Cậu Kiềm Chế Một Chút - Chương 17: Tỉnh rượu

Cậu Kiềm Chế Một Chút Chương 17: Tỉnh rượu
Quý Thư Ngôn hoàn toàn tỉnh rượu.

Anh vốn dĩ chỉ choáng váng chứ chưa say, thời điểm bị Đoàn Chấp đè dưới thân, các giác quan không những không trì độn ngược lại càng thêm mẫn cảm.

Anh có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Đoàn Chấp, mỗi một lần đầu lưỡi quét qua môi lại khiến anh rùng mình một cái, bàn tay to rộng ghì chặt lấy anh, các ngón tay cưỡng chế chen vào khe hở giữa những ngón tay, ái muội vuốt ve...

Điên rồi!

Quý Thư Ngôn nghĩ, anh chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị một người đàn ông nhỏ hơn mình mười ba tuổi đè xuống tỏ tình, mà người này thậm chí còn là bạn của cháu trai anh, người mà anh chỉ coi như hậu bối.

Rõ ràng bên ngoài nhiệt độ không thấp, Quý Thư Ngôn lại cảm thấy lạnh, run rẩy trong vô thức.

Vừa mới đây bọn họ còn cùng nhau ngồi trên sô pha, uống bia nói những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, bầu không khí được coi là ấm áp nhưng giờ phút này một chút ấm áp cũng không còn, chỉ để lại một mớ hỗn độn trên mặt đất. Trong không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng hít thở dồn dập.

Đoàn Chấp còn đang nhìn anh, khoé môi dính máu, là vừa rồi bị anh cắn rách.

Quý Thư Ngôn lại không muốn nhìn Đoàn Chấp nữa, đầu óc anh vẫn còn đang choáng váng, không thể tin được chuyện vừa mới xảy ra. Anh không phải là người thích trốn tránh, nếu là bình thường anh đã sớm cho cậu ta một cái bạt tai, nhưng khi đối mặt với Đoàn Chấp, không biết vì sao trong lòng anh còn ôm tâm tư may mắn, nghĩ muốn cho người thanh niên này một bậc thang.

Anh giơ tay che lại đôi mắt, khàn giọng nói: "Cháu uống say rồi, còn phát điên cái gì nữa."

Nếu Đoàn Chấp bước xuống, thành khẩn xin lỗi nói mình chỉ nhất thời xúc động, anh cũng có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Đoàn Chấp đã phá vỡ sự mong chờ của anh.

"Cháu rất tỉnh táo, chú Quý, chú say nhưng cháu thì không, cháu không phải nhất thời xúc động." Đoàn Chấp bình tĩnh nói.

"Chú có khả năng sẽ không tin, từ lần đầu tiên gặp được chú, cháu đã thích chú rồi. Chú đứng ở trước mặt cháu đưa cho cháu cái ô, để cháu tương tư nhiều năm như vậy."

Lòng Quý Thư Ngôn trầm xuống.

Gàn bướng hồ đồ!

Hai bàn tay đan chéo nhau từ trên đôi mắt dịch ra một chút, cau mày: "Lần đâu tiên tôi với cậu gặp nhau, rõ ràng là vào mùa xuân, tôi cũng không đưa ô cho cậu."

Tuy rằng anh biết Đoàn Chấp sớm hơn, nhưng anh và Đoàn Chấp chân chính gặp mặt cũng chỉ có lần Quý Viên dẫn Đoàn Chấp về nhà ăn cơm.

Đoàn Chấp cười một tiếng: "Nhưng lần đầu tiên cháu nhìn thấy chú, không phải là ở nhà của chú, mà là cửa ra của ga tàu cao tốc Tương Thành."

Nhưng Quý Thư Ngôn đã sớm quên mất, chỉ có hắn nhớ rõ lần gặp mặt đó, một người đàn ông đứng tuổi cao lớn đầy lạnh lùng, nhìn qua như đang hút thuốc, cái tay đặt trên trán trông rất mềm mại.

Quý Thư Ngôn không hỏi thêm nữa, anh xác thật không nhớ rõ chuyện ở ga tàu cao tốc Tương Thành, chưa kể bây giờ có hỏi cũng không có ý nghĩa gì. Anh hít sau mấy hơi duỗi tay đẩy Đoàn Chấp.

"Cút xuống đi."

Đoàn Chấp không nhúc nhích, ngược lại bắt lấy tay anh, nhìn anh không chớp mắt.

Trong nháy mắt Quý Thư Ngôn còn cho rằng Đoàn Chấp sẽ làm ra chuyện gì đó, cơ thể không nhịn được căng cứng bày ra tư thế phòng vệ.

Nhưng cái gì Đoàn Chấp cũng không làm.

Hắn chỉ nhìn Quý Thư Ngôn, ánh trăng rất sáng lọt vào trong mắt hắn giống như màn sương mù bao phủ trên mặt hồ, cũng giống như giọt lệ ngưng tụ trong hốc mắt.

Hắn nhẹ giọng hỏi: "Chú còn chưa trả lời cháu, chú Quý, cháu thích chú, còn câu trả lời của chú thì sao?"

Hoang đường!

Quý Thư Ngôn không rõ Đoàn Chấp đang nghĩ cái gì, còn có thể có đáp án nào nữa, anh làm sao có thể đồng ý với Đoàn Chấp.

Nhưng khi anh định lên tiếng thì lại bắt gặp đôi mắt của Đoàn Chấp. Anh phát hiện hốc mắt Đoàn Chấp đã đỏ, rõ ràng đang cười, môi hơi cong, ánh mắt lại giống như sương mù mênh mông bên cửa sổ vào ngày mưa.

Đoàn Chấp biết đáp án của anh.

Cậu ta chỉ đang đợi chính miệng anh nói ra.

Giống như tội phạm đã bị kết án, chờ đợi bản án trong vô vọng.

Cổ họng Quý Thư Ngôn giống như bị nghẹn, nói không ra lời. Từ khi quen biết Đoàn Chấp tới nay có rất nhiều chi tiết bị anh xem nhẹ, như cơm nắm trong tủ lạnh, dốc lòng chăm sóc trong khách sạn, tất cả sự ân cần săn sóc từ khi đi du lịch tới hiện tại....

Đoàn Chấp thật sự thích anh.

Những lời này hiện lên rõ ràng trong trong đầu anh, không phải nhất thời hứng lên trêu cợt anh, cũng không phải do hormone hoa tâm đa tình tràn ra, là thật sự vẫn luôn âm thầm thích anh. Nếu không phải do trận say rượu ngày hôm nay, không phải anh khinh suất mà nhận định Đoàn Chấp thích Quý Viên, có lẽ Đoàn Chấp vẫn sẽ chôn chặt dưới đáy lòng, không chịu nói ra.

Quý Thư Ngôn thả lỏng tay, vô lực buông thõng xuống dưới.

"Tôi không thích cậu." Anh cụp mắt, không nhìn Đoàn Chấp, "Thứ lỗi cho tôi cự tuyệt."

Đáp án này Đoàn Chấp đã sớm dự đoán được, trên thế giới này không có kỳ tích, Quý Thư Ngôn sẽ không đột nhiên thay đổi quyết định chỉ trong vài phút ngắn ngủi, lời tỏ tình của hắn không hề có tác dụng, chỉ có thể bị từ chối một cách lạnh lùng nhanh chóng.

Hắn chậm rãi buông lỏng tay Quý Thư Ngôn ra, lồng ngực giống như bị cây búa nhỏ dùng sức gõ xuống, gõ từ đầu quả tim gõ đến khi dập nát.

"Xin lỗi, vừa rồi đã doạ đến chú." Hắn nhẹ giọng nói, sau đó đứng lên tránh ra một đường.

Quý Thư Ngôn lập tức từ trên ghế sô pha đứng lên, bóng đêm trong sân vẫn lưu luyến không rời, mùi hoa quế thơm ngào ngạt giống như một giấc mộng, lon bia bị bọn họ uống qua để song song trên bàn, nhưng bầu không khí thoải mái trước đó đã không còn nữa.

Quý Thư Ngôn chỉnh lại áo ngoài, một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh lạnh nhạt, bước ra ngoài sân giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đoàn Chấp không ngăn anh lại, chỉ là khi Quý Thư Ngôn sắp đẩy cửa kính, hắn nhẹ giọng gọi Quý Thư Ngôn.

"Chú Quý, cảm ơn chú hôm nay đã ở bên cháu." Hắn lại nói thêm, "Cháu rất xin lỗi."

Những ngón tay chạm vào cửa của Quý Thư Ngôn chợt dừng lại, nhưng sau khi im lặng đứng vài giây, anh vẫn đẩy cửa, không nói một lời rời khỏi sân.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận