Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người - Chương 149
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người
Chương 149
Giọng nói này nghe rất quen thuộc, giống như là của dì cả, nghĩ đến đây, bước chân của Hứa Mỹ Lam vô thức đi nhanh hơn. Vốn dĩ cũng cách đó không xa, chỉ mười mấy bước là đã đến nơi.
Hứa Mỹ Lam vừa đến cửa đã thấy hai thanh niên cao lớn trông gần giống nhau, trên tay mỗi người ôm một chiếc túi vải, hốt hoảng chạy ra, sắc mặt tái nhợt!
Hứa Mỹ Lam đối mặt với bọn họ, trong đó có một người đàn ông đã đẩy cô sang một bên, với một cử chỉ rất thô lỗ, nếu cô không chuẩn bị trước, chắc chắn cô đã bị người đó đẩy ngã!
Lắc đầu, trong lòng cô chửi thầm hai người này có phải đang vội đầu thai hay không, nhưng khi cô đảo mắt nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy mỗi lần gặp mặt đều khí phách hăng hái Dương Quế Hoa, giờ phút này mặt đầy nước mắt, cả người chật vậy, trong nháy mắt như là già đi mấy tuổi, ngay cả đồ đạc trong sân cũng thành một đống hỗn độn như là có một trận cuồng phong vừa đi qua thổi tung lên!
Hứa Mỹ Lam cẩn thận tránh đi chướng ngại vật trên mặt đất và đến chỗ Dương Quế Hoa, nhìn thấy đôi mắt của bà ấy dại ra, quần áo xộc xệch, ngồi bệt dưới đất không còn một chút hình tượng nào, trong n.g.ự.c ôm một người cổ và mặt dính đầy máu, mặt của người đó vùi vào trong n.g.ự.c Dương Quế Hoa, nên nhìn không rõ mặt.
Nhưng ở nhà, ngoại trừ chú Trương Quốc Hưng, người duy nhất có thể được dì ấy bảo vệ chính là em họ Trương Ái Quốc, cô đã đoán được người dì ấy đang ôm trong lòng là ai rồi!
Con ngươi của Hứa Mỹ Lam co rụt lại, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cô chỉ nhẹ nhàng ghé vào tai bà ấy và nói với bà ấy rằng: “Dì mau đặt Ái Quốc xuống đi, trước tiên chúng ta phải cầm m.á.u cho cậu ấy!”
Quả nhiên vừa nghe nói phải cho Trương Ái Quốc cầm máu, Dương Quế Hoa liền tỉnh lại, thấy người đến là Hứa Mỹ Lam, Dương Quế Hoa bất ngờ nắm lấy tay cô, trong giọng nói còn mang theo nức nở: “Mỹ Lam, cháu nhất định phải cứu Ái Quốc!”
Nghĩ đến chính mình không biết y thuật, Hứa Mỹ Lam tuỳ tiện giúp Trương Ái Quốc băng bó lại vết thương, để ngăn vết thương nứt toạc trở lại. Sau đó vẫn là nên giao cho những người có chuyên môn đến làm! Phải đến nhờ chú Đổng tới đây mới được. Cô đứng dậy, đút tay vào túi, lén lấy từ trong không gian ra mấy viên kẹo cứng, vẫy tay với hai đứa trẻ đang đứng lấp ló ngoài cửa.
Khi hai đứa trẻ nhìn thấy những viên kẹo trên tay Hứa Mỹ Lam, cặp mắt của hai đứa trẻ đang sợ hãi đã thu hồi lại, chạy đến trước mặt Hứa Mỹ Lam, nhìn một cách thèm thuồng… những viên kẹo trên tay cô!
Hứa Mỹ Lam giật giật khóe miệng, nhưng vẫn không quên công việc, “Các bạn nhỏ, các bạn có biết bác sĩ trong thôn của chúng ta đang sống ở nơi nào không?”
