Môi anh lạnh, khô ráo.
Đoàn Chấp không hôn anh, giống như Đoàn Chấp đã nói hắn có thể kiềm chế bản thân, hắn không phải dã thú hung man chỉ biết cậy mạnh mà cưỡng bức người khác.
Anh đồng ý cho phép Đoàn Chấp đi lên, vốn dĩ là muốn cùng Đoàn Chấp nói chuyện, nói Đoàn Chấp không cần đối với anh như thế, cứ để quan hệ của hai người trở lại như ban đầu, bọn họ vẫn là gia trưởng và bạn học của Quý Viên, bình bình thường thường mà ở chung, về sau nói không chừng khi Đoàn Chấp tìm được người thương, anh còn có thể tham gia hôn lễ của Đoàn Chấp.
Thế nhưng hết thảy những điều ấy vừa rồi đều bị đánh vỡ nát.
Đoàn Chấp lạnh như băng hỏi anh, "Vì sao chú lại trông chờ cháu hôn chú?"
Những lời này so với bất cứ thứ gì đều khiến người ta cảm thấy đáng xấu hổ hơn, thân thể so với lý trí của anh thành thật hơn rất nhiều, ngoài miệng thì nói muốn cùng Đoàn Chấp duy trì khoảng cách, nhưng thân thể anh chưa từng cự tuyệt sự thân cận của Đoàn Chấp bao giờ.
Vậy thì anh dựa vào cái gì mà yêu cầu Đoàn Chấp phải luôn bình tĩnh không được vượt quá giới hạn?
Ngay cả anh thậm chí cũng không làm được điều đó.
Anh ở trước mặt Đoàn Chấp vừa không giống một trưởng bối, cũng chưa từng đối đãi với Đoàn Chấp giống như Quý Viên.
Quả thực, Quý Thư Ngôn không biết nên trào phúng chính mình như thế nào, anh sống ba mươi mấy năm chưa bao giờ thấy bất lực như ngày hôm nay, cho dù học tập hay sự nghiệp con đường anh đi đều bằng phẳng, không phải chưa từng gặp khó khăn nhưng anh đều tự tin chính mình có thể giải quyết.
Nhưng duy nhất chỉ có chuyện tình cảm anh lại giống như một học sinh kém, giải không ra công thức tìm không thấy đáp án.
Anh chỉ từng có hai mối tình thất bại, cũng đã lâu đến mức anh đều nhớ không nổi, ký ức ấy đã trở nên mơ hồ không rõ. Anh chưa từng nồng nhiệt yêu ai, cũng chưa từng âm thầm thích một người bao giờ, chỉ luôn mang trong mình ý thức trách nhiệm kết hôn với người khác. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày vì người khác mà tâm phiền ý loạn, lại còn là vì một thiếu niên kém mình tận mười ba tuổi.
Quý Thư Ngôn giơ tay che kín mặt, khẽ thở dài.
Nghĩ đến ngày mai còn phải nhìn thấy Đoàn Chấp, anh liền cảm thấy hoang mang lo sợ.
Anh phải nói cái gì bây giờ?
Lúc này chọn con đường nào cũng đều là đường chết.
Buổi tối hôm nay Quý Thư Ngôn mất ngủ, buổi sáng ngày hôm sau anh tỉnh dậy từ rất sớm, chân trời vừa mới hửng sáng anh liền tỉnh, nằm ở trên giường một lúc lâu, trong đầu đều trống rỗng, anh sờ sờ điện thoại di động, nhìn màn hình mới xác nhận bây giờ đã là buổi sáng. Anh chậm rãi ngồi dậy nhìn ánh nắng bên cửa sổ đến ngơ ngác, sau đó mới rời giường đi rửa mặt, dù sao cũng không ngủ được nữa không bằng đi ra ngoài tản bộ, nói không chừng còn có thể tìm cái lý do để không quay về, cũng có thể miễn cưỡng không chạm mặt với Đoàn Chấp.
Anh biết làm như vậy có chút không đúng, nhưng Quý Thư Ngôn xoa xoa mặt, nhìn hai cái quầng thâm dưới mắt của bản thân ở trong gương, cảm thấy chính mình trừ bỏ trốn tránh ra thì không còn biện pháp nào khác.
Trong đầu anh lộn xộn, căn bản không thể đối mặt với những câu hỏi của Đoàn Chấp nữa.
Rửa mặt xong, anh chọn ra một chiếc áo gió màu vàng nhạt từ tủ quần áo, cầm chìa khóa cùng di động liền ra khỏi cửa, thời điểm mở cửa phòng Quý Thư Ngôn có chút chột dạ, sợ đánh thức Đoàn Chấp đang ở cuối hành lang, lúc đi đường đều cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể.
Nhưng một lúc sau anh mới biết bản thân mình vừa rồi có chút cẩn thận thừa.
Đoàn Chấp ngồi ở dưới lầu vẫn mặc bộ quần áo ngủ màu đen tối qua, nhìn qua có vẻ ngủ cũng không được tốt cho lắm, dưới mắt cũng nổi lên mấy cái gân xanh mờ nhạt, gạt tàn thuốc trước mặt có tàn thuốc rơi bên trong, dường như còn dậy sớm hơn cả anh. Quý Thư Ngôn sững sờ đứng ở trên cầu thang, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên tiếp tục đi xuống dưới hay không, nhưng Đoàn Chấp đã nghe thấy tiếng bước chân của anh, xoay người nhìn lại.
Thấy anh, Đoàn Chấp cũng không có gì là ngoài ý muốn, ngược lại như đã dự đoán từ trước, có chút bất đắc dĩ mà cười khẽ một tiếng, nói với anh, "Hôm nay chú dậy sớm thế."
Quý Thư Ngôn không nói chuyện, do dự hai giây rồi mới từ trên lầu đi xuống, cũng không chuẩn bị đi ra ngoài tản bộ như đã dự định mà ngồi xuống đối diện với Đoàn Chấp.
Còn trốn đi đâu được?
Đoàn Chấp rõ ràng cố ý ngồi ở đây chờ anh.
Quý Thư Ngôn than thầm một tiếng, cảm thấy chính mình giống như bị người gắt gao theo dõi.
Anh ngồi xuống trên sô pha, sáng sớm mùa Thu cho dù độ ấm trong nhà cũng không cao, đặc biệt là Đoàn Chấp còn đem cửa sổ mở ra, anh mặc áo gió còn cảm thấy hơi lạnh, lại thấy trên người Đoàn Chấp chỉ khoác mỗi cái áo ngủ mỏng manh, anh nhịn không được hỏi một câu, "Cậu không lạnh sao?"
Đoàn Chấp liếc anh một cái, "Không lạnh."
Quý Thư Ngôn nghẹn lời không biết nói gì nữa, nhưng bệnh nghề nghiệp khiến anh cảm thấy Đoàn Chấp sẽ bị cảm lạnh, dứt khoát đứng dậy đi vào trong phòng bếp hâm nóng hai ly sữa bò, một ly cho chính mình một ly cho Đoàn Chấp. Đoàn Chấp nhận ly sữa bò kinh ngạc nhìn anh một cái, cũng không từ chối chỉ cúi đầu uống một ngụm, bên miệng cũng dính một vòng bọt trắng.
Quý Thư Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy, không nhịn được nhẹ nhàng cười một tiếng.
Hôm nay Đoàn Chấp vẫn luôn lạnh mặt kỳ thật khiến cho Quý Thư Ngôn có chút hoảng hốt. Hiện tại trên môi Đoàn Chấp dính sữa bò, rốt cuộc cũng kéo lại vài phần bình thường, trong lòng anh cũng thả lỏng không ít.
Anh cũng không muốn trốn tránh chủ động hỏi Đoàn Chấp, "Hôm nay cậu ở chỗ này chờ tôi, lại muốn nói với tôi gì sao?"
Anh hơi mê man nhìn Đoàn Chấp, "Thật ra tôi cũng có chút sợ cậu. Cậu và tôi nói chuyện một lần, tôi lại trở nên rất bối rối, mỗi lần đều bị cậu áp đảo không thể tự mình làm chủ."
Anh cũng không ngốc, đến bước này thì anh cũng hiểu được, trong mối quan hệ này Đoàn Chấp so với anh thành thạo hơn rất nhiều, hiểu rất rõ chính mình muốn cái gì.
Lúc trước thằng nhóc xấu xa này có nói về sau sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, sẽ rời xa anh, hơn phân nửa đều là lừa anh, có lẽ từ lúc bắt đầu Đoàn Chấp đã không nghĩ sẽ buông tha cho anh.
Nhưng cố tình anh lại bị Đoàn Chấp dọa sợ, giống như đôi mắt đã bị bịt kín, cái gì cũng nhìn không thấy, cả người bị cuốn vào từng tầng từng tầng tình cảm rối như mạng nhện.
Quý Thư Ngôn cũng cúi đầu uống sữa bò, thật ra trong lòng cũng đã tự đánh cược, bản thân anh điểm yếu đầy người, cũng không thể trách người khác dụng những điểm yếu này.
Đoàn Chấp không nghĩ Quý Thư Ngôn sẽ chủ động mở miệng. Thật ra hắn ngồi đây từ sáng sớm chính là muốn chờ Quý Thư Ngôn, nhưng hắn chờ ở nơi này không phải vì muốn tiếp tục ép hỏi anh.
Không khí căng thẳng giống như muốn đứt ra từng đoạn.
Hắn lặng im hai giây, đem cái ly đặt lên bàn, nói, "Một khoảng thời gian nữa cháu muốn tham gia một cuộc thi thiết kế được tổ chức ở Vân Điêu."
Quý Thư Ngôn đều đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị Đoàn Chấp đặt câu hỏi, thế nhưng Đoàn Chấp lại đột nhiên nhắc tới một việc hoàn toàn không liên quan, suy nghĩ của anh còn chưa có kịp nhảy số, chỉ có thể mê mang mà "A?" một tiếng.
Đoàn Chấp tiếp tục nói, "Thi đấu gồm nhiều vòng thi, cho nên thời gian kế tiếp này cháu rất bận, thứ sáu tuần sau cháu sẽ cùng đoàn đội cùng tới nơi thi đấu, ít nhất chú sẽ có một tuần không thấy cháu."
Hắn nói đến việc này lại có điểm bất đắc dĩ, hắn vừa đi, có lẽ Quý Thư Ngôn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
"Nhưng chờ khi cháu thi xong trở về, ngày 12 chính là sinh nhật cháu, vào ngày đó chú có thể cho cháu biết đáp án không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
Là về chuyện đáp án, hắn không cần phải nói, trong lòng Quý Thư Ngôn cũng biết rất rõ.
Quý Thư Ngôn không nghĩ Đoàn Chấp sẽ nói việc này liền sững sờ ngồi đó. Anh cho rằng Đoàn Chấp sẽ tiếp tục vòng vo với anh, muốn anh nhượng bộ, muốn anh nhìn nhận rõ lại bản thân. Ai mà ngờ được Đoàn Chấp sẽ nói thẳng, trực tiếp muốn anh cho hắn một cái kết quả.
Anh quả thực không kịp trở tay.
Đoàn Chấp không cho anh quá nhiều thời gian để tự hỏi, lại nói tiếp, "Hiện tại hai ta đều không bình tĩnh, lời nói của chú cũng không phải kết quả mà chú đã suy nghĩ cặn kẽ, cho nên cháu không muốn nghe đáp án hiện tại của chú. Với lại cuộc thi lần này đối với cháu rất quan trọng, vẫn nên chờ tới sinh nhật của cháu đi."
"Đến lúc đó, cho dù chú từ chối hay đồng ý với cháu, cháu đều chấp nhận," Hắn cười cười nhìn Quý Thư Ngôn, đôi lông mày lại chưa từng giãn ra, "Coi như là quà sinh nhật của chú tặng cho cháu."