Địch Tướng Vi Nô - Chương 162: Đi chết đi Triển Thiên Bạch
Chương trước- Chương 1: Tướng quân năm xưa
- Chương 2: Chỉ duy nhất nam nhân này hắn tuyệt đối không tha thứ
- Chương 3: Cầu ta
- Chương 4: Ta chọn bọn họ
- Chương 5: Hắn là của bổn vương
- Chương 6: Báo ứng
- Chương 7: Chuyện cũ tiền triều (1)
- Chương 8: Chuyện cũ tiền triều (2)
- Chương 9: Chuyện cũ tiền triều (3)
- Chương 10: Chuyện cũ tiền triều (4)
- Chương 11: Cứ việc giết ta đi
- Chương 12: Ngươi như này là đang hận ta?
- Chương 13: Đang giở trò gì?
- Chương 14: Điều tra
- Chương 15: Đáng đánh
- Chương 16: Ngươi thích bổn vương sao?
- Chương 17: Ngươi không cảm thấy ta rất hèn hạ sao?
- Chương 18: Bôi thuốc
- Chương 19: Sát khí
- Chương 20: Ý đồ BẤT CHÍNH
- Chương 21: Tương ngộ
- Chương 22: Vị khách không mời mà đến
- Chương 23: Dâng lên một điệu vũ
- Chương 24: Tống giam
- Chương 25: Vượt ngục
- Chương 26: Trở về Di Hương viện
- Chương 27: Biết thế nào là lợi hại
- Chương 28: Cứng đầu
- Chương 29: Luận tội xử trảm
- Chương 30: Đến chết mới thôi
- Chương 31: Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy
- Chương 32: Ngươi là người thông minh
- Chương 33: Bị đánh tàn nhẫn
- Chương 34: Lấy chết tạ tội
- Chương 35: Ta thích ngươi
- Chương 36: Độc chết ta
- Chương 37: Kéo ngươi tuẫn táng cùng
- Chương 38: Bất phân thắng bại
- Chương 39: Không nên đến nơi này nữa thì tốt hơn
- Chương 40: Bạt tai
- Chương 41: Thay ta giáo huấn hắn
- Chương 42: Phạt trượng hình
- Chương 43: Lại thêm tám mươi đại bản
- Chương 44: Ghi thù
- Chương 45: Đút thuốc
- Chương 46: Bổn vương chỉ hỏi ngươi một câu
- Chương 47: Nằm sấp xuống
- Chương 48: Bôi thuốc
- Chương 49: Ta đời này mệnh đoản một chút
- Chương 50: Không sống được bao lâu nữa
- Chương 51: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 52: Trúng độc
- Chương 53: Khiến cho ngươi chết không được tử tế
- Chương 54: Phạt ba trăm trượng
- Chương 55: Đánh gãy chân hắn
- Chương 56: Phương thuốc dân gian
- Chương 57: Ngươi là người Tháp Nhĩ sao?
- Chương 58: Không muốn mất đi
- Chương 59: Cầu kiến
- Chương 60: Không xứng
- Chương 61: Tìm đường chết
- Chương 62: Tỉnh lại
- Chương 63: Sẽ chết
- Chương 64: Có phải bổn vương nuông chiều ngươi quá hay không?
- Chương 65: Cả đời đều cùng hắn ở bên nhau
- Chương 66: Bị thương
- Chương 67: Thỉnh tội
- Chương 68: Đừng nghĩ linh tinh
- Chương 69: Ngươi ghen rồi
- Chương 70: Tự biên tự diễn
- Chương 71: Che giấu
- Chương 72: Khách nhân của Di Hương viện
- Chương 73: Nếu ta thắng
- Chương 74: Chủ ý này rất hay
- Chương 75: Chịu thua
- Chương 76: Dẫn người tới
- Chương 77: Cút ngay
- Chương 78: Địa lao
- Chương 79: Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay
- Chương 80: Rắn
- Chương 81: Ta có đồ VẬT MUỐN TẶNG CHO NGƯƠI
- Chương 82: Hủy dung
- Chương 83: Muốn bị chém đầu
- Chương 84: Nhất kiến chung tình
- Chương 85: Lai giả bất thiện
- Chương 86: Người thắng có thể yêu cầu người thua làm cho mình một việc
- Chương 87: Thỉnh Hoàng Thượng ban vị mỹ nhân này cho ta
- Chương 88: Động tâm
- Chương 89: Âm hồn bất tán
- Chương 90: Dám cả gan cho bổn vương đội nón xanh
- Chương 91: Hóa ra ngươi vẫn còn sống
- Chương 92: Mưu sát Đoan Mộc Ly
- Chương 93: Nói dối
- Chương 94: Ngươi ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ
- Chương 95: Say rượu làm trò
- Chương 96: Mai phục
- Chương 97: Không bao giờ quay lại nữa
- Chương 98: Chỉ ngươi một cách
- Chương 99: Là đồ BỔN VƯƠNG KHÔNG CẦN NỮA
- Chương 100: Không bằng muốn ta chết
- Chương 101: Xin tha
- Chương 102: Đói chết
- Chương 103: Tự sát
- Chương 104: Ta thà rằng đời này chưa từng gặp được ngươi
- Chương 105: Nói ngươi biết sai rồi
- Chương 106: Thành tàn phế
- Chương 107: Ngươi rốt cuộc muốn hại ta đến tình trạng nào
- Chương 108: Cho ta một cái thống khoái
- Chương 109: Báo thù rửa hận
- Chương 110: Phản bội
- Chương 111: Giết ta đi
- Chương 112: Ta xin lỗi
- Chương 113: Đừng hòng lấy được Truyền Hồn đan
- Chương 114: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 115: Bày tỏ
- Chương 116: Ta tuyệt đối sẽ không yêu ngươi
- Chương 117: Cầu Thẩm lão bản
- Chương 118: Ngươi muốn giết ta
- Chương 119: Binh bất yếm trá
- Chương 120: Ám sát
- Chương 121: Lấy máu
- Chương 122: Lần đầu tiên giao phong trên chiến trường
- Chương 123: Đây là ngươi thiếu nợ ta
- Chương 124: Ta và ngươi từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng
- Chương 125: Ta mang ngươi đến một nơi
- Chương 126: Tế đàn
- Chương 127: Nguyền rủa
- Chương 128: Thử xem
- Chương 129: Nỗi đau xác thịt
- Chương 130: Thay thế Triển Thiên Bạch
- Chương 131: Mau vâng lời thành thực nhận tội
- Chương 132: Ngươi vẫn chưa đủ tư cách
- Chương 133: Đích thân thẩm vấn
- Chương 134: Phô ân ái gì chứ, mau chết đi
- Chương 135: Luận xử tội mưu nghịch
- Chương 136: Ta cũng yêu ngươi
- Chương 137: Bị bao vây
- Chương 138: Ma thú hư hỏng
- Chương 139: Nghiệt duyên
- Chương 140: Giết người diệt khẩu
- Chương 141: Tứ hôn
- Chương 142: Trong cung lại có người tới
- Chương 143: Kháng chỉ bất tuân
- Chương 144: Nhập cung làm phi
- Chương 145: Gươi không cảm thấy như thế rất đê tiện sao
- Chương 146: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt
- Chương 147: Nhìn mặt hắn lần cuối
- Chương 148: Hắn nhất định phải chết ở nơi này
- Chương 149: Bí mật động trời
- Chương 150: Đừng trách ta
- Chương 151: Nhiệm vụ quan trọng
- Chương 152: Đáp ứng ta một điều kiện
- Chương 153: Ai tới cứu ta với
- Chương 154: Làm thế nào mới có thể khiến cho một nam nhân đồng ý gả cho ta
- Chương 155: Tam thê tứ thiếp
- Chương 156: Ngươi là hung thủ giết người
- Chương 157: Ngươi cút cho ta
- Chương 158: Đuổi hắn ra khỏi vương phủ
- Chương 159: Huynh có thể nạp ta làm thiếp hay không
- Chương 160: Động thủ
- Chương 161: Hóa ra đây là mục đích của ngươi
- Chương 162: Đi chết đi Triển Thiên Bạch
- Chương 163: Gả cho ta
- Chương 164: Ta yêu ngươi
- Chương 165: Tứ hôn
- Chương 166: Ngươi không phải vô cùng hận ta sao
- Chương 167: Ngươi thật đúng là đê tiện
- Chương 168: Căn bản không hề yêu ngươi
- Chương 169: Ta không thể tiếp tục làm chậm trễ ngươi nữa
- Chương 170: Ngươi xứng đáng với người tốt hơn
- Chương 171: Ngươi không phải yêu Triển Thiên Bạch đấy chứ
- Chương 172: Giết Chu Phượng
- Chương 173: Cả người và của đều mất sạch
- Chương 174: Vị trí vương phi
- Chương 175: Triệu chứng độc phát
- Chương 176: Tự sát
- Chương 177: Không sống được lâu
- Chương 178: Khen thưởng một chút
- Chương 179: Thỏa hiệp
- Chương 180: Đứa trẻ không nghe lời
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Địch Tướng Vi Nô
Chương 162: Đi chết đi Triển Thiên Bạch
Mi mắt đột nhiên giương lên, Triển Thiển Bạch nhìn Lâm Tuyết Nguyệt, chung quy cảm thấy Lâm Tuyết Nguyệt tràn ngập cừu hận không phải nhắm vào hắn, mà là nhắm vào Đoan Mộc Ly.
Bên cạnh Lâm Tuyết Nguyệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngực trái như thể bị một bàn tay hung hăng nắm lấy, Triển Thiên Bạch nín thở ngưng thân, trong con ngươi đỏ tươi phản chiếu ra Lâm Tuyết Nguyệt, giống như xối một chậu máu tươi từ đầu đến chân.
Toàn bộ lực chú ý của Triển Thiên Bạch đều đặt trên người Lâm Tuyết Nguyệt, nhưng giờ khắc này Lâm Tuyết Nguyệt lại trừng mắt với một mình Đoan Mộc Ly.
"Tuyết Nguyệt..."
Giọng nam trầm thấp từ tính sinh ra vài phần dao động, ngón tay với khớp xương rõ ràng của Đoan Mộc Ly giật giật.
"Ha!"
Khóe miệng co rút, Lâm Tuyết Nguyệt cười lạnh với Đoan Mộc Ly, nước mắt nơi khóe mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Năm ấy ca ta chết, ta chỉ mới mười hai tuổi... Chiến tranh của Nam Sở và Dao Quốc vẫn chưa chấm dứt, ngươi vẫn còn ở tiền tuyến đánh giặc, căn bản không quản sống chết của ta... Hộ gia đình thu dưỡng ta kia ngay từ đầu chính là nhìn trúng địa vị trong quân cùng bổng lộc của ca ta, sau khi nghe nói ca ta chết trận, chê ta là gánh nặng, làm ta hôm mê ngất đi rồi bán cho bọn buôn người..."
Nói tới đây, thanh âm của Lâm Tuyết Nguyệt khó thể kiểm soát được mà tự động phát run.
Kèm theo lời nói là thống khổ cùng bi thương, càng nhiều hơn chính là phẫn nộ cùng oán hận.
"Hai năm qua... Ta bị bán qua tay rất nhiều người, làm trâu làm ngựa làm nô làm tì của bọn họ... Cuối cùng, ta bị bán đến Phiên Ba Quốc... Xa xứ ngước mắt không quen ai, cùng với mấy nam hài tử mười ba mười bốn tuổi khác bị bán cho nhóm lão già có tiền có thế ở Phiên Ba Quốc làm nam sung, để cho bọn họ chơi đùa vui vẻ, bị bọn họ làm nhục!"
Sóng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt cháy da cháy thịt Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch, nội lực cường đại phóng ra từ trên người Lâm Tuyết Nguyệt một cỗ cừu hận nồng đậm đến mức không thể tiêu trừ.
Quả nhiên...
Triển Thiên Bạch lặng lẽ hít sâu một hơi.
Lúc sau khi phát hiện Lâm Tuyết Nguyệt tận lực che giấu mình biết võ công, Triển Thiên Bạch liền cho rằng được gia đình giàu có thu dưỡng và vân vân theo như lời Lâm Tuyết Nguyệt toàn bộ đều là lời nói dối.
Nhưng hắn vẫn không ngờ tới được... Cái chết của Lâm Phong Hoa lại sinh ra ảnh hưởng sâu xa đáng sợ như thế đối với Lâm Tuyết Nguyệt.
"Đoan Mộc Ly, ngươi chất vấn ta không đúng vì đã quên bản thân là đệ đệ của Lâm Phong Hoa tinh trung báo quốc, vậy bản thân ngươi thì sao? Ngươi nhớ rõ bản thân là ai không?!"
Từng làn từng làn sóng trách cứ cao hơn đánh sâu vào nội tâm Đoan Mộc Ly, nếp nhăn nơi chân mày của Đoan Mộc Ly càng thêm sâu.
"Ngươi là vương gia của Nam Sở, là Phò Quốc đại tướng quân, là anh hùng trong cảm nghĩ của ca ta! Kết quả, ngươi chẳng những không báo thù giúp ca ta, còn nâng niu kẻ thù trong lòng bàn tay, Đoan Mộc Ly ngươi thì không làm ca ta thất vọng sao?!"
Lệ nóng ào ào không ngừng rơi xuống, Lâm Tuyết Nguyệt khàn cả giọng, "Ngươi có biết bởi vì hắn giết ca ta hay không! Bởi vì ngươi không đón ta vào vương phủ đúng lúc, ta liền biến thành đồ chơi của đám lão già Phiên Ba Quốc kia, mỗi ngày trôi qua muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Đoan Mộc Ly: "..."
"Đều do ngươi! Đều do ngươi và Triển Thiên Bạch hại! Hai người các ngươi hại ta nhà tan người mất, hại ta sa đọa làm nô lệ!"
Mới đầu, Lâm Tuyết Nguyệt vẫn ôm mong đợi.
Chờ đợi một ngày kia Đoan Mộc Ly có thể cứu hắn thoát khỏi biển khổ.
Ca ca hắn yêu nhất đã mất rồi, trên thế gian này cũng chỉ còn lại một mình Đoan Mộc Ly có thể cứu hắn.
Đoan Mộc Ly từng lại sự tồn tại không gì không làm được trong lòng hắn.
Hắn tin chắc rằng Đoan Mộc Ly sẽ không mặc kệ hắn, sẽ không bỏ rơi hắn.
Bởi vì Đoan Mộc Ly từng chính miệng nói với hắn, nói đệ đệ của Phong Hoa cũng chính là đệ đệ ruột của hắn.
Nhưng mà...
Khi hắn bị đám cầm thú của Phiên Ba Quốc kia ngược đãi tra tấn đến thương tích đầy mình, hắn rốt cuộc hiểu được—
Đoan Mộc Ly sẽ không tới cứu hắn.
Ai cũng sẽ không đến cứu hắn.
Hồi tưởng lại những ngày không thấy mặt trời này, cả người Lâm Tuyết Nguyệt run rẩy, mắt suýt nữa nứt ra.
"Ta hận ngươi! Ta hận ngươi Đoan Mộc Ly! Ngươi có biết bao nhiêu lần ta đều muốn tự sát hay không! Nhưng ta không thể chết được... Tưởng tượng đến cảnh hài cốt của ca ta chưa lạnh, đại thù chưa báo được, ta làm sao có thể đi chết?!"
Vẻ mặt Lâm Tuyết Nguyệt kích động đến độ trông như thể muốn nuốt chửng Đoan Mộc Ly.
Giờ khắc này Triển Thiên Bạch rốt cuộc đã hiểu, vì sao lúc trước hắn lại cảm thấy có cảm giác bất hòa rõ ràng như vậy.
Rõ ràng Lâm Tuyết Nguyệt biểu hiện ra bộ dáng rất thích Đoan Mộc Ly, luôn miệng nói muốn cướp Đoan Mộc Ly đi.
Nhưng Triển Thiên Bạch cũng không thật sự cảm nhận được tình yêu của Lâm Tuyết Nguyệt đối với Đoan Mộc Ly.
Ánh mắt Lâm Tuyết Nguyệt nhìn Đoan Mộc Ly cũng không thấy một tia chân tình.
Toàn bộ đều là diễn.
"Hóa ra... Là có chuyện như vậy..." Triển Thiên Bạch nhẹ giọng nỉ non, tâm tình nặng nề.
Đoan Mộc Ly trước sau không mở miệng, yên lặng chịu đựng oán hận như dời núi lấp biển của Lâm Tuyết Nguyệt.
"Ngươi đã biết ta là gian tế của Phiên Ba Quốc phái tới, ta đây cũng không ngại nói thật cho ngươi biết, Đoan Mộc Ly... Ta biến thành bộ dáng như hiện tại này đều do ngươi cùng Triển Thiên Bạch hại! Là một tay hai người các ngươi tạo nên Lâm Tuyết Nguyệt của hiện tại! Lần này ta trở về không chỉ muốn lấy bản đồ bố phòng quân sự và bản đồ vị trí kho thóc của Nam Sở mà còn muốn chia rẽ hai người các ngươi nữa!"
Lâm Tuyết Nguyệt giận dữ quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Triển Thiên Bạch một cái, vừa giận dữ nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, "Dựa vào cái gì ta phải sống không bằng chết mà hai người các ngươi có thể tiêu dao tự tại? Cả đời của ta bị các ngươi hủy, ta cũng sẽ không để cho các ngươi được sống khá giả!"
Xoẹt một cái, Lâm Tuyết Nguyệt rút ra một thứ gì đó sáng loáng từ bên hông mảnh mai—
Nhuyễn kiếm!
Nhuyễn kiếm thon dài mềm dẻo dưới sự kích thích của nội lực cường đại trở nên thẳng tắp, sắc bén cứng rắn không thể phá vỡ—
"Đi chết đi Triển Thiên Bạch!"
Khi bạch quang chói mắt thoáng qua đôi con ngươi đỏ tươi của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại, cả người thả lỏng, không làm ra bất cứ một tia chống cự nào.
Lâm Tuyết Nguyệt sửng sốt một chút, động tác vung kiếm đâm về phía ngực trái Triển Thiên Bạch trong nháy mắt xuất hiện đình trệ.
Phụt!
Lúc thanh âm của lưỡi dao sắc bén xé rách máu thịt vang lên, Triển Thiên Bạch đột nhiên mở hai mắt.
"Đoan Mộc Ly!"
Đoan Mộc Ly lấy thân mình đỡ một kiếm này của Lâm Tuyết Nguyệt từ phía sau, con ngươi đỏ tươi của Triển Thiên Bạch trợn trừng, cứng đờ nhìn chằm chằm miệng vết thương của Đoan Mộc Ly.
Kiếm của Lâm Tuyết Nguyệt cách trái tim của Đoan Mộc Ly chỉ kém có chút xíu, gần thêm một phân nữa thôi Đoan Mộc Ly chắc chắn phải chết!
Không sử dụng nội lực, Đoan Mộc Ly đang dùng chính máu thịt cơ thể của mình nhận lấy một kiếm này.
Một kiếm này là hắn nên chịu.
Trên tay dùng chút lực, Lâm Tuyết Nguyệt rút kiếm ra, mang theo một mảng máu tươi.
"Tuyết Nguyệt, xin lỗi."
Đoan Mộc Ly nhìn chăm chú biểu tình vặn vẹo của Lâm Tuyết Nguyệt, đôi môi càng thêm tái nhợt chậm rãi mở ra.
"Xin lỗi?" Lâm Tuyết Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, "Ha, xin lỗi... Ngươi cho rằng hiện tại xin lỗi thì có ích gì?!"
Xin lỗi có thể đổi lại ca ca hắn yêu nhất cũng yêu hắn nhất quay về sao?
Xin lỗi có thể tẩy sạch thân thể bị mấy lão già đùa bỡn vấy bẩn suốt mấy năm của hắn sao?
Xin lỗi có thể xóa bỏ kí ức thống khổ bị tra tấn thể xác lẫn tinh thần của hắn sao?
Không thể!
Không thể!
Lâm Tuyết Nguyệt rít gào nâng lợi kiếm bổ về phía Triển Thiên Bạch ở phía sau Đoan Mộc Ly, lại bị Đoan Mộc Ly dùng tay không nắm lấy mũi kiếm.
"Dừng tay, Lâm Tuyết Nguyệt!"
Cổ tay run lên, con ngươi Lâm Tuyết Nguyệt đỏ lên giận trừng Đoan Mộc Ly.
"Kết quả là ngươi vẫn thiên vị hắn, vẫn luyến tiếc hắn! Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch..."
Cánh tay của Lâm Tuyết Nguyệt vung kiếm thu trở về, hai mắt khóc đến cạn nước.
"Ta sẽ không từ bỏ như vậy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta về sau nhất định vẫn có thể gặp lại... Ta thật muốn nhìn xem, ngươi có thể bảo hộ hắn tới khi nào!"
Dứt lời, Lâm Tuyết Nguyệt thả người nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Đoan Mộc Ly không truy đuổi, Triển Thiên Bạch cũng không.
Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong phòng, Triển Thiên Bạch đỡ Đoan Mộc Ly đến bên giường, quả quyết cởi xuống y phục ba tầng ngoài ba tầng trong của Đoan Mộc Ly, giúp Đoan Mộc Ly cầm máu.
Thương thế của Đoan Mộc Ly rất nguy hiểm.
Chỉ kém chút xíu nữa thôi, chính là ranh giới giữa sống hay chết.
Triển Thiên Bạch một lời cũng chưa nói, yên lặng băng bó miệng vết thương cho Đoan Mộc Ly, nhìn thấy trên trán Đoan Mộc Ly chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi đến khi miệng vết thương của Đoan Mộc Ly ngừng chảy máu, lúc này Triển Thiên Bạch mới thở phào một hơi.
Trên mặt Đoan Mộc Ly có mồ hôi, trên mặt hắn toàn bộ cũng là mồ hôi.
"Ngươi... Có phải đang giận ta hay không?"
Đoan Mộc Ly không nhịn được chủ động phá vỡ sự trầm mặc kéo dài.
Khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi bất an không phải hắn có thể sẽ chết, mà là Triển Thiên Bạch tựa hồ sinh ra tức giận với hắn.
"Đúng, ta giận rồi."
Con ngươi đỏ tươi sáng lấp lánh chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly, biểu tình Triển Thiên Bạch nghiêm túc, "Ta giận ngươi cản một kiếm kia của Lâm Tuyết Nguyệt cho ta, một kiếm kia không phải thứ ngươi nên chịu, mà là ta nên chịu."
"Không phải thế!"
Đoan Mộc Ly lập tức nắm lấy tay Triển Thiên Bạch, ánh mắt nhìn về phía Triển Thiên Bạch vô cùng nghiêm túc.
"Hai quân giao chiến, thương vong là không thể tránh khỏi, đây là điều mà một chiến sĩ trước khi lên chiến trường phải giác ngộ, ngươi và ta đều là Thống soái tam quân, chút đạo lí ấy ta không tin ngươi không rõ."
"Ta đây cũng nên chịu một kiếm kia." Triển Thiên Bạch nặng nề thở dài, "Nhân quả báo ứng... Lâm Tuyết Nguyệt phải trải qua những chuyện này, biến thành như bây giờ, nguyên nhân là do ta gieo rắc..."
"Nhưng nếu ngươi chết, ta phải làm sao bây giờ?" Đoan Mộc Ly dùng sức nắm lấy tay Triển Thiên Bạch, âm cuối có chút run rẩy.
"Sống chết đều có số mệnh."
"Ta không cho phép! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi tùy tiện chết đi!"
Nhìn thấy thần sắc Đoan Mộc Ly càng thêm kích động, Triển Thiên Bạch trầm mặc một lát, bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài.
"Vậy Đoan Mộc Ly, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ngươi chết thì sao? Nếu ngươi vì bảo vệ ta mà chết, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Ngươi có từng suy nghĩ đến cảm nhận của ta không?"
"Ta..."
Hai tròng mắt trợn trừng, Đoan Mộc Ly không biết nói gì để phản bác.
Hắn không muốn Triển Thiên Bạch bị thương, sợ Triển Thiên Bạch gặp chuyện không may.
Hắn muốn bảo vệ Triển Thiên Bạch.
Cũng chỉ đơn thuần muốn bảo vệ Triển Thiên Bạch, bảo vệ người hắn yêu nhất.
Đầu ngón tay ấm áp khẽ chạm vào hai má trắng nõn nhẵn mịn của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly đặt xuống khóe môi Triển Thiên Bạch một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, "Lời này của ngươi... Ta có thể lí giải nếu không nhầm là... Ngươi cũng rất để ý ta, sợ mất đi ta sao?"
Triển Thiên Bạch nhếch nhếch môi, lộ ra biểu tình khó xử, khẽ nhắm mắt lại, cúi đầu tựa vào đầu vai của Đoan Mộc Ly.
"Lúc trước ta bởi vì ngươi đối tốt với Lâm Tuyết Nguyệt cũng ăn giấm như vậy, ngươi không thấy sao?"
Trái tim Đoan Mộc Ly đập thình thịch.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi..."
Vừa giải thích, hắn vừa ôm chặt thân thể đang rùng mình của Triển Thiên Bạch, "Xin lỗi, Triển Thiên Bạch, ta làm như vậy là vì muốn dẫn dụ Lâm Tuyết Nguyệt hắn lộ ra dấu vết... Vương phi của Đoan Mộc Ly, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình Triển Thiên Bạch ngươi!"
Nghe Đoan Mộc Ly ăn nói mạnh miệng thổ lộ chân tình như vậy, nội tâm Triển Thiên Bạch có chút xúc động, không bình tĩnh được.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, trong giây lát lại quay đầu sang một bên, "Chỉ là chính phi thôi chứ? Đến lúc đó ngươi thân là vương gia còn có thể lấy tam thê tứ thiếp nữa..."
Bên cạnh Lâm Tuyết Nguyệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngực trái như thể bị một bàn tay hung hăng nắm lấy, Triển Thiên Bạch nín thở ngưng thân, trong con ngươi đỏ tươi phản chiếu ra Lâm Tuyết Nguyệt, giống như xối một chậu máu tươi từ đầu đến chân.
Toàn bộ lực chú ý của Triển Thiên Bạch đều đặt trên người Lâm Tuyết Nguyệt, nhưng giờ khắc này Lâm Tuyết Nguyệt lại trừng mắt với một mình Đoan Mộc Ly.
"Tuyết Nguyệt..."
Giọng nam trầm thấp từ tính sinh ra vài phần dao động, ngón tay với khớp xương rõ ràng của Đoan Mộc Ly giật giật.
"Ha!"
Khóe miệng co rút, Lâm Tuyết Nguyệt cười lạnh với Đoan Mộc Ly, nước mắt nơi khóe mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Năm ấy ca ta chết, ta chỉ mới mười hai tuổi... Chiến tranh của Nam Sở và Dao Quốc vẫn chưa chấm dứt, ngươi vẫn còn ở tiền tuyến đánh giặc, căn bản không quản sống chết của ta... Hộ gia đình thu dưỡng ta kia ngay từ đầu chính là nhìn trúng địa vị trong quân cùng bổng lộc của ca ta, sau khi nghe nói ca ta chết trận, chê ta là gánh nặng, làm ta hôm mê ngất đi rồi bán cho bọn buôn người..."
Nói tới đây, thanh âm của Lâm Tuyết Nguyệt khó thể kiểm soát được mà tự động phát run.
Kèm theo lời nói là thống khổ cùng bi thương, càng nhiều hơn chính là phẫn nộ cùng oán hận.
"Hai năm qua... Ta bị bán qua tay rất nhiều người, làm trâu làm ngựa làm nô làm tì của bọn họ... Cuối cùng, ta bị bán đến Phiên Ba Quốc... Xa xứ ngước mắt không quen ai, cùng với mấy nam hài tử mười ba mười bốn tuổi khác bị bán cho nhóm lão già có tiền có thế ở Phiên Ba Quốc làm nam sung, để cho bọn họ chơi đùa vui vẻ, bị bọn họ làm nhục!"
Sóng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt cháy da cháy thịt Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch, nội lực cường đại phóng ra từ trên người Lâm Tuyết Nguyệt một cỗ cừu hận nồng đậm đến mức không thể tiêu trừ.
Quả nhiên...
Triển Thiên Bạch lặng lẽ hít sâu một hơi.
Lúc sau khi phát hiện Lâm Tuyết Nguyệt tận lực che giấu mình biết võ công, Triển Thiên Bạch liền cho rằng được gia đình giàu có thu dưỡng và vân vân theo như lời Lâm Tuyết Nguyệt toàn bộ đều là lời nói dối.
Nhưng hắn vẫn không ngờ tới được... Cái chết của Lâm Phong Hoa lại sinh ra ảnh hưởng sâu xa đáng sợ như thế đối với Lâm Tuyết Nguyệt.
"Đoan Mộc Ly, ngươi chất vấn ta không đúng vì đã quên bản thân là đệ đệ của Lâm Phong Hoa tinh trung báo quốc, vậy bản thân ngươi thì sao? Ngươi nhớ rõ bản thân là ai không?!"
Từng làn từng làn sóng trách cứ cao hơn đánh sâu vào nội tâm Đoan Mộc Ly, nếp nhăn nơi chân mày của Đoan Mộc Ly càng thêm sâu.
"Ngươi là vương gia của Nam Sở, là Phò Quốc đại tướng quân, là anh hùng trong cảm nghĩ của ca ta! Kết quả, ngươi chẳng những không báo thù giúp ca ta, còn nâng niu kẻ thù trong lòng bàn tay, Đoan Mộc Ly ngươi thì không làm ca ta thất vọng sao?!"
Lệ nóng ào ào không ngừng rơi xuống, Lâm Tuyết Nguyệt khàn cả giọng, "Ngươi có biết bởi vì hắn giết ca ta hay không! Bởi vì ngươi không đón ta vào vương phủ đúng lúc, ta liền biến thành đồ chơi của đám lão già Phiên Ba Quốc kia, mỗi ngày trôi qua muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Đoan Mộc Ly: "..."
"Đều do ngươi! Đều do ngươi và Triển Thiên Bạch hại! Hai người các ngươi hại ta nhà tan người mất, hại ta sa đọa làm nô lệ!"
Mới đầu, Lâm Tuyết Nguyệt vẫn ôm mong đợi.
Chờ đợi một ngày kia Đoan Mộc Ly có thể cứu hắn thoát khỏi biển khổ.
Ca ca hắn yêu nhất đã mất rồi, trên thế gian này cũng chỉ còn lại một mình Đoan Mộc Ly có thể cứu hắn.
Đoan Mộc Ly từng lại sự tồn tại không gì không làm được trong lòng hắn.
Hắn tin chắc rằng Đoan Mộc Ly sẽ không mặc kệ hắn, sẽ không bỏ rơi hắn.
Bởi vì Đoan Mộc Ly từng chính miệng nói với hắn, nói đệ đệ của Phong Hoa cũng chính là đệ đệ ruột của hắn.
Nhưng mà...
Khi hắn bị đám cầm thú của Phiên Ba Quốc kia ngược đãi tra tấn đến thương tích đầy mình, hắn rốt cuộc hiểu được—
Đoan Mộc Ly sẽ không tới cứu hắn.
Ai cũng sẽ không đến cứu hắn.
Hồi tưởng lại những ngày không thấy mặt trời này, cả người Lâm Tuyết Nguyệt run rẩy, mắt suýt nữa nứt ra.
"Ta hận ngươi! Ta hận ngươi Đoan Mộc Ly! Ngươi có biết bao nhiêu lần ta đều muốn tự sát hay không! Nhưng ta không thể chết được... Tưởng tượng đến cảnh hài cốt của ca ta chưa lạnh, đại thù chưa báo được, ta làm sao có thể đi chết?!"
Vẻ mặt Lâm Tuyết Nguyệt kích động đến độ trông như thể muốn nuốt chửng Đoan Mộc Ly.
