Địch Tướng Vi Nô - Chương 171: Ngươi không phải yêu Triển Thiên Bạch đấy chứ

Địch Tướng Vi Nô Chương 171: Ngươi không phải yêu Triển Thiên Bạch đấy chứ
Hắn chỉ biết, sau khi Phạm Ninh nguyên phục chức quan, nhất định sẽ không thể không có động tĩnh gì.

Đây không phải là... Chỉ thị đến rồi sao!

Lam Tẩm cắn môi dưới, cầm lá thư trong tay mở ra đọc lại hai lần nữa, xác định bản thân không nhìn lầm.

Ngay sau đó, hắn mang thư tới gần ánh nến, giấy viết thư mỏng manh cứ thế bị đốt thành một nắm tro tàn.

Đại quân Tháp Nhĩ tập kết, chậm rãi xuất phát về phía Nam Sở. Nam Sở tuy rằng quốc lực cường thịnh, nhưng tác chiến vào động trước sau vẫn gây bất lợi với Nam Sở, trong lòng Đoan Mộc Nam lấp lửng.

Hơn nữa, Đoan Mộc Ly vì chuyện thành hôn với Triển Thiên Bạch mà giằng co với hắn, còn lời thề son sắt muốn dẫn Triển Thiên Bạch lên chiến trường.

"Hoàng Thượng..."

Ngay lúc Đoan Mộc Nam hết đường xoay sở, Phạm Ninh đi vào Ngự Thư Phòng, giơ tay nhấc chân so với lúc trước đều cung kính khiêm tốn hơn rất nhiều.

Phạm Ninh vốn tưởng rằng Đoan Mộc Nam kiêng kị Đoan Mộc Ly, nhất định sẽ đứng về phía hắn đây, nhưng sự thật lại dạy hắn làm người. Chính cái gọi là quân muốn thần chết thần không thể không chết, hắn là thần, Đoan Mộc Nam là quân, cho dù Đoan Mộc Nam nhỏ tuổi cũng vẫn là vua một nước như cũ, nói để cho hắn nhàn tản ở nhà hắn liền thật sự trở thành một người rảnh rỗi.

Ngày tháng không làm Thừa tướng tuy rằng nhàn rỗi, nhưng tư vị lại không dễ chịu.

Bởi vậy Phạm Ninh cũng nhìn thấu được— Hoàng Thượng chẳng qua là đang cân bằng thế lực của hai người hắn và Đoan Mộc Ly mà thôi, cũng không phải nhất định sẽ thiên vị hắn.

"Phạm Thừa tướng." Đoan Mộc Nam buông tấu chương trong tay, "Lần này... Ái khanh chịu ủy khuất rồi!"

"Lão thần không dám. Ngược lại là Hoàng Thượng nhật lí vạn cơ, vẫn nên chú ý thân thể nhiều mới tốt!" Phạm Ninh tất cung tất kính đi tới bên cạnh Đoan Mộc Nam, thi lễ với Đoan Mộc Nam, "Lão thần biết rõ Hoàng Thượng là đang vì chuyện Ly Vương gia muốn dẫn Triển Thiên Bạch lên chiến trường mà khó xử."

"Không sai."

"Lão thần cho rằng để cho Triển Thiên Bạch lên chiến trường... Không thỏa đáng."

"Ồ?" Đoan Mộc Nam nhíu mày.

Hắn không hi vọng Triển Thiên Bạch theo quân là bởi vì hắn thích Triển Thiên Bạch, muốn để Triển Thiên Bạch ở lại một mình, thuận tiện cho hắn thừa dịp vắng không mà vào.

"Phạm Thừa tướng cho rằng có gì không thỏa đáng?"

"Bởi vì chỉ khi Triển Thiên Bạch ở lại kinh thành, Ly Vương gia mới không có tâm tư tạo phản, cho dù hắn có, suy xét đến an toàn thân thể của Triển Thiên Bạch cũng sẽ tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ."

"Hừm..." Đoan Mộc Nam vuốt cằm, có chút đăm chiêu hơi gật đầu, "Lời này của ái khanh có lí."

"Cho nên lão thần khẩn cầu Hoàng Thượng, bất luận thế nào cũng không thể đáp ứng yêu cầu để cho Triển Thiên Bạch theo quân của Ly Vương gia... Một khi Triển Thiên Bạch đi theo bên cạnh Ly Vương gia, Ly Vương gia sẽ không còn nỗi lo về sau nữa. Hơn nữa Triển Thiên Bạch vốn là đại tướng quân của Dao Quốc, hiện giờ vẫn có tàn đảng của Dao Quốc trải rộng khắp đại lục, nếu như bọn họ đều vì Triển Thiên Bạch mà quy về dưới trướng Ly Vương gia, vậy Ly Vương gia sẽ chỉ càng không e ngại gì hơn, đến lúc đó, Hoàng Thượng chính là dưỡng hổ di hoạn!"

Mi mắt đột nhiên giương lên, trái tim Đoan Mộc Nam lộp bộp rớt ngã.

Hắn chỉ lo lắng đến tư tâm của chính hắn, hoàn toàn không cố kị gì đến giang sơn xã tắc, làm mất phẩm cách của vua.

Đoan Mộc Nam day day thái dương, phất ống tay áo về phía Phạm Ninh, ý bảo Phạm Ninh lui ra.

"Lão thần cáo lui." Hai tay Phạm Ninh chắp vào nhau thi lễ với Đoan Mộc Nam, rất nhanh rời khỏi Ngự Thư Phòng.

"Hừ!"

Trên đường hồi phủ, Phạm Ninh ngồi bên trong kiệu hầm hừ, hai lỗ mũi xì khói cho hả giận.

"Đoan Mộc Ly, ngươi làm hại bổn tướng thảm như vậy, mặt mũi mất sạch, bổn tướng làm sao có thể để cho ngươi được như ý nguyện? Lấy Triển Thiên Bạch làm phi? Mang Triển Thiên Bạch lên chiến trường? Ta phi!"

Phạm Ninh hung hăng phỉ nhổ, hai mắt toé ra ánh lửa phẫn hận.

Trong vương phủ, hôm nay Đoan Mộc Ly không thượng triều.

"Ngươi đang dùng cách thức này ngầm kháng nghị với tiểu Hoàng đế?" Triển Thiên Bạch ngồi dưới đình nghỉ mát, mặc áo bông dày, uống một ngụm Nữ Nhi Hồng ấm ngọt.

Trên mái ngói rơi đầy tuyết, tuyết trắng tinh không tì vết, càng tôn lên màu đen sậm của mái ngói.

Đoan Mộc Ly cũng bưng chén rượu lên uống một ngụm rượu, giọng nói hơi trầm xuống.

"Lần này tựa hồ là Hoàng Thượng quyết tâm đối nghịch với ta tới cùng rồi."

"Nói ngược lại chứ?" Triển Thiên Bạch không biết nên khóc hay cười, "Rõ ràng là ngươi quyết tâm đối nghịch với Hoàng Thượng."

"Ta cũng không cảm thấy bản thân làm sai điều gì." Mày kiếm của Đoan Mộc Ly nhíu lại, biểu tình nghiêm túc.

Triển Thiên Bạch uống một ngụm rượu ấm áp, nhún vai, "Ngươi vốn chính là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế, hiện tại lại công cao lấn chủ, để ta ở lại kinh thành là một loại kiềm chế hữu hiệu đối với ngươi... Bởi vậy ta không cho rằng Hoàng Thượng có thể để ta cùng đi với ngươi."

"..."

Hai cánh môi mỏng khẽ nhếch, Đoan Mộc Ly không nói gì phản bác.

Lời Triển Thiên Bạch nói, làm sao hắn lại không biết?

Nhưng biết rồi lại làm sao.

"Chuyện này ta sẽ không thỏa hiệp." Đoan Mộc Ly ôn nhu cầm tay Triển Thiên Bạch, năm ngón tay khớp xương rõ ràng thoáng tăng thêm chút khí lực, "Ta có loại trực giác, nếu lần này ta buông ngươi ra, chờ ta trở về từ trên chiến trường cũng sẽ không nhìn thấy được ngươi nữa."

Giọng nam trầm thấp nặng nề tựa như chuông nhạc rung vang, tiếng vọng mạnh mẽ xuất hiện sâu trong nội tâm Triển Thiên Bạch.

"Làm sao ta có thể bỏ ngươi được? Chẳng qua... Chuyện này quả thực không dễ làm!" Triển Thiên Bạch phát ra một tiếng thở dài, mặt lộ vẻ khó xử.

Nếu như Đoan Mộc Nam vẫn không chịu nhả ra, Đoan Mộc Ly liền trì trệ không chịu lên chiến trường, đến lúc đó quân thần bất hòa, ngư ông đắc lợi vẫn là loại tiểu nhân Phạm Ninh này.

Hơn nữa, nếu Đoan Mộc Ly không lĩnh quân đánh trả Tháp Nhĩ, những tướng sĩ khác của Nam Sở nhất định không phải là đối thủ của Dạ Ưng khí thế rào rạt, cuối cùng sinh linh đồ thán, chịu khổ vẫn là dân chúng của Nam Sở.

Hiện tại, dưới tình trạng Dao Quốc đã bị Nam Sở đánh chiếm, bá tánh của Nam Sở cũng giống như bá tánh của Dao Quốc lúc trước.

Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng lay động chén rượu trong tay, chồng chất tâm sự.

"A ngươi xem! Là vương gia và Triển Thiên Bạch!"

Đột nhiên, Triển Thiên Bạch nghe thấy tiếng la quen thuộc, ngẩng đầu lên, lực chú ý bị thu hút.

Chỉ thấy bên kia bờ hồ, Chu Phượng và Lam Tẩm đang chơi đùa, Chu Phượng còn kiễng mũi chân vẫy tay về phía hắn bên này cơ!

"Triển Thiên Bạch—"

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, hưng trí bừng bừng của Chu Phượng, nỗi buồn khổ trong nội tâm Triển Thiên Bạch không hiểu sao liền tan thành hư không.

Hắn vươn tay, cũng vẫy tay áo về phía Chu Phượng, khóe môi khẽ giương lên.

"Thiên Bạch, chớ quên thân phận của bản thân, ngươi chính là Ly Vương phi của ta."

Nghe thấy Đoan Mộc Ly tựa như đang nén giận nhắc nhở, Triển Thiên Bạch không chút bận tâm giương mi mắt lên, phát hiện vẻ mặt ghen tuông của Đoan Mộc Ly.

"Ha..." Hắn bưng chén rượu lên, mỉm cười, "Hoàng Thượng chưa tứ hôn, ngươi và ta cũng chưa bái đường, ta lại chưa chính thức qua cửa thì tính là Ly Vương phi cái gì chứ? Hiện tại ta cùng lắm là người rảnh rỗi đến vương phủ của ngươi làm khách thôi, chẳng lẽ ngay cả quyền tự do nói chuyện với hạ nhân trong vương phủ cũng không có?"

"Ngươi..."

Bị Triển Thiên Bạch trêu chọc như nổ pháo hàng loạt, Đoan Mộc Ly không lời nào để nói.

Tâm tình hắn vốn đã không tốt, nhìn thấy Triển Thiên Bạch cười với Chu Phượng, tâm tình hắn lại càng không tốt lắm.

"Ta cảm thấy Chu Phượng hắn thích ngươi."

Tiếng nói thầm nhỏ nhẹ giống như muỗi kêu lầm bầm bên tai, Triển Thiên Bạch sửng sốt một chút, "Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi chưa nhìn ra sao? Rõ ràng những chuyện khác đều rất thông minh nhanh trí, chỉ có chuyện tình cảm lại trì độn như vậy."

"Ta cũng không muốn bị ngươi nói." Triển Thiên Bạch bất đắc dĩ trợn trắng mắt với Đoan Mộc Ly, "Lại nói... Người Chu Phượng hắn thích không phải ngươi sao?"

"Đó là trước kia thôi chứ?" Đoan Mộc Ly không nhịn được phóng ánh mắt ra xa, Chu Phượng phía xa xa rõ ràng liên tục vẫy tay về phía Triển Thiên Bạch, vừa thấy Triển Thiên Bạch hai mắt liền sáng lên.

"Ngươi cũng thật là, không để ta bớt lo mà!"

Đoan Mộc Ly nhỏ giọng lẩm bẩm, một tay chống má, chau mày.

Hiện tại người hắn vẫn còn ở vương phủ đấy, vậy mà đã cảm thấy ai ai cũng là tình địch của hắn, như vậy kêu hắn làm sao yên tâm để Triển Thiên Bạch ở lại một mình?

"Hửm?"

Lỗ tai giật giật, nghe thấy Triển Thiên Bạch phát ra một tiếng nghi vấn, Đoan Mộc Ly ngẩng đầu, con ngươi đen thâm thúy phản chiếu sườn mặt của Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch đang quay đầu, bất động thanh sắc ngóng nhìn về phía bên kia bờ hồ, vô tình, hắn bắt gặp Lam Tẩm thu hồi tay của mình lại, một bộ dáng có tật giật mình hốt hoảng lúng túng.

Chu Phượng xoay người, nhìn thấy sắc mặt Chu Phượng không được tốt lắm.

"Lam Tẩm, ngươi không phải không thoải mái ở đâu đấy chứ?"

"Ta... Không có." Lam Tẩm lắc đầu, sắc mặt càng thêm khó coi, mi mắt khẽ rũ, không chịu đối diện với Chu Phượng.

Những mờ ám theo bản năng này được Triển Thiên Bạch thu hết vào tầm mắt. Triển Thiên Bạch bất giác nhìn thoáng qua Đoan Mộc Ly, trao đổi tầm mắt với Đoan Mộc Ly.

"Lam Tẩm hắn vừa mới định làm cái gì vậy?" Đoan Mộc Ly nhẹ giọng hỏi, giọng nam trầm thấp từ tính lộ ra một cỗ khí thế không giận tự uy.

"..."

Triển Thiên Bạch trầm mặc không lên tiếng, con ngươi đen lúng liếng đảo quanh hai cái trong hốc mắt, từ đáy mắt dần hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt.

"Hi vọng là ta nhìn lầm rồi."

Thanh âm Triển Thiên Bạch thanh lãnh thuần khiết, bình tĩnh tựa như tuyết trong viện, thì thào tự nói.

"Hi vọng là như vậy!" Khuôn mặt Đoan Mộc Ly nghiêm túc, lại phóng ánh mắt về phía bờ hồ bên kia, nơi đó đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Chu Phượng và Lam Tẩm đâu.

Bịch bịch bịch!

Lam Tẩm cơ hồ chỉ biết cắm đầu chạy, bước nhanh chạy vào trong phòng của mình, đùng một tiếng đóng cửa lớn lại thật kín kẽ.

"Hộc... Hộc... Hộc..."

Lam Tẩm tựa lưng vào ván cửa, thở hồng hộc, trán và cổ toàn bộ đều là mồ hôi.

Hắn... Vừa rồi bị phát hiện sao?

Hai mắt Lam Tẩm mở to, nước mắt trong suốt long lanh chảy ra từ trong hốc mắt, trái tim đập nhanh thình thịch.

Tuy rằng không đối diện tầm mắt với hai người Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch, nhưng hắn cứ có loại trực giác, Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch đều đang nhìn hắn.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn yếu ớt ra sức nắm chặt vạt áo mình, Lam Tẩm cảm giác hai mắt tối đen, hô hấp khó khăn.

"Ta... Ta..."

Lam Tẩm cắn chặt răng, nước mắt trong suốt long lanh vẫn trào ra từ khóe mắt.

Lam Tẩm khóc, khóc trong thầm lặng.

"Xin lỗi Chu Phượng... Xin lỗi..."

Đối với bầu không khí xin thứ lỗi, Lam Tẩm lấy mu bàn tay lau khô nước mắt, "Chu Phượng, xin lỗi, ta thật sự... Không có lựa chọn nào khác."

Bọn chữ cuối cùng Lam Tẩm tựa như phát ra từ trong kẽ răng, ra sức nhếch nhếch môi, lần đầu tiên ánh mắt trở nên vô cùng kiên định tàn nhẫn.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, ngọn đèn dầu mông lung trang trí cho vương phủ rộng lớn.

Chu Phượng làm việc nguyên một ngày lại bị Lam Tẩm kéo đi du hồ.

"Ta nói này Lam Tẩm, ngươi bị làm sao thế này?" Chu Phượng bị Lam Tẩm kéo đi về phía bên hồ, liên tục hắt xì vài cái, sụt sịt mũi, "Trời rét lớn như này, ngươi nói ban ngày ngươi du hồ cũng tính là rất gì rồi, làm sao ban ngày chơi xong rồi buổi tối vẫn còn chơi? Ta nói này, không phải là ngươi mộng du đấy chứ?"

Chu Phượng dừng cước bộ lại, hất tay Lam Tẩm ra, cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt Lam Tẩm, lại nhéo nhéo hai má Lam Tẩm.

"Đau không?" Chu Phượng nghiêm túc hỏi.

"Ngươi nói xem?" Vẻ mặt Lam Tẩm không có lời nào để nói.

"Thì phải đau chứ!" Chu Phượng buông tay, "Như vậy xem ra ngươi cũng không mộng du rồi!"

Khuôn mặt mình bị Chu Phượng véo nặn đỏ ửng, Lam Tẩm nặng nề thở dài, ngẩng đầu nhìn trăng rằm.

Ánh trăng mông lung, lúc thì có mây đen thổi qua, mang đến một mảnh thanh lãnh vắng lặng.

"Ngươi làm sao vậy?" Chu Phượng nghiêng đầu, Chu Phượng tò mò nhìn chằm chằm Lam Tẩm.

Hắn vốn cảm thấy Lam Tẩm là người lão luyện thành thục nhất trong ba người bọn hắn, hiện tại nhìn Lam Tẩm càng cảm thấy Lam Tẩm không hiểu sao lớn hơn vài tuổi.

"Ta nói này Lam Tẩm, không phải là ngươi có tâm sự gì chứ?" Chu Phượng trực tiếp hỏi.

Hắn vốn cũng không phải loại người giấu được chuyện gì trong lòng, so với nín nghẹn đến mức khiến hắn khó chịu còn không bằng hỏi ra.

Gió hanh khô át đi lời nói của Chu Phượng, cũng mang theo thân nhiệt của Lam Tẩm.

Lam Tẩm trầm mặc một lúc lâu sau đó, khẽ khép mi mắt lại, giọng nói trầm xuống, "Ừm... Ta có tâm sự."

"Ồ, ta biết rồi!" Chu Phượng giơ thẳng ngón trỏ lên, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, "Ngươi không phải yêu Triển Thiên Bạch đấy chứ?"

"..."

Lam Tẩm mở mắt ra, cảm thấy trên đỉnh đầu mình tựa như có một đàn quạ đen quác quác quác bay qua.

"Não ngươi đây là chập mạch gì vậy? Vì sao tâm sự nhất định phải là yêu Triển Thiên Bạch?"

Bị Lam Tẩm hỏi lại, Chu Phượng phồng hai má, có chút xấu hổ, "Vậy... Chẳng lẽ là yêu vương gia? Không khả thi cho lắm?"

Vừa nói xong, chính hắn lại phủ nhận cách nói này.

Trong số ba người hắn, Lam Tẩm, Huyền Ca, người không có hứng thú với Đoan Mộc Ly nhất chính là Lam Tẩm.

Hơn nữa gần đây Chu Phượng càng ngày càng phát hiện, Triển Thiên Bạch kì thật người cũng rất tốt, cũng đáng được càng nhiều người theo đuổi.

"Ta cảm thấy so sánh Triển Thiên Bạch với vương gia, dám chắc Triển Thiên Bạch càng hợp khẩu vị ngươi hơn."

"Không phải phiền não vì phương diện tình ái." Lam Tẩm nặng nề thở dài, lắc đầu, cảm thấy Chu Phượng làm sao lại giống như mối tình đầu của nữ sinh nhỏ thế.

"Này này!" Chu Phượng nheo mắt nhìn Lam Tẩm, cảm thấy biểu tình này của Lam Tẩm giống như đang oán thầm hắn, "Nói, ngươi không phải là đang nói xấu ta trong lòng đấy chứ?"

"Ta muốn nói xấu ngươi không cần ở trong lòng đâu." Lam Tẩm lãnh đạm đáp một câu với Chu Phượng.

Tuyết rơi vào ban đêm lạnh hơn so với bình thường, Lam Tẩm quấn chặt áo bông, thân hình gầy yếu bất giác hơi run run.

"Lam Tẩm..."

Chung quy cảm thấy Lam Tẩm vừa ôn hòa lãnh đạm như mọi khi, vừa có chút khác thường, Chu Phượng không nhịn được lộ ra thần sắc lo lắng, "Ngươi đừng lo lắng vậy chứ? Ta làm sao lại cảm thấy hôm nay ngươi cứ là lạ ấy?"

"..."

Hai canh môi anh đào hồng nhạt giật giật, Lam Tẩm hít một ngụm khí lạnh vào bụng, lắc đầu với Chu Phượng, "Ta không sao, muốn đến bên hồ giải sầu thôi... Trừ ngươi ra, những người khác lại không thể giúp ta được."

"À!"

Nghe thấy Lam Tẩm nói như vậy, tinh thần Chu Phượng lập tức tỉnh táo, "Ngươi nói sớm là được rồi! Kì thật ngươi chính là đang cô đơn đúng không? Thật là, quả nhiên vẫn là một tiểu hài tử! Đến đây, có phiền não gì nói với ca, ta thay ngươi phân ưu giải hạn."

Nhìn thấy vẻ mặt Chu Phượng kiêu ngạo vỗ ngực mình, Lam Tẩm dở khóc dở cười.

Trên thực tế, trong ba người hắn, Chu Phượng và Huyền Ca, tuy rằng tuổi xấp xỉ, nhưng kì thật Chu Phượng là người nhỏ tuổi nhất.

"Đi thôi!"

Trong lúc nhất thời không biết còn có thể nói gì đó với Chu Phượng, Lam Tẩm xoay người, tiếp tục đi về phía bên hồ.

"Được được, đi thì đi, đêm nay ta liền liều mình bồi quân tử!" Chu Phượng lập tức sải bước theo sát phía sau.

Mắt nhìn phía trước, ánh mắt Lam Tẩm có chút dại ra.

Ánh sáng bên hồ lờ mờ, hồ nước tối đen thâm trầm, giống như tiềm ẩn hết thảy những tội ác không thể phơi bày ra ánh sáng.

Lam Tẩm không nhịn được có loại ảo giác, bản thân đang đi về phía sâu trong địa phủ, một bước lại một bước.

Lam Tẩm đi dọc theo bên hồ, đi phía trước, Chu Phượng đi theo phía sau. Sau vài ba lần, Chu Phượng đều muốn nói chút gì đó với Lam Tẩm, tản bộ trên mặt hồ lúc khuya khoắt, càng im lặng càng làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Nhưng mỗi khi hắn muốn mở miệng, chung quy lại cảm thấy bóng dáng của Lam Tẩm thập phần cô đơn, mâu thuẫn.

Loại thời điểm này, hắn càng phải ngậm miệng lại.

Chu Phượng gãi gãi ót, biểu tình buồn bực.

Trong lòng hắn biết rõ, trong mắt rất nhiều người hắn là người vô cùng ồn ào, không làm cho người ta thích.

Mới đầu cảm giác tồn tại của Lam Tẩm rất thấp, hắn đối với Lam Tẩm cũng không có ấn tượng đặc biệt gì, nhưng từ sau khi hắn từ nam sủng bị biếm làm hạ nhân, hắn phát hiện Lam Tẩm sẽ luôn chủ động tìm hắn nói chuyện phiếm, nhưng Huyền Ca lại không.

Không đến mức nói Huyền Ca bỏ đá xuống giếng, nhưng sau khi địa vị thân cư không còn cao nữa, có một số việc mới có thể thấy rõ ràng hơn, bởi vậy ấn tượng của Chu Phượng đối với Lam Tẩm càng ngày càng tốt, đã coi Lam Tẩm trở thành bằng hữu của mình— Tuy nói hắn không biết Lam Tẩm có phải cũng nghĩ như vậy hay không.

Hiện tại tâm tình của bằng hữu không tốt, hắn cho rằng Lam Tẩm ưa thích yên tĩnh có lẽ thầm nghĩ muốn hắn yên lặng bồi bên cạnh chứ không muô nghe hắn lải nhải.

Chu Phượng ra sức mím môi, cố nén xúc động muốn nói xuống.

Đi tới đi lui, Lam Tẩm mang Chu Phượng đi về phía xa xa, cách phòng của đám người Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch càng ngày càng xa, cuối cùng đi lên cầu đá hình cung.

Chu Phượng đứng trên cầu, hướng mặt về phía mặt hồ sâu thẳm hít sâu một hơi.

"A... Mặc dù có chút lạnh, nhưng không khí rất tốt, có loại hương vị không giống như ban ngày." Nói xong, hắn giơ hai tay lên cao, duỗi thắt lưng một cái.

Lam Tẩm đứng bên cạnh Chu Phượng, lui về sau từng bước.

Lúc này lại biến thành Chu Phượng ở phía trước, hắn ở phía sau.

Trong con ngươi đen u tối phản chiếu bóng dáng nhỏ gầy mảnh mai của Chu Phượng, Lam Tẩm mặt không đổi sắc giơ tay lên.

Một trận gió lạnh đột nhiên thổi tới, tựa như sợi dây, cuốn lấy ngón tay Lam Tẩm.

Năm ngón tay thon dài trắng nõn cứ thể cứng đờ bất động giữa không trung.

Lam Tẩm ra sức cắn môi dưới, biểu tình tựa như sắp khóc ra đến nơi.

"Lam Tẩm?"

Cùng lúc Chu Phượng quay đầu, Lam Tẩm lại ngụy trang quay về dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.

"Hửm?"

"Làm sao ngươi lại chạy về phía sau vậy? Lại đây xem đi, từ góc độ này nhìn hồ nước đặc biệt xinh đẹp, sóng gợn lăn tăn nè."

Nhìn thấy hai mắt Chu Phượng hưng phấn đến mức phát sáng, ngực trái Lam Tẩm tựa như bị vuốt sắt nắm lấy, đau đớn như bị xé rách.

"Ngươi xem... Đó là cái gì?"

Lam Tẩm giơ cánh tay lên, chỉ chỉ bên dưới cầu đá hình cung.

"Cái gì cái gì?" Chu Phượng tò mò rướn cổ vọng xuống, "Không có cái gì mà, chỉ có hồ nước..."

"Không, ngươi nhìn kĩ lại xem." Hai tay Lam Tẩm hung hăng siết lại thành quyền, dùng móng tay đâm vào thịt trong lòng bàn tay mình, dùng thứ này cưỡng ép bản thân duy trì thanh âm bình tĩnh.

"Rốt cuộc là cái gì vậy? Cái gì ta cũng không nhìn thấy mà!" Độ cong thắt lưng càng thêm sâu, Chu Phượng trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm hồ nước dưới cầu.

Hồ nước âm u, sâu thẳm lạnh lẽo, giống như một cái động đen rất lớn, lại phảng phất như vực sâu không đáy.

Chu Phượng không hiểu sao cảm thấy trước mắt một mảnh hoa hoa, tựa như hồ nước tối om có lực hút, sắp hút hắn vào trong.

Lam Tẩm đứng phía sau Chu Phượng giơ tay lên không chỉ một lần, nhưng lại không có cách nào tiến hành bước hành động tiếp theo.

Đây là cơ hội cuối cùng của hắn...

Trước khi Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly cảm thấy khả nghi, tiên hạ thủ vi cường.

Tay lần lượt duỗi về phía sau lưng Chu Phượng, nhưng đầu ngón ngón lại lần lượt cầm cự giữa không trung.

Rõ ràng trước đây, hắn đã làm đủ bước chuẩn bị tâm lí, bức ép bản thân hạ quyết tâm—

Hắn phải giết Chu Phượng!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận