Đầu giường anh có một ấm nước nhỏ, nhấn một cái là nước có thể đun sôi ngay, nhưng anh sờ soạng nửa ngày cũng không chạm được vào ấm nước. Ngược lại, tay lại bị người nào đó giữ lấy, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay.
Lúc này Quý Thư Ngôn mới mở bừng mắt ra.
Đoàn Chấp dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi ở đầu giường, ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn anh.
"Anh muốn uống nước à?" Đoàn Chấp hỏi.
Quý Thư Ngôn ngơ ngác gật đầu.
Đoàn Chấp đưa ly nước tới tay Quý Thư Ngôn. Anh ngậm miệng ly, từ từ uống hơn nửa cốc, đôi mắt như có như không hướng sang bên cạnh.
Anh vẫn chưa quen với việc vừa mới rời giường đã có một người nằm bên.
Nhất là khi nhớ tới chuyện hoang đường tối qua, mặt anh đỏ bừng đến đáng sợ. Đoàn Chấp biết anh cũng không bài xích việc thân mật với hắn, liền lấy lí do giúp anh bớt mẫn cảm mà ép anh làm không ít chuyện bậy bạ. Lần này anh xin tha cũng vô dụng, Đoàn Chấp ghì chặt tay anh, cả da lẫn xương đều bị hắn ăn sạch sẽ. Thẳng đến sáng nay khi tỉnh lại, vùng da dưới đùi vẫn còn có chút đau đớn.
Quý Thư Ngôn nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu.
Đoàn Chấp cũng biết hôm qua mình có hơi quá mức.
Quý Thư Ngôn thật sự quá câu dẫn, đôi mắt anh phiếm hồng gọi tên hắn. Từ trước đến giờ hắn vốn là nhà sư "thanh tâm quả dục", giờ phút ấy đều bị anh ép phải hoàn tục. Hắn nhìn sắc mặt Quý Thư Ngôn, sợ Quý Thư Ngôn không thoải mái chỗ nào liền kéo chăn lên nhìn một cái.
Quý Thư Ngôn lại không chịu, sống chết túm chặt lấy chăn.
"Đụng vào nữa tôi sẽ đập chết em." Sắc mặt Quý Thư Ngôn đen xì, so với dáng vẻ mềm mỏng tối qua hệt như hai người khác nhau, "Bỏ tay ra."
Đoàn Chấp không còn cách nào, chỉ có thể giơ tay đầu hàng. Nhưng hắn không nhịn được cười, trầm giọng nói, "Sao anh lại trở mặt không nhận người thế này, đêm qua anh đâu có như vậy đâu."
Còn không biết xấu hổ mà nhắc tới chuyện tối qua.
Quý Thư Ngôn liếc xéo hắn một cái, vén chăn bước xuống giường, tuy rằng da đùi hơi đau nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến việc đi lại. "Lần sau không bao giờ để Đoàn Chấp làm trò xằng bậy nữa" Quý Thư Ngôn trầm mặt đánh răng, trong lòng âm thầm thề.
Đoàn Chấp cũng theo anh vào phòng tắm.
Hôm qua hắn đã mang theo một bộ đồ vệ sinh cá nhân qua đây. Hắn lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng, đứng cạnh Quý Thư Ngôn cùng nhau rửa mặt. Hai người đứng sóng vai trước bồn rửa mặt, trong gương chiếu ra hình ảnh một cặp tình nhân, dáng người cao ráo khuôn mặt đẹp đẽ đều rất xứng đôi, không ai kém ai. Quý Thư Ngôn không khỏi nghiêng đầu nhìn Đoàn Chấp một cái, trong phòng tắm của anh lúc trước chỉ có: bàn chải đánh răng, khăn lau mặt, cốc,... đều là một, hiện tại tất cả lại biến thành một cặp.
Bất cứ ai vào phòng đều có thể nhận thấy, nơi đây không còn là phòng ngủ của một ông chú độc thân nữa.
Nhưng cũng may, ngay cả dì quản gia rất hiếm khi vào phòng ngủ của anh, anh không thích người khác động vào đồ của mình. Cho nên anh dặn dì chỉ cần lau sàn là được, những thứ khác không cần đụng tới.
Quý Thư Ngôn lau khô mặt, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ, đến giờ làm cơm trưa rồi. Anh nói với Đoàn Chấp: "Anh xuống trước, lát nữa em xuống phòng bếp chờ anh nhé." Quý Thư Ngôn nói xong liền ra khỏi phòng, bởi vì hôm nay không đi làm nên anh không thay quần áo, chỉ khoác tạm áo choàng mỏng bên ngoài đồ ngủ. Trong lúc anh còn đang suy nghĩ xem trong tủ lạnh còn món gì, khi chỉ còn cách vài bước là xuống tầng một, anh lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trên sô pha phòng khách, một cậu sinh viên đang ngồi vắt chéo chân, hai má phồng lên, trên tay vẫn còn cầm chiếc bánh kem ăn dở. Cậu mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình, nhìn đáng yêu hệt như chú chuột túi nhỏ.
Kia không phải cháu trai bảo bối của anh thì còn có thể là ai.
Nghe được tiếng động, Quý Viên xoay người, thấy Quý Thư Ngôn cậu liền nở nụ cười, "Hở, cậu dậy rồi ạ?"
Quý Thư Ngôn đột nhiên thấy Quý Viên, toàn thân anh đổ mồ hôi lạnh.
"Cháu về khi nào vậy?" Anh miễn cưỡng trấn tĩnh lại, hỏi.
Ngàn vạn lần đừng nói với anh là thằng bé về tới nhà từ tối hôm qua, tuy phòng anh hiệu quả cách âm rất cao. Nhưng hôm qua anh cùng Đoàn Chấp lộn xộn trong phòng một lúc lâu, không chừng đã bị bên ngoài nghe thấy hết. Nghĩ đến đây, trong lòng anh đều trở nên rối rắm, hận không thể ngay lập tức quay lên lầu, gói gém đồ đạc của Đoàn Chấp lại rồi ném hết ra ngoài.
Cũng may, Quý Viên nuốt miếng bánh kem xuống, thản nhiên nói, "Buổi sáng con mới về nhà, tối hôm qua con cùng mấy người bạn ra ngoài chơi."
Quý Thư Ngôn thở phào một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng anh còn chưa kịp bình tĩnh thì lại nghe thấy Quý Viên hỏi, "Cậu, ai tới nhà mình chơi vậy? Sao con lại thấy giày của Đoàn Chấp trong tủ giày nhà mình?"
Cậu rất nghi hoặc nhìn Quý Thư Ngôn.
Lúc buổi sáng mở cửa cậu còn tưởng mình đã nhìn lầm, nhưng rõ ràng kia chính là đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của Đoàn Chấp. Có rất ít đôi được bán ra ngoài thị trường, vì vậy để mua được nó không phải dễ. Nhưng không phải tối hôm qua Đoàn Chấp nói sẽ ở lại phòng làm việc sao, còn nói muốn ở đó suốt đêm, sao lại xuất hiện ở nhà cậu. Cậu nghiêng đầu nhìn Quý Thư Ngôn, đoán: "Chẳng lẽ là người bạn nào đó của cậu?"
Quý Thư Ngôn: "....."
Anh buồn bực nghĩ, ngày thường cũng không thấy được dáng vẻ Quý Viên nhạy bén như vậy. Lúc này đây đầu óc anh thật sự rất quay cuồng.
"Đoàn Chấp đang ở đây". Quý Thư Ngôn hiếm khi ấp a ấp úng, không biết nên bịa ra cái gì để nói dối, "Đêm qua, cậu ấy..."
Còn không đợi anh nghĩ hết, Đoàn Chấp đã từ trên lầu bước xuống như đang tản bộ trong sân vắng, trên người hắn cũng mặc một chiếc áo ngủ, quần áo nhăn nhúm, lộn xộn. Áo để hở cúc, có thể dễ dàng thấy rõ phần ngực và cơ bụng, cùng với làn da trắng đầy vết cào.
Đây đều là vết tích bị Quý Thư Ngôn cào tối qua.
Căn bản Đoàn Chấp không nhìn thấy Quý Viên ngồi trong phòng khách, khi nhìn thấy anh hắn theo bản năng nở nụ cười: "Chú Quý."
Trái tim anh loạn nhịp, anh xoay người lại, đưa lưng về phía Quý Viên, liều mạng đưa mắt ra hiệu với Đoàn Chấp.
Vẻ mặt Đoàn Chấp khó hiểu, còn chưa kịp hỏi Quý Thư Ngôn làm sao, hắn lướt qua bả vai Quý Thư Ngôn nhìn thấy vẻ mặt đầy bối rối của Quý Viên đang đứng ở dưới cầu thang.
Đoạn Chấp: "....."
Không xong rồi, quên mất trong phòng còn có người khác. Hắn nhanh chóng kéo áo ngủ lên, dứt khoát bịt kín mít "huy chương" đầy trước ngực. Cứ coi như da mặt hắn rất dày đi, nhưng cũng khó bình thản chào hỏi người anh em tốt sau khi vừa ngủ với cậu của cậu ta.
Hắn ho khan một tiếng, trầm mặc vài giây mới nói với Quý Viên, "Chào buổi sáng."
Quý Viên cũng buồn bực trả lời một câu, "Chào buổi sáng."
Cậu nhìn cách Đoàn Chấp mặc áo ngủ, lại nhìn cách ăn mặc ở nhà của Quý Thư Ngôn, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó thật kì quái. Đoàn Chấp cũng không phải lần đầu tiên tới nhà cậu, nhưng khi hai người này đứng cùng một chỗ, lại còn một bầu không khí rất vi diệu quanh họ. Đặc biệt là cậu của cậu, mái tóc đen dài bù xù, hình như môi cũng bị sưng, cứ như kiểu nhiệt độ trong phòng tối hôm qua quá khô, nên môi mới bị nứt.
Cậu luôn cảm thấy hai người này đang giấu cậu cái gì. Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong đã bị Đoàn Chấp làm phân tâm.
Đoàn Chấp bước đến trước mặt Quý Viên, giải thích, "Hôm qua tớ từ phòng làm việc trở về, vừa lúc đi ngang qua nhà cậu lại vô tình gặp được chú Quý, chú ấy liền gọi tớ vào ăn cơm. Lúc ấy muộn quá nên tớ xin ở lại, quên mất không nói cho cậu biết, thật ngại quá."
Quý Viên chớp chớp đôi mắt nhìn người anh em tốt của mình. Cậu vốn dĩ là người đơn giản, lý do này cũng không tính là không có lý, rất nhanh đã tin lời Đoàn Chấp.
"Tớ vừa về đã thấy giày thể thao của cậu, tớ còn đang nghĩ xem có phải cậu đến chơi hay không" Quý Viên cười cười, gãi đầu, "Vừa rồi tự nhiên thấy cậu từ trên lầu xuống dưới, tớ hơi bất ngờ thôi. Dù sao cậu ở đây cũng không phải vấn đề gì to tát, cậu không nói cho tớ biết cũng không sao."
Quý Thư Ngôn nghe Quý Viên nói chuyện với Đoàn Chấp, rốt cuộc cũng yên lòng.
Anh nháy mắt ra hiệu với Đoàn Chấp sau lưng Quý Viên, ý bảo hắn không cần nói bậy, sau đó đi xuống cầu thang vào phòng bếp. Anh mở tủ lạnh, lấy cánh gà và thịt bò ra rã đông, lại lấy thêm vài cái đĩa sạch, chuẩn bị làm cơm trưa.
Nhưng không bao lâu, cửa phòng bếp bị mở ra, Đoàn Chấp bước vào. Hắn đi đến cạnh Quý Thư Ngôn, nhớ đến Quý Viên còn ở bên ngoài, hắn cũng không làm gì cả mà chỉ cầm lấy một rổ khoai tây rửa sạch dưới nước.
"Vừa rồi anh sợ đúng không?" Hắn cười, hỏi Quý Thư Ngôn.
Đến bây giờ trong lòng Quý Thư Ngôn vẫn còn sợ hãi, anh đưa mắt nhìn ra ngoài, nghe thấy tiếng TV, mới yên tâm nhìn về phía Đoàn Chấp, "Em nói xem?"
Anh cũng không phải thanh niên mười tám, mười chín tuổi, chịu không nổi kinh sợ như vậy, sau biến cố vừa rồi tim anh đều cảm thấy không khỏe.
Nghĩ lại còn có chút buồn bực, trên tay dính chút nước, anh liền búng vào trán Đoàn Chấp.
"Đều do em cả." Anh nói, khó có khi không màng tới đạo lý.
Đoàn Chấp thú nhận với lời buộc tội này.
"Em thực sự rất đáng trách" Hắn cười cười, "Trách em không nên câu dẫn anh, hại anh chỉ có thể ở sau lưng cháu trai cùng em yêu đương vụng trộm."
Yêu đương vụng trộm, bốn từ này làm Quý Thư Ngôn đỏ ửng từ cổ tới tận mang tai.
Quả thật cũng giống.
Anh và Đoàn Chấp rõ ràng đều là người trưởng thành, cũng không phải ruột thịt máu mủ nhưng nghĩ đến Quý Viên ngồi bên ngoài anh lại có một loại cảm giác vô đạo đức không giải thích được. Anh mím môi, xấu hổ thừa nhận câu này, tiếp tục rửa nắm cần tây trên tay. Nhưng Đoàn Chấp vẫn chưa buông tha, tay hắn đưa lên khỏi mặt nước, nắm lấy ngón tay anh.
Nước lạnh, nhưng tay Đoàn Chấp rất ấm áp.
Quý Thư Ngôn chỉ cho rằng Đoàn Chấp đang làm nũng, anh ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt Đoàn Chấp long lanh nhìn anh, sườn mặt tuấn tú đột nhiên trầm xuống dưới.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi.
Đoàn Chấp lắc đầu, không nói gì.
Cơm trưa rất nhanh đã chuẩn bị xong. Xuất phát từ sự áy náy cho đứa cháu trai không biết gì cả, Quý Thư Ngôn đặc biệt làm thêm món phô mai bí đỏ mà Quý Viên thích.
Quý Viên cũng hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi, vui vẻ cùng Quý Thư Ngôn trò chuyện về chuyện xảy ra ở trường trong tuần này, hồn nhiên không biết bạn cùng phòng ngồi đối diện, ở dưới gầm bàn đang duỗi chân cọ cọ vào bắp chân của cậu mình. Bên ngoài thì nghiêm túc, bên trong lại giống như tên lưu manh vô lại. Trong lòng Quý Thư Ngôn bồn chồn vô cùng, nhưng lại không thể quở trách Đoàn Chấp, chỉ có thể lẳng lặng uống canh.
Ăn xong cơm trưa, bọn họ không thể làm gì khác trước mặt Quý Viên được. Hai người cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra, chưa từng quen biết nhau, chứ không phải cặp tình nhân vừa mới lăn lộn vào tối hôm qua.
Đúng lúc Đoàn Chấp và Quý Viên vẫn chưa làm xong bài tập tác nghiệp công trình thông tin, bọn họ liền ngồi bên cửa sổ thảo luận về chủ đề này. Quý Thư Ngôn ngồi bên cạnh xem tài liệu của mình, ba người tuy không nói gì, lại trông rất hòa thuận. Nhưng không biết sao, Quý Thư Ngôn vẫn luôn cảm thấy Đoàn Chấp có tâm sự, rất nhiều lần anh quay đầu lại, có thể dễ dàng phát hiện Đoàn Chấp nhìn anh như đang suy tư điều gì đó.
Đoàn Chấp với Quý Viên ở nhà cho đến tối Chủ Nhật, mới cùng nhau quay về trường học. Đoàn Chấp đi motor tới nên không cần Quý Thư Ngôn lái xe đưa đến, hắn có thể chở Quý Viên về trường.
Quý Thư Ngôn tiễn hai người đến cửa.
Quý Viên còn đang ở trong phòng khách tìm đồ, trong hành lang chỉ có anh với Đoàn Chấp đứng đó.
"Xin lỗi, anh không nghĩ tuần này Quý Viên sẽ về, thằng bé rõ ràng đã nói với anh là tuần này muốn ra ngoài chơi." Quý Thư Ngôn bất đắc dĩ nhìn Đoàn Chấp.
Buổi hẹn hò lãng mạn của hai người đột nhiên bị cắt ngang như thế, tuy rằng Đoàn Chấp không nói gì, nhưng trong lòng anh rất áy náy.
"Lần sau anh sẽ bù lại cho em." Anh cười cười, có chút ngại ngùng.
Đoàn Chấp lắc đầu, "Không có gì."
Nhưng khi hắn ngẩng đầu, nhìn qua khe cửa thấy Quý Viên vẫn còn đang bận rộn trong phòng khách, cảm xúc trong lòng hắn lại loạn cả lên. Quý Viên làm gián đoạn buổi hẹn hò cũng không quan trọng, hắn cũng không để trong lòng, nhưng điều này không có nghĩa hắn không cảm thấy băn khoăn. Hắn cúi đầu, nhìn Quý Thư Ngôn, "Chú Quý, thật ra em có chuyện vẫn luôn muốn hỏi anh."
"Ừm?" Quý Thư Ngôn nghiêng đầu, "Em nói đi."
Đoàn Chấp rũ xuống mắt, do dự trong chốc lát mới nói, "Anh nói anh không định giấu Quý Viên về mối quan hệ của chúng ta. Nhưng lỡ khi anh nói ra, cậu ấy lại không thể chấp nhận được, vậy anh phải làm sao bây giờ?"
Hai ngày nay chuyện này vẫn luôn trắc trở trong lòng hắn.
Trước kia Quý Thư Ngôn nói với hắn sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với Quý Viên, hắn không cần phải lo lắng, điều này khiến hắn thực sự rất cảm động. Bản thân hắn là một người thẳng thắn, bằng không cũng sẽ không tỏ tình với Quý Thư Ngôn hay trực tiếp come out với gia đình. Sau này khi yêu đương với Quý Thư Ngôn, việc đầu tiên tiên hắn làm là tuyên bố rằng mình đã hết kiếp độc thân, người sống chớ quấy rầy.
Nếu không phải hắn vẫn còn lý trí, có lẽ mỗi ngày hắn sẽ đè Quý Thư Ngôn làm cả trăm lần cũng nên.
Nhưng sự phấn khích khi mới yêu qua đi, vấn đề thật sự sẽ xuất hiện.
Hắn nhìn Quý Thư Ngôn, "Chú Quý, anh vẫn luôn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của em với Quý Viên. Nhưng người có khả năng bị ảnh hưởng nhiều nhất, kỳ thật là anh với Quý Viên. Nếu cậu ấy không thể chấp nhận, anh có thể chịu đựng hậu quả sao?"
Ngày hôm qua chỉ thiếu chút nữa sẽ bị Quý Viên phát hiện, Quý Thư Ngôn đã sợ hãi như vậy, chờ đến lúc thật sự nói rõ ràng với Quý Viên, ai biết sẽ lại xảy ra chuyện gì.
Quý Thư Ngôn không nghĩ tới Đoàn Chấp nói chuyện này, anh sững sờ tại chỗ. Anh xác thật không nghĩ tới khả năng này, Quý Viên là đứa nhỏ một tay anh nuôi lớn, anh vốn dĩ chỉ lo lắng rằng liệu Quý Viên có xấu hổ khi ở chung với Đoàn Chấp hay không, chứ chưa từng nghĩ tới Quý Viên sẽ xa cách anh.
"Quý Viên sẽ không như vậy," Anh nhẹ giọng nói, không chắc chắn lắm, "Thằng bé không phải kiểu người cố chấp."
Đoàn Chấp lẳng lặng nhìn anh, cũng không phản bác, bởi vì hắn cũng đã từng nghĩ như vậy. Hắn im lặng trong chốc lát mới nói: "Lần trước bị đuổi khỏi nhà, em cũng nghĩ như vậy."
Hắn đã từng cho rằng gia đình sẽ luôn đau lòng vì mình, nổi nóng cũng chỉ nhất thời. Nhưng đã gần nửa năm, người nhà hắn trước sau cũng không mềm lòng, vẫn chẳng thèm quan tâm đến hắn.
Quý Thư Ngôn cau mày, mối quan hệ của Đoàn Chấp với người nhà căng thẳng như thế nào, anh đều biết.
Hoa giấy trong vườn nở rộ, hương thơm nhè nhẹ theo làn gió bay tới, mùa Đông sắp đến rồi. Có lẽ do đứng ngoài trời quá lâu, anh bỗng dưng cảm thấy có chút lạnh. Thấy Quý Thư Ngôn không lên tiếng, Đoàn Chấp vẫn không kìm lòng được nhanh chóng ôm lấy anh.
"Em không phải muốn ép anh, em chỉ muốn anh có thể suy xét kĩ hơn chút, không nhất thiết phải nhanh chóng nói cho cậu ấy biết." Hắn nói, "Giấu Quý Viên, thậm chí giấu người nhà anh, cũng không hẳn là chuyện xấu."
Ánh mắt Quý Thư Ngôn có chút mờ mịt, anh ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp như muốn nói gì đó, nhưng Quý Viên đã thu dọn xong đồ đạc, xách theo ba lô nhỏ 'cộp cộp cộp' bước ra: "Tớ xong rồi, đi thôi."
Quý Thư Ngôn chỉ có thể nuốt những lời mình định nói vào trong. Đoàn Chấp nhìn sâu vào mắt anh rồi mới nói: "Chúng cháu phải đi rồi, tạm biệt chú Quý."
Quý Thư Ngôn "Ừ" một tiếng, tiễn Quý Viên và Đoàn Chấp ra đến ngoài cửa.
"Đi đường cẩn thận." Anh nhẹ giọng nói.
"Con biết rồi mà, cậu về nhà đi. Tuần sau con lại về!" Quý Viên vui tươi hớn hở vẫy tay tạm biệt.
Quý Thư Ngôn nghe thấy những lời này cũng không biết nên khóc hay cười, cũng vẫy vẫy tay với cậu.
Đoàn Chấp lái motor đi rồi.
Quý Thư Ngôn đứng ở ngoài cửa một lát, mới quay vào sân.
Khi đi ngang qua giàn hoa trong sân, anh chẳng mảy may để ý mà chỉ nhớ tới Quý Viên cùng Đoàn Chấp vừa rồi, hai người đứng sánh vai, bằng tuổi, tính cách lại hợp nhau.
Ai nhìn vào cũng không thể đoán được, một người là cháu trai anh, người còn lại là người anh yêu.