Hoa, ai bảo cô ta không biết tự kiềm chế, cả gan đi quyến rũ một người đàn ông đã có gia đình, để anh ta phán đoán sai, từ đó đưa ra quyết định không có lợi cho bản thân.
Tuy nhiên, điều anh ta cần phải cân nhắc bây giờ là làm thế nào để lặng lẽ rời đi dưới con mắt của nhiều người như vậy.
Dương Ái Hoa không biết mình bị người khác ghét bỏ, cô ta vẫn muốn giãy giụa.
“Anh Hùng, cô ấy nói là thật sao, anh thật sự đã kết hôn?”
Người đàn ông mà cô ta không có được, lại có thể bị một người phụ nữ thoạt nhìn có vẻ ốm yếu cướp đi.
“Kết hôn rồi còn phải báo cáo với cô!” Trương Hùng thậm chí còn không thèm bố thí cho những người không quan trọng, anh chỉ lạnh lùng nói vài câu, cũng không thèm nhìn cô ta.
Lúc này anh đang rất phấn khích, bởi vì Hứa Mỹ Lam đã công khai thừa nhận anh là người đàn ông của cô, điều này khiến anh vui sướng hơn bất kỳ lời nói ngon ngọt nào.
Hứa Mỹ Lam bị ánh mắt thiêu đốt của Trương Hùng nhìn, cô cảm thấy có chút không thích hợp, người đàn ông này lại phát điên cái gì vậy, ở nơi công cộng, cô luôn có ảo giác bị Trương Hùng lột sạch quần áo.
Dương Ái Hao bị Trương Hùng chế giễu không thương tiếc, trong lòng nảy sinh oán hận, cô, một cô gái thành phố, coi trọng đôi chân lấm lem bùn đất của Trương Hùng là vinh hạnh của anh. Không ngờ cuối cùng lại mất hết thể diện, tất cả những chuyện này đều là do Hứa Mỹ Lam, nên Trương Hùng mới bỏ rơi cô.
Dương Ái Hoa càng nghĩ về điều đó, cô ta càng cảm thấy điều đó có thể rất đúng, cả người cô ta đều đi vào ngõ cụt.
Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, Hứa Mỹ Lam sẽ không biết mình đã bị g.i.ế.c bao nhiêu lần. Bắt gặp ánh mắt của Dương Ái Hoa, Hứa Mỹ Lam khẽ mỉm cười, tràn đầy khiêu khích.
Dương Ái Hoa đột nhiên bị tức giận đến không còn đầu óc. “Con chó cái c.h.ế.t tiệt này, dám dụ dỗ anh Hùng của tôi, đi c.h.ế.t đi, c.h.ế.t đi…....”
Vừa la hét, Dương Ái Hoa vừa ném lao vào Hứa Mỹ Lam như một bà điên, giơ tay muốn đánh vào mặt Hứa Mỹ Lam.
Bởi vì cô ta cách Hứa Mỹ Lam quá gần, thấy tay cô ta sắp chạm vào mặt Hứa Mỹ Lam, Hứa Mỹ Lam muốn trốn đi, lại phát hiện thân thể của cô nặng nề, tựa hồ trốn không được, liền nhớ tới thân thể này không phải giống như đời trước khỏe mạnh, mà là thân thể tàn tạ!
Hứa Mỹ Lam trong lòng không khỏi kêu khổ, Dương Ái Hoa này tựa hồ có hai tay lực lượng, không biết thân thể nhỏ bé của cô có thể chống đỡ được hay không.
Trong khi Hứa Mỹ Lam đang suy nghĩ lung tung, một bóng người lập tức đi tới chỗ Hứa Mỹ Lam, duỗi một chân ra, không chút do dự đá người ra xa hai mét.
Hứa Mỹ Lam thấy rõ người tới, trong mắt lóe lên vẻ ranh mãnh, nghĩ tới đây, cô lén lút nháy mắt với Trương Hùng.
Theo tiếng “chạm” của cơ thể con người rơi xuống đất và tiếng hét của một người phụ nữ, Hứa Mỹ Lam cũng rơi vào vòng tay của Trương Hùng, Trương Hùng hiểu ra và thay đổi khuôn mặt ngay lập tức.
“Mỹ Lam, em làm sao vậy, đừng dọa anh, Mỹ Lam, Mỹ Lam…....”
Một loạt biến cố khiến tất cả mọi người trong tiệm đều mờ mịt. Vừa rồi chuyện gì xảy ra? Không phải người phụ nữ tên Dương Ái Hoa đã bị đá bay đi sao? Như thế nào người ngất đi lại là Hứa Mỹ Lam.
Đừng nói đến những người đang xem diễn, ngay cả Dương Ái Hoa và anh trai cô ta cũng c.h.ế.t lặng, vì Dương Ái Hoa bị người mình theo đuổi đối xử quá thô bạo, còn bị Hứa Mỹ Lam giành trước ngất đi, thân thể vừa đau đớn cộng thêm uỷ khuất, bị đả kích như vậy cô ta rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa và bật khóc.
Đáng tiếc mọi người đều bị lừa một lần rồi nên căn bản không có tâm tình đi xem anh em nhà họ giở trò nữa, hiện tại toàn bộ sự chú ý đều bị Hứa Mỹ Lam hấp dẫn.
Chỉ thấy Hứa Mỹ Lam nằm trong lòng Trương Hùng, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ thở ra nhiều hít vào thiếu, xem ra là thật sự sắp không được nữa rồi.
“Đồng chí này, vợ của anh làm sao vậy?”
Có người có ý tốt sợ ra mạng người nên vội vàng hỏi.
Trương Hùng nghe vậy, vẻ mặt đau khổ cùng lo lắng, “Vợ của tôi có thể coi là bệnh cũ tái phát, chỉ cần không bị kích thích thì sẽ không sao. Nhưng chỉ cần bị kích thích, rất có khả năng…….”
Trương Hùng không nói tiếp, mọi người ở đây cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức nghe ra, xem ra bệnh tình của cô gái này không phải bình thường mà là rất nghiêm trọng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn