Bên Em Tháng Đổi Năm Dời - Chương 25

Bên Em Tháng Đổi Năm Dời Chương 25
Editor: Kiwi

Beta: Ume

Trên trường đua ngựa rộng lớn, những người gần đó đều có thể nhìn thấy cảnh... Du Tùy kéo Thẩm Mộ Xuy lên ngựa.

Ban đầu nơi hai người họ đứng là nơi đông đúc nhất.

Tư thế lên ngựa tiêu sái thoải mái này, cũng như "khí chất bạn trai" của Du Tùy hoàn toàn khiến những người xung quanh phải ngoái nhìn.

Cố Thư nghẹn họng, chớp chớp mắt: "Trâu bò quá đi!"

Tưởng Chu "chậc" một tiếng ở một bên thở dài xúc động: "Lấy sự đẹp trai ra đùa giỡn chỉ có đàn ông chó mới làm."

Thịnh Úc: "... Sao lại cho cậu ta cơ hội thể hiện chứ?"

Nhân viên một bên: “Tùy Thần không hổ là Tùy Thần.”

- ------------

Mọi người đều vô thức ngước mắt lên nhìn họ, trong mắt thể hiện các loại cảm xúc khác nhau.

Về phần hai người trên lưng ngựa... Thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

Sau khi lên ngựa, Thẩm Mộ Xuy ngẩng đầu liền nhìn thấy được bầu trời rộng lớn, vốn trại ngựa chiếm diện tích lớn, hơn nữa chủ trại ngựa cũng không thiếu tiền nên xung quanh sửa sang giống như thảo nguyên.

Mặc dù là mùa hè nhưng nơi ngựa dẫm qua đều có cỏ xanh.

Ban đầu Thẩm Mộ Xuy có hơi sợ, nhưng sau khi đi được một đoạn loại cảm giác này từ từ tan biến, thay vào đó là... một cảm giác nói không nên lời.

Cô và Du Tùy… hình như có chút gần quá.

Trên cơ bản lưng Thẩm Mộ Xuy đều dựa lên ngực Du Tùy, đầu cũng thỉnh thoảng vì xốc ngựa mà đụng phải mặt anh.

Ngực người đàn ông phía sau nóng rực, hô hấp cũng nóng bỏng, mơ hồ có một loại cảm giác ái muội.

Cô dừng lại một lát, đột nhiên không thoải vặn vẹo.

Vừa động đậy giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến bên tai: "Em động đậy cái gì?"

Thẩm Mộ Xuy: "..."

Cô cứng người, đầu óc ngay lập tức hiện ra những suy nghĩ sâu xa.

——Động đậy cái gì?

Mấy từ này hợp lại với nhau có hàm nghĩa sâu xa.

Nghĩ đến đây cô đột nhiên ho khan.

Lên mạng là một sai lầm, xen lẫn trong fans càng thêm sai lầm!!!

"Em không..." Thẩm Mộ Xuy hít một hơi thật sâu.

Du Tùy cúi đầu nhìn người ngồi trước: "Không gì?"

Thẩm Mộ Xuy nói không nên lời, ngẩng đầu nhìn trời: "Không nhúc nhích."

Du Tùy: "..."

Không hiểu sao, anh nhìn Thẩm Mộ Xuy như nghĩ tới cái gì đó.

Anh nhướng mày, thấp giọng hỏi: "Ý của câu này là gì?"

"gì chứ?"

Du Tùy bình tĩnh hỏi: "Em kích động như vậy."

Thẩm Mộ Xuy: "..."

Cô khó khăn trả lời: "Em kích động hồi nào!"

Không phải chỉ ho hai tiếng thôi sao!! Còn không phải anh... nói mấy lời hổ báo! Cô thực sự đã đọc rất nhiều bình luận của fans nên mới suy nghĩ nhiều như thế.

Du Tùy "Ừm", nhẹ giọng nói: "Hiện tại rất kích động."

"..."

Thẩm Mộ Xuy trong tích tắc im lặng như gà.

Một lúc sau, cô kéo dây cương, thấp giọng hỏi: "Tư thế vừa rồi... sao anh làm được?"

"Tư thế nào?"

“Lên ngựa.” Thẩm Mộ Xuy theo bản năng nghiêng đầu: “Tay anh sao lại khỏe như vậy?

Du Tùy sững người trong giây lát, dở khóc dở cười: "Anh học lúc đóng phim cổ trang."

"Ồ."

Thẩm Mộ Xuy nhíu mày: "Bô phim nào có cảnh như vậy?"

Cô chút nữa phải quay về xem mới được, rốt cuộc người phụ nữ nào được hưởng đặc quyền này đầu tiên!!

Du Tùy nhướng mày, nghe rõ tiếng lẩm bẩm của cô: "Không có."

"Không có?"

"Ừm."

"Lúc nãy anh mới nói luyện được lúc đóng phim cổ trang mà?."

Du Tùy bất lực, giải thích: "Ý anh là kỹ thuật cưỡi ngựa được đào tạo khi anh đóng phim cổ trang. Còn việc kéo em lên ngựa——"

Anh dừng lại một chút, nói thêm: "Đây là lần đầu tiên."

Nghe vậy Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra.

Lông mi của cô run lên, nhìn xuống bàn tay đang để trước mặt mình, lúc này hai tay hai người đang kéo dây cương, nhưng chẳng qua là một người ở phía trước một người ở phía sau.

Du Tùy... như là hoàn toàn ôm cô vào lòng.

Nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh, cắn môi nhìn rồi hít sâu một hơi: "Ra vậy."

Vừa dứt lời, Du Tùy đang muốn nói thì có người đột nhiên cưỡi ngựa dừng lại bên cạnh hai người.

"Du Tùy!"

Hai người quay đầu lại.

Chính là Trần Bá Ích đã lâu không gặp.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Mộ Xuy, Trần Bá Ích cười nhạt, "Cô Thẩm, đã lâu không gặp."

Thẩm Mộ Xuy gật đầu: "Đã lâu không gặp."

Trần Bá Ích nhướng mày nhìn Du Tùy: "Đua không?"

Du Tùy nhíu mày: "Không được."

Trần Bá Ích: "..."

Anh ta cứng ngắc, không ngờ Du Tùy lại không cho anh ta mặt mũi như vậy.

Nhìn vẻ mặt của anh, Du Tùy bình tĩnh giải thích: "Hiện tại không tiện."

Trần Bá Ích mở miệng định thuyết phục, Thịnh Úc và Tưởng Chu đã đi tới.

"Sao lại náo nhiệt như vậy."

Thịnh Úc huýt sáo: "Trần tiểu thiếu gia cũng ở đây à, đến lúc nào thế?"

Trần Bá Ích liếc Thịnh Úc cười cười: "Tới sớm hơn các anh một chút."

Tưởng Chu kéo dây cương: "Chuyện gì thế?"

Trần Bá Ích cau mày: "Tôi muốn đua với Du Tùy."

“Có lẽ là không được rồi.” Tưởng Chu cười nói: “Du Tùy hôm nay hẳn là sẽ không có thời gian đua với cậu đâu.”

Trần Bá Ích: "..."

“Đi thôi, đua với chúng tôi.” Thịnh Úc nói xong, đột nhiên “giá” một tiếng.

Trong giây tiếp theo, mấy con ngựa vốn đang chậm rì rì đi bên cạnh ngựa Thẩm Mộ Xuy đột nhiên chạy như bay, trong giây lát đã biến mất trước mặt bọn họ.

Cảm nhận được tốc độ lướt qua cô quay lại nhìn Du Tùy: "... Sao anh không đua với bọn họ?"

Du Tùy liếc cô một cái: "Ném em xuống rồi đi thi à?"

Thẩm Mộ Xuy đề nghị: "... Anh có thể để em ở đó."

“Ừ.” Du điều chỉnh hướng đi của ngựa, đi về phía giọng điệu bình tĩnh nói: “Anh không muốn”.

Anh không muốn, cuối cùng là anh không muốn đặt cô xuống hay không muốn đấu. Thẩm Mộ Xuy không hỏi.

Có một số điều không cần phải nói ra.

Cô biết Du Tùy muốn nói cái gì, vậy là đủ.

Cố Thư lao nhanh một vòng trở về, chỉ thấy Thẩm Mộ Xuy đang ngồi trên ghế nghịch điện thoại.

Cô ấy liếc nhìn xung quanh, đẩy cánh tay cô: "Du Tùy đâu?"

Thẩm Mộ Xuy không còn gì để nói: "Sao cậu mới vừa về liền hỏi về Du Tùy thế?"

Cố Thư nhìn cô trêu chọc: "Cậu nghĩ sao."

"..."

Thần Mộ Xuy cho cô ấy một ánh mắt khinh bỉ.

Cố Thư kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô, vẻ mặt nhiều chuyện: "Nào, tớ sẽ phỏng vấn đại mỹ nhân một chút."

"Phỏng vấn cái gì?"

Thẩm Mộ Xuy nhấp một ngụm nước trái cây, nhìn cô nàng bằng ánh mắt ghét bỏ.

Cố Thư tươi cười, tinh nghịch chớp mắt nhìn cô: "Phỏng vấn cảm giác hai người cưỡi ngựa cùng nhau, có loại cảm giác làm bạn với hồng trần của chúng ta, sống tiêu sái hay không?"

Thẩm Mộ Xuy: "..."

"Còn có cái kia... Cậu còn nhớ Hoàn Châu cách cách không?"

Thần Mộ Xuy chớp mắt: "Phiên bản nào?"

"Tân Hoàn Châu cách cách."

"Chưa từng xem."

Cố Thư nghẹn họng, chỉ vào cô nói: "Không theo trào lưu gì cả. Cậu ở nước ngoài xem được bộ phim truyền hình nào?"

Thẩm Mộ Xuy: "... Tớ chưa từng xem, có gì sai không?"

"Không" Cố Thư mỉm cười, thần bí lấy điện thoại ra bấm vào Weibo: "Vì cậu chưa xem nên tớ giới thiệu cho cậu xem một bộ phim truyền hình Trung Quốc Quỳnh Dao đích thực."

"???"

Năm phút sau, Thẩm Mộ Xuy phun ra một ngụm nước trái cây.

Lúc Du Tùy từ trong nhà ăn bưng trái cây tới liền nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh ánh nước.

"Chuyện gì vậy?"

Thẩm Mộ Xuy cứng đờ, lúc thấy anh mặt càng đỏ hơn.

"Đợi đã."

Cô giơ tay với Du Tùy.

"Anh đừng tới đây."

Du Tùy: "...".

Thẩm Mộ Xuy khó khăn đứng lên khỏi ghế, nhanh chóng nói: "Em đi vệ sinh."

Nói xong, cô liền chạy nhanh như gió, nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của mọi người.

Mà Cố Thư ở một bên nhìn cô, cười đến vỗ bàn.

"Ngủ Ngủ! Chờ tớ với."

Du Tùy ngẩn ra, nhìn Thịnh Úc cũng đang sững sờ, hỏi: "Bọn họ làm sao vậy?"

Thịnh Úc: "... Tôi cũng muốn biết lắm."

Hắn vừa mới trở về, vừa đi vào liền thấy đại mỹ nhân sặc nước trái cây, ho khan không ngừng, còn thủ phạm thì cười đến run rẩy.

Sau đó—— Là một màn vừa rồi.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Thịnh Úc xua tay: "Mặc kệ hai cô ấy đi, con gái luôn có lúc khó hiểu."

Du Tùy: "... Ừm."

Sau khi rời khỏi trường đua ngựa, Thẩm Mộ Xuy âm thầm gạch bỏ từ "cưỡi ngựa" khỏi cuộc đời mình.

Từ nay, chắn chắn từ đó sẽ được đưa vào danh sách đen của cô.

Cô thậm chí còn đăng lên vòng bạn bè.

[Thẩm Mộ Xuy: Tôi sẽ không bao giờ cưỡi ngựa ngữa】

Cố Thư: Hahahahahahahaha x 1000000.

Thịnh Úc:??? hôm nay Tiểu Cố bị điên rồi sao.

Tưởng Chu: Có chuyện gì vậy tiểu công chúa, cùng cưỡi ngựa với Tùy thần không vui sao?

Trần Bá Ích: Quan tâm cái gì? Lần sau có thể cùng nhau đi chơi những thứ khác.

Lục Tâm Nghi: Ầy! Mộ Xuy, tớ sắp về Trung Quốc rồi!!

Thẩm Tinh Châu: Chị ơi! Sao chị không gọi em đi chung! Rốt cuộc em còn là đứa em trai thân yêu nhất của chị hay không!!

Mẹ: Sao? Con bị ngã à?

Mẫn Tử Ngang: Gần đây có rảnh không?

...

Ngồi trong xe, Thẩm Mộ Xuy nhìn thấy bình luận của Cố Thư liền phớt lờ.

Sau khi vuốt xuống nhìn thấy bình luận của Mẫn Tử Ngang... Thẩm Mộ Xuy dừng một lát.

Cô còn đang suy nghĩ điện thoại đã rung lên.

Cô thoát ra, thấy là tin nhắn từ Mẫn Tử Ngang và mọi người trong vòng bạn bè nhắn tin hỏi thăm.

Suy nghĩ một chút, Thẩm Mộ Xuy trả lời: [Có chuyện gì sao? 】

Mẫn Tử Ngang: [Thời gian tới anh sẽ trở lại trường, nếu tiện em có thể dành thời gian cùng mọi người dùng một bữa cơm không? 】

Thẩm Mộ Xuy nghĩ một lúc: [Mọi người? Thiên Khung bọn họ cũng đi cùng à? 】

Mẫn Tử Ngang [Đúng vậy】

Thẩm Mộ Xuy nhíu mày suy nghĩ.

Nếu chỉ có một mình cô và Mẫn Tử Ngang, cô chắc chắn sẽ từ chối không do dự, nhưng nếu có thêm người khác… cô cần phải suy nghĩ thêm.

Dù sao bọn họ cũng không phải là người xa lạ, cũng không thể không nể mặt.

Đang suy nghĩ, Du Tùy đột nhiên hỏi:

"Sao em lại thở dài?"

Thẩm Mộ Xuy mím môi nhìn Du Tùy: "Đang suy nghĩ một chuyện."

"Hửm?"

Thẩm Mộ Xuy gãi đầu, thấp giọng hỏi: "Không sao, em có thể tự thông suốt."

Du Tùy không ép buộc cô, nhẹ giọng nói: "Nếu không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa."

“Em biết rồi."

Thẩm Mộ Xuy nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vươn tay xoa xoa mặt, một lúc lâu mới cầm điện thoại trả lời: [Được rồi, chọn thời gian và địa điểm rồi nói cho tôi biết. 】

Sau khi trở về cô đột nhiên im lặng.

Đặt điện thoại xuống, Thẩm Mộ Xuy híp mắt, muốn nghỉ ngơi một lát.

Nhưng lúc nhắm mắt lại cô không khỏi nghĩ đến một số chuyện trước kia.

Trên thực tế, cô, Mẫn Tử Ngang và Cố Thiên Khung rất thân thiết. Lúc Thẩm Mộ Xuy vào học viện âm nhạc, lần đầu quen biết Cố Thiên Khung, một thiếu niên có thiên phú dương cầm giống như cô, sau đó thông qua Cố Thiên Khung quen biết bạn học cùng lớp Mẫn Tử Ngang.

Vì đều là người Trung Quốc nên ở nước ngoài họ có thể coi là cùng một nhóm, mọi người thường tụ tập cùng nhau ăn tối trò chuyện, mỗi tháng thỉnh thoảng mới gặp nhau một hai lần, có việc gì cần giúp đỡ thì mọi người cũng nhiệt tình giúp.

Dần dần, Thẩm Mộ Xuy cần một người bạn cùng chơi piano.

Khi đó, Mẫn Tử Ngang đã chủ động hợp tác với cô, nhưng Thẩm Mộ Xuy cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì lúc đó anh ta không có biểu hiện gì khác thường.

Vì Cố Thiên Khung đã có phong cách chơi đàn của riêng mình nên không cùng phối hợp với cô.

Vì thế, cô và Mẫn Tử Ngang ngày càng trở nên ăn ý, thậm chí mức độ ăn ý còn vượt qua cô và Cố Thiên Khung.

Thẩm Mộ Xuy nghĩ, nếu không có chuyện đó cô và Mẫn Tử Ngang vẫn còn là một đôi ăn ý.

Tất nhiên, trên thế giới này không có từ ‘nếu’.

Tám giờ tối cả thành phố đã sớm lên đèn.

Thẩm Mộ Xuy tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đến rồi à?”

Giọng nói trầm thấp của Du Tùy truyền đến: "Ừ, vừa mới tới."

Thẩm Mộ Xuy không nói gì, dụi dụi mắt: "Sao anh không gọi em."

Du Tùy mỉm cười vươn tay xoa đầu cô: “Thấy em ngủ ngon quá.” Anh nâng cằm chỉ: “Người đại diện của em vừa gọi đến, anh cúp máy cho em”.

Thẩm Mộ Xuy "À"một tiếng, cầm điện thoại lên nhìn một cái: "Hẳn là không có chuyện gì quan trọng. Em sẽ gọi lại cho chị ấy sau."

"Em đói không?"

Thẩm Mộ Xuy hai mắt sáng ngời, vui mừng nhìn anh: "Đói ạ!"

Thẩm Mộ Xuy nhìn cô, sủng nịch xoa chóp mũi cô: "Xuống xe, trở về ăn cơm."

"Được."

Thẩm Mộ Xuy cảm thấy nhìn người mình thích sẽ kích thích ham muốn thèm ăn

Ít nhất là đối với cô.

Cả ngày hôm nay, cô thực sự đã ăn quá nhiều.

Về nhà thay quần áo, nhân tiện gọi lại cho Lý Lộ, Thẩm Mộ Xuy đi sang nhà đối diện.

"Em gọi xong chưa?"

"Rồi."

Thẩm Mộ Xuy trợn to hai mắt nhìn Du Tùy: "Người đại diện của em nói chúng ta cùng nhau tham gia một chương trình tạp kỹ, anh biết không?"

Để quảng bá <Tiếng ca hay nhất>.

Du Tùy gật đầu: "Anh có nghe Triệu Khang nói."

Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy tỏ ra khá thích thú: "Em rất thích chương trình đó."

Du Tùy liếc cô một cái: "Ừm."

Khóe miệng Thẩm Mộ Xuy nhếch lên, khóe mắt cong cong nhìn Du Tùy.

"Anh biết rồi em cũng muốn nói."

Du Tùy cười cười, dịu dàng nhìn cô: "Ăn mì đi."

"Vâng."

Vài ngày sau, cả Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy đều bận rộn.

Du Tùy phải bắt đầu chuẩn bị quay phim, mà người nhàn rỗi như Thẩm Mộ Xuy cũng bận rộn viết ca khúc mới.

Vào sáng thứ bảy, Thẩm Mộ Xuy người đã ở lại cả đêm, cuối cùng cũng ra khỏi phòng thu âm.

Lý Lộ nhướng mày nhìn cô: "Hài lòng rồi à?"

Thẩm Mộ Xuy tuy mệt mỏi nhưng hai mắt vẫn sáng ngời: "Vâng!"

Cuối cùng cũng hài lòng, cô chịu đựng mấy đêm cuối cùng cũng cho ra ca khúc làm cô hài lòng.

"Vậy em có thể bắt đầu tuyên truyền chưa?"

Lý Lộ có chút hưng phấn: "Em có biết bài hát gần nhất của em cũng đã gần một năm rồi không!"

Một ca sĩ mỗi năm chỉ ra một ca khúc có thể nói là rất “khó sống”. Nhưng Thẩm Mộ Xuy có rất nhiều fans hâm mộ, cho dù cô phát hành chậm vẫn có rất nhiều người yêu mến cô.

Trên Weibo của nữ ca sĩ Niên Niên có gần cả ngàn tin nhắn hối ra bài hát mới.

Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười, gật đầu: "Để em đăng lên Weibo."

"Ok."

Lý Lộ trêu chọc: "Tài khoản đã đăng nhập trên máy tính rồi. Cô gái Niên Niên cuối cùng cũng đăng Weibo mới! Chúc mừng!!"

Niên Niên-một ca sĩ bí ẩn xuất hiện cách đây 5 năm.

Cô ấy không ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào, chỉ ra các bài hát, nói cô ấy là ca sĩ mạng hay gì cũng được, tóm lại... cô ấy là một ca sĩ rất cá tính.

Tiếng hát ngọt ngào động lòng người, lời bài hát bộc trực tươi đẹp nhưng từng lời từng chữ đều ẩn chứa ý nghĩa sâu xa khó tả khiến người ta yêu thích.

...

Thẩm Mộ Xuy cảm thấy rất hạnh phúc.

Cô bỏ qua lời chế giễu của Lý Lộ, chạy về phòng làm việc vui vẻ đăng Weibo.

Đến tối Lý Lộ nói với cô.

"Em có biết tài khoản của mình có bao nhiêu tin nhắn mới không?"

Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ số fans theo dõi trên Weibo, chớp chớp mắt: "Mười nghìn?"

Lý Lộ: "Em là đang không tin tưởng bản thân hay là không tin tưởng độ nổi tiếng của Niên Niên."

Thần Mộ Xuy: "... Thế bao nhiêu vậy chị?"

“Một trăm vạn!!!” Lý Lộ hưng phấn nói: “Fans của em đều bình luận than thở ở phía dưới, có muốn chị đọc cho em nghe không?

"Chị có thể tùy tiện đọc vài cái."

[Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!! Cuối cùng Niên Niên cũng nhớ ra tài khoản Weibo rồi, oh oh oh oh vui quá, giờ chỉ có ca khúc của Niên Niên mới đáng để tui tiêu tiền! 】

[Cuối cùng cũng đợi được rồi!! Còn một tuần nữa mới được nghe ca khúc mới của chị Niên, tối nay em phải đi mua pháo về ăn mừng! 】

[Tui nghe đi nghe lại bài hát của cô ấy cũng gần một năm rồi đó, cuối cùng cũng trở lạiiii! 】

[Mong rằng lần này chị Niên Niên sẽ ra một bản tình ca, được không, em đang muốn nghe một bài hát ngọt ngào, nếu  chị ra ca khúc như vậy từ nay em sẽ gọi chị là Sweet Niên! 】

...

Lý  Lộ đọc một vài bình luận rồi cảm thán: "Fans đúng là đáng yêu nhất trên đời."

Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: "Đúng vậy, bọn họ siêu đáng yêu."

Lý Lộ không chịu nổi cô: "Được rồi, chị giúp em những việc khác. Ngày mai ghi hình xong <Tiếng ca hay nhất> em sẽ phải đến thành phố C ghi hình. Thật sự không cần chị đi cùng em hả?" "

"Không sao, có Tiểu Văn đi chung là được, với lại em cũng quen thuộc thành phố C mà."

"Được rồi, nhớ chú ý an toàn, nếu có việc gì thì gọi cho chị."

"Được."

Ngày hôm sau, buổi ghi hình <Tiếng ca hay nhất> kết thúc, một đoàn người vội vã ra sân bay.

Bởi vì đây là show tổng nghệ nên ngoài mấy giám khảo bọn họ còn có mười thí sinh tham gia.

Trong những lần ghi hình tiếp theo sẽ ngày càng ít thí sinh hơn, nhưng chỉ việc lọt vào top 10 toàn quốc cũng đủ chứng minh bọn họ xuất sắc cỡ nào.

Tuy nhiên, bọn Thẩm Mộ Xuy không đi cùng chuyến bay với các thí sinh.

Bọn họ sẽ đi trước, các thí sinh sẽ đến sau.

Sau khi lên máy bay, Mạnh Đình và Thẩm Mộ Xuy ngồi kế bên cùng nhau trò chuyện.

"Đã lâu rồi chị không đến thành phố C, lần trước đi chị cũng tham gia chương trình này."

Cô ấy nhìn Thẩm Mộ Xuy nói, "Em đã xem qua chương trình này chưa?"

Thẩm Mộ Xuy gật đầu, đôi mắt cong cong cười: "Em rất thích chương trình này."

“Gì?”  Mạnh Đình ngạc nhiên nhìn cô: “Thật sao? Em mà cũng xem các chương trình tạp kỹ nữa hả?”

Thẩm Mộ Xuy nói: "...Em cũng mới hơn hai mươi tuổi đấy, sao lại không được xem!"

Mạnh Đình cười: "Chị còn tưởng rằng thần tượng của chị chỉ nghe nhạc kịch thôi chứ."

Hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Chiều hôm đó, sau khi bọn Thẩm Mộ Xuy nghỉ ngơi một lát thì mọi người phải đến đài truyền hình tập dợt trước.

Mặc dù là chương trình ghi hình nhưng cũng phải diễn tập lại nhiều lần.

Đầu tiên là các vị giám khảo lần lượt lên sân khấu, cuối cùng đến lượt các thí sinh, sau đó mười thí sinh cùng nhau hát một bài hát mở màng.

Tập dợt kết thúc, Thẩm Mộ Xuy và mấy người bọn họ vào hậu trường ăn tối, sau đó chuẩn bị cho buổi ghi hình.

Đang ăn thì Mạnh Đình từ ngoài trở về:”Làm tôi sợ chết khiếp".

Lương Tĩnh Tĩnh nhìn cô ấy: "Sao vậy?"

"Fans ở ngoài nhiều lắm, tất cả đều là fans của Tùy Thần."

Thịnh Úc như thường nói: "Quen là được."

Thẩm Mộ Xuy ngẩng đầu nhìn Du Tùy.

Thực tế bọn họ đã từng chứng kiến ​​rất nhiều fans đứng trên đường cỗ vũ.

“Nhìn anh làm gì?” Du Tùy nhìn cô.

Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt: "Không... Em chỉ muốn biết lát nữa fans có thể thét chói tai phá luôn phòng thu âm hay không."

Du Tùy: "..."

Anh nghẹn họng, bình tĩnh nói: "Không đến nỗi, sức lực của họ chưa đủ để phá đâu."

"————"

Buổi ghi hình chính thức bắt đầu, MC xuất hiện đầu tiên, sau đó là mời các vị giám khảo lên sân khấu.

Không biết trùng hợp hay thế nào, Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy được sắp xếp cùng nhau lên sân khấu cuối cùng.

Thẩm Mộ Xuy nghi ngờ... có thể MC là fan CP hai người họ.

Các fans bên ngoài không ngừng hò hét, cô và Du Tùy vẫn đứng ở sau cánh gà.

"Em căng thẳng không?" Du Tùy thấp giọng hỏi.

Thẩm Mộ Xuy ngước mắt nhìn anh, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Không căng thẳng."

Cùng đứng bên cạnh nhau, tại sao cô phải căng thẳng chứ.

Du Tùy cười nhìn cô: "Đừng căng thẳng, tất cả có anh lo rồi."

Thẩm Mộ Xuy hít sâu một hơi: "Em biết."

Cả hai cùng xuất hiện trên sân khấu, còn biểu diễn vài động tác.

Ngay khi hai người cùng xuất hiện, fans bên dưới lập tức phát cuồng.

"Ahhhhhhhhhhhhh Tùy Thần đẹp trai quá!!!"

"Ca ca!!"

"Mộ Xuy đẹp chết đi được!!"

"Trời ơi, tôi điên mất thôi!!"

...

Màn biểu diễn mở màn của hai người kết thúc nhưng tiếng la hét vẫn không ngớt.

MC hài hước ngắt lời: "Được rồi, mọi người bình tĩnh đi. Tôi biết là lâu rồi không gặp thần tượng, nhưng bình tĩnh trước đã. Còn nhiều chuyện đáng để mọi người kêu la sau, mọi người thong thả thôi. "

Fans: "Tụi em không cần thong thả!! Tụi em còn sức la!!"

MC:"……"

Thẩm Mộ Xuy lần đầu tiên cảm nhận được bầu không khí như thế này không khỏi bật cười.

Thấy cô cười các fans bên dưới càng thêm phấn khích.

"Ahhhhh, con gái của mama đẹp quá!!"

"Cuộc đời của anh sẽ cho em, cho em, cho em hết!!!"

"Thẩm Mộ Xuy làm tui chết mất thui!!Sao lại đẹp như vậy chứ!!"

...

Một lúc sau, mọi người cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

MC yêu cầu vài người tự giới thiệu. Người đầu tiên là Lương Tĩnh Tĩnh, kế tiếp là Mạnh Đình và Thịnh Úc, tiếng hét phía trước không hề nhỏ.

Đến lượt Thẩm Mộ Xuy, MC mỉm cười nói: "Tôi có thể đổi cách khác để Mộ Xuy và Du Tùy giới thiệu được không?"

Fan: "Được!!!"

MC nhìn hai người: "Hai người giới thiệu nhau được chứ?"

Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy nhìn nhau: "Được."

Đối mặt với hơn nghìn cặp mắt phía dưới, không hiểu sao cô lại có chút chột dạ.

Cô cầm lấy micro mỉm cười, chỉ vào Du Tùy nói: "Mọi người hẳn là đều biết rồi, đây là Tùy Thần."

Vừa dứt lời, MC ngạc nhiên hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"

Thẩm Mộ Xuy nói: "... Không phải mọi người đều giới thiệu như vậy à?"

MC: "Họ còn nói tên."

Thẩm Mộ Xuy: "..."

Cô gật đầu một lúc: "Được rồi, tôi hiểu rồi."

Vừa dứt lời, cô đã mỉm cười chào khán giả: “Xin chào các bạn, đây là Du Tùy đẹp trai đến mức làm người ta đứng không vững”.

Nói xong, các fans lại la hét ầm ĩ.

MC bật cười, nắm lấy cơ hội nhìn Thẩm Mộ Xuy: " Mộ Xuy cũng cảm thấy Tùy thần đẹp trai đến mức khiến chân người ta mềm nhũn sao?"

Thẩm Mộ Xuy nói: "... Mọi người đều nghĩ như vậy, phải không?"

Cô cảm thấy MC cố ý hố cô đây mà.

Đôi mắt MC sáng lên: "Tôi muốn nghe ý kiến ​​của bạn."

Cô cong môi gật đầu: “Ừm.” Cô cùng Du Tùy nhìn nhau: “Cũng như mọi người thôi.”

Nghe vậy MC cũng không truy hỏi cô nữa.

Đến lượt Du Tùy giới thiệu, anh thâm thúy nhìn Thẩm Mộ Xuy: "Em muốn anh giới thiệu như thế nào?"

Thẩm Mộ Xuy: "... Sao cũng được."

Du Tùy cười nhạt: "Mọi người đã lâu không gặp, tiểu mỹ nhân đứng bên cạnh tôi tên là Thẩm Mộ Xuy, kéo đàn Cello siêu siêu siêu hay."

Fans: "Tụi em biết!!"

Fans CP: "A, a, a, Thần Du* CP là thật!!!"

"Chùy cp ** là có thật aaaaaa!!"

Những người khác:??? cp gì!!

*Thần Du (có nghĩa là bước vào cõi thần tiên): từ “thần”và từ “Thẩm” (Thẩm Mộ Xuy) trong tiếng Trung đồng âm.

** Chùy: Xuất phát từ văn học mạng TQ, chỉ những tin đồn là có thật. (Nguồn: Baidu)
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận