Địch Tướng Vi Nô - Chương 103: Tự sát
Chương trước- Chương 1: Tướng quân năm xưa
- Chương 2: Chỉ duy nhất nam nhân này hắn tuyệt đối không tha thứ
- Chương 3: Cầu ta
- Chương 4: Ta chọn bọn họ
- Chương 5: Hắn là của bổn vương
- Chương 6: Báo ứng
- Chương 7: Chuyện cũ tiền triều (1)
- Chương 8: Chuyện cũ tiền triều (2)
- Chương 9: Chuyện cũ tiền triều (3)
- Chương 10: Chuyện cũ tiền triều (4)
- Chương 11: Cứ việc giết ta đi
- Chương 12: Ngươi như này là đang hận ta?
- Chương 13: Đang giở trò gì?
- Chương 14: Điều tra
- Chương 15: Đáng đánh
- Chương 16: Ngươi thích bổn vương sao?
- Chương 17: Ngươi không cảm thấy ta rất hèn hạ sao?
- Chương 18: Bôi thuốc
- Chương 19: Sát khí
- Chương 20: Ý đồ BẤT CHÍNH
- Chương 21: Tương ngộ
- Chương 22: Vị khách không mời mà đến
- Chương 23: Dâng lên một điệu vũ
- Chương 24: Tống giam
- Chương 25: Vượt ngục
- Chương 26: Trở về Di Hương viện
- Chương 27: Biết thế nào là lợi hại
- Chương 28: Cứng đầu
- Chương 29: Luận tội xử trảm
- Chương 30: Đến chết mới thôi
- Chương 31: Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy
- Chương 32: Ngươi là người thông minh
- Chương 33: Bị đánh tàn nhẫn
- Chương 34: Lấy chết tạ tội
- Chương 35: Ta thích ngươi
- Chương 36: Độc chết ta
- Chương 37: Kéo ngươi tuẫn táng cùng
- Chương 38: Bất phân thắng bại
- Chương 39: Không nên đến nơi này nữa thì tốt hơn
- Chương 40: Bạt tai
- Chương 41: Thay ta giáo huấn hắn
- Chương 42: Phạt trượng hình
- Chương 43: Lại thêm tám mươi đại bản
- Chương 44: Ghi thù
- Chương 45: Đút thuốc
- Chương 46: Bổn vương chỉ hỏi ngươi một câu
- Chương 47: Nằm sấp xuống
- Chương 48: Bôi thuốc
- Chương 49: Ta đời này mệnh đoản một chút
- Chương 50: Không sống được bao lâu nữa
- Chương 51: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 52: Trúng độc
- Chương 53: Khiến cho ngươi chết không được tử tế
- Chương 54: Phạt ba trăm trượng
- Chương 55: Đánh gãy chân hắn
- Chương 56: Phương thuốc dân gian
- Chương 57: Ngươi là người Tháp Nhĩ sao?
- Chương 58: Không muốn mất đi
- Chương 59: Cầu kiến
- Chương 60: Không xứng
- Chương 61: Tìm đường chết
- Chương 62: Tỉnh lại
- Chương 63: Sẽ chết
- Chương 64: Có phải bổn vương nuông chiều ngươi quá hay không?
- Chương 65: Cả đời đều cùng hắn ở bên nhau
- Chương 66: Bị thương
- Chương 67: Thỉnh tội
- Chương 68: Đừng nghĩ linh tinh
- Chương 69: Ngươi ghen rồi
- Chương 70: Tự biên tự diễn
- Chương 71: Che giấu
- Chương 72: Khách nhân của Di Hương viện
- Chương 73: Nếu ta thắng
- Chương 74: Chủ ý này rất hay
- Chương 75: Chịu thua
- Chương 76: Dẫn người tới
- Chương 77: Cút ngay
- Chương 78: Địa lao
- Chương 79: Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay
- Chương 80: Rắn
- Chương 81: Ta có đồ VẬT MUỐN TẶNG CHO NGƯƠI
- Chương 82: Hủy dung
- Chương 83: Muốn bị chém đầu
- Chương 84: Nhất kiến chung tình
- Chương 85: Lai giả bất thiện
- Chương 86: Người thắng có thể yêu cầu người thua làm cho mình một việc
- Chương 87: Thỉnh Hoàng Thượng ban vị mỹ nhân này cho ta
- Chương 88: Động tâm
- Chương 89: Âm hồn bất tán
- Chương 90: Dám cả gan cho bổn vương đội nón xanh
- Chương 91: Hóa ra ngươi vẫn còn sống
- Chương 92: Mưu sát Đoan Mộc Ly
- Chương 93: Nói dối
- Chương 94: Ngươi ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ
- Chương 95: Say rượu làm trò
- Chương 96: Mai phục
- Chương 97: Không bao giờ quay lại nữa
- Chương 98: Chỉ ngươi một cách
- Chương 99: Là đồ BỔN VƯƠNG KHÔNG CẦN NỮA
- Chương 100: Không bằng muốn ta chết
- Chương 101: Xin tha
- Chương 102: Đói chết
- Chương 103: Tự sát
- Chương 104: Ta thà rằng đời này chưa từng gặp được ngươi
- Chương 105: Nói ngươi biết sai rồi
- Chương 106: Thành tàn phế
- Chương 107: Ngươi rốt cuộc muốn hại ta đến tình trạng nào
- Chương 108: Cho ta một cái thống khoái
- Chương 109: Báo thù rửa hận
- Chương 110: Phản bội
- Chương 111: Giết ta đi
- Chương 112: Ta xin lỗi
- Chương 113: Đừng hòng lấy được Truyền Hồn đan
- Chương 114: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 115: Bày tỏ
- Chương 116: Ta tuyệt đối sẽ không yêu ngươi
- Chương 117: Cầu Thẩm lão bản
- Chương 118: Ngươi muốn giết ta
- Chương 119: Binh bất yếm trá
- Chương 120: Ám sát
- Chương 121: Lấy máu
- Chương 122: Lần đầu tiên giao phong trên chiến trường
- Chương 123: Đây là ngươi thiếu nợ ta
- Chương 124: Ta và ngươi từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng
- Chương 125: Ta mang ngươi đến một nơi
- Chương 126: Tế đàn
- Chương 127: Nguyền rủa
- Chương 128: Thử xem
- Chương 129: Nỗi đau xác thịt
- Chương 130: Thay thế Triển Thiên Bạch
- Chương 131: Mau vâng lời thành thực nhận tội
- Chương 132: Ngươi vẫn chưa đủ tư cách
- Chương 133: Đích thân thẩm vấn
- Chương 134: Phô ân ái gì chứ, mau chết đi
- Chương 135: Luận xử tội mưu nghịch
- Chương 136: Ta cũng yêu ngươi
- Chương 137: Bị bao vây
- Chương 138: Ma thú hư hỏng
- Chương 139: Nghiệt duyên
- Chương 140: Giết người diệt khẩu
- Chương 141: Tứ hôn
- Chương 142: Trong cung lại có người tới
- Chương 143: Kháng chỉ bất tuân
- Chương 144: Nhập cung làm phi
- Chương 145: Gươi không cảm thấy như thế rất đê tiện sao
- Chương 146: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt
- Chương 147: Nhìn mặt hắn lần cuối
- Chương 148: Hắn nhất định phải chết ở nơi này
- Chương 149: Bí mật động trời
- Chương 150: Đừng trách ta
- Chương 151: Nhiệm vụ quan trọng
- Chương 152: Đáp ứng ta một điều kiện
- Chương 153: Ai tới cứu ta với
- Chương 154: Làm thế nào mới có thể khiến cho một nam nhân đồng ý gả cho ta
- Chương 155: Tam thê tứ thiếp
- Chương 156: Ngươi là hung thủ giết người
- Chương 157: Ngươi cút cho ta
- Chương 158: Đuổi hắn ra khỏi vương phủ
- Chương 159: Huynh có thể nạp ta làm thiếp hay không
- Chương 160: Động thủ
- Chương 161: Hóa ra đây là mục đích của ngươi
- Chương 162: Đi chết đi Triển Thiên Bạch
- Chương 163: Gả cho ta
- Chương 164: Ta yêu ngươi
- Chương 165: Tứ hôn
- Chương 166: Ngươi không phải vô cùng hận ta sao
- Chương 167: Ngươi thật đúng là đê tiện
- Chương 168: Căn bản không hề yêu ngươi
- Chương 169: Ta không thể tiếp tục làm chậm trễ ngươi nữa
- Chương 170: Ngươi xứng đáng với người tốt hơn
- Chương 171: Ngươi không phải yêu Triển Thiên Bạch đấy chứ
- Chương 172: Giết Chu Phượng
- Chương 173: Cả người và của đều mất sạch
- Chương 174: Vị trí vương phi
- Chương 175: Triệu chứng độc phát
- Chương 176: Tự sát
- Chương 177: Không sống được lâu
- Chương 178: Khen thưởng một chút
- Chương 179: Thỏa hiệp
- Chương 180: Đứa trẻ không nghe lời
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Địch Tướng Vi Nô
Chương 103: Tự sát
Hôm nay vào thu, gió thu xào xạc, thời tiết chuyển lạnh, nội vụ thất trong vương phủ chế tạo thêm quần áo mới dày hơn, phân phát đến tay từng người.
Đoan Mộc Ly thay hoa phục tinh xảo rất nặng, đứng trước gương đồng, khí vũ hiên ngang trước sau như một.
Nhưng mày kiếm tựa như hai sợi dây gai không tháo được, nhíu đến gay gắt, thần sắc Đoan Mộc Ly ngưng trọng.
Triển Thiên Bạch đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm. Ba ngày ba đêm, hắn một mực chờ đợi Triển Thiên Bạch yếu thế.
Nhưng đáng tiếc, Triển Thiên Bạch ngay cả gặp cũng không chủ động gặp mặt hắn một lần.
Lúc trước Triển Thiên Bạch còn liều mạng ở trước mặt hắn cầu xin tha thứ thay đám người Bao Bất Bình, nhưng mà từ sau khi hắn hạ mệnh lệnh để Triển Thiên Bạch chết đói, Triển Thiên Bạch cũng không còn xuất hiện trước mặt hắn.
Tim của Đoan Mộc Ly như bị người mạnh mẽ véo đau.
"Vương gia..."
Thanh âm lễ độ cũng kính của Lý quản gia gọi lại sự chú ý của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly quay đầu lại.
Lý quản gia nhất thời hít ngược một ngụm khí lạnh.
Lý quản gia vắt hết óc nhớ lại, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được bản thân làm sai chuyện gì. Nhưng nếu hắn không phạm lỗi sai gì, sao ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn hắn lại hung ác như thế? Giống như muốn ăn thịt hắn vậy.
Lý quản gia rụt cổ.
Liên tiếp ba ngày đều không nhìn thấy Triển Thiên Bạch, ánh mắt Đoan Mộc Ly hiện tại nhìn ai cũng như muốn ăn thịt người.
"Vương gia..."
"Chuyện gì?!" Thanh âm Đoan Mộc Ly lạnh như băng, sắc mặt càng lạnh đến mức có thể gạt xuống một tầng sương.
"Đó là... Hiện tại nội vụ thất phải phát quần áo để mặc vào thu... Tiếp đó là..."
Thấy Lý quản gia cứ ấp a ấp úng, Đoan Mộc Ly vốn tâm phiền ý loạn càng bực bội không thôi, "Có chuyện gì nói mau!"
"Thì là vương gia..." Cả người Lý quản gia hơi run run, "Chính là chuyện phát quần áo... Nô tài không biết có nên phát cho Triển Thiên Bạch hay không..."
Ba chữ "Triển Thiên Bạch" này Lý quản gia rất nhỏ giọng, cũng rất cẩn thận.
Trước kia Triển Thiên Bạch chính là người tâm phúc trước mặt Đoan Mộc Ly, mỗi khi nhắc tới Triển Thiên Bạch ở trước mặt Đoan Mộc Ly đều có thể nhìn thấy đáy mắt Đoan Mộc Ly tràn ra ý cười nồng đậm.
Nhưng mà hiện tại, Lý quản gia nhìn thấy rõ chữ "Xuyên" trên ấn đường của Đoan Mộc Ly nhíu càng sâu, con ngươi đen thâm thúy giống như nhiễm lên màu mực dày đặc, như vực sâu làm cho kẻ khác không rét mà run.
Lý quản gia không dám chắc chắn, nhắc tới Triển Thiên Bạch ở trước mặt Đoan Mộc Ly có thể làm cho Đoan Mộc Ly phát hỏa hay không.
Khoảng lặng trầm mặc lưỡng lự kéo dài giữa Đoan Mộc Ly và Lý quản gia khiến Lý quản gia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Phát đi!"
Lúc sau, Đoan Mộc Ly thở ra một tiếng nặng nề, thanh âm trầm thấp vang lên.
"Vâng, vâng..." Lý quản gia khom lưng cúi đầu, muốn nói lại thôi.
Thấy Lý quản gia chậm chạp không rời đi, Đoan Mộc Ly mất kiên nhẫn hỏi: "Còn có chuyện gì nữa?!"
"Còn có... Còn có..." Lý quản gia ấp a ấp úng, "Vương gia, cái này... Triển Thiên Bạch đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm, ba ngày ba đêm chưa ăn hạt gạo nào, nô tài sợ..."
Lý quản gia không dám nói tiếp câu sau chữ "sợ", cho dù hắn không nói, Đoan Mộc Ly cũng hiểu.
Đáy mắt như vực sâu cuồn cuộn nổi lên gió lạnh thêm rét thấu xương, Đoan Mộc Ly gầm lên giận dữ: "Cút xuống đi!"
"Nô tài tuân mệnh..." Lý quản gia run lẩy bẩy lui xuống trước mặt Đoan Mộc Ly.
Ầm!
Cánh tay lớn vung lên, Đoan Mộc Ly nện một quyền lên vách tường bên cạnh, vách tường nhất thời vụn thành một mảng như lưới nhện.
Bị bỏ đói ba ngày ba đêm, Triển Thiên Bạch đang giặt quần áo ở bên hồ, trước mắt khi thì một mảnh tối đen, tầm mắt mơ hồ không rõ.
Trên tay không có khí lực, hô hấp cũng càng khó khăn, Triển Thiên Bạch cảm giác bản thân có lẽ sắp đến lúc chết.
Chết...
Hắn chưa bao giờ sợ chết, chết ở trên chiến trường là tâm nguyện của hắn.
"Ha... Hahaha..."
Đột nhiên, Triển Thiên Bạch nhếch môi, phát ra tiếng cười khổ thê lương thảm đạm.
Lúc trước bị Cảnh Dao Hoàng đế ban thưởng rượu độc, hắn tội gì phải lưu luyến dương thế?
Sớm biết có ngày hôm nay, còn không bằng lúc trước trực tiếp bị độc chết ở trên chiến trường, như vậy hắn còn có thể chết vinh quang một chút.
Triển Thiên Bạch cảm giác ngực trái của mình như bị khoét mất một miếng thịt, vừa đau đớn lại trống rỗng.
Thân thể suy yếu rất nhanh đã không chống đỡ được nữa, có lẽ giây tiếp theo hắn sẽ ngất xỉu ở bên hồ, sau đó cứ thế mà chết đi...
Đang sống sờ sờ bị đói chết quả là một loại tra tấn không phải của người, Triển Thiên Bạch nghĩ tới Đoan Mộc Ly, không biết nếu hắn đi cầu xin Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly có cho hắn một cái thống khoái không.
Triển Thiên Bạch lắc đầu, đôi môi mỏng khô khốc tái nhợt khẽ mở, thanh âm khàn khàn suy yếu, "Không phải... Đoan Mộc Ly mới không cho ta một cái thống khoái..."
Đoan Mộc Ly...
Nghĩ tới ba chữ này, Triển Thiên Bạch cảm giác như trái tim mình đang bị xé ra thành từng mảnh, ném vào bên trong hồ nước đêm đông lạnh như băng.
Đau quá...
Triển Thiên Bạch không biết vì sao mình lại đau như vậy.
Ba ngày liên tiếp, mỗi khi nghĩ đến Đoan Mộc Ly, hắn đều đau đến tê tâm liệt phế, không thể hít thở nổi.
Vậy nên, hắn cố hết sức có thể ép bản thân không được nghĩ đến Đoan Mộc Ly.
Muốn Đoan Mộc Ly có thể thế nào?
Ngoại trừ thủ đoạn dùng tra tấn hắn càng thêm tàn nhẫn ra, Đoan Mộc Ly còn có thể làm cái gì cho hắn?
Mi mắt càng trở nên nặng nề, ngực Triển Thiên Bạch phập phồng bất định, tầm nhìn rõ ràng là một mảnh mơ hồ, nhưng gương mặt của Đoan Mộc Ly lại càng ngày càng rõ ràng.
Triển Thiên Bạch cho rằng quả thực là đang tự ngược chính mình!
Ngẩng cái đầu nặng trình trịch lên... Trước mắt hắn là hồ nước dao động chiếu sáng long lanh.
Chẳng hề muốn chết uất ức như thế...
Hắn còn chưa cứu được Bao Bất Bình cùng các huynh đệ ra, còn chưa khôi phục võ công chiến thắng Đoan Mộc Ly, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm... Tự sát đối với Triển Thiên Bạch mà nói như là biểu hiện của sự bất lực vậy.
Triển Thiên Bạch đứng lên, cảm giác như mặt đất dưới chân đang rung chuyển.
Từng bước, từng bước... Triển Thiên Bạch không biết có phải bản thân đang đi về phía bờ hồ hay không, ý thức tựa hồ đang dần xa cách hắn...
Hàng mi dài run rẩy khép lại, thân ảnh của Đoan Mộc Ly trước mắt khi thì rõ ràng, lúc thì mơ hồ...
Ấn đường của Triển Thiên Bạch lờ mờ hiện lên vết ngấn nhíu lại.
Đoan Mộc Ly, không phải ngươi muốn khiến ta chết sao? Ta đây thành toàn cho ngươi...
"Triển công tử, không được!"
Bịch!
Thân thể suy yếu của Triển Thiên Bạch gục ở bên hồ.
Trong ánh mắt mông lung dần trở nên rõ ràng phản chiếu ra gương mặt hoảng sợ tràn ngập lo lắng.
"Hương... Linh...?"
Đôi môi mỏng khô khốc yếu ớt hơi mở ra, Triển Thiên Bạch cuối cùng cũng nhận ra người đang ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Hương Linh gấp đến độ nước mắt lộp bộp rơi xuống.
"Triển công tử! Triển công tử ngươi làm sao có thể nghĩ quẩn trong lòng chứ? Ngươi không thể chết được a, Triển công tử!"
Hương Linh sốt ruột đến mức thanh âm cũng thay đổi.
Triển Thiên Bạch có chút hoảng hốt.
