Gặp cô cũng không phải chuyện lạ, chỉ là mỗi lần thấy nhau, cô luôn tránh né ánh mắt anh trong một khoảnh khắc, như thể đang lẩn tránh một mối phiền muộn khổng lồ.
Đồng Xuân Giang cho dựng sân khấu kịch ngoài sân, để khách khứa ngồi uống trà xem kịch. Ngân Xuyên gửi Đồng Xuân Giang quà mừng, phong bao thì tạm giữ để lát giao cho bà Đồng. Nói chuyện với Đồng Xuân Giang được một lúc, anh tiến về phía Cảnh Ninh và bà Đồng.
Cảnh Ninh cười, nói: “Anh cả cũng tới rồi à, em còn chưa cảm ơn anh đã giúp Đức Anh một việc lớn, hôm nào anh về bọn em sẽ mời anh ăn cơm!”
Anh cũng cười, nhưng cặp mắt lạnh băng: “Nhắc tới chuyện này em cũng phải tự kiểm điểm đấy, làm mẹ rồi mà còn chưa mời anh được bữa nào.”
Bà Đồng nhạy cảm phát giác được sự xa lạ và gương gạo khó diễn tả thành lời giữa đôi “anh em” này, cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, đẩy cậu con trai Tiểu Hỉ ra chào Ngân Xuyên. Ngân Xuyên muốn đi, nhưng bàn chân lại như cắm rễ dưới đất, không sao nhúc nhích nổi. Cảnh Ninh đang bế con, lúc này cô mới đổi tư thế ngồi. Tiểu Quai buộc một chiếc yếm dãi xanh nhạt thêu vịt vàng và lá sen xanh trước cổ, bé nhìn Ngân Xuyên tủm tỉm cười thật ngây thơ, rồi huơ bàn tay bé nhỏ với anh, những viên ngọc hình trái cây trên chiếc vòng lay động, phát ra âm thanh tinh tang. Thật ra gương mặt cô bé giống Cảnh Ninh ngày nhỏ y như đúc, da trắng muốt như tuyết, lông mày mảnh nhạt như khói, cái xinh xắn hết sức hoạt bát, cánh môi phớt hồng như màu trái mơ, cặp mắt sáng ngời đen láy tựa một chú nòng nọc con, khóe môi hơi trễ xuống, dù đã trưởng thành như vẫn mang thần thái ngây thơ vô tội.
Nỗi chua xót từ tim lan lên sống mũi, Ngân Xuyên ngoảnh mặt đi, vẫy chiếc phong bao trước mặt Tiểu Hỉ, anh mỉm cười: “Tiểu thọ tinh, chú tặng cháu này.”
Tiểu Hỉ lắc đầu: “Không thích, cháu không thèm đâu.”
Ngân Xuyên bèn móc một đồng bạc ra đùa thằng bé: “Vậy chú đưa mẹ phong bao rồi cho cháu đồng tiền nhé?”
Đôi mắt tròn xoe của Tiểu Hỉ sáng bừng: “Vâng vâng, cháu muốn đồng tiền!”
Thằng bé từng nghịch tiền đồng ngươi lớn cho, chỉ có vài xu vài hào mà thôi. Trong lòng đứa trẻ ngây thơ, một đồng đại dương đã là một khoản tiền khổng lồ rồi, nó hấp dẫn hơn nhiều so với phong bao đỏ rực. Ngân Xuyên đặt đồng bạc vào tay Tiểu Hỉ rồi lại trao mợ Đồng phong bao. Bà Đồng cười, cất tiếng cảm ơn rồi xoa đầu Tiểu Hỉ: “Giờ con phát tài rồi đấy, con định làm gì với đồng tiền này?”
Tiểu Hỉ thật thà: “Con, con muốn mua hoa cho mẹ!”
Cảnh Ninh phi cười, cô đưa mắt nhìn Ngân Xuyên, anh chắp tay đứng đó, thờ ơ nhìn về phía sân khấu kịch.
Anh đã sớm không còn lại con người ôn hòa dễ gần trong ký ức cô rồi, xung quanh náo nhiệt là thế, nhưng anh vẫn im lặng hờ hững nhường này.
Nụ cười trên khóe môi cô dần đóng băng, lòng cô đau đớn.
Ngồi được một lát, bà Đồng dắt cô vào phòng Tiểu Hỉ để cho con bú. Sắp mở tiệc, cô để Tiểu Quai trong phòng, nhờ bà vú họ Châu theo từ nhà họ Từ chăm sóc con. Lát sau Tiểu Hỉ cũng được người làm dắt vào thay quần áo, bà Đồng chỉnh lại cổ áo cho con trai, ngẩng đầu lên thì thấy có người tiến từ ngoài cửa vào, cô biến sắc.
Cảnh Ninh bước khỏi phòng, thấy bà Đồng đứng sững người, mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy, ánh mắt chất chứa muôn nghìn cảm xúc phức tạp. Cô lấy làm lạ, hỏi: “Bà Đồng, sao vậy?”
Bà Đồng sực tỉnh, dụi mắt lắc đầu: “Không sao, bụi bay vào mắt thôi.”
Cảnh Ninh biết bà Đồng không muốn nói, bèn cười: “Sắp mở tiệc rồi, mọi người đang đợi tiểu thọ tinh đấy, chúng ta đi thôi.”
Bà Đồng ngơ ngác gật đầu rồi lại chợt cất tiếng: “Mợ Từ, hay cô dắt Hỉ Hỉ ra trước đi, tôi đi vệ sinh, lát sẽ vào ngay.”
Cảnh Ninh đồng ý, dắt Tiểu Hỉ vào phòng tiệc. Nơi này cách chái nhà trong hơi xa, phải băng qua một hành lang dài, ra tới chỗ ngoặt hành lang, thấy có mấy người đàn ông vạm vỡ như đám côn đồ đang đứng bên cổng vòm, những người này hông giắt súng, gương mặt rất dữ dằn. Vì biết thân phận của Đồng Xuân Giang nên Cảnh Ninh không mấy kinh ngạc, chỉ thấy hơi lạ. Đang đi thì một người đàn ông phía đối diện vội bước lại, hỏi một người khác rằng: “Có thấy A Kỳ không? Anh Ngũ tìm anh ấy suốt.”
“Không, sáng nay có lô sợi gai cần chuyển tới Trường Sa, anh ấy bảo phải ra bến tàu xem hàng.”
“Thế sao giờ vẫn chưa về?” Giọng người hỏi rất sốt sắng, người nọ quay mình vội vàng bước đi, lúc ngang qua Cảnh Ninh và Tiểu Hỉ, anh ta khom mình chào họ rồi lại vội vã bỏ đi.
Cảnh Ninh dắt Tiểu Hỉ tới chỗ Đồng Xuân Giang rồi ngồi xuống bàn cho nữ quyến. Ngân Xuyên ngồi cùng bàn với Đồng Xuân Giang, anh đang bóc mấy hạt lạc, trước sau không ngẩng đầu dù chỉ một lần.
Bà Đồng trở lại ngay trước khi buổi tiệc chính thức bắt đầu. Nét mặt lành lạnh khác hẳn so với mọi ngày. Cô ngồi xuống ghế trống cạnh Cảnh Ninh, uống một ngụm trà lớn rồi quay đầu cười với Cảnh Ninh đang nhìn mình.
Tiếng trống, tiếng nhạc vang lên, pháo nổ rộn ràng, Đồng Xuân Giang mỉm cười đứng dậy nâng ly rượu, lớn tiếng nói với mọi người: “Các vị có thể dành thời gian tham dự sinh nhật con trai tôi, tôi đây thực lòng…”
Giọng ông chợt bị cắt ngang bởi tiếng súng đinh tai, ban đầu mọi người cứ ngỡ đó là tiếng pháo còn chưa nổ hết, nào ngờ lại nghe thấy tiếng thét thảm thiết, một thương nhân trung niên ngồi ngoài cùng phòng tiệc ngã xuống đất, đầu người này trúng đạn, máu tươi và dịch não văng vào mặt người bên cạnh.
Đám phụ nữ ôm mặt thét toáng lên.
Đồng Xuân Giang biến sắc, ông gào to: “Nằm xuống! Mau nằm xuống!” Ông kéo Tiểu Hỉ vào lòng, đưa lưng về phía cửa, dùng thân thể bảo vệ con trai rồi vội vã đẩy con xuống dưới bàn tiệc, phần mình cũng lập tức quỳ xuống, cùng lúc đó, đã có đạn bay từ ngoài vào, đoàng một tiếng bắn rơi bàn thờ thần nằm phía bắc ông.
Lưu Ngũ lao vào, vừa nổ súng bắn ra ngoài cửa vừa ném cho Đồng Xuân Giang một khẩu súng. Đồng Xuân Giang hơi nhỏm dậy, vươn tay tiếp súng. Có bốn, năm người mang súng đang lao vào, Đồng Xuân Giang bóp cò, bắn trúng ngực một người, người nọ ngã về phía trước, xô đổ chậu Thanh Hoa ngoài cửa, một tiếng xoảng vang lên, chậu hoa đã vỡ tan dưới đất.
Cả phòng tiệc lâm vào hỗn loạn.
Mợ Đồng kéo Cảnh Ninh thật mạnh, hai người ngã xuống đất, họ bò vào sâu trong phòng theo bản năng, nhưng hầu hết khách khứa đang kinh hoàng tủa ra, Cảnh Ninh bị người ta giẫm vào tay, xương ngón tay đau thấu tim, thấy lại có người chuẩn bị đạp vào mình, cô không thể lùi lại, cũng chẳng bò về phía trước để tránh nổi, chỉ đành vươn hai tay ôm đầu, cố gắng hạ thấp người xuống, áp sát bờ trán xuống mặt đất lạnh băng.
Không có cú đạp nào cả, Cảnh Ninh thoáng giương mắt, tầm nhìn lại bị che khuất, không chỉ là tầm nhìn, cả cơ thể cô đều đã được bao bọc.
Gương mặt Ngân Xuyên trắng bệch, anh mím chặt môi, phủ phục trên người Cảnh Ninh, dùng cơ thể mình bảo vệ cô.
Nhịp tim gấp rút của anh vang bên tai, cơ thể cô run rẩy, chưa khi nào cô sợ hãi như bây giờ, cũng chưa bao giờ cảm thấy an toàn như lúc này. Cô tìm kiếm bàn tay Ngân Xuyên đang chống bên vai cô, nắm chặt lấy nó, lúc này đầu óc cô trống rỗng, cô chỉ muốn nắm chặt lấy tay anh.
Có người giẫm mạnh vào lưng Ngân Xuyên, hoặc đạp vào đầu anh, mỗi lần như vậy cơ thể anh lại run rẩy vì đau đớn, nhưng anh vẫn vững vàng bảo vệ cô.
“Anh cả!” Cô run rẩy kêu lên.
“Bé Hạt Dẻ, đừng sợ.” Ngân Xuyên thở gấp, nhưng giọng anh vô cùng bình tĩnh, hệt hồi còn nhỏ khi cô sợ hãi vì nhìn thấy sâu róm, anh lại vỗ về trấn an cô, “Đợi lát nữa tiếng súng yếu dần, chúng ta sẽ chạy vào phòng trong thật nhanh.”
Cảnh Ninh ngơ ngác đáp vâng.
Người đàn ông mặt mũi tái nhợt đứng im, y nới áo khoác ngoài, thở hổn hển, góc tã gấm xanh đậm được y dùng hai cùi chỏ kẹp chặt trong quần áo cũng lộ ra. Y xốc nó, bế trên tay, có lẽ do không quen nên y phải thay đổi tư thế tới mấy lần.
Khi đại sảnh lâm vào hỗn loạn khiến đám người lao vào buồng trong, y đã thành thạo phân biệt phương hướng, tìm được lối cửa ra. Vốn dĩ nơi đó có người canh gác nhưng sau khi nghe tiếng súng nổ bên ngoài, họ đã chạy ra đại sảnh chi viện. Vào khoảnh khắc tiếng súng nổ quyết liệt nhất, y nắm bắt được một cơ hội quý giá. Y chạy qua lối cửa sau, men theo con đường nhỏ chỉ rộng chừng một mét để lao vào rừng cây chếch mé phải. Có mấy người chạy xa xa sau lưng y, họ là khách dự tiệc đang thất kinh, nhưng họ không chạy cùng hướng với y mà chỉ cố gắng lao về phía làn xe rộng rãi bên tay trái.
Trong tiếng ô tô nổ máy và lác đác âm thanh đạn bắn, y, Tống Duẫn Đoan, đã băng qua khu rừng, tìm được xe hơi của mình tại nơi cách nhà họ Đồng chưa tới hai trăm mét.
Hơn ba năm trước, y từng trú tại căn nhà này một thời gian, đây là nơi đã quá đỗi quen thuộc với y. Y rất có cảm tình với nơi đây, dẫu sao nó cũng từng là chốn thu nhận cưu mang y. Nhưng hôm nay cảm tình đã cạn, thứ dục vọng muốn hủy diệt tất cả, hủy diệt luôn chính bản thân mình nhấn chìm y.
Y đặt bọc tã lót xuống ghế ngồi bên cạnh. Chắc hẳn đây là một đứa bé gái, nhìn áo quần và đường nét gương mặt nó là biết. Giờ phút này đây, đứa trẻ nhỏ xíu hệt như một ngọn cỏ non yếu ớt, gương mặt xinh xắn tái nhợt không còn chút huyết sắc, đôi mắt con bé nhắm nghiền, hàng mi đen dài ướt nhẹp rũ xuống mí mắt, chắc chắn nó từng gào khóc, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Tống Duẫn Đoan đặt tay sát gần chiếc mũi trắng muốt ấy, hồi lâu y mới ngạc nhiên: “Nó vẫn còn sống.” Khi ấy sợ bé khóc nên y đã thật sự định khiến bé ngạt thở tới chết.
Xe nổ máy. Y hạ kính cửa sổ xuống, mưa phùn và gió lạnh ào tới, tạt vào mặt, vào vai y, trời mưa to rồi. Y đang chờ mong thứ khoái cảm chuẩn bị dâng lên nhanh chóng sau khi gây tội ác, y khao khát được nếm thử hương vị của nó. Y vừa lái xe vừa chờ đợi, rồi cơn phẫn uất cùng tủi thân chợt cuộn trào mãnh liệt.
Tống Duẫn Đoan siết nắm đấm, đấm mạnh vào vô lăng ướt rượt.
Hôm nay y mang quà tới dự tiệc, vì trước kia từng trú tại nhà họ Đồng nên y đến sớm hơn phần đông khách khứa. Sau khi chào hỏi Đồng Xuân Giang, y rảnh rỗi ra dạo bộ ngoài vườn hoa, ôn lại chuyện xưa. Đồng Xuân Giang để một cậu người làm đi theo sau y, giữ khoảng cách không xa không gần. Ban đầu y còn thấy là lạ: “Thế này thì khách khí quá nhỉ, dẫu sao mình cũng từng sống ở đây, chẳng lẽ lại sợ mình lạc?”
Mưa không nặng hạt, có rơi cũng đã được bóng cây rậm rạp cản bớt, mặt đường đá cuội chỉ hơi ẩm ướt. Vườn hoa rất rộng, rộng gấp đôi so với trước kia, thì ra họ đã mua luôn căn nhà bên cạnh rồi đập thông thành một. Khách khứa người thì đang uống trà, người lại đang chơi bài, Tống Duẫn Đoan chọn con đường thưa khách nhất để đi thăm khu vườn mới mua, sau đó mới vòng lại, trên đường đi y bắt gặp bà vú già đuổi theo cậu bé đang nghịch ngợm chạy khắp nơi, bà vú cứ kêu lên cậu ơi, cậu ơi, đứa bé mặc bộ áo dài đen, cổ cài bông hoa đỏ lớn bằng nhung. Cậu bé chạy rất nhanh, nó dừng lại bên chân y trong tích tắc, nở nụ cười ngây ngô rồi lại lao đi như một làn khói.
Một thứ cảm giác quái lạ ùa tới khiến Tống Duẫn Đoan chấn động, cặp mắt trong veo ngây thơ của đứa bé này rất giống một người phụ nữ nào đó.
“Hỉ Hỉ!”
Giọng nói trong trẻo mềm mại vang lên, một người phụ nữ bước khỏi buồng trong, đứng trên hành lang vẫy tay với cậu bé. Cậu bé hớn hở chạy tới bên cô. Người phụ nữ bế cậu bé lên thơm một cái, hai mẹ con cùng tiến về phía đại sảnh.
Ban đầu y còn không tin vào mắt mình, lưng y lạnh ngắt, như vừa nhìn thấy ma.
Không, không, cô ấy không thể là Kim Kim được. Sao cô ấy có thể là Kim Kim?
Đúng là cô ấy! Y đã chắc chắn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô là người phụ nữ y từng rất thích, đương nhiên cũng chỉ là thích mà thôi, còn xa mới có thể gọi là yêu được. Chẳng qua cô chỉ là một kẻ thấp kém không có địa vị trong gia tộc, là đứa con dâu nuôi từ nhỏ của gia đình chèo thuyền. Y chỉ say đắm vẻ đẹp động lòng người của cô trong phút chốc. Cô cũng từng rất si mê y, si mê tới mức rước họa vào thân, cuối cùng còn bị người trong tộc chôn sống. Kẻ chôn sống cô chính là cha y.
Vì cái chết của Kim Kim mà Tống Duẫn Đoan sa sút trong một thời gian dài, dù chuyện đã qua được ba năm nhưng Kim Kim luôn sống trong ký ức y, khiến y hễ nhớ tới là đau lòng, là tự trách. Khi gặp lại cô, trong cơn khiếp sợ, y chợt hiểu ra tất cả, y cũng chẳng còn đau lòng hay tự trách nữa.
Đến khi cô và một thiếu phụ quay trở lại buồng trong, y mới cố ý bước về phía gian phòng ấy, để cô nhìn thấy y.
“Cậu cả.”
Cuối cùng cô cũng tìm cớ để đến gặp y. Cô đứng ngoài khung cửa tò vò giả sơn, khách khí nở nụ cười với y, không hề có ý tiến gần thêm mà chỉ đứng nhìn y với khoảng cách đủ để đám hộ vệ bao quanh có thể hành động kịp thời.
Cô nói: “Cậu cả, cậu tới rồi.”
“Kim Kim,” y đứng một bên, nở nụ cười lạnh, “em không chết.”
“Em không chết.”
“Thằng chồng nhỏ của em đâu? Mẹ chồng em đâu?”
“Trường Sinh còn phải đi học, đến tối cậu ấy sẽ qua cùng mẹ.”
Y gật đầu: “Ra là vậy. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao ba năm trước Đồng Xuân Giang lại đột nhiên bảo tôi chuyển đi, tìm chỗ ở khác cho tôi, tại sao ông ta không tới trấn Tống gia nữa, tại sao ông ấy không bao giờ để tôi tiếp xúc với người nhà mình. Tôi hiểu cả rồi, hóa ra tất cả đều là vì cô. Hóa ra bà Đồng chính là cô!”
“Khi ấy cậu cả suýt đã hại chết em,” cô bình tĩnh nói, đôi mắt đẹp tuyệt nhìn y không có lấy một gợn cảm xúc, “ngài Đồng là ân nhân cứu mạng em, cũng là chồng em, là cha của con em.”
“Cô sống tốt quá nhỉ,” y cười, “cô biết không? So với cô thì tôi xui xẻo lắm. Vợ tôi chết khi đang sinh con cho tôi, con cũng mất, đến giờ cha vẫn không vừa mắt tôi.”
Gương mặt cô lộ vẻ đồng cảm: “Lần này ngài Đồng mời cậu tới là vì chuyện làm ăn của cậu dạo gần đây không được thuận lợi, muốn cậu đến uống rượu giải sầu, tâm sự với bạn bè, tiện giải quyết luôn vướng mắc ba năm trước.”
Ả tiện nhân này còn dám thương hại mình. Y thầm nghiến răng. Đến cả động cơ Đồng Xuân Giang mời y tới làm khách cũng bị y bóp méo thành một kế hoạch đầy ác ý.
“Tôi chẳng có vướng mắc nào cả, chỉ gặp xui xẻo mà thôi.” Y châm chọc, “Chuyện kinh doanh dạo gần đây cũng không tới nỗi không thuận lợi, chỉ là anh bạn của ngài Đồng nhà cô bày cho tôi một vố đau, chuyện nhỏ thôi mà. Chỉ là kể ra thì khi ấy trấn Tống gia cũng đã giúp ngài Đồng nhà cô phát tài, cả trấn dốc hết sức lực giúp ông ta, giờ xem ra cũng chẳng bằng một kẻ uống với ông ta mấy ly trà là muốn gì cũng có.”
“Em là phụ nữ, không hiểu chuyện làm ăn.” Cô khom người làm lễ, “Cậu cả cứ đi dạo đi, ở Tảo Lâm Hiên có bàn ghế, điểm tâm và trà nước, em không dẫn đường nữa. Lát mở tiệc em sẽ dắt Tiểu Hỉ tới kính rượu cậu. Em xin phép đi.”
Y ngồi xuống chiếc đôn đá, nhìn về phía căn buồng mình từng ở, đầu y bắt đầu trống rỗng. Tay người làm theo sát y đứng phía xa, vẫn còn đang canh chừng y. Tống Duẫn Đoan đưa mắt nhìn xung quanh, khách khứa ngoài vườn chỉ còn lại mình y, y sực tỉnh, nói với người làm: “Cảm phiền cậu báo với ngài Đồng một tiếng, thứ lỗi cho tôi không thể uống rượu cùng ông ấy, tôi ngồi một lát rồi sẽ về bằng cổng tây.”
Người làm suy nghĩ rồi cũng đồng ý, trở lại đại sảnh. Tống Duẫn Đoan thầm cười lạnh: “Quả nhiên lão họ Đồng đang đề phòng mình cướp vợ lão, đã thế thì sao phải mời mình tới xem họ diễn trò. Hừ, lão muốn khoe khoang sao? Có gì đáng khoe? Không có nhà họ Tống, có khi lão còn đang mò cá ở Hán Giang.”
Càng nghĩ y càng tức, nhưng lại không thể xả được cơn bực bội bất mãn trong lòng. Y đứng dậy, băng qua hàng cổng tò vò nối dài giữa những hòn non bộ, nhìn thấy bà vú cầm bình sữa bước khỏi gian buồng phía chính nam, tiến vào nhà bếp. Trước đó y từng nhìn thấy một thiếu phụ xinh đẹp bước vào căn buồng này cùng Kim Kim, thiếu phụ ấy bế một đứa bé, cười nói rất vui vẻ với Kim Kim, xem chừng đôi bên vô cùng thân thiết. Y biết thiếu phụ nọ chính là con dâu của thị trưởng Hán Khẩu Từ Chúc Linh, y đã từng nhìn thấy ảnh gia đình họ trên một tờ báo, người phụ nữ ấy chính là em gái nuôi của Trịnh Ngân Xuyên. Vì muốn giúp chồng cô ta mà Trịnh Ngân Xuyên giở trò cướp mất xưởng bông vốn thuộc về y.
Y vô thức bước đi trên hành lang, đám bảo vệ và lũ côn đồ đều nhận ra Tống Duẫn Đoan, bèn gật đầu mỉm cười với y. Y cảm thấy ánh mắt những kẻ này hiển hiện sự giễu cợt và thương hại, lại càng thêm tức giận. Bước tới lối vào đại sảnh, y đưa mắt nhìn, mọi người gần như đã an vị cả, Trịnh Ngân Xuyên ngồi ngay bên cạnh Đồng Xuân Giang, còn Kim Kim thì ngồi cùng với ả mợ Từ nọ. Tống Duẫn Đoan cảm thấy cảnh tượng trước mắt như có mối quan hệ thù hằn với y, nó đang kích động y, giễu cợt y, thương hại y, lợi dụng y.
Thù mới hận cũ đồng loạt trỗi dậy.
Y không rời đi qua cổng tây. Trái lại, y là ngươi nhìn thấy kẻ lẻn vào đại sảnh sớm nhất. Ngay khi tiếng súng đầu tiên vang lên, y đã chạy về phía sân sau trước nhất.
Y chạy vào gian buồng không có người coi sóc nọ.
Y bế đứa bé vô tội kia theo làm gì? Tất cả chỉ do y không có khả năng đem đứa bé trai kia đi thôi. Người kẻ yếu có thể báo thù thực nhất vẫn chỉ là kẻ yếu. Vào khoảnh khắc cạn kiệt lý trí, linh hồn méo mó vặn vẹo tới cực hạn, nó đã chọn cho y một phương thức báo thù tệ hại và ác độc nhất.
Y buộc phải hủy diệt tất cả. Hủy diệt một gia đình, hủy diệt cả tình cảm giữa Đồng Xuân Giang và Trịnh Ngân Xuyên.
Xe đã lăn bánh tới ranh giới Hán Khẩu, men theo thôn xóm ven sông, chẳng có mục đích, cũng không có phương hướng, chẳng ai biết liệu y sẽ đi đâu. Đồng Xuân Giang có tài giỏi hơn nữa thì chắc lúc này lão cũng không hơi đâu để tâm tới y. Đứa bé bên cạnh đã tỉnh khỏi cơn hôn mê ngắn ngủi, sau khi ho khan vài tiếng, con bé bắt đầu khóc òa lên, bàn chân nhỏ mập mạp liên tục quẫy đạp, đá bung cả tã lót, gió sông thổi vù vù, gương mặt con bé lạnh tới đỏ bừng, nước mưa tí tách rơi trên mặt bé.
Tống Duẫn Đoan sầm mặt, nôn nóng nhìn về phía trước, đứa trẻ này khóc toáng lên làm y rất phiền lòng, chỉ muốn ném nó khỏi cửa xe cho rồi. Có lẽ con bé sợ lạnh đây nhỉ. Nghĩ vậy, y vươn tay, bọc bừa tấm tã lót lại, nào ngờ hai bàn chân nhỏ cứ liên tục ngọ nguậy, tiếp tục đạp văng tã ra, thật buồn cười, khóc mà cũng khỏe thế này sao? Bàn tay đứa bé siết thành nắm đấm, liên tục vung vẩy, chuỗi hạt đỏ trên tay con bé kêu tinh tang.
“Đừng có gào lên nữa! Còn gào lên tao sẽ bóp chết mày đấy!” Y không kiềm chế được bèn thét lên. Đứa bé sợ hãi ngưng bặt tiếng, rồi sau đó lại cất tiếng khóc lớn hơn.
“Được, được lắm!”
Đến con nhóc này cũng bắt nạt y. Trong cơn giận dữ, y dừng xe, mở cửa, tóm lấy đứa bé, gần như xách ngược bé tiến về phía bờ sông, y sẽ ném nó, ném nó xuống sông! Nửa người đứa bé lộ ra ngoài, đôi tay bé nhỏ bất lực quờ quạng, Tống Duẫn Đoan đi được mấy bước thì thấy không thuận tay, y bèn nâng tay trái, ôm con bé vào lòng, đứa bé chợt thấy ấm áp hơn nhiều, bèn vội vã vùi vào lòng y, đôi mắt đen láy như chú nòng nọc nhỏ, khóe miệng trễ xuống thật đáng thương, mày cau chặt, con bé thật sự đang rất sợ, cuối cùng cũng sợ tới mức không dám khóc nữa, chỉ biết run rẩy như một chú vịt con yếu ớt, thút thít những tiếng nhỏ xíu.
Trong mưa, cây cối khói vây mịt mờ, nước và trời hòa cùng một sắc, có mấy chiếc thuyền đánh cá nhỏ đang đậu bên bờ, không thấy ngư dân đâu, Tống Duẫn Đoan bước thẳng tới bờ sông mới phát hiện có một người phụ nữ đang ngồi trên thuyền. Nghe thoang thoảng mùi thuốc. Người phụ nữ khoác áo tơi, đưa lưng về phía bờ sông, ngồi bên bếp lò nhỏ để quạt lửa, bếp lò được đặt giữa phần tiếp giáp của khoang thuyền với sàn thuyền, trên là một siêu thuốc đang bốc hơi nóng. Tống Duẫn Đoan hơi biến sắc, y đành quay người trở lại xe, lúc này đứa bé trong lòng y chợt khóc váng lên, tiếng khóc lọt vào tai người phụ nữ trên thuyền, người nọ quay đầu nhìn.
“Này! Anh gì ơi!”
Người phụ nữ gọi Tống Duẫn Đoan lại ngay lúc y đang dợm bỏ đi. Giọng người này nghe rất lạ, ra là dân vùng khác. Tống Duẫn Đoan thở phào nhẹ nhõm, y ôm đứa trẻ với động tác cứng đờ, quay sang người phụ nữ nọ. Người này thấy y tay chân luống cuống bèn buông quạt xuống, vội vàng lau nước mưa trên mặt, cầm cây sào đẩy thuyền lại gần, đến khi thuyền cập bờ, người phụ nữ mới lớn tiếng: “Đứa bé cứ khóc mãi không nín, chắc đói rồi hả?”
Tống Duẫn Đoan im lặng hồi lâu, chẳng biết nên đáp lời ra sao, thấy người phụ nữ nhìn mình với vẻ ngờ vực, y bèn gật đầu, nói: “Tôi thấy ở đây có bóng người nên qua tìm ít nước nóng cho con bé uống.”
Người phụ nữ bèn vươn tay: “Để tôi tìm tấm khăn bọc con bé, lau lại mặt cho nó, anh nhìn con bé kìa, mặt mũi toàn là nước mưa.”
Tống Duẫn Đoan nhìn người phụ nữ chằm chằm, không nói năng gì, nhưng tiếng khóc của đứa bé mỗi lúc một lớn, con bé khóc long trời lở đất, bàn tay tái nhợt run rẩy trong sợ hãi, người phụ nữ nọ thấy rất thương, Tống Duẫn Đoan lại cứ lưỡng lự không chịu quyết, biết y không yên tâm, chị bèn cười, nói: “Vậy anh cứ đợi ở đây một lát, tôi vào lấy cái khăn, gió sông ngoài này sắc như dao, con bé mà ốm thì chết.”
Tống Duẫn Đoan chợt nói: “Vậy chị bế nó vào, cho nó uống chút gì ấm ấm đi. Mẹ nó không ở đây, tôi thật sự chẳng biết chăm nó thế nào.” Nó rồi y trao đứa bé cho chị. Người phụ nữ đón lấy bé, cười: “Mấy cậu chủ mợ chủ trẻ làm sao mà biết chăm trẻ con được.”
“Nhà chị ở gần đây sao?” Tống Duẫn Đoan hỏi.
“Chúng tôi đi ngang qua đây thôi. Anh nhà tôi lên chợ, lát anh ấy về chúng tôi sẽ đi.”
“Chợ ở đâu vậy chị?”
“Cách đây hai dặm ạ, đi thẳng về phía đằng kia là tới.” Người phụ nữ cẩn thận ôm lấy đứa trẻ, chỉ tay về hướng bắc.
“Chị này, tôi cũng muốn đi mua ít đồ, tôi gửi tạm con bé ở chỗ chị được không?”
“Vâng anh đi đi, đồ ăn đồ dùng trên đường mà không đủ thì cả người lớn lẫn trẻ con đều khổ.” Người phụ nữ nói, “Anh đi đi, tôi giúp anh trông con bé.”
Tống Duẫn Đoan gật đầu, y nói phải đi, nhưng dường như còn đang do dự. Lúc này mưa lại chợt tạnh, mây dày hé một khe hở, thấp thoáng có ánh dương soi chiếu, y ngẩng đầu nhìn trời rồi cất tiếng thở dài.
“Thôi cứ vậy đi.” Y nói, y chỉ có thể làm tới bước này thôi, tiến một bước hay lùi một bước đều khó. Cứ như vậy đi. Khi quay người rời đi, không biết vì sao hai chân y lại mềm nhũn.
Người phụ nữ bước vào thuyền, tìm một tấm khăn bông sạch sẽ lau khô mặt và tay cho đứa bé. Chị cởi chiếc tã ướt đẫm ra, bọc bé bằng khăn sạch. Đứa trẻ vừa mềm vừa nhẹ, như một cục bông nhỏ trắng muốt, mặt mũi lại rất xinh xắn. Ánh mặt trời len qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt lóng lánh của cô bé, hồng hồng đỏ đỏ, đáng yêu vô cùng, vợ người chèo thuyền rất thích cô bé, bèn đặt một nụ hôn khẽ lên trán bé. Chị quay người, bế bé quay mặt ra cửa sổ, khẽ cất tiếng hát vỗ về bé.
Non xanh nước biếc, bầu trời dần sáng, mọi thứ hóa yên ả tĩnh lặng trong bài ca làng chài, đứa trẻ từ từ ngưng tiếng khóc, đôi mắt đen lúng liếng tò mò chớp, có lẽ khóc mệt rồi nên đứa trẻ chậm rãi nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã say giấc nồng. Người phụ nữ cẩn thận đặt bé xuống giường, tiện tay cầm lấy chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, chống tay trên giường, ngơ ngác nhìn gương mặt say ngủ đáng yêu của bé. Gió thổi hàng trúc xanh bên bờ nghe xào xạc, trời lại trong rồi, có người đàn bà bưng chậu nước ra bờ sông giặt đồ, vung chày gỗ giặt quần áo, anh nông dân đuổi vịt cầm cây sào trúc quát đám vịt trên bờ.
Bờ sông càng lúc càng náo nhiệt, người qua lại mỗi lúc một đông đúc, nhưng người đàn ông trẻ mặc áo quần sang trọng không quay trở lại.
Đến tối khuya chồng người phụ nữ nọ mới quay về, lúc này vợ anh ta đang ngơ ngác ngồi trên sàn thuyền ngắm trăng sáng dập dờn trên mặt nước. Người phụ nữ thấy chồng nhảy lên thuyền mà còn chẳng buồn ngẩng đầu.
Người đàn ông buông hai chiếc giỏ trúc trong tay xuống, nói với vợ giá gạo tăng cao hẳn so với bữa trước, đi mua dầu ở cửa hàng quen thì hình như người ta đổi nhân viên mới, táy máy giở trò cân thiếu. Nếu là mọi khi, người phụ nữ chắc chắn sẽ tức giận tiếp lời, nhưng hôm nay chị lại im lặng tới kỳ lạ.
Người chèo thuyền nói hồi lâu, thấy vợ trước sau không lên tiếng, cuối cùng anh ta cũng nhận ra có gì đó là lạ: “Mình làm sao đấy? Sao cứ im lặng thế?”
Người vợ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn chồng: “Sao giờ mình mới về?”
“Tôi còn chưa đòi xong tiền lương. Chúng ta phải ở lại đây thêm mấy bữa, đòi đủ tiền rồi mới về.”
“Không! Hôm nay đi luôn đi!”
Người chèo thuyền ngạc nhiên: “Tại sao?”
Người phụ nữ nức nở: “Có người vứt em bé lại thuyền chúng ta, mình vào mà xem, em bé xinh xắn lắm. Tôi sợ người ta hối hận quay về tìm nên đến cơm tối cũng chẳng có tâm trí mà nấu.”
Người chèo thuyền kinh hãi, vội vã bước vào trong khoang thuyền, một lúc sau, anh ta bần thần bước ra. Người vợ nhìn chồng mình, chờ chồng đưa ra quyết định. Người chồng không nói tiếng nào, chỉ đi châm đèn báo bão, treo trước mũi thuyền. Người vợ nhìn chồng mình tất bật, bèn cầu khẩn: “Chúng ta luôn muốn có một đứa bé, giờ ông trời tặng nhà mình một đứa, làm sao tôi nỡ để nó đi.”
“Trông đứa trẻ đó có vẻ là con nhà giàu có, lỡ có khi lại bị ai đó bắt cóc cũng nên, đến lúc đó cha mẹ nó sẽ tìm tới, mình đừng rước họa vào thân.”
“Người vứt con bé lại đây hình như là cha nó, đó là một thanh niên rất nho nhã lịch sự, bảo sẽ về đón nhưng đến giờ vẫn chưa thấy.”
“Cứ đợi đi đã, đợi ngày mai nếu người ta không tới tìm thì mình đi. Hà tất phải tạo nghiệt.”
“Người ta mà đến tìm thật thì mình có bằng lòng trả lại không?” Mắt người phụ nữ ầng ậc nước.
Người chèo thuyền cắn môi, cau mày, nếp nhăn trên trán lại càng sâu: “Vẫn nên đợi đi, đợi sáng mai nếu anh ta không tới thì mình sẽ đi ngay.”
Tống Duẫn Đoan mãi mãi không bao giờ quay lại.
Y men theo đường cái ven sông, tiến thẳng về phía bắc, vốn y định về quê mình là trấn Tống gia một thời gian, lúc đi trời đã sắp tối, lo không đủ xăng nên y tìm đến công sở của một thị trấn nhỏ để mua ít xăng, tiện đường ghé tiệm cơm dùng bữa.
