Mạnh Tử Chiêm chưa tới mười tuổi lo cha mắng anh trai bèn đánh mắt ra hiệu với anh, ý bảo Tử Chiêu rót rượu tạ tội với cha.
Vẻ mặt Mạnh Đạo Quần hết sức lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại thoáng nét chờ đợi, trên đường đi Tử Chiêu đã nghĩ ra rất nhiều những lời xin lỗi, nhưng giờ không hiểu sao lại chẳng thốt nổi. Cậu chỉ bước tới trước mặt cha, khom mình thật thấp, nói: “Cha ơi, con sai rồi.”
“Con sai thế nào?”
Tử Chiêu cắn môi nói: “Con không nên tới khách sạn ở, dù có bị cha đánh chết cũng không được chạy.”
“Thằng ngố này!” Mạnh Đạo Quần phết một cái vào mông Tử Chiêu, “Không được ăn cơm, về phòng mà ngẫm nghĩ xem mình sai gì đi.”
“Ô!” Tử Chiêu vừa cười vừa thơm cha một cái, rồi lại làm mặt xấu với mẹ, em trai và bác Trần, xong, cậu hí hửng chạy lên phòng mình.
Mạnh Đạo Quần lạnh mặt cầm đũa lên ăn cơm, bà Mạnh liếc ông, bảo bác Trần rằng: “Bác mang ít bánh khoai chiên lên cho Tử Chiêu đi.” Thấy Mạnh Đạo Quần không nói gì, bà lại bồi thêm, “Cả chân giò với cá nữa!”
Mạnh Đạo Quần quát: “Thế là đủ rồi!”
Bà Mạnh vội bảo: “Được được được, ông chủ bảo đủ thì là đủ. Bác mau mang ba món này lên cho nó đi.”
Bác Trần còn chẳng dám ngẩng đầu, chỉ biết nén cười đáp vâng.
Năm phút sau, Tử Chiêu đã phồng mang trợn má ăn cơm trong phòng ngủ. Bác Trần ngồi cạnh âu yếm nhìn Tử Chiêu, thỉnh thoảng lại vỗ vai cậu: “Cậu chủ ngoan, ăn chậm thôi, cẩn thận kẻo sặc kẻo nghẹn bây giờ.”
“Bác mà còn vỗ vai cháu nữa là cháu nghẹn thật đấy.” Tử Chiêu mất kiên nhẫn rụt vai lại.
“Khụ khụ!” Hai người nghe có tiếng ho khan mà sợ run mình.
Bác Trần vội chào: “Ông chủ.” Tử Chiêu cũng buông bát đũa đứng dậy, làm bộ ủ rũ chán chường.
Mạnh Đạo Quần bảo bác Trần rời phòng rồi ngồi xuống sô pha, chỉ lên bàn: “Ăn hết đi, để lại làm gì?”
Tử Chiêu chỉ đành cầm đũa lên, nhưng cha cứ nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm nghị mãi, làm sao cậu nuốt nổi? Ăn mà chỉ thấy như nghẹn trong họng.
“Ôi trời!” Mạnh Đạo Quần thở dài.
Tử Chiêu biết chắc chắn sau tiếng thở dài sẽ là một tràng giáo huấn liên miên, bèn thẳng thừng và nốt đống cơm thừa, ngậm một miệng thức ăn ngồn ngộn rồi đứng dậy lúng búng bảo cha: “Con nghe cha dạy dỗ đây ạ.”
Ánh đèn dịu dàng chiếu trên gương mặt cậu, Mạnh Đạo Quần thầm nghĩ, thằng bé đã lớn nhường này rồi mà sao ánh mắt lại vẫn ngây ngô tới vậy, cứ hệt như một thằng ngố. Ôi trời…
Thằng bé Tử Chiêu rất thông minh, Mạnh Đạo Quần chưa từng nghi ngờ chuyện này. Con trai ông thông minh sáng dạ, ham học hỏi, nhanh trí hoạt bát, như một chú ngựa con được nuôi nấng cẩn thận, cái gì cũng tốt, chỉ là sống quá yên bình, được người ta trao cho quá nhiều yêu thương che chở, hoàn toàn chưa từng kinh qua gió sương, cũng không biết sự đáng sợ tàn nhẫn của đời người là gì. Về sau thằng bé phải làm thế nào đây? Làm sao nó có thể cai quản sản nghiệp tàu thuyền khổng lồ của nhà họ Mạnh?
Mạnh Đạo Quần đã nghĩ tới vô số cách để nghiêm khắc dạy dỗ con mình thành tài, nhưng suốt bao năm nay dường như thằng nhóc ấy rất thích đấu trí đấu dũng với ông, bảo nó tiến lên nó lại cứ lùi xuống, bảo đi đằng Đông nó lại nhất quyết chạy sang đằng Tây, cuối cùng ông chỉ đành đày nó tới đất nước Đức nổi tiếng vì sự nghiêm khắc cứng nhắc để học cơ khí, thằng bé phản đối một hồi rồi cũng chấp nhận, trông bảng điểm mà Tử Chiêu gửi về thì thấy thằng bé học rất giỏi, lần đầu tiên Mạnh Đạo Quần tự hào vì thằng con bất hảo của mình, ông xúc động tới độ phải đích thân tới Berlin một chuyến để mang quần áo đồ đạc quý giá cùng món quà vặt quê nhà mà Tử Chiêu thích nhất cho đứa con trai vàng ngọc. Cứ ngỡ chắc chắn con mình đang chong đèn học hành khắc khổ, nào ngờ thấy phòng ở trống trơn không một bóng người. Chăn được trải kín giường, bên dưới như có ai đang nằm, lật ra xem thì thấy bên trong đút đầy quần áo và tất bẩn! Mạnh Đạo Quần chỉ thấy như lửa giận đang đốt nóng rẫy từ đầu tới chân mình, phải chạy ngay tới hội đồng hương tìm người quen, cuối cùng ông cũng bắt được thằng con ăn hại trong quán rượu. Lúc đó Mạnh Tử Chiêu đã say túy lúy không nhận ra cả cha mình, thấy trong đám châu Âu tóc vàng mắt xanh đột nhiên lại có một người đàn ông trung niên người Hoa, cậu còn tưởng mình hoa mắt, bèn khua tay gào tướng lên: “Úi chà, sao lại có ông bô ở đâu ra thế này?”
Mặt mày Mạnh Đạo Quần tối sầm, giáng cho ngay cho con mình một cái bạt tai: “Mày tỉnh chưa?”
Tử Chiêu rung đùi đắc ý hát bài ca dao mình tự sáng tác hồi xưa khi còn đang học tiếng Đức: “Guten Tag (Tiếng Đức: xin chào), vuốt cái nào. (Nói rồi cậu ta véo má cha mình) Thế là đã thành Ich liebe dich (Tiếng Đức: anh yêu em), uống một hàng! Ha ha, ha ha! Cha, cha đừng giận nhé, cha trợn mắt nhìn con làm gì?”
“Mày học đâu ra mấy trò này?” Mạnh Đạo Quần giận run cả người.
“Cậu đây học nhiều lắm nhé. Con nói cho cha biết, cha à,” cậu hùng hồn nói với Mạnh Đạo Quần, “cha có biết mọi người ở đây uống rượu thế nào không? Người ta uống từng mét một đấy! Bày ly rượu thành hàng dài một mét, ai uống được nhiều nhất là cừ nhất, con uống được tận hai mét đấy! Ở đây không ai bì được con đâu, đám người châu Đại Dương cũng không bằng!”
“Mạnh Tử Chiêu, mày muốn làm tao tức chết hả?!”
Mạnh Đạo Quần kéo cậu về, tạm bảo lưu kết quả học tập, Tử Chiêu vẫn còn chương trình học nửa năm chưa hoàn thành.
Mạnh Đạo Quần nghĩ nếu cả người Đức cũng không dạy được thằng nhãi này thì e nó đã là một miếng gỗ mục rồi, thôi thì cứ lôi thẳng nó về nước để mình xử lý, có gọt đẽo thế nào cũng mặc ông già này ra tay.
Nhưng dù có là miếng gỗ mục thì Tử Chiêu cũng là cốt nhục của Mạnh Đạo Quần, là thằng quỷ ám lấy ông, nhưng cũng là cục cưng của ông.
Tử Chiêu sợ sệt nhai cơm, thấy cha chợt nhìn chằm chằm miệng mình, cậu thầm nghĩ hay ông lại định cho cậu một cú tát, Tử Chiêu bèn vội vã nhai nhồm nhoàm, rồi lại cuống quýt nuốt cơm để lát nữa có bị tát thì cũng không sặc. Mạnh Đạo Quần nào biết giờ con trai mình đang nghĩ gì, thấy cặp mắt to trong veo của cậu hiện vẻ sợ hãi, ông còn tưởng cậu sợ sệt trước sự uy nghiêm của mình nên nhai cơm cũng chẳng xong, ông chỉ thấy thất bại vô cùng.
“Chiêu Chiêu à,” Mạnh Đạo Quần nói, “giờ con còn trẻ, con tưởng mình thông minh, không nghe lời cha dạy, con đừng chối, cha biết lúc nào cha nói con cũng vào tai nọ ra tai kia. Hôm nay cha nói cho con biết, kể từ ngày mai cha sẽ không mắng con, cũng chẳng đánh con nữa, con cũng không cần nghe lời cha dạy bảo. Cuộc đời con vẫn còn rất dài, cuộc sống sẽ cho con mọi bài học mà con cần. Việc gì cha phải nóng lòng? Ông trời có thể xử lý con, cuộc đời cũng sẽ rèn giũa con, hệt như những con tàu của Đại Quân nhà chúng ta vậy, dù đinh đóng tàu có cứng rắn đến đâu thì cũng sẽ bị thời gian mài mòn thành ra tròn trịa ngoan ngoãn. Hôm nay cha sẽ giao con cho ông trời, cha không lo cho con nữa!”
Nói đến câu cuối, giọng ông thoáng run rẩy, vương nét nghẹn ngào, ông vươn tay lau khóe mắt.
Càng nghe Tử Chiêu càng thấy xấu hổ, thấy dường như cha mình chuẩn bị khóc tới nơi, cậu vội vàng quỳ xuống trước mặt cha, đặt tay lên đầu gối cha, mới định cất tiếng đã chợt nghẹn lời. Không biết vì lẽ gì mà lòng cậu lại thấy đau khổ: “Cha ơi… cha tha thứ cho con đi. Con sai thật rồi.”
Mạnh Đạo Quần nhìn lên trần nhà, nước mắt rưng rưng.
“Con trai bất hiếu làm cha đau lòng, thất vọng. Hôm nay con thề nhất định sẽ trở thành một con người mới, con sẽ học hành chăm chỉ, nhất định con sẽ thành công.”
Mạnh Đạo Quần chỉ thời dài, hồi lâu sau ông mới khẽ vỗ lên tay Tử Chiêu: “Mấy lời thề thốt của con với cha từ bé tới giờ chắc cũng phải chất cao bằng tập tranh ‘Tây Du Ký’ trong tủ sách của cha, giờ cha biết tin con thế nào đây?”
“Cha muốn con làm gì con cũng làm.”
“Mấy ngày nay nếu rảnh rỗi thì con đi theo học thầy Lam của thuyền chở hàng Tinh Nguyệt đi, ông ấy là một thuyền trưởng có kỹ thuật rất tốt, chắc con sẽ có cái để nói với thầy Lam.”
“Cha cứ yên tâm ạ, con sẽ học hành chăm chỉ.”
“Ngày mai Đại Quân còn phải dùng cơm với vài hiệu buôn Tây, con đi thay cha đi. Lát nữa đi ngủ sớm vào.”
Mạnh Đạo Quần đổi giọng quá nhanh khiến Tử Chiêu không kịp hoàn hồn. Đến khi Mạnh Đạo Quần đã hài lòng rời khỏi phòng cậu rồi, Tử Chiêu mới lau nước mắt, lè lưỡi ngẫm nghĩ: “Không ngờ cha diễn còn giỏi hơn mình! Ta giăng bẫy đây, thằng con kia còn không mau ngoan ngoãn chui vào! Ôi trời, mình tính sai rồi!”
- -----oOo------