Ông Fujiwara – viện trưởng người Nhật của Bệnh viện Đồng Nhân, nói thẳng với người nhà cô: “Tình hình của mợ đang rất nguy hiểm, tôi lo đây là triệu chứng báo trước của chứng giật kinh phong, trong vòng hai mươi tư giờ tính từ lúc này, nếu mợ gặp phải hiện tượng co giật, nhà ta buộc phải tính tới tình huống xấu nhất.”
“Tình huống xấu nhất?” Đức Anh trợn tròn mắt, không sao tin nổi.
“Nếu chẩn đoán đúng thì gần như vô phương cứu chữa rồi. Giờ điều duy nhất chúng ta có thể làm là chờ đợi…”
“Đợi cô ấy chết sao?!” Đức Anh cười lạnh, quay sang nhìn đám người, để lộ biểu cảm cay nghiệt hiếm thấy, “Kẻ này còn chẳng nói sõi tiếng Trung! Mọi người tin lời ông ta sao? Vô phương cứu chữa ư? Giờ đã là thời đại nào rồi kia chứ, tôi không tin phụ nữ sinh con mà lại gặp chuyện xấu được.”
Fujiwara không giận, chỉ kiên nhẫn nói: “Chúng tôi đã cho mợ dùng thuốc, nhưng ngoài ra thì không thể làm gì hơn. Tôi bảo đợi ý ở đây là đợi hai mươi tư giờ qua đi an ổn. Giờ người bệnh cần yên tĩnh, nếu mợ tỉnh lại, mọi người cũng phải giữ tâm trạng ổn định cho mợ, không được khiến mợ căng thẳng. Mợ mất quá nhiều máu, hơn nữa còn có thể tiếp tục băng huyết bất cứ lúc nào. Xin các vị đây rời phòng bệnh, nếu phải ở lại thì để một hai người ở phòng bệnh là được. Tôi sẽ cầu nguyện cho mợ.” Ông khom người thật thấp rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tất cả mọi người đều như bị sét đánh, phòng bệnh yên lặng đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng thuốc nhỏ giọt trong ống truyền. Trên giường bệnh, Cảnh Ninh cứ khi mê khi tỉnh, lông mày cô luôn cau rất chặt, như đang chịu đựng một nỗi đau đớn kinh khủng lắm.
Bà Vân chợt ôm mặt khóc thút thít.
Đức Anh nhìn bà: “Mẹ, tốt nhất mẹ ra ngoài đi.”
Gương mặt cậu ta đau khổ sợ hãi, đôi mắt ngập trong hỗn loạn, lời ăn tiếng nói cũng rất thiếu chừng mực, bà Từ vội bảo: “Mọi người đừng tụ tập trong phòng bệnh nữa, như vậy mới tốt cho Cảnh Ninh. Thế này đi, Đức Anh à, con ở lại đây nhé. Những người khác thì đi xem đứa bé, lát nữa rồi về.”
Trong tất cả mọi người, chỉ mình Ngân Xuyên là giữ vẻ mặt bình tĩnh tới lạ lùng, thậm chí từ đầu chí cuối ăn còn chẳng hề biến sắc, khiến người ta lấy làm lạ. Bà Từ vừa dứt lời, anh đã cúi đầu nhìn đồng hồ rồi vội vã rời khỏi phòng bệnh, như chỉ sợ nán lại thêm một phút là lỡ mất công chuyện hệ trọng của mình.
Bà Vân gạt lệ, nhìn bóng lưng Ngân Xuyên, bà oán hận: “Đáng ra không nên nghe A Huyên, gọi cái kẻ đó đến làm gì kia chứ?”
Cảnh Huyên cau mày, nói: “Mẹ, dù sao trong lòng Cảnh Ninh anh ấy cũng là người anh cả con bé kính yêu.” Ngân Xuyên bỏ đi như vậy cũng khiến Cảnh Huyên rất bất mãn, nhưng cậu không biết vài tiếng đồng hồ sau, Ngân Xuyên lại quay trở về.
Ba giờ sáng, ngoài trời mưa như trút nước, cây cối gào thét chao đảo, ánh đèn trắng trong phòng bệnh lọt qua khe cửa, tia sáng dài dao động theo nhịp chân, rồi lại bị bước chân cắt đoạn. Ngân Xuyên đi quá nhanh, đến mức gần bước tới cuối hành lang mới nhận ra mình đã đi quá phòng bệnh, anh lại vòng về, tìm phòng bệnh của Cảnh Ninh. Anh đứng trước cửa hồi lâu, tay chân run rẩy, có lẽ vì áo khoác đã ướt đẫm, cũng có khi anh chỉ đang sợ, vì anh không hề lạnh, trước đó anh đã uống một ly rượu rum lớn không pha nước.
Anh do dự không biết có nên tiến vào không, nỗi sợ hãi và sự kỳ vọng đối chọi trong tim anh, anh sợ khi mở cửa ra mình sẽ nhìn thấy chiếc giường trống không, sợ sẽ vĩnh viễn mất đi cô.
Cửa mở, Từ Đức Anh bước ra, tay cầm chiếc khăn mặt, thấy anh đứng trước cửa, cậu ta không hề kinh ngạc, chỉ nói: “Ninh Ninh tỉnh được một lúc rồi, không chịu ăn gì cả.”
“Cậu đi đâu đấy?” Ngân Xuyên hỏi, anh cởi áo khoác ướt đẫm, đặt xuống chiếc ghế dài cạnh cửa, lúc này Đức Anh mới nhìn thấy anh đang ôm một chiếc bọc trong lòng.
“Em đi rửa mặt.”
“Tình hình cô ấy thế nào rồi?”
“Không ổn lắm… tỉnh tỉnh mê mê, liên tục nói sảng.” Tiếng Đức Anh nghẹn lại, cậu ta tiến vào phòng cùng anh, Ngân Xuyên không quay đầu, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi không ở lại đây lâu đâu, lát nữa còn có người tới.”
Đức Anh ngẩn ra, nét mặt cậu ta thay đổi hẳn.
Giọng Ngân Xuyên rất nhẹ nhàng, nhưng cũng vô cùng kiên quyết cứng rắn: “Người con bé mong ngóng nhất hiện giờ chưa chắc đã là tôi hay cậu. Khi nào người đó tới tôi sẽ đi ngay, cậu cũng đừng nán lại nữa.”
Đức Anh chán nản lùi bước, quay đầu rời khỏi phòng, ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh cửa.
Ngân Xuyên đặt chiếc bọc lên tủ đầu giường, anh mở bọc, lấy những món đồ bên trong ra, thật cẩn thận sao cho không phát ra tiếng động.
Trong bọc là người bạn “Meo Meo” Cảnh Ninh thích nhất, trước khi xuất giá cô đã đặt con búp bê cũ kỹ này vào hòm đồ cưới, nhưng anh lại lén lấy mất. Anh biết rõ cô sẽ đi tìm, biết không tìm được cô sẽ rất buồn, nhưng anh vẫn lấy nó đi. Phải, anh còn lấy cả chiếc hộp đựng thẻ rượu ngà voi, giờ anh lại mang nó đến. Đúng là ấu trĩ, cứ luôn lấy mất những thứ cô thích rồi lại ngốc nghếch mang trả về.
Cô tỉnh rồi, đôi mắt vô hồn lẳng lặng nhìn anh, chẳng mấy chốc cô đã lại tiếp tục đau đầu, cô đau đớn cau chặt mày. Anh vội vàng buông món đồ trong tay, ngồi xuống chiếc ghế bên giường, ghé lại gần bên cô.
“Ninh Ninh!” Anh gọi cô.
“Anh cả… em đau lắm, em không ngủ được.” Cô khẽ thốt.
“Không ngủ được thì đừng ngủ.” Anh mỉm cười với cô, mắt lại ầng ậc nước.
Mắt cô dại đi, gương mặt nóng đỏ bừng, giọt lệ treo trên khóe mắt, tựa sắp rơi mà lại không rơi, như hóa thanh màu hồng nhạt, gương mặt tiều tụy hóp lại, chỉ còn đôi mắt to đang mơ màng mở ra. Cô gây gò như vậy, đáng thương nhường này.
Anh đau đớn nhìn cô, lòng nói: Hạt Dẻ đáng thương, em khó chịu lắm phải không? Đứa bé đó khiến em khổ sở đến vậy, em có ghét nó không? Anh thật sự rất hận nó, nó hại em khổ sở nhường này.
Anh hận đứa bé ấy. Anh không thích nó chút nào, cái thứ ốm yếu như một chú chuột con ấy, khi Từ Đức Anh ôm nó, khi tất cả mọi người đều âu yếm vỗ về gương mặt bé nhỏ của nó, thứ bé xíu ấy phát ra âm thanh rầm rì yếu ớt cũng khiến anh căm ghét vô cùng. Thứ nghiệp chướng ấy hoàn toàn không quan tâm tới việc mẹ mình đang vùng vẫy bên bờ vực sống chết, suýt nữa nó đã hại chết mẹ nó… Liệu nó có hại chết cô không?
Ngân Xuyên lấy dũng khí, vươn tay gạt sợi tóc trên chóp mũi Cảnh Ninh, Cảnh Ninh thậm chí còn không có sức giơ tay lên, cô buồn bã nói: “Anh cả, em sắp chết rồi phải không… Bác sĩ đó nói có thể em sẽ chết… Em nghe thấy rồi…”
“Em có nhớ hồi còn nhỏ không?” Ngân Xuyên mỉm cười nói, “Chúng mình tới Tô giới Nhật bày trò nghịch ngợm, bảo sẽ ăn mất con chó của người Nhật Bản nên bọn họ không thích chúng mình, ông bác sĩ ấy cố tình nói linh tinh để chọc tức em đấy.”
Cảnh Ninh cũng muốn cười, nhưng khóe môi lại trĩu xuống, gương mặt cô vô cùng bi thương.
“Ninh Ninh, em nhìn này, Meo Meo đấy.”
Ngân Xuyên đặt con búp bê vải xuống bên gối cô, rồi lại mở hộp thẻ rượu ra, trút chúng xuống, tìm lấy tấm thẻ cử nhân rồi đặt hết xuống gối cô, dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ, anh thật sự không còn cách nào khác.
Cảnh Ninh mệt mỏi ngước mắt, cô chỉ thoáng liếc nhìn rồi đã kiệt sức thốt: “Anh cả, em mệt quá, em muốn đi, anh để em đi đi.”
“Được, không sao, em muốn đi đâu anh cũng đi cùng em.” Anh vẫn mỉm cười.
Cảnh Ninh lắc đầu, nước mắt nhỏ xuống, ý thức của cô không mấy rõ ràng, chưa được bao lâu đã lại mắt đầu nói mê.
Cõi lòng Ngân Xuyên lại rất bình tĩnh. Đúng vậy, dù chuyện xấu nhất có xảy ra anh cũng không sợ, cô đi đâu anh cũng sẽ theo cùng, có gì đáng sợ chứ?
Có tiếng bước chân vọng lại, anh ngoảnh đầu, nói với chàng trai đang tiến lại: “Ninh Ninh gọi tên cậu mãi.”
Người chàng trai nọ ướt rượt, đầu tóc mặt mũi đẫm nước mưa, cậu bước nhanh về phía chiếc giường, quỳ xuống định nắm lấy tay Cảnh Ninh.
“Tay cậu vừa ướt vừa lạnh, đừng để con bé bị rét.” Ngân Xuyên lạnh nhạt.
Tay Tử Chiêu khựng lại, cậu sốt sắng nhìn anh: “Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã gọi em đến.”
Ngân Xuyên im lặng bước khỏi phòng, ra đến cửa quay người lại, thấy Tử Chiêu đang liên tục hà hơi vào tay để bàn tay ấm áp thêm đôi chút. Lòng anh chợt chua xót, anh khép cửa lại, Từ Đức Anh ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang như một pho tượng, tay còn đang siết chiếc khăn mặt.
“Cô bé thối, anh tới rồi đây.” Tử Chiêu khẽ thốt, nắm lấy bàn tay nóng hầm hập của Cảnh Ninh.
Cô mơ màng nhìn cậu, đau đớn nhắm mắt lại: “Anh ấy sẽ không gặp lại em đâu, anh cả, anh đừng đi tìm anh ấy.”
“Mở to mắt ra nhìn anh đi, anh là Mạnh Tử Chiêu.” Cậu hôn đốt ngón tay mảnh mai của cô như khi xưa, thì thầm, “Em trông em kìa, sao lúc nào cũng gây phiền phức cho anh vậy? Em muốn anh phải chết ư? Em nói em nghĩ rất thoáng, em nói chỉ cần còn sống bình yên trên cõi đời nay là coi như đang bên nhau, không phải chúng ta luôn ở bên nhau sao? Cô bé xấu xa! Nếu em không giữ lời anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Đồ xấu xa, em muốn anh hận em suốt đời sao?”
Cô không mở mắt, giọng nói của cậu đưa cô vào một giấc mộng, cô đắm chìm trong cơn mơ đẹp ấy, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, cô khẽ thốt: “Ừ, anh là đồ quỷ đáng ghét.”
Tử Chiêu mỉm cười nhưng nước mắt tuôn rơi: “Phải, anh là quỷ đáng ghét.”
Hơi thở của Cảnh Ninh dần trở nên ổn định. Tử Chiêu nhìn cô không chớp mắt, cậu thầm hồi tưởng, đếm lại mọi ký ức về cô, những niềm vui và nỗi đau ấy, những mảnh vỡ vụn nát không thể nhặt lại ấy, những thời khắc quý giá không thể quay trở về ấy.
“Phan Cảnh Ninh, anh xin em, hãy sống tiếp thật tốt. Phải như vậy anh mới có thể sống được.”
Cậu đặt một nụ hôn lên gò má nóng rực của cô, nước mắt của cậu và cô hòa vào nhau, nhưng giọt nước mắt của câu là nước mắt đau khổ, sự chia ly của họ đã được định sẵn, không thể nào cứu vãn được nữa.
Thời gian chầm chậm trôi đi, có lẽ đây là cái đêm khốn khổ nhất cuộc đời bốn con người trong và ngoài phòng bệnh, yêu hận tự mình, ly hợp tự trời, những dấu vết vận mệnh lưu lại trong cuộc đời con người cứ vết sau sâu hơn vết trước. Tiếng mưa ngoài cửa sổ như triều dâng, hung hăng lao tới, trong xao động xốn xang lại ẩn giấu lặng im mênh mang.
Tảng sáng, mưa dần tạnh. Nước đọng từng vũng dưới tán cây trong vườn hoa bệnh viện, chảy theo con đường lát đá xanh, kim ngân và hoa hồng trên hàng rào quấn quýt lấy nhau, mấy chú chim đang nhảy nhót, nước đọng trên cánh hoa lách tách đáp xuống, mưa bụi dần tan, tiếng chim hót càng lúc càng âm vang, tất thảy như đang sống dậy, sáng bừng.
Tử Chiêu nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh, cậu tìm thấy Ngân Xuyên dưới mái hiên cửa vào tầng một. Anh đứng đó hút thuốc một mình, không biết đã đứng bao lâu.
“Cảnh Ninh đã bình an rồi, nếu còn gặp lại em sẽ chỉ đem lại phiền phức cho cô ấy thôi. Nhờ anh đưa cô ấy món đồ này giúp em.”
Tử Chiêu đưa anh một ống thư chạm ngà voi.
“Tôi có thể xem không?”
“Vâng.”
Ngân Xuyên mở nắp san hô, rút một cuộn giấy nhỏ ra từ ống thư, trên tờ giấy Tuyên Thành ngả vàng là hai chữ Khải nho nhỏ rất thanh tú hàm súc: Tĩnh An.
“Em mua từ một cửa hàng bán đồ cổ Trung Quốc ở Quảng Châu, dù biết chưa chắc đã có cơ hội tặng cô ấy nhưng vừa thấy đã không cầm lòng nổi, từ nhỏ Cảnh Ninh đã thích những thứ này. Sau khi về Vũ Hán, em mang nó tới chùa Quy Nguyên, dập đầu trước các vị Bồ Tát… Giờ tặng cô ấy coi như lời chúc phúc cho hai mẹ con.”
“Tôi sẽ đưa cho con bé.” Ngân Xuyên nói, “Nhưng phải đợi nó hồi phục một thời gian đã.”
Tử Chiêu đáp vâng, rồi chợt nói: “Anh Phan, à không, anh Trịnh, em rất ghét anh, anh biết chứ?”
Ngân Xuyên cất ống thư vào túi rồi lạnh nhạt nói: “Tôi cũng rất ghét cậu, trước đó ghét, bây giờ cũng vậy. Chỉ là cậu còn phải làm ăn ở Vũ Hán, thể nào cũng sẽ thường xuyên gặp mặt tôi, vậy nên chúng ta chỉ có thể thích ứng thôi.”
“Chào anh.” Tử Chiêu chắp tay.
Ngân Xuyên gật đầu đáp lễ, đưa mắt nhìn cậu bỏ đi, nước mưa trên mái hiên nhỏ xuống nền xi măng, phát ra tiếng vang trống rỗng.
Không lâu sau, Tử Chiêu đính hôn với con gái của một thành viên hội đồng quản trị Ngân hàng Vĩnh Lợi, Hán Khẩu, bà Mạnh quả thực không hề nuốt lời, vừa quyết định hôn sự xong xuôi, bà đã lấy tiền riêng mua cho con dâu mình một chiếc áo khoác chồn tía.
Đêm mưa ấy là lần gặp cuối cùng trong đời Mạnh Tử Chiêu và Phan Cảnh Ninh.