Chủ quán bưng đồ ăn lên rồi cầm ghế băng ra ngồi, vừa tắm nắng vừa sửa sang lại tấm lưới đánh cá rách.
“Mình ăn cơm trước đã.” Cảnh Ninh bưng bát lên múc canh, đặt trước mặt Tử Chiêu, “Anh uống ít canh đi, mặc phong phanh thế này thể nào cũng cảm.”
Cậu không nhúc nhích, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt chất vấn.
Chắc chắn đã có chuyện gì rồi. Thường thường cô luôn là người chủ động liên lạc với cậu cho tiện. Từ ngày lỡ hẹn, cô không còn xuất hiện nữa, cũng chẳng gọi cho cậu. Tử Chiêu không chịu đựng được, gọi vô số những cuộc điện thoại tới nhà họ Phan. Khi thì Vân Thăng nghe máy, lúc lại là anh hai cô. Khi họ nói cô ngủ, lúc lại bảo cô ra ngoài. Hai nhà Phan Mạnh có khúc mắc, nhà họ Phan là bên đuối lý, vậy nên trước sau họ luôn giữ thái độ khách khí lịch sự với Tử Chiêu. Nỗi lo lắng bất an giày vò Tử Chiêu tới độ khiến cậu phát điên. Trong mấy ngày mất liên lạc, cậu đã tưởng tượng ra mọi tình cảnh tồi tệ nhất, thậm chí cậu còn cho rằng cô bị người nhà sát hại, sự cứng cỏi từ trong xương cốt của cô và cái nông nổi giấu sau vẻ ngoài nhu nhược chắc chắn có thể khiến cô hành động quá khích.
Cuối cùng cậu vẫn tìm tới nhà họ Phan. Sau khi Tử Chiêu nhờ người gác cửa báo tin, không ngờ Cảnh Ninh lại mau chóng bước ra, cô xách túi, khoác áo choàng lông cừu trắng trên cánh tay, nói: “Mình tới Vũ Xương một chuyến, ngồi thuyền của anh đi.” Thấy gương mặt cậu trắng bệch, cô khẽ mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi. Cô đưa túi xách cho cậu, chầm chậm khoác áo choàng, như thể đây là một cuộc hò hẹn không thể bình thường hơn được nữa.
Tử Chiêu không nói cho cô giây phút cậu nhìn thấy cô, chân cậu đã mềm nhũn.
Cậu nén nỗi giận dữ sục sôi, cuối cùng lời cậu thốt lại là: “Em quá đáng lắm, làm anh lo chết mất.”
Cảnh Ninh cười, nói: “Mình đi ăn cá đi, vẫn là quán cũ nhé, bữa này để em mời, anh thấy sao?”
Cậu nói: “Ừ.”
Trông cô có vẻ rất mệt mỏi, trên đường đi cô chẳng nói tiếng nào. Sau khi xuống thuyền, đổi xe, cô dựa vào ghế lim dim gà gật. Cậu không bức bách cô, chỉ kiên nhẫn chờ đợi tới tận lúc này.
“Tại sao không tới tìm anh?” Cuối cùng cậu cũng hỏi.
Tim cô đập thình thịch, bèn dời mắt: “Tử Chiêu, ăn cơm xong hẵng nói.”
“Em nói ngay bây giờ đi!”
Cô cười khổ, thở dài, lại chợt nhìn thẳng về phía cô, nhìn vào mắt cậu, rành rọt thốt từng từ: “Chúng ta chia tay đi.”
Vốn Tử Chiêu đã đặt tay lên bàn, nghe đến câu này, tay cậu chợt siết thành nắm đấm, gân xanh chằng chịt, run rẩy không ngừng.
“Đây không phải lần đầu tiên em nói câu này. Phan Cảnh Ninh, lại thế này nữa thì nhạt nhẽo lắm đấy.”
“Đây là lần cuối cùng. Em nghiêm túc đấy, hôm nay em lấy hạnh phúc cả đời mình, lấy tính mạng này ra để thề với anh, em đang nghiêm túc: Mạnh Tử Chiêu, mình chia tay đi. Nếu có nửa lời không phải thật tâm, em sẽ bị…”
“Im đi!” Cậu run giọng, “Em không được nói nữa. Anh không muốn em chết, dù có chia tay thật anh cũng không muốn em đau khổ.”
Hai hàng nước mắt lặng lẽ ứa khỏi khóe mắt Cảnh Ninh.
“Đừng khóc,” cậu nói, “em đừng tỏ vẻ vô tội đáng thương như vậy nữa, anh ghét nhìn dáng vẻ này của em, em đùa cợt anh thế này còn chưa đủ sao? Nếu em còn niệm tình chúng ta, nếu không muốn anh khổ sở đau lòng, thì đừng khóc.”
Cảnh Ninh đứng dậy, bước tới trước mặt cậu rồi chầm chậm quỳ xuống: “Xin lỗi, Mạnh Tử Chiêu. Em có lỗi với anh, cả đời này em có tội với anh!”
Cậu đứng bật dậy: “Phan Cảnh Ninh! Rốt cuộc em nghĩ gì vậy? Em không có lương tâm sao!”
Cô ngửa mặt nhìn cậu, bờ môi run rẩy, gương mặt giàn giụa nước mắt.
“Được,” cậu quỳ gục xuống sàn, hai mắt đỏ rực như lửa cháy, “cầu xin em đấy, anh cầu xin em, Phan Cảnh Ninh, đừng giày vò anh nữa! Anh cầu xin em! Em muốn anh dập đầu trước em sao? Chẳng bằng em giết anh luôn đi cho rồi.”
Cô khóc tới độ run rẩy, bàn tay chống trên sàn, hoảng loạn quờ quạng, nhưng cuối cùng cô vẫn vươn tay về phía cậu, ôm lấy bờ vai cậu.
Chủ quán ngồi ngoài nghe tiếng bèn thò đầu vào nhìn, tức khắc đã tròn xoe mắt: Hôm nay đôi tình nhân trẻ này lại nổi chứng gì vậy, còn quỳ dưới đất ôm đầu khóc lóc nữa? Lần trước cô gái kia nhảy hồ, chẳng lẽ hôm nay lại có trò mới sao? Ông đâm sợ hãi tột độ.
“Ừm…” Chủ quán rụt rè khuyên, “Này hai cô cậu, cô cậu… đừng có nghĩ quẩn đấy nhé, tôi… chỗ tôi làm ăn cũng khó khăn lắm. Lần trước cô đây nhảy hồ, chúng tôi vẫn chưa thay được chăn và ga giường cho cô mượn dùng đâu, tiền kiếm khó lắm, cuộc sống cũng chẳng dễ chịu, nhưng tính mạng thì vẫn cứ nên giữ lại đi…”
Ông tốt bụng khuyên nhủ, lời nói lại lộn xộn lắp bắp, phá vỡ cả bầu không khí đau thương tuyệt vọng.
Cảnh Ninh bật cười.
Chủ quán cười nói: “Ôi trời, thế mới đúng chứ. Vợ chồng son là phải nói nói cười cười, cứ hục hặc mãi thì sao được? Cười rồi phải không, cười là tốt rồi! Không sao nữa rồi, chuyện lớn đến đâu được chứ…”
Còn chưa dứt lời đã nghe có tiếng tanh tách vang lên, rồi sau đó là một tiếng động lớn hơn.
“Choang!”
Niêu đất đựng canh gà chợt vỡ làm hai mảnh, thịt và canh vãi đầy bàn.
Chủ quán trân trối, đứng đờ ra.
Tử Chiêu kéo Cảnh Ninh lên, để cô nhìn bãi hổ lốn trên bàn, nói với giọng đùa giỡn: “Cô bé thối, làm anh không kịp uống ngụm canh nào, anh nên phạt em sao đây?”
Chủ quán vội cười, nói: “Không sao, không sau đâu, trong bếp vẫn còn đấy, để tôi đi múc bát khác. Cái niêu này hỏng này cũng vẫn sửa được, lấy nước cơm là dán được mà.” Đoạn, ông vội dọn dẹp, còn nói bể vỡ báo hiệu bình an.
Cảnh Ninh và Tử Chiêu lại ngồi xuống, nhìn ông chủ quán hiền lành bưng chiếc khay đầy mảnh vỡ đánh leng keng bước vào bếp, gương mặt hai người đều đượm u uất thê lương.
Điềm xấu tựa số mạng định sẵn bủa vây họ.
“Tại sao?” Cậu khẽ cất tiếng hỏi.
“Từ Đức Anh đã tới nhà họ Phan, nói cậu ta biết em hận cậu ta, biết em không hề yêu cậu ta, nhưng cậu ta không quan tâm, cậu ta có thể trả giá tất cả vì em. Cậu ta sẽ nghĩ cách cứu anh cả em, cũng sẽ dốc hết sức để giúp nhà họ Phan một tay.”
“Vậy em vì lời cậu ta, vì cậu ta có thể làm những chuyện đó cho em mà định vứt bỏ hạnh phúc của chính mình ư?”
“Em có thai rồi.” Cô khó khăn cất lời thẳng thắn, “Đó là con của Từ Đức Anh. Đến giờ cũng chỉ có mình em biết chuyện này. Em không biết cưới Từ Đức Anh có khiến em hạnh phúc không, nhưng em biết rõ mình không thể không đưa ra quyết định này.”
Cơ mặt Tử Chiêu giần giật.
Giọng cô rất nhẹ, mỗi lần nói một từ đều như bị rút mất một phần sức lực: “Tử Chiêu, chúng ta chỉ có thể chia lìa thôi. Vấn đề giữa anh và em, vấn đề giữa hai gia đình chúng ta không thể giải quyết bằng cách trốn tránh được. Mà giờ em đã thành ra thế này… Em không còn cách nào nữa.”
Cậu siết chặt tay cô.
Cảnh Ninh cười buồn bã, hai mắt ầng ậc nước: “Từ đầu chí cuối em luôn là người có lỗi với anh. Giờ chuyện thành ra thế này, anh cũng không có cách nào khác phải không? Anh có thể chờ đợi em trọn kiếp, em có thể tới chết không sờn với anh, nhưng ta chẳng giải quyết được vấn đề gì. Em…” Cô nghẹn ngào tới độ không thể nói năng một cách hoàn chỉnh, “Em không có tư cách ra đi cùng anh và bỏ mặc tất cả ở lại.”
Nước mắt cậu nhỏ xuống cánh tay cô, một giọt, rồi lại giọt nữa.
Đây là lần đầu cô nhìn thấy cậu khóc. Cậu chưa từng khóc trước mặt cô, chưa bao giờ. Lúc đau lòng buồn bã, cùng lắm cậu cũng chỉ nổi nóng, mắng chửi người ta, gây gổ cãi cọ, hoặc là tỏ vẻ lạnh lùng. Nhưng cậu chưa từng khóc, cậu hiếu thắng như vậy đấy.
Nhưng cậu vẫn khóc, vì cô nói đúng, cậu thật sự không còn cách nào khác. Cậu khóc, thút thít, một con người kiêu ngạo như vậy, mà nước mắt lại rơi tí tách trên mặt bàn.
Hồi lâu sau, cuối cùng cậu cũng buông tay cô ra.
“Phan Cảnh Ninh, hãy đồng ý với anh một chuyện.”
“Vâng.”
“Đời này kiếp này đừng bao giờ tới tìm anh nữa, anh không muốn có bất cứ liên hệ gì với em, không muốn biết bất cứ tin tức gì của em, không muốn gặp lại em lần nữa. Muốn đoạn tuyệt thì chúng ta hãy đoạn tuyệt dứt khoát.”
“…Thức ăn nguội rồi.” Cảnh Ninh nói, cô thoáng ngẩn ngơ, bắt đầu ăn nói lộn xộn.
Cậu rưng rưng nhìn cô.
“Anh đi đi Tử Chiêu.” Cô day trán, “Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho mình, em sẽ sống thật vui vẻ.”
Cậu không nhúc nhích.
“Lát nữa Từ Đức Anh sẽ tới đón em.” Cô nói.
Nghe câu này, cuối cùng cậu cũng đứng dậy bỏ đi, không quay đầu lại nữa.
Vì mất hết hy vọng nên cô từ bỏ cậu, và cũng vì lý do này mà cậu để cô từ bỏ mình.
Cảnh Ninh ngồi một mình hồi lâu, đến khi Đức Anh tìm tới, cậu ta đứng ngoài cửa một lát rồi dè dặt tiến vào, tán ngô đồng bên hồ lớn tiếng xào xạc trong gió, hơi nước mờ mịt, muốn mưa mà chẳng mưa nổi, nơi triền núi và bầu trời xa xa tiếp giáp nhau lấp lánh thứ ánh sáng mỏng manh.
Cổ tay gầy gò của cô chống dưới cằm, gương mặt nghiêng sang một bên, âm thanh nhẹ bẫng thiếu chân thực: “Anh đã chuẩn bị xong xuôi để cưới tôi chưa?”
Hồi lâu mà Đức Anh không nói gì, cô ngước mắt nhìn cậu ta, dường như đang thấy khó hiểu vì cậu ta không phản ứng.
Cậu ta bước tới trước mặt cô, nửa quỳ xuống, đặt tay lên đầu gối cô, đôi mắt tràn ngập tình yêu và niềm vui sướng.
“Anh biết thật ra em không muốn cưới anh. Ninh Ninh, anh thề sau khi kết hôn, anh sẽ không ép buộc em làm bất cứ chuyện gì em không thích. Chúng ta sẽ ở bên nhau thật bình yên.”
Tay cô lơ đãng men theo mặt bàn, vệt nước mắt Tử Chiêu lưu lại đã khô rồi.
Sau khi lên xe, cô nói cho Đức Anh biết mình đang mang thai.
Đức Anh biến sắc, cậu ta quay đầu lại: “Em chắc chứ?”
Cảnh Ninh cười khổ: “Không sao, có thể nó không liên quan đến anh.”
“Không, không, anh không có ý này,” Đức Anh có phần căng thẳng, nhưng chẳng mấy chốc cậu ta đã bật cười, như thể đang vui mừng khôn xiết, miệng cũng chẳng khép nổi, “anh chỉ vui quá thôi, làm sao mà không vui được chứ. Ha ha ha, anh vui quá!”
Cảnh Ninh nhìn cậu ta chằm chằm.
Đức Anh do dự một lát rồi nói: “Chúng ta nên kết hôn càng nhanh càng tốt, nếu không đợi con…”
“Được.” Cô biết tiếp theo đây cậu ta sẽ nói gì, bèn thẳng thừng ngắt lời cậu ta.
“Ninh Ninh… chuyện có tin mừng mình có thể hoãn lại công bố sau. Tốt nhất… tốt nhất là đừng nói cho ai khác, có thể như vậy sẽ tốt cho người nhà hai bên, với em… với em như vậy cũng tốt.” Cậu ta cắn môi, gian nan cất lời.
Cảnh Ninh nghĩ ngợi một chốc, đỏ mặt tía tai.
Đức Anh vội bảo: “Nếu em không muốn…”
“Anh nói đúng, tôi sẽ nghe anh.”
“Em không vui sao?” Đức Anh lo lắng nhìn cô.
Cảnh Ninh lắc đầu.
Đức Anh mừng rỡ nói: “Vậy là tốt rồi, ôi, anh phải nghĩ một cái tên thật hay cho con chúng mình mới được.”