Vân Tú Thành bại trận, niềm vui của Ngân Xuyên lại chẳng kéo dài được lâu, anh biết lần này mình hạ được Vân Tú Thành phần nhiều là nhờ may mắn.
Phan Thịnh Đường là kẻ lắm mưu nhiều kế, chẳng tin tưởng bất cứ ai, không hành động nào của Vân Tú Thành thoát khỏi mắt ông ta, nhưng vì chưa chạm đến giới hạn của mình nên ông ta đã luôn nhân nhượng không buồn động tới. Địch Huệ Lan vốn là tình nhân được Vân Tú Thành lén bao nuôi, Vân Tú Thành trù mưu, tặng cô gái này cho cậu con trai cả nhà họ Phan, Phan Thịnh Đường cố tình đứng ngoài xem kịch, giả như không biết. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, huống chi tại một gia đình giàu sang quyền quý, những mối quan hệ hung hiểm dày như mạng nhện, Vân Tú Thành nghĩ mình thông minh, biến khéo thành vụng, làm sao Phan Thịnh Đường lại không để tâm tới một cô gia sư bình thường bỗng dưng lại xuất hiện trong nhà mình chứ? Nếu Vân Tú Thành đã coi cô ta là mồi câu con trai của Phan Thịnh Đường, thì Phan Thịnh Đường cũng sẽ tương kế tựu kế, xem xem phản ứng của cậu con trai ra sao.
Nếu Trịnh Ngân Xuyên chỉ là một cậu ấm chưa nếm sự đời, có khi anh sẽ thật sự sa vào sự xinh đẹp dịu dàng của Địch Huệ Lan. Nhưng một cô gái xa lạ, lai lịch trong sạch đột nhiên xuất hiện trong thế giới của mình, sóng mắt đưa tình, đầu ấp tay ôm, há chẳng phải là một cái bẫy sao? Anh bèn diễn một vở kịch si tình trước mặt bọn họ, diễn hay đến nỗi tất cả mọi người đều hết sức vừa lòng, nhưng mỗi ngày lên sàn diễn kịch anh lại càng thấy buồn nôn, lại càng thêm cảnh giác.
Đến cả Phan Thịnh Đường đa mưu túc trí cũng chẳng ngờ được, Địch Huệ Lan không chỉ là con mồi của Vân Tú Thành, mà còn mang thân phận quân cờ trong tay kẻ khác. Ban đầu Ngân Xuyên không rõ thân phận của cô ta, nghĩ đủ mọi cách thăm dò, gắng hết sức bày tỏ nỗi bất lực thất thế của mình tại nhà họ Phan, những gì mà một cậu ấm con nhà giàu nên làm với tình nhân của mình thì anh cũng đã làm hết. Trong khoảng thời gian nghe ngóng lai lịch thật sự của Địch Huệ Lan, anh nhờ cậy Hà Sĩ Văn, cũng âm thầm đưa tin cho Tạ Tề Phàm. Tài lực của Hà Sĩ Văn có hạn, còn bản lĩnh Tạ Tề Phàm lại vượt trội hẳn, chẳng mấy chốc ông đã báo lại cho Ngân Xuyên có thể Địch Huệ Lan có dính dáng tới phản đồ của Hội Đồng bào. Thế lực của Hồng Toàn Căn nằm tập trung ở Quảng Châu, kẻ này nổi tiếng vì sự khát tiền và hung tàn.
Mấy tháng trước, Ngân Xuyên như vô tình như cố ý nhắc tới buồng kho tại căn nhà cũ ở Quảng Châu của Phan Thịnh Đường với Địch Huệ Lan, nói buồng kho này từng chứa không biết bao nhiêu tiền tài châu báu và đồ cổ tích lũy được từ thời tiền Thành. Địch Huệ Lan đã từng được chứng kiến sự giàu sang của nhà họ Phan, năm ngoái khi tổ chức sinh nhật, bà Vân có mời nhiếp ảnh gia người Đức tới dinh thự nhà họ Phan chụp ảnh, bà ta ăn mặc theo phong cách Trung Quốc, chính giữa chiếc băng mẫu đơn cài trán màu xanh lam điểm phỉ thúy là viên kim cương to bằng quả trứng bồ câu, khiến đám người nước ngoài nhìn không dám chớp mắt. Rồi mấy tháng sau căn nhà dưới Quảng Châu của nhà họ Phan bị cháy, thậm chí chuyện này đã khiến Phan Thịnh Đường phải đích thân đưa bà Vân và Hà Sĩ Văn trở lại Quảng Châu.
Kể từ đó trở đi, Ngân Xuyên đã không còn nghi ngờ về thân phận của Địch Huệ Lan nữa.
Ngân Xuyên không dám chắc liệu có phải Vân Tú Thành đã biết về kế hoạch của Hồng Toàn Căn từ trước không, nhưng hôm đó, Vân Tú Thành đưa anh, Cảnh Huyên và Cảnh Ninh tới nhà hàng Nga dùng bữa, lúc ở ngoài đại sảnh gặp được ông chủ Mạnh, ông ta đã cố tình lớn tiếng giới thiệu anh, khiến Ngân Xuyên không thể không nghi ngờ Vân Tú Thành đã liên lạc với Hồng Toàn Căn, mà trừ Địch Huệ Lan ra thì còn ai giật dây bắc cầu vào đây được nữa?
Ngân Xuyên không hề đoán sai.
Hồng Toàn Căn đốt căn nhà dưới Quảng Châu, nhưng tài vật không hề chịu thiệt hại, mục đích của Hồng Toàn Căn là theo dõi phản ứng của Phan Thịnh Đường, nếu Phan Thịnh Đường đi thì ắt căn nhà kho này rất quan trọng, vậy những điều Ngân Xuyên thủ thỉ với Địch Huệ Lan lại càng đáng tin, chứng tỏ lời của tên “cậu ấm” không được gia đình coi trọng này vô cùng đáng nghe. Hồng Toàn Căn đạt được mục đích thăm dò, bèn quyết định làm một mẻ lưới lớn hơn.
Kế hoạch của Hồng Toàn Căn được thực hiện một cách vô cùng thuận lợi, chắc hẳn Vân Tú Thành cũng đã góp phần công lớn, chỉ là ông ta không ngờ mục tiêu của họ Hồng chẳng phải “Phan Cảnh Sâm” như họ đã thương lượng từ trước, mà lại là “Phan Cảnh Huyên”, cậu con thứ của Phan Thịnh Đường.
Sau khi chuyện này phát sinh được một thời gian dài Ngân Xuyên mới hiểu ngọn ngành. Còn trước đó, mỗi hành động của anh đều là một chiêu hiểm, thậm chí có thể khiến anh mất mạng.
Đúng vậy, đúng thực anh đã cố tình tiết lộ với Địch Huệ Lan chuyện Cảnh Huyên tới hàng châu báu lấy dây chuyền, anh cũng cố ý đòi Hồng Toàn Căn giao “bằng chứng”, anh không hận Phan Cảnh Huyên, nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai cản trở kế hoạch báo thù của mình.
Ngân Xuyên biết sau khi vụ bắt cóc xảy ra, Phan Thịnh Đường đã rõ kẻ đứng sau giật dây Địch Huệ Lan là ai, có lẽ Phan Thịnh Đường bảo anh đi đón Cảnh Huyên từ tay Hồng Toàn Căn cũng vì có ý dò xét. Ngân Xuyên căng thẳng tới mức mất ngủ liền mấy đêm.
Nhưng anh đã vượt qua.
Anh tin Hà Sĩ Văn sẽ cáng đáng tất thảy cho mình, gã đàn ông này bảo vệ che chở cho anh tới độ gần như biến thái, Ngân Xuyên đã lợi dụng Hà Sĩ Văn.
Sự sỉ nhục của Hà Sĩ Văn với mẹ anh cũng là nỗi nhục nhã mà cả đời anh không quên nổi.
Khi đó dù còn nhỏ, nhưng anh đã không thể quên vẻ vô liêm sỉ của Hà Sĩ Văn. Ban đầu Hà Sĩ Văn không dám làm bậy tùy tiện, nhưng Phan Thịnh Đường bỏ mặc vợ mình suốt bao năm, khiến hai mẹ con đáng thương không nơi nương tựa tại nhà họ Phan, Hà Sĩ Văn cũng chẳng buôn kiêng nể nữa.
Mỗi lần Hà Sĩ Văn đối xử tử tế với Ngân Xuyên là một lần anh cảm thấy như mình đã tận mắt nhìn thấy mẹ bị hà hiếp làm nhục. Nếu hỏi anh anh hận Hà Sĩ Văn tới mức nào, thì câu trả lời là hận tới độ chỉ muốn băm thây ông ta ra làm vạn mảnh. Vậy nên anh mới như buột miệng kể lướt qua mối “gian tình” giữa họ Hà và mẹ cho Phan Thịnh Đường nghe. Khiến Hà Sĩ Văn sống không bằng chết là chuyện rất đỗi dễ dàng, Phan Thịnh Đường sẽ xử lý ông ta.
