Trên con sông đêm, Ngân Xuyên bị lăng trì bởi những lưỡi dao của hồi ức.
“Một đóa hoa, rõ ràng nó rất đẹp, rất rực rỡ, bung nở tự do tự tại, nhưng tôi lại cố gượng ép hái nó xuống, rồi trơ mắt nhìn nó điêu tàn. Tôi đã hủy hoại hạnh phúc cả đời của Ninh Ninh. Cô ấy biết. Vốn dĩ cô ấy có thể cưới người mình yêu, nhưng tôi đã chia rẽ họ, là tôi! Tôi khiến cô ấy phải cưới Từ Đức Anh, rồi sau đó lại kết hôn với tôi. Tôi sắp đặt cuộc sống của cô ấy như đùa bỡn một món đồ chơi.
“Cô ấy biết cả rồi, hóa ra kẻ vỗ ngực xưng mình là người yêu cô ấy nhất trên đời thực chất lại là kẻ hại cô ấy thê thảm nhất. Cô ấy thật tàn nhẫn, sự trả thù của cô ấy thật tàn nhẫn. Cô ấy khiến tôi tự tay giết chết cô ấy, đây chính là sự báo thù lớn nhất dành cho tôi. Cô ấy đã tính toán sẵn từ trước. Tôi không biết cô ấy đau khổ, dằn vặt tới mức nào, nghĩ kế chết đi suốt mỗi phút mỗi giây. Cô ấy thành công rồi. Cô ấy để tôi lại trên cõi đời như địa ngục, khiến tôi sống không được, chết cũng chẳng xong. Cô ấy chưa từng yêu tôi. Ninh Ninh, em đã từng yêu anh chưa?!”
Anh chìm ngập trong màn nước mắt, gương mặt co rúm, anh nghĩ chắc chắn mình đang khóc, nhưng không, anh chẳng rơi lấy một giọt lệ. Anh cố nghĩ cho ra, rốt cuộc anh đã sai ở đâu, liệu đó có phải lỗi lầm tuyệt đối, không còn đường cứu vãn không, vì những chuyện anh làm sai quả thực quá nhiều. Sau đó anh dần nhận ra, hóa ra mình đã đi sai ngay từ bước đầu. Đúng như những gì Nam Gia từng nói từ rất lâu trước kia, dù mỗi bước sau đó đều đáng được khoan thứ, nhưng chung quy anh đã đi sai bước đầu, cái sai ấy theo anh suốt cả đoạn đường, đến tận khi hóa thành vĩnh hằng.
Nhưng không có cô, đời này còn nghĩa lý gì? Nhất là giờ đây khi cô đã ra đi mãi mãi.
Ngân Xuyên vươn tay, bất lực đặt trên lồng ngực mình, nơi may chiếc túi áo trong. Không biết Cảnh Ninh đã nhét một cuốn sổ nhỏ vào đó từ bao giờ, hôm ấy sau khi cắt cổ tay bằng miếng ngói trong nhà Cửu Nhi, Nam Gia cởi áo khoác định giặt vết máu giúp anh thì phát hiện ra nó.
Không biết có phải vì cuốn sổ ấy không mà anh thật sự không còn tìm đến cái chết nữa.
Cuốn sổ nhỏ dán tấm ảnh đầy tháng đã ngả vàng của Tiểu Quai, đứa bé giống hệt Cảnh Ninh ngày nhỏ đang nở nụ cười ngây thơ. Trang giấy bên tấm ảnh lốm đốm vệt nước mắt, có cả bút tích của Cảnh Ninh:
“Tiểu Quai không phải sinh non. Em đã mang thai con bé vào ngày phạm phải sai lầm ấy, nhưng Tiểu Quai không phải sai lầm.”
Một cậu sinh viên chạy nạn ngủ ngoài hành lang lẩm bẩm những tiếng như tiếng nói mơ, âm thanh non nớt run rẩy, tràn ngập sợ hãi, có lẽ cậu đang muốn tìm kiếm một tia hy vọng, hay chỉ đang mong đánh lạc hướng nỗi sợ của mình, cậu đọc thuộc lòng một bài thơ. Những câu thơ đứt quãng vọng bên tai Ngân Xuyên.
When I have fears that I may cease to be
Before my pen has gleaned my teeming brain,
Before high—piled books, in charactery,
Hold like rich garners the full—ripened grain;
When I behold, upon the night’s starred face,
Huge cloudy symbols of a high romance,
And think that I may never live to trace
Their shadows, with the magic hand of chance;
And when I feel, fair creature of an hour!
That I shall never look upon thee more,
Never have relish in the faery power
Of unreflecting love;—then on the shore
Of the wide world I stand alone, and think
Till love and fame to nothingness do sink.
Dù còn lất phất mưa nhưng bầu trời đã dần sáng, khi nắng ban mai ló rạng, Ngân Xuyên nhắm mắt lại, trong cơn nửa mê nửa tỉnh, có người lay anh.
“Chú ơi, chú ơi!”
Anh mở mắt, gương mặt bé nhỏ đáng yêu của Cửu Nhi sán lại, đôi mắt to trắng đen rõ ràng đầy vẻ lo lắng.
“Tiểu Cửu Nhi, cháu không ngủ sao?”
“Sao chú lại khóc thế?”
“Chú khóc ư?” Ngân Xuyên cười, “Chú không khóc mà.”
“Chú nói dối! Mặt chú toàn là nước mắt đây này!” Cửu Nhi chớp đôi mắt to, chỉ mặt anh.
“Được rồi, chú nói dối cháu, chú sai rồi. Chú đang khóc.” Ngân Xuyên vươn tay xoa đầu Cửu Nhi.
“Có phải chú lại nhớ vợ mình rồi không?”
Cơn đau dội lên, anh gật đầu: “Ừ. Chú đang nhớ cô ấy, nhớ suốt từng giây từng phút. Mỗi lần nhớ tới cô ấy chú lại rất vui, nhưng nghĩ đến việc cô ấy đã đi xa, chú lại đau khổ khôn tả.”
“Chú đừng buồn, chú phải vui lên, như vậy cô ấy mới vui. Chắc chắn cô ấy không mong chú đau khổ đâu.”
“Ừ, có lẽ là vậy. Tiểu Cửu Nhi, chú mệt rồi, chú muốn ngủ thêm một lát.”
“Dạ, chú ngủ đi nhé.” Cửu Nhi nói, nháy mắt với anh.
Ngân Xuyên khép mắt, anh đã quá mệt mỏi rồi.
Cửu Nhi chống tay nhìn anh chăm chú, nghĩ tới con búp bê vải anh tặng bé đêm qua. Anh nói, đây là Meo Meo, nó là người bạn thuở nhỏ của vợ chú. Cửu Nhi rất thích Meo Meo đáng yêu, bèn ôm nó, thơm Meo Meo thật mạnh, cô bé nghĩ: “Chú cho mình Meo Meo, mình cũng phải tặng lại chú một thứ gì đó.”
“Cửu Nhi!” Mẹ đứng ngoài hành lang khẽ gọi cô bé.
Cửu Nhi khẽ khàng nhét món đồ nhỏ xíu vào túi áo Ngân Xuyên, quay người chạy vọt đi như một làn khói. Thấy Cửu Nhi, mẹ bé sốt sắng kéo con về phía cửa ra, vừa đi bà vừa trách: “Tàu sắp chạy rồi mà con còn chạy lung tung khắp nơi. Cái con bé này, không bao giờ làm người ta bớt lo nổi. Mình mau xuống thôi, cha con đã lên bờ rồi.”
“Dạ!”
Đây là Lư Gia Độ, sau chuyến tàu kéo dài ba ngày, họ đã tới Hồ Bắc. Cả nhà Cửu Nhi xuống tàu, con tàu chỉ dừng lại trong chốc lát rồi lại tiếp tục dong buồm tiến về Hán Khẩu. Cửu Nhi đứng trên bến phà, kiêng chân đưa mắt tiễn tàu, vẫy bàn tay bé xíu, như thể Ngân Xuyên đang nhìn cô bé qua lớp cửa sổ.
“Mẹ ơi, liệu chú có thể vui vẻ trở lại không mẹ nhỉ?” Cô bé ngoảnh đầu hỏi mẹ.
“Người ta không chê con phiền phức là may mắn lắm rồi, con cứ quấy rầy người ta nghỉ ngơi suốt.”
“Con tặng chú quà đấy, chắc chú sẽ vui chứ?”
“Quà sao, con tặng chú ấy thứ gì vậy?” Mẹ Cửu Nhi tò mò.
Cửu Nhi cúi đầu, hàng mi dài khẽ run run, cô bé rụt rè nói: “Con tặng sợi dây khóa bạc cho chú, mẹ, mẹ đừng mắng con nhé.”
“Cái con bé này!” Mẹ Cửu Nhi giậm chân, “Đó là… đó là…” Bà chợt ấp úng, suy nghĩ một hồi, bà tức giận nói, “Sau khi sinh con ra mẹ đã đi đánh cái khóa bạc này. Sao con lại tùy tiện tặng cho người khác!”
“Nhưng chú tặng con Meo Meo, con cũng phải tặng chú một món quà thật hay chứ.” Cửu Nhi phản bác, bím tóc đuôi sam khẽ đung đưa.
Mẹ Cửu Nhi rất giận, bà khom người lật giở túi áo con, sờ được một món đồ rồi, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngoắc thứ này ra rồi cốc đầu con gái đau điếng, nói: “Cũng may con chưa tặng cả thứ này, ít nhiều cũng giữ lại một món.”
Món đồ đung đưa theo động tác bà, đó là một sợi dây đỏ luồn những viên ngọc lưu ly hình hoa quả, phát tiếng tinh tang giòn tan.
Cửu Nhi ngẩng đầu, híp mắt, đuôi mắt hơi cụp xuống như một chú nòng nọc, cô bé bật cười hoan hỉ.
Mưa gõ lên cửa sổ, trong tiếng mưa gió, dường như anh nghe thấy ngọn cây xào xạc, rõ ràng, có tiết tấu. Rồi một mùa xuân nữa sẽ lại tới cùng cơn gió, cơn mưa này, tới trong nhịp điệu của bản nhạc dạo mà con sông đằng đẵng hòa tấu. Thật tàn khốc, mỗi mùa xuân đều thờ ơ lãnh đạm với buồn vui ly hợp nhân thế. Vào thời khắc nên tới, nó nhất định sẽ tới, đuổi kịp những tháng ngày tươi đẹp của chính nó. Phải, rồi mùa xuân rồi sẽ luôn tới.
Cuối cùng Ngân Xuyên cũng chìm vào giấc ngủ, anh nằm mơ, cô xuất hiện trong cơn mơ của anh.
Vườn hoa chẳng có ai dọn dẹp phủ đầy hoa hồng và thủy tiên vàng, những tán ngô đồng mới trong suốt dưới ánh dương. Cô cởi áo khoác, tiện tay vắt nó lên hàng ghế gỗ dài loang lổ, chạy tới bên đài phun nước, đó là nơi chơi đùa họ thích nhất thuở nhỏ. Nơi này đã chẳng còn phun nước từ lâu, nhưng cô vừa ghé lại gần, giọt nước như thủy tinh đã vang lên tựa tiếng nhạc. Cô ngồi bên hồ nước, đóa hoa thêu chỉ vang trên đôi giày gấm lấp lánh tia sáng, cô khẽ ngẩng đầu, nhắm mắt lại.
Anh ngồi xuống bên cô, vươn tay cản những giọt nước bắn ra.
Cô không mở mắt, tựa đầu vào vai anh, mỉm cười nói như thở than: “Cuối cùng cũng về nhà rồi.”
Anh biết đây chỉ là một giấc mơ, dù trong mơ anh cũng biết rất rõ rằng đây là ảo giác của anh.
Cảnh trong mơ thay đổi, trở lại thời họ còn thơ, trong khu chợ huyên náo, hòa thượng già vẽ một bức tranh, đàn nhạn băng qua núi cao sông rộng. Ngân Xuyên nghe thấy tiếng chúng kêu vang.
“Em mong chúng bay tới đâu?”
“Em mong chúng về nhà!” Cô bé lớn tiếng đáp lời.
Trong mơ, anh nhìn cô bé ấy, nước mắt giàn giụa.
Tiếng gió vang, trên những đám mây giăng là bầu trời vời vợi, trời trăng và ánh sao chiếu rọi thế gian bé nhỏ, chiếu rõ dáng dấp họ nhỏ nhoi, lặng im mà khoan dung.
Sự đời chỉ là những con đường bắt buộc phải băng qua, nếm đủ trăm ngàn mặn ngọt đắng cay, rồi ta sẽ ly biệt. Cô chỉ đi trước một bước, đợi đến khi anh bước qua cây cầu trần thế, có lẽ anh sẽ trùng phùng với cô nơi bờ sông thời gian, dưới màn mưa xuân giăng đầy trời.
Cũng có lẽ, họ sẽ lại gặp nhau trong một giấc mơ.
Sự đời duyên nợ như giục giã gió xuân đất trời.
Gió xuân hóa mưa phùn.
Mưa xuân rồi lại chìm xuống lòng sông.
HẾT.