Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người - Chương 54
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người
Chương 54
Cảm giác được ánh mắt đang dừng trên người mình đã hướng chỗ khác, Tiểu Dương lúc này mới thở ra một hơi, không ai biết hai bàn tay dưới tay áo của cô ta đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
“Khụ, mọi người nghe tôi nói một chút, nếu có ai nhìn thấy Trương Hùng đánh nhau với anh hai của nó, xin hãy đứng ra làm chứng, tôi sẽ lấy hai bát bột ngô để cảm ơn.”
Lời này vừa nói ra, trong đám người có người ngồi không yên. “Tôi, dì hai, tôi nhìn thấy Tiểu Hùng đánh Tiểu Vũ còn đá mấy cái lận!”
Có một người đi ra, sau đó lại có mấy người đứng ra chỉ chỗ sai, không chỉ như vậy, còn có một cái mười bảy, mười tám tuổi chỉ tay vào Hứa Mỹ Lam đang chậm rãi từ trong phòng bước ra sân, cao giọng nói.
“Tôi còn nhìn thấy vợ của Tiểu Vũ bị cô ấy đánh rất đau!”
“Xôn xao!”
Mọi người đang vây quanh ở cửa đều nhìn Hứa Mỹ Lam, bước chân của cô khựng lại, cũng không phải vì ánh mắt của những người này dọa sợ, mà là vì giọng nói của cô gái kia đã xuyên thủng màng nhĩ của cô.
Xoa xoa lỗ tai, Hứa Mỹ Lam trong lòng thầm mắng, giọng của cô gái nhỏ này sao lại chói tai như vậy, cô ta có thành kiến gì với cô à, cô giống như không có đắc tội với người này đi!
“Vợ à, em không sao chứ!”
Thấy Hứa Mỹ Lam đột nhiên đứng yên, Trương Hùng sợ cô bị trận chiến trước cửa làm cho hoảng sợ, liền vội vàng chạy tới quan tâm hỏi han cô. Hứa Mỹ Lam thấy vậy mỉm cười với anh, ý bảo anh an tâm đừng nóng nảy, cô không sao.
Nhưng cô vẫn phải chào hỏi cô gái nhỏ đã đem cô lôi vào, kẻo lại bị người ta nói cô không hiểu chuyện.
Vì vậy, cô khẽ mỉm cười nhìn cô gái đó, “Cô gái nhỏ, tôi đã đánh cô sao?” Câu hỏi đột ngột khiến những người đang xem náo nhiệt đều ngẩn người.
Đây là hành động gì vậy? Sự tình phát triển không phải là hai người đối chất với nhau và một người kiên quyết phủ nhận nó sao? Trong lòng không ít người có suy nghĩ như vậy, ngay cả cô gái chỉ ra Hứa Mỹ Lam đánh người khác cũng ngẩn cả người, theo bản năng liền hướng mắt nhìn về phía sau bà Đại Lưu, hướng đó cũng vừa vặn là vị trí của Tiểu Dương đang đứng.
Hứa Mỹ Lam cùng Trương Hùng ngay lập tức liền tập trung vào mục tiêu, mà người chú ý đến cô gái nhỏ đó đâu chỉ có mình Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng.
Cảnh tượng vừa rồi được rất nhiều người nhìn thấy, cũng không thiếu người thông minh, lập tức nghĩ ra sự thật của vụ việc.
Hóa ra có một người lập ra kế hoạch đằng sau sự việc này! Nhất thời ánh mắt nhìn về phía Tiểu Dương liền không giống nhau. Đều là chị em dâu, cần gì phải làm khó coi như vậy!
Tiểu Dương bị nhiều người nhìn với ánh mắt thăm dò như vậy, trong lòng cô ta hận người đã làm cô ta dính vào chuyện này, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không tốt.
Mà càng hận hơn nữa chính là Hứa Mỹ Lam, nếu không phải vì cô thì chuyện hôm nay đã không xảy ra.
Trong mắt cô ta tràn ngập ý hận, nhưng hiện tại cô ta cũng không thể làm gì, vì để mọi người bớt nghi ngờ, đành phải giả vờ cái gì cũng không biết, tiếp tục cúi đầu giả bộ như là một con chim cút.
Chỉ có thể nắm chặt bàn tay ở phía dưới tay áo mới có thể biểu hiện ra sự tức giận của cô ta!
Không thể nghĩ tới, bên cạnh cô ta đang có hai người, bọn họ đã nhìn thấy hết những động tác của cô ta, bắt đầu đối với cô ta cũng có chút đề phòng.
Cô bé đó chính là Trương Yến, thấy Tiểu Dương cứ cúi đầu không thèm nhìn mình, mà mọi người vẫn đang chờ cô ta trả lời, cô ta đành phải nói ra sự thật.
“Không, chị không có đánh tôi.” Trương Yến cảm thấy uỷ khuất, nghe vậy Hứa Mỹ Lam, lại tươi cười, sau đó hỏi, “Tôi đào mộ tổ tiên nhà cô sao?”
“Chị, chị nói bậy!” Trương Yến tức giận trừng mắt nhìn Hứa Mỹ Lam.
Nụ cười trên mặt Hứa Mỹ Lam đột nhiên biến mất, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi không đánh cô, cũng không đào mộ tổ tiên nhà cô, cô gái nhỏ à, cô muốn gì ở tôi đây!”
“Khụ, mọi người nghe tôi nói một chút, nếu có ai nhìn thấy Trương Hùng đánh nhau với anh hai của nó, xin hãy đứng ra làm chứng, tôi sẽ lấy hai bát bột ngô để cảm ơn.”
Lời này vừa nói ra, trong đám người có người ngồi không yên. “Tôi, dì hai, tôi nhìn thấy Tiểu Hùng đánh Tiểu Vũ còn đá mấy cái lận!”
Có một người đi ra, sau đó lại có mấy người đứng ra chỉ chỗ sai, không chỉ như vậy, còn có một cái mười bảy, mười tám tuổi chỉ tay vào Hứa Mỹ Lam đang chậm rãi từ trong phòng bước ra sân, cao giọng nói.
“Tôi còn nhìn thấy vợ của Tiểu Vũ bị cô ấy đánh rất đau!”
“Xôn xao!”
Mọi người đang vây quanh ở cửa đều nhìn Hứa Mỹ Lam, bước chân của cô khựng lại, cũng không phải vì ánh mắt của những người này dọa sợ, mà là vì giọng nói của cô gái kia đã xuyên thủng màng nhĩ của cô.
Xoa xoa lỗ tai, Hứa Mỹ Lam trong lòng thầm mắng, giọng của cô gái nhỏ này sao lại chói tai như vậy, cô ta có thành kiến gì với cô à, cô giống như không có đắc tội với người này đi!
“Vợ à, em không sao chứ!”
Thấy Hứa Mỹ Lam đột nhiên đứng yên, Trương Hùng sợ cô bị trận chiến trước cửa làm cho hoảng sợ, liền vội vàng chạy tới quan tâm hỏi han cô. Hứa Mỹ Lam thấy vậy mỉm cười với anh, ý bảo anh an tâm đừng nóng nảy, cô không sao.
Nhưng cô vẫn phải chào hỏi cô gái nhỏ đã đem cô lôi vào, kẻo lại bị người ta nói cô không hiểu chuyện.
Vì vậy, cô khẽ mỉm cười nhìn cô gái đó, “Cô gái nhỏ, tôi đã đánh cô sao?” Câu hỏi đột ngột khiến những người đang xem náo nhiệt đều ngẩn người.
Đây là hành động gì vậy? Sự tình phát triển không phải là hai người đối chất với nhau và một người kiên quyết phủ nhận nó sao? Trong lòng không ít người có suy nghĩ như vậy, ngay cả cô gái chỉ ra Hứa Mỹ Lam đánh người khác cũng ngẩn cả người, theo bản năng liền hướng mắt nhìn về phía sau bà Đại Lưu, hướng đó cũng vừa vặn là vị trí của Tiểu Dương đang đứng.
Hứa Mỹ Lam cùng Trương Hùng ngay lập tức liền tập trung vào mục tiêu, mà người chú ý đến cô gái nhỏ đó đâu chỉ có mình Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng.
Cảnh tượng vừa rồi được rất nhiều người nhìn thấy, cũng không thiếu người thông minh, lập tức nghĩ ra sự thật của vụ việc.
Hóa ra có một người lập ra kế hoạch đằng sau sự việc này! Nhất thời ánh mắt nhìn về phía Tiểu Dương liền không giống nhau. Đều là chị em dâu, cần gì phải làm khó coi như vậy!
Tiểu Dương bị nhiều người nhìn với ánh mắt thăm dò như vậy, trong lòng cô ta hận người đã làm cô ta dính vào chuyện này, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không tốt.
Mà càng hận hơn nữa chính là Hứa Mỹ Lam, nếu không phải vì cô thì chuyện hôm nay đã không xảy ra.
Trong mắt cô ta tràn ngập ý hận, nhưng hiện tại cô ta cũng không thể làm gì, vì để mọi người bớt nghi ngờ, đành phải giả vờ cái gì cũng không biết, tiếp tục cúi đầu giả bộ như là một con chim cút.
Chỉ có thể nắm chặt bàn tay ở phía dưới tay áo mới có thể biểu hiện ra sự tức giận của cô ta!
Không thể nghĩ tới, bên cạnh cô ta đang có hai người, bọn họ đã nhìn thấy hết những động tác của cô ta, bắt đầu đối với cô ta cũng có chút đề phòng.
Cô bé đó chính là Trương Yến, thấy Tiểu Dương cứ cúi đầu không thèm nhìn mình, mà mọi người vẫn đang chờ cô ta trả lời, cô ta đành phải nói ra sự thật.
“Không, chị không có đánh tôi.” Trương Yến cảm thấy uỷ khuất, nghe vậy Hứa Mỹ Lam, lại tươi cười, sau đó hỏi, “Tôi đào mộ tổ tiên nhà cô sao?”
“Chị, chị nói bậy!” Trương Yến tức giận trừng mắt nhìn Hứa Mỹ Lam.
Nụ cười trên mặt Hứa Mỹ Lam đột nhiên biến mất, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi không đánh cô, cũng không đào mộ tổ tiên nhà cô, cô gái nhỏ à, cô muốn gì ở tôi đây!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn