Có Giọt Mưa Xuân Sà Vào Lòng Sông - Quyển 1 - Chương 8

Có Giọt Mưa Xuân Sà Vào Lòng Sông Quyển 1 - Chương 8
Màn đêm nặng nề buông, anh tựa vào đầu giường, lật cuốn album ảnh trong tay. Tấm đầu tiên là ảnh chụp anh khi mới ra đời: anh đội mũ hổ, mặc chiếc áo khoác be bé xinh xinh, khi ấy anh là một đứa trẻ mũm mĩm với cặp mắt to tròn, mẹ cũng còn rất trẻ, bà ôm lấy anh, lúc đó bà chỉ mới mười bảy mười tám, vẻ mặt bà điềm tĩnh khoan thai, đôi mắt đẹp tuyệt chứa nét cười trong trẻo, môi điểm son nhạt, chân mày như họa, búi tóc bóng mượt, đeo trang sức bạc rất tinh xảo.

Lật sang trang sau.

Ba tuổi: Bọn họ chụp một bức ảnh cả gia đình. Cha mặc âu phục tối màu, trông vô cùng khôi ngô tuấn tú, khi ấy ông là một người đàn ông rất mạnh mẽ, tự tin, mẹ lại dịu dàng mềm yếu, dù bà có vẻ đẹp kiều diễm hiếm có, nhưng khi đứng trước cha, bà lại tỏ ra rất lép vế nhún nhường. Còn anh khi ấy mặc bộ đồ Tây, nở nụ cười ngốc nghếch, tựa mình bên chân mẹ.

Bốn tuổi: Đó vẫn là một bức ảnh cả gia đình, bức ảnh ấy rất đặc biệt, cha ôm chầm lấy anh, vì vậy nên trông anh vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ, còn mẹ thì mệt mỏi rệu rạc tới lạ. Sau khi chụp tấm ảnh này một thời gian, mẹ anh lâm bạo bệnh, chưa được bao lâu thì qua đời.

Sáu tuổi rưỡi: Mẹ đã mất được gần hai năm. Đây vẫn là ảnh chụp cả nhà. Chỗ ngồi của mẹ bị thay thế bởi một người phụ nữ khác, bên cạnh anh cũng có thêm hai đứa trẻ nữa. Ba đứa bé con đứng thành hàng, trước khi chụp ảnh Cảnh Ninh đã khóc nhè, mũi còn hồng hồng như quả táo, tiếc là nhìn trên ảnh lại không thấy được. Cô bé phồng má thở hổn hển, may là anh dỗ nổi, khi đó anh đã học được cách ngoan ngoãn và ẩn nhẫn.

Sau đó bọn họ không còn chụp ảnh gia đình nữa, nhưng ba anh em vẫn có rất nhiều ảnh chung. Bọn họ từng diễn tư thế thịnh hành nhất để chụp ảnh, anh đứng bên trái, một tay chống nạnh, mặt đưa thẳng về phía trước, Cảnh Huyên ở giữa, dáng đứng của cậu giống anh, chỉ bàn tay khoác trên vai anh là khác, còn Cảnh Ninh đứng bên phải, khoác tay lên vai Cảnh Huyên, tiếc là cô bé quá lùn, phải kiễng cả chân lên. Tư thế của bọn họ khôi hài tới độ khó tưởng tượng nổi, vì họ còn mặc cả bộ đồng phục thủy thủ, đội mũ thủy thủ, sau mũ có buộc hai dải băng, chẳng biết là trang phục của quốc gia nào. Bộ đồ thủy thủ không có kiểu nữ, vậy nên Cảnh Ninh phải ăn mặc hệt như một cậu bé con.

Rửa xong ảnh, Cảnh Ninh bảo: “Chúng ta là ba đứa ngố!”

Cô thò tay định xé ảnh trong tay anh, anh lại vươn tay lên thật cao, không để cô chạm vào tấm hình.

Thật ra nếu bảo buồn cười thì anh mới là kẻ đáng cười nhất. Khi ấy anh đã mười ba rồi, có thể coi như đang chớm người lớn, theo lý mà nói, anh không nên chụp kiểu ảnh ấu trĩ như vậy, mà đâu chỉ ấu trĩ thôi, nó ngu ngốc tới mức khó tin. Nhưng không biết vì sao anh lại giữ gìn tấm ảnh này thật cẩn thận cho tới tận giờ này.

Mười ba tuổi… Giờ đây, ngay cả Cảnh Ninh bé nhất nhà cũng đã mười ba tuổi, trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp, rồi dần dần, cô bé sẽ biến thành một người phụ nữ lộng lẫy, như đóa hoa đang nở rộ.

“Tách… tách…”

Một con thiêu thân thấy ánh sáng mà vỗ cánh lao tới, mù quáng đâm sầm vào ngọn đèn lưu ly, anh ngẩng đầu nhìn nó, một làn sóng trầm lắng gờn gợn nơi đáy mắt anh.

Anh đứng dậy bước vào phòng tắm, trong phòng có một kệ tủ âm tường nho nhỏ, được dùng để chứa đồ rửa mặt, kệ tủ bé nhỏ, khép chặt, Cảnh Sâm bật ngọn đèn lắp trong tủ ra, rồi anh trở vào phòng ngủ, tắt đèn phòng.

Con thiêu thân mau chóng lần theo ánh đèn, bay vào phòng tắm, Cảnh Sâm bước theo nó, tắt đèn phòng tắm đi, vậy là nó lập tức bay vào chiếc tủ đang sáng đèn, cứ vỗ cánh quanh quẩn mãi, rồi lại đậu trên vách mà nghỉ ngơi chốc lát. Cảnh Sâm kéo dây đèn tủ, tất cả cùng chìm vào bóng tối, anh đóng sập cửa tủ, rồi lại thong thả bật đèn phòng tắm và phòng ngủ.

Đêm lặng như tờ, im lặng tới nỗi có thể nghe được tiếng thiêu thân liên tục đâm sầm vào cửa, nó cứ lao vào, lao vào, lao vào mãi, vì nhìn thấy ánh sáng rọi vào từ khe cửa nên nó mới ngoan cố đâm đầu vào, nhưng nó sẽ không còn cơ hội tắm mình trong ánh sáng nữa, mà chỉ có thể dần bị bóng đêm nuốt chửng.

Cảnh Sâm nằm trên giường, ném cuốn album sang một bên, tiếng thân thể bé nhỏ lao vào cửa nghe sao yếu ớt đã hoàn toàn biến mất, anh cũng say sưa chìm vào giấc mộng.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận