Cậu Kiềm Chế Một Chút - Chương 27: Lòng tham không đáy

Cậu Kiềm Chế Một Chút Chương 27: Lòng tham không đáy
Quý Viên chọn một bộ phim kinh dị nước ngoài, nghe nói còn được tận vài cái giải thưởng.

Quý Thư Ngôn đại khái nhìn giới thiệu phim, nội dung chính kể về một thị trấn nhỏ nằm cách xa khu dân cư, năm xưa ở nơi đây đã từng có một ký túc xá cho học sinh cấp ba, trong vòng hai mươi năm có tới vài chục thiếu nam thiếu nữ liên tiếp mất tích, nhưng bởi vì những thanh thiếu niên ấy phần lớn đều có gia cảnh bần hàn, thậm chí là cô nhi, báo án cũng không được ai chú ý cũng chẳng có thêm cảnh sát đến tra án, lâu dần cũng không còn ai tới điều tra, mọi chuyện xảy ra đều bị vùi lấp xuống. Thẳng đến một ngày, thị trưởng của trấn nhỏ đột nhiên chết ở trong nhà, thời điểm người ta phát hiện toàn thân ông ta trần trụi trôi nổi trên mặt bể bơi, lồng ngực mở toang trái tim đã bị moi đi, máu đỏ tanh tưởi mơ hồ nhiễm đỏ cả mặt hồ.

Phim kinh dị dạng này phần lớn đều giống nhau, Quý Thư Ngôn xem một phần giới thiệu thôi cũng có thể đoán được cốt truyện, nhưng anh lại nhìn đánh giá trên mạng, có rất nhiều lời khen ngợi, đều nói bầu không khí ngột ngạt khủng bố rất hấp dẫn, anh không xác định hỏi Quý Viên, "Thật sự muốn xem sao?"

Quý Viên chém đinh chặt sắt nói, "Muốn, bộ phim này là do bạn của con đề cử, nói là không chỉ có cốt truyện hay, phân đoạn tình cảm cũng không tồi, con muốn xem từ lâu rồi."

Tình yêu? Quý Thư Ngôn nhướng mày, phim kinh dị nói chuyện tình yêu cái gì, một bên đánh quái một bên đưa đẩy với người yêu sao?

Anh buông xuống di động, lại hỏi Quý Viên, "Vậy con thật sự không ngồi trên sô pha sao?"

Vừa rồi Quý Viên một hai phải ngồi ở trên thảm, còn cầm một cái gối nhỏ, nói như vậy mới có cảm giác của rạp chiếu phim.

Anh không thể lý giải nổi sở thích của Quý Viên.

"Con không cần, con thích ngồi thảm." Quý Viên nói.

Quý Thư Ngôn cười nhạo một tiếng, "Cậu nhìn cháu như con chó con vậy, lăn lộn ở trên thảm."

Quý Viên lại hoàn toàn không nghe thấy, hết sức chăm chú xem phim.

Bộ phim rất nhanh đã chiếu được hơn nửa, nội dung của phim cùng với sự suy đoán của Quý Thư Ngôn không khác nhau là mấy, lúc chiếu được một nửa tuyến truyện năm xưa đã bắt đầu gay cấn. Những thiếu nam thiếu nữ mất tích trên trấn đều là do một giáo phái tà ác bắt làm tế phẩm, bị nhốt ở tầng hầm ngầm của ký túc trường học, bị kẻ ác cắt cổ lấy máu, còn bị moi tim. Mà trước khi tử vong, sinh hoạt của bọn họ ở ký túc trường học cũng không được tốt lắm, bởi vì đều là người có thân thế nghèo khó, thấp cổ bé họng, cho dù chịu tra tấn cũng không ai để ý tới, bọn họ bị nhốt ở phòng tối, bị ngược đãi, thậm chí bị xâm phạm tình dục, cuối cùng bị kẻ ác kết liễu mạng sống một cách tàn nhẫn.

Hai mươi năm sau, một thiếu nữ tên Grace ngẫu nhiên triệu hồi ra một quỷ hồn, đó là quỷ hồn đáng sợ nhất trong số những thiếu niên thiếu nữ năm đó mất mạng, cũng chính là nam chính đã chết năm 17 tuổi, sau khi nghe được chuyện xưa của hắn, lại đều là cô nhi, cũng sống ở ký túc xá trường học, nữ chính quyết định trợ giúp hắn tìm hiểu lại sự việc năm xưa.

Tuyến tình cảm chính là của nam nữ chính, mối tình giữa người và quỷ hồn.

Quý Thư Ngôn nhàm chán ngáp một cái, nghĩ thầm thời điểm nam chính chết mới 17 tuổi, hai mươi năm sau đều đã 37 tuổi, mà nữ chính mới thật sự là thiếu nữ 18 tuổi, hoa quý vừa lúc, hai người ước chừng kém nhau hai mươi tuổi. Quý Thư Ngôn lơ đễnh nghĩ cái này có thể có tiếng nói chung được sao?

Nhưng anh cũng không để ở trong lòng, cảnh tượng máu me khủng bố trong phim không những không dọa đến anh, mà anh còn có tâm tư đi bắt bẻ tạo hình ma quỷ không đủ chân thật.

Nhưng rất nhanh anh liền cười không nổi.

Đây không phải là bộ phim trong nước đã bị phê duyệt đến nham nhở, phim nước ngoài lại không để ý nhiều như vậy, bộ phim ma này được phân loại ở mác R18, càng không có gì để kiêng kỵ, Quý Thư Ngôn trơ mắt nhìn cốt truyện phát triển đến ba phần tư, vai nam nữ chính, một người một quỷ, cư nhiên lăn lên giường.

Quả nhiên là người nước ngoài, một chút cũng không tiết chế.

Anh trước tiên ngó xem Quý Viên, tuy rằng Quý Viên đã sớm thành niên nhưng là phụ huynh đều có những suy nghĩ giống nhau, Quý Thư Ngôn vẫn tình nguyện cảm thấy cháu trai nhà mình vẫn còn là đứa bé ngoan, không thể xem thứ lung tung rối loạn như này.

Nhưng ngay sau đó anh lại nghe thấy Quý Viên hứng thú bừng bừng mà "Oa" một tiếng.

Quý Thư Ngôn: "......."

Thằng nhóc này rốt cuộc đã vượt mặt anh xem không ít lần đúng không?

Có lẽ ánh mắt của anh thật sự quá áp lực, vốn dĩ Quý Viên rất hứng thú mà nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng phía sau lưng lại đột nhiên lạnh toát, cậu do dự mà quay lại, trực tiếp nghênh đón ánh mắt đầy sát khí của cậu mình.

Quý Viên: "......"

Muốn chết, cái lúc nhạy cảm này mà lại quên mất còn có phụ huynh kèm ở phía sau.

Nam nữ chính trên màn hình vẫn còn nhiệt tình lăn lộn ở bên nhau, hào phóng mà dirty talk, Quý Viên yên lặng dùng gối bưng kín mặt mình, giả vờ ngây thơ vô tội.

Tuy rằng đây chỉ là hành động tượng trưng hoàn toàn không đại biểu cho việc cậu thật sự hồn nhiên nghe lời, nhưng Quý Thư Ngôn vẫn vừa lòng gật gật đầu.

Đoàn Chấp ở bên cạnh nhìn một màn này không nhịn được phụt một tiếng bật cười.

Lúc này Quý Thư Ngôn mới nhớ tới bên cạnh còn có người, sắc mặt không có ý tốt nhìn qua.

Nhưng Đoàn Chấp không phải Quý Viên.

Rõ ràng đều hai mươi tuổi nhưng vô luận là dáng người hay khí chất so với Quý Viên đều thành thục hơn rất nhiều, áo dài tay màu đen đơn giản, cổ áo nghiêng lệch mở rộng lộ ra phần lớn da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh, vẻ mặt lười biếng dựa vào ghế sô pha, khuôn mặt đẹp như họa, ánh mắt sắc bén, rõ ràng cái gì cũng không làm nhưng so với nam chính trên màn ảnh đang nồng nhiệt bên nữ chính còn quyến rũ hơn.

Quý Thư Ngôn phát hiện mình rất khó có thể giáo dục một cách đúng tình hợp lý, vừa nhìn vẻ ngoài của Đoàn Chấp liền biết kinh nghiệm phong phú, cho dù anh biết Đoàn Chấp vẫn còn là thiếu niên ngay cả mối tình đầu cũng chưa có, nhưng ấn tượng này đã khắc sâu thật sự rất khó sửa.

Như cảm giác được ánh mắt của anh, Đoàn Chấp quay mặt qua, không chớp mắt nhìn anh, dùng khẩu hình nhẹ hỏi, "Làm sao vậy?"

Hỏi đến rất tự nhiên, một chút cũng không cảm thấy có vấn đề.

Quý Thư Ngôn mím môi cũng lười nói lại, anh trước sau ý thức được tình cảnh hiện tại có chút xấu hổ, giống như anh cùng Đoàn Chấp xem phim nóng vậy. Anh yên lặng dời ánh mắt đi nơi khác, duy trì uy nghiêm của một trưởng bối, coi như không có chuyện gì mà nhìn chằm chằm vào màn hình.

Nhưng anh càng xem càng thấy nam chính được xưng là đẹp như kiệt tác của tạo hóa, trong đầu càng thêm lộn xộn, nói thật thì nam chính lớn lên còn không đẹp bằng Đoàn Chấp, dáng người cũng không có gì đáng xem.

Quý Thư Ngôn nhíu nhíu mày, cũng không muốn xem nữa chuẩn bị lấy điều khiển tua qua đoạn này. Nhưng tay anh vừa mới đụng tới điều khiển từ xa, đã bị người đè lại.

Anh ngẩng đầu, phát hiện Đoàn Chấp cười như không cười mà nhìn anh.

Quý Thư Ngôn muốn rút tay ra, lại không động đậy được, sức lực của Đoàn Chấp lớn hơn rất nhiều, muốn chế trụ anh dễ như trở bàn tay.

"Chú Quý à, tua qua sẽ rất đáng tiếc," Đoàn Chấp dịch lại gần nhẹ giọng nói, "Để lại đi."

Quý Thư Ngôn nâng mắt nhìn lên, trêu hắn, "Cậu thích xem cái này như vậy sao? Đại học dạy cậu cái này à."

Đoàn Chấp cười cười, cũng không phản bác.

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Quý Thư Ngôn, đồng tử nhạt màu trong đêm tối sáng như đá quý thượng hạng, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, ánh mắt lại như tơ nhện dày đặc một tầng lại một tầng quấn tới, muốn vây người kéo vào.

Quý Thư Ngôn mạc danh cảm thấy lưng chợt lạnh.

Anh cảm giác được ngón tay Đoàn Chấp vuốt ve đầu ngón tay anh, thân mật mà cọ cọ, nắm lấy, ở trên mu bàn tay anh ngả ngớn vẽ vòng tròn. Nam nữ chính trên phim ở phía sau rèm như ẩn như hiện, nam chính ở bên tai nữ chính nói lời âu yếm. Mà ngón tay Đoàn Chấp lại dọc theo cổ tay anh một đường hướng về phía trước, chạm đến áo của anh nhẹ nhàng cởi mở từng cúc áo.

Nam chính cúi đầu hôn cần cổ nữ chính.

Ngón tay thon dài của Đoàn Chấp cũng đan vào khe hở ngón tay của anh, dùng sức nắm lấy, gần như điên cuồng mà đặt ngón tay xinh đẹp ở trong tay thưởng thức.

Quý Thư Ngôn chỉ cảm thấy mặt mình đều nóng bừng bừng.

Hành động ám chỉ này thật sự quá mức mãnh liệt, đặc biệt là ánh mắt Đoàn Chấp còn không dịch chuyển chỉ nhìn chằm chằm anh, đôi mắt âm trầm khiến cho người ta sợ hãi.

Chuyện này quả thực là làm càn.

Anh thậm chí không dám ngẩng đầu đối diện với Đoàn Chấp, theo bản năng nhìn thoáng qua Quý Viên. Cũng may Quý Viên vẫn còn đang ngoan ngoãn lấy gối che mặt ngồi trên tấm thảm, cái gì cũng không biết.

Anh sốt ruột muốn rút tay mình ra khỏi tay Đoàn Chấp, nhưng Đoàn Chấp lại không chịu nghe theo.

Cảnh tình cảm mãnh liệt trên phim đã diễn tới hồi cuối, tấm rèm màu trắng lung lay đến mức như sắp rơi xuống dưới. Mà Đoàn Chấp lại nhẹ nhàng nâng tay anh lên, đặt ở bên môi.

Ngay từ lúc bắt đầu Quý Thư Ngôn đã không rõ Đoàn Chấp muốn làm gì, nhưng Đoàn Chấp lại cười cười, thẳng tắp nhìn anh, hé môi, ngậm lấy đầu ngón tay của anh. Đầu lưỡi ướt át ấm áp nhẹ nhàng liếm lấy đầu ngón tay, suồng sã lại tuỳ tiện. Quý Thư Ngôn chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong cả lên, máu lập tức dồn lên mặt, lỗ tai đều đỏ.

Hai mắt anh mở to nhìn Đoàn Chấp, rõ ràng khuôn mặt đẹp trai nhã nhặn, lại không thầy dậy cũng hiểu loại chuyện này. Anh dùng hết sức rốt cuộc cũng rút được tay ra, nhìn chằm chằm vào Đoàn Chấp.

Nhìn sắc mặt cùng tâm tình kia thật sự rất khó đoán, nếu nói là tức giận cũng không đúng lắm, gương mặt đỏ hồng đến lợi hại, không có chút khí thế nào, càng giống như thẹn quá hoá giận. Đoàn Chấp lại cố tình hồn nhiên không thèm để ý, chậm rì rì mà ngồi dậy, ánh mắt mang theo ý cười nhìn anh.

Ánh mắt kia lười biếng lại thoả mãn, rồi lại giống như dã thú thèm khát anh, lòng tham không đáy.

Quý Thư Ngôn bị ánh mắt này đâm đến sợ hãi phải dời tầm mắt đi, sau khi bình ổn lại tâm tình liền sờ soạng cầm lấy điều khiển từ xa nhanh chóng tua qua cảnh này.

Nam nữ chính đang phập phồng sau tấm rèm đều không thấy đâu nữa, chỉ còn lại cảnh thôn hoang vắng, chân trời treo một mặt trăng cong cong sáng mờ. Quý Viên vẫn luôn dựng lỗ tai lắng nghe, rốt cuộc cũng nghe thấy một đoạn này đã qua đi, biến thành cốt truyện, như trút được gánh nặng đem gối thả xuống dưới, vừa rồi thật đúng là nghẹn chết cậu.

Cậu còn đang muốn hờn dỗi hai câu với cậu của mình, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên liền ngây ngẩn cả người.

Cho dù trong phòng không bật đèn nhưng dựa vào ánh sáng từ TV hắt ra, cậu cũng nhìn ra được mặt của Quý Thư Ngôn đều đỏ đến muốn nhỏ máu, môi cũng gắt gao mím chặt giống như đang muốn phân cao thấp với ai. Mà Đoàn Chấp ở bên cạnh lại đầy nhàn nhã, một tay chống mặt cười cười với Quý Thư Ngôn.

Vẻ mặt Quý Viên như bước ra từ trong mộng, nghĩ thầm chắc không phải đâu, cậu của cậu tốt xấu gì cũng là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi rồi, sẽ không bởi vì cảnh tình cảm mãnh liệt chỉ dài có vài phút mà ngại ngùng thành như vậy được.

Trong lòng cậu hít hà một hơi.

Xem ra cậu đã rõ vì sao nhiều năm như vậy mình vẫn còn chưa có mợ, cậu của mình thẹn thùng như thế theo đuổi được con gái nhà người ta mới là lạ.

Trong lúc này đây, ánh mắt Quý Viên nhìn Quý Thư Ngôn tràn ngập đau đớn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận