Bên Em Tháng Đổi Năm Dời - Chương 84

Bên Em Tháng Đổi Năm Dời Chương 84
Edit & Beta: Lemon

Mấy ngày sau đó Thẩm Mộ Xuy đều vô cùng bận rộn.

Ca khúc mới cô viết cho Tiếu Lạc vô cùng được hưởng ứng, Tiếu Lạc vốn điển trai lại còn hát hay, cộng thêm chất giọng đặc biệt, hơn nữa hiện tại rất nhiều cô gái thích loại hình này.

Lý Lộ cũng khen ngợi Thẩm Mộ Xuy: “Mắt nhìn người của em rất tốt đó.”

Thẩm Mộ Xuy nhìn số lượt xem trên internet, nhướng mày: “Đó là tất nhiên, mắt nhìn người của em sẽ không sai.”

Cô cười, khóe môi cong cong nói: “Lát nữa em đi ra ngoài ăn một bữa cơm.”

“Với ai?”

Lý Lộ tò mò hỏi.

Thẩm Mộ Xuy chán nản nhìn chị, thở dài một hơi nói: “Với học trưởng Cố.”

Lý Lộ: “……”

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, chị chậc một tiếng hỏi: “Không sợ Du Tùy ăn giấm hả?”

Chị thăm dò hỏi: “Ngoại trừ học trưởng Cố thì còn ai nữa không?”

Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Không biết.”

Nghe vậy, Lý Lộ ngược lại là có chút hết chỗ nói rồi.

Chị nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Xuy: “Không biết mà em còn đi?”

Thẩm Mộ Xuy thở dài một hơi, giải thích nói: “Em hỏi tới thì học trưởng Cố nói lảng sang chuyện khác, hơn nữa anh ấy nói muốn bàn với em chuyện đi luân diễn, em từ chối cũng không tốt, còn nói có đồ thầy gửi từ nước ngoài về cho em.”

Thật ra Thẩm Mộ Xuy không muốn đi ăn bữa cơm này.

Từ sau khi công khai tình yêu, không chỉ Lục Tâm Nghi tới hỏi, Cố Thiên Khung cũng hỏi, còn có rất nhiều bạn học ở nước ngoài cũng không biết từ đâu nghe được tin, đều sôi nổi hỏi cô chuyện yêu đương.

Thậm chí còn có người nói vì sao không cân nhắc ở bên cạnh Mẫn Tử Ngang, Thẩm Mộ Xuy cạn lời, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích mình không có ý gì với Mẫn Tử Ngang, người cô thích chỉ có thể là Du Tùy.

Đến cuối cùng cô cũng mặc kệ mọi người tin hay không, dù sao cũng lười nhiều lời.

Thật ra cô không hiểu Mẫn Tử Ngang kiên trì cái gì, là không theo đuổi được cô nên trong lòng không cam tâm? Cô không hiểu.

Rõ ràng từ đầu tới cuối cô chưa bao giờ thể hiện điều gì khiến cho Mẫn Tử Ngang hiểu lầm cả.

Lý Lộ gật gật đầu, nhìn cô: “Hay để chị đi với em?”

Hai mắt Thẩm Mộ Xuy sáng rực lên, Lý Lộ lại tạt cho cô gáo nước lạnh: “Không được nga, ngày mai Tiếu Lạc có hoạt động, chị phải đi tham dự cùng cậu ấy.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

“Em tìm Cố Thư đi.”

Thẩm Mộ Xuy “Ồ” một tiếng, ủ rũ nói: “Không biết Cố Thư có thể đi cùng hay không.”

“Có ý gì?”

“Cậu ấy cùng đối tượng đang chơi trò cầm tù play.”

Lý Lộ nghẹn họng, biểu hiện kinh ngạc không thôi nhìn Thẩm Mộ Xuy một lúc lâu, duỗi tay vỗ lưng cô răn dạy: “Nói hươu nói vượn gì đó, chị đi đây, em chú ý một chút đó.”

“Vâng.”

Lý Lộ đi rồi, Thẩm Mộ Xuy vuốt di động vừa định nhắn tin cho Cố Thư, Cố Thư đã điện thoại sang trước.

“Ngủ Ngủ Ngủ Ngủ, mau tới giải cứu tớ, tớ đang ở đường xxx, di động chỉ còn 3% pin, cậu tới nhanh nhanh đi!”

*

Chờ Thẩm Mộ Xuy chạy tới địa chị Cố Thư nói, cô trừng to mắt nhìn người trước mặt.

“Cậu…… Sao lại thế này?”

Cố Thư nhanh chóng bò lên trên xe, thúc giục cô: “Chạy nhanh lên, nhanh lên.”

Thẩm Mộ Xuy nghẹn họng.

Một hồi lâu sau, Cố Thư mới lời ít mà ý nhiều kể lại tình cảnh của mình.

Cô chính là từ trong nhà chạy ra, vì né tránh Cố Duyên Tu.

Đối với chuyện này Thẩm Mộ Xuy không thể không ôm quyền tỏ vẻ bội phục.

“Bây giờ đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, tớ đi với cậu Cố Duyên Tu không dám làm gì đâu.”

“……”

Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười, liếc cô ấy: “Hoá ra cậu xem tớ là lá chắn.”

“Đó là tất nhiên, chị em tốt có nạn cùng chịu.”

Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Được thôi, đi chỗ này với tớ.”

“Đi đâu.”

“Ăn cơm.”

Lúc hai người đến nhà hàng, bên trong quả nhiên không chỉ có một mình Cố Thiên Khung. Suy xét đến thân phận Thẩm Mộ Xuy, Cố Thiên Khung còn cố ý bao một phòng riêng.

Lúc nhìn thấy Cố Thư đi vào chung Thẩm Mộ Xuy, anh ngoài ý muốn nhướng mày: “Vị này là?”

Thẩm Mộ Xuy khẽ cười: “Học trưởng Cố, đây là Cố Thư bạn của em, đúng lúc cậu ấy tìm em có chút việc nên em dẫn cậu ấy tới đây luôn, hy vọng Cố học trưởng đừng để ý.”

Cố Thiên Khung lắc đầu: “Không đâu.”

Anh cười khẽ một tiếng, chỉ vào Mẫn Tử Ngang nói: “Trước phải xin lỗi em một tiếng, là Tử Ngang muốn gặp em.”

Thẩm Mộ Xuy nhướng mày, hiểu rõ cười: “Không có việc gì, nhưng lần sau hy vọng học trưởng Cố có thể nói thẳng.”

Cố Thiên Khung xấu hổ cười.

Mẫn Tử Ngang đứng dậy đi tới, nhìn về phía Thẩm Mộ Xuy: “Xin lỗi.”

Cố Thư đứng bên cạnh nhìn sắc mặt Thẩm Mộ Xuy, cười cười: “Xin lỗi gì cứ, nếu đã tới rồi học trưởng Cố mời khách đúng không?”

Cô ấy mỉm cười nói: “Đùng lúc tôi với Ngủ Ngủ cũng chưa ăn cơm.”

Cố Thiên Khung vội vàng nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, hai cô gái muốn ăn gì cứ gọi tự nhiên.”

Một bữa cơm xấu hổ, Thẩm Mộ Xuy nhưng thật ra lại không thấy xấu hổ, cô vùi đầu ăn cơm của mình, thỉnh thoảng còn nhắn tin cho Du Tùy nói món nào ngon món nào không ngon.

Cố Thư ở một bên điều tiết không khí: “Cậu nhắn tin với ai vậy?”

“Du Tùy đó.”

Cố Thư chua chua nói: “Ăn một bữa cơm mà thôi, các cậu có thể đừng ngọt ngấy như vậy hay không? Cơm nước xong rồi nhắn không được sao?”

“Không được.”

Thẩm Mộ Xuy nói thẳng: “Du Tùy đóng phim bận lắm, giữa trưa ăn cơm mới có chút thời gian, bọn tớ phải nhân chút thời gian này nhắn tin với nhau.”

Cố Thiên Khung: “……”

Anh nhìn Thẩm Mộ Xuy, lại nhìn sang Mẫn Tử Ngang, haizz.

“Mộ Xuy.”

“Dạ?” Thẩm Mộ Xuy không hiểu nhìn anh: “Sao vậy học trưởng Cố?”

Cố Thiên Khung bất đắc dĩ cười: “Không có gì, anh ăn xong rồi, muốn ra ngoài đi dạo một lát.”

Không tới một hồi Cố Thư cũng lấy cớ rời đi.

