Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người - Chương 34
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người
Chương 34
Hứa Mỹ Lam có chút buồn cười xua tay, “Em cũng không phải con nít, lên núi sẽ sợ hãi, huống chi đây là bên ngoài núi, anh cũng rất nhanh sẽ trở lại, không có việc gì.”
“Vậy được rồi, em cẩn thận một chút, anh sẽ nhanh chóng quay lại.” Trương Hùng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, anh đã kiểm tra tình huống xung quanh một lần rồi, không có dấu vết nào của động vật hoang dã lớn, như gà rừng và thỏ rừng cũng không dám đến trước mặt người.
Bước chân của anh rất nhanh, một mình anh có thể đi tới đi lui trong nửa giờ.
Nghĩ đến đây, Trương Hùng nhanh chóng chất đầy giỏ, cầm chặt gà rừng và cá, rồi nhanh chóng chạy xuống núi.
Hứa Mỹ Lam sững sờ nhìn bóng lưng như gió của Trương Hùng, lấy tốc độ của anh, đi tới đi lui có lẽ cũng không cần tới hai mươi phút!
Nghĩ đến lúc trước bọn họ lên núi tiêu tốn cả tiếng đồng hồ, Hứa Mỹ Lam đỏ mặt, còn tưởng rằng chính mình không kéo chân sau, ai biết anh cố ý giảm tốc độ để đi cùng với cô.
Lần này lên núi thu hoạch không nhỏ, hai sọt chất đầy nấm, hai con cá trắm cỏ, một con gà rừng, còn có một con lửng mà Trương Hùng bắt được ở một chỗ gần núi sâu.
Nghe nói dầu trên người con lửng có thể chữa bỏng, con mà Trương Hùng bắt được rất béo, dầu trên người nó ước chừng nấu ra được bốn ký.
Hứa Mỹ Lam để cho nó nguội, rồi cho vào hai chai, cô định biếu chú Đổng một ít, chú là bác sĩ, dầu con lửng vào tay chú sẽ càng có giá trị.
Cá trắm cỏ sống rất dai, chúng sống sót suốt quãng đường xuống núi, Trương Hùng nhốt chúng trong thùng gỗ, Hứa Mỹ Lam cũng không vội ăn chúng.
Hiện tại cô đang xử lý gà rừng, Trương Hùng đã chặt gà rừng thành từng miếng, chỉ cần rửa sạch máu, sau khi rửa sạch thì cho vào nồi đất thêm chút gia vị, chậm rãi hầm là được.
Bởi vì trở về hơi muộn, buổi trưa chỉ tùy tiện ăn một chút, Hứa Mỹ Lam nghĩ mấy tiếng nữa sẽ có món canh gà rừng thơm ngon, nước miếng cô không ngừng tuôn ra. Sau khi đem gà rừng bỏ vô nồi hầm, cô đi ra sân liền nhìn thấy Trương Hùng đang xới đất, Hứa Mỹ Lam liền trở về phòng đóng cửa lại, sau một lát liền xuất hiện ở trong không gian.
Đầu tiên cô đi dạo một vòng trong không gian, nhìn thấy một số hạt giống dược liệu cô mới vừa gieo vào buổi sáng đã nảy mầm, Hứa Mỹ Lam cảm thấy thực sự thần kỳ.
Hình như tốc độ thời gian đối với dược liệu cũng là giống nhau, sau khi xem xong dược liệu, Hứa Mỹ Lam lần lượt trồng những cây con mà cô lấy được từ trong núi.
Nhìn thấy mảnh đất trống được chính mình lấp đầy từng chút một, Hứa Mỹ Lam vô cùng hài lòng.
Nghĩ đến việc cho nuôi gà, trồng rau và trồng lương thực trong không gian, điều cấp bách nhất là tìm một số cây tre để quây gà lại.
Nghĩ đến còn có rất nhiều việc cô phải tự mình làm, Hứa Mỹ Lam không khỏi đau đầu.
Quên đi, cũng đừng lo lắng, cứ thong thả mọi việc cũng sẽ làm xong.
Trương Hùng đang ở nhà, Hứa Mỹ Lam không thể ở trong không gian quá lâu, cô ra khỏi không gian và không đi nghỉ ngơi.
Đi ra ngoài sân, cô lấy một cái chậu gỗ lớn ra, lần lượt rửa sạch nấm, nhân lúc Trương Hùng không chú ý, cô cũng rửa sạch sẽ nấm trong không gian.
Sau khi Hứa Mỹ Lam rửa sạch sẽ nấm cô lấy từ trong không gian ra, cô cũng không lấy ra thêm nữa, còn khoảng một nửa giỏ ở trong không gian, để dành sau này có thể ăn đồ tươi.
Còn hai chiếc sọt bên ngoài, Hứa Mỹ Lam chỉ giữ lại một ít, phần còn lại cô trải vào chiếc sàng lớn để phơi khô.
Còn lại những cái kia, Hứa Mỹ Lam chia làm ba phần, một phần cho chú Đổng và một phần cho gia đình dì.
Hai cái cũng phân ra không nhiều cũng không ít. Hứa Mỹ Lam không phải là loại người keo kiệt, cô không biết chú của Trương Hùng là người như thế nào.
“Vậy được rồi, em cẩn thận một chút, anh sẽ nhanh chóng quay lại.” Trương Hùng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, anh đã kiểm tra tình huống xung quanh một lần rồi, không có dấu vết nào của động vật hoang dã lớn, như gà rừng và thỏ rừng cũng không dám đến trước mặt người.
Bước chân của anh rất nhanh, một mình anh có thể đi tới đi lui trong nửa giờ.
Nghĩ đến đây, Trương Hùng nhanh chóng chất đầy giỏ, cầm chặt gà rừng và cá, rồi nhanh chóng chạy xuống núi.
Hứa Mỹ Lam sững sờ nhìn bóng lưng như gió của Trương Hùng, lấy tốc độ của anh, đi tới đi lui có lẽ cũng không cần tới hai mươi phút!
Nghĩ đến lúc trước bọn họ lên núi tiêu tốn cả tiếng đồng hồ, Hứa Mỹ Lam đỏ mặt, còn tưởng rằng chính mình không kéo chân sau, ai biết anh cố ý giảm tốc độ để đi cùng với cô.
Lần này lên núi thu hoạch không nhỏ, hai sọt chất đầy nấm, hai con cá trắm cỏ, một con gà rừng, còn có một con lửng mà Trương Hùng bắt được ở một chỗ gần núi sâu.
Nghe nói dầu trên người con lửng có thể chữa bỏng, con mà Trương Hùng bắt được rất béo, dầu trên người nó ước chừng nấu ra được bốn ký.
Hứa Mỹ Lam để cho nó nguội, rồi cho vào hai chai, cô định biếu chú Đổng một ít, chú là bác sĩ, dầu con lửng vào tay chú sẽ càng có giá trị.
Cá trắm cỏ sống rất dai, chúng sống sót suốt quãng đường xuống núi, Trương Hùng nhốt chúng trong thùng gỗ, Hứa Mỹ Lam cũng không vội ăn chúng.
Hiện tại cô đang xử lý gà rừng, Trương Hùng đã chặt gà rừng thành từng miếng, chỉ cần rửa sạch máu, sau khi rửa sạch thì cho vào nồi đất thêm chút gia vị, chậm rãi hầm là được.
Bởi vì trở về hơi muộn, buổi trưa chỉ tùy tiện ăn một chút, Hứa Mỹ Lam nghĩ mấy tiếng nữa sẽ có món canh gà rừng thơm ngon, nước miếng cô không ngừng tuôn ra. Sau khi đem gà rừng bỏ vô nồi hầm, cô đi ra sân liền nhìn thấy Trương Hùng đang xới đất, Hứa Mỹ Lam liền trở về phòng đóng cửa lại, sau một lát liền xuất hiện ở trong không gian.
Đầu tiên cô đi dạo một vòng trong không gian, nhìn thấy một số hạt giống dược liệu cô mới vừa gieo vào buổi sáng đã nảy mầm, Hứa Mỹ Lam cảm thấy thực sự thần kỳ.
Hình như tốc độ thời gian đối với dược liệu cũng là giống nhau, sau khi xem xong dược liệu, Hứa Mỹ Lam lần lượt trồng những cây con mà cô lấy được từ trong núi.
Nhìn thấy mảnh đất trống được chính mình lấp đầy từng chút một, Hứa Mỹ Lam vô cùng hài lòng.
Nghĩ đến việc cho nuôi gà, trồng rau và trồng lương thực trong không gian, điều cấp bách nhất là tìm một số cây tre để quây gà lại.
Nghĩ đến còn có rất nhiều việc cô phải tự mình làm, Hứa Mỹ Lam không khỏi đau đầu.
Quên đi, cũng đừng lo lắng, cứ thong thả mọi việc cũng sẽ làm xong.
Trương Hùng đang ở nhà, Hứa Mỹ Lam không thể ở trong không gian quá lâu, cô ra khỏi không gian và không đi nghỉ ngơi.
Đi ra ngoài sân, cô lấy một cái chậu gỗ lớn ra, lần lượt rửa sạch nấm, nhân lúc Trương Hùng không chú ý, cô cũng rửa sạch sẽ nấm trong không gian.
Sau khi Hứa Mỹ Lam rửa sạch sẽ nấm cô lấy từ trong không gian ra, cô cũng không lấy ra thêm nữa, còn khoảng một nửa giỏ ở trong không gian, để dành sau này có thể ăn đồ tươi.
Còn hai chiếc sọt bên ngoài, Hứa Mỹ Lam chỉ giữ lại một ít, phần còn lại cô trải vào chiếc sàng lớn để phơi khô.
Còn lại những cái kia, Hứa Mỹ Lam chia làm ba phần, một phần cho chú Đổng và một phần cho gia đình dì.
Hai cái cũng phân ra không nhiều cũng không ít. Hứa Mỹ Lam không phải là loại người keo kiệt, cô không biết chú của Trương Hùng là người như thế nào.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn