Địch Tướng Vi Nô - Chương 152: Đáp ứng ta một điều kiện
Chương trước- Chương 1: Tướng quân năm xưa
- Chương 2: Chỉ duy nhất nam nhân này hắn tuyệt đối không tha thứ
- Chương 3: Cầu ta
- Chương 4: Ta chọn bọn họ
- Chương 5: Hắn là của bổn vương
- Chương 6: Báo ứng
- Chương 7: Chuyện cũ tiền triều (1)
- Chương 8: Chuyện cũ tiền triều (2)
- Chương 9: Chuyện cũ tiền triều (3)
- Chương 10: Chuyện cũ tiền triều (4)
- Chương 11: Cứ việc giết ta đi
- Chương 12: Ngươi như này là đang hận ta?
- Chương 13: Đang giở trò gì?
- Chương 14: Điều tra
- Chương 15: Đáng đánh
- Chương 16: Ngươi thích bổn vương sao?
- Chương 17: Ngươi không cảm thấy ta rất hèn hạ sao?
- Chương 18: Bôi thuốc
- Chương 19: Sát khí
- Chương 20: Ý đồ BẤT CHÍNH
- Chương 21: Tương ngộ
- Chương 22: Vị khách không mời mà đến
- Chương 23: Dâng lên một điệu vũ
- Chương 24: Tống giam
- Chương 25: Vượt ngục
- Chương 26: Trở về Di Hương viện
- Chương 27: Biết thế nào là lợi hại
- Chương 28: Cứng đầu
- Chương 29: Luận tội xử trảm
- Chương 30: Đến chết mới thôi
- Chương 31: Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy
- Chương 32: Ngươi là người thông minh
- Chương 33: Bị đánh tàn nhẫn
- Chương 34: Lấy chết tạ tội
- Chương 35: Ta thích ngươi
- Chương 36: Độc chết ta
- Chương 37: Kéo ngươi tuẫn táng cùng
- Chương 38: Bất phân thắng bại
- Chương 39: Không nên đến nơi này nữa thì tốt hơn
- Chương 40: Bạt tai
- Chương 41: Thay ta giáo huấn hắn
- Chương 42: Phạt trượng hình
- Chương 43: Lại thêm tám mươi đại bản
- Chương 44: Ghi thù
- Chương 45: Đút thuốc
- Chương 46: Bổn vương chỉ hỏi ngươi một câu
- Chương 47: Nằm sấp xuống
- Chương 48: Bôi thuốc
- Chương 49: Ta đời này mệnh đoản một chút
- Chương 50: Không sống được bao lâu nữa
- Chương 51: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 52: Trúng độc
- Chương 53: Khiến cho ngươi chết không được tử tế
- Chương 54: Phạt ba trăm trượng
- Chương 55: Đánh gãy chân hắn
- Chương 56: Phương thuốc dân gian
- Chương 57: Ngươi là người Tháp Nhĩ sao?
- Chương 58: Không muốn mất đi
- Chương 59: Cầu kiến
- Chương 60: Không xứng
- Chương 61: Tìm đường chết
- Chương 62: Tỉnh lại
- Chương 63: Sẽ chết
- Chương 64: Có phải bổn vương nuông chiều ngươi quá hay không?
- Chương 65: Cả đời đều cùng hắn ở bên nhau
- Chương 66: Bị thương
- Chương 67: Thỉnh tội
- Chương 68: Đừng nghĩ linh tinh
- Chương 69: Ngươi ghen rồi
- Chương 70: Tự biên tự diễn
- Chương 71: Che giấu
- Chương 72: Khách nhân của Di Hương viện
- Chương 73: Nếu ta thắng
- Chương 74: Chủ ý này rất hay
- Chương 75: Chịu thua
- Chương 76: Dẫn người tới
- Chương 77: Cút ngay
- Chương 78: Địa lao
- Chương 79: Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay
- Chương 80: Rắn
- Chương 81: Ta có đồ VẬT MUỐN TẶNG CHO NGƯƠI
- Chương 82: Hủy dung
- Chương 83: Muốn bị chém đầu
- Chương 84: Nhất kiến chung tình
- Chương 85: Lai giả bất thiện
- Chương 86: Người thắng có thể yêu cầu người thua làm cho mình một việc
- Chương 87: Thỉnh Hoàng Thượng ban vị mỹ nhân này cho ta
- Chương 88: Động tâm
- Chương 89: Âm hồn bất tán
- Chương 90: Dám cả gan cho bổn vương đội nón xanh
- Chương 91: Hóa ra ngươi vẫn còn sống
- Chương 92: Mưu sát Đoan Mộc Ly
- Chương 93: Nói dối
- Chương 94: Ngươi ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ
- Chương 95: Say rượu làm trò
- Chương 96: Mai phục
- Chương 97: Không bao giờ quay lại nữa
- Chương 98: Chỉ ngươi một cách
- Chương 99: Là đồ BỔN VƯƠNG KHÔNG CẦN NỮA
- Chương 100: Không bằng muốn ta chết
- Chương 101: Xin tha
- Chương 102: Đói chết
- Chương 103: Tự sát
- Chương 104: Ta thà rằng đời này chưa từng gặp được ngươi
- Chương 105: Nói ngươi biết sai rồi
- Chương 106: Thành tàn phế
- Chương 107: Ngươi rốt cuộc muốn hại ta đến tình trạng nào
- Chương 108: Cho ta một cái thống khoái
- Chương 109: Báo thù rửa hận
- Chương 110: Phản bội
- Chương 111: Giết ta đi
- Chương 112: Ta xin lỗi
- Chương 113: Đừng hòng lấy được Truyền Hồn đan
- Chương 114: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 115: Bày tỏ
- Chương 116: Ta tuyệt đối sẽ không yêu ngươi
- Chương 117: Cầu Thẩm lão bản
- Chương 118: Ngươi muốn giết ta
- Chương 119: Binh bất yếm trá
- Chương 120: Ám sát
- Chương 121: Lấy máu
- Chương 122: Lần đầu tiên giao phong trên chiến trường
- Chương 123: Đây là ngươi thiếu nợ ta
- Chương 124: Ta và ngươi từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng
- Chương 125: Ta mang ngươi đến một nơi
- Chương 126: Tế đàn
- Chương 127: Nguyền rủa
- Chương 128: Thử xem
- Chương 129: Nỗi đau xác thịt
- Chương 130: Thay thế Triển Thiên Bạch
- Chương 131: Mau vâng lời thành thực nhận tội
- Chương 132: Ngươi vẫn chưa đủ tư cách
- Chương 133: Đích thân thẩm vấn
- Chương 134: Phô ân ái gì chứ, mau chết đi
- Chương 135: Luận xử tội mưu nghịch
- Chương 136: Ta cũng yêu ngươi
- Chương 137: Bị bao vây
- Chương 138: Ma thú hư hỏng
- Chương 139: Nghiệt duyên
- Chương 140: Giết người diệt khẩu
- Chương 141: Tứ hôn
- Chương 142: Trong cung lại có người tới
- Chương 143: Kháng chỉ bất tuân
- Chương 144: Nhập cung làm phi
- Chương 145: Gươi không cảm thấy như thế rất đê tiện sao
- Chương 146: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt
- Chương 147: Nhìn mặt hắn lần cuối
- Chương 148: Hắn nhất định phải chết ở nơi này
- Chương 149: Bí mật động trời
- Chương 150: Đừng trách ta
- Chương 151: Nhiệm vụ quan trọng
- Chương 152: Đáp ứng ta một điều kiện
- Chương 153: Ai tới cứu ta với
- Chương 154: Làm thế nào mới có thể khiến cho một nam nhân đồng ý gả cho ta
- Chương 155: Tam thê tứ thiếp
- Chương 156: Ngươi là hung thủ giết người
- Chương 157: Ngươi cút cho ta
- Chương 158: Đuổi hắn ra khỏi vương phủ
- Chương 159: Huynh có thể nạp ta làm thiếp hay không
- Chương 160: Động thủ
- Chương 161: Hóa ra đây là mục đích của ngươi
- Chương 162: Đi chết đi Triển Thiên Bạch
- Chương 163: Gả cho ta
- Chương 164: Ta yêu ngươi
- Chương 165: Tứ hôn
- Chương 166: Ngươi không phải vô cùng hận ta sao
- Chương 167: Ngươi thật đúng là đê tiện
- Chương 168: Căn bản không hề yêu ngươi
- Chương 169: Ta không thể tiếp tục làm chậm trễ ngươi nữa
- Chương 170: Ngươi xứng đáng với người tốt hơn
- Chương 171: Ngươi không phải yêu Triển Thiên Bạch đấy chứ
- Chương 172: Giết Chu Phượng
- Chương 173: Cả người và của đều mất sạch
- Chương 174: Vị trí vương phi
- Chương 175: Triệu chứng độc phát
- Chương 176: Tự sát
- Chương 177: Không sống được lâu
- Chương 178: Khen thưởng một chút
- Chương 179: Thỏa hiệp
- Chương 180: Đứa trẻ không nghe lời
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Địch Tướng Vi Nô
Chương 152: Đáp ứng ta một điều kiện
Nửa đêm.
Doãn Mạch mở to mắt, con ngươi sáng ngời màu hổ phách như sáng lên, rất sáng.
Doãn Mạch liếc mắt Thẩm Ngọc Lam ngủ say bên cạnh hắn một cái, đáy mắt lướt qua một tia đau đớn luyến tiếc cùng phiền muộn.
"Ngọc Lam..."
Doãn Mạch nhẹ nhàng sờ sờ đầu Thẩm Ngọc Lam.
Chuyện Thẩm Ngọc Lam cố ý giấu giếm hắn rất nhiều, hắn biết.
Tỉ như, ngay đêm hôm nay, Thẩm Ngọc Lam cho hắn uống thuốc an thần vì không muốn cho hắn biết bản thân trốn ra khỏi Di Hương viện.
Tỉ như, kì thực Thẩm Ngọc Lam biết võ công, tuy rằng không tính là quá cao cường.
Tỉ như, Thẩm Ngọc Lam sau lưng hắn lén lút đi gặp người nào.
Tỉ như, Thẩm Ngọc Lam cũng không phải là người Nam Sở mà đến từ Tháp Nhĩ.
Tỉ như...
Nhưng cho dù Thẩm Ngọc Lam có nhiều chuyện giấu giếm hắn như vậy, hắn vậy thích Thẩm Ngọc Lam, yêu Thẩm Ngọc Lam như cũ.
Hắn muốn để bản thân kiên nhẫn một chút, ép bản thân kiên nhẫn một chút, chờ đợi chính miệng Thẩm Ngọc Lam nói cho hắn hết thảy.
Hắn muốn cho Thẩm Ngọc Lam đầy đủ tự do mà không phải giống Đoan Mộc Ly chỉ biết trói buộc Triển Thiên Bạch.
Nhưng hắn rất lo lắng cho Thẩm Ngọc Lam.
Sau khi Thẩm Ngọc Lam trốn ra khỏi Di Hương viện, Doãn Mạch liền tỉnh dậy, lén lút đi theo phía sau Thẩm Ngọc Lam, đi vào trong rừng cây nhỏ.
Theo như Doãn Mạch thấy, theo dõi người mình thích, sinh nghi với người mình thích là một hành vi thập phần đáng xấu hổ.
Nhưng bởi vì quá mức lo lắng cho Thẩm Ngọc Lam, hắn chỉ có thể làm như vậy.
Bất quá, hắn lại không biết nội lực cùng võ công của người Thẩm Ngọc Lam đi gặp rốt cuộc cao bao nhiêu, bởi vậy không thể tùy tiện tới gần.
Không phải hắn không dám, mà là hắn sợ đối phương một khi nhận thấy được sự tồn tại của hắn sẽ giận chó đánh mèo với Thẩm Ngọc Lam.
Tuy rằng cụ thể nội dung cuộc mật đàm của Thẩm Ngọc Lam và đối phương hắn cũng không biết, nhưng đại khái có thể đoán được một ít—
Thẩm Ngọc Lam hẳn là gián điệp mà Tháp Nhĩ phái đến Nam Sở.
"Ngọc Lam..."
Doãn Mạch ôn nhu ôm Thẩm Ngọc Lam.
Hắn cảm thấy thời điểm Thẩm Ngọc Lam ở trong lồng ngực hắn sẽ trở nên rất nhỏ bé, tựa như một con chim sơn cả bị chủ nhân xấu xa tra tấn đến mình đầy thương tích.
Doãn Mạch rất muốn nâng Thẩm Ngọc Lam trong lòng bàn tay, che chở hắn thật tốt.
"Ngọc Lam, ta muốn giúp ngươi... Ta muốn cứu ngươi..." Doãn Mạch ôm lấy Thẩm Ngọc Lam, khép mi mắt, như thể đang lầm bầm, "Ta hi vọng ngươi có thể chính miệng nói cho ta biết... Ta nên làm thế nào."
Ngoài cửa sổ, màn sương mù dần tản, sắc trời mờ mịt.
Trời cuối cùng cũng sáng rồi.
Vương phủ.
Trải qua một đêm cố sức cùng khoái hoạt, khi Triển Thiên Bạch tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao.
"A..."
Triển Thiên Bạch không nhịn được phát ra thanh âm mệt mỏi, cười khổ kéo kéo khóe miệng.
"Đoan Mộc Ly cái tên hỗn đản nhà ngươi!"
Tối hôm qua thật sự là bị Đoan Mộc Ly giày vò rất thảm, Triển Thiên Bạch cho dù đánh trận cả ba ngày ba đêm cũng không có loại dáng vẻ cảm giác cả người rã rời này.
Ngay cả động một ngón tay út cũng thành xa xỉ, Triển Thiên Bạch cứ thế nằm trên giường không nhúc nhích.
Con ngươi đen lúng liếng nheo lại, biểu tình trên khuôn mặt phiếm hồng nhàn nhạt hiện lên một tia dư vị đêm qua.
Tối hôm qua... Rất thoải mái...
Đã lâu rồi cũng không trải qua cảm giác sảng khoái tràn trề như thế, hai má Triển Thiên Bạch càng ngày càng nóng, trong lòng bị một cỗ cảm giác không tên lấp đầy.
Bên giường đã trống không, một cỗ cô đơn khó kìm nén đánh úp hắn.
Triển Thiên Bạch bất đắc dĩ mà thở dài.
Hắn biết sáng nay Đoan Mộc Ly phải tảo triều, còn phải đi xử lí quân cơ khẩn cấp của phòng quân vụ.
Triển Thiên Bạch lười biếng ngáp một cái, khóe môi lộ ra nụ cười thư thái.
Như này... Không phải rất tốt sao?
So với rối rắm thống khổ như vậy, còn không bằng thoải mái mà chấp nhận Đoan Mộc Ly.
Không biết bản thân là sa đọa hay rộng lượng, Triển Thiên Bạch giơ tay gãi gãi tóc.
"Triển công tử..."
Lúc này, Hương Linh bưng chậu nước đi vào, "À không đúng, vương phi."
Xưng hô đột nhiên thay đổi khiến Triển Thiên Bạch ngẩn ra.
"Hương Linh, ngươi vừa mới gọi ta là gì?"
"Vương phi ạ!" Hương Linh nheo mắt, cười hì hì.
Triển Thiên Bạch nhất thời nhíu mày, "Đừng gọi lung tung, ta không phải vương phi gì đó."
"Làm sao lại không phải chứ?"
Hương Linh đặt chậu nước xuống, vui vẻ đi tới bên giường Triển Thiên Bạch, "Nô tì cũng nghe nói, chỉ cần vương gia thắng trận quyết đấu ở trường đấu thú, ngươi sẽ đáp ứng làm phi tử của vương gia."
"Ta không đáp ứng như vậy." Triển Thiên Bạch lập tức phủ nhận.
"Triển công tử..." Hương Linh không nhịn được bạnh quai hàm, "Tuy nói trước kia vương gia làm không ít chuyện sai trái, nô tì cũng rất tức giận, nhưng kì thực vương gia thật sự thích Triển công tử, Triển công tử thông minh như vậy, hẳn là đã sớm biết mới đúng!"
"..."
"Lần này vương gia cũng là cửu tử nhất sinh, Triển công tử, đổi thành người khác đã sớm lấy thân báo đáp rồi."
"..."
"Nếu Triển công tử đã chấp nhận tình yêu của vương gia rồi, vậy được sắc phong làm vương phi không phải chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao! Hiện tại, từ trên xuống dưới trong vương phủ đều xem Triển công tử ngươi như chính thê của vương gia mà đối đãi."
"Cái gì mà chính thê với không chính thê..." Ánh mắt Triển Thiên Bạch lóe lên, quay đầu sang một bên, nhẹ giọng nói: "Không được gọi lung tung nữa, coi chừng bị vương gia nhà ngươi nghe thấy lại trừng phạt ngươi."
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch đỏ mặt, Hương Linh che miệng cười trộm khanh khách, "Vương gia nhà ta nếu như nghe thấy ta gọi ngươi là vương phi ấy, đừng nói là trừng phạt, không chừng còn có thể thưởng cho ta mấy thỏi bạc hay mất cuộn tơ lụa thì sao!"
"Ngươi..."
Lời Hương Linh vừa nói, Triển Thiên Bạch há hốc mồm, nội tâm mâu thuẫn không thôi.
Hắn chấp nhận tình cảm của Đoan Mộc Ly rồi, nhưng vương phi... Danh hiệu này đối với hắn mà nói thật sự là quá mức nặng nề.
Bất luận trước kia thế nhân đối đãi với vị nam vương phi là hắn đây thế nào, nếu như hắn được Đoan Mộc Ly cưới hỏi đàng hoàng, ắt phải dẫn Đoan Mộc Ly đi gặp liệt tổ liệt tông của Triển gia hắn một lần.
Bài vị của mỗi một vị thân nhân quy tiên, hắn vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.
Nhưng mà...
Hắn có thể hiểu cho những hành động đã làm lúc trước của Đoan Mộc Ly, nhưng muốn cho liệt tổ liệt tông của hắn hiểu, chỉ sợ rất khó khăn.
Cho dù bọn họ có thể hiểu cho thủ đoạn Đoan Mộc Ly thân là Phò Quốc đại tướng quân của Nam Sở sử dụng lúc trước, nhưng không thể hiểu cho hắn—
Hắn làm sao có thể yêu kẻ thù của bản thân chứ?
Triển Thiên Bạch không khỏi day day thái dương phát đau.
Có lẽ đây cũng là chỗ Đoan Mộc Ly đang lo lắng chăng? Bởi vậy mới không nóng lòng để cho hắn làm vương phi của mình.
"Triển công tử...?"
Nhìn thấy vẻ mặt Triển Thiên Bạch ngưng trọng, đôi mắt to tròn ngập nước của Hương Linh chớp chớp.
"Triển công tử, ngươi không phải là có chuyện phiền lòng gì chứ? Tuy rằng nô tì tài sơ học thiển... Nhưng cũng muốn chia sẻ phần nào giúp Triển công tử!"
Đột nhiên, Triển Thiên Bạch ý thức được, từ sau khi bản thân bại trận, một đường này kì thực cũng được không ít người trợ giúp, Triển Thiên Bạch sờ sờ ngực mà cảm thấy ấm áp.
"Có lẽ là ta rất để tâm vào mấy chuyện vụn vặt đi? Có một số việc... Cũng không cần thiết phải lưu tâm như thế."
Nhìn có vẻ như là đang trả lời Hương Linh, kì thực là Triển Thiên Bạch đang nói cho chính bản thân nghe.
Rửa mặt xong, Triển Thiên Bạch thay y phục mới. Vẫn là màu đỏ như cũ, nhưng phía trên có thêm ám văn, nhìn kĩ lại, là một đôi uyên ương hí thủy.
Chung quy cảm thấy hoa văn uyên ương này là đang ám chỉ gì đó, Triển Thiên Bạch dở khóc dở cười.
Nếu như Đoan Mộc Ly thật sự nói với hắn, nói rằng hi vọng hắn làm vương phi của Đoan Mộc Ly, hắn sẽ không cự tuyệt.
"Triển công tử!"
Đột nhiên, tiếng la của Lý quản gia thu hút sự chú ý của Triển Thiên Bạch. Triển Thiên Bạch chỉ thấy Lý quản gia hoảng hốt vội vội vàng vàng chạy về phía hắn.
"Trong cung phái người tới! Triển công tử, à không, vương phi, Đỗ công công nói Hoàng Thượng triệu ngươi vào cung."
"Cái gì?"
Triển Thiên Bạch không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Đoan Mộc Nam này... Làm sao lại tới rồi?
Hứa rằng không đánh chủ ý lên hắn nữa, Triển Thiên Bạch không tin Đoan Mộc Nam thân là vua một nước cũng sẽ lật lọng.
Gặp mặt Đỗ công công, Triển Thiên Bạch nghiêm túc lộ mặt ra.
"Triển công tử, đây là thủ dụ của Hoàng Thượng."
Không phải thánh chỉ, Triển Thiên Bạch hoài nghi nhận lấy một phong thư từ trong tay Đỗ công công.
Trong Di Hương viện, Doãn Mạch lại một lần nữa không rõ tung tích, bất quá như vậy thì Thẩm Ngọc Lam cũng có thể càng thêm an tâm mà chấp hành nhiệm vụ.
Ngồi trang điểm đối diện với gương đồng, Thẩm Ngọc Lam ngày xưa chỉ mặc áo trắng lúc này thay thành một thân trường sam đỏ như lửa.
Hắn phải dịch dung thành Triển Thiên Bạch.
Hắn phải giả trang thành Triển Thiên Bạch.
Trong vương phủ, xem xong thư Đoan Mộc Nam tự tay viết cho bản thân, trong lòng Triển Thiên Bạch càng buồn bực.
Thư của Đoan Mộc Nam thập phần ngắn gọn, ý tứ cũng nói tóm tắt đơn giản rõ ràng, nhất định là mấy ngày nay Đoan Mộc Nam cho rằng bản thân gây cho hắn không ít phiền toái, muốn tự mình giải thích với hắn.
Vốn lúc không xem thủ dụ này, trong lòng Triển Thiên Bạch đã vẽ ra một dấu chấm hỏi, hiện tại đọc xong hắn càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Đoan Mộc Nam... Sẽ chỉ đơn thuần vì xin lỗi hắn mà đặc biệt gọi hắn tiến cung?
Triển Thiên Bạch không tin.
Tuy nhiên, hoàng mệnh không thể trái, Triển Thiên Bạch đành phải ngồi vào trong kiệu, tiến cung diện thánh.
Cùng lúc đó, một cỗ kiệu lặng lẽ khởi kiệu từ cửa sau của Di Hương viện, nhân thủ Dạ Tựu an bài dùng tốc độ nhanh chóng nâng cỗ kiệu của Thẩm Ngọc Lam xuyên qua đường nhỏ đến thẳng hoàng cung.
Triển Thiên Bạch ngồi bên trong kiệu, mùi hương nhàn nhạt vấn vít quanh chóp mũi, càng cảm thấy cỗ kiệu này quá chậm, như thể ốc sên đang đi vậy.
Mi mắt trở nên càng ngày càng nặng, ý thức cũng nhẹ nhàng trôi xa không kiểm soát được, trước khoảnh khắc hoàn toàn ngủ say, Triển Thiên Bạch có loại dự cảm chẳng lành.
Không cần nghi ngờ, cỗ kiệu đang chở Thẩm Ngọc Lam đến hoàng cung trước.
Chẳng qua Thẩm Ngọc Lam giờ khắc này chính là Triển Thiên Bạch trong mắt người ngoài—
Mi thanh mục tú, một thân hồng y, khóe mắt trái điểm xuyết một nốt ruồi lệ gợi cảm.
Sau khi cỗ kiệu vào cung trực tiếp đứng trước điện Côn Luân chuyên dùng để chiêu đãi khách quý hay sứ thần ngoại quốc.
Dạ Ưng ở ngay bên trong.
"Triển công tử, mời đi!"
Mành kiệu bị vén ra, Thẩm Ngọc Lam ngụy trang thành Triển Thiên Bạch đi theo vào bên trong, tiến vào điện Côn Luân.
"Triển Thiên Bạch? Nhanh như vậy ngươi đã tới rồi à!"
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch, trên khuôn mặt màu đồng cổ của Dạ Ưng lập tức lộ ra nụ cười tỏa nắng.
"Không phải Hoàng Thượng triệu ta vào cung sao?" Thẩm Ngọc Lam quay đầu khắp nơi nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói.
Hắn đang bắt chước thanh âm của Triển Thiên Bạch.
Nhưng vì bắt chước thế nào đi chăng nữa thì dù sao cũng không phải bản tôn, Thẩm Ngọc Lam lo lắng bị nhìn thấu, bởi vậy cố hết sức hạ thấp âm lượng của giọng.
"Hửm?" Dạ Ưng nghiêng đầu, đôi con ngươi sắc bén liền nhìn chằm chằm khuôn mặt của Triển Thiên Bạch.
"Làm sao lại có cảm giác ngươi hôm nay luôn ôn hòa có chút không bình thường nhỉ!"
Nghe vậy, Thẩm Ngọc Lam nhất thời căng thẳng, đến độ hai tay giấu trong ống tay áo rộng thùng thình siết chặt thành quyền.
"Cho nên kì thực là Dạ Ưng thủ lĩnh tìm ta? Vậy thì có chuyện gì xin mời nói thẳng."
Thẩm Ngọc Lam chìa một tay về phía Dạ Ưng.
"Ha..." Dạ Ưng cười cười, "Ngươi quả nhiên ôn hòa không như mọi khi... Đối đáp với ta càng thêm lãnh đạm cơ đấy!"
Đột nhiên, Dạ Ưng nắm chặt lấy cổ tay của Thẩm Ngọc Lam, "Triển Thiên Bạch, ngươi có biết ngươi càng muốn chạy trốn ta lại càng muốn đuổi theo hay không... Ngày mốt ta sẽ khởi hành quay về Tháp Nhĩ, thế nào? Ngươi thật sự không suy xét cân nhắc cùng đi theo ta sao? Chờ chúng ta tới Tháp Nhĩ rồi ngươi có thể tha hồ mà mặc sức rong ruổi trên thảo nguyên, có thể uống rượu ca hát, ta còn có thể giúp ngươi một tay, những thứ lúc trước Nam Sở thiếu nợ ngươi... Đòi lại từng cái!"
Mi mắt khẽ rũ, Thẩm Ngọc Lam lộ ra thần sắc suy xét, như thể đang cân nhắc thiệt hơn.
Dạ Ưng bỗng nhiên cảm thấy có hi vọng.
"Kì thực..." Hàng mi dài run lên nhè nhẹ, khóe môi của Thẩm Ngọc Lam đang dịch dung thành Triển Thiên Bạch khẽ giương lên, thanh âm như mang theo vài phần thẹn thùng, "Muốn ta đi theo ngươi cũng không phải không thể..."
"Thật vậy sao?"
"Bất quá, Dạ Ưng thủ lĩnh ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện." Thẩm Ngọc Lam ngoắc đầu ngón tay về phía Dạ Ưng, ý bảo Dạ Ưng tới gần hắn.
Dạ Ưng không cần nghĩ ngợi gì mà tới gần Thẩm Ngọc Lam.
"Ngươi đi chết trước đi!"
Ánh sáng trắng bạc chợt lóe lên, Thẩm Ngọc Lam đã vung chủy thủ đâm về phía ngực của Dạ Ưng.
Doãn Mạch mở to mắt, con ngươi sáng ngời màu hổ phách như sáng lên, rất sáng.
Doãn Mạch liếc mắt Thẩm Ngọc Lam ngủ say bên cạnh hắn một cái, đáy mắt lướt qua một tia đau đớn luyến tiếc cùng phiền muộn.
"Ngọc Lam..."
Doãn Mạch nhẹ nhàng sờ sờ đầu Thẩm Ngọc Lam.
Chuyện Thẩm Ngọc Lam cố ý giấu giếm hắn rất nhiều, hắn biết.
Tỉ như, ngay đêm hôm nay, Thẩm Ngọc Lam cho hắn uống thuốc an thần vì không muốn cho hắn biết bản thân trốn ra khỏi Di Hương viện.
Tỉ như, kì thực Thẩm Ngọc Lam biết võ công, tuy rằng không tính là quá cao cường.
Tỉ như, Thẩm Ngọc Lam sau lưng hắn lén lút đi gặp người nào.
Tỉ như, Thẩm Ngọc Lam cũng không phải là người Nam Sở mà đến từ Tháp Nhĩ.
Tỉ như...
Nhưng cho dù Thẩm Ngọc Lam có nhiều chuyện giấu giếm hắn như vậy, hắn vậy thích Thẩm Ngọc Lam, yêu Thẩm Ngọc Lam như cũ.
Hắn muốn để bản thân kiên nhẫn một chút, ép bản thân kiên nhẫn một chút, chờ đợi chính miệng Thẩm Ngọc Lam nói cho hắn hết thảy.
Hắn muốn cho Thẩm Ngọc Lam đầy đủ tự do mà không phải giống Đoan Mộc Ly chỉ biết trói buộc Triển Thiên Bạch.
Nhưng hắn rất lo lắng cho Thẩm Ngọc Lam.
Sau khi Thẩm Ngọc Lam trốn ra khỏi Di Hương viện, Doãn Mạch liền tỉnh dậy, lén lút đi theo phía sau Thẩm Ngọc Lam, đi vào trong rừng cây nhỏ.
Theo như Doãn Mạch thấy, theo dõi người mình thích, sinh nghi với người mình thích là một hành vi thập phần đáng xấu hổ.
Nhưng bởi vì quá mức lo lắng cho Thẩm Ngọc Lam, hắn chỉ có thể làm như vậy.
Bất quá, hắn lại không biết nội lực cùng võ công của người Thẩm Ngọc Lam đi gặp rốt cuộc cao bao nhiêu, bởi vậy không thể tùy tiện tới gần.
Không phải hắn không dám, mà là hắn sợ đối phương một khi nhận thấy được sự tồn tại của hắn sẽ giận chó đánh mèo với Thẩm Ngọc Lam.
Tuy rằng cụ thể nội dung cuộc mật đàm của Thẩm Ngọc Lam và đối phương hắn cũng không biết, nhưng đại khái có thể đoán được một ít—
Thẩm Ngọc Lam hẳn là gián điệp mà Tháp Nhĩ phái đến Nam Sở.
"Ngọc Lam..."
Doãn Mạch ôn nhu ôm Thẩm Ngọc Lam.
Hắn cảm thấy thời điểm Thẩm Ngọc Lam ở trong lồng ngực hắn sẽ trở nên rất nhỏ bé, tựa như một con chim sơn cả bị chủ nhân xấu xa tra tấn đến mình đầy thương tích.
Doãn Mạch rất muốn nâng Thẩm Ngọc Lam trong lòng bàn tay, che chở hắn thật tốt.
"Ngọc Lam, ta muốn giúp ngươi... Ta muốn cứu ngươi..." Doãn Mạch ôm lấy Thẩm Ngọc Lam, khép mi mắt, như thể đang lầm bầm, "Ta hi vọng ngươi có thể chính miệng nói cho ta biết... Ta nên làm thế nào."
Ngoài cửa sổ, màn sương mù dần tản, sắc trời mờ mịt.
Trời cuối cùng cũng sáng rồi.
Vương phủ.
Trải qua một đêm cố sức cùng khoái hoạt, khi Triển Thiên Bạch tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao.
"A..."
Triển Thiên Bạch không nhịn được phát ra thanh âm mệt mỏi, cười khổ kéo kéo khóe miệng.
"Đoan Mộc Ly cái tên hỗn đản nhà ngươi!"
Tối hôm qua thật sự là bị Đoan Mộc Ly giày vò rất thảm, Triển Thiên Bạch cho dù đánh trận cả ba ngày ba đêm cũng không có loại dáng vẻ cảm giác cả người rã rời này.
Ngay cả động một ngón tay út cũng thành xa xỉ, Triển Thiên Bạch cứ thế nằm trên giường không nhúc nhích.
Con ngươi đen lúng liếng nheo lại, biểu tình trên khuôn mặt phiếm hồng nhàn nhạt hiện lên một tia dư vị đêm qua.
Tối hôm qua... Rất thoải mái...
Đã lâu rồi cũng không trải qua cảm giác sảng khoái tràn trề như thế, hai má Triển Thiên Bạch càng ngày càng nóng, trong lòng bị một cỗ cảm giác không tên lấp đầy.
Bên giường đã trống không, một cỗ cô đơn khó kìm nén đánh úp hắn.
Triển Thiên Bạch bất đắc dĩ mà thở dài.
Hắn biết sáng nay Đoan Mộc Ly phải tảo triều, còn phải đi xử lí quân cơ khẩn cấp của phòng quân vụ.
Triển Thiên Bạch lười biếng ngáp một cái, khóe môi lộ ra nụ cười thư thái.
Như này... Không phải rất tốt sao?
So với rối rắm thống khổ như vậy, còn không bằng thoải mái mà chấp nhận Đoan Mộc Ly.
Không biết bản thân là sa đọa hay rộng lượng, Triển Thiên Bạch giơ tay gãi gãi tóc.
"Triển công tử..."
Lúc này, Hương Linh bưng chậu nước đi vào, "À không đúng, vương phi."
Xưng hô đột nhiên thay đổi khiến Triển Thiên Bạch ngẩn ra.
"Hương Linh, ngươi vừa mới gọi ta là gì?"
"Vương phi ạ!" Hương Linh nheo mắt, cười hì hì.
Triển Thiên Bạch nhất thời nhíu mày, "Đừng gọi lung tung, ta không phải vương phi gì đó."
"Làm sao lại không phải chứ?"
Hương Linh đặt chậu nước xuống, vui vẻ đi tới bên giường Triển Thiên Bạch, "Nô tì cũng nghe nói, chỉ cần vương gia thắng trận quyết đấu ở trường đấu thú, ngươi sẽ đáp ứng làm phi tử của vương gia."
"Ta không đáp ứng như vậy." Triển Thiên Bạch lập tức phủ nhận.
"Triển công tử..." Hương Linh không nhịn được bạnh quai hàm, "Tuy nói trước kia vương gia làm không ít chuyện sai trái, nô tì cũng rất tức giận, nhưng kì thực vương gia thật sự thích Triển công tử, Triển công tử thông minh như vậy, hẳn là đã sớm biết mới đúng!"
"..."
"Lần này vương gia cũng là cửu tử nhất sinh, Triển công tử, đổi thành người khác đã sớm lấy thân báo đáp rồi."
"..."
"Nếu Triển công tử đã chấp nhận tình yêu của vương gia rồi, vậy được sắc phong làm vương phi không phải chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao! Hiện tại, từ trên xuống dưới trong vương phủ đều xem Triển công tử ngươi như chính thê của vương gia mà đối đãi."
"Cái gì mà chính thê với không chính thê..." Ánh mắt Triển Thiên Bạch lóe lên, quay đầu sang một bên, nhẹ giọng nói: "Không được gọi lung tung nữa, coi chừng bị vương gia nhà ngươi nghe thấy lại trừng phạt ngươi."
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch đỏ mặt, Hương Linh che miệng cười trộm khanh khách, "Vương gia nhà ta nếu như nghe thấy ta gọi ngươi là vương phi ấy, đừng nói là trừng phạt, không chừng còn có thể thưởng cho ta mấy thỏi bạc hay mất cuộn tơ lụa thì sao!"
"Ngươi..."
Lời Hương Linh vừa nói, Triển Thiên Bạch há hốc mồm, nội tâm mâu thuẫn không thôi.
Hắn chấp nhận tình cảm của Đoan Mộc Ly rồi, nhưng vương phi... Danh hiệu này đối với hắn mà nói thật sự là quá mức nặng nề.
Bất luận trước kia thế nhân đối đãi với vị nam vương phi là hắn đây thế nào, nếu như hắn được Đoan Mộc Ly cưới hỏi đàng hoàng, ắt phải dẫn Đoan Mộc Ly đi gặp liệt tổ liệt tông của Triển gia hắn một lần.
Bài vị của mỗi một vị thân nhân quy tiên, hắn vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.
Nhưng mà...
Hắn có thể hiểu cho những hành động đã làm lúc trước của Đoan Mộc Ly, nhưng muốn cho liệt tổ liệt tông của hắn hiểu, chỉ sợ rất khó khăn.
Cho dù bọn họ có thể hiểu cho thủ đoạn Đoan Mộc Ly thân là Phò Quốc đại tướng quân của Nam Sở sử dụng lúc trước, nhưng không thể hiểu cho hắn—
Hắn làm sao có thể yêu kẻ thù của bản thân chứ?
Triển Thiên Bạch không khỏi day day thái dương phát đau.
Có lẽ đây cũng là chỗ Đoan Mộc Ly đang lo lắng chăng? Bởi vậy mới không nóng lòng để cho hắn làm vương phi của mình.
"Triển công tử...?"
Nhìn thấy vẻ mặt Triển Thiên Bạch ngưng trọng, đôi mắt to tròn ngập nước của Hương Linh chớp chớp.
"Triển công tử, ngươi không phải là có chuyện phiền lòng gì chứ? Tuy rằng nô tì tài sơ học thiển... Nhưng cũng muốn chia sẻ phần nào giúp Triển công tử!"
Đột nhiên, Triển Thiên Bạch ý thức được, từ sau khi bản thân bại trận, một đường này kì thực cũng được không ít người trợ giúp, Triển Thiên Bạch sờ sờ ngực mà cảm thấy ấm áp.
"Có lẽ là ta rất để tâm vào mấy chuyện vụn vặt đi? Có một số việc... Cũng không cần thiết phải lưu tâm như thế."
Nhìn có vẻ như là đang trả lời Hương Linh, kì thực là Triển Thiên Bạch đang nói cho chính bản thân nghe.
Rửa mặt xong, Triển Thiên Bạch thay y phục mới. Vẫn là màu đỏ như cũ, nhưng phía trên có thêm ám văn, nhìn kĩ lại, là một đôi uyên ương hí thủy.
Chung quy cảm thấy hoa văn uyên ương này là đang ám chỉ gì đó, Triển Thiên Bạch dở khóc dở cười.
Nếu như Đoan Mộc Ly thật sự nói với hắn, nói rằng hi vọng hắn làm vương phi của Đoan Mộc Ly, hắn sẽ không cự tuyệt.
"Triển công tử!"
Đột nhiên, tiếng la của Lý quản gia thu hút sự chú ý của Triển Thiên Bạch. Triển Thiên Bạch chỉ thấy Lý quản gia hoảng hốt vội vội vàng vàng chạy về phía hắn.
"Trong cung phái người tới! Triển công tử, à không, vương phi, Đỗ công công nói Hoàng Thượng triệu ngươi vào cung."
"Cái gì?"
Triển Thiên Bạch không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Đoan Mộc Nam này... Làm sao lại tới rồi?
Hứa rằng không đánh chủ ý lên hắn nữa, Triển Thiên Bạch không tin Đoan Mộc Nam thân là vua một nước cũng sẽ lật lọng.
Gặp mặt Đỗ công công, Triển Thiên Bạch nghiêm túc lộ mặt ra.
"Triển công tử, đây là thủ dụ của Hoàng Thượng."
Không phải thánh chỉ, Triển Thiên Bạch hoài nghi nhận lấy một phong thư từ trong tay Đỗ công công.
Trong Di Hương viện, Doãn Mạch lại một lần nữa không rõ tung tích, bất quá như vậy thì Thẩm Ngọc Lam cũng có thể càng thêm an tâm mà chấp hành nhiệm vụ.
Ngồi trang điểm đối diện với gương đồng, Thẩm Ngọc Lam ngày xưa chỉ mặc áo trắng lúc này thay thành một thân trường sam đỏ như lửa.
Hắn phải dịch dung thành Triển Thiên Bạch.
Hắn phải giả trang thành Triển Thiên Bạch.
Trong vương phủ, xem xong thư Đoan Mộc Nam tự tay viết cho bản thân, trong lòng Triển Thiên Bạch càng buồn bực.
Thư của Đoan Mộc Nam thập phần ngắn gọn, ý tứ cũng nói tóm tắt đơn giản rõ ràng, nhất định là mấy ngày nay Đoan Mộc Nam cho rằng bản thân gây cho hắn không ít phiền toái, muốn tự mình giải thích với hắn.
Vốn lúc không xem thủ dụ này, trong lòng Triển Thiên Bạch đã vẽ ra một dấu chấm hỏi, hiện tại đọc xong hắn càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Đoan Mộc Nam... Sẽ chỉ đơn thuần vì xin lỗi hắn mà đặc biệt gọi hắn tiến cung?
Triển Thiên Bạch không tin.
Tuy nhiên, hoàng mệnh không thể trái, Triển Thiên Bạch đành phải ngồi vào trong kiệu, tiến cung diện thánh.
Cùng lúc đó, một cỗ kiệu lặng lẽ khởi kiệu từ cửa sau của Di Hương viện, nhân thủ Dạ Tựu an bài dùng tốc độ nhanh chóng nâng cỗ kiệu của Thẩm Ngọc Lam xuyên qua đường nhỏ đến thẳng hoàng cung.
Triển Thiên Bạch ngồi bên trong kiệu, mùi hương nhàn nhạt vấn vít quanh chóp mũi, càng cảm thấy cỗ kiệu này quá chậm, như thể ốc sên đang đi vậy.
Mi mắt trở nên càng ngày càng nặng, ý thức cũng nhẹ nhàng trôi xa không kiểm soát được, trước khoảnh khắc hoàn toàn ngủ say, Triển Thiên Bạch có loại dự cảm chẳng lành.
Không cần nghi ngờ, cỗ kiệu đang chở Thẩm Ngọc Lam đến hoàng cung trước.
Chẳng qua Thẩm Ngọc Lam giờ khắc này chính là Triển Thiên Bạch trong mắt người ngoài—
Mi thanh mục tú, một thân hồng y, khóe mắt trái điểm xuyết một nốt ruồi lệ gợi cảm.
Sau khi cỗ kiệu vào cung trực tiếp đứng trước điện Côn Luân chuyên dùng để chiêu đãi khách quý hay sứ thần ngoại quốc.
Dạ Ưng ở ngay bên trong.
"Triển công tử, mời đi!"
Mành kiệu bị vén ra, Thẩm Ngọc Lam ngụy trang thành Triển Thiên Bạch đi theo vào bên trong, tiến vào điện Côn Luân.
"Triển Thiên Bạch? Nhanh như vậy ngươi đã tới rồi à!"
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch, trên khuôn mặt màu đồng cổ của Dạ Ưng lập tức lộ ra nụ cười tỏa nắng.
"Không phải Hoàng Thượng triệu ta vào cung sao?" Thẩm Ngọc Lam quay đầu khắp nơi nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói.
Hắn đang bắt chước thanh âm của Triển Thiên Bạch.
Nhưng vì bắt chước thế nào đi chăng nữa thì dù sao cũng không phải bản tôn, Thẩm Ngọc Lam lo lắng bị nhìn thấu, bởi vậy cố hết sức hạ thấp âm lượng của giọng.
"Hửm?" Dạ Ưng nghiêng đầu, đôi con ngươi sắc bén liền nhìn chằm chằm khuôn mặt của Triển Thiên Bạch.
"Làm sao lại có cảm giác ngươi hôm nay luôn ôn hòa có chút không bình thường nhỉ!"
Nghe vậy, Thẩm Ngọc Lam nhất thời căng thẳng, đến độ hai tay giấu trong ống tay áo rộng thùng thình siết chặt thành quyền.
"Cho nên kì thực là Dạ Ưng thủ lĩnh tìm ta? Vậy thì có chuyện gì xin mời nói thẳng."
Thẩm Ngọc Lam chìa một tay về phía Dạ Ưng.
"Ha..." Dạ Ưng cười cười, "Ngươi quả nhiên ôn hòa không như mọi khi... Đối đáp với ta càng thêm lãnh đạm cơ đấy!"
Đột nhiên, Dạ Ưng nắm chặt lấy cổ tay của Thẩm Ngọc Lam, "Triển Thiên Bạch, ngươi có biết ngươi càng muốn chạy trốn ta lại càng muốn đuổi theo hay không... Ngày mốt ta sẽ khởi hành quay về Tháp Nhĩ, thế nào? Ngươi thật sự không suy xét cân nhắc cùng đi theo ta sao? Chờ chúng ta tới Tháp Nhĩ rồi ngươi có thể tha hồ mà mặc sức rong ruổi trên thảo nguyên, có thể uống rượu ca hát, ta còn có thể giúp ngươi một tay, những thứ lúc trước Nam Sở thiếu nợ ngươi... Đòi lại từng cái!"
Mi mắt khẽ rũ, Thẩm Ngọc Lam lộ ra thần sắc suy xét, như thể đang cân nhắc thiệt hơn.
Dạ Ưng bỗng nhiên cảm thấy có hi vọng.
"Kì thực..." Hàng mi dài run lên nhè nhẹ, khóe môi của Thẩm Ngọc Lam đang dịch dung thành Triển Thiên Bạch khẽ giương lên, thanh âm như mang theo vài phần thẹn thùng, "Muốn ta đi theo ngươi cũng không phải không thể..."
"Thật vậy sao?"
"Bất quá, Dạ Ưng thủ lĩnh ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện." Thẩm Ngọc Lam ngoắc đầu ngón tay về phía Dạ Ưng, ý bảo Dạ Ưng tới gần hắn.
Dạ Ưng không cần nghĩ ngợi gì mà tới gần Thẩm Ngọc Lam.
"Ngươi đi chết trước đi!"
Ánh sáng trắng bạc chợt lóe lên, Thẩm Ngọc Lam đã vung chủy thủ đâm về phía ngực của Dạ Ưng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tướng quân năm xưa
- Chương 2: Chỉ duy nhất nam nhân này hắn tuyệt đối không tha thứ
- Chương 3: Cầu ta
- Chương 4: Ta chọn bọn họ
- Chương 5: Hắn là của bổn vương
- Chương 6: Báo ứng
- Chương 7: Chuyện cũ tiền triều (1)
- Chương 8: Chuyện cũ tiền triều (2)
- Chương 9: Chuyện cũ tiền triều (3)
- Chương 10: Chuyện cũ tiền triều (4)
- Chương 11: Cứ việc giết ta đi
- Chương 12: Ngươi như này là đang hận ta?
- Chương 13: Đang giở trò gì?
- Chương 14: Điều tra
- Chương 15: Đáng đánh
- Chương 16: Ngươi thích bổn vương sao?
- Chương 17: Ngươi không cảm thấy ta rất hèn hạ sao?
- Chương 18: Bôi thuốc
- Chương 19: Sát khí
- Chương 20: Ý đồ BẤT CHÍNH
- Chương 21: Tương ngộ
- Chương 22: Vị khách không mời mà đến
- Chương 23: Dâng lên một điệu vũ
- Chương 24: Tống giam
- Chương 25: Vượt ngục
- Chương 26: Trở về Di Hương viện
- Chương 27: Biết thế nào là lợi hại
- Chương 28: Cứng đầu
- Chương 29: Luận tội xử trảm
- Chương 30: Đến chết mới thôi
- Chương 31: Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy
- Chương 32: Ngươi là người thông minh
- Chương 33: Bị đánh tàn nhẫn
- Chương 34: Lấy chết tạ tội
- Chương 35: Ta thích ngươi
- Chương 36: Độc chết ta
- Chương 37: Kéo ngươi tuẫn táng cùng
- Chương 38: Bất phân thắng bại
- Chương 39: Không nên đến nơi này nữa thì tốt hơn
- Chương 40: Bạt tai
- Chương 41: Thay ta giáo huấn hắn
- Chương 42: Phạt trượng hình
- Chương 43: Lại thêm tám mươi đại bản
- Chương 44: Ghi thù
- Chương 45: Đút thuốc
- Chương 46: Bổn vương chỉ hỏi ngươi một câu
- Chương 47: Nằm sấp xuống
- Chương 48: Bôi thuốc
- Chương 49: Ta đời này mệnh đoản một chút
- Chương 50: Không sống được bao lâu nữa
- Chương 51: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 52: Trúng độc
- Chương 53: Khiến cho ngươi chết không được tử tế
- Chương 54: Phạt ba trăm trượng
- Chương 55: Đánh gãy chân hắn
- Chương 56: Phương thuốc dân gian
- Chương 57: Ngươi là người Tháp Nhĩ sao?
- Chương 58: Không muốn mất đi
- Chương 59: Cầu kiến
- Chương 60: Không xứng
- Chương 61: Tìm đường chết
- Chương 62: Tỉnh lại
- Chương 63: Sẽ chết
- Chương 64: Có phải bổn vương nuông chiều ngươi quá hay không?
- Chương 65: Cả đời đều cùng hắn ở bên nhau
- Chương 66: Bị thương
- Chương 67: Thỉnh tội
- Chương 68: Đừng nghĩ linh tinh
- Chương 69: Ngươi ghen rồi
- Chương 70: Tự biên tự diễn
- Chương 71: Che giấu
- Chương 72: Khách nhân của Di Hương viện
- Chương 73: Nếu ta thắng
- Chương 74: Chủ ý này rất hay
- Chương 75: Chịu thua
- Chương 76: Dẫn người tới
- Chương 77: Cút ngay
- Chương 78: Địa lao
- Chương 79: Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay
- Chương 80: Rắn
- Chương 81: Ta có đồ VẬT MUỐN TẶNG CHO NGƯƠI
- Chương 82: Hủy dung
- Chương 83: Muốn bị chém đầu
- Chương 84: Nhất kiến chung tình
- Chương 85: Lai giả bất thiện
- Chương 86: Người thắng có thể yêu cầu người thua làm cho mình một việc
- Chương 87: Thỉnh Hoàng Thượng ban vị mỹ nhân này cho ta
- Chương 88: Động tâm
- Chương 89: Âm hồn bất tán
- Chương 90: Dám cả gan cho bổn vương đội nón xanh
- Chương 91: Hóa ra ngươi vẫn còn sống
- Chương 92: Mưu sát Đoan Mộc Ly
- Chương 93: Nói dối
- Chương 94: Ngươi ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ
- Chương 95: Say rượu làm trò
- Chương 96: Mai phục
- Chương 97: Không bao giờ quay lại nữa
- Chương 98: Chỉ ngươi một cách
- Chương 99: Là đồ BỔN VƯƠNG KHÔNG CẦN NỮA
- Chương 100: Không bằng muốn ta chết
- Chương 101: Xin tha
- Chương 102: Đói chết
- Chương 103: Tự sát
- Chương 104: Ta thà rằng đời này chưa từng gặp được ngươi
- Chương 105: Nói ngươi biết sai rồi
- Chương 106: Thành tàn phế
- Chương 107: Ngươi rốt cuộc muốn hại ta đến tình trạng nào
- Chương 108: Cho ta một cái thống khoái
- Chương 109: Báo thù rửa hận
- Chương 110: Phản bội
- Chương 111: Giết ta đi
- Chương 112: Ta xin lỗi
- Chương 113: Đừng hòng lấy được Truyền Hồn đan
- Chương 114: Thích Triển Thiên Bạch
- Chương 115: Bày tỏ
- Chương 116: Ta tuyệt đối sẽ không yêu ngươi
- Chương 117: Cầu Thẩm lão bản
- Chương 118: Ngươi muốn giết ta
- Chương 119: Binh bất yếm trá
- Chương 120: Ám sát
- Chương 121: Lấy máu
- Chương 122: Lần đầu tiên giao phong trên chiến trường
- Chương 123: Đây là ngươi thiếu nợ ta
- Chương 124: Ta và ngươi từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng
- Chương 125: Ta mang ngươi đến một nơi
- Chương 126: Tế đàn
- Chương 127: Nguyền rủa
- Chương 128: Thử xem
- Chương 129: Nỗi đau xác thịt
- Chương 130: Thay thế Triển Thiên Bạch
- Chương 131: Mau vâng lời thành thực nhận tội
- Chương 132: Ngươi vẫn chưa đủ tư cách
- Chương 133: Đích thân thẩm vấn
- Chương 134: Phô ân ái gì chứ, mau chết đi
- Chương 135: Luận xử tội mưu nghịch
- Chương 136: Ta cũng yêu ngươi
- Chương 137: Bị bao vây
- Chương 138: Ma thú hư hỏng
- Chương 139: Nghiệt duyên
- Chương 140: Giết người diệt khẩu
- Chương 141: Tứ hôn
- Chương 142: Trong cung lại có người tới
- Chương 143: Kháng chỉ bất tuân
- Chương 144: Nhập cung làm phi
- Chương 145: Gươi không cảm thấy như thế rất đê tiện sao
- Chương 146: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt
- Chương 147: Nhìn mặt hắn lần cuối
- Chương 148: Hắn nhất định phải chết ở nơi này
- Chương 149: Bí mật động trời
- Chương 150: Đừng trách ta
- Chương 151: Nhiệm vụ quan trọng
- Chương 152: Đáp ứng ta một điều kiện
- Chương 153: Ai tới cứu ta với
- Chương 154: Làm thế nào mới có thể khiến cho một nam nhân đồng ý gả cho ta
- Chương 155: Tam thê tứ thiếp
- Chương 156: Ngươi là hung thủ giết người
- Chương 157: Ngươi cút cho ta
- Chương 158: Đuổi hắn ra khỏi vương phủ
- Chương 159: Huynh có thể nạp ta làm thiếp hay không
- Chương 160: Động thủ
- Chương 161: Hóa ra đây là mục đích của ngươi
- Chương 162: Đi chết đi Triển Thiên Bạch
- Chương 163: Gả cho ta
- Chương 164: Ta yêu ngươi
- Chương 165: Tứ hôn
- Chương 166: Ngươi không phải vô cùng hận ta sao
- Chương 167: Ngươi thật đúng là đê tiện
- Chương 168: Căn bản không hề yêu ngươi
- Chương 169: Ta không thể tiếp tục làm chậm trễ ngươi nữa
- Chương 170: Ngươi xứng đáng với người tốt hơn
- Chương 171: Ngươi không phải yêu Triển Thiên Bạch đấy chứ
- Chương 172: Giết Chu Phượng
- Chương 173: Cả người và của đều mất sạch
- Chương 174: Vị trí vương phi
- Chương 175: Triệu chứng độc phát
- Chương 176: Tự sát
- Chương 177: Không sống được lâu
- Chương 178: Khen thưởng một chút
- Chương 179: Thỏa hiệp
- Chương 180: Đứa trẻ không nghe lời
- bình luận