Đứa lớn trong hai đứa lập tức nói: “Con biết, con biết, mẹ có nói. Ông Đổng hiện tại đang sống ở nhà chú Hùng!” Đứa bé nói xong ưỡn ngực, nhìn cô với vẻ mặt chờ mong.
Hứa Mỹ Lam cũng không keo kiệt, lấy ra bốn viên kẹo cho đứa trẻ, “Các bạn nhỏ thật lợi hại, chị giao cho em một nhiệm vụ, giúp chị đi gọi ông Đổng đến nhà trưởng thôn để cứu người, nếu kêu người đến, chị sẽ cho các em kẹo!”
Đứa trẻ nghe nói còn có kẹo để lấy, liền gật đầu đồng ý rồi chạy đi trước mặt, không đợi Hứa Mỹ Lam dặn dò thêm vài câu, liền nhanh như chớp chạy đi mất.
Hứa Mỹ Lam bật cười, chuyển sự chú ý sang đứa trẻ còn lại, thấy đứa bé cũng đang nhìn kẹo trên tay cô, đôi mắt còn rưng rưng, cô nhìn thấy vậy liền hiểu rõ, đứa trẻ này nhìn thấy đứa bé kia được cho kẹo, mà mình lại không có cho nên đang tủi thân đâu!
“Nào, cậu bạn nhỏ em cũng có, chị cho em kẹo này, em có thể giúp chị gọi trưởng thôn về nhà cho chị được không. Nếu gọi trưởng thôn về chị sẽ cho em thêm mấy viên kẹo nữa!”
Hứa Mỹ Lam cố gắng dịu giọng để thương lượng với đứa trẻ trước mặt mình! Đứa trẻ tuy còn có chút hơi đề phòng nhưng vẫn gật đầu đồng ý, đứa nhỏ nhìn cũng đã tám chín tuổi, Hứa Mỹ Lam hoàn toàn không lo lắng đứa bé sẽ không tìm được người, ở đây bình thường những đứa trẻ tám chín tuổi đều có thể tự mình lên núi hái nấm. Hứa Mỹ Lam nhìn về hướng cậu bé đang chạy, chính là nơi người lớn đi làm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa quay trở lại trước mặt Dương Quế Hoa.
Hứa Mỹ Lam vừa đến cửa đã thấy hai thanh niên cao lớn trông gần giống nhau, trên tay mỗi người ôm một chiếc túi vải, hốt hoảng chạy ra, sắc mặt tái nhợt!
Hứa Mỹ Lam đối mặt với bọn họ, trong đó có một người đàn ông đã đẩy cô sang một bên, với một cử chỉ rất thô lỗ, nếu cô không chuẩn bị trước, chắc chắn cô đã bị người đó đẩy ngã!
Lắc đầu, trong lòng cô chửi thầm hai người này có phải đang vội đầu thai hay không, nhưng khi cô đảo mắt nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy mỗi lần gặp mặt đều khí phách hăng hái Dương Quế Hoa, giờ phút này mặt đầy nước mắt, cả người chật vậy, trong nháy mắt như là già đi mấy tuổi, ngay cả đồ đạc trong sân cũng thành một đống hỗn độn như là có một trận cuồng phong vừa đi qua thổi tung lên!
Hứa Mỹ Lam cẩn thận tránh đi chướng ngại vật trên mặt đất và đến chỗ Dương Quế Hoa, nhìn thấy đôi mắt của bà ấy dại ra, quần áo xộc xệch, ngồi bệt dưới đất không còn một chút hình tượng nào, trong n.g.ự.c ôm một người cổ và mặt dính đầy máu, mặt của người đó vùi vào trong n.g.ự.c Dương Quế Hoa, nên nhìn không rõ mặt.
Nhưng ở nhà, ngoại trừ chú Trương Quốc Hưng, người duy nhất có thể được dì ấy bảo vệ chính là em họ Trương Ái Quốc, cô đã đoán được người dì ấy đang ôm trong lòng là ai rồi!
Con ngươi của Hứa Mỹ Lam co rụt lại, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cô chỉ nhẹ nhàng ghé vào tai bà ấy và nói với bà ấy rằng: “Dì mau đặt Ái Quốc xuống đi, trước tiên chúng ta phải cầm m.á.u cho cậu ấy!”
Quả nhiên vừa nghe nói phải cho Trương Ái Quốc cầm máu, Dương Quế Hoa liền tỉnh lại, thấy người đến là Hứa Mỹ Lam, Dương Quế Hoa bất ngờ nắm lấy tay cô, trong giọng nói còn mang theo nức nở: “Mỹ Lam, cháu nhất định phải cứu Ái Quốc!”
Nghĩ đến chính mình không biết y thuật, Hứa Mỹ Lam tuỳ tiện giúp Trương Ái Quốc băng bó lại vết thương, để ngăn vết thương nứt toạc trở lại. Sau đó vẫn là nên giao cho những người có chuyên môn đến làm! Phải đến nhờ chú Đổng tới đây mới được. Cô đứng dậy, đút tay vào túi, lén lấy từ trong không gian ra mấy viên kẹo cứng, vẫy tay với hai đứa trẻ đang đứng lấp ló ngoài cửa.
Khi hai đứa trẻ nhìn thấy những viên kẹo trên tay Hứa Mỹ Lam, cặp mắt của hai đứa trẻ đang sợ hãi đã thu hồi lại, chạy đến trước mặt Hứa Mỹ Lam, nhìn một cách thèm thuồng… những viên kẹo trên tay cô!
Hứa Mỹ Lam giật giật khóe miệng, nhưng vẫn không quên công việc, “Các bạn nhỏ, các bạn có biết bác sĩ trong thôn của chúng ta đang sống ở nơi nào không?”
Đứa lớn trong hai đứa lập tức nói: “Con biết, con biết, mẹ có nói. Ông Đổng hiện tại đang sống ở nhà chú Hùng!” Đứa bé nói xong ưỡn ngực, nhìn cô với vẻ mặt chờ mong.
Hứa Mỹ Lam cũng không keo kiệt, lấy ra bốn viên kẹo cho đứa trẻ, “Các bạn nhỏ thật lợi hại, chị giao cho em một nhiệm vụ, giúp chị đi gọi ông Đổng đến nhà trưởng thôn để cứu người, nếu kêu người đến, chị sẽ cho các em kẹo!”
Đứa trẻ nghe nói còn có kẹo để lấy, liền gật đầu đồng ý rồi chạy đi trước mặt, không đợi Hứa Mỹ Lam dặn dò thêm vài câu, liền nhanh như chớp chạy đi mất.
Hứa Mỹ Lam bật cười, chuyển sự chú ý sang đứa trẻ còn lại, thấy đứa bé cũng đang nhìn kẹo trên tay cô, đôi mắt còn rưng rưng, cô nhìn thấy vậy liền hiểu rõ, đứa trẻ này nhìn thấy đứa bé kia được cho kẹo, mà mình lại không có cho nên đang tủi thân đâu!
“Nào, cậu bạn nhỏ em cũng có, chị cho em kẹo này, em có thể giúp chị gọi trưởng thôn về nhà cho chị được không. Nếu gọi trưởng thôn về chị sẽ cho em thêm mấy viên kẹo nữa!”
Hứa Mỹ Lam cố gắng dịu giọng để thương lượng với đứa trẻ trước mặt mình! Đứa trẻ tuy còn có chút hơi đề phòng nhưng vẫn gật đầu đồng ý, đứa nhỏ nhìn cũng đã tám chín tuổi, Hứa Mỹ Lam hoàn toàn không lo lắng đứa bé sẽ không tìm được người, ở đây bình thường những đứa trẻ tám chín tuổi đều có thể tự mình lên núi hái nấm. Hứa Mỹ Lam nhìn về hướng cậu bé đang chạy, chính là nơi người lớn đi làm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa quay trở lại trước mặt Dương Quế Hoa.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn