Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người - Chương 185
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người
Chương 185
Như biết được suy nghĩ của Hứa Mỹ Lam, ánh mắt của Trương Hùng dịu dàng, có chút bất đắc dĩ, anh xoa tóc Hứa Mỹ Lam, vẻ mặt ủy khuất.
“Được rồi, có chuyện gì, tối nay người đàn ông của em sẽ từ từ nói cho em biết mọi chuyện, bây giờ hãy làm cho người đàn ông của em một bữa ăn thật ngon, người đàn ông của em đã đói đến mức đi không nổi nữa rồi!”
Trên người Hứa Mỹ Lam run rẩy nổi da gà, nói: “Anh từ từ chờ em một chút!” Nói xong cô quay đầu xoay người đi vào trong phòng bếp.
Nhưng trong lòng cô lại vô cùng rối rắm, từ khi cùng anh chọc thủng tầng giấy kia, người đàn ông này ngay cả giả bộ một chút cũng không thèm làm, càng ngày càng không biết xấu hổ!
Làm sao một người trước kia luôn ngay thẳng, lại có thể trông giống một lão già lưu manh!
Hứa Mỹ Lam lắc đầu, không suy nghĩ nữa, tối nay trong nhà có khách nên trước tiên cô từ trong không gian lấy ra lạp xưởng và hộp vịt muối bỏ trong nồi nấu.
Nhân cơ hội trong bếp không có ai, nên cô cầm ra một miếng thịt ba chỉ khoảng ba cân, một con vịt và một đĩa chân gà.
Cô mua chân gà ở cửa hàng thịt, tuy rằng thịt dễ bán nhưng bọn họ lại không lấy chân gà, đầu gà, cánh gà, tất cả đều để lại, chân gà cánh gà không cần phiếu, giá cả còn rẻ, vì vậy Hứa Mỹ Lam đã nhân cơ hội này mua một ít về ăn dần, hôm nay tình cờ có tác dụng.
Nhược điểm duy nhất là thời tiết bây giờ rất nóng bức, mọi thứ rất nhanh hư hỏng nếu như để bên ngoài, vì vậy Hứa Mỹ Lam phải sử dụng không gian để làm tủ lạnh, khi muốn lấy ra thì phải nhân cơ hội không có ai, thực sự có chút phiền phức.
Suy nghĩ một hồi, Hứa Mỹ Lam vào sân hái một nắm đậu que, một ít cà tím, ớt xanh, một nắm hành tỏi, lại đi vào phòng bếp cầm một cái chậu, trực tiếp đem hành tỏi và đậu que đưa cho Trương Hùng.
Trương Hùng rất tự giác, anh cũng không hỏi gì cả, chỉ lấy đồ từ Hứa Mỹ Lam và bắt đầu nhặt rau. Thấy anh tự giác như vậy, Hứa Mỹ Lam gật đầu hài lòng và quay vào bếp.
Chờ đến khi Cẩu Đại Hộ từ bên ngoài đi vào, anh ta nhìn thấy Trương Hùng, người từ trước đến nay rất lạnh lùng, đang ngồi xổm trên mặt đất để nhặt rau, quả thật là có chút tương phản rất lớn.
Giống như cha ruột của anh ta vậy, ở bên ngoài không ôm ấp, nhưng khi về đến nhà đứng ở trước mặt mẹ thì lập tức biến thành chim cút.
Vốn tưởng rằng anh chính là vị cứu tinh của mình nên cũng có chút khác, nhưng không ngờ suy nghĩ của anh ta lại quá hạn hẹp.
Cẩu Đại Hộ ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu ra một sự thật, hóa ra đàn ông bên ngoài có quyền lực đến đâu, về đến nhà vẫn phải nghe lời vợ.
Có vẻ như gia đình của anh Hùng cũng do chị dâu làm chủ. Nếu đã như vậy, thì quá dễ xử lý, chỉ cần lấy lòng chị dâu. Còn sợ sau này anh Hùng sẽ không giúp đỡ anh ta sao!
Nghĩ đến đây, Cẩu Đại Hộ chạy đến chỗ Trương Hùng, ngồi xổm xuống một bên và kêu lên: “Anh Hùng, để em giúp anh một tay!” Tay cũng thuận theo mà đưa qua.
Nhưng khi tay anh ta chỉ còn cách hành lá trên mặt đất vài centimet, Trương Hùng đã đánh anh ta một cái khiến tay của Cẩu Đại Hộ không dám di chuyển tới nửa phần nữa.
Cẩu Đại Hộ vẻ mặt ủy khuất, “Anh Hùng, sao anh lại đánh em!” Trương Hùng mặc dù không dùng nhiều sức lực, nhưng cũng làm trái tim nhỏ bé của anh ta bị tổn thương!
Trương Hùng lạnh lùng liếc anh ta một cái, rất lạnh lùng trả lời anh ta, “Nếu muốn giúp đỡ, vậy hãy đi tìm vợ của chính mình đi!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng “Oa!” vang lên, tiếng khóc kinh thiên động địa vang vọng cả sân, khiến Hứa Mỹ Lam đang thái miếng thịt ở trong bếp suýt chút nữa đã bị cắt vào tay.
“Được rồi, có chuyện gì, tối nay người đàn ông của em sẽ từ từ nói cho em biết mọi chuyện, bây giờ hãy làm cho người đàn ông của em một bữa ăn thật ngon, người đàn ông của em đã đói đến mức đi không nổi nữa rồi!”
Trên người Hứa Mỹ Lam run rẩy nổi da gà, nói: “Anh từ từ chờ em một chút!” Nói xong cô quay đầu xoay người đi vào trong phòng bếp.
Nhưng trong lòng cô lại vô cùng rối rắm, từ khi cùng anh chọc thủng tầng giấy kia, người đàn ông này ngay cả giả bộ một chút cũng không thèm làm, càng ngày càng không biết xấu hổ!
Làm sao một người trước kia luôn ngay thẳng, lại có thể trông giống một lão già lưu manh!
Hứa Mỹ Lam lắc đầu, không suy nghĩ nữa, tối nay trong nhà có khách nên trước tiên cô từ trong không gian lấy ra lạp xưởng và hộp vịt muối bỏ trong nồi nấu.
Nhân cơ hội trong bếp không có ai, nên cô cầm ra một miếng thịt ba chỉ khoảng ba cân, một con vịt và một đĩa chân gà.
Cô mua chân gà ở cửa hàng thịt, tuy rằng thịt dễ bán nhưng bọn họ lại không lấy chân gà, đầu gà, cánh gà, tất cả đều để lại, chân gà cánh gà không cần phiếu, giá cả còn rẻ, vì vậy Hứa Mỹ Lam đã nhân cơ hội này mua một ít về ăn dần, hôm nay tình cờ có tác dụng.
Nhược điểm duy nhất là thời tiết bây giờ rất nóng bức, mọi thứ rất nhanh hư hỏng nếu như để bên ngoài, vì vậy Hứa Mỹ Lam phải sử dụng không gian để làm tủ lạnh, khi muốn lấy ra thì phải nhân cơ hội không có ai, thực sự có chút phiền phức.
Suy nghĩ một hồi, Hứa Mỹ Lam vào sân hái một nắm đậu que, một ít cà tím, ớt xanh, một nắm hành tỏi, lại đi vào phòng bếp cầm một cái chậu, trực tiếp đem hành tỏi và đậu que đưa cho Trương Hùng.
Trương Hùng rất tự giác, anh cũng không hỏi gì cả, chỉ lấy đồ từ Hứa Mỹ Lam và bắt đầu nhặt rau. Thấy anh tự giác như vậy, Hứa Mỹ Lam gật đầu hài lòng và quay vào bếp.
Chờ đến khi Cẩu Đại Hộ từ bên ngoài đi vào, anh ta nhìn thấy Trương Hùng, người từ trước đến nay rất lạnh lùng, đang ngồi xổm trên mặt đất để nhặt rau, quả thật là có chút tương phản rất lớn.
Giống như cha ruột của anh ta vậy, ở bên ngoài không ôm ấp, nhưng khi về đến nhà đứng ở trước mặt mẹ thì lập tức biến thành chim cút.
Vốn tưởng rằng anh chính là vị cứu tinh của mình nên cũng có chút khác, nhưng không ngờ suy nghĩ của anh ta lại quá hạn hẹp.
Cẩu Đại Hộ ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu ra một sự thật, hóa ra đàn ông bên ngoài có quyền lực đến đâu, về đến nhà vẫn phải nghe lời vợ.
Có vẻ như gia đình của anh Hùng cũng do chị dâu làm chủ. Nếu đã như vậy, thì quá dễ xử lý, chỉ cần lấy lòng chị dâu. Còn sợ sau này anh Hùng sẽ không giúp đỡ anh ta sao!
Nghĩ đến đây, Cẩu Đại Hộ chạy đến chỗ Trương Hùng, ngồi xổm xuống một bên và kêu lên: “Anh Hùng, để em giúp anh một tay!” Tay cũng thuận theo mà đưa qua.
Nhưng khi tay anh ta chỉ còn cách hành lá trên mặt đất vài centimet, Trương Hùng đã đánh anh ta một cái khiến tay của Cẩu Đại Hộ không dám di chuyển tới nửa phần nữa.
Cẩu Đại Hộ vẻ mặt ủy khuất, “Anh Hùng, sao anh lại đánh em!” Trương Hùng mặc dù không dùng nhiều sức lực, nhưng cũng làm trái tim nhỏ bé của anh ta bị tổn thương!
Trương Hùng lạnh lùng liếc anh ta một cái, rất lạnh lùng trả lời anh ta, “Nếu muốn giúp đỡ, vậy hãy đi tìm vợ của chính mình đi!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng “Oa!” vang lên, tiếng khóc kinh thiên động địa vang vọng cả sân, khiến Hứa Mỹ Lam đang thái miếng thịt ở trong bếp suýt chút nữa đã bị cắt vào tay.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn