Vì là ngày cuối năm nên ga tàu đông người qua lại hơn so với ngày thường, Đoàn Chấp cũng không mang theo đồ gì, vali của hắn cũng do Quý Thư Ngôn chuẩn bị, chỉ có một vài món vệ sinh cá nhân, một ít quần áo còn lại thì đều để ở nhà Quý Thư Ngôn.
Hiện giờ biệt thự nhỏ đã bị khóa, hai ngày trước còn náo nhiệt đốt pháo hoa ở trong sân giờ bỗng chốc vắng vẻ hiu quạnh, nhìn qua ô cửa kính, chiếc ghế sofa thêu xinh xắn, giá gỗ màu đen yên tĩnh đứng đó, toát lên vẻ ưu nhã....
Quý Thư Ngôn cũng không có chuyện gì muốn dặn dò Đoàn Chấp, thấy thời gian tàu bắt đầu rời ga càng lúc càng gần liền giúp Đoàn Chấp quàng lại khăn quàng cổ.
"Khi nào đến nơi nhớ báo với anh một tiếng." Anh liếc nhìn Đoàn Chấp một cái, dừng một chút, lại nói thêm một câu, "Nếu về nhà không vui, cũng nói cho anh biết."
Đoàn Chấp cười khẽ.
Nhà ga người đến người đi, khắp nơi đều là người tiễn người, những cặp đôi lưu luyến không rời, bạn bè, người thân không nỡ chia ly, cũng có nhiều người chỉ đi một mình đang vội vã muốn trở về nhà.
Mà tại nơi đây hắn đứng chen chúc trong dòng người nhưng mắt hắn chỉ chứa đựng một người là Quý Thư Ngôn.
Hắn tiến lên ôm Quý Thư Ngôn một cái.
"Chờ em trở lại."
Hắn cùng Quý Viên cũng nói hẹn gặp lại, rồi đẩy vali vào phòng soát vé.
Quý Thư Ngôn đứng ở ngoài cửa nhìn một lát, nhìn Đoàn Chấp đi vào rồi lại quay đầu vẫy vẫy tay với mình, mãi cho đến khi bóng người cao lớn khuất sau đám người anh mới thu hồi tầm mắt.
"Đi thôi." Anh nói với Quý Viên.
___
Ba mẹ Quý Thư Ngôn hiện tại vẫn sống ở Ngô Thành, ở trong một thị trấn nhỏ ở rìa ngoài, cách thành phố gần một tiếng rưỡi lái xe. Nhà bọn họ có một ngôi nhà cũ ở đây do tổ tiên để lại, vốn dĩ nhà cũng đã dột nát hết nhưng đến thế hệ bọn họ đã được sửa chữa, đó là một khoảng sân đẹp, lát gạch xanh, tường trắng. Khi Quý Thư Ngôn cùng Quý Minh Ưu còn nhỏ, thường xuyên được ba mẹ dẫn tới chỗ này tránh nóng, nhưng do ba bọn họ bận nhiều việc nên cũng chỉ có thể ở lại mấy ngày.
Hiện giờ ba anh đã về hưu nên cùng với mẹ anh chuyển tới đây sinh sống, chơi cờ câu cá, trong sân còn trồng vài lu hoa sen, khi mùa hè đến vừa có thể tránh nóng vừa có thể ngắm hoa, cuộc sống nhàn hạ tự tại.
Quý Thư Ngôn đậu xe ở ngoài sân nhỏ.
Thẩm Lan Tú vẫn luôn ở bên cửa sổ chú ý động tĩnh, Quý Thư Ngôn vừa mới dẫn theo Quý Viên bước vào sân, bà liền đẩy cửa sổ ra, kích động nói: "Viên Viên, Thư Ngôn, đã về đấy à."
Trong tay Quý Viên còn xách theo quà tặng ông bà ngoại nhảy nhót chạy về phía trước, cũng không đợi bà ngoại ra đón, cậu đã dùng vài bước tiến vào phòng khách gọi lớn một tiếng: "Bà ngoại."
Thẩm Lan Tú lập tức từ phòng bên cạnh đi ra.
Bà năm nay ngoài 60 tuổi, mặc một chiếc váy dệt kim màu xanh nhạt, tuy tuổi đã cao nhưng khí chất vẫn dịu dàng tao nhã, bà ôm Quý Viên sờ soạng hơn nửa ngày, ngắm nghía tâm can bảo bối của mình, ngay cả con trai đứng bên cạnh cũng trở thành phông nền.
Quý Thư Ngôn cũng đã thành thói quen, gọi một tiếng mẹ. Cả nhà đều rất nâng niu bé con Quý Viên này, anh cùng mẹ nói mấy câu rồi đi vào phòng bếp tìm ba.
Quả nhiên Quý Nhượng đang nấu cơm, tay nghề của ba anh rất lợi hại, từ khi nghỉ hưu tới nay dều do ba anh phụ trách nấu ăn.
"Ba" Quý Thư Ngôn từ phía sau kêu một tiếng, "Có cái gì cần con phụ không?"
Quý Nhượng xoay người lại, ông so với Thẩm Lan Tú còn hơn mấy tuổi, nay cũng gần 70 rồi nhưng vẫn phong độ ngời ngời, cười nhìn con trai mình: "Về thật đúng lúc, con hấp mấy con cua này giúp ta."
Quý Thư Ngôn đáp lại một tiếng, cầm lấy tạp dề treo sau cửa đeo vào.
Hai cha con vừa trò chuyện vừa nấu nướng, Quý Thư Ngôn báo cáo với ba mình tình hình hoạt động của bệnh viện, một năm kết thúc, cũng nên làm cái bảng tổng kết.
Quý Nhượng gật gật đầu, tập trung vào hai việc, một là quan sát thịt kho tàu hai là nghe kế hoạch sáu tháng cuối năm của con trai, cuối cùng chỉ mỉm cười cũng không có ý định làm chủ quyết định thay cho Quý Thư Ngôn.
"Trong lòng con tự biết rõ thì tốt." Ông nhàn nhạt nói, "Hiện tại ta già rồi, không còn quản chuyện kinh doanh nữa, nhưng vấn đề y tế vẫn có thể thảo luận một chút."
Quý Thư Ngôn cũng cười, anh mới tiếp nhận bệnh viện từ tay ba anh vài năm trước, kỳ thật lúc đó có hơi vội vàng lại còn thiếu kinh nghiệm, mặc dù từ khi chị gái anh qua đời anh đã biết mình sớm hay muộn gì cũng phải gánh vác cái gánh nặng này, nhưng cũng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Nhưng hai ba năm qua đi, anh cũng đã dần quen.
Anh thành người cầm lái còn ba anh trở thành trợ thủ cho anh.
Một dao trong tay anh hạ xuống, cắt xương sườn ra, thản nhiên nói với ba mình: "Chờ lát nữa ăn cơm xong, con cùng ba chơi vài ván cờ."
Tươi cười của Quý Nhượng càng sâu, lau khô tay vỗ nhẹ lưng con trai: "Được!"
_
Bữa trưa đã chuẩn bị xong, Quý Thư Ngôn và Quý Nhượng bưng đồ ăn ra bàn, Quý Viên giúp đỡ dọn chén đũa.
Vừa rồi vội vàng nấu cơm, Quý Nhượng chưa có thời gian hỏi thăm cháu ngoại bảo bối của mình, vừa ngồi vào bàn liền bắt đầu gắp đồ ăn cho Quý Viên, gương mặt hiền từ hỏi Quý Viên gần đây làm cái gì.
Quý Thư Ngôn ở bên cạnh nghe được khẽ bật cười. Rõ ràng ba anh đều rất nghiêm khắc với anh và chị gái từ lúc nhỏ, nhưng dù Quý Viên bao nhiêu tuổi ba anh đều đối xử như một đứa con nít.
Quý Viên trả lời từng câu hỏi của ông ngoại, nhìn bát cơm lại có chút phát sầu, đồ ăn đều chất đầy, cậu không kịp ăn.
Vẫn là Thẩm Lan Tú từ bên cạnh gõ Quý Nhượng một cái, giáo huấn nói: "Ông có để Viên Viên ăn cơm không, sao nói nhiều như vậy, ăn cơm xong rồi hỏi không được sao."
Quý Nhượng lập tức im bặt, lại gắp cho Quý Viên cái cánh gà, phát hiện trong bát cơm của Quý Viên thật sự không bỏ thêm được nữa, mới hướng về phía bát của con mình ném vào.
Thẩm Lan Tú cảm thấy con trai mình hình như gầy hơn so với lần trước, rất là đau lòng nhìn Quý Thư Ngôn: "Lần trước con đến đây hình như còn béo hơn bây giờ một chút." Bà sờ sờ tay Quý Thư Ngôn, "Mới qua có hai ba tháng thôi mà con đã vậy, có chuyện gì mệt mỏi sao?"
Quý Thư Ngôn không cảm thấy mệt, anh nói: "Không ạ, có thể do gần đây con tập luyện thể dục, con còn béo hơn 1 cân so với lúc trước đó."
Thẩm Lan Tú bị nghẹn lại những lời định nói nhưng bà nhìn con trai tuấn tú của mình vẫn có chút không yên tâm, cảm thán nói: "Cũng không có người ở bên cạnh chăm sóc, lại còn bận đi làm, nơi nào mà sống tốt được. Viên Viên vẫn còn là một đứa nhỏ."
Hai năm qua bà cũng không thúc giục chuyện kết hôn, nhưng để con trai một mình bà vẫn đau lòng.
Vẻ mặt Quý Thư Ngôn vẫn bình thản, "Con sống vẫn khá tốt."
Quý Viên ở bên cạnh nghe đến vui vẻ, cậu của cậu hiện tại không phải không có ai chăm sóc, mấy ngày trước Đoàn Chấp không có việc gì làm, liền nấu nướng thay đổi thực đơn da dạng, có lần cậu đi từ trên lầu xuống còn bắt gặp Đoàn Chấp đang masage cho cậu mình.
Cái tiêu chuẩn sống này quá cao chứ không nhỏ tí tẹo nào.
Thừa dịp bà ngoại cùng ông ngoại nói chuyện, cậu trộm hướng về phía Quý Thư Ngôn cười cười, giữa mày mang theo một chút chế nhạo, đắc ý tự cho là đã nắm thóp được cậu mình.
Quý Thư Ngôn đương nhiên biết thằng nhóc này đang cười cái gì, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, gắp trái khổ qua cho cậu: "Ăn cơm đi."
Những gì bỏ vào chén là không được lãng phí.
Quý Viên mặt ủ mày ê nhìn chằm chằm khổ qua một lát, vẫn hạ quyết tâm ăn nhưng lại khó ăn đến mức lè lưỡi.
Ăn cơm trưa xong, Quý Thư Ngôn chơi cờ với ba của mình, còn Thẩm Lan Tú cùng cháu ngoại xem TV.
Lần này Quý Thư Ngôn còn mang theo quà cho ba mẹ anh, ba mẹ anh thích sưu tầm đồ cổ nên lần này anh có đấu giá được một bức bình phong thêu hoa mai cùng hạc trắng, yên hà như mây, xinh đẹp lại độc đáo, mẹ anh thật sự rất thích, liền đặt nó ở trên bàn để thưởng thức.
*Yên hà( 煙霞): khói và ráng; chỉ cảnh thiên nhiên nơi núi rừng
Ba anh đặt cờ xuống, thi thoảng lại quay đầu nhìn một cái.
Ông nhìn vài lần rồi quay đầu lại, liền phát hiện con của mình cũng đang thất thần, liên tục xem điện thoại.
"Làm sao vậy, bệnh viện còn có chuyện gì sao?" Quý Nhượng hỏi.
"Không có việc gì." Quý Thư Ngôn hạ xuống một quân cờ, "Tùy tiện nhìn một chút thôi."
Anh ngăn chặn quân cờ của ông, khiến ông cũng không rảnh lo hỏi đông hỏi tây nữa, đặt hết tâm tư trở lại ván cờ.
Một buổi chiều nhàn nhã cứ như vậy qua đi.
Lúc chạng vạng tối, người hàng xóm cách vách tới tặng một hộp bánh trà xanh vừa mới làm xong.
Quý Thư Ngôn ngồi trên ghế sofa ăn bánh trà xanh, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Đoàn Chấp, Đoàn Chấp nói hắn đã về tới nơi rồi, trên đường bởi vì gặp tuyết lớn nên bị trễ nửa giờ, mà trong nội thành lại kẹt xe cho nên mới trả lời tin nhắn muộn như vậy.
Quý Thư Ngôn yên lòng, "Đến nơi thì tốt rồi."
Anh nghĩ một lát lại nhìn thoáng qua cha mẹ đang ngồi bên cửa sổ, cuối cùng vẫn đứng lên, khoác thêm áo rồi đi ra ngoài gọi điện thoại cho Đoàn Chấp.
Điện thoại rất mau đã kết nối, giọng nói của Đoàn Chấp theo sóng điện truyền tới, "Chào chú Quý?"
Quý Thư Ngôn ngồi ở bên ao cá, bên cạnh có một lớp băng mỏng, còn có đàn cá bơi lội tung tăng dưới hồ.
"Bây giờ em đang ở đâu, khách sạn à?" Anh hỏi.
"Vâng" Bên kia điện thoại của Đoàn Chấp có âm thanh quần áo được cởi ra, "Em vừa đến khách sạn, vẫn chưa về nhà. Chiều mai em mới qua đó."
Khách sạn hắn đặt cách nhà họ Đoàn không xa, từ nơi này có thể mơ hồ nhìn thấy nóc nhà, biệt thự nguy nga, lúc nào cũng đông người. Đó là nơi hắn lớn lên nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ngôi nhà của mình dưới góc độ như vậy.
Hắn cụp mắt, thay đổi thành giọng điệu thoải mái hỏi Quý Thư Ngôn: "Còn chú, chú Quý, chú đang làm gì thế?"
Quý Thư Ngôn kể cho hắn nghe ván cờ vào buổi tối, nói đến cô bé năm tuổi ở nhà bên cạnh vừa thấy Quý Viên liền thích thằng bé, khăng khăng đò anh trai đưa đi chơi, còn nói gần đây có học được cách làm sườn xám cùng gang tay từ chỗ mẹ anh, liền tặng cho Quý Viên một đôi bao tay làm chưa được tốt lắm, đầu sợi len còn thò ra ngoài, nhưng cả nhà lại không nói cho cô bé biết, tất cả đều khen cô bé rất khéo tay.
Đoàn Chấp nghe vậy cười rộ lên, "Vậy còn anh, anh có được tặng bao tay không?"
"Không" Quý Thư Ngôn trả lời rất ngắn gọn, "Quý viên là phiên bản giới hạn của mẹ anh, còn ba với anh đều là quà tặng kèm nên không quá quan trọng."
Đoàn Chấp cười ha hả.
Quý Thư Ngôn nghĩ một lát lại nói thêm: "Nhưng khi còn nhỏ mẹ có làm cho anh một cái khăn quàng cổ, anh và chị gái đều có, đáng tiếc đường khâu không tốt, đeo không được bao lâu liền bị thủng."
Đoàn Chấp ngã nằm trên giường, nghe Quý Thư Ngôn nói những chuyện vụn vặt, thân nhiệt vừa mới bị giảm xuống do hơi lạnh thấm vào người dường như đang dần dần khôi phục lại, đặc biệt là vùng ngực, nóng hầm hập một mảng.
"Thật tốt." Hắnn nói, "Mẹ của anh nghe có vẻ rất đáng yêu."
Quý Thư Ngôn ngẩng đầu nhìn hoa giấy trong sân khẽ "ừm" một tiếng.
Ba mẹ anh thật sự rất đáng yêu, đều là những người cởi mở, nhưng anh lại không nói gì thêm, mà hỏi Đoàn Chấp buổi tối nay sắp xếp thế nào. Anh nghĩ, trong hai mươi năm qua của Đoàn Chấp, cũng không biết có nhận được một món quà nào vụng về nhưng chứa đầy chân thành đến từ cha mẹ mình hay không.
Anh rất ít khi hỏi tới gia đình của Đoàn Chấp, nhưng có lẽ vì giao thừa sắp đến, cũng cõ lẽ vì anh không ở bên cạnh Đoàn Chấp, mỗi khi anh nghĩ tới Đoàn Chấp sẽ ngủ một mình trong khách sạn vào đêm giao thừa, anh lại cảm thấy trái tim mình như bị kim đâm, đau đớn toả ra từ đầu quả tim lan tràn ra khắp cơ thể.
Đến mức anh biết rõ chính mình đã ra ngoài đủ lâu rồi, ngay cả ngón tay đều đã bị đông cứng, nhưng trước sau vẫn không chịu cúp máy.
Cuối cùng vẫn là Đoàn Chấp thúc giục anh: "Hình như em nghe được tiếng gió, có phải anh ở ngoài sân đúng không, anh mau về phòng đi."
Quý Thư Ngôn mặt không đổi sắc mà nói dối: "Không phải, anh đang ngồi trong thư phòng, vừa mới mở cửa sổ mà thôi."
__
Mà ở phòng trong, Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng đang cùng nhau đánh giá bức bình phong kia.
Thẩm Lan Tú đẩy đẩy người bạn già của mình: "Thư Ngôn đang nói chuyện với ai vậy? Đã gần một tiếng rồi, nó không lạnh hả?"
Quý Nhượng đeo kính, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài thấy Quý Thư Ngôn đang ngồi trên ghế đá, ánh đèn dịu nhẹ chiếu vào trên gương mặt anh, làm sáng lên nụ cười trên khuôn mặt.
Ông cụ Quý đầy vi diệu mà nhướng mày.
"Đúng vậy." Quý Nhượng đẩy mắt kính xuống, "Nó đang nói chuyện với bạn bè, sao lại không nói ở trong nhà chứ?"
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên một suy đoán, nhưng lại nghĩ đến tính cách dầu muối không ăn của Quý Thư Ngôn, lại không dám ôm quá nhiều hy vọng.
Thẩm Lan Tú xoa xoa vòng tay của mình, hạ thấp kỳ vọng: "Có lẽ là đồng nghiệp có chuyện gì đó quan trọng."
Quý Nhượng hừ một tiếng, đồng nghiệp, có đồng nghiệp nào lại có thể khiến con của ông cười tươi như hoa thế kia.
Nhưng ông không nói, chỉ tiếp tục xem bức bình phong.
Quý Viên đang ăn đồ ăn vặt ở bên cạnh, nghe hai người nói chuyện mà sợ hết hồn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ như không tồn tại.