Thật ra anh đã sớm hoài nghi người mà Đoàn Chấp thích là Quý Viên. Bởi vì anh phát hiện ra Quý Viên cư nhiên không biết Đoàn Chấp đã có người trong lòng, còn đĩnh đạc mà nói Đoàn Chấp thanh tâm quả dục, giống như người xuất gia.
Chuyện này hiển nhiên không bình thường.
Đoàn Chấp lại có gan nói cho một người ngoài như anh là mình đã có người trong lòng, lại không dám nói cho bạn cùng phòng của mình là Quý Viên biết, này không phải có quỷ thì là cái gì?
Chỉ là sau khi anh quan sát hai người ngày thường ở chung với nhau, thật sự quá mức ngay thẳng, hoàn toàn giống như anh em tốt, tìm không ra một chút mờ ám nào cả, lúc đó anh mới chậm rãi buông lỏng cảnh giác. Nhưng mà vừa mới đây thôi khi còn ở suối nước nóng, anh nhìn thấy hai lỗ tai Đoàn Chấp phiếm hồng, anh đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra --- có lẽ cái gọi là ngay thẳng của Đoàn Chấp cũng không phải bởi vì không thích, mà là quá thích.
Quý Viên là thẳng nam vẫn còn ngây ngô, trời sinh khuyết thiếu tình cảm, Đoàn Chấp khẳng định biết rõ nếu mình nói ra chỉ sợ ngay cả anh em cũng không thể làm. Cho nên cậu ta chỉ có thể cố tình lảng tránh việc thân mật ở chung với Quý Viên, chặt chẽ tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn của tình bạn giữa hai người.
Nhưng tâm tư của con người làm sao có thể hoàn toàn che giấu được đây?
Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng mọi thứ đều trở lên rõ ràng, chẳng qua Quý Viên vẫn còn ở đây nên Đoàn Chấp mới khẩn trương như vậy. Buổi chiều cũng là Đoàn Chấp đi cùng Quý Viên đến chùa Ngô Sơn, rõ ràng là người không tin vào quỷ thần nhưng hắn lại ở bên cạnh Quý Viên mua bùa nhân duyên, còn treo ở trên ba lô của mình.
Toàn bộ chuyến hành trình một chữ cũng không đề cập đến, trong sạch ngay thẳng như vậy, nhưng đâu đâu cũng để lại dấu vết. Quý Thư Ngôn có một loại cảm giác mình cuối cùng cũng giải được câu đố, cho nên mới nói, chẳng trách Đoàn Chấp lại chuyên tâm chạy đến nhà mình như vậy, vừa nhìn đã biết không có ý tốt.
Nhưng khi nhìn thấy hai người đi ở phía trước, trong lòng anh lại do dự không biết nên làm cái gì bây giờ.
Đoàn Chấp nghiêng đầu cùng Quý Viên nói chuyện, Đoàn Chấp ước chừng cao 1m9, Quý Viên lại chỉ có 1m75, chiều cao giữa hai người chênh lệch rất nhiều nhưng đứng chung một chỗ cũng rất hài hoà, đều mặc áo tắm màu đen, mặc dù hoa văn không giống nhau nhưng thoạt nhìn vẫn giống như một đôi.
Tuy nói từ nhỏ đến lớn Quý Viên cũng chưa thích người khác giới nào cả, nhưng lại được rất nhiều bé trai yêu thích, cậu giống với mẹ mình, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, khi cười lên còn có má lúm đồng tiền, từ khi còn ở nhà trẻ vẫn luôn có những đứa bé trai nhận nhầm cậu thành bé gái, đuổi theo phía sau gọi công chúa, còn lớn tiếng tuyên bố sau này muốn cưới Quý Viên làm vợ.
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng sau khi lớn lên Quý Viên cũng đã tốt hơn nhiều rồi, không nghĩ tới bên người còn có một mầm tai hoạ mang tên người anh em tốt.
Quý Thư Ngôn nhìn chằm chằm sườn mặt mềm như bông của Quý Viên, thở dài một tiếng, đúng là tạo nghiệt.
Anh đương nhiên vô điều kiện thiên vị Quý Viên, sẽ không đâm đầu se duyên giúp cho Đoàn Chấp, bản thân Quý Viên nhà anh là một thẳng nam, tâm tư lại đơn thuần, khi gặp gỡ phải một người như Đoàn Chấp có trái tim còn hơn cả cái sàng, thật sự có thể bị ăn đến xương cốt cũng không còn.
Nhưng nhìn thấy Đoàn Chấp thật lòng thương nhớ đứa cháu trai ruột thịt nhà mình, rõ ràng trong lòng rất thích lại không thể nói ra, chỉ có thể giả dạng thành người anh em tốt chờ đợi ở bên cạnh....
Anh lại cảm thấy Đoàn Chấp thật đáng thương.
Quý Thư Ngôn nắm lấy ống tay áo, có chút phát sầu.
-
Đoàn Chấp lơ đễnh nghe Quý Viên lảm nhảm những thứ vô nghĩa, vào tai này lại ra tai kia, cái gì cũng không thể nhớ kỹ. Tâm tư hắn hơn một nửa đều đã ở trên người Quý Thư Ngôn, mắt không nhịn được mà liếc nhìn về phía sau.
Cũng không biết vì sao từ khi ở suối nước nóng hắn cứ cảm thấy Quý Thư Ngôn đang lo lắng sốt ruột, như đột nhiên có tâm sự, cũng không muốn đi cùng một chỗ với hai người bọn họ, một mình đi ở phía sau, mặt ủ mày chau, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn có lệ đáp lại Quý Viên vài câu, cực kỳ không có lòng dạ mà "ừ" một tiếng, lại nhìn thoáng qua phía sau, tầm mắt vừa lúc cùng Quý Thư Ngôn đụng phải nhau.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng mỗi người đều ôm tâm tư riêng.
Ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong mắt Quý Thư Ngôn, do dự muốn nói lại thôi.
Đoàn Chấp tràn đầy nghi hoặc mà cau mày, vì sao hắn lại cảm thấy ánh mắt Quý Thư Ngôn nhìn hắn giống như mang theo một chút thương hại?
Nhưng lúc này bọn họ đã đi gần đến biệt thự, Quý Viên là đầu tàu gương mẫu đi ở phía trước, nhưng cậu không mang theo thẻ phòng, vì vậy gân cổ lên gọi cậu mình, "Mở cửa cậu ơi."
Giọng nói này không khỏi khiến người ta hoảng sợ.
Quý Thư Ngôn cũng không nhìn Đoàn Chấp, đi ra phía trước dùng thẻ phòng của mình mở cửa chính của biệt thự ra.
Căn biệt thự này chiếm diện tích không lớn, nhỏ nhắn xinh xắn, phía sau còn có một cái sân nhỏ được thiết kế theo phong cách nhà ở có cây cầu nước chảy, vào mùa thu hoa quế trong sân bắt đầu đua nhau nở rộ, nụ hoa hé mở giống như những hạt hạo nhỏ màu vàng óng, chỉ cần đi qua dưới tán cây thôi cũng đủ cho mùi hương ấy bám vào trên người.
Sau khi vào phòng khách, Quý Viên lại chạy tới vali của mình, một hai lôi kéo Quý Thư Ngôn và Quý Viên đánh bài, cả hai đều đồng ý, dù sao cũng mới hơn 9 giờ cũng không có việc gì làm.
Nhưng trận này chỉ có Quý Viên chơi đến vui vẻ nhất, còn hai người khác đều thấy bất an trong lòng.
Lại cực kỳ hiếm thấy, cuối cùng cậu cũng thắng được tiền từ tay Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp, ngay cả chính cậu cũng không dám tin tưởng, nhìn ván bài trên mặt bàn thêm vài lần, kích động mà đập tay xuống bàn, "Đưa tiền đưa tiền! Ngày hôm nay thật đáng để ghi vào sử sách."
Bọn họ cũng không chơi nhiều tiền lắm, tổng cộng thắng hoặc thua chỉ mất một hoặc hai trăm nhân dân tệ, Quý Thư Ngôn còn đưa cho Quý Viên nhiều hơn cả số tiền để mua trà sữa.
Anh thua mất 150 tệ nhưng lại đưa cho Quý Viên 200 tệ, "Cầm đi."
Mà ở bên kia, Đoàn Chấp cũng chuyển tiền thua cho Quý Viên.
Quý Viên kiếm được một số tiền nhỏ từ trong hư không, lập tức quyết định ra ngoài tiêu xài, "Con sẽ đi mua cho hai người bữa ăn khuya. Nói đi, ăn cái gì nào, đừng khách sáo."
.
Sau khi bữa khuya được mang về, Quý Thư Ngôn cũng không còn cảm giác ngon miệng, Quý Viên gọi thịt nướng BBQ, tôm hùm đất và cháo hầm xương sườn, bày lên một bàn rực rỡ muôn màu, 400 tệ mới vừa thắng được theo đó bay ra ngoài.
Nhưng Quý Thư Ngôn chỉ ăn được một bát cháo hầm xương, không chút hứng thú đặt đôi đũa xuống.
Đoàn Chấp thấy anh không ăn cái gì liền giúp anh lột vỏ mấy con tôm hùm đất bỏ vào trong bát, biết anh có thói ở sạch nên hắn đặc biệt đeo bao tay vào, đầu của con tôm cũng được xử lý sạch sẽ, thịt tôm trắng nõn dính một ít tương ớt, nằm gọn gàng trong chiếc bát sứ xanh biếc.
Anh nhìn chằm chằm vào mấy con tôm một lát, Đoàn Chấp làm tất cả những thứ này một cách tự nhiên, như thể đó là chuyện đương nhiên.
Dọc đường đi Đoàn Chấp rất tinh tế yên lặng, săn sóc gãi đến đúng chỗ ngứa. Còn anh là phụ huynh mang theo Quý Viên và bạn bè đi du lịch, nhưng cuối cùng Đoàn Chấp so với anh càng cẩn thận chu đáo hơn.
Quý Thư Ngôn nhìn không ra bộ mặt khác của Đoàn Chấp, ăn mấy con tôm kia vào, trong lòng đối với Đoàn Chấp áy náy thêm một phần.
Nhìn xem việc tốt mà Quý Viên nhà anh đã làm, Đoàn Chấp vốn là người liều lĩnh khó thuần, bây giờ lại chịu cúi đầu nghe theo, ngay cả đối với cậu của cháu cũng phải cố gắng lấy lòng.