Một tay Đoàn Chấp chế trụ nắm lấy bả vai của Quý Thư Ngôn, mạnh đến mức khiến Quý Thư Ngôn bị đau kêu lên một tiếng.
"Đừng nhúc nhích." Hắn khàn giọng cảnh cáo, thậm chí nghe vào có chút lạnh lùng.
Đôi con ngươi nông của hắn gắt gao nhìn thẳng vào Quý Thư Ngôn, dưới ánh đèn trắng lạnh giống như con rắn độc đang chuẩn bị phát động công kích, lạnh lẽo lại chuyên chú, nhưng ngũ quan tuấn mỹ sâu thẳm lại khiến cho hắn cực kỳ gợi cảm, trên môi dính bọt nước, mái tóc cũng ướt một nửa rối bù mang theo vẻ hoang dã khác với ngày thường.
Đoàn Chấp có chút bực bội, hắn chịu đựng không chạm vào Quý Thư Ngôn đã đủ gian nan, Quý Thư Ngôn lại cứ không muốn sống mà tới trêu chọc hắn, anh thật sự coi hắn là thánh nhân sao?
Nhưng Quý Thư Ngôn uống say, không thể giảng đạo lý với người say được.
Mà hắn lại tỉnh táo.
Đoàn Chấp hít sâu một hơi, trong không khí thoang thoảng mùi hoa lan Nam Phi, là huân hương để trên bồn rửa tay đã cạn gần tới đáy, mùi hương chất lượng kém theo đó cũng tan đi chỉ dư lại một chút dịu nhẹ. Trên người Quý Thư Ngôn cũng từng có mùi nước hoa lan, rất nhạt, thanh lịch mà trầm hơn nhiều so với mùi hương hiện tại.
Hắn nhắm mắt lại từ từ buông lỏng cái tay đang giữ lấy Quý Thư Ngôn, công kích trong mắt cũng chậm rãi rút đi, khôi phục lại dáng vẻ bất cần đời thường ngày, giống như dã thú thu hồi móng vuốt giả bộ vô hại.
Hắn nhẹ nhàng búng một cái vào trán Quý Thư Ngôn, cảnh cáo nói: "Bình tĩnh đi, bằng không ngày mai đến lượt chú khóc đấy."
Cũng không biết có phải cảnh cáo của hắn có tác dụng hay không, hay dược tính trong người Quý Thư Ngôn đã thuyên giảm, một lúc sau anh không còn lộn xộn nữa, nằm im ở bồn tắm, nửa mơ nửa tỉnh dựa vào thành bồn.
Mười phút sau, hắn ôm Quý Thư Ngôn từ trong bồn tắm lên, lau khô người, mặc cho anh một cái áo tắm rồi nhét anh vào trong chăn. Đoàn Chấp không hề nhàn rỗi thu dọn quần áo bị ướt của hắn và Quý Thư Ngôn rồi lại mở điều hoà, để phòng ngừa bất trắc hắn gọi người mang cơm hộp, thuốc trị cảm và thuốc hạ sốt lại đây. Chờ đến khi thu xếp xong xuôi, hắn mới thả người nằm trên ghế sô pha.
Vừa rồi lúc thuê phòng quá hỗn loạn, hắn cũng không thèm lựa chọn loại phòng, cô gái ở quầy lễ tân thấy hắn ôm Quý Thư Ngôn, một giây hiểu nhầm, trực tiếp đưa cho hắn một phòng có giường lớn dành cho những cặp đôi yêu nhau.
Kết quả bây giờ hắn không có giường để ngủ.
Đoàn Chấp quấn thảm nằm trên ghế sô pha, cũng không quá buồn ngủ nghiêng đầu nhìn Quý Thư Ngôn đang ngủ say, thầm nghĩ ngày mai lúc rời giường mặt Quý Thư Ngôn nhất định sẽ rất đặc sắc, khiến người ta không khỏi chờ mong.
Đoàn Chấp đoán không sai.
Một đêm qua đi, Quý Thư Ngôn tỉnh lại, nửa ngày nằm ở trong chăn không chịu gặp người, xấu hổ và giận dữ đến cực điểm. Chiếc chăn màu trắng được anh coi như tấm áo giáp bao phủ lấy toàn bộ cơ thể, chỉ lộ ra một bàn tay đang nắm lấy góc chăn, các ngón tay thon dài trắng như ngọc, các khớp xương lộ ra màu hồng phấn nhạt.
Đoàn Chấp khuyên nửa ngày cũng không có kết quả, chỉ có thể ngồi xuống mép giường dỗ dành, giống như một tên sĩ quan lừa mèo ra khỏi ổ.
Hắn tận tình khuyên bảo nói: "Chú Quý, chú nghĩ thoáng một chút, đều là người trưởng thành rồi có sóng to gió lớn gì chưa từng gặp. Chỉ có lần này mất mặt thôi, trời biết đất biết chú biết cháu biết, cháu cũng sẽ không nói cho Quý Viên."
Quý Thư Ngôn nghe được tiếng kêu ong ong phát ra từ trong đầu, chỉ muốn cậu ta câm miệng lại.
Sóng to gió lớn thế này anh thật sự chưa từng gặp qua. Anh cũng không phải vì mình bị bỏ thuốc xin sự giúp đỡ từ Đoàn Chấp mà thấy mất mặt, mà là anh không có cách nào đối mặt với hành vi tối hôm qua của mình.
Buổi sáng khi tỉnh dậy, lúc đó còn chưa nhớ rõ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng chờ đến khi anh nhớ ra càng nhiều chi tiết cả người giống như bị sét đánh.
Anh nhớ rất rõ thần chí mình không tỉnh táo quấn lấy Đoàn Chấp, Đoàn Chấp có ý tốt muốn giúp anh tắm nước lạnh, anh lại ngẩng đầu hôn người ta. Đoàn Chấp thấy vậy lùi về sau, anh lại không buông tha mà đuổi theo, khiến cho Đoàn Chấp trầm luân cùng với anh. Một gian phòng tắm nhỏ hẹp kia, đôi mắt Đoàn Chấp đen nhánh đầy âm trầm khiến cho người ta sợ hãi, độ ấm nơi gan bàn tay, lực đè trên người anh, tất cả đều hiện rõ trước mắt.
Nói ngắn gọn lại là anh khinh bạc Đoàn Chấp, nhân chứng vật chứng đều đủ.
Quý Thư Ngôn đau khổ bưng kín mặt.
Hành vi này của anh và quấy rối tình dục không có gì khác nhau, bị bỏ thuốc thì thế nào, cái này chẳng phải là tìm cớ cho cầm thú sao? Đều vô sỉ như nhau!
Nếu anh biết cuối cùng sẽ có kết quả này, đánh chết anh cũng không gọi điện cho Đoàn Chấp. Tính tình Đoàn Chấp phi thường tốt, lúc này còn ở ngoài chăn khuyên bảo anh, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ tức giận.
"Chú ra ngoài ăn sáng trước đi, cả một đêm lăn lộn chú cũng nên bổ sung thêm thể lực đúng không." Đoàn Chấp nói.
"Cháu mua cháo với bánh trứng, sau khi ăn xong là có sức ngay."
Quý Thư Ngôn: "......"
Anh thật không hiểu nổi người trẻ tuổi bây giờ, vì sao Đoàn Chấp một chút so đo cũng không có, giống như anh mới là người bị hại?
Ở trong ổ chăn trốn tránh một lúc lâu, cuối cùng Quý Thư Ngôn cũng chui ra từ trong chăn, trốn tránh cũng không phải là biện pháp.
Sắc mặt anh tái nhợt, quy quy củ củ ngồi ở trên giường, ngay cả hai tay đều xếp bằng nhau đặt ở trên chăn, thân hình mảnh khảnh bọc lại trong chiếc áo tắm dài yếu ớt giống như chỉ cần gập lại liền đứt gãy.
Anh nửa cong người hạ thấp eo xuống.
"Tối hôm qua thật sự xin lỗi." Lông mi Quý Thư Ngôn nhẹ nhàng run rẩy, một đêm qua đi giọng nói của anh có chút khàn khàn, thanh âm so với ngày thường thấp hơn rất nhiều.
"Lúc ấy tôi chỉ nghĩ cháu ở gần với tôi nhất, cho nên mới gọi điện thoại, tôi không nghĩ tới mình sẽ làm ra loại chuyện đó. Thật sự rất xin lỗi!"
Anh ổn định tâm trạng, lại nói: "Tôi không biết làm sao để bồi thường cho cháu, nhưng chỉ cần cháu yêu cầu tôi đều sẽ dốc hết sức để làm."
Lúc này đến phiên Đoàn Chấp ngây ngẩn cả người.
Qua một lúc lâu hắn mới phản ứng lại, hoá ra ở trong mắt Quý Thư Ngôn mọi chuyện phát sinh ngày hôm qua là anh chiếm tiện nghi của mình? Đoàn Chấp vi diệu nhướng mày, nhất thời không biết nên đánh giá thế nào.
Không nói đến chuyện ngày hôm qua đều do hắn chủ động, cứ cho là ỡm ờ, hai người bọn họ cũng không thật sự xảy ra chuyện gì, căn bản không đáng để Quý Thư Ngôn lo sợ như vậy. Cho dù hiện tại người khác đang ngồi ở đây đi nữa cũng sẽ không nghiêm túc cầu xin tha thứ. Cũng chỉ có Quý Thư Ngôn sống đến ba mươi mấy tuổi đầu vẫn còn ngây thơ quá mức, ánh mắt trong veo, đến bây giờ còn chưa bị người ta ăn sạch đã là kỳ tích rồi.
Đoàn Chấp không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng ngồi đó, ngược lại Quý Thư Ngôn lại càng bất an hơn.
Anh cố gắng nhẹ nhàng bĩnh tình nhìn Đoàn Chấp.
"Chuyện này cháu đừng ngại, cũng đừng để ý tới việc không tiện với Quý Viên, đây là vấn đề của mình tôi, tôi nên chịu trách nhiệm với cháu."
Nghe thấy ba chữ "chịu trách nhiệm" rốt cuộc Đoàn Chấp cũng không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
Đoàn Chấp buồn cười hỏi: "Chú muốn chịu trách nhiệm với cháu thế nào?"
Câu hỏi này khiến cho Quý Thư Ngôn bối rối, anh cũng là lần đầu tiện gặp phải loại chuyện này.
"Chỉ cầu cháu yêu cầu." Anh châm chước nói. "Tiền cũng được, xin lỗi cũng được, hoặc là bồi thường kiểu khác tôi đều có thể."
Đoàn Chấp cười càng lợi hại hơn.
Hắn lắc lắc đầu, nhìn dáng vẻ như trời sụp xuống của Quý Thư Ngôn, hắn không đành lòng tiếp tục bắt nạt anh. Hắn cầm lấy cháo thịt bò bên cạnh nhét vào tay Quý Thư Ngôn: "Chú Quý không cần căng thẳng như vậy, ăn cháo đi."
Vẻ mặt Quý Thư Ngôn mơ màng.
Đoàn Chấp giúp Quý Thư Ngôn khuấy khuấy cháo, bỏ vào thêm một chút hành, không để ý nói: "Cháu năm nay 20 chứ không phải 12, ngày hôm qua chú uống say nhưng cháu thì không, nếu cháu không quan tâm chú cháu có thể ném chú vào bồn tắm rồi bỏ chạy lấy người. Cho nên chuyện ngày hôm qua đối với cháu mà nói, nhiều lắm chỉ tính là giúp đỡ bạn tốt, không phải chuyện gì lớn, chú cũng không cần nơm nớp lo sợ."
Hắn hoàn toàn không nghĩ đến nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, việc đó không có khả năng.
Đặc biệt là vẻ mặt nghiêm túc của Quý Thư Ngôn khi nói yêu cầu gì đều được, hắn ngược lại muốn trêu chọc Quý Thư Ngôn, muốn nói nếu chú thật sự áy náy như vậy không bằng làm bạn trai của cháu đi. Nhưng bởi vì Quý Thư Ngôn vẫn quá nghiêm túc lại đáng yêu như cũ, thấp thỏm lo âu nhìn chằm chằm hắn, hắn lại mềm lòng.
Quá ngoan, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của lương tâm hắn sẽ cắn rứt. Hắn tự nhận mình không phải là người tốt nhưng lương tâm của hắn vẫn luôn lỗi lạc.
Quý Thư Ngôn bị thái độ của Đoàn Chấp làm cho hồ đồ.
Anh nghe Đoàn Chấp nói, trước tiên ăn một miếng cháo, cháo vẫn còn nóng, thịt bò hầm mềm có mùi thơm nhẹ, rải chút hạt tiêu xay cùng với hành lá xanh biếc phủ bên trên, ăn vào càng thêm tươi ngon.
Ăn được mấy miếng, anh khó hiểu nhìn Đoàn Chấp: "Chẳng lẽ cháu không giận sao?"
Câu hỏi này hỏi đến đúng điểm chết.
Đoàn Chấp nâng mí mắt, tươi cười nhạt dần: "Tức giận, như thế nào lại không giận. Nhưng không phải giận chú vì chuyện giữa hai chúng ta. Chú có muốn giải thích cho cháu về chuyện ngày hôm qua rốt cuộc là làm sao không?"
Bây giờ hắn nhớ tới dáng vẻ ngày hôm qua khi Quý Thư Ngôn ở trong xe, trái tim bỗng nhiên trống rỗng. Quý Thư Ngôn vô lực cách cánh cửa xe nhìn hắn, thống khổ cau mày, cuộn tròn người trên ghế phụ giống như con chim bất lực. Hắn căn bản không dám nghĩ, nếu ngày hôm qua không có ai ở bên cạnh Quý Thư Ngôn, nếu Quý Thư Ngôn không kịp trốn vào trong xe, vậy ngày hôm nay anh nên ở đâu?
Ngày hôm qua hắn không nỡ dạy cho Quý Thư Ngôn một bài học, lại nói dạy cho một con ma men cũng không ra được cái gì, nhưng hôm nay Quý Thư Ngôn đã an toàn, kỳ thật hắn vẫn luôn kiềm chế lửa giận của mình.
Giọng nói của hắn nhịn không được lạnh hơn, hoàn toàn khác với vẻ mặt ôn hoà thường ngày, mặt mày trầm xuống có loại khí chất vượt qua tuổi tác.
"Chú Quý, chú đều đã 33, ý thức cảnh giác cơ bản ném đi đâu rồi? Nói cháu trà trộn vào quán bar, cảm thấy cháu ham chơi tuỳ tiện. Bản thân chú là người không thích chơi bời, ngẫu nhiên đi một lần liền thiếu chút nữa bỏ cả mình vào. Chú có biết ngày hôm qua nếu cháu không đến kịp kết cục của chú sẽ thế nào không? Chú sẽ bị người ta mang đi, bị bắt nạt, ném vào một khách sạn rẻ tiền, hôm nay chú sẽ không ngồi ở trước mặt cháu mà là đang ở bệnh viện kiểm tra toàn thân."
Đoàn Chấp càng nói càng cảm thấy tức giận, trong lòng nghĩ tới đã thấy sợ. Ngày hôm qua bọn họ có chút động chạm qua thân thể, Quý Thư Ngôn đã muốn lấy cái chết tạ tội, nếu thật sự xảy ra chuyện, hắn nghĩ không ra Quý Thư Ngôn sẽ suy sụp thành cái dạng gì.
Quý Thư Ngôn trầm mặc trong chốc lát tự biết mình đuối lý, nhẹ giọng nói: "Cháu nói đúng, là sơ suất của tôi."
Anh rất ít khi cụp mi rũ mắt như lúc này.
Anh trở thành giám đốc của bệnh viện khi còn trẻ tuổi, hằng ngày chỉ có anh dùng sai phạm của các bác sĩ mới giáo dục một trận đến máu chó đầy đầu, hiện giờ đúng là Thiên Đạo đảo ngược, đến phiên anh bị một nam sinh nhỏ hơn mình 13 tuổi chỉ vào mũi giáo dục.
Anh lại không có cách nào phản bác, thật là nghẹn chết anh.
Quý Thư Ngôn vô thức cắn cắn môi dưới, chờ khi gian phòng yên tĩnh lại, Đoàn Chấp không còn dạy bảo nữa, anh mới nói thêm: "Ngày hôm qua thật sự là ngoài ý muốn."
Đoàn Chấp ôm cánh tay, cười lạnh nói. "Như thế nào là ngoài ý muốn, nói nghe một chút."
Quý Thư Ngôn đối với chuyện ngày hôm qua vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Anh nhẹ giọng nói: "Ngày hôm qua tôi đi cùng bạn của mình, chính là quán bar mà cháu đã biết, cho nên mới thả lỏng cảnh giác. Sau đó bạn của tôi và ông chủ quán bar có chuyện nên đi trước, tôi vốn dĩ cũng chuẩn bị về nhà nhưng lúc đó lại có tin nhắn đến, liền ngồi ở quầy bar thêm một lát. Chờ khi tôi đứng lên, đi ra đến ngoài cửa quán bar liền cảm thấy có chỗ không đúng."
Anh nhìn thoáng qua Đoàn Chấp một cái: "Tôi biết là do tôi sơ suất, nhưng lúc ấy tôi đã kịp khoá mình trong xe, cũng trực tiếp báo cảnh sát, tìm người ở gần xin giúp đỡ. Sau đó tôi nhìn thấy người bám theo mình, dáng người không cao, mắt nhỏ, mặc một cái áo sơmi hoa, tầm hai mươi mấy tuổi."
Nghe đến đó Đoàn Chấp không còn gì không rõ.
Chắc chắn là lúc Quý Thư Ngôn cúi đầu trả lời tin nhắn, chén rượu đã bị người ta bỏ thuốc, anh lại đang mải xem di động cho nên không phát hiện ra.
Anh sờ sờ mũi không biết nên nói cái gì cho tốt.
"Chú có phải bị ngốc không." Sắc mặt Đoàn Chấp đen đến mức khiến người ta kinh sợ. "Rượu ở quán bar trừ khi là vừa lấy ra từ quầy bar được nhìn chằm chằm cho đến lúc tới tay, nếu không đều không được uống, chú làm sao biết được bên cạnh mình là người tốt hay người xấu."
Hắn nghĩ một lát, lại táo bạo nói: "Không được, chú vẫn không nên đi! Quán của người quen còn thế này, nếu là quán bar của người xa lạ, còn không biết bartender có vấn đề hay không."
Một câu Quý Thư Ngôn cũng không phản bác yên lặng cúi đầu ăn cháo.
Anh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Đoàn Chấp một cái, thật ra anh cũng rất ngạc nhiên, ngày hôm qua anh gọi cho Đoàn Chấp chỉ bởi vì suy xét thấy Đoàn Chấp cách anh gần nhất. Nhưng trong lòng anh cảm thấy, Đoàn Chấp và anh không thân cũng chẳng quen, có thể cứu giúp anh một phen đã là tận tình tận nghĩa, căn bản không nghĩ tới Đoàn Chấp sẽ tỉ mỉ chăm sóc anh cả đêm, so với anh còn thành thục đáng tin cậy hơn.
Nghĩ đến đây trái tim anh như bị chọc một cái, vừa chua xót vừa mềm mại còn có chút ngại ngùng.
Nhưng anh nói không ra được những lời mềm mỏng, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, lại nói thêm. "Tôi đã biết, chuyện tối hôm qua tôi còn chưa nói cảm ơn cháu."
Đoàn Chấp muốn nói thêm nhưng khi chạm đến đôi mắt ươn ướt của Quý Thư Ngôn, lại không nói ra lời. Tuy rằng tối hôm qua chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng tinh thần ngày hôm nay của Quý Thư Ngôn vẫn không tốt, mặc một cái áo tắm giản dị ngồi ở trên giường lộ ra cần cổ trắng và xương quai xanh, đai lưng buộc vào nhau một cách bừa bãi, nhìn qua thật ngoan ngoãn.
Đoàn Chấp cũng không nói ra được câu gì nặng lời.
Hắn do dự mãi mới vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc Quý Thư Ngôn.
"Quên đi, lần sau phải chú ý."
Quý Thư Ngôn rất ít khi bị người khác sờ đầu, lưng đều đã cứng đờ. Nếu là trước đây Đoàn Chấp dám duỗi tay, móng vuốt đều bị anh chặt đứt.
Nhưng hôm nay...... Quý Thư Ngôn mím môi, nhịn!
"Ừm"