Giờ khắc này Triển Thiên Bạch rốt cuộc đã hiểu, vì sao lúc trước hắn lại cảm thấy có cảm giác bất hòa rõ ràng như vậy.
Rõ ràng Lâm Tuyết Nguyệt biểu hiện ra bộ dáng rất thích Đoan Mộc Ly, luôn miệng nói muốn cướp Đoan Mộc Ly đi.
Nhưng Triển Thiên Bạch cũng không thật sự cảm nhận được tình yêu của Lâm Tuyết Nguyệt đối với Đoan Mộc Ly.
Ánh mắt Lâm Tuyết Nguyệt nhìn Đoan Mộc Ly cũng không thấy một tia chân tình.
Toàn bộ đều là diễn.
"Hóa ra... Là có chuyện như vậy..." Triển Thiên Bạch nhẹ giọng nỉ non, tâm tình nặng nề.
Đoan Mộc Ly trước sau không mở miệng, yên lặng chịu đựng oán hận như dời núi lấp biển của Lâm Tuyết Nguyệt.
"Ngươi đã biết ta là gian tế của Phiên Ba Quốc phái tới, ta đây cũng không ngại nói thật cho ngươi biết, Đoan Mộc Ly... Ta biến thành bộ dáng như hiện tại này đều do ngươi cùng Triển Thiên Bạch hại! Là một tay hai người các ngươi tạo nên Lâm Tuyết Nguyệt của hiện tại! Lần này ta trở về không chỉ muốn lấy bản đồ bố phòng quân sự và bản đồ vị trí kho thóc của Nam Sở mà còn muốn chia rẽ hai người các ngươi nữa!"
Lâm Tuyết Nguyệt giận dữ quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Triển Thiên Bạch một cái, vừa giận dữ nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, "Dựa vào cái gì ta phải sống không bằng chết mà hai người các ngươi có thể tiêu dao tự tại? Cả đời của ta bị các ngươi hủy, ta cũng sẽ không để cho các ngươi được sống khá giả!"
Xoẹt một cái, Lâm Tuyết Nguyệt rút ra một thứ gì đó sáng loáng từ bên hông mảnh mai—
Nhuyễn kiếm!
Nhuyễn kiếm thon dài mềm dẻo dưới sự kích thích của nội lực cường đại trở nên thẳng tắp, sắc bén cứng rắn không thể phá vỡ—
"Đi chết đi Triển Thiên Bạch!"
Khi bạch quang chói mắt thoáng qua đôi con ngươi đỏ tươi của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại, cả người thả lỏng, không làm ra bất cứ một tia chống cự nào.
Lâm Tuyết Nguyệt sửng sốt một chút, động tác vung kiếm đâm về phía ngực trái Triển Thiên Bạch trong nháy mắt xuất hiện đình trệ.
Phụt!
Lúc thanh âm của lưỡi dao sắc bén xé rách máu thịt vang lên, Triển Thiên Bạch đột nhiên mở hai mắt.
"Đoan Mộc Ly!"
Đoan Mộc Ly lấy thân mình đỡ một kiếm này của Lâm Tuyết Nguyệt từ phía sau, con ngươi đỏ tươi của Triển Thiên Bạch trợn trừng, cứng đờ nhìn chằm chằm miệng vết thương của Đoan Mộc Ly.
Kiếm của Lâm Tuyết Nguyệt cách trái tim của Đoan Mộc Ly chỉ kém có chút xíu, gần thêm một phân nữa thôi Đoan Mộc Ly chắc chắn phải chết!
Không sử dụng nội lực, Đoan Mộc Ly đang dùng chính máu thịt cơ thể của mình nhận lấy một kiếm này.
Một kiếm này là hắn nên chịu.
Trên tay dùng chút lực, Lâm Tuyết Nguyệt rút kiếm ra, mang theo một mảng máu tươi.
"Tuyết Nguyệt, xin lỗi."
Đoan Mộc Ly nhìn chăm chú biểu tình vặn vẹo của Lâm Tuyết Nguyệt, đôi môi càng thêm tái nhợt chậm rãi mở ra.
"Xin lỗi?" Lâm Tuyết Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, "Ha, xin lỗi... Ngươi cho rằng hiện tại xin lỗi thì có ích gì?!"
Xin lỗi có thể đổi lại ca ca hắn yêu nhất cũng yêu hắn nhất quay về sao?
Xin lỗi có thể tẩy sạch thân thể bị mấy lão già đùa bỡn vấy bẩn suốt mấy năm của hắn sao?
Xin lỗi có thể xóa bỏ kí ức thống khổ bị tra tấn thể xác lẫn tinh thần của hắn sao?
Không thể!
Không thể!
Lâm Tuyết Nguyệt rít gào nâng lợi kiếm bổ về phía Triển Thiên Bạch ở phía sau Đoan Mộc Ly, lại bị Đoan Mộc Ly dùng tay không nắm lấy mũi kiếm.
"Dừng tay, Lâm Tuyết Nguyệt!"
Cổ tay run lên, con ngươi Lâm Tuyết Nguyệt đỏ lên giận trừng Đoan Mộc Ly.
"Kết quả là ngươi vẫn thiên vị hắn, vẫn luyến tiếc hắn! Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch..."
Cánh tay của Lâm Tuyết Nguyệt vung kiếm thu trở về, hai mắt khóc đến cạn nước.
"Ta sẽ không từ bỏ như vậy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta về sau nhất định vẫn có thể gặp lại... Ta thật muốn nhìn xem, ngươi có thể bảo hộ hắn tới khi nào!"
Dứt lời, Lâm Tuyết Nguyệt thả người nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Đoan Mộc Ly không truy đuổi, Triển Thiên Bạch cũng không.
Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong phòng, Triển Thiên Bạch đỡ Đoan Mộc Ly đến bên giường, quả quyết cởi xuống y phục ba tầng ngoài ba tầng trong của Đoan Mộc Ly, giúp Đoan Mộc Ly cầm máu.
Thương thế của Đoan Mộc Ly rất nguy hiểm.
Chỉ kém chút xíu nữa thôi, chính là ranh giới giữa sống hay chết.
Triển Thiên Bạch một lời cũng chưa nói, yên lặng băng bó miệng vết thương cho Đoan Mộc Ly, nhìn thấy trên trán Đoan Mộc Ly chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi đến khi miệng vết thương của Đoan Mộc Ly ngừng chảy máu, lúc này Triển Thiên Bạch mới thở phào một hơi.
Trên mặt Đoan Mộc Ly có mồ hôi, trên mặt hắn toàn bộ cũng là mồ hôi.
"Ngươi... Có phải đang giận ta hay không?"
Đoan Mộc Ly không nhịn được chủ động phá vỡ sự trầm mặc kéo dài.
Khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi bất an không phải hắn có thể sẽ chết, mà là Triển Thiên Bạch tựa hồ sinh ra tức giận với hắn.
"Đúng, ta giận rồi."
Con ngươi đỏ tươi sáng lấp lánh chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly, biểu tình Triển Thiên Bạch nghiêm túc, "Ta giận ngươi cản một kiếm kia của Lâm Tuyết Nguyệt cho ta, một kiếm kia không phải thứ ngươi nên chịu, mà là ta nên chịu."
"Không phải thế!"
Đoan Mộc Ly lập tức nắm lấy tay Triển Thiên Bạch, ánh mắt nhìn về phía Triển Thiên Bạch vô cùng nghiêm túc.
"Hai quân giao chiến, thương vong là không thể tránh khỏi, đây là điều mà một chiến sĩ trước khi lên chiến trường phải giác ngộ, ngươi và ta đều là Thống soái tam quân, chút đạo lí ấy ta không tin ngươi không rõ."
"Ta đây cũng nên chịu một kiếm kia." Triển Thiên Bạch nặng nề thở dài, "Nhân quả báo ứng... Lâm Tuyết Nguyệt phải trải qua những chuyện này, biến thành như bây giờ, nguyên nhân là do ta gieo rắc..."
"Nhưng nếu ngươi chết, ta phải làm sao bây giờ?" Đoan Mộc Ly dùng sức nắm lấy tay Triển Thiên Bạch, âm cuối có chút run rẩy.
"Sống chết đều có số mệnh."
"Ta không cho phép! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi tùy tiện chết đi!"
Nhìn thấy thần sắc Đoan Mộc Ly càng thêm kích động, Triển Thiên Bạch trầm mặc một lát, bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài.
"Vậy Đoan Mộc Ly, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ngươi chết thì sao? Nếu ngươi vì bảo vệ ta mà chết, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Ngươi có từng suy nghĩ đến cảm nhận của ta không?"
"Ta..."
Hai tròng mắt trợn trừng, Đoan Mộc Ly không biết nói gì để phản bác.
Hắn không muốn Triển Thiên Bạch bị thương, sợ Triển Thiên Bạch gặp chuyện không may.
Hắn muốn bảo vệ Triển Thiên Bạch.
Cũng chỉ đơn thuần muốn bảo vệ Triển Thiên Bạch, bảo vệ người hắn yêu nhất.
Đầu ngón tay ấm áp khẽ chạm vào hai má trắng nõn nhẵn mịn của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly đặt xuống khóe môi Triển Thiên Bạch một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, "Lời này của ngươi... Ta có thể lí giải nếu không nhầm là... Ngươi cũng rất để ý ta, sợ mất đi ta sao?"
Triển Thiên Bạch nhếch nhếch môi, lộ ra biểu tình khó xử, khẽ nhắm mắt lại, cúi đầu tựa vào đầu vai của Đoan Mộc Ly.
"Lúc trước ta bởi vì ngươi đối tốt với Lâm Tuyết Nguyệt cũng ăn giấm như vậy, ngươi không thấy sao?"
Trái tim Đoan Mộc Ly đập thình thịch.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi..."
Vừa giải thích, hắn vừa ôm chặt thân thể đang rùng mình của Triển Thiên Bạch, "Xin lỗi, Triển Thiên Bạch, ta làm như vậy là vì muốn dẫn dụ Lâm Tuyết Nguyệt hắn lộ ra dấu vết... Vương phi của Đoan Mộc Ly, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình Triển Thiên Bạch ngươi!"
Nghe Đoan Mộc Ly ăn nói mạnh miệng thổ lộ chân tình như vậy, nội tâm Triển Thiên Bạch có chút xúc động, không bình tĩnh được.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, trong giây lát lại quay đầu sang một bên, "Chỉ là chính phi thôi chứ? Đến lúc đó ngươi thân là vương gia còn có thể lấy tam thê tứ thiếp nữa..."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tướng quân năm xưa
- Chương 2: Chỉ duy nhất nam nhân này hắn tuyệt đối không tha thứ
- Chương 3: Cầu ta
- Chương 4: Ta chọn bọn họ
- Chương 5: Hắn là của bổn vương
- Chương 6: Báo ứng
- Chương 7: Chuyện cũ tiền triều (1)
- Chương 8: Chuyện cũ tiền triều (2)
- Chương 9: Chuyện cũ tiền triều (3)
- Chương 10: Chuyện cũ tiền triều (4)
- Chương 11: Cứ việc giết ta đi
- Chương 12: Ngươi như này là đang hận ta?
- Chương 13: Đang giở trò gì?
- Chương 14: Điều tra
- Chương 15: Đáng đánh
- Chương 16: Ngươi thích bổn vương sao?
- Chương 17: Ngươi không cảm thấy ta rất hèn hạ sao?
- Chương 18: Bôi thuốc
- Chương 19: Sát khí
- Chương 20: Ý đồ BẤT CHÍNH
- Chương 21: Tương ngộ
- Chương 22: Vị khách không mời mà đến
- Chương 23: Dâng lên một điệu vũ
- Chương 24: Tống giam
- Chương 25: Vượt ngục
- Chương 26: Trở về Di Hương viện
- Chương 27: Biết thế nào là lợi hại
- Chương 28: Cứng đầu
- Chương 29: Luận tội xử trảm
- Chương 30: Đến chết mới thôi
- Chương 31: Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy
- Chương 32: Ngươi là người thông minh
- Chương 33: Bị đánh tàn nhẫn
- Chương 34: Lấy chết tạ tội
- Chương 35: Ta thích ngươi
- Chương 36: Độc chết ta
- Chương 37: Kéo ngươi tuẫn táng cùng
- Chương 38: Bất phân thắng bại
- Chương 39: Không nên đến nơi này nữa thì tốt hơn
- Chương 40: Bạt tai
- Chương 41: Thay ta giáo huấn hắn
- Chương 42: Phạt trượng hình
- Chương 43: Lại thêm tám mươi đại bản
- Chương 44: Ghi thù
- Chương 45: Đút thuốc
- Chương 46: Bổn vương chỉ hỏi ngươi một câu
- Chương 47: Nằm sấp xuống
- Chương 48: Bôi thuốc
- Chương 49: Ta đời này mệnh đoản một chút
- Chương 50: Không sống được bao lâu nữa
- Chương 51: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 52: Trúng độc
- Chương 53: Khiến cho ngươi chết không được tử tế
- Chương 54: Phạt ba trăm trượng
- Chương 55: Đánh gãy chân hắn
- Chương 56: Phương thuốc dân gian
- Chương 57: Ngươi là người Tháp Nhĩ sao?
- Chương 58: Không muốn mất đi
- Chương 59: Cầu kiến
- Chương 60: Không xứng
- Chương 61: Tìm đường chết
- Chương 62: Tỉnh lại
- Chương 63: Sẽ chết
- Chương 64: Có phải bổn vương nuông chiều ngươi quá hay không?
- Chương 65: Cả đời đều cùng hắn ở bên nhau
- Chương 66: Bị thương
- Chương 67: Thỉnh tội
- Chương 68: Đừng nghĩ linh tinh
- Chương 69: Ngươi ghen rồi
- Chương 70: Tự biên tự diễn
- Chương 71: Che giấu
- Chương 72: Khách nhân của Di Hương viện
- Chương 73: Nếu ta thắng
- Chương 74: Chủ ý này rất hay
- Chương 75: Chịu thua
- Chương 76: Dẫn người tới
- Chương 77: Cút ngay
- Chương 78: Địa lao
- Chương 79: Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay
- Chương 80: Rắn
- Chương 81: Ta có đồ VẬT MUỐN TẶNG CHO NGƯƠI
- Chương 82: Hủy dung
- Chương 83: Muốn bị chém đầu
- Chương 84: Nhất kiến chung tình
- Chương 85: Lai giả bất thiện
- Chương 86: Người thắng có thể yêu cầu người thua làm cho mình một việc
- Chương 87: Thỉnh Hoàng Thượng ban vị mỹ nhân này cho ta
- Chương 88: Động tâm
- Chương 89: Âm hồn bất tán
- Chương 90: Dám cả gan cho bổn vương đội nón xanh
- Chương 91: Hóa ra ngươi vẫn còn sống
- Chương 92: Mưu sát Đoan Mộc Ly
- Chương 93: Nói dối
- Chương 94: Ngươi ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ
- Chương 95: Say rượu làm trò
- Chương 96: Mai phục
- Chương 97: Không bao giờ quay lại nữa
- Chương 98: Chỉ ngươi một cách
- Chương 99: Là đồ BỔN VƯƠNG KHÔNG CẦN NỮA
- Chương 100: Không bằng muốn ta chết
- Chương 101: Xin tha
- Chương 102: Đói chết
- Chương 103: Tự sát
- Chương 104: Ta thà rằng đời này chưa từng gặp được ngươi
- Chương 105: Nói ngươi biết sai rồi
- Chương 106: Thành tàn phế
- Chương 107: Ngươi rốt cuộc muốn hại ta đến tình trạng nào
- Chương 108: Cho ta một cái thống khoái
- Chương 109: Báo thù rửa hận
- Chương 110: Phản bội
- Chương 111: Giết ta đi
- Chương 112: Ta xin lỗi
- Chương 113: Đừng hòng lấy được Truyền Hồn đan
- Chương 114: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 115: Bày tỏ
- Chương 116: Ta tuyệt đối sẽ không yêu ngươi
- Chương 117: Cầu Thẩm lão bản
- Chương 118: Ngươi muốn giết ta
- Chương 119: Binh bất yếm trá
- Chương 120: Ám sát
- Chương 121: Lấy máu
- Chương 122: Lần đầu tiên giao phong trên chiến trường
- Chương 123: Đây là ngươi thiếu nợ ta
- Chương 124: Ta và ngươi từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng
- Chương 125: Ta mang ngươi đến một nơi
- Chương 126: Tế đàn
- Chương 127: Nguyền rủa
- Chương 128: Thử xem
- Chương 129: Nỗi đau xác thịt
- Chương 130: Thay thế Triển Thiên Bạch
- Chương 131: Mau vâng lời thành thực nhận tội
- Chương 132: Ngươi vẫn chưa đủ tư cách
- Chương 133: Đích thân thẩm vấn
- Chương 134: Phô ân ái gì chứ, mau chết đi
- Chương 135: Luận xử tội mưu nghịch
- Chương 136: Ta cũng yêu ngươi
- Chương 137: Bị bao vây
- Chương 138: Ma thú hư hỏng
- Chương 139: Nghiệt duyên
- Chương 140: Giết người diệt khẩu
- Chương 141: Tứ hôn
- Chương 142: Trong cung lại có người tới
- Chương 143: Kháng chỉ bất tuân
- Chương 144: Nhập cung làm phi
- Chương 145: Gươi không cảm thấy như thế rất đê tiện sao
- Chương 146: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt
- Chương 147: Nhìn mặt hắn lần cuối
- Chương 148: Hắn nhất định phải chết ở nơi này
- Chương 149: Bí mật động trời
- Chương 150: Đừng trách ta
- Chương 151: Nhiệm vụ quan trọng
- Chương 152: Đáp ứng ta một điều kiện
- Chương 153: Ai tới cứu ta với
- Chương 154: Làm thế nào mới có thể khiến cho một nam nhân đồng ý gả cho ta
- Chương 155: Tam thê tứ thiếp
- Chương 156: Ngươi là hung thủ giết người
- Chương 157: Ngươi cút cho ta
- Chương 158: Đuổi hắn ra khỏi vương phủ
- Chương 159: Huynh có thể nạp ta làm thiếp hay không
- Chương 160: Động thủ
- Chương 161: Hóa ra đây là mục đích của ngươi
- Chương 162: Đi chết đi Triển Thiên Bạch
- Chương 163: Gả cho ta
- Chương 164: Ta yêu ngươi
- Chương 165: Tứ hôn
- Chương 166: Ngươi không phải vô cùng hận ta sao
- Chương 167: Ngươi thật đúng là đê tiện
- Chương 168: Căn bản không hề yêu ngươi
- Chương 169: Ta không thể tiếp tục làm chậm trễ ngươi nữa
- Chương 170: Ngươi xứng đáng với người tốt hơn
- Chương 171: Ngươi không phải yêu Triển Thiên Bạch đấy chứ
- Chương 172: Giết Chu Phượng
- Chương 173: Cả người và của đều mất sạch
- Chương 174: Vị trí vương phi
- Chương 175: Triệu chứng độc phát
- Chương 176: Tự sát
- Chương 177: Không sống được lâu
- Chương 178: Khen thưởng một chút
- Chương 179: Thỏa hiệp
- Chương 180: Đứa trẻ không nghe lời
- bình luận