Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người - Chương 53
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người
Chương 53
Thấy bà ta đang vội vã chạy trốn, dì Thúy Phân liền “Phi!” một tiếng.
Một số người không rõ vướng mắc, ngay lập tức vây lấy dì Thúy Phân, từng người dùng ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ dì ấy.
“Dì Thúy Phân, dì thật là lợi hại, chỉ với hai câu nói mà dì đã khiến bà Vương vội vã chạy mất.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi vừa nghe nói rằng bà Vương đã bị đánh, là thật hay giả vậy!”
Ngay lập tức, dì Thúy Phân đột nhiên cảm giác mình thật cao lớn.
“Được rồi, được rồi, mọi người xin hãy im lặng không được ồn ào, để từ từ tôi kể cho mọi người nghe.”
Vì vậy, trong góc này, một đám người vây quanh lại một chỗ cũng đứng xem náo nhiệt. Vẻ mặt của tất cả đều chăm chú lắng nghe câu chuyện sinh động của dì Thúy Phân về sự việc ‘kinh tâm động phách’ khi thu thập bà Vương!
Bên này náo nhiệt không ảnh hưởng chút nào đến bà Đại Lưu.
Trương Hùng đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra nên anh đã có chuẩn bị trước, giờ chỉ chờ người đến là được.
Nhưng Đại Lưu không nghĩ như vậy, điều bà ta ghét nhất là mỗi lần mọi người đánh mắng anh, nhưng anh lại luôn tỏ vẻ thờ ơ không sao cả và dùng ánh mắt vô cảm nhìn bọn họ.
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này, Đại Lưu luôn có cảm giác bị nhìn thấu. Làm cho da đầu bà ta tê dại.
“Cái tên xui xẻo c.h.ế.t tiệt này, ai cho mày dùng loại ánh mắt này nhìn tao!” Lúc này nếu có người nhìn kỹ sẽ có thể nhìn ra sâu trong đáy mắt bà ta là một sự chột dạ và áy náy. Trương Hùng nghe xong những lời này, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bà Đại Lưu đang tức giận giậm chân, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc, vừa nhìn thấy bà ta anh liền mở miệng nói câu đầu tiên.
“Chỉ có làm rất nhiều chuyện xấu, mới có thể dùng phô trương để che đậy chúng đi, đúng không mẹ!”
Một tiếng mẹ kia, gọi lên có rất nhiều nghĩa, khóe mắt Đại Lưu run run, không biết vì sao, trong lòng có chút luống cuống.
Cái đồ xui xẻo này không phải là đã biết cái gì đi, bằng không nó làm sao sẽ nói ra những lời này, không, không thể nào, chuyện này ngoại trừ bà và chồng mình, căn bản không một ai biết.
Nghĩ về điều này, Đại Lưu lại trở nên tự tin hẳn trước Trương Hùng.
“Tao không muốn nói chuyện với mày về bất cứ điều gì. Hôm nay tao đến đây chính là để đòi lại công lý cho anh hai và chị dâu của mày.” Đại Lưu nhìn thoáng qua đám người đang vây xem, rồi mở miệng nói to.
“Những người có mặt ở đây, hẳn là chứng kiến thấy cảnh đứa con bất hiếu của tôi đánh anh hai của nó. Ai có thể ra làm chứng cho tôi không!”
Vừa dứt lời, trong đám đông đột nhiên có một sự xôn xao, Đại Lưu vui mừng khôn xiết, vốn tưởng rằng sẽ có người ra tới, nhưng sự xôn xao chỉ diễn ra trong chốc lát, rồi lại im bặt đi.
Khuôn mặt già nua của Đại Lưu có chút nhịn không được, bà không ngờ rằng, ngày thường nhân duyên của bà thật sự rất tốt, nhưng bây giờ ngay cả một người đứng ra làm chứng cũng không có.
“Mẹ, mẹ làm như vầy,” lúc này, Tiểu Dương con dâu lớn của Đại Lưu, đột nhiên ghé vào tai bà nói nhỏ vài câu.
Càng nghe đôi mắt Đại Lưu càng sáng, chờ Tiểu Dương nói xong bà ta lại một lần đứng vững, sắc mặt của Đại Lưu đã nứt ra rồi, vỗ vai Tiểu Dương khen: “Nhà chúng ta chỉ có con và Tiểu Văn là người thông minh nhất!”
Ánh mắt Trương Hùng tối sầm xuống, anh dùng đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Tiểu Dương đang đứng ngoan ngoãn ở phía sau Đại Lưu.
Nhưng Tiểu Dương thậm chí còn không nhấc đầu lên, giống như một khúc gỗ. Nhưng Trương Hùng biết rằng chó cắn người sẽ không sủa, bà chị dâu này mới là người xấu xa nhất trong nhà họ Trương, bất quá giặc đến thì đánh, nước lên thì nâng nền. Anh cũng không phải là người hiền lành gì, anh hướng ánh mắt về chỗ khác, không chú ý đến Tiểu Dương nữa.
Một số người không rõ vướng mắc, ngay lập tức vây lấy dì Thúy Phân, từng người dùng ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ dì ấy.
“Dì Thúy Phân, dì thật là lợi hại, chỉ với hai câu nói mà dì đã khiến bà Vương vội vã chạy mất.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi vừa nghe nói rằng bà Vương đã bị đánh, là thật hay giả vậy!”
Ngay lập tức, dì Thúy Phân đột nhiên cảm giác mình thật cao lớn.
“Được rồi, được rồi, mọi người xin hãy im lặng không được ồn ào, để từ từ tôi kể cho mọi người nghe.”
Vì vậy, trong góc này, một đám người vây quanh lại một chỗ cũng đứng xem náo nhiệt. Vẻ mặt của tất cả đều chăm chú lắng nghe câu chuyện sinh động của dì Thúy Phân về sự việc ‘kinh tâm động phách’ khi thu thập bà Vương!
Bên này náo nhiệt không ảnh hưởng chút nào đến bà Đại Lưu.
Trương Hùng đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra nên anh đã có chuẩn bị trước, giờ chỉ chờ người đến là được.
Nhưng Đại Lưu không nghĩ như vậy, điều bà ta ghét nhất là mỗi lần mọi người đánh mắng anh, nhưng anh lại luôn tỏ vẻ thờ ơ không sao cả và dùng ánh mắt vô cảm nhìn bọn họ.
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này, Đại Lưu luôn có cảm giác bị nhìn thấu. Làm cho da đầu bà ta tê dại.
“Cái tên xui xẻo c.h.ế.t tiệt này, ai cho mày dùng loại ánh mắt này nhìn tao!” Lúc này nếu có người nhìn kỹ sẽ có thể nhìn ra sâu trong đáy mắt bà ta là một sự chột dạ và áy náy. Trương Hùng nghe xong những lời này, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bà Đại Lưu đang tức giận giậm chân, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc, vừa nhìn thấy bà ta anh liền mở miệng nói câu đầu tiên.
“Chỉ có làm rất nhiều chuyện xấu, mới có thể dùng phô trương để che đậy chúng đi, đúng không mẹ!”
Một tiếng mẹ kia, gọi lên có rất nhiều nghĩa, khóe mắt Đại Lưu run run, không biết vì sao, trong lòng có chút luống cuống.
Cái đồ xui xẻo này không phải là đã biết cái gì đi, bằng không nó làm sao sẽ nói ra những lời này, không, không thể nào, chuyện này ngoại trừ bà và chồng mình, căn bản không một ai biết.
Nghĩ về điều này, Đại Lưu lại trở nên tự tin hẳn trước Trương Hùng.
“Tao không muốn nói chuyện với mày về bất cứ điều gì. Hôm nay tao đến đây chính là để đòi lại công lý cho anh hai và chị dâu của mày.” Đại Lưu nhìn thoáng qua đám người đang vây xem, rồi mở miệng nói to.
“Những người có mặt ở đây, hẳn là chứng kiến thấy cảnh đứa con bất hiếu của tôi đánh anh hai của nó. Ai có thể ra làm chứng cho tôi không!”
Vừa dứt lời, trong đám đông đột nhiên có một sự xôn xao, Đại Lưu vui mừng khôn xiết, vốn tưởng rằng sẽ có người ra tới, nhưng sự xôn xao chỉ diễn ra trong chốc lát, rồi lại im bặt đi.
Khuôn mặt già nua của Đại Lưu có chút nhịn không được, bà không ngờ rằng, ngày thường nhân duyên của bà thật sự rất tốt, nhưng bây giờ ngay cả một người đứng ra làm chứng cũng không có.
“Mẹ, mẹ làm như vầy,” lúc này, Tiểu Dương con dâu lớn của Đại Lưu, đột nhiên ghé vào tai bà nói nhỏ vài câu.
Càng nghe đôi mắt Đại Lưu càng sáng, chờ Tiểu Dương nói xong bà ta lại một lần đứng vững, sắc mặt của Đại Lưu đã nứt ra rồi, vỗ vai Tiểu Dương khen: “Nhà chúng ta chỉ có con và Tiểu Văn là người thông minh nhất!”
Ánh mắt Trương Hùng tối sầm xuống, anh dùng đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Tiểu Dương đang đứng ngoan ngoãn ở phía sau Đại Lưu.
Nhưng Tiểu Dương thậm chí còn không nhấc đầu lên, giống như một khúc gỗ. Nhưng Trương Hùng biết rằng chó cắn người sẽ không sủa, bà chị dâu này mới là người xấu xa nhất trong nhà họ Trương, bất quá giặc đến thì đánh, nước lên thì nâng nền. Anh cũng không phải là người hiền lành gì, anh hướng ánh mắt về chỗ khác, không chú ý đến Tiểu Dương nữa.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn