Thẩm Mộ Xuy nhìn đồ vật trong lòng bàn tay anh, nước mắt càng ngăn không được.
Cũng may Du Tùy che chở cô, không để camera quay lại quá nhiều.
Đến lúc này mọi người cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Dư Âm nhìn hai người, đứng bên cạnh đưa khăn giấy qua.
Du Tùy nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Dư Âm có chút lo lắng, nhỏ tiếng hỏi: “Thẩm lão sư không có sao chứ?”
Du Tùy lắc đầu, cười cười: “Không sao, xin lỗi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đạo diễn không có cách nào đành phải để Du Tùy đưa Thẩm Mộ Xuy về trước.
Sau khi hai người trở lại lều trại, Du Tùy nhìn cô gái nhỏ khóc như mặt mèo: “Ngủ Ngủ.”
Thẩm Mộ Xuy nắm áo anh: “Anh chắn camera cho em đi.”
Cô nức nở nói: “Xấu lắm, em khóc trôi hết lớp trang điểm rồi.”
Du Tùy bật cười, nghĩ bây giờ mà cô còn so đo chuyện mình có xinh đẹp hay không nữa.
Anh cong mắt cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Không sao, cho dù Thẩm lão sư của chúng ta khóc như mặt mèo thì cũng vẫn là người đẹp nhất.”
“Nói bậy.”
Thẩm Mộ Xuy hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: “Xấu muốn chết.”
“Không có.”
Du Tùy nghiêm túc nói: “Thật sự rất xinh đẹp.”
Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, không có chút nào ngượng ngùng: “Ở trong mắt anh tiểu công chúa của anh vẫn luôn xinh đẹp nhất.”
“Anh chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Khen mù quáng.”
Du Tùy dở khóc dở cười, nhéo nhéo mặt cô: “Còn khóc nữa không?”
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi: “Không khóc nữa.”
Du Tùy “Ừm” một tiếng, sờ sờ đầu cô: “Thật sự không có việc gì.”
“Thật không?”
Thẩm Mộ Xuy ngửa đầu nhìn anh: “Lúc xuống biển anh có sợ không?”
Du Tùy hơi dừng một chút, đối diện đôi mắt sáng ngời của cô thì chần chừ vài giây, sau vẫn gật gật đầu: “Có một chút.”
Thẩm Mộ Xuy ôm anh: “Em biết mà.”
Miệng cô cằn nhằn: “Cũng không biết sao đạo diễn lại bày trò xuống biển nữa, có phải ông ấy xem quá nhiều phim thần tượng rồi không, em không muốn bạn trai mình xuống biển chút nào cả.”
“Nhất định là đạo diễn xem quá nhiều phim Hàn Quốc rồi, nghĩ như vậy rất lãng mạn, nhưng trên thực tế chẳng lãng mạn chút nào.”
Đạo diễn: “???”
“…………”
Ông đang ngồi quan sát phòng livetream, yên lặng nghe Thẩm Mộ Xuy lên án.
Mà fans đang xem livetream cũng không hiểu ra sao, nhưng đại khái cũng cảm nhận được một chút không đúng.
【 tuy rằng ban đầu tui cũng cảm thấy Thẩm lão sư có hơi làm kiêu…… Nhưng bây giờ nhìn lại có phải là cô ấy quá lo lắng cho Tùy Thần hay không? 】
【fans Du Tùy ới ơi…… Tùy Thần của mấy bạn sợ nước hả? 】
【 từ từ…… các cô không nghe Thẩm lão sư có nói một câu rất nhỏ sao, nói nước là ác mộng của Tùy Thần. 】
【 ô ô ô ô Tùy Thần có sợ nước không fans chúng tôi cũng không biết, nhưng tôi nhớ hình như Tùy Thần chưa từng nhận phim có cảnh bơi lội hay xuống biển gì gì đó……. 】
【 đúng đúng đúng, Tùy Thần chưa bao giờ nhận, nhưng chúng ta chưa từng nghĩ tới anh ấy có sợ nước hay không. 】
【 ô ô ô ô đột nhiên cảm thấy tui không xứng làm một tiểu fans, đến cái này cũng không biết. 】
【 nhưng tôi cảm thấy Thẩm lão sư quá làm ra vẻ…… Có cái gì mà khóc, nếu sợ nước vậy không đi là được rồi. 】
【lầu trên không hiểu đâu, nếu Tùy Thần cùng Thẩm lão sư thật sự không đi, đợi lát nữa trên hot search chính là ‘Du Tùy Thẩm Mộ Xuy chơi đại bài, thu tiết mục không phối hợp’ hiểu hay không! Xuống nước là phối hợp tiết mục, Thẩm lão sư tất nhiên là không muốn cho Tùy Thần xuống, nhưng Tùy Thần lại không muốn bạn gái mình bị mắng, chỉ phải đi xuống. 】
【 không phải…… Tôi cảm thấy có cái gì thì phải nói ra, mọi người có thể hiểu. 】
【lầu trên lại không hiểu, một số người có thể hiểu, một số người sẽ nghĩ rằng đây là tìm cớ không đi. 】
……….
*Bản edit của team Trác chỉ đăng tại [email protected] và ramyeornm.wordpress*
Môi trường Internet chính là kém như vậy, ai cũng không có biện pháp.
Tuy rằng sau chuyện lần trước ầm ĩ trên internet, số người công kích Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy ít đi một phần, nhưng sự thật vẫn còn tồn tại không ít.
Rất nhiều người ngay lúc xảy ra chuyện sẽ nhớ kỹ, qua một thời gian lại bắt đầu ngồi trước bàn phím không thông qua não đã đưa ra những bình luận công kích.
Sau khi Thẩm Mộ Xuy rửa mặt, cảm xúc cũng khôi phục bình thường.
Cô nhìn Du Tùy từ trên xuống dưới, không có bị thương, lúc này mới yên lòng.
“Từ giờ trở đi không cho anh tới gần bờ biển nữa.”
Thẩm Mộ Xuy dặn dò: “Có nhiệm vụ cứ để em đi, cùng lắm thì chúng ta không ăn cơm chiều thôi.”
Du Tùy: “…… Không đói bụng?”
Thẩm Mộ Xuy sờ sờ bụng: “Đói thì đói, nhưng em nhịn được.”
Cô ôm Du Tùy làm nũng: “So với nhịn đói anh quan trọng hơn nhiều.”
Du Tùy cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Được, anh biết rồi.”
Anh duỗi tay xoa xoa đầu Thẩm Mộ Xuy: “Chúng ta qua bên kia nhìn xem, mọi người hẳn là còn ở bờ biển, qua đó nói một tiếng.”
Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu: “Buổi tối đi, lúc này có lẽ họ đều trở về ăn cơm rồi.”
“Cũng đúng.”
Hai người liền bắt đầu dọn dẹp chỗ bên cạnh lều trại, chuẩn bị nấu cơm.
Thẩm Mộ Xuy đùa nghịch viên ngọc trai nhỏ Du Tùy mang lên, rất là vui vẻ.
Thật ra chất lượng ngọc trai không tốt lắm, thuộc về cái loại bày bán ở bờ biển mười tệ một viên, nhưng đây là Du Tùy mang lên, Thẩm Mộ Xuy liền rất thích.
Thậm chí cô còn nghĩ kỹ lúc về nhà nên đặt ngọc trai ở chỗ nào.
“Ngủ Ngủ.”
“Dạ?”
Du Tùy nhìn cô: “Buổi tối em muốn ăn gì?”
Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ: “Thứ anh lấy về là đồ ăn đúng không, có gì trong đó vậy anh?”
Hai người thò lại gần xem, sau khi mở ra Thẩm Mộ Xuy cứng ngắc nói: “Vậy…… Ăn mì gói đi.”
Du Tùy: “……”
Thật trùng hợp là anh đã lấy được chiếc hộp tệ nhất, bên trong có mấy thùng mì gói, với mấy quả trứng gà cùng chân giò hun khói.
Cô cười mi mắt cong cong: “Cũng lâu rồi em chưa ăn mì gói, trứng gà cùng chân giò hun khói ăn với mì gói là ngon nhất.”
Du Tùy bất đắc dĩ: “Em chắc chắn chứ? Chúng ta còn có tiền, chúng ta đi ăn cái khác đi.”
“Không cần đâu.”
Thẩm Mộ Xuy ồn ào: “Ăn mì gói là được rồi.”
Đến cuối cùng hai người ăn mì gói giải quyết bữa tối.
*
Sau khi ăn cơm xong, nhiệm vụ cùng hoạt động buổi tối chính là ba cặp khách mời cùng nhau trò chuyện.
Tổ tiết mục cấp chuẩn bị một bãi đất trống gần bờ biển cho bọn họ có thể nói thoả thích.
Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy ngồi xuống, bốn người còn lại quay đầu nhìn về phía bọn họ: “Hai người vẫn ổn chứ, cơm chiều ăn gì?”
Thẩm Mộ Xuy: “Đạo diễn thật bủn xỉn, cho bọn em ăn mì gói, mọi người thì sao?”
Bối Nguyệt bật cười: “Hai người Thẩm lão sư thật thảm nha, của bọn chị là hai con cá, còn có gạo cùng rau dưa linh tinh, nhưng mà Ứng Hạo không biết nấu cơm, làm cũng không thể ăn.”
Ứng Hạo: “……Dù gì cũng tốt hơn lần trước một chút.”
Bối Nguyệt: “Đúng là vậy.”
Dư Âm bật cười: “Của tụi chị cũng đơn giản lắm, là hải sản, có tôm trong đó.”
Thẩm Mộ Xuy: “???”
Cô quay đầu, nhìn về phía đạo diễn cách đó không xa: “Đạo diễn, khác biệt như vậy có phải hơi xa không, vì sao người ta có cá có tôm, nhưng hai chúng tôi chỉ có mì gói cùng trứng gà.”
Đạo diễn buồn bã nói: “Thẩm lão sư, mới vừa nãy cô còn nói mì gói thêm trứng gà là ngon nhất, tôi cho hai người ăn ngon nhất rồi còn gì.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Hai người đấu võ mồm chọc người bên cạnh cười ha ha, đạo diễn bị Thẩm Mộ Xuy chọc cho tức thổi râu trừng mắt.
“Thẩm lão sư quá ngứa đòn.”
Thẩm Mộ Xuy: “Là đạo diễn quá đáng.”
Đạo diễn: “……Ồ.”
Những người khác nói nói cười cười, náo loạn một hồi bầu không khí cũng sinh động hẳn.
Cả đêm mọi người đón gió biển, ăn trái cây nói chuyện phiếm, rất là vui vẻ.
Sau khi tổ tiết mục có độ hot nhất định cũng không bắt buộc mấy người bọn họ phải tập trung một chỗ.
Dư Âm cùng Đinh Ngạn đi bờ biển hóng gió, Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy nhận phỏng vấn, Bối Nguyệt cùng Ứng Hạo về nghỉ ngơi trước.
Lúc đến phiên hai người phỏng vấn, Thẩm Mộ Xuy nhìn chung quanh một vòng: “Ở đây à?”
Biên đạo: “Đúng vậy.”
Thẩm Mộ Xuy kéo Du Tùy ngồi xuống, ngáp một cái.
Cô lại mệt rồi.
Thẩm Ngủ Ngủ danh bất hư truyền.
Du Tùy cúi đầu nhìn cô: “Em mệt à?”
“Một chút.”
Du Tùy bật cười, ngước mắt nhìn về phía biên đạo: “Phỏng vấn nhanh chút được không?”
Biên đạo dở khóc dở cười: “Không thành vấn đề.”
Ban đầu là hỏi mấy vấn đề thường hỏi, sau mỗi một tập thu hình đều sẽ có phỏng vấn, có đôi khi là mỗi ngày đều có.
Sau khi hỏi xong biên đạo chần chừ vài giây, nhìn về phía Du Tùy: “Xin hỏi có thể hỏi một vấn đề riêng tư không?”
Du Tùy nhướng mày cười: “Muốn hỏi chuyện sợ nước đúng không?”
Biên đạo gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô ấy nhìn về phía Thẩm Mộ Xuy: “Có tiện nói không?”
Thẩm Mộ Xuy dừng một chút, nhéo lòng bàn tay Du Tùy: “Cái này là việc tư của chúng tôi, không muốn nói lắm.”
Du Tùy nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu em.”
Anh ngẩng đầu nhìn về phía màn ảnh, cười nhẹ nói: “Chỉ là khi còn nhỏ có chút bóng ma tâm lý.”
Biên đạo sửng sốt, còn muốn hỏi nhiều hơn nhưng nhìn sắc mặt Du Tùy không ổn lắm nên cũng không tiện hỏi lại.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Du Tùy sờ sờ đầu Thẩm Mộ Xuy: “Em muốn ngủ chưa?”
“Ngủ, chúng ta đến xem chị Bối Nguyệt trở về chưa, muốn qua đi tắm rửa.”
Lều trại của bọn họ không có chỗ tắm, chỉ có thể tới biệt thự lớn chỗ Bối Nguyệt.
“Được.”
Thu hình cả ngày đến giờ này sẽ gần kết thúc.
Sau khi xuống máy bay Thẩm Mộ Xuy đã buồn ngủ lắm rồi, lúc này nằm trong lòng Du Tùy không bao lâu đã ngủ mất.
Vốn tất cả đều bình thường.
Lúc nửa đêm Thẩm Mộ Xuy đột nhiên bừng tỉnh, tay cô bị người ta nắm chặt lấy, Du Tùy liên tục lẩm bẩm “Đừng đi” “Đừng bỏ con lại……”, Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, lay lay cánh tay Du Tùy: “Du Tùy.”
“Anh Du Tùy.”
Cô khẩn trương không thôi, sốt ruột đến nổi sắp khóc.
“Anh Du Tùy.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn anh như vậy lập tức cúi đầu cắn cằm anh.
Thật lâu sau, Du Tùy mới mở mắt ra.
Hai người nhìn nhau, Du Tùy ngây ra hai giây lập tức đưa tay ôm chặt người trong lòng, thay đổi tư thế hôn xuống.
Phảng phất chỉ có như vậy, Du Tùy mới không cảm thấy bản thân cô độc.
Thẩm Mộ Xuy cảm thấy mình sắp hít thở không thông.
Hồi lâu sau Du Tùy mới buông cô ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thực xin lỗi.”
“Không sao đâu anh.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn anh: “Anh gặp ác mộng hả?”
Du Tùy “Ừm”, vẻ mặt mệt mỏi: “Mơ thấy lúc còn nhỏ.”
Anh ôm chặt người trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi anh có làm đau em không?”
“Không ạ.”
Đầu Thẩm Mộ Xuy cọ cọ ngực anh, nhẹ giọng nói: “Em biết……”
Cô lẩm bẩm: “Không sao đâu anh, Ngủ Ngủ sẽ mãi ở bên cạnh anh Du Tùy.”
Du Tùy mỉm cười, sờ sờ đầu cô: “Anh biết.”
Hai người ôm nhau một lúc lâu, Thẩm Mộ Xuy nhìn anh: “Còn muốn ngủ nữa không anh?”
“Ngủ.” Du Tùy nhìn cô: “Em đừng lo, thật ra đã rất lâu rồi anh không mơ thấy hai người họ.”
Thẩm Mộ Xuy đáp một tiếng, nhìn anh: “Có phải sau khi nhìn thấy biển anh đều nhớ tới?”
Du Tùy trầm mặc một lát: “Thỉnh thoảng có, nhưng thật ra đã lâu rồi không có.”
Thật ra anh có thể khống chế chính mình, nhưng có những ký ức đã in sâu trong lòng không phải dễ dàng quên đi như vậy được.
Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Nếu không thể khắc phục vậy chúng ta không cần miễn cưỡng.”
“Không.”
Du Tùy cúi đầu nhìn cô, hôn lên khóe môi cô: “Ngày mai chúng ta đi tàu biển chở khách chạy định kỳ thử xem.”
“Dạ?”
Du Tùy cười: “Không phải em thích sao?”
Anh nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn phấn nộn của Thẩm Mộ Xuy: “Muốn cùng em ra biển, Anh thử xem.”
Mắt Thẩm Mộ Xuy ướt ướt: “Em không cần đâu, không thể ra biển chúng ta còn có thể làm rất nhiều chuyện khác nữa.”
Du Tùy ừ một tiếng, cọ cọ chóp mũi cô: “Nhưng anh muốn cùng em làm tất cả những chuyện em muốn.”
Du Tùy từ thật lâu trước kia đã muốn thỏa mãn tất cả tâm nguyện của cô, là tiểu công chúa của anh thì làm ra vẻ tùy hứng một chút cũng có làm sao.
Anh đều thích.
Thẩm Mộ Xuy không hé răng, chỉ siết chặt tay anh thêm một chút: “Vâng ạ, vậy ngày mai đi thử xem.”
“Được.”
*
Sáng hôm sau, lúc Thẩm Mộ Xuy tỉnh lại Du Tùy đã làm xong bữa sáng.
Ăn sáng xong hai người đi về hướng tàu biển chở khách chạy định kỳ bên kia.
Lúc nhìn thấy hai người, Dư Âm vô cùng kinh ngạc: “Sao hai người tới đây?”
Thẩm Mộ Xuy chỉ chỉ Du Tùy, thực thành thật nói: “Anh ấy muốn đến xem với em.”
Dư Âm sửng sốt.
Thẩm Mộ Xuy cười khẽ, quay đầu nhìn về phía máy quay khoe khoang: “Không sai, Tùy Thần sợ nước của mọi người muốn cùng bạn gái ra biển.”
Các fan:???
Haizzza, có còn cho người ta sống nữa không vậy!!