Lúc đổ xăng vào bình, có trận gió tạt qua, ánh trăng trốn sau đám mây, ven đường cỏ dại mọc um tùm, cây bào đồng hai bên đường bị gió thổi cất tiếng vang như đang vỗ tay, mặt đường trải đầy những viên đá vụn, gió gạt sát đất, như có người đang chạy tới.
Tống Duẫn Đoan run bắn người, y quay đầu nhìn ra sau, có ngọn đèn bão treo ngoài công sở, gió thổi đèn đung đưa, thoắt sáng thoắt tối, y vội vã đổ hết xăng vào bình, đang chuẩn bị lên xe thì lại nghe thấy tiếng bước chân. Lần này y không quay đầu, ngỡ vẫn là tiếng gió. Y mở cửa xe, nhưng lại không bước lên nổi.
Có người nhảy bổ lên, cổ họng y chợt bị siết chặt bởi một sợi dây thừng. Theo bản năng, y vươn tay vùng vẫy nhưng vừa nhúc nhích đã bị người ta tóm lại. Không chỉ có một hai kẻ, mà có thể là tới bốn năm tên. Chúng liên tục móc túi áo, túi quần y, chúng móc hết ví tiền, tiền lẻ, chìa khóa, bút bi ra. Cốp sau được mở ra rồi lại đóng vào. Cửa xe vang lên những tiếng bịch bịch, Tống Duẫn Đoan sực tỉnh: Y gặp phải cướp rồi. Đường tới Giang Bắc rất nguy hiểm, sao mình lại bất cẩn thế này?
Lúc này đầu óc y rất tỉnh táo, mọi sự gian ác, thù hằn, tủi hờn đều đã bị nỗi đau và cơn nghẹt thở đuổi tan. Nỗi sợ hãi và mối nguy hiểm chân thực lọc sạch mọi suy nghĩ y. Y chỉ muốn sống, y gom hết sức lực để hô hoán kêu cứu, nhưng cổ y đau vô cùng, đau như gãy làm đôi.
Dây thừng siết rất chặt, Tống Duẫn Đoan không tài nào thở nổi, rồi dần dần, hai cánh tay y buông thõng xuống, kẻ đang giữ y cũng mệt chẳng muốn dùng sức nữa, bèn buông y ra. Tên này không cam lòng, lục lọi chiếc xe thêm lần nữa. Chỉ có tên đàn ông đứng sau lưng Tống Duẫn Đoan vẫn cứ siết dây thừng không buông, có lẽ tay này không định giết người thật nên khi bàn chân giẫm phải thứ gì ươn ướt, kẻ này sợ hãi buông lỏng tay rồi nhảy bắn lên, nhìn rõ rồi, tên này bèn thì thầm một tiếng rủa “Mẹ kiếp”.
Những tên còn lại cũng quay sang, dưới ánh trăng mờ nhạt, chúng nhìn thấy mặt đường đá ướt nhẹp trơn nhẫy, mùi hôi gay mũi bốc lên, chất thải của tên xui xẻo nọ tiết hết ra ngoài, y như một cái túi vải rỗng, cuộn tròn mềm oặt dưới đất.
Bọn họ kéo y tới một cái đầm vắng vẻ, trước khi đi còn rút mất thắt lưng y. Bụi cây tỏa ra một thứ mùi thối rữa, trong đêm đen, mọi hình ảnh đều như đánh mất bóng dáng mình, những bụi gai như một mê cung chồng lên nhau giờ hóa thành một cái bóng đen. Không còn mưa nữa, vào trước buổi sáng tinh mơ, do mấy ngày trước đã âm u mưa dầm, mây đen tích tụ cuối cùng cũng đã tan bớt quá nửa, chỉ còn lưu lại chút gợn xám, bầu trời trở nên trang nghiêm tráng lệ tới kỳ lạ, ngọn cành ngọn cỏ đắm trong sương mù buổi sớm, được chiếu ánh mặt trời mới mọc, tỏa ra ánh sáng như màu hoa hồng.
Ba ngày sau, người ta phát hiện ra xác của Tống Duẫn Đoan, y đã không thể ngắm nhìn buổi bình minh đẹp tuyệt ấy nữa.
Không gian ngập ngụa mùi lưu huỳnh và hơi mưa ẩm ướt. Nhà họ Đồng ở gần sông, khung nhà làm bằng gỗ, hơi ẩm len vào những khe hở của kết cấu nhà suốt nhiều năm, tiếng súng gầm lên tiếng sắc bén, găm vào cột nhà, như bị thớ gỗ hút vào, kêu lên những tràng thật nặng nề, hệt tiếng mưa đáp xuống hàng ngói.
Người của Đồng Xuân Giang tạm thời khống chế được cục diện, tiếng súng yếu đi, đám người xông vào đã chết hai, số còn lại bị thương, vội vã rút khỏi. Lưu Ngũ dắt người truy đuổi, tiếng súng vang lên ngoài phòng, dày đặc như cơn mưa xối xả.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi, nỗi sợ hãi và căng thẳng tột độ đã kéo dài cảm giác về thời gian, hầu hết mọi người đều chưa kịp nhận ra rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra. Ngân Xuyên kéo Cảnh Ninh dậy, thuận tay lôi cả bà Đồng lên. Tiểu Hỉ đang cuộn tròn dưới gầm bàn, sau khi hoàn hồn, thằng bé sợ hãi khóc toáng lên, Đồng Xuân Giang vội vã bế con, dịu dàng an ủi đứa trẻ.
“Hỉ Hỉ!” Bà Đồng lao về phía con mình.
Đầu Cảnh Ninh nổ tung, gương mặt cô chợt trắng bệch, hai mắt lóe lên tia sáng điên cuồng, cô giãy khỏi tay Ngân Xuyên, run rẩy kêu lên: “Tiểu Quai!” Cô hoàn toàn không quan tâm liệu có đạn lạc bay tới không, cứ thế lao vào trong phòng, nhưng hầu hết mọi người đều đang chạy về phía đó, cô bị xô mạnh mấy lần, ngã nhào xuống đất.
“Ninh Ninh!” Ngân Xuyên thất thanh kêu lên.
Anh tưởng cô bị bắn trúng, khoảnh khắc ấy sức lực toàn thân anh như bị rút kiệt, máu huyết trào lên họng, rồi dồn tới thái dương, nỗi sợ hãi che kín đôi mắt anh, mỗi bộ phận, mỗi tế bào trên cơ thể anh đều đang co giật, như một bệnh nhân thất bại sau cuộc vận lộn với chứng nan y, chỉ còn adrenalin chạy khắp cơ thể, khiến anh còn đủ sức để lao về phía cô.
Cảnh Ninh vật lộn bò dậy, nức nở kêu lên: “Anh cả, Tiểu Quai đang ở trong phòng! Anh mau vào tìm con bé đi!”
“Em có sao không, có bị thương không?” Anh nôn nóng hỏi, kéo lấy tay cô.
“Anh mau đi tìm Tiểu Quai đi! Con bé ở trong căn phòng phía chính nam,” gương mặt yếu ớt của Cảnh Ninh chỗ xanh chỗ tím, đó là dấu vết do giày đạp phải, nhưng cô không hề cảm thấy đau, chỉ liên tục lặp lại, “em không sao, anh mau đi tìm Tiểu Quai đi! Mau đi đi!”
Ngân Xuyên chỉ đành buông cô ra: “Vậy em đi theo anh, để ý mọi người đấy, nhất định phải cẩn thận!”
Một tốp người đang chạy trốn trên hành lang chật hẹp dẫn tới buồng trong, họ điên cuồng lao đi, xô đẩy nhau, những người đàn ông, phụ nữ ấy hệt như bóng ma lay động, rồi lại như những cánh cửa, đẩy một cánh rồi lại thêm cánh nữa, đẩy mãi vẫn không hết, họ cứ muốn chặn hai người lại, muốn xô hai người sao cho đầm đìa máu tươi. Ngân Xuyên vừa chạy vừa quay đầu nhìn xem Cảnh Ninh có còn phía sau không, có lần quay đầu, thấy bóng một người đàn ông ở cuối con đường đá dẫn ra cửa, người nọ không hề chạy loạn không mục đích mà như rất quen thuộc với căn nhà này, nhìn cùi chỏ thì thấy có vẻ y đang ôm một món đồ gì đó.
“Tống Duẫn Đoan… tại sao anh ta lại ở đây?”
Lúc này Ngân Xuyên cũng không có thời gian để phân tích mổ xẻ, anh chỉ chạy vào buồng trong như lời Cảnh Ninh nói, cửa căn phòng chính nam mở toang, lúc nhìn thấy cánh cửa mở, Ngân Xuyên sững lại vì một thứ linh cảm bất an, nhưng chỉ ngay giây sau anh đã trấn tĩnh lại rồi lao vào trong.
Má Chu không trong phòng, đứa trẻ cũng không có trên giường.
Cơn rét lạnh từ từ len lên sống lưng.
Anh quay người, đỡ lấy Cảnh Ninh đang lao tới, run giọng: “Không sao, Ninh Ninh, chắc chắn không sao đâu, chắc là má Chu dắt con bé đi trốn rồi, không sau đâu, chúng ta sẽ tìm ra Tiểu Quai.”
Cảnh Ninh quay đầu, nhìn chiếc giường trống không chằm chằm, nỗi sợ đông cứng trong mắt cô, thành giường khắc hình sóc vờn nho, chim khách ngậm cành, hoa văn tốt lành may mắn là vậy, mà giờ phút này lại chỉ khiến người ta lặng đi, buốt cứng người.
“Mợ ơi!” Má Chu chạy từ ngoài vào, tay còn cầm bình sữa thủy tinh, thấy Ngân Xuyên đang ôm Cảnh Ninh đứng trong phòng chẳng chút tị hiềm, bà không khỏi thất thanh.
Cảnh Ninh thấy vậy bèn lao tới tóm lấy bả vai bà như phát điên, cô lạnh lùng hỏi: “Má vừa đi đâu? Tiểu Ngoan đâu?”
“Cô chủ đến giờ uống sữa nên tôi đi đun bình cho cô, nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, tôi chạy ra hành lang xem, mợ à, sao lại có nhiều người chạy vào vậy?” Má Chu huyên thuyên không dứt.
“Tiểu Quai đâu? Tiểu Quai đang ở đâu?!” Giọng Cảnh Ninh đã khẳn đặc.
“Cô chủ nằm trên giường…” Má Chu chỉ lên giường, rồi lại nín thở, gương mặt già nua trắng bệch, “Sao… sao lại không thấy cô chủ đâu?”
Cảnh Ninh chợt lặng đi, không chỉ vậy, cô thậm chí còn mất đi cảm nhận về âm thanh xung quanh, cô chỉ nghe thấy tiếng máu cuộn trào trong huyết quản, phát ra những tiếng dồn dập.
Ánh sáng khúc xạ ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt đỏ rực của cô như ánh lửa, rồi lại chầm chậm đốt cháy cả cơ thể cô, như muốn thiêu cô thành tro. Lòng Ngân Xuyên đau nhói, anh nhìn bàn tay run rẩy của cô, tay cô siết thành nắm đấm, mạch máu xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng muốt, môi cô cũng đang run rẩy, chẳng có lấy một chút huyết sắc.
“Bé Hạt Dẻ!” Anh đau đớn gọi cô.
Lòng bàn tay ứa máu, cô không nghe thấy tiếng anh, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, cô cảm thấy mình đang từ từ vụn vỡ, quá trình vỡ nát ấy không cần một tiếng động nào.
Dường như có một màn sương mù dày đặc đang vọt qua tầm mắt cô, mà cũng như sải cánh của một đàn chim đen tuyền.
Sáng tinh mơ hôm ấy Đức Anh đi Trùng Khánh, cô bế Tiểu Quai ra tiễn cậu ta, cùng cậu ta lên xe ra bến tàu, trên đường đi cô nghe thấy tiếng quạ kêu.
Khi đó cô cau chặt mày, ngó ra ngoài cửa, trời lác đác mưa bụi, một con quạ đang đứng vỗ cánh trên cành liễu.
“Tiếng kêu thật đáng ghét.” Cô nói.
Đức Anh chỉ cười: “Nó đâu kêu cho em nghe, em xem ở đây nhiều người như vậy, ai biết nó kêu cho nhà nào nghe, cứ kệ nó đi.”
Khi ngất xỉu, cô lại nghe thấy tiếng quạ kêu.
Quả thực con quạ ấy đang kêu cho cô nghe.