Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người - Chương 207
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người
Chương 207
“Phi phi phi, cha nói bậy bạ cái gì vậy, cha không muốn gặp cháu trai đích tôn của mình nữa sao mà lại đi quyền rủa chính mình như vậy! Hôm nay rốt cuộc là ai đã chọc giận cha vậy!”
“Hừ! Ngoại trừ người vợ tốt của con ra, những người khác trong gia đình còn có thể khiến lão già này tức giận sao.” Nhắc đến Tề Thục Tuệ, ông cụ liền nhớ đến những việc bà ta lén làm sau lưng họ, liền cảm thấy cả người khó chịu, thậm chí nhìn về phía con trai mình với ánh mắt càng thêm không tốt.
“Được rồi, bây giờ cha không muốn nhìn thấy con nữa, con may đi đi.” Ông cụ mất kiên nhẫn muốn đuổi người đi.
Trương Văn Dũng cũng không còn cách nào khác, nghĩ muốn đứng ở đây nhưng sợ sẽ khiến ông cụ nổi giận làm tổn hại đến sức khỏe nên đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Từ chỗ ông cụ đi ra, Trương Văn Dũng đi thẳng vào thư phòng, ngồi trước bàn làm việc, cầm trong tay đồ vật mà ông cụ đã đưa cho ông ấy ở trên bàn.
Khẽ thở dài xoa xoa giữa lông mày, ông cụ bây giờ càng ngày càng khó dỗ!
Ngẫu nhiên lật một trang sách ra, muốn xem lại một chút ông cụ nhà mình lại nổi giận vì điều gì.
Sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, vẻ mặt vốn bình tĩnh cũng dần dần thay đổi trở nên nghiêm túc hơn.
Cho đến khi đọc hết những dòng chữ trên trang giấy, vẻ mặt của Trương Văn Dũng trở nên u ám đến đáng sợ! Nắm chặt bàn tay lại không nhịn được liền đập tay xuống bàn.
Ông ấy không ngờ, chính người bên cạnh mình, lại tìm người theo dõi đứa con trai ruột ở sau lưng mình, nếu muốn nói bà ấy muốn gặp con trai ruột của mình đến sốt ruột, mới có thể làm ra hành động thiếu suy nghĩ như thế ông ấy cũng có thể hiểu được.
Nhưng bà ấy không nên tiết lộ thông tin của Trương Hùng trước mặt con sói mắt trắng đó. Hơn nữa, ông ấy cũng đã nói rõ với vợ mình rằng, bà ấy không nên qua lại với con sói mắt trắng đó nữa, nhưng không thể ngờ, trước mặt ông ấy thì đồng ý, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm dựa vào các mối quan hệ của nhà họ Trương, để đổi công việc cho Trương Dịch, còn đưa tiền cho nó nữa! Trương Văn Dũng đều phải tức giận đến bật cười, thật là một chiêu thức rất tốt, có phải bà ấy đã quên mất rồi, lúc bọn họ khó khăn nhất ai là người đầu tiên bỏ đá xuống giếng!
Còn con sói mắt trắng kia, nó có phải cho rằng chỉ cần nịnh nọt Tề Thục Tuệ là có thể kê cao gối lên mà ngủ.
Khóe miệng nở một nụ cười châm chọc, ông ấy cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, gọi vài cuộc, rồi cúp máy, Trương Văn Dũng mới thở phào một hơi, ngả người tựa lưng ra sau ghế nghỉ ngơi.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Hứa Mỹ Lam vẫn như mấy ngày trước, nằm trên giường ngủ thiếp đi sau khi tắm rửa sạch sẽ.
Nhìn người phụ nữ ngọt ngào của mình đang nằm ngủ trên giường, trong lòng Trương Hùng trở nên mềm nhũn, cả ngày hôm nay trong lòng anh đều phập phồng lo lắng, thật sự rất vất vả mới nhịn đến bây giờ, khi đáp án sắp được công bố.
Trước đây chưa từng có loại cảm giác nào như vậy, hồi hộp, sợ hãi, mong đợi và những cảm xúc khác, khi anh vươn bàn tay ra để bắt mạch cho Hứa Mỹ Lam đều có chút hơi run lên.
Thời điểm khi bàn tay được đặt lên cổ tay của Hứa Mỹ Lam, mọi cảm xúc trong phút chốc đều lắng xuống, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào nhịp đập dưới bàn tay.
Trong lúc nhất thời, trong phòng có thể nghe thấy cả tiếng kim châm, không biết qua bao lâu, năm phút, mười phút hay một tiếng, cho đến khi người đang nằm ngủ trên giường có chút khó chịu nhúc nhích cổ tay, Trương Hùng mới hoàng hồn lại.
Cảm xúc thích thú xen lẫn bất ngờ ùa thẳng vào trong đầu, Trương Hùng ước gì có thể ôm người trên giường vào lòng mà yêu thương. Anh không biết phải dùng biết bao nhiêu nghị lực mới có thể đè nén được suy nghĩ này vào trong, cuối cùng tất cả cảm xúc đều biến thành một nụ hôn ấm ấp, nhẹ nhàng đặt lên trán Hứa Mỹ Lam.
Hít một hơi thật sâu, Trương Hùng cảm thấy mũi hơi cay cay, anh không ngờ người vợ vốn chắc chắn không thể sinh con của mình lại đột nhiên mang thai, đúng là vậy, vừa rồi anh đã xác nhận Hứa Mỹ Lam đã thực sự mang thai.
Anh đã sẵn sàng sống đến già với người vợ này của mình mà không có con, nhưng điều bất ngờ lại đến quá đột ngột.
“Hừ! Ngoại trừ người vợ tốt của con ra, những người khác trong gia đình còn có thể khiến lão già này tức giận sao.” Nhắc đến Tề Thục Tuệ, ông cụ liền nhớ đến những việc bà ta lén làm sau lưng họ, liền cảm thấy cả người khó chịu, thậm chí nhìn về phía con trai mình với ánh mắt càng thêm không tốt.
“Được rồi, bây giờ cha không muốn nhìn thấy con nữa, con may đi đi.” Ông cụ mất kiên nhẫn muốn đuổi người đi.
Trương Văn Dũng cũng không còn cách nào khác, nghĩ muốn đứng ở đây nhưng sợ sẽ khiến ông cụ nổi giận làm tổn hại đến sức khỏe nên đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Từ chỗ ông cụ đi ra, Trương Văn Dũng đi thẳng vào thư phòng, ngồi trước bàn làm việc, cầm trong tay đồ vật mà ông cụ đã đưa cho ông ấy ở trên bàn.
Khẽ thở dài xoa xoa giữa lông mày, ông cụ bây giờ càng ngày càng khó dỗ!
Ngẫu nhiên lật một trang sách ra, muốn xem lại một chút ông cụ nhà mình lại nổi giận vì điều gì.
Sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, vẻ mặt vốn bình tĩnh cũng dần dần thay đổi trở nên nghiêm túc hơn.
Cho đến khi đọc hết những dòng chữ trên trang giấy, vẻ mặt của Trương Văn Dũng trở nên u ám đến đáng sợ! Nắm chặt bàn tay lại không nhịn được liền đập tay xuống bàn.
Ông ấy không ngờ, chính người bên cạnh mình, lại tìm người theo dõi đứa con trai ruột ở sau lưng mình, nếu muốn nói bà ấy muốn gặp con trai ruột của mình đến sốt ruột, mới có thể làm ra hành động thiếu suy nghĩ như thế ông ấy cũng có thể hiểu được.
Nhưng bà ấy không nên tiết lộ thông tin của Trương Hùng trước mặt con sói mắt trắng đó. Hơn nữa, ông ấy cũng đã nói rõ với vợ mình rằng, bà ấy không nên qua lại với con sói mắt trắng đó nữa, nhưng không thể ngờ, trước mặt ông ấy thì đồng ý, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm dựa vào các mối quan hệ của nhà họ Trương, để đổi công việc cho Trương Dịch, còn đưa tiền cho nó nữa! Trương Văn Dũng đều phải tức giận đến bật cười, thật là một chiêu thức rất tốt, có phải bà ấy đã quên mất rồi, lúc bọn họ khó khăn nhất ai là người đầu tiên bỏ đá xuống giếng!
Còn con sói mắt trắng kia, nó có phải cho rằng chỉ cần nịnh nọt Tề Thục Tuệ là có thể kê cao gối lên mà ngủ.
Khóe miệng nở một nụ cười châm chọc, ông ấy cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, gọi vài cuộc, rồi cúp máy, Trương Văn Dũng mới thở phào một hơi, ngả người tựa lưng ra sau ghế nghỉ ngơi.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Hứa Mỹ Lam vẫn như mấy ngày trước, nằm trên giường ngủ thiếp đi sau khi tắm rửa sạch sẽ.
Nhìn người phụ nữ ngọt ngào của mình đang nằm ngủ trên giường, trong lòng Trương Hùng trở nên mềm nhũn, cả ngày hôm nay trong lòng anh đều phập phồng lo lắng, thật sự rất vất vả mới nhịn đến bây giờ, khi đáp án sắp được công bố.
Trước đây chưa từng có loại cảm giác nào như vậy, hồi hộp, sợ hãi, mong đợi và những cảm xúc khác, khi anh vươn bàn tay ra để bắt mạch cho Hứa Mỹ Lam đều có chút hơi run lên.
Thời điểm khi bàn tay được đặt lên cổ tay của Hứa Mỹ Lam, mọi cảm xúc trong phút chốc đều lắng xuống, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào nhịp đập dưới bàn tay.
Trong lúc nhất thời, trong phòng có thể nghe thấy cả tiếng kim châm, không biết qua bao lâu, năm phút, mười phút hay một tiếng, cho đến khi người đang nằm ngủ trên giường có chút khó chịu nhúc nhích cổ tay, Trương Hùng mới hoàng hồn lại.
Cảm xúc thích thú xen lẫn bất ngờ ùa thẳng vào trong đầu, Trương Hùng ước gì có thể ôm người trên giường vào lòng mà yêu thương. Anh không biết phải dùng biết bao nhiêu nghị lực mới có thể đè nén được suy nghĩ này vào trong, cuối cùng tất cả cảm xúc đều biến thành một nụ hôn ấm ấp, nhẹ nhàng đặt lên trán Hứa Mỹ Lam.
Hít một hơi thật sâu, Trương Hùng cảm thấy mũi hơi cay cay, anh không ngờ người vợ vốn chắc chắn không thể sinh con của mình lại đột nhiên mang thai, đúng là vậy, vừa rồi anh đã xác nhận Hứa Mỹ Lam đã thực sự mang thai.
Anh đã sẵn sàng sống đến già với người vợ này của mình mà không có con, nhưng điều bất ngờ lại đến quá đột ngột.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn