Bên Em Tháng Đổi Năm Dời - Chương 32

Bên Em Tháng Đổi Năm Dời Chương 32
Xung quanh yên tĩnh vài giây, đột nhiên Du Tuỳ nở nụ cười, ngay sau đó các thí sinh và giám khảo cũng cười theo.

Mặc dù không ai biết đang cười gì, nhưng nhìn biểu cảm của Tiếu Lạc, lại còn bộ dạng muốn nói lại thôi của Du Tuỳ, mọi người đều thấy rất thú vị.

Đạo diễn cũng không nhịn được mà cười: “Vận may của Tiếu Lạc không tồi đâu nhé, theo team của Thần! Chúc mừng chúc mừng!”

Mọi người cười ầm cả lên, vỗ tay không ngừng.

Du Tuỳ thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu lại cảm xúc, vẫn là biểu cảm trước sau như một.

Anh gật đầu, nhìn Tiếu Lạc: “Cố lên.”

Tiếu Lạc: “…….Anh Tuỳ, xin được chỉ bảo nhiều hơn ạ.”

“Ừm.”

Sau đó tới lượt các thí sinh khác rút thăm.

Cuối cùng thành tổ hợp biểu diễn theo thứ tự: 【 Lương Tĩnh Tĩnh, Trương Phong 】【 Thịnh Úc, Hạ Thanh Nham 】【 Thẩm Mộ Xuy, Tần Hoài 】【 Mạnh Đình, Chu Tuấn Trạch 】【 Du Tùy, Tiếu Lạc 】.

Lúc Lương Tĩnh Tĩnh bóc trúng số “Một” thì hít một hơi, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, vận may của tôi không tốt lắm.”

Trương Phong cười cười, an ủi cô: “Không sao đâu mà chị Tĩnh Tĩnh, lên sớm hay muộn đều như nhau mà.”

Mạnh Đình cũng vội vàng an ủi: “Đúng thế! Hai người lợi hại như vậy, lên sân khấu đầu tiên sẽ khiến mọi người kinh ngạc.”

Đạo diễn bên cạnh “khụ” một tiếng: “Được rồi, chọn xong rồi hai ngày tiếp theo mọi người cố lên nhé! Chờ màn biểu diễn xuất sắc của mọi người vào tối mai!”

*

Sau khi kết thúc rút thăm, mọi người vội vàng bước vào công đoạn tìm nhạc và phối khí.

Biểu diễn chung với Thẩm Mộ Xuy là Tần Hoài, cũng coi như là thí sinh sáng giá trong các tuyển thủ, vẻ ngoài thanh tú, giọng hát cũng rất không tồi, quan trọng là chàng trai này còn biết vũ đạo, hơn nữa còn biết rất nhiều loại vũ đạo, cái này chắc chắn sẽ được thêm vào tiết mục.

Tính cách cũng vô cùng năng động, coi như hoạt bát hơn một chút so với những chàng trai nhỏ khác.

“Thẩm lão sư.”

Tần Hoài chớp mắt nhìn cô: “Chị thấy em hát dòng nhạc gì thì hợp?

Thẩm Mộ Xuy cười nhìn cậu: “Em có muốn chọn bài nào không?”

Tần Hoài suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng nói: “Em thấy em cũng tàm tạm, không có chỗ nào quá tốt, chủ yếu là em không hợp hát mấy bài hơi bạo.”

Nghe vậy, mắt Thẩm Mộ Xuy sáng rực lên

“Lại đây, nói chị nghe em thích bài hát bạo của ai?”

“Dạ?”

Hai người nhìn nhau, Thẩm Mộ Xuy khuyến khích: “Lại đây, cứ nói đi.”

Tần Hoài sửng sốt, nhìn chị gái xinh đẹp trước mặt, mặc dù đã nhìn rất nhiều lần trên sân khấu hoặc là lén lút….Hai người tiếp xúc cũng không ít, nhưng mỗi lần xem Tần Hoài vẫn bị Thẩm Mộ Xuy làm cho kinh diễm, đặc biệt cô là một nghệ sĩ kéo đàn cello, vô cùng làm người ta hâm mộ.

Cậu ngẩn người một lát, vội vàng nói: “Nhưng mà…Chúng ta phải phối hợp với nhau mà.”

Thẩm Mộ Xuy cười, an ủi cậu: “Chuyện này không sao đâu, trước hết em cứ nghĩ xem mình thích gì đã, hoặc nói ý tưởng của em ra là được.”

Tần Hoài bị cô nhìn, ngượng ngùng gãi đầu: “Nhưng em…muốn hợp tấu đàn cello với chị.”

“Thế nên em muốn lấy bài hát hợp tấu đàn cello à?”

“Vâng ạ.”

Trong mắt Tần Hoài sáng như sao, mong đợi nhìn cô: “Em thích chị Thẩm chơi đàn cello.”

Thẩm Mộ Xuy hiểu ra, cô dừng một chút rồi nói: “Đàn cello không chỉ phù hợp với những bài hát tình cảm mà những bài sôi động một chút cũng được.”

Nghĩ một lúc, cô lấy điện thoại ra cho Tần Hoài xem một đoạn video ngắn, xem xong Tần Hoài trợn mắt há mồm một lúc lâu.

“Cái này…cái này…”

Thẩm Mộ Xuy cười, đôi mắt cong lên: “Lần này em đã yên tâm chọn bài hát chưa? Sôi động cũng được nhé, Thẩm lão sư của em sẽ có cách cân được.”

“Vâng!”

Tần Hoài nháy mắt đã tràn đầy tự tin.

Sau khi chọn bài hát xong, hai người lại gặp vấn đề mới.

“Chị Thẩm, bài này có được không?”

Thẩm Mộ Xuy nghe một lần thì trầm mặc.

“Bài hát này…Có phải cần nhảy không?”

Tần Hoài gật đầu: “Vâng. Chỉ là một người nhảy thì…” Mấy chữ sau còn chưa nói ra đã bị Thẩm Mộ Xuy ngắt lời.

Cô hơi mỉm cười, xúc động nói, “Nói thật nha, lâu rồi chị không nhảy trước mặt mọi người.”

“Dạ?”

Nguỵ Tiểu Văn ở bên cạnh cười, vội vàng nói cho cậu biết: “Thẩm lão sư của em toàn năng, chị ấy biết nhảy nhiều loại vũ đạo lắm đấy.”

Tần Hoài: “!!!”

……..

Thời gian tập luyện hai ngày, mọi người đều tìm phòng riêng để tập.

Bất kể là giám khảo hay thí sinh đều ở phòng tập, nắm bắt những giây phút tập luyện cuối cùng để thể hiện tốt nhất trước mặt mọi người.

‘Một phút trên sân khấu mười năm làm việc dưới khán đài’ quả không sai chút nào.

Có đôi khi bạn ở dưới khán đài đổ mồ hôi rơi nước mắt chỉ vì cảnh quay nho nhỏ, nhưng chẳng sao cả, chỉ cần có hi vọng thì tất cả mọi người đều muốn dồn hết sức mình để làm cho tốt.

Đây là điều mà Thẩm Mộ Xuy rất ngưỡng mộ.

Ca sĩ và diễn viên, cũng như nhiều người làm các ngành nghề khác nhau đều như thế.

Livestream diễn ra đúng ngày đã định.

Fans hâm mộ dưới khán đài càng sôi động hơn, từng người cầm bảng tên idol nhà mình và gậy phát sáng ngồi dưới khán đài, mạng livestream cũng thiết lập xong rồi, chỉ cần chờ tới đúng bảy giờ là bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Mọi người trong hậu trường chuẩn bị lần cuối cùng.

Tần Hoài vô cùng căng thẳng, nhìn Thẩm Mộ Xuy: “Chị Thẩm, em hơi hồi hộp.”

Thẩm Mộ Xuy cười một tiếng: “Đừng căng thẳng, em cứ coi như là đến chơi thôi, chúng ta đã luyện tập rất nhiều rồi, có tệ đến đâu thì cũng được hạng năm mà, đúng không?” Cô nói đùa: “Em có biết lần đầu tiên đi thi Thẩm lão sư của em đứng thứ mấy không?”

Tần Hoài trợn mắt: “Hạng nhất ạ?”

Thẩm Mộ Xuy cười, vừa định trả lời thì sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc: “Không phải.”

Trong chớp mắt, Mạnh Đình đang đi tới cũng nhìn sang Du Tuỳ.

“Tuỳ Thần? Sao anh lại biết thế?”

Hai tay Du Tuỳ cho vào túi, anh đứng trên hành lang, ánh đèn sáng ngời trên đầu phác hoạ khuôn mặt của anh, khiến cả người anh được chiếu sáng rạng rỡ, có cảm giác…Như thể anh sinh ra là để tỏa sâng, một người được sinh ra dưới ánh đèn sân khấu.

Đẹp tới mức khiến người ta không dời mắt nổi.

Thẩm Mộ Xuy nhìn phong cách của anh hôm nay, vô thức liếm môi dưới: “…Hôm nay anh…đi theo con đường trẻ trung à?”

Anh mặc một bộ đồ của nhãn hiệu nào đó, một chiếc quần túi hộp, chưa kể đến mười phần cấm dục thì tạo hình của anh hôm nay trông như sinh viên đại học vậy.

Du Tuỳ nghẹn lời, bất lực nhìn cô: “Mấy lần rồi hả?”

“gì ạ?”

Anh dở khóc dở cười, nhỏ giọng nói: “Em công kích tuổi tác của anh mấy lần rồi hả?”

Thẩm Mộ Xuy: “…”

Nghĩ rồi Du Tuỳ giơ tay vuốt tóc cô: “Anh hơn em bốn tuổi thôi mà, sao nghe em nói làm như anh rất già vậy?”

Tần Hoài bên cạnh rất chi là không có mắt nhìn: “Cách ba tuổi là cách một thế hệ rồi.”

Du Tuỳ: “…”

Thẩm Mộ Xuy: “…”

Cô bật cười, nhìn vẻ mặt Du Tuỳ như đưa đám thì lặng lẽ cong môi: “Nào có, em đang khen anh hôm nay đẹp trai, rất đẹp trai mà.”

“Thế trước giờ anh không đẹp trai à?” Du Tuỳ hỏi không tha.

Thẩm Mộ Xuy nghẹn họng, vừa định trả lời thì lại thấy nhân viên công tác đứng phía sau, cô thông minh chuyển chủ đề, hỏi nhỏ: “Đang quay cái gì thế?”

Nhân viên giải thích: “Chút xíu ngoài lề ấy mà, bao giờ chương trình kết thúc thì chiếu lên mạng sau.”

Thẩm Mộ Xuy hiểu ra, những thứ này quay từ lâu rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa phát nhiều trên mạng.

“Thẩm lão sư.” Tần Hoài khôi phục tinh thần, tủi thân nói: “Chị còn chưa nói lần đầu tiên đi thi đấu chị đứng thứ mấy đâu.”

Thẩm Mộ Xuy cười.

Du Tuỳ khẽ hừ một tiếng, để lại một câu: “Cô Thẩm của cậu đứng hạng bét.”

“Sao vậy được?” Tiếc Lạc mới đến hiếu kì hỏi.

Thẩm Mộ Xuy bị mọi người nhìn chăm chú, chột dạ sờ mũi: “Hôm ấy không được ăn kem nên bỏ diễn.”

Mọi người: “…”

Xung quanh im lặng một lúc, Mạnh Đình cạn lời hỏi: “…Lúc đó em mấy tuổi?”

Thẩm Mộ Xuy mở to mắt, nghĩ một lúc rồi nói: “Khoảng năm tuổi.”

Khi ấy cô vừa học đàn Cello chưa lâu, chị dâu đăng kí cho cô thi đấu, lúc đó cô đi với Du Tuỳ. Lúc đến nơi cô rất muốn ăn kem, Du Tuỳ đi mua cho cô nhưng đến tận lúc biểu diễn cũng chưa thấy anh về. truyện đam mỹ

Thẩm Mộ Xuy lo lắng nên đi tìm anh.

Cũng vì thế mà cuộc thi năm đó trở thành vết đen trong con đường nghệ thuật đàn Cello của cô! Thật mất mặt mà!!

“Khoan đã.” Tiếu Lạc bắt được trọng điểm.

Ánh mắt cậu bát quái nhìn Du Tuỳ và Thẩm Mộ Xuy, hỏi nhỏ: “Sao Du Tuỳ lại biết chuyện hồi năm tuổi của chị thế?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận