Địch Tướng Vi Nô - Chương 92: Mưu sát Đoan Mộc Ly
Chương trước- Chương 1: Tướng quân năm xưa
- Chương 2: Chỉ duy nhất nam nhân này hắn tuyệt đối không tha thứ
- Chương 3: Cầu ta
- Chương 4: Ta chọn bọn họ
- Chương 5: Hắn là của bổn vương
- Chương 6: Báo ứng
- Chương 7: Chuyện cũ tiền triều (1)
- Chương 8: Chuyện cũ tiền triều (2)
- Chương 9: Chuyện cũ tiền triều (3)
- Chương 10: Chuyện cũ tiền triều (4)
- Chương 11: Cứ việc giết ta đi
- Chương 12: Ngươi như này là đang hận ta?
- Chương 13: Đang giở trò gì?
- Chương 14: Điều tra
- Chương 15: Đáng đánh
- Chương 16: Ngươi thích bổn vương sao?
- Chương 17: Ngươi không cảm thấy ta rất hèn hạ sao?
- Chương 18: Bôi thuốc
- Chương 19: Sát khí
- Chương 20: Ý đồ BẤT CHÍNH
- Chương 21: Tương ngộ
- Chương 22: Vị khách không mời mà đến
- Chương 23: Dâng lên một điệu vũ
- Chương 24: Tống giam
- Chương 25: Vượt ngục
- Chương 26: Trở về Di Hương viện
- Chương 27: Biết thế nào là lợi hại
- Chương 28: Cứng đầu
- Chương 29: Luận tội xử trảm
- Chương 30: Đến chết mới thôi
- Chương 31: Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy
- Chương 32: Ngươi là người thông minh
- Chương 33: Bị đánh tàn nhẫn
- Chương 34: Lấy chết tạ tội
- Chương 35: Ta thích ngươi
- Chương 36: Độc chết ta
- Chương 37: Kéo ngươi tuẫn táng cùng
- Chương 38: Bất phân thắng bại
- Chương 39: Không nên đến nơi này nữa thì tốt hơn
- Chương 40: Bạt tai
- Chương 41: Thay ta giáo huấn hắn
- Chương 42: Phạt trượng hình
- Chương 43: Lại thêm tám mươi đại bản
- Chương 44: Ghi thù
- Chương 45: Đút thuốc
- Chương 46: Bổn vương chỉ hỏi ngươi một câu
- Chương 47: Nằm sấp xuống
- Chương 48: Bôi thuốc
- Chương 49: Ta đời này mệnh đoản một chút
- Chương 50: Không sống được bao lâu nữa
- Chương 51: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 52: Trúng độc
- Chương 53: Khiến cho ngươi chết không được tử tế
- Chương 54: Phạt ba trăm trượng
- Chương 55: Đánh gãy chân hắn
- Chương 56: Phương thuốc dân gian
- Chương 57: Ngươi là người Tháp Nhĩ sao?
- Chương 58: Không muốn mất đi
- Chương 59: Cầu kiến
- Chương 60: Không xứng
- Chương 61: Tìm đường chết
- Chương 62: Tỉnh lại
- Chương 63: Sẽ chết
- Chương 64: Có phải bổn vương nuông chiều ngươi quá hay không?
- Chương 65: Cả đời đều cùng hắn ở bên nhau
- Chương 66: Bị thương
- Chương 67: Thỉnh tội
- Chương 68: Đừng nghĩ linh tinh
- Chương 69: Ngươi ghen rồi
- Chương 70: Tự biên tự diễn
- Chương 71: Che giấu
- Chương 72: Khách nhân của Di Hương viện
- Chương 73: Nếu ta thắng
- Chương 74: Chủ ý này rất hay
- Chương 75: Chịu thua
- Chương 76: Dẫn người tới
- Chương 77: Cút ngay
- Chương 78: Địa lao
- Chương 79: Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay
- Chương 80: Rắn
- Chương 81: Ta có đồ VẬT MUỐN TẶNG CHO NGƯƠI
- Chương 82: Hủy dung
- Chương 83: Muốn bị chém đầu
- Chương 84: Nhất kiến chung tình
- Chương 85: Lai giả bất thiện
- Chương 86: Người thắng có thể yêu cầu người thua làm cho mình một việc
- Chương 87: Thỉnh Hoàng Thượng ban vị mỹ nhân này cho ta
- Chương 88: Động tâm
- Chương 89: Âm hồn bất tán
- Chương 90: Dám cả gan cho bổn vương đội nón xanh
- Chương 91: Hóa ra ngươi vẫn còn sống
- Chương 92: Mưu sát Đoan Mộc Ly
- Chương 93: Nói dối
- Chương 94: Ngươi ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ
- Chương 95: Say rượu làm trò
- Chương 96: Mai phục
- Chương 97: Không bao giờ quay lại nữa
- Chương 98: Chỉ ngươi một cách
- Chương 99: Là đồ BỔN VƯƠNG KHÔNG CẦN NỮA
- Chương 100: Không bằng muốn ta chết
- Chương 101: Xin tha
- Chương 102: Đói chết
- Chương 103: Tự sát
- Chương 104: Ta thà rằng đời này chưa từng gặp được ngươi
- Chương 105: Nói ngươi biết sai rồi
- Chương 106: Thành tàn phế
- Chương 107: Ngươi rốt cuộc muốn hại ta đến tình trạng nào
- Chương 108: Cho ta một cái thống khoái
- Chương 109: Báo thù rửa hận
- Chương 110: Phản bội
- Chương 111: Giết ta đi
- Chương 112: Ta xin lỗi
- Chương 113: Đừng hòng lấy được Truyền Hồn đan
- Chương 114: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 115: Bày tỏ
- Chương 116: Ta tuyệt đối sẽ không yêu ngươi
- Chương 117: Cầu Thẩm lão bản
- Chương 118: Ngươi muốn giết ta
- Chương 119: Binh bất yếm trá
- Chương 120: Ám sát
- Chương 121: Lấy máu
- Chương 122: Lần đầu tiên giao phong trên chiến trường
- Chương 123: Đây là ngươi thiếu nợ ta
- Chương 124: Ta và ngươi từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng
- Chương 125: Ta mang ngươi đến một nơi
- Chương 126: Tế đàn
- Chương 127: Nguyền rủa
- Chương 128: Thử xem
- Chương 129: Nỗi đau xác thịt
- Chương 130: Thay thế Triển Thiên Bạch
- Chương 131: Mau vâng lời thành thực nhận tội
- Chương 132: Ngươi vẫn chưa đủ tư cách
- Chương 133: Đích thân thẩm vấn
- Chương 134: Phô ân ái gì chứ, mau chết đi
- Chương 135: Luận xử tội mưu nghịch
- Chương 136: Ta cũng yêu ngươi
- Chương 137: Bị bao vây
- Chương 138: Ma thú hư hỏng
- Chương 139: Nghiệt duyên
- Chương 140: Giết người diệt khẩu
- Chương 141: Tứ hôn
- Chương 142: Trong cung lại có người tới
- Chương 143: Kháng chỉ bất tuân
- Chương 144: Nhập cung làm phi
- Chương 145: Gươi không cảm thấy như thế rất đê tiện sao
- Chương 146: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt
- Chương 147: Nhìn mặt hắn lần cuối
- Chương 148: Hắn nhất định phải chết ở nơi này
- Chương 149: Bí mật động trời
- Chương 150: Đừng trách ta
- Chương 151: Nhiệm vụ quan trọng
- Chương 152: Đáp ứng ta một điều kiện
- Chương 153: Ai tới cứu ta với
- Chương 154: Làm thế nào mới có thể khiến cho một nam nhân đồng ý gả cho ta
- Chương 155: Tam thê tứ thiếp
- Chương 156: Ngươi là hung thủ giết người
- Chương 157: Ngươi cút cho ta
- Chương 158: Đuổi hắn ra khỏi vương phủ
- Chương 159: Huynh có thể nạp ta làm thiếp hay không
- Chương 160: Động thủ
- Chương 161: Hóa ra đây là mục đích của ngươi
- Chương 162: Đi chết đi Triển Thiên Bạch
- Chương 163: Gả cho ta
- Chương 164: Ta yêu ngươi
- Chương 165: Tứ hôn
- Chương 166: Ngươi không phải vô cùng hận ta sao
- Chương 167: Ngươi thật đúng là đê tiện
- Chương 168: Căn bản không hề yêu ngươi
- Chương 169: Ta không thể tiếp tục làm chậm trễ ngươi nữa
- Chương 170: Ngươi xứng đáng với người tốt hơn
- Chương 171: Ngươi không phải yêu Triển Thiên Bạch đấy chứ
- Chương 172: Giết Chu Phượng
- Chương 173: Cả người và của đều mất sạch
- Chương 174: Vị trí vương phi
- Chương 175: Triệu chứng độc phát
- Chương 176: Tự sát
- Chương 177: Không sống được lâu
- Chương 178: Khen thưởng một chút
- Chương 179: Thỏa hiệp
- Chương 180: Đứa trẻ không nghe lời
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Địch Tướng Vi Nô
Chương 92: Mưu sát Đoan Mộc Ly
"Cái gì?!" Hai tròng mắt Triển Thiên Bạch trợn trừng.
"Đại tướng quân, chúng ta vẫn còn hi vọng... Chỉ cần ngươi còn sống, Dao Quốc chúng ta vẫn còn hi vọng!"
Hai tay nắm lấy tay Triển Thiên Bạch vô thức dùng sức, Triển Thiên Bạch đau đến chớp con ngươi vài cái.
"A..."
Bao Bất Bình lập tức buông tay.
Hắn suýt nữa quên mất, Triển Thiên Bạch của hiện tại... Bởi vì bị chén rượu độc mà Hoàng đế Dao Quốc ban thưởng lúc đó, võ công mất hết, nội lực toàn bộ bị phế, ngay cả thể chất cũng không bằng người thường.
"Thực, thực xin lỗi Đại tướng quân..."
"Đừng gọi ta là Đại tướng quân nữa." Triển Thiên Bạch yên lặng thở dài, thanh âm mang theo vài phần lực bất tòng tâm.
Bất luận là trước kia khi bị bán vào thanh lâu hay hiện tại... Mọi người rốt cuộc vẫn theo thói quen xưng hô với hắn là Đại tướng quân.
Nhưng đối với Triển Thiên Bạch hiện tại mà nói, danh hiệu "Đại tướng quân" của bản thân này chính là thương tổn cùng sự châm chọc lớn nhất đối với hắn.
"Nhưng mà Đại tướng quân..." Trong lúc nhất thời, Bao Bất Bình vẫn không có cách nào sửa miệng được.
Triển Thiên Bạch không nhịn được cười khổ, "Quên đi... Ngươi muốn gọi trầm trồ như thế nào tán thưởng như thế nào cũng được. Còn nữa, những lời vừa mới nói kia, không cần nói nữa."
Dao Quốc đã diệt vong như vậy, Bao Bất Bình còn nói cái gì mà hắn là hi vọng nữa?
Hắn thì tính là cái hi vọng gì?
Hắn thứ nhất không phải là hậu duệ của hoàng thất Dao Quốc, hai không phải là quý tộc thân hào, thậm chí... Hắn ngay cả là người dân Dao Quốc cũng không phải.
Hắn là dị tộc, chẳng qua cả gia đình từ trên xuống dưới rất lâu về trước đã định cư ở Dao Quốc mà thôi.
Cả nhà Triển gia bọn họ đều hi vọng bản thân có thể trở thành con dân của Dao Quốc, cả đời chinh chiến, vì Dao Quốc mà đầu rơi máu chảy.
Nhưng kết quả lại chỉ để đổi lấy cả một nhà bị sao trảm!
Hắn không oán sao? Hắn không hận sao?
Nhưng mà hắn nên oán ai? Nên hận ai?
Người hạ lệnh xử tử một nhà già trẻ của hắn, người hạ lệnh ban thưởng cho hắn rượu độc không phải Đoan Mộc Ly.
Mà là Hoàng đế của Dao Quốc!
Nhìn thấy con ngươi đen lúng liếng của Triển Thiên Bạch dẫn hiện lên sắc đỏ diễm lệ, Bao Bất Bình không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Hắn thân là phó tướng của Triển Thiên Bạch, hiển nhiên biết rõ người Triển Thiên Bạch là thể chất dị tộc. Chẳng qua, con ngươi của Triển Thiên Bạch cũng chỉ có thời điểm cảm xúc kích động mới có thể biến thành màu đỏ, tỉ như, khi phẫn nộ.
"Đại tướng quân..."
Giờ khắc này, Bao Bất Bình mới sâu sắc ý thức được, có lẽ Triển Thiên Bạch cũng không muốn trợ giúp Dao Quốc phục quốc. Truyện Teen Hay
Đối với Triển Thiên Bạch mà nói, Dao Quốc... Là thương tổn khắc sâu. Đất nước của hắn, lại hại hắn thương tích đầy mình.
Triển Thiên Bạch giờ phút hiện tại phải lưu lạc đến nông nỗi này, là bởi vì Dao Quốc gây ra.
Bao Bất Bình âm thầm cắn răng, nội tâm mâu thuẫn không thôi.
"Đại tướng quân, ta biết... Ngươi hận Cảnh Dao Hoàng đế, bất quá hắn cũng đã chết rồi... Người chúng ta cần hiện tại chính là ngươi!"
"Chúng ta?"
Từ trong lời nói của Bao Bất Bình, Triển Thiên Bạch nghe ra manh mối.
""Chúng ta" là ám chỉ ai? Trừ ngươi ra còn có ai?"
"Đương nhiên là huynh đệ của chúng ta a!" Thần sắc Bao Bất Bình kích động, mi gian nhíu lại như khắc ra sự nôn nóng cùng mong chờ, "Đại tướng quân, lúc trước, thời điểm Đoan Mộc Ly dẫn quân công phá cửa thành Dao Quốc, chính ta đã mang binh ở quận Diệm Dương liều chết vật lộn cùng quân đội Nam Sở... Về sau chúng ta đánh bại được, ta mang theo một nhánh quân năm mươi huynh đệ cuối cùng còn sót lại đào tẩu từ đường nhỏ, liên tục chạy trốn tới Ô La tộc ở vùng biên giới phía Tây Bắc Dao Quốc. Người dân nơi đó thuần phác, mọi người tốt bụng thu lưu chúng ta, chúng ta mới có thể nhặt được một mạng..."
Nghe lời nói dồn dập của Bao Bất Bình, trước mắt Triển Thiên Bạch tự nhiên hiện ra tình cảnh chém giết thảm thiết lúc trước trên chiến trường.
Cái thời điểm ấy, Dao Quốc bọn họ có thể thắng được.
Nếu như hắn không bị ban thưởng rượu độc...
Mi gian nhíu thành chữ "Xuyên" càng ngày càng sâu, Triển Thiên Bạch cảm giác hô hấp của bản thân cũng trở nên dồn dập hơn, trước ngực đau nhói.
Vì sao... Lại làm cho hắn nhớ tới?
Vong hồn trên chiến trường này... Thiết kỵ đã chà đạp lên quê hương này...
Triển Thiên Bạch mở lớn miệng, cảm nhận được có chút buồn nôn ghê tởm, trong dạ dày như phiên giang đảo hải.
Thật khó chịu...
Thật đau khổ...
Thật hận...
Rõ ràng hắn đã hạ quyết tâm trở lại như thường... Nhưng mà, gặp lại Bao Bất Bình, khiến cho bản thân Triển Thiên Bạch ý thức được—
Hắn chưa bao giờ quên đi, mối quốc thù gia hận này.
"Đại tướng quân, hiện tại Dao Quốc đã diệt vong... Và người mà ta cùng các huynh đệ nguyện trung thành chỉ có ngươi. Theo ta đi đi, các huynh đệ đều đang đợi ngươi... Người nhà của ngươi bị Cảnh Dao Hoàng đế giết chết, như vậy thì những binh sĩ chúng ta ngươi năm đó một tay huấn luyện ra này sẽ làm người nhà của ngươi."
"Bao Bất Bình..." Hai mắt mở thật to, Triển Thiên Bạch bị câu nói này của Bao Bất Bình làm cảm động.
Người nhà...
Đã bao lâu hắn không được nghe qua hai chữ "người nhà" này rồi chứ?
Từ khi cả nhà Triển gia bọn họ bị sao trảm, hắn đã không có người nhà nữa.
Trên thế gian này, hắn cô đơn mà đứng, cô đơn mà sống.
Trong phút chốc, trong đầu hiện lên thân ảnh của một người, Triển Thiên Bạch bất giác siết chặt ngực mình.
Thân ảnh này, khiến hắn hoảng hốt.
"Đại tướng quân, ngươi làm sao vậy?" Bao Bất Bình thấy thần sắc Triển Thiên Bạch có chút không đúng, không khỏi hỏi thăm.
"Ta..." Mi mắt khẽ rũ, Triển Thiên Bạch không nhìn vào mắt của Bao Bất Bình.
Hắn không dám nhìn.
"Ta không sao." Triển Thiên Bạch lắc đầu, hít sâu một hơi.
Vì sao... Hắn lại nghĩ đến Đoan Mộc Ly?
Hắn cô độc mà sống ở trên thế gian này, chẳng lẽ cho rằng Đoan Mộc Ly sẽ trở thành người nhà của hắn sao?
Triển Thiên Bạch, ngươi không phải là điên rồi chứ!
Trong lòng không nhịn được mắng chính mình, Triển Thiên Bạch âm thầm cắn răng, tự mình sinh khí.
"Đại tướng quân, tuy rằng hiện tại chúng ta thế đơn lực bạc, nhưng mà... Chỉ cần có ngươi ở đó, chúng ta vẫn còn gốc, gốc là trụ cột để cây cối nảy mầm sinh trưởng, ta và các huynh đệ đều tin tưởng, có ngươi dẫn dắt chúng ta, chúng ta nhất định có thể tiêu diệt Nam Sở, khôi phục Dao Quốc. Đến lúc đó... Ngươi chính là vương của chúng ta, là tân Hoàng đế của chúng ta!"
Bao Bất Bình dõng dạc nói xong, lại một lần nữa phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Triển Thiên Bạch, dọa Triển Thiên Bạch nhảy dựng.
"Bao Bất Bình, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Loại lời nói đại nghịch bất đạo này ngươi cũng nói ra miệng được!" Triển Thiên Bạch từ trên cao nhìn xuống Bao Bất Bình, không kìm được khiển trách vị thuộc hạ hắn từng yêu quý nhất này.
"Ta là dị tộc, ngay cả là người Dao Quốc cũng không phải, làm sao khôi phục Dao Quốc, làm sao trở thành Hoàng đế Dao Quốc? Vả lại... Ta căn bản cũng không nghĩ đến làm cái gì mà Hoàng đế..."
Từ nhỏ đến lớn, tâm nguyện của Triển Thiên Bạch vẫn luôn là chinh chiến nơi sa trường, bảo vệ quốc gia.
Hắn của thời điểm đó, cho rằng nên vì chiến trường mà sinh, vì chiến trường mà tử.
Nhưng mà...
"Ngươi có biết không, ta hiện tại chẳng qua là một tên phế nhân, ngay cả cầm kiếm thời gian dài cũng sẽ cảm thấy mệt... Nội lực mất hết, võ công bị phế toàn bộ, ta như vậy, làm sao lãnh đạo các ngươi giành được thắng lợi? Bao Bất Bình, không cần nghĩ rằng quá viển vông, ta đã sớm không còn là "Xích Diễm đại tướng quân" năm đó nữa!" Nói xong dứt lời, thần sắc Triển Thiên Bạch kích động, đôi mắt sáng ngời đỏ rực, tựa như hai viên hồng ngọc tự nhiên vô giá, "Đem hi vọng gửi gắm ở trên người ta, căn bản là lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực... Bao Bất Bình, không cần tiếp tục cố chấp với quá khứ, Dao Quốc đã diệt vong... Ngươi và các huynh đệ còn lại vất vả lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, ta hi vọng các ngươi có thể mai danh ẩn tích, sống bình thường an ổn qua ngày."
"Không có khả năng đó!"
Bao Bất Bình đột nhiên rống một tiếng, hai vai thon gầy của Triển Thiên Bạch không khỏi run rẩy một chút.
Hốc mắt Bao Bất Bình đỏ bừng, tức giận bất bình, hai tay dùng sức siết chặt thành quyền, trên mu bàn tay đột nhiên nổi gân xanh.
"Không có khả năng, không có khả năng, không có khả năng! Muốn ta cả đời chịu nỗi uất ức mà sống, còn không bằng lúc trước ta chết ở trên chiến trường!"
"Bao Bất Bình..." Thần sắc Triển Thiên Bạch rối rắm.
"Đại tướng quân, người có biết thứ chống đỡ chúng ta, kéo dài hơi tàn sống đến ngày hôm nay là gì hay không? Chính là ngươi đó!"
Bao Bất Bình kích động chỉ vào Triển Thiên Bạch, "Là Đại tướng quân ngươi, lúc trước chúng ta luôn nghĩ ngươi bị độc chết, đã nghĩ bất luận như thế nào cũng phải tìm cái tên vương bát đản Đoan Mộc Ly kia báo thù rửa hận! Tuy nói người ban chết cho ngươi là Cảnh Dao Hoàng đế, nhưng người ở sau lưng mua chuộc tiểu nhân nói lời gièm pha kia chính là Đoan Mộc Ly! Nếu không phải bởi vì hắn, ngươi cũng sẽ không bị Cảnh Dao Hoàng đế nghi ngờ..."
"Được rồi, đừng nói nữa..."
Mi gian rối rắm như một chiếc khóa không giải được, trong lòng Triển Thiên Bạch loạn thành một đống.
Lời nói của Bao Bất Bình tựa như hàng loạt pháo nổ nhồi vào bên tai, trong đầu không ngừng hiện lên khung cảnh hắn và Đoan Mộc Ly ở cùng một chỗ.
Là Đoan Mộc Ly thay đổi sao?
Hay là hắn thay đổi?
"Không, ta muốn nói!" Căn bản không hiểu được Triển Thiên Bạch đang rối rắm cái gì, Bao Bất Bình thầm nghĩ nói một loạt toàn bộ ái mộ trong lòng cho Triển Thiên Bạch, hắn không nói thì không thoải mái, "Đại tướng quân, sau này chúng ta nghe nói ngươi không chết, nhưng võ công mất hết, bị nhốt ở kinh thành Nam Sở, còn... Còn... Còn..."
Nói được một nửa, Bao Bất Bình nuốt nước miếng, có chút không nói được nữa.
Hàng mi dài giương lên, Triển Thiên Bạch nhìn thấy vẻ mặt gian nan xấu hổ của Bao Bất Bình, thay Bao Bất Bình bổ sung trọn vẹn nửa câu sau: "Còn trở thành vật độc chiếm của Đoan Mộc Ly... Ngươi là muốn nói câu này sao?"
"Ta..." Bao Bất Bình nghẹn họng.
Ánh mắt lóe lên, hắn không kìm được nhìn về phía trên người Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch lúc này không giống với ngày xưa ở quân doanh, từ sáng đến tối đều mặc một thân chiến giáp đỏ rực như lửa, để cho các thuộc hạ tướng sĩ cảm nhận được chính là hình tượng Đại tướng quân uy phong trang nghiêm, đỉnh thiên lập địa.
Tuy rằng dáng vẻ của Triển Thiên Bạch so với đệ nhất mĩ nữ Dao Quốc còn xinh đẹp hơn, nhưng các tướng sĩ cũng không dám có ý đồ không an phận với Triển Thiên Bạch.
Nhưng mà hiện giờ...
Triển Thiên Bạch đứng ở trước mặt Bao Bất Bình, mái tóc đen mềm mại không buộc thành búi tóc mà tùy ý xõa rối tung, thêm vào vài phần lười biếng cùng nhàn đạm, y phục tố sa dài đỏ rực nhẹ nhàng phiêu dật, thập phần tiên khí, so với dáng vẻ góc cạnh sắc sảo ban đầu của Triển Thiên Bạch thì trở nên càng thêm vẻ quyến rũ, cao quý lãnh diễm, tựa như cây thuốc phiện, là chất độc trí mạng nhưng lại khiến người ta phát nghiện.
Bao Bất Bình không kìm được nhìn Triển Thiên Bạch thêm vài lần.
Mới đầu biết được tin Triển Thiên Bạch biến thành vật độc chiếm của Đoan Mộc Ly, hắn cùng thuộc hạ và các tướng sĩ chính là đánh chết cũng không tin.
Thế nhân đều biết Đoan Mộc Ly thích nam sắc, nhưng Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly rốt cuộc chính là kình địch, hai người làm sao có thể...
Hơn nữa, Triển Thiên Bạch tính tình cương liệt, Bao Bất Bình vốn tưởng rằng Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly độc chiếm nhất định sẽ nghĩ quẩn tự sát trong lòng.
Nhưng mà Triển Thiên Bạch không có.
May là Triển Thiên Bạch không có.
Có thể gặp lại "Xích Diễm đại tướng quân" mình sùng bái, khâm phục, kính trọng nhất năm xưa, nội tâm Bao Bất Bình sớm đã nhảy nhót không thôi.
"Đại tướng quân, biết tin ngươi còn sống, ta cùng các huynh đệ khỏi phải nói rất cao hứng, cho nên mục tiêu của chúng ta thay đổi, không phải là báo thù cho huynh, mà là cùng nhau cùng huynh khôi phục lại Dao Quốc!"
Bao Bất Bình nắm lấy hai cổ tay Triển Thiên Bạch, mười ngón tay bất giác dùng sức, "Hiện tại ngươi không hề đơn độc, không cần một mình chiến đấu anh dũng... Có ta và ngươi, còn có các huynh đệ tốt của ngươi, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể giết chết cái tên Đoan Mộc Ly kia!"
"Đại tướng quân, chúng ta vẫn còn hi vọng... Chỉ cần ngươi còn sống, Dao Quốc chúng ta vẫn còn hi vọng!"
Hai tay nắm lấy tay Triển Thiên Bạch vô thức dùng sức, Triển Thiên Bạch đau đến chớp con ngươi vài cái.
"A..."
Bao Bất Bình lập tức buông tay.
Hắn suýt nữa quên mất, Triển Thiên Bạch của hiện tại... Bởi vì bị chén rượu độc mà Hoàng đế Dao Quốc ban thưởng lúc đó, võ công mất hết, nội lực toàn bộ bị phế, ngay cả thể chất cũng không bằng người thường.
"Thực, thực xin lỗi Đại tướng quân..."
"Đừng gọi ta là Đại tướng quân nữa." Triển Thiên Bạch yên lặng thở dài, thanh âm mang theo vài phần lực bất tòng tâm.
Bất luận là trước kia khi bị bán vào thanh lâu hay hiện tại... Mọi người rốt cuộc vẫn theo thói quen xưng hô với hắn là Đại tướng quân.
Nhưng đối với Triển Thiên Bạch hiện tại mà nói, danh hiệu "Đại tướng quân" của bản thân này chính là thương tổn cùng sự châm chọc lớn nhất đối với hắn.
"Nhưng mà Đại tướng quân..." Trong lúc nhất thời, Bao Bất Bình vẫn không có cách nào sửa miệng được.
Triển Thiên Bạch không nhịn được cười khổ, "Quên đi... Ngươi muốn gọi trầm trồ như thế nào tán thưởng như thế nào cũng được. Còn nữa, những lời vừa mới nói kia, không cần nói nữa."
Dao Quốc đã diệt vong như vậy, Bao Bất Bình còn nói cái gì mà hắn là hi vọng nữa?
Hắn thì tính là cái hi vọng gì?
Hắn thứ nhất không phải là hậu duệ của hoàng thất Dao Quốc, hai không phải là quý tộc thân hào, thậm chí... Hắn ngay cả là người dân Dao Quốc cũng không phải.
Hắn là dị tộc, chẳng qua cả gia đình từ trên xuống dưới rất lâu về trước đã định cư ở Dao Quốc mà thôi.
Cả nhà Triển gia bọn họ đều hi vọng bản thân có thể trở thành con dân của Dao Quốc, cả đời chinh chiến, vì Dao Quốc mà đầu rơi máu chảy.
Nhưng kết quả lại chỉ để đổi lấy cả một nhà bị sao trảm!
Hắn không oán sao? Hắn không hận sao?
Nhưng mà hắn nên oán ai? Nên hận ai?
Người hạ lệnh xử tử một nhà già trẻ của hắn, người hạ lệnh ban thưởng cho hắn rượu độc không phải Đoan Mộc Ly.
Mà là Hoàng đế của Dao Quốc!
Nhìn thấy con ngươi đen lúng liếng của Triển Thiên Bạch dẫn hiện lên sắc đỏ diễm lệ, Bao Bất Bình không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Hắn thân là phó tướng của Triển Thiên Bạch, hiển nhiên biết rõ người Triển Thiên Bạch là thể chất dị tộc. Chẳng qua, con ngươi của Triển Thiên Bạch cũng chỉ có thời điểm cảm xúc kích động mới có thể biến thành màu đỏ, tỉ như, khi phẫn nộ.
"Đại tướng quân..."
Giờ khắc này, Bao Bất Bình mới sâu sắc ý thức được, có lẽ Triển Thiên Bạch cũng không muốn trợ giúp Dao Quốc phục quốc. Truyện Teen Hay
Đối với Triển Thiên Bạch mà nói, Dao Quốc... Là thương tổn khắc sâu. Đất nước của hắn, lại hại hắn thương tích đầy mình.
Triển Thiên Bạch giờ phút hiện tại phải lưu lạc đến nông nỗi này, là bởi vì Dao Quốc gây ra.
Bao Bất Bình âm thầm cắn răng, nội tâm mâu thuẫn không thôi.
"Đại tướng quân, ta biết... Ngươi hận Cảnh Dao Hoàng đế, bất quá hắn cũng đã chết rồi... Người chúng ta cần hiện tại chính là ngươi!"
"Chúng ta?"
Từ trong lời nói của Bao Bất Bình, Triển Thiên Bạch nghe ra manh mối.
""Chúng ta" là ám chỉ ai? Trừ ngươi ra còn có ai?"
"Đương nhiên là huynh đệ của chúng ta a!" Thần sắc Bao Bất Bình kích động, mi gian nhíu lại như khắc ra sự nôn nóng cùng mong chờ, "Đại tướng quân, lúc trước, thời điểm Đoan Mộc Ly dẫn quân công phá cửa thành Dao Quốc, chính ta đã mang binh ở quận Diệm Dương liều chết vật lộn cùng quân đội Nam Sở... Về sau chúng ta đánh bại được, ta mang theo một nhánh quân năm mươi huynh đệ cuối cùng còn sót lại đào tẩu từ đường nhỏ, liên tục chạy trốn tới Ô La tộc ở vùng biên giới phía Tây Bắc Dao Quốc. Người dân nơi đó thuần phác, mọi người tốt bụng thu lưu chúng ta, chúng ta mới có thể nhặt được một mạng..."
Nghe lời nói dồn dập của Bao Bất Bình, trước mắt Triển Thiên Bạch tự nhiên hiện ra tình cảnh chém giết thảm thiết lúc trước trên chiến trường.
Cái thời điểm ấy, Dao Quốc bọn họ có thể thắng được.
Nếu như hắn không bị ban thưởng rượu độc...
Mi gian nhíu thành chữ "Xuyên" càng ngày càng sâu, Triển Thiên Bạch cảm giác hô hấp của bản thân cũng trở nên dồn dập hơn, trước ngực đau nhói.
Vì sao... Lại làm cho hắn nhớ tới?
Vong hồn trên chiến trường này... Thiết kỵ đã chà đạp lên quê hương này...
Triển Thiên Bạch mở lớn miệng, cảm nhận được có chút buồn nôn ghê tởm, trong dạ dày như phiên giang đảo hải.
Thật khó chịu...
Thật đau khổ...
Thật hận...
Rõ ràng hắn đã hạ quyết tâm trở lại như thường... Nhưng mà, gặp lại Bao Bất Bình, khiến cho bản thân Triển Thiên Bạch ý thức được—
Hắn chưa bao giờ quên đi, mối quốc thù gia hận này.
"Đại tướng quân, hiện tại Dao Quốc đã diệt vong... Và người mà ta cùng các huynh đệ nguyện trung thành chỉ có ngươi. Theo ta đi đi, các huynh đệ đều đang đợi ngươi... Người nhà của ngươi bị Cảnh Dao Hoàng đế giết chết, như vậy thì những binh sĩ chúng ta ngươi năm đó một tay huấn luyện ra này sẽ làm người nhà của ngươi."
"Bao Bất Bình..." Hai mắt mở thật to, Triển Thiên Bạch bị câu nói này của Bao Bất Bình làm cảm động.
Người nhà...
Đã bao lâu hắn không được nghe qua hai chữ "người nhà" này rồi chứ?
Từ khi cả nhà Triển gia bọn họ bị sao trảm, hắn đã không có người nhà nữa.
Trên thế gian này, hắn cô đơn mà đứng, cô đơn mà sống.
Trong phút chốc, trong đầu hiện lên thân ảnh của một người, Triển Thiên Bạch bất giác siết chặt ngực mình.
Thân ảnh này, khiến hắn hoảng hốt.
"Đại tướng quân, ngươi làm sao vậy?" Bao Bất Bình thấy thần sắc Triển Thiên Bạch có chút không đúng, không khỏi hỏi thăm.
"Ta..." Mi mắt khẽ rũ, Triển Thiên Bạch không nhìn vào mắt của Bao Bất Bình.
Hắn không dám nhìn.
"Ta không sao." Triển Thiên Bạch lắc đầu, hít sâu một hơi.
Vì sao... Hắn lại nghĩ đến Đoan Mộc Ly?
Hắn cô độc mà sống ở trên thế gian này, chẳng lẽ cho rằng Đoan Mộc Ly sẽ trở thành người nhà của hắn sao?
Triển Thiên Bạch, ngươi không phải là điên rồi chứ!
Trong lòng không nhịn được mắng chính mình, Triển Thiên Bạch âm thầm cắn răng, tự mình sinh khí.
"Đại tướng quân, tuy rằng hiện tại chúng ta thế đơn lực bạc, nhưng mà... Chỉ cần có ngươi ở đó, chúng ta vẫn còn gốc, gốc là trụ cột để cây cối nảy mầm sinh trưởng, ta và các huynh đệ đều tin tưởng, có ngươi dẫn dắt chúng ta, chúng ta nhất định có thể tiêu diệt Nam Sở, khôi phục Dao Quốc. Đến lúc đó... Ngươi chính là vương của chúng ta, là tân Hoàng đế của chúng ta!"
Bao Bất Bình dõng dạc nói xong, lại một lần nữa phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Triển Thiên Bạch, dọa Triển Thiên Bạch nhảy dựng.
"Bao Bất Bình, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Loại lời nói đại nghịch bất đạo này ngươi cũng nói ra miệng được!" Triển Thiên Bạch từ trên cao nhìn xuống Bao Bất Bình, không kìm được khiển trách vị thuộc hạ hắn từng yêu quý nhất này.
"Ta là dị tộc, ngay cả là người Dao Quốc cũng không phải, làm sao khôi phục Dao Quốc, làm sao trở thành Hoàng đế Dao Quốc? Vả lại... Ta căn bản cũng không nghĩ đến làm cái gì mà Hoàng đế..."
Từ nhỏ đến lớn, tâm nguyện của Triển Thiên Bạch vẫn luôn là chinh chiến nơi sa trường, bảo vệ quốc gia.
Hắn của thời điểm đó, cho rằng nên vì chiến trường mà sinh, vì chiến trường mà tử.
Nhưng mà...
"Ngươi có biết không, ta hiện tại chẳng qua là một tên phế nhân, ngay cả cầm kiếm thời gian dài cũng sẽ cảm thấy mệt... Nội lực mất hết, võ công bị phế toàn bộ, ta như vậy, làm sao lãnh đạo các ngươi giành được thắng lợi? Bao Bất Bình, không cần nghĩ rằng quá viển vông, ta đã sớm không còn là "Xích Diễm đại tướng quân" năm đó nữa!" Nói xong dứt lời, thần sắc Triển Thiên Bạch kích động, đôi mắt sáng ngời đỏ rực, tựa như hai viên hồng ngọc tự nhiên vô giá, "Đem hi vọng gửi gắm ở trên người ta, căn bản là lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực... Bao Bất Bình, không cần tiếp tục cố chấp với quá khứ, Dao Quốc đã diệt vong... Ngươi và các huynh đệ còn lại vất vả lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, ta hi vọng các ngươi có thể mai danh ẩn tích, sống bình thường an ổn qua ngày."
"Không có khả năng đó!"
Bao Bất Bình đột nhiên rống một tiếng, hai vai thon gầy của Triển Thiên Bạch không khỏi run rẩy một chút.
Hốc mắt Bao Bất Bình đỏ bừng, tức giận bất bình, hai tay dùng sức siết chặt thành quyền, trên mu bàn tay đột nhiên nổi gân xanh.
"Không có khả năng, không có khả năng, không có khả năng! Muốn ta cả đời chịu nỗi uất ức mà sống, còn không bằng lúc trước ta chết ở trên chiến trường!"
"Bao Bất Bình..." Thần sắc Triển Thiên Bạch rối rắm.
"Đại tướng quân, người có biết thứ chống đỡ chúng ta, kéo dài hơi tàn sống đến ngày hôm nay là gì hay không? Chính là ngươi đó!"
Bao Bất Bình kích động chỉ vào Triển Thiên Bạch, "Là Đại tướng quân ngươi, lúc trước chúng ta luôn nghĩ ngươi bị độc chết, đã nghĩ bất luận như thế nào cũng phải tìm cái tên vương bát đản Đoan Mộc Ly kia báo thù rửa hận! Tuy nói người ban chết cho ngươi là Cảnh Dao Hoàng đế, nhưng người ở sau lưng mua chuộc tiểu nhân nói lời gièm pha kia chính là Đoan Mộc Ly! Nếu không phải bởi vì hắn, ngươi cũng sẽ không bị Cảnh Dao Hoàng đế nghi ngờ..."
"Được rồi, đừng nói nữa..."
Mi gian rối rắm như một chiếc khóa không giải được, trong lòng Triển Thiên Bạch loạn thành một đống.
Lời nói của Bao Bất Bình tựa như hàng loạt pháo nổ nhồi vào bên tai, trong đầu không ngừng hiện lên khung cảnh hắn và Đoan Mộc Ly ở cùng một chỗ.
Là Đoan Mộc Ly thay đổi sao?
Hay là hắn thay đổi?
"Không, ta muốn nói!" Căn bản không hiểu được Triển Thiên Bạch đang rối rắm cái gì, Bao Bất Bình thầm nghĩ nói một loạt toàn bộ ái mộ trong lòng cho Triển Thiên Bạch, hắn không nói thì không thoải mái, "Đại tướng quân, sau này chúng ta nghe nói ngươi không chết, nhưng võ công mất hết, bị nhốt ở kinh thành Nam Sở, còn... Còn... Còn..."
Nói được một nửa, Bao Bất Bình nuốt nước miếng, có chút không nói được nữa.
Hàng mi dài giương lên, Triển Thiên Bạch nhìn thấy vẻ mặt gian nan xấu hổ của Bao Bất Bình, thay Bao Bất Bình bổ sung trọn vẹn nửa câu sau: "Còn trở thành vật độc chiếm của Đoan Mộc Ly... Ngươi là muốn nói câu này sao?"
"Ta..." Bao Bất Bình nghẹn họng.
Ánh mắt lóe lên, hắn không kìm được nhìn về phía trên người Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch lúc này không giống với ngày xưa ở quân doanh, từ sáng đến tối đều mặc một thân chiến giáp đỏ rực như lửa, để cho các thuộc hạ tướng sĩ cảm nhận được chính là hình tượng Đại tướng quân uy phong trang nghiêm, đỉnh thiên lập địa.
Tuy rằng dáng vẻ của Triển Thiên Bạch so với đệ nhất mĩ nữ Dao Quốc còn xinh đẹp hơn, nhưng các tướng sĩ cũng không dám có ý đồ không an phận với Triển Thiên Bạch.
Nhưng mà hiện giờ...
Triển Thiên Bạch đứng ở trước mặt Bao Bất Bình, mái tóc đen mềm mại không buộc thành búi tóc mà tùy ý xõa rối tung, thêm vào vài phần lười biếng cùng nhàn đạm, y phục tố sa dài đỏ rực nhẹ nhàng phiêu dật, thập phần tiên khí, so với dáng vẻ góc cạnh sắc sảo ban đầu của Triển Thiên Bạch thì trở nên càng thêm vẻ quyến rũ, cao quý lãnh diễm, tựa như cây thuốc phiện, là chất độc trí mạng nhưng lại khiến người ta phát nghiện.
Bao Bất Bình không kìm được nhìn Triển Thiên Bạch thêm vài lần.
Mới đầu biết được tin Triển Thiên Bạch biến thành vật độc chiếm của Đoan Mộc Ly, hắn cùng thuộc hạ và các tướng sĩ chính là đánh chết cũng không tin.
Thế nhân đều biết Đoan Mộc Ly thích nam sắc, nhưng Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly rốt cuộc chính là kình địch, hai người làm sao có thể...
Hơn nữa, Triển Thiên Bạch tính tình cương liệt, Bao Bất Bình vốn tưởng rằng Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly độc chiếm nhất định sẽ nghĩ quẩn tự sát trong lòng.
Nhưng mà Triển Thiên Bạch không có.
May là Triển Thiên Bạch không có.
Có thể gặp lại "Xích Diễm đại tướng quân" mình sùng bái, khâm phục, kính trọng nhất năm xưa, nội tâm Bao Bất Bình sớm đã nhảy nhót không thôi.
"Đại tướng quân, biết tin ngươi còn sống, ta cùng các huynh đệ khỏi phải nói rất cao hứng, cho nên mục tiêu của chúng ta thay đổi, không phải là báo thù cho huynh, mà là cùng nhau cùng huynh khôi phục lại Dao Quốc!"
Bao Bất Bình nắm lấy hai cổ tay Triển Thiên Bạch, mười ngón tay bất giác dùng sức, "Hiện tại ngươi không hề đơn độc, không cần một mình chiến đấu anh dũng... Có ta và ngươi, còn có các huynh đệ tốt của ngươi, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể giết chết cái tên Đoan Mộc Ly kia!"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tướng quân năm xưa
- Chương 2: Chỉ duy nhất nam nhân này hắn tuyệt đối không tha thứ
- Chương 3: Cầu ta
- Chương 4: Ta chọn bọn họ
- Chương 5: Hắn là của bổn vương
- Chương 6: Báo ứng
- Chương 7: Chuyện cũ tiền triều (1)
- Chương 8: Chuyện cũ tiền triều (2)
- Chương 9: Chuyện cũ tiền triều (3)
- Chương 10: Chuyện cũ tiền triều (4)
- Chương 11: Cứ việc giết ta đi
- Chương 12: Ngươi như này là đang hận ta?
- Chương 13: Đang giở trò gì?
- Chương 14: Điều tra
- Chương 15: Đáng đánh
- Chương 16: Ngươi thích bổn vương sao?
- Chương 17: Ngươi không cảm thấy ta rất hèn hạ sao?
- Chương 18: Bôi thuốc
- Chương 19: Sát khí
- Chương 20: Ý đồ BẤT CHÍNH
- Chương 21: Tương ngộ
- Chương 22: Vị khách không mời mà đến
- Chương 23: Dâng lên một điệu vũ
- Chương 24: Tống giam
- Chương 25: Vượt ngục
- Chương 26: Trở về Di Hương viện
- Chương 27: Biết thế nào là lợi hại
- Chương 28: Cứng đầu
- Chương 29: Luận tội xử trảm
- Chương 30: Đến chết mới thôi
- Chương 31: Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy
- Chương 32: Ngươi là người thông minh
- Chương 33: Bị đánh tàn nhẫn
- Chương 34: Lấy chết tạ tội
- Chương 35: Ta thích ngươi
- Chương 36: Độc chết ta
- Chương 37: Kéo ngươi tuẫn táng cùng
- Chương 38: Bất phân thắng bại
- Chương 39: Không nên đến nơi này nữa thì tốt hơn
- Chương 40: Bạt tai
- Chương 41: Thay ta giáo huấn hắn
- Chương 42: Phạt trượng hình
- Chương 43: Lại thêm tám mươi đại bản
- Chương 44: Ghi thù
- Chương 45: Đút thuốc
- Chương 46: Bổn vương chỉ hỏi ngươi một câu
- Chương 47: Nằm sấp xuống
- Chương 48: Bôi thuốc
- Chương 49: Ta đời này mệnh đoản một chút
- Chương 50: Không sống được bao lâu nữa
- Chương 51: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 52: Trúng độc
- Chương 53: Khiến cho ngươi chết không được tử tế
- Chương 54: Phạt ba trăm trượng
- Chương 55: Đánh gãy chân hắn
- Chương 56: Phương thuốc dân gian
- Chương 57: Ngươi là người Tháp Nhĩ sao?
- Chương 58: Không muốn mất đi
- Chương 59: Cầu kiến
- Chương 60: Không xứng
- Chương 61: Tìm đường chết
- Chương 62: Tỉnh lại
- Chương 63: Sẽ chết
- Chương 64: Có phải bổn vương nuông chiều ngươi quá hay không?
- Chương 65: Cả đời đều cùng hắn ở bên nhau
- Chương 66: Bị thương
- Chương 67: Thỉnh tội
- Chương 68: Đừng nghĩ linh tinh
- Chương 69: Ngươi ghen rồi
- Chương 70: Tự biên tự diễn
- Chương 71: Che giấu
- Chương 72: Khách nhân của Di Hương viện
- Chương 73: Nếu ta thắng
- Chương 74: Chủ ý này rất hay
- Chương 75: Chịu thua
- Chương 76: Dẫn người tới
- Chương 77: Cút ngay
- Chương 78: Địa lao
- Chương 79: Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay
- Chương 80: Rắn
- Chương 81: Ta có đồ VẬT MUỐN TẶNG CHO NGƯƠI
- Chương 82: Hủy dung
- Chương 83: Muốn bị chém đầu
- Chương 84: Nhất kiến chung tình
- Chương 85: Lai giả bất thiện
- Chương 86: Người thắng có thể yêu cầu người thua làm cho mình một việc
- Chương 87: Thỉnh Hoàng Thượng ban vị mỹ nhân này cho ta
- Chương 88: Động tâm
- Chương 89: Âm hồn bất tán
- Chương 90: Dám cả gan cho bổn vương đội nón xanh
- Chương 91: Hóa ra ngươi vẫn còn sống
- Chương 92: Mưu sát Đoan Mộc Ly
- Chương 93: Nói dối
- Chương 94: Ngươi ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ
- Chương 95: Say rượu làm trò
- Chương 96: Mai phục
- Chương 97: Không bao giờ quay lại nữa
- Chương 98: Chỉ ngươi một cách
- Chương 99: Là đồ BỔN VƯƠNG KHÔNG CẦN NỮA
- Chương 100: Không bằng muốn ta chết
- Chương 101: Xin tha
- Chương 102: Đói chết
- Chương 103: Tự sát
- Chương 104: Ta thà rằng đời này chưa từng gặp được ngươi
- Chương 105: Nói ngươi biết sai rồi
- Chương 106: Thành tàn phế
- Chương 107: Ngươi rốt cuộc muốn hại ta đến tình trạng nào
- Chương 108: Cho ta một cái thống khoái
- Chương 109: Báo thù rửa hận
- Chương 110: Phản bội
- Chương 111: Giết ta đi
- Chương 112: Ta xin lỗi
- Chương 113: Đừng hòng lấy được Truyền Hồn đan
- Chương 114: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 115: Bày tỏ
- Chương 116: Ta tuyệt đối sẽ không yêu ngươi
- Chương 117: Cầu Thẩm lão bản
- Chương 118: Ngươi muốn giết ta
- Chương 119: Binh bất yếm trá
- Chương 120: Ám sát
- Chương 121: Lấy máu
- Chương 122: Lần đầu tiên giao phong trên chiến trường
- Chương 123: Đây là ngươi thiếu nợ ta
- Chương 124: Ta và ngươi từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng
- Chương 125: Ta mang ngươi đến một nơi
- Chương 126: Tế đàn
- Chương 127: Nguyền rủa
- Chương 128: Thử xem
- Chương 129: Nỗi đau xác thịt
- Chương 130: Thay thế Triển Thiên Bạch
- Chương 131: Mau vâng lời thành thực nhận tội
- Chương 132: Ngươi vẫn chưa đủ tư cách
- Chương 133: Đích thân thẩm vấn
- Chương 134: Phô ân ái gì chứ, mau chết đi
- Chương 135: Luận xử tội mưu nghịch
- Chương 136: Ta cũng yêu ngươi
- Chương 137: Bị bao vây
- Chương 138: Ma thú hư hỏng
- Chương 139: Nghiệt duyên
- Chương 140: Giết người diệt khẩu
- Chương 141: Tứ hôn
- Chương 142: Trong cung lại có người tới
- Chương 143: Kháng chỉ bất tuân
- Chương 144: Nhập cung làm phi
- Chương 145: Gươi không cảm thấy như thế rất đê tiện sao
- Chương 146: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt
- Chương 147: Nhìn mặt hắn lần cuối
- Chương 148: Hắn nhất định phải chết ở nơi này
- Chương 149: Bí mật động trời
- Chương 150: Đừng trách ta
- Chương 151: Nhiệm vụ quan trọng
- Chương 152: Đáp ứng ta một điều kiện
- Chương 153: Ai tới cứu ta với
- Chương 154: Làm thế nào mới có thể khiến cho một nam nhân đồng ý gả cho ta
- Chương 155: Tam thê tứ thiếp
- Chương 156: Ngươi là hung thủ giết người
- Chương 157: Ngươi cút cho ta
- Chương 158: Đuổi hắn ra khỏi vương phủ
- Chương 159: Huynh có thể nạp ta làm thiếp hay không
- Chương 160: Động thủ
- Chương 161: Hóa ra đây là mục đích của ngươi
- Chương 162: Đi chết đi Triển Thiên Bạch
- Chương 163: Gả cho ta
- Chương 164: Ta yêu ngươi
- Chương 165: Tứ hôn
- Chương 166: Ngươi không phải vô cùng hận ta sao
- Chương 167: Ngươi thật đúng là đê tiện
- Chương 168: Căn bản không hề yêu ngươi
- Chương 169: Ta không thể tiếp tục làm chậm trễ ngươi nữa
- Chương 170: Ngươi xứng đáng với người tốt hơn
- Chương 171: Ngươi không phải yêu Triển Thiên Bạch đấy chứ
- Chương 172: Giết Chu Phượng
- Chương 173: Cả người và của đều mất sạch
- Chương 174: Vị trí vương phi
- Chương 175: Triệu chứng độc phát
- Chương 176: Tự sát
- Chương 177: Không sống được lâu
- Chương 178: Khen thưởng một chút
- Chương 179: Thỏa hiệp
- Chương 180: Đứa trẻ không nghe lời
- bình luận