Hắn không thể chết được?
Tại sao hắn không thể chết được?
Hắn chết rồi... Bao Bất Bình cùng các huynh đệ sẽ không phải vì cứu hắn mà để bản thân gặp nguy hiểm nữa.
Hắn chết rồi... Đoan Mộc Ly sẽ không cần lãng phí thời gian để thay đổi các kiểu tra tấn hắn nữa.
Hắn chết rồi... Hắn sẽ không cần phải nhận lấy thống khổ tê tâm liệt phế nữa.
"Triển công tử, đây, Triển công tử... Đây, ngươi mau ăn đi!"
Hương Linh khóc đỏ mắt cũng không quên chuyện chính, nàng hoảng hốt lấy từ trong quần áo ra một bao giấy dầu, mở ra.
"Triển công tử, nô tỳ biết ngươi đói bụng lắm rồi, cho nên mới nghĩ bậy nghĩ bạ... Đến đây, mau ăn một chút gì đi!"
Trong bao giấy dầu đều là điểm tâm tinh xảo, có hạch tô, lục trà cao, bánh hạnh nhân, tổng cộng ba khối.
Triển Thiên Bạch bị bỏ đói suốt ba ngày, Hương Linh liền kiếm điểm tâm suốt ba ngày.
Nàng luôn muốn tìm cơ hội đến gần Triển Thiên Bạch nhưng mà luôn bị người nhìn chằm chằm.
Hiện tại vất vả lắm mới chuồn êm đến bên hồ, kết quả liền nhìn thấy Triển Thiên Bạch lắc lắc lư lư đi về phía bờ hồ, giống như muốn tự sát vậy.
Trong đầu Hương Linh lúc ấy trống rỗng, thân thể phản ứng trước, hoàn toàn dựa vào bản năng bước vọt một cái qua, liều chết ôm lấy thắt lưng Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch thật sự gầy yếu vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
Một nữ tử yếu đuối như nàng lại dễ dàng hạ gục được Triển Thiên Bạch, hơn nữa, sắc mặt Triển Thiên Bạch trắng bệch u ám, cảm giác như cả người đều gầy đi.
Hương Linh đây là đau lòng cho một người.
"Triển công tử, ngươi còn thất thần làm gì? Mau ăn đi chứ!"
Trong con ngươi không chút gợn sóng sợ hãi phản chiếu điểm tâm tinh xảo, Triển Thiên Bạch lắc đầu, "Hương Linh, ta không thể ăn."
"Tại sao?!" Hương Linh chấn động, "Ngươi không ăn thật sự sẽ bị chết đói đấy! Triển công tử, vương gia hắn chỉ là nhất thời tức giận quá mức, tin rằng rất nhanh sẽ nghĩ thông suốt thôi."
Nghe thấy Hương Linh nhắc tới Đoan Mộc Ly, cơn đau đớn khó mà chịu nổi lại một lần nữa xé rách ngực Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch lại lắc đầu.
"Triển công tử!" Hương Linh sốt ruột, nước mắt lại lưng tròng, thanh âm nghẹn ngào, "Triển công tử... Không bằng thì ngươi cúi đầu với vương gia, cầu xin tha thứ, nói ít lời dễ nghe? Ngươi như bây giờ... Nô tỳ nhìn thấy thật sự rất khó chịu..."
Hương Linh còn nhớ rõ, khi mới gặp Triển Thiên Bạch, bộ dáng của Triển Thiên Bạch ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái.
Tuy bị Đoan Mộc Ly độc chiếm nhưng một thân ngạo cốt nam nhi anh khí, kết hợp cùng ôn nhu và kiên cường quả thực khiến Hương Linh kinh diễm.
Nhưng nhìn Triển Thiên Bạch hiện tại, sắc mặt vàng như nến, môi trắng bệch, gầy như que củi, tựa như bệnh nhân mắc bệnh nguy kịch, cũng có thể là cái xác không hồn.
Hương Linh rất sợ Triển Thiên Bạch thật sự chết đói, nhưng càng sợ linh hồn của Triển Thiên Bạch bị bóp chết hơn.
"... Cúi đầu? Cầu xin tha thứ?" Triển Thiên Bạch nhẹ giọng nói nhỏ, lại lắc đầu một lần nữa.
Vô dụng thôi...
Đoan Mộc Ly... Hận hắn.
Cho nên muốn khiến cho hắn chết.
Đơn giản vậy thôi.
"Ngươi đi đi... Hương Linh..." Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng đẩy tay Hương Linh ra.
"Ta không đi!" Hương Linh trừng lớn mắt, chém đinh chặt sắt mà thét: "Trừ phi tận mắt thấy ngươi ăn ba khối điểm tâm này vào, nếu không đừng nghĩ khiến ta rời đi!"
"Ta sẽ liên lụy ngươi, Hương Linh." Lời nói của Triển Thiên Bạch rất thành khẩn.
"Triển công tử ngươi làm sao lại lề mề như vậy, mau ăn!" Hương Linh xắn tay áo lên, bóp miệng của Triển Thiên Bạch, cố gắng đút một khối điểm tâm vào.
Triển Thiên Bạch vốn đã đói đến không còn muốn ăn, hiện tại trong lòng lại nhấm nháp ra hương vị ngọt ngào, trong nháy mắt đã có cảm giác đói bụng.
Triển Thiên Bạch không khỏi cười khổ.
Rốt cuộc, là sinh vật, muốn sống là bản năng.
Mặc dù tâm đã chết nhưng cơ thể vẫn khát khao sống sót như cũ.
"Ăn có ngon không?" Nhìn thấy Triển Thiên Bạch rốt cuộc cũng ăn điểm tâm nàng mang đến, Hương Linh mừng rỡ khóc thút thít, "Triển công tử, ngươi sống thật tốt... Chống đỡ vài ngày nữa, tin rằng vương gia hắn nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."
Hương Linh lại cầm lấy một khối điểm tâm, "A" một tiếng, đưa điểm tâm đến bên miệng Triển Thiên Bạch.
Đúng lúc này, nàng vô tình nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của Đoan Mộc Ly không biết đã đứng ở bên cạnh từ khi nào.
"Vương gia!"
Tay run lên, điểm tâm rơi xuống mặt đất.
Hương Linh lập tức bịch một tiếng quỳ trước mặt Đoan Mộc Ly.
Mi mắt đột nhiên nâng lên phía trước, Triển Thiên Bạch nhìn thấy Đoan Mộc Ly thì cả kinh thất sắc, trái tim trong nháy mắt giống như bị nhéo một chút, đập rơi nửa nhịp.
Đoan Mộc Ly thay hoa phục tinh xảo rất nặng, đứng trước gương đồng, khí vũ hiên ngang trước sau như một.
Nhưng mày kiếm tựa như hai sợi dây gai không tháo được, nhíu đến gay gắt, thần sắc Đoan Mộc Ly ngưng trọng.
Triển Thiên Bạch đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm. Ba ngày ba đêm, hắn một mực chờ đợi Triển Thiên Bạch yếu thế.
Nhưng đáng tiếc, Triển Thiên Bạch ngay cả gặp cũng không chủ động gặp mặt hắn một lần.
Lúc trước Triển Thiên Bạch còn liều mạng ở trước mặt hắn cầu xin tha thứ thay đám người Bao Bất Bình, nhưng mà từ sau khi hắn hạ mệnh lệnh để Triển Thiên Bạch chết đói, Triển Thiên Bạch cũng không còn xuất hiện trước mặt hắn.
Tim của Đoan Mộc Ly như bị người mạnh mẽ véo đau.
"Vương gia..."
Thanh âm lễ độ cũng kính của Lý quản gia gọi lại sự chú ý của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly quay đầu lại.
Lý quản gia nhất thời hít ngược một ngụm khí lạnh.
Lý quản gia vắt hết óc nhớ lại, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được bản thân làm sai chuyện gì. Nhưng nếu hắn không phạm lỗi sai gì, sao ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn hắn lại hung ác như thế? Giống như muốn ăn thịt hắn vậy.
Lý quản gia rụt cổ.
Liên tiếp ba ngày đều không nhìn thấy Triển Thiên Bạch, ánh mắt Đoan Mộc Ly hiện tại nhìn ai cũng như muốn ăn thịt người.
"Vương gia..."
"Chuyện gì?!" Thanh âm Đoan Mộc Ly lạnh như băng, sắc mặt càng lạnh đến mức có thể gạt xuống một tầng sương.
"Đó là... Hiện tại nội vụ thất phải phát quần áo để mặc vào thu... Tiếp đó là..."
Thấy Lý quản gia cứ ấp a ấp úng, Đoan Mộc Ly vốn tâm phiền ý loạn càng bực bội không thôi, "Có chuyện gì nói mau!"
"Thì là vương gia..." Cả người Lý quản gia hơi run run, "Chính là chuyện phát quần áo... Nô tài không biết có nên phát cho Triển Thiên Bạch hay không..."
Ba chữ "Triển Thiên Bạch" này Lý quản gia rất nhỏ giọng, cũng rất cẩn thận.
Trước kia Triển Thiên Bạch chính là người tâm phúc trước mặt Đoan Mộc Ly, mỗi khi nhắc tới Triển Thiên Bạch ở trước mặt Đoan Mộc Ly đều có thể nhìn thấy đáy mắt Đoan Mộc Ly tràn ra ý cười nồng đậm.
Nhưng mà hiện tại, Lý quản gia nhìn thấy rõ chữ "Xuyên" trên ấn đường của Đoan Mộc Ly nhíu càng sâu, con ngươi đen thâm thúy giống như nhiễm lên màu mực dày đặc, như vực sâu làm cho kẻ khác không rét mà run.
Lý quản gia không dám chắc chắn, nhắc tới Triển Thiên Bạch ở trước mặt Đoan Mộc Ly có thể làm cho Đoan Mộc Ly phát hỏa hay không.
Khoảng lặng trầm mặc lưỡng lự kéo dài giữa Đoan Mộc Ly và Lý quản gia khiến Lý quản gia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Phát đi!"
Lúc sau, Đoan Mộc Ly thở ra một tiếng nặng nề, thanh âm trầm thấp vang lên.
"Vâng, vâng..." Lý quản gia khom lưng cúi đầu, muốn nói lại thôi.
Thấy Lý quản gia chậm chạp không rời đi, Đoan Mộc Ly mất kiên nhẫn hỏi: "Còn có chuyện gì nữa?!"
"Còn có... Còn có..." Lý quản gia ấp a ấp úng, "Vương gia, cái này... Triển Thiên Bạch đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm, ba ngày ba đêm chưa ăn hạt gạo nào, nô tài sợ..."
Lý quản gia không dám nói tiếp câu sau chữ "sợ", cho dù hắn không nói, Đoan Mộc Ly cũng hiểu.
Đáy mắt như vực sâu cuồn cuộn nổi lên gió lạnh thêm rét thấu xương, Đoan Mộc Ly gầm lên giận dữ: "Cút xuống đi!"
"Nô tài tuân mệnh..." Lý quản gia run lẩy bẩy lui xuống trước mặt Đoan Mộc Ly.
Ầm!
Cánh tay lớn vung lên, Đoan Mộc Ly nện một quyền lên vách tường bên cạnh, vách tường nhất thời vụn thành một mảng như lưới nhện.
Bị bỏ đói ba ngày ba đêm, Triển Thiên Bạch đang giặt quần áo ở bên hồ, trước mắt khi thì một mảnh tối đen, tầm mắt mơ hồ không rõ.
Trên tay không có khí lực, hô hấp cũng càng khó khăn, Triển Thiên Bạch cảm giác bản thân có lẽ sắp đến lúc chết.
Chết...
Hắn chưa bao giờ sợ chết, chết ở trên chiến trường là tâm nguyện của hắn.
"Ha... Hahaha..."
Đột nhiên, Triển Thiên Bạch nhếch môi, phát ra tiếng cười khổ thê lương thảm đạm.
Lúc trước bị Cảnh Dao Hoàng đế ban thưởng rượu độc, hắn tội gì phải lưu luyến dương thế?
Sớm biết có ngày hôm nay, còn không bằng lúc trước trực tiếp bị độc chết ở trên chiến trường, như vậy hắn còn có thể chết vinh quang một chút.
Triển Thiên Bạch cảm giác ngực trái của mình như bị khoét mất một miếng thịt, vừa đau đớn lại trống rỗng.
Thân thể suy yếu rất nhanh đã không chống đỡ được nữa, có lẽ giây tiếp theo hắn sẽ ngất xỉu ở bên hồ, sau đó cứ thế mà chết đi...
Đang sống sờ sờ bị đói chết quả là một loại tra tấn không phải của người, Triển Thiên Bạch nghĩ tới Đoan Mộc Ly, không biết nếu hắn đi cầu xin Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly có cho hắn một cái thống khoái không.
Triển Thiên Bạch lắc đầu, đôi môi mỏng khô khốc tái nhợt khẽ mở, thanh âm khàn khàn suy yếu, "Không phải... Đoan Mộc Ly mới không cho ta một cái thống khoái..."
Đoan Mộc Ly...
Nghĩ tới ba chữ này, Triển Thiên Bạch cảm giác như trái tim mình đang bị xé ra thành từng mảnh, ném vào bên trong hồ nước đêm đông lạnh như băng.
Đau quá...
Triển Thiên Bạch không biết vì sao mình lại đau như vậy.
Ba ngày liên tiếp, mỗi khi nghĩ đến Đoan Mộc Ly, hắn đều đau đến tê tâm liệt phế, không thể hít thở nổi.
Vậy nên, hắn cố hết sức có thể ép bản thân không được nghĩ đến Đoan Mộc Ly.
Muốn Đoan Mộc Ly có thể thế nào?
Ngoại trừ thủ đoạn dùng tra tấn hắn càng thêm tàn nhẫn ra, Đoan Mộc Ly còn có thể làm cái gì cho hắn?
Mi mắt càng trở nên nặng nề, ngực Triển Thiên Bạch phập phồng bất định, tầm nhìn rõ ràng là một mảnh mơ hồ, nhưng gương mặt của Đoan Mộc Ly lại càng ngày càng rõ ràng.
Triển Thiên Bạch cho rằng quả thực là đang tự ngược chính mình!
Ngẩng cái đầu nặng trình trịch lên... Trước mắt hắn là hồ nước dao động chiếu sáng long lanh.
Chẳng hề muốn chết uất ức như thế...
Hắn còn chưa cứu được Bao Bất Bình cùng các huynh đệ ra, còn chưa khôi phục võ công chiến thắng Đoan Mộc Ly, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm... Tự sát đối với Triển Thiên Bạch mà nói như là biểu hiện của sự bất lực vậy.
Triển Thiên Bạch đứng lên, cảm giác như mặt đất dưới chân đang rung chuyển.
Từng bước, từng bước... Triển Thiên Bạch không biết có phải bản thân đang đi về phía bờ hồ hay không, ý thức tựa hồ đang dần xa cách hắn...
Hàng mi dài run rẩy khép lại, thân ảnh của Đoan Mộc Ly trước mắt khi thì rõ ràng, lúc thì mơ hồ...
Ấn đường của Triển Thiên Bạch lờ mờ hiện lên vết ngấn nhíu lại.
Đoan Mộc Ly, không phải ngươi muốn khiến ta chết sao? Ta đây thành toàn cho ngươi...
"Triển công tử, không được!"
Bịch!
Thân thể suy yếu của Triển Thiên Bạch gục ở bên hồ.
Trong ánh mắt mông lung dần trở nên rõ ràng phản chiếu ra gương mặt hoảng sợ tràn ngập lo lắng.
"Hương... Linh...?"
Đôi môi mỏng khô khốc yếu ớt hơi mở ra, Triển Thiên Bạch cuối cùng cũng nhận ra người đang ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Hương Linh gấp đến độ nước mắt lộp bộp rơi xuống.
"Triển công tử! Triển công tử ngươi làm sao có thể nghĩ quẩn trong lòng chứ? Ngươi không thể chết được a, Triển công tử!"
Hương Linh sốt ruột đến mức thanh âm cũng thay đổi.
Triển Thiên Bạch có chút hoảng hốt.
Hắn không thể chết được?
Tại sao hắn không thể chết được?
Hắn chết rồi... Bao Bất Bình cùng các huynh đệ sẽ không phải vì cứu hắn mà để bản thân gặp nguy hiểm nữa.
Hắn chết rồi... Đoan Mộc Ly sẽ không cần lãng phí thời gian để thay đổi các kiểu tra tấn hắn nữa.
Hắn chết rồi... Hắn sẽ không cần phải nhận lấy thống khổ tê tâm liệt phế nữa.
"Triển công tử, đây, Triển công tử... Đây, ngươi mau ăn đi!"
Hương Linh khóc đỏ mắt cũng không quên chuyện chính, nàng hoảng hốt lấy từ trong quần áo ra một bao giấy dầu, mở ra.
"Triển công tử, nô tỳ biết ngươi đói bụng lắm rồi, cho nên mới nghĩ bậy nghĩ bạ... Đến đây, mau ăn một chút gì đi!"
Trong bao giấy dầu đều là điểm tâm tinh xảo, có hạch tô, lục trà cao, bánh hạnh nhân, tổng cộng ba khối.
Triển Thiên Bạch bị bỏ đói suốt ba ngày, Hương Linh liền kiếm điểm tâm suốt ba ngày.
Nàng luôn muốn tìm cơ hội đến gần Triển Thiên Bạch nhưng mà luôn bị người nhìn chằm chằm.
Hiện tại vất vả lắm mới chuồn êm đến bên hồ, kết quả liền nhìn thấy Triển Thiên Bạch lắc lắc lư lư đi về phía bờ hồ, giống như muốn tự sát vậy.
Trong đầu Hương Linh lúc ấy trống rỗng, thân thể phản ứng trước, hoàn toàn dựa vào bản năng bước vọt một cái qua, liều chết ôm lấy thắt lưng Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch thật sự gầy yếu vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
Một nữ tử yếu đuối như nàng lại dễ dàng hạ gục được Triển Thiên Bạch, hơn nữa, sắc mặt Triển Thiên Bạch trắng bệch u ám, cảm giác như cả người đều gầy đi.
Hương Linh đây là đau lòng cho một người.
"Triển công tử, ngươi còn thất thần làm gì? Mau ăn đi chứ!"
Trong con ngươi không chút gợn sóng sợ hãi phản chiếu điểm tâm tinh xảo, Triển Thiên Bạch lắc đầu, "Hương Linh, ta không thể ăn."
"Tại sao?!" Hương Linh chấn động, "Ngươi không ăn thật sự sẽ bị chết đói đấy! Triển công tử, vương gia hắn chỉ là nhất thời tức giận quá mức, tin rằng rất nhanh sẽ nghĩ thông suốt thôi."
Nghe thấy Hương Linh nhắc tới Đoan Mộc Ly, cơn đau đớn khó mà chịu nổi lại một lần nữa xé rách ngực Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch lại lắc đầu.
"Triển công tử!" Hương Linh sốt ruột, nước mắt lại lưng tròng, thanh âm nghẹn ngào, "Triển công tử... Không bằng thì ngươi cúi đầu với vương gia, cầu xin tha thứ, nói ít lời dễ nghe? Ngươi như bây giờ... Nô tỳ nhìn thấy thật sự rất khó chịu..."
Hương Linh còn nhớ rõ, khi mới gặp Triển Thiên Bạch, bộ dáng của Triển Thiên Bạch ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái.
Tuy bị Đoan Mộc Ly độc chiếm nhưng một thân ngạo cốt nam nhi anh khí, kết hợp cùng ôn nhu và kiên cường quả thực khiến Hương Linh kinh diễm.
Nhưng nhìn Triển Thiên Bạch hiện tại, sắc mặt vàng như nến, môi trắng bệch, gầy như que củi, tựa như bệnh nhân mắc bệnh nguy kịch, cũng có thể là cái xác không hồn.
Hương Linh rất sợ Triển Thiên Bạch thật sự chết đói, nhưng càng sợ linh hồn của Triển Thiên Bạch bị bóp chết hơn.
"... Cúi đầu? Cầu xin tha thứ?" Triển Thiên Bạch nhẹ giọng nói nhỏ, lại lắc đầu một lần nữa.
Vô dụng thôi...
Đoan Mộc Ly... Hận hắn.
Cho nên muốn khiến cho hắn chết.
Đơn giản vậy thôi.
"Ngươi đi đi... Hương Linh..." Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng đẩy tay Hương Linh ra.
"Ta không đi!" Hương Linh trừng lớn mắt, chém đinh chặt sắt mà thét: "Trừ phi tận mắt thấy ngươi ăn ba khối điểm tâm này vào, nếu không đừng nghĩ khiến ta rời đi!"
"Ta sẽ liên lụy ngươi, Hương Linh." Lời nói của Triển Thiên Bạch rất thành khẩn.
"Triển công tử ngươi làm sao lại lề mề như vậy, mau ăn!" Hương Linh xắn tay áo lên, bóp miệng của Triển Thiên Bạch, cố gắng đút một khối điểm tâm vào.
Triển Thiên Bạch vốn đã đói đến không còn muốn ăn, hiện tại trong lòng lại nhấm nháp ra hương vị ngọt ngào, trong nháy mắt đã có cảm giác đói bụng.
Triển Thiên Bạch không khỏi cười khổ.
Rốt cuộc, là sinh vật, muốn sống là bản năng.
Mặc dù tâm đã chết nhưng cơ thể vẫn khát khao sống sót như cũ.
"Ăn có ngon không?" Nhìn thấy Triển Thiên Bạch rốt cuộc cũng ăn điểm tâm nàng mang đến, Hương Linh mừng rỡ khóc thút thít, "Triển công tử, ngươi sống thật tốt... Chống đỡ vài ngày nữa, tin rằng vương gia hắn nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."
Hương Linh lại cầm lấy một khối điểm tâm, "A" một tiếng, đưa điểm tâm đến bên miệng Triển Thiên Bạch.
Đúng lúc này, nàng vô tình nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của Đoan Mộc Ly không biết đã đứng ở bên cạnh từ khi nào.
"Vương gia!"
Tay run lên, điểm tâm rơi xuống mặt đất.
Hương Linh lập tức bịch một tiếng quỳ trước mặt Đoan Mộc Ly.
Mi mắt đột nhiên nâng lên phía trước, Triển Thiên Bạch nhìn thấy Đoan Mộc Ly thì cả kinh thất sắc, trái tim trong nháy mắt giống như bị nhéo một chút, đập rơi nửa nhịp.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tướng quân năm xưa
- Chương 2: Chỉ duy nhất nam nhân này hắn tuyệt đối không tha thứ
- Chương 3: Cầu ta
- Chương 4: Ta chọn bọn họ
- Chương 5: Hắn là của bổn vương
- Chương 6: Báo ứng
- Chương 7: Chuyện cũ tiền triều (1)
- Chương 8: Chuyện cũ tiền triều (2)
- Chương 9: Chuyện cũ tiền triều (3)
- Chương 10: Chuyện cũ tiền triều (4)
- Chương 11: Cứ việc giết ta đi
- Chương 12: Ngươi như này là đang hận ta?
- Chương 13: Đang giở trò gì?
- Chương 14: Điều tra
- Chương 15: Đáng đánh
- Chương 16: Ngươi thích bổn vương sao?
- Chương 17: Ngươi không cảm thấy ta rất hèn hạ sao?
- Chương 18: Bôi thuốc
- Chương 19: Sát khí
- Chương 20: Ý đồ BẤT CHÍNH
- Chương 21: Tương ngộ
- Chương 22: Vị khách không mời mà đến
- Chương 23: Dâng lên một điệu vũ
- Chương 24: Tống giam
- Chương 25: Vượt ngục
- Chương 26: Trở về Di Hương viện
- Chương 27: Biết thế nào là lợi hại
- Chương 28: Cứng đầu
- Chương 29: Luận tội xử trảm
- Chương 30: Đến chết mới thôi
- Chương 31: Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy
- Chương 32: Ngươi là người thông minh
- Chương 33: Bị đánh tàn nhẫn
- Chương 34: Lấy chết tạ tội
- Chương 35: Ta thích ngươi
- Chương 36: Độc chết ta
- Chương 37: Kéo ngươi tuẫn táng cùng
- Chương 38: Bất phân thắng bại
- Chương 39: Không nên đến nơi này nữa thì tốt hơn
- Chương 40: Bạt tai
- Chương 41: Thay ta giáo huấn hắn
- Chương 42: Phạt trượng hình
- Chương 43: Lại thêm tám mươi đại bản
- Chương 44: Ghi thù
- Chương 45: Đút thuốc
- Chương 46: Bổn vương chỉ hỏi ngươi một câu
- Chương 47: Nằm sấp xuống
- Chương 48: Bôi thuốc
- Chương 49: Ta đời này mệnh đoản một chút
- Chương 50: Không sống được bao lâu nữa
- Chương 51: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 52: Trúng độc
- Chương 53: Khiến cho ngươi chết không được tử tế
- Chương 54: Phạt ba trăm trượng
- Chương 55: Đánh gãy chân hắn
- Chương 56: Phương thuốc dân gian
- Chương 57: Ngươi là người Tháp Nhĩ sao?
- Chương 58: Không muốn mất đi
- Chương 59: Cầu kiến
- Chương 60: Không xứng
- Chương 61: Tìm đường chết
- Chương 62: Tỉnh lại
- Chương 63: Sẽ chết
- Chương 64: Có phải bổn vương nuông chiều ngươi quá hay không?
- Chương 65: Cả đời đều cùng hắn ở bên nhau
- Chương 66: Bị thương
- Chương 67: Thỉnh tội
- Chương 68: Đừng nghĩ linh tinh
- Chương 69: Ngươi ghen rồi
- Chương 70: Tự biên tự diễn
- Chương 71: Che giấu
- Chương 72: Khách nhân của Di Hương viện
- Chương 73: Nếu ta thắng
- Chương 74: Chủ ý này rất hay
- Chương 75: Chịu thua
- Chương 76: Dẫn người tới
- Chương 77: Cút ngay
- Chương 78: Địa lao
- Chương 79: Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay
- Chương 80: Rắn
- Chương 81: Ta có đồ VẬT MUỐN TẶNG CHO NGƯƠI
- Chương 82: Hủy dung
- Chương 83: Muốn bị chém đầu
- Chương 84: Nhất kiến chung tình
- Chương 85: Lai giả bất thiện
- Chương 86: Người thắng có thể yêu cầu người thua làm cho mình một việc
- Chương 87: Thỉnh Hoàng Thượng ban vị mỹ nhân này cho ta
- Chương 88: Động tâm
- Chương 89: Âm hồn bất tán
- Chương 90: Dám cả gan cho bổn vương đội nón xanh
- Chương 91: Hóa ra ngươi vẫn còn sống
- Chương 92: Mưu sát Đoan Mộc Ly
- Chương 93: Nói dối
- Chương 94: Ngươi ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ
- Chương 95: Say rượu làm trò
- Chương 96: Mai phục
- Chương 97: Không bao giờ quay lại nữa
- Chương 98: Chỉ ngươi một cách
- Chương 99: Là đồ BỔN VƯƠNG KHÔNG CẦN NỮA
- Chương 100: Không bằng muốn ta chết
- Chương 101: Xin tha
- Chương 102: Đói chết
- Chương 103: Tự sát
- Chương 104: Ta thà rằng đời này chưa từng gặp được ngươi
- Chương 105: Nói ngươi biết sai rồi
- Chương 106: Thành tàn phế
- Chương 107: Ngươi rốt cuộc muốn hại ta đến tình trạng nào
- Chương 108: Cho ta một cái thống khoái
- Chương 109: Báo thù rửa hận
- Chương 110: Phản bội
- Chương 111: Giết ta đi
- Chương 112: Ta xin lỗi
- Chương 113: Đừng hòng lấy được Truyền Hồn đan
- Chương 114: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 115: Bày tỏ
- Chương 116: Ta tuyệt đối sẽ không yêu ngươi
- Chương 117: Cầu Thẩm lão bản
- Chương 118: Ngươi muốn giết ta
- Chương 119: Binh bất yếm trá
- Chương 120: Ám sát
- Chương 121: Lấy máu
- Chương 122: Lần đầu tiên giao phong trên chiến trường
- Chương 123: Đây là ngươi thiếu nợ ta
- Chương 124: Ta và ngươi từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng
- Chương 125: Ta mang ngươi đến một nơi
- Chương 126: Tế đàn
- Chương 127: Nguyền rủa
- Chương 128: Thử xem
- Chương 129: Nỗi đau xác thịt
- Chương 130: Thay thế Triển Thiên Bạch
- Chương 131: Mau vâng lời thành thực nhận tội
- Chương 132: Ngươi vẫn chưa đủ tư cách
- Chương 133: Đích thân thẩm vấn
- Chương 134: Phô ân ái gì chứ, mau chết đi
- Chương 135: Luận xử tội mưu nghịch
- Chương 136: Ta cũng yêu ngươi
- Chương 137: Bị bao vây
- Chương 138: Ma thú hư hỏng
- Chương 139: Nghiệt duyên
- Chương 140: Giết người diệt khẩu
- Chương 141: Tứ hôn
- Chương 142: Trong cung lại có người tới
- Chương 143: Kháng chỉ bất tuân
- Chương 144: Nhập cung làm phi
- Chương 145: Gươi không cảm thấy như thế rất đê tiện sao
- Chương 146: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt
- Chương 147: Nhìn mặt hắn lần cuối
- Chương 148: Hắn nhất định phải chết ở nơi này
- Chương 149: Bí mật động trời
- Chương 150: Đừng trách ta
- Chương 151: Nhiệm vụ quan trọng
- Chương 152: Đáp ứng ta một điều kiện
- Chương 153: Ai tới cứu ta với
- Chương 154: Làm thế nào mới có thể khiến cho một nam nhân đồng ý gả cho ta
- Chương 155: Tam thê tứ thiếp
- Chương 156: Ngươi là hung thủ giết người
- Chương 157: Ngươi cút cho ta
- Chương 158: Đuổi hắn ra khỏi vương phủ
- Chương 159: Huynh có thể nạp ta làm thiếp hay không
- Chương 160: Động thủ
- Chương 161: Hóa ra đây là mục đích của ngươi
- Chương 162: Đi chết đi Triển Thiên Bạch
- Chương 163: Gả cho ta
- Chương 164: Ta yêu ngươi
- Chương 165: Tứ hôn
- Chương 166: Ngươi không phải vô cùng hận ta sao
- Chương 167: Ngươi thật đúng là đê tiện
- Chương 168: Căn bản không hề yêu ngươi
- Chương 169: Ta không thể tiếp tục làm chậm trễ ngươi nữa
- Chương 170: Ngươi xứng đáng với người tốt hơn
- Chương 171: Ngươi không phải yêu Triển Thiên Bạch đấy chứ
- Chương 172: Giết Chu Phượng
- Chương 173: Cả người và của đều mất sạch
- Chương 174: Vị trí vương phi
- Chương 175: Triệu chứng độc phát
- Chương 176: Tự sát
- Chương 177: Không sống được lâu
- Chương 178: Khen thưởng một chút
- Chương 179: Thỏa hiệp
- Chương 180: Đứa trẻ không nghe lời
- bình luận