Tay đang cầm đũa của Thẩm Mộ Xuy dừng một chút, trả lời tin nhắn cuối cùng cho Du Tùy mới ngẩng đầu nhìn Mẫn Tử Ngang.

Cô mím môi, mở miệng gọi: “Học trưởng Mẫn.”

Mẫn Tử Ngang gật đầu: “Em nói trước đi.”

Thẩm Mộ Xuy nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Tôi hy vọng lần sau có chuyện gì học trưởng Mẫn cứ trực tiếp tìm tôi, không nên làm phiền những người khác, quá xấu hổ.”

Mẫn Tử Ngang nhìn cô: “Trực tiếp tìm em sẽ tới sao?”

“Nếu là chuyện công việc đương nhiên sẽ, nhưng nếu là việc tư ——” cô tạm dừng vài giây, bổ sung nói: “Tôi nghĩ tôi và học trưởng Mẫn không có chuyện tư gì cần nói.”

Cô nói thẳng: “Rất cảm ơn học trưởng Mẫn đã thích cùng thưởng thức, nhưng thực xin lỗi, tôi sẽ không thích anh, cho dù là hiện tại hay là tương lai đều không thể, hy vọng học trưởng Mẫn sớm từ bỏ đi, tìm một cô gái thích mình.”

“Sao em chắc chắn như vậy?”

Thẩm Mộ Xuy cười, khóe môi cong lên: “Bởi vì tôi đã thích anh ấy mười mấy năm.”

Cô nghiêm túc nói: “Ngoại trừ người nhà trong lòng tôi không ai có thể thay thế vị trí của anh ấy——” Cô nói rõ ràng: “Hẳn là nói Du Tùy cũng là người nhà của tôi, chúng tôi đời này đều sẽ không tách ra.”

Mẫn Tử Ngang nhìn người trước mặt, tựa hồ chưa bao giờ nghĩ tới cô lại kiên định tới mức này.

Trong ánh mắt cô tràn đầy mong đợi cùng kiên định, phảng phất như lúc nhắc tới người kia sẽ không còn gì khiến cô buồn phiền nữa.

Anh ta im lặng một lúc lâu, mới hỏi: “Chắc chắn như vậy?”

“Đương nhiên.”

Thẩm Mộ Xuy nói: “Còn nữa, tôi không cảm thấy học trưởng Mẫn thật lòng thích tôi, có thể là vì cảm giác ham muốn chinh phục cho nên mới cảm thấy không phải tôi thì không thể. Đi ra ngoài nhìn xem, trên thế giới này còn có rất nhiều người ưu tú hơn tôi xinh đẹp hơn tôi, chúc học trưởng Mẫn tương lai hạnh phúc.”

Cô nghiêng đầu nhìn người lặng lẽ xuất hiện ở cửa, cười nhạo một tiếng: “Còn chúng ta, tôi cảm thấy vẫn là không cần gặp lại thì tốt hơn, bạn trai tôi sẽ ghen, cũng hy vọng học trưởng Mẫn sớm từ bỏ.”

“Tôi nói xong rồi, đi trước đây.”

Nói xong, Thẩm Mộ Xuy cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Bóng dáng tiêu sái, căn bản không lưu một chút tình cảm.

Chờ lúc Cố Thiên Khung trở lại phòng bao, Mẫn Tử Ngang vẫn ngồi nguyên vị trí cũ.

Anh sờ sờ chóp mũi, có chút ngượng ngùng: “Bỏ cuộc chưa?”

Không đợi Mẫn Tử Ngang trả lời, Cố Thiên Khung liền nói: “Kỳ thật Mộ Xuy hiện tại khá tốt, tớ cảm thấy…… Không cần cưỡng cầu làm gì, cô ấy rất hạnh phúc.”

Mẫn Tử Ngang không hé răng.

Rất lâu sau, anh ta mới nhìn về phía Cố Thiên Khung: “Uống rượu với tớ đi?”

Cố Thiên Khung: “……”

*

Sau khi đi ra khỏi phòng bao, Cố Thư nhịn không được giơ ngón tay cái với Thẩm Mộ Xuy.

“Vừa nãy cậu lợi hại thiệt đó, một chút mặt mũi cũng không thèm cho Mẫn Tử Ngang.”

Thẩm Mộ Xuy liếc cô ấy: “Anh ta nhiều lần nhờ Cố Thiên Khung hẹn tớ ra, quá tam ba bận, tớ còn chừa mặt mũi lại cho anh ta làm gì?”

Lúc thấy Mẫn Tử Ngang cũng tới cô không quay đầu chạy lấy người đã nể tình lắm rồi.

Cố Thư bật cười, vỗ vỗ bả vai cô: “Làm vậy là đúng, tớ thấy sắc mặc Mẫn Tử Ngang vừa rồi hẳn là anh ta sẽ không làm phiền cậu nữa đâu.”

Cố Thư không hiểu: “Cậu nói xem rốt cuộc anh ta kiên trì cái gì?”

“Lòng tự trọng.” Thẩm Mộ Xuy nói: “Bọn họ cho rằng tớ không biết, thật ra đám người bọn họ trước kia từng đánh cuộc, đánh cuộc Mẫn Tử Ngang khi nào có thể theo đuổi được tớ.”

Cố Thư: “……”

Cô ấy thắt dây an toàn, vội vàng nói: “Loại người này sớm nên cắt đứt liên hệ thì tốt hơn.”

“Ừm, nếu không phải Cố Thiên Khung từng giúp tớ rất nhiều lần tớ đã sớm ném mặt chạy lấy người rồi.”

Nhưng mà sau hôm nay, cô nghĩ không chỉ có Mẫn Tử Ngang sẽ không đến tìm cô nữa, Cố Thiên Khung hẳn là cũng ngại đến tìm.

Thẩm Mộ Xuy nghĩ, tâm trạng đột nhiên tốt hơn.

“Đi thôi, mời cậu ăn đồ ngọt.”

“OK.”

“Du Tùy khi nào trở về?”

“Một ngày trước năm mới mới nghỉ.”

“…………”

*

Một ngày trước năm mới đoàn phim mới nghỉ, buổi tối trước khi nghỉ đạo diễn Tần ghét bỏ nhìn Du Tùy lên xe.

“Cậu quay cả ngày rồi bây giờ còn muốn lái xe về?”

“Ừm.”

Đạo diễn Tần không còn gì để nói: “Ở lại thêm một buổi tối thì có làm sao đâu?”

Du Tùy cười khẽ một tiếng: “Có sao đấy.”

Anh dừng một chút, nghĩ tới tối hôm qua tiểu công chúa làm nũng với mình, dừng một chút nói: “Nhưng tôi muốn về nhà sớm một chút.”

Về nhà với tiểu công chúa của anh.

Đạo diễn Tần không hiểu suy nghĩ những người trẻ tuổi bây giờ, ghét bỏ vẫy vẫy tay nói: “Vậy cậu chú ý an toàn, đường ban đêm không dễ lái, tới chỗ nhớ nhắn cho tôi một tiếng.”

“Biết rồi.”

Tiền Bằng vốn muốn ở lại với Du Tùy, nhưng sắp ăn tết, Du Tùy cũng có thể tự lo liệu được liền cho đám Triệu Khang cùng Tiền Bằng đều nghỉ tết hết.

Để lại anh một mình ở đoàn phim.

Từ chỗ đoàn phim lái xe về nhà tuy rằng có chút xa, nhưng đối với một lòng một dạ đều ở nhà thì còn tốt hơn.

Bóng đêm làm bạn, gió thổi bên tai, còn có một lòng nhớ thương cô gái của anh.

Lúc Du Tùy đến bãi đỗ xe đã là bốn giờ sáng, anh cúi đầu nhìn thời gian, thừa dịp lúc trong thang máy nhắn tin báo bình an cho mọi người.

Du Tùy trước sang nhà Thẩm Mộ Xuy, ngoài ý muốn không nhìn thấy người đâu.

Anh nhíu mày quay về nhà mình, lúc nhìn thấy cô gái nhỏ đang nằm trên giường của anh trái tim liền mềm nhũn.

Trong lúc mơ màng, Thẩm Mộ Xuy cảm giác mặt mình ướt ướt, cô nhíu mày, theo bản năng muốn đẩy ra, cổ tay lại bị người nắm lấy.

“Anh đây.”

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Cô mơ màng một hồi, bỗng nhiên mở to mắt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt: “Sao anh lại——ưm——”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận