Đoàn Chấp đã tới nhà anh rất nhiều lần, cần mẫn đến mức giống như người thân, nhưng đây là lần đầu tiên anh với Đoàn Chấp đứng cùng nhau dưới một mái hiên. Lúc còn ở trong sân không cảm thấy có cái gì, bây giờ ở dưới ánh đèn nhìn Đoàn Chấp đứng ở cửa cởi áo khoác rồi treo lên mắc, khuôn mặt Quý Thư Ngôn nóng đến không thể giải thích.
Chuyện này thật sự là.... Quý Thư Ngôn nghĩ, ngày đầu tiên yêu đương đã đưa người về nhà, nếu đổi lại là anh trước kia đánh chết anh cũng không làm được. Nhưng Đoàn Chấp lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng, xỏ dép lê rồi đi lại đây, giống như ở bên ngoài vẫn chưa ôm đủ lại vòng tay qua eo ôm lấy anh.
Quý Thư Ngôn đẩy đẩy đầu hắn, thật sự cảm thấy giống như đang nuôi một con chó săn lớn vậy. "Đừng lộn xộn, nhanh tắm rửa rồi còn ngủ, ngày mai không phải em còn phải đi học sao, anh cũng phải làm nữa."
Đoàn Chấp gác cằm mình lên trên vai Quý Thư Ngôn, "Em ngủ ở chỗ nào?"
Quý Thư Ngôn không hiểu, "Phòng dành cho khách đó, không phải anh đã dọn cho em rồi sao?"
Đoàn Chấp không vui, ngày đầu tiên tân hôn lại để chồng của mình ngủ ở phòng cho khách, này quả thực là bạo lực gia đình mà. Hắn đè Quý Thư Ngôn xuống ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống, "Anh để em ngủ ở phòng cho khách? Thật quá vô tâm."
Hắn vừa nói vừa không an phận chạm vào Quý Thư Ngôn, ngón tay quá mức linh hoạt nhẹ nhàng cởi cúc áo sơmi của anh.
Quý Thư Ngôn có chút hoảng, giữ lấy tay hắn, "Vậy em muốn ngủ chỗ nào?"
Trong lòng anh mơ hồ đoán được rồi lại cảm thấy hoang đường, Đoàn Chấp cũng làm quá mức rồi, nào có chuyện ngày đầu tiên yêu nhau đã muốn ngủ trên giường của anh.
Kết quả là thật sự có.
Anh hoàn toàn xem nhẹ da mặt của Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp nắm lấy cái cúc áo thứ hai của anh, dùng ngón tay ấn xuống ngực anh, lại còn cười với anh, giống như yêu tinh làm điên đảo chúng sinh, "Em đương nhiên muốn ngủ cùng với anh."
Không biết xấu hổ!
Trong lòng Quý Thư Ngôn liền nhẩy ra bốn chữ này.
Anh mở tay Đoàn Chấp ra, "Trong đầu em chứa cái gì vậy, nào có..... Nào có nhanh như vậy.... Như thế nào cũng không thể, là đêm nay....."
Anh hoảng đến muốn chết, nói chuyện cũng lắp bắp, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi cho dù thanh tâm quả dục nhiều năm, nhưng kiến thức trong đầu anh cũng không thiếu. Trong anh xoẹt qua vô số hình ảnh, nhưng nhiệt độ nóng bỏng trên mặt anh cũng không giảm xuống.
Đoàn Chấp vặn lại, bắt lấy tay anh không cho lộn xộn nữa, "Nghĩ linh tinh cái gì vậy, chú Quý, ai nói ngủ thì phải làm chuyện gì. Chỉ là hôm nay em rất vui nên không muốn một mình một giường."
Hắn tiến sát lại gần, giống như con chó nhỏ lấy lòng mà cọ cọ Quý Thư Ngôn, vẻ mặt đầy ngây thơ, "Anh thả em ra, em đảm bảo không làm gì cả."
Quý Thư Ngôn không tin. Nghĩ anh là đứa ngốc sao, đều là đàn ông, ai lại không hiểu ai chứ, cho Đoàn Chấp lên giường chuyện sau đó còn đến lượt anh làm chủ sao?
"Không được, em đừng được một tấc lại muốn tiến một thước." Anh dứt khoát từ chối.
Anh còn nhớ lần trước ở trên sô pha, Đoàn Chấp giữ chặt lấy anh, ngậm lấy ngón tay anh, thù cũ nợ mới lập tức thi nhau nảy lên trong đầu, nhưng anh còn chưa kịp nói cái gì đã bị Đoàn Chấp hôn xuống.
Đoàn Chấp hôn anh rất sâu, ngay cả hô hấp cũng phải cố gắng cướp đoạt, đầu lưỡi ép vào hàm trên quét qua răng của anh, một bàn tay còn không an phận từ dưới áo sơmi thăm dò đi vào, vốn là đánh đàn kéo cung cùng một đôi tay tuy nhìn thon dài xinh đẹp, sức lực lại không nhỏ, trong lòng bàn tay đều có vết chai lúc nhẹ lúc mạnh cọ qua làn da mềm mại của anh, mang theo từng đợt run rẩy.
Quý Thư Ngôn bị hôn bất ngờ còn chưa kịp phòng bị, ô một tiếng, bàn tay đặt trên vai Đoàn Chấp như muốn đẩy ra, nhưng lại không dùng một chút lực nào cả, cuối cùng mềm như bông mà nhũn xuống dưới, chỉ có thể nắm chặt lấy quần áo Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp buông môi anh ra, vuốt ve thái dương lấm tấm mồ hôi của anh. Hắn xem như đã phát hiện ra, Quý Thư Ngôn thực sự thích được hôn môi, bị hắn ôm vào trong ngực, hôn đến nồng nhiệt, hôn đến mơ hồ, cái gì cũng không rảnh để nghĩ tới.
Hiện tại cũng giống vậy, đôi mắt của Quý Thư Ngôn mênh mông sương mù mà nhìn hắn, vẻ ngoài không còn lạnh nhạt rụt rè như ngày thường, ngược lại mềm mại lại ngoan ngoãn.
Vì vậy Đoàn Chấp lại giảng đạo lý cùng anh thương lượng, "Chú Quý, tối nay chú cho em vào phòng, em đảm bảo cái gì cũng không làm, nếu không em cũng không chê sô pha đơn sơ, chúng ta liền ở chỗ này động phòng."
Hắn đương nhiên là hù dọa Quý Thư Ngôn.
Hắn làm sao mà xuống tay được.
Nhưng có lẽ Quý Thư Ngôn tin vào điều đó, giống như con mèo nhỏ bị túm da sau cổ, cứng đờ ở đó, nhìn Đoàn Chấp vài giây mới nghẹn khuất gật gật đầu. Nhưng sau khi nghĩ lại, Quý Thư Ngôn cũng không chịu thua nhẹ giọng mắng một câu, "Nhóc con."
Đoàn Chấp nghe được cả người sảng khoái hẳn, lên tiếng, "Haizz..."
Mặc kệ quá trình thế nào, cuối cùng Đoàn Chấp cũng ngủ trên giường Quý Thư Ngôn.
Cả hai người đều vừa tắm xong, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm hương bưởi, thơm mát có chút ngọt.
Sau khi lăn lộn đến bây giờ, kỳ thật Quý Thư Ngôn cũng thấy mệt, ngày hôm nay sau khi tan làm anh chạy đến đón Đoàn Chấp, ăn cơm tối, tặng quà, tỏ tình, từng việc từng việc đều vắt kiệt sức của anh. Nhưng khi anh nằm trên giường, nghĩ đến Đoàn Chấp nằm bên cạnh chưa đến nửa bước chân, anh lại hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào. Anh đã nhiều năm không cùng ai chung chăn gối, lúc Quý Viên còn nhỏ bởi vì mất đi cha mẹ luôn dính lấy anh, nên anh ngủ cùng Quý Viên vài lần, sau khi Quý Viên trưởng thành thì anh đã quen một mình một chỗ.
Hiện giờ trên cái giường này lại nằm hai người đàn ông trưởng thành, rõ ràng giường cũng không nhỏ nhưng nhìn lại có vẻ chật chội, anh chỉ cần hơi xoay người một cái là có thể lăn vào lòng Đoàn Chấp. Quý Thư Ngôn thật hối hận, lúc trước anh quả thực nên mua cái giường cực lớn đó.
Cũng may Đoàn Chấp vẫn giữ chữ tín, nằm trên giường thật sự rất thành thật.
Vừa rồi lúc ở dưới lầu vẻ mặt hắn không đứng đắn, vừa đe doạ vừa dụ dỗ cái gì cũng đều làm, hiện tại thật sự nằm ở bên người anh, lại quy quy củ củ, cũng không có bất kỳ hành động gì, chỉ nằm nghiêng nhìn anh.
Quý Thư Ngôn bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, "Em nhìn cái gì?"
Đoàn Chấp nâng tay lên kéo Quý Thư Ngôn vào ngực mình, "Không có gì, chỉ là muốn nhìn."
Quý Thư Ngôn đột nhiên dán ở trước ngực Đoàn Chấp, nhiệt cơ thể của anh vẫn luôn thấp nhưng thân nhiệt của Đoàn Chấp lại cao, làn da của hai người áp sát vào nhau, Đoàn Chấp giống như tia nắng nhỏ không ngừng truyền nhiệt độ lên trên người anh.
Anh thật không quen với sự gần gũi như vậy nhưng cũng không đẩy Đoàn Chấp ra.
Hai người dựa rất gần nhau, chăn gối đều không có kẽ hở, trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn, ánh sáng mờ ảo, hai người cứ như vậy nhìn nhau hô hấp đều quấn quýt giao hoà.
Đoàn Chấp nắm lấy ngón tay Quý Thư Ngôn, nghĩ đến màn bắn pháo hoa mà bọn họ cùng nhau xem ở khu nghỉ dưỡng. Khi đó trong lúc thừa dịp pháo hoa kết thúc trộm nắm lấy ngón út của anh, rõ ràng anh đã phát hiện ra nhưng lại không đành lòng đẩy hắn ra.
Bây giờ cũng chỉ mới qua một tháng, hắn đã có thể quanh minh chính đại nắm lấy tay Quý Thư Ngôn. Hắn không khỏi cười rộ lên, lồng ngực khẽ rung động.
Quý Thư Ngôn hỏi, "Em cười cái gì?"
"Không có gì, chỉ là vui vẻ." Đoàn Chấp nói.
Quý Thư Ngôn cũng không truy hỏi, anh đại để cũng có thể đoán được Đoàn Chấp đang suy nghĩ cái gì. Anh nằm trên gối đầu một lúc, tuỳ ý để Đoàn Chấp nghịch ngón tay mình, lúc sau nhớ ra điều gì đó, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, phát hiện còn kém vài phút nữa là 12 giờ.
Qua vài phút nữa sinh nhật của Đoàn Chấp cũng sẽ trôi qua. Anh suy nghĩ một chút, hơi tránh khỏi tay Đoàn Chấp, từ trên giường ngồi dậy, dưới ánh mắt nghi hoặc của Đoàn Chấp anh kéo tủ đầu giường ra lấy ra một hộp quà màu lam vẫn chưa được đưa đi.
Anh vỗ vỗ chiếc gối bên cạnh ra hiệu cho Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp do dự nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy.
Quý Thư Ngôn mở cái hộp ra, lấy ra một chiếc đồng hồ Blancpain, cũng không vội vàng đeo cho Đoàn Chấp mà đặt ở trong tay quan sát vài lần. Anh không thể không thừa nhận khi mua chiếc đồng hồ này trong lòng anh ôm tâm tư gì. Tuy rằng anh cùng Đoàn Chấp không thân cũng chẳng quen, anh cũng không cần cảm thấy có lỗi với Đoàn Chấp, nhưng khi nghĩ đến việc anh sẽ từ chối Đoàn Chấp và về sau cũng sẽ không gặp lại nữa, anh lại thấy khó chịu đến mức không có cách nào hô hấp.
Cho nên anh muốn chọn một món quà đắt tiền hơn một chút để Đoàn Chấp có thể mang theo bên người, ít nhiều gì cũng coi như kỷ niệm. Bây giờ nghĩ lại, ý nghĩ này của anh có bao nhiêu ích kỷ, đều phải tách ra khỏi Đoàn Chấp nhưng anh vẫn hy vọng chiếm được một góc nhỏ trong lòng Đoàn Chấp.
Anh đeo đồng hồ vào cho Đoàn Chấp, mặt số màu vàng hồng và dây đen màu đen rất thích hợp mang ở trên cổ tay với khớp xương rõ ràng của Đoàn Chấp.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Đoàn Chấp mím môi, như là vui vẻ lại như có chút không vui.
Anh cũng không phải là người có tâm tư đặc biệt tinh tế, nhưng lúc này anh có thể biết được Đoàn Chấp mang tâm tư gì, dịu giọng nói, "Khi anh mua chiếc đồng hồ này, xác thật muốn lưu lại kỷ niệm cho em. Anh luôn cảm thấy nên mua một thứ gì đó đắt đỏ thì em mới dùng được với lại cũng phải xứng với em. Nhưng khi anh thật sự mua nó, lại cảm thấy nó vẫn chưa đủ tốt." Anh nhìn Đoàn Chấp, khuôn mặt ở trong không gian mông lung giống như phủ một tầng ánh sáng, "Nhưng thứ gì phù hợp với em, anh đều cảm thấy quá nhẹ."
Anh thực sự nghĩ như vậy.
Anh biết đây là do anh thiên vị, bởi vì anh thích Đoàn Chấp cho nên mới cảm thấy mọi thứ của người thanh niên này đều tốt, nhưng lại không kiềm chế được tâm tình của mình. Hiện giờ Đoàn Chấp ở dưới ánh đèn ngoan ngoãn nhìn anh, thanh niên ngày thường kiêu ngạo khó thuần, giờ đây ngồi ở trên giường của anh, bị anh nhẹ nhàng xoa xoa tóc, giống như con sư tử đã được thuần phục.
Quý Thư Ngôn cười cười, "Em không cần phải lo lắng rằng hiện tại không thể cùng anh sánh vai, anh lớn hơn em mười ba tuổi, đây là sự thật không thể chối cãi. Nhưng sẽ có một ngày em sẽ vượt qua anh."
Ánh mắt Đoàn Chấp khẽ nhúc nhích.
Hắn vẫn luôn không thích bị người khác đoán được tâm tư của mình, nhưng Quý Thư Ngôn lại nhìn thấu tính nết của hắn, vạch trần sự rối rắm trong lòng hắn, hắn chẳng những không tức giận ngược lại cảm thấy như được an ủi.
Quý Thư Ngôn giúp Đoàn Chấp điều chỉnh lại giây đồng hồ, ánh mắt đảo qua đồng hồ quả lắc ở bên cạnh, kim phút vừa mới chỉ hướng 12 giờ.
"Sinh nhật vui vẻ." Trên mặt anh hiếm khi có được một chút vui đùa, "Chúc mừng em lại lớn thêm một tuổi, bạn nhỏ Đoàn."
Rốt cuộc Đoàn Chấp cũng không nhịn được, một tay ôm Quý Thư Ngôn vào trong ngực.
Đây là sinh nhật 21 tuổi của hắn.
Người trong ngực là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của hắn.
"Em sẽ trở nên xứng đôi với anh." Hắn ôm Quý Thư Ngôn, "Em sẽ nỗ lực trở thành một người yêu chính chắn đáng tin cậy, để anh không hối hận vì đã chọn em."
Đây là nguyện vọng trong ngày sinh nhật của hắn.
Cho dù Quý Thư Ngôn không cần, hắn vẫn muốn làm áo giáp của Quý Thư Ngôn, làm hậu thuẫn của Quý Thư Ngôn.
Đã rất nhiều năm nay Quý Thư Ngôn chưa từng nghe ai nói muốn làm chỗ dựa cho mình, từ lâu anh đã sớm trở thành đại thụ che trở cho người khác, nuôi nấng Quý Viên, kế thừa gia nghiệp, chăm sóc cha mẹ, anh đều làm rất tốt. Nhưng Đoàn Chấp nói ra những lời này, anh lại cảm thấy mình giống như một cây đàn cổ đã phủ bụi lâu năm, đột nhiên bị người gảy dây đàn.
Anh vỗ vỗ vai Đoàn Chấp, "Được, anh chờ."