Trong mấy tháng này, khó khăn lắm Ngân Xuyên mới hoàn thành màn lột xác đời người, thật ra Tạ Tề Phàm nói rất đúng, muốn có thành tựu lớn thì không thể chỉ dựa vào những trò khôn vặt cay nghiệt, vận may cũng chỉ là nhất thời, anh biết mỗi bước đi của mình trên con đường về sau đều phải thật chắc chắn, vững vàng.
Chuyến thăm của chủ tịch Edmund là một cơ hội khổng lồ. Lão người Anh quá quen với quy tắc trên thương trường Trung Quốc đã hiểu hết những lục đục đấu đá của đám thương nhân gốc Hoa từ lâu rồi, ông ta luôn bày ra nụ cười kín kẽ, vui vẻ lợi dụng những mối quan hệ này, kìm kẹp cân bằng lợi ích, bày những ván cờ lắt léo để tìm kiếm lợi nhuận cho hiệu buôn Tây, nhưng vào những thời khắc quan trọng, ông ta cũng sẽ đóng vai chủ tịch hiệu buôn Tây công tư phân minh, bạc tình không nhận người thân. Ông ta tăng lương gấp đôi cho toàn bộ nhân viên người Hoa tại Hán Khẩu, chấn hưng sĩ khí giúp Phan Thịnh Đường, chứng minh cho tiếng tăm của họ Phan tại hiệu buôn Tây, dù cái tiếng tăm này cũng là thứ được Edmund ban cho. Đồng thời, ông ta đã làm suy yếu lực lượng của Phan Thịnh Đường trên nhiều phương diện. Chuyện của Vân Tú Thành là lục đục nội bộ giữa hai nhà Phan – Vân, không nằm trong phạm vi suy xét của Edmund, ông ta đem toàn bộ quyền đại lý của mặt hàng tự sản xuất là dầu trẩu cho mại bản Tứ Xuyên Hứa Tĩnh Chi, rồi lại để Tạ Tề Phàm luôn chỉ hoạt động trong phạm vi Quảng Đông tham gia thu mua gai dầu, chụp tóc ở vùng Giang Chiết, mỹ danh là để Tạ Tề Phàm giảm bớt áp lực cho Phan Thịnh Đường, nhưng nào đâu chỉ có áp lực, mà Tạ Tề Phàm còn giữ hộ ông ta một khoản tiền lớn!
Một tay cho, một tay cướp, Edmund cân đo rất rõ ràng. Phan Thịnh Đường cũng vậy, nếu muốn củng cố vị trí tổng mại bản của mình, giữ vững tòa núi vàng là hiệu buôn Tây, ông ta bắt buộc phải đạt được thành tựu vào giờ khắc quan trọng.
Cả Trung Quốc bắt đầu bài xích hàng hóa nước ngoài, chuyện làm ăn của hiệu buôn Tây cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Vô số hàng hóa do Phổ Huệ phân phối đang nằm mốc meo trong kho không bán ra nổi, tàu thuyền ngừng vận chuyển, hết tai trước lại liền họa sau. Ở vào tình cảnh này, Phan Thịnh Đường chém đứt đoạn thế lực của Vân Tú Thành, cũng chém mất một cánh tay của mình, ông ta phải xoay chuyển xu thế suy tàn này trước mặt ngài chủ tịch đích thân đi từ Thượng Hải tới Hán Khẩu để giám sát thế nào đây?
Nghĩ rõ ra thì cũng chỉ có ba chuyện cần làm:
Ủy quyền, giảm sức ép, tìm trợ thủ.
Edmund đã hỗ trợ Phan Thịnh Đường làm chút phần việc ủy quyền và “giảm sức ép”, vậy thì họ Phan phải tìm ai giữ vai trợ thủ?
Đối với thương nhân mà nói, không gây thù chuốc oán cũng chính là đang tìm người giúp đỡ. Bốn mại bản lớn của Phố Huệ tụ tập tại Hán Khẩu là vì muốn xem thái độ của Phan Thịnh Đường. Vào thời khắc sóng lớn vỗ thuyền, bọn họ muốn xem xem tổng mại bản của mình liệu có bằng lòng dùng hai bàn tay to lớn mà giữ chặt, kéo chắc lấy dây buồm không. Dù có là thứ hàng hóa gì, dù có dính đến hiệu buôn của mại bản nào, thì Phan Thịnh Đường cũng phải đồng lòng đồng sức, đồng cam cộng khổ với họ để vượt qua ải khó này. Đây là trách nhiệm của ông ta.
Vậy là cơ hội của Trịnh Ngân Xuyên cũng tới theo. Vì lúc này đây, bên cạnh Phan Thịnh Đường chỉ có một trợ thủ là anh.