Tiếng sấm chớp rền rĩ như muốn xé toang bầu trời cuồn cuộn mây đen. Cơn mưa to và nặng hạt đến bất chợt làm cho vạn vật đều bị nhấn chìm trong những trận xối xả. Những giọt mưa nặng nề rơi xuống mấy tán lá yếu ớt, rơi xuống vài khóm hoa còn đương độ rực rỡ và rơi xuống đôi bờ vai nhỏ bé, yếu ớt của hai cô bé đang không ngừng chạy trong đêm đen.
Trời lúc này chưa tối hẳn nhưng vì cơn giông nên kể cả có căng mắt ra để nhìn thì hai người có đứng gần nhau cũng chẳng nhìn rõ được đối phương. Cô bé lớn hơn một chút cầm tay cô bé nhỏ hơn đang chạy rất nhanh, ngoài việc nhìn kĩ đường đi ở trước mặt thì chốc chốc lại phải quay về sau để xem có ai đang đuổi theo không.
“Không chạy nổi nữa rồi... Chị, em không chạy được nữa, mệt quá...” Cô bé ở phía sau vừa thở dốc vừa cố gắng vùng vằng tay để thoát khỏi bàn tay của người chạy trước. Theo cách xưng hô có thể thấy họ là chị em gái. Nhìn gương mặt tái mét của cô bé thì xem ra đã chẳng còn sức để chạy nữa rồi.
“Cố lên, chỉ còn thoát khỏi được chỗ này và tìm...” Cô bé chạy đằng trước quay người lại đang định nói gì đó thì bất chợt nhìn thấy ở đằng xa hình như có ánh đèn, thế là lời vừa đến đầu lưỡi đã phải nuốt lại vào trong. Cô bé vội vàng kéo em gái chạy nhanh hơn, vừa chạy vừa nói trong hoảng loạn. “Cố lên, bọn người đó đã đuổi đến đây rồi. Nếu như còn không chạy thì chắc chắn sẽ bị bắt lại.”
Cô bé ở phía sau nghe vậy thì không than thở nữa mà cố gắng chạy nhanh hơn để bắt kịp chị mình dù còn rất mệt. Bọn họ đến được đây rồi thì không thể để bị bắt như vậy được. Và vấn đề quan trọng hơn mà cả hai đều ý thức được đó là lần này mà bị bắt lại thì chỉ có con đường chết.
Hai người cố gắng nhưng thời tiết bây giờ rất tệ, hơn nữa cả hai cũng chỉ là những đứa trẻ còn chưa trưởng thành thì có thể chạy được bao xa? Một phút, hai phút qua đi thì có thể chứ thêm tầm năm, sáu phút thì chắc chắn sức lực của họ sẽ cạn kiệt. Họ bắt đầu chạy chậm lại, bắt đầu nghĩ đến khả năng tệ nhất là cả hai cùng bị bắt về.
Người bị đuổi chậm lại thì người đuổi theo đằng sau càng nhanh chóng bắt kịp hơn. Những ánh đèn ban nãy còn le lói giờ đã rõ hơn rất nhiều, tiếng bước chân vang vọng trong rừng cũng không đến từ duy nhất hai chị em kia nữa. Mấy người đuổi theo đang vừa đi vừa nói chuyện ầm ĩ, không hề cố gắng che giấu hành tung của mình.
“Mẹ kiếp, bọn nhãi ranh ấy chạy đi đâu rồi?” Giọng nói ồm ồm đến từ tên đàn ông thô kệch tầm ba lăm, bốn mươi tuổi mặc áo mưa đen. Tay ông ta cầm đèn pin, miệng mồm thì chửi thô tục còn tay đang không không ngừng soi đèn xung quanh. “Mày mà không tìm cho cẩn thận thì cả đám ăn cám đấy. Mẹ kiếp cái bọn ăn cháo đá bát ấy, cho nó ăn cho nó mặc mà giờ nó cắn mình thế này đây.”
“Đúng là bọn nhãi ranh, tao mà bắt được chúng nó thì chúng nó xác định đi là vừa. Đang yên đang lành lại bắt ông đây phải chạy ra ngoài mưa giữa đêm thế này, đúng là bọn ác ôn mà.” Một người khác cũng hùa vào với tên cao lớn kia, chửi rủa bon mồm lắm. Tên này ngoại hình trẻ trung nhưng xấu hơn vì mặt rỗ từ trán cho đến cằm, ngoài mắt với môi ra thì chẳng có chỗ nào mịn màng.
Ngoại hình hai tên này hơi khó nói, tên cao tên lùn, tên béo tên gầy nên đứng cạnh nhau giống hệt số mười. Chắc điểm chung duy nhất giữa hai người này là trông mặt đều ác như nhau, tâm sinh tướng là đây chứ đâu.
Cả hai người vừa lùng sục khắp nơi vừa không ngừng mắng chửi cho sướng mồm. Nói chung là dáng vẻ so với hai người đang chạy trốn cũng gấp gáp không kém. Có vẻ như nếu để cho hai cô bé chạy thoát được thì bọn họ sẽ phải chịu hậu quả khá lớn.
Bọn họ đi mãi, dù có đèn pin rồi nhưng tìm người trong cơn mưa nặng hạt thế này đúng là khó khăn thật. Khi mà cả hai tưởng rằng đã để xổng người rồi thì lại thấy được hai bóng dáng nho nhỏ ở cách đó không xa. Bọn chúng vui ra mặt, tên cao lớn kéo tên mặt rỗ đến gần mình rồi dặn dò.
“Bọn nó kìa, mày lên trước đi còn tao vòng hướng khác. Hai con nhãi này ranh ma lắm nên phải đề phòng bọn nó trốn.”
“Được... Được. Lần này thì cả hai con ranh ấy chết với tao.” Tên mặt rỗ cười thỏa mãn, điệu cười bán nước không thể nào bỉ ổi hơn được.
“Đi đi.” Tên cao lớn đẩy người về phía trước sau đó cẩn thận tìm đường vòng để đi.
“Mẹ kiếp hai con ăn cháo đá bát kia, tao bắt được bọn mày rồi nhá.”
Khi mà tên cao lớn tưởng rằng mọi sự đã nằm trong lòng bàn tay mình rồi thì tên mặt rỗ tự nhiên hét ầm lên. Mà mấy câu chửi rủa này của hắn có khác gì đang đánh động cho người khác đâu? Hậu quả là hai chị em ở đằng trước vốn đang rệu rã vì mệt đã nhanh chóng chạy khuất khỏi tầm nhìn của bọn chúng.
“Mày điên à? Hét lên với chúng nó để báo là chúng tao đến bắt mày đât à? Thằng ngu.” Tên cao lớn tức giận đá cho tên mặt rỗ một cái sau đó không để ý đến đồng bọn nữa mà một mình chạy đi trước. Hắn đang tức, mỡ đã đặt trước mặt rồi mà còn không làm ăn được gì thì sao không tức cho được.
Tên mặt rỗ bị đá thì đau đấy nhưng cũng chỉ dám lẩm bẩm chửi thề thôi chứ chẳng làm được gì khác. Hắn ta xoa xoa ống đồng của mình cho bớt nhói rồi cũng chạy đuổi theo.
Ở phía trước, hai chị em vẫn đang không ngừng chạy. Người đã đuổi đến nơi rồi, chặng đường chạy trốn của bọn họ xem chừng vô vọng quá.
“Đùng... Đoàng...”
Sấm chớp vẫn đang không ngừng vần vũ trên đầu bọn họ. Cô em gái sau khi nghe tiếng sấm lớn kia đột nhiên ngồi sụp xuống ôm mặt khóc, mặc cho chị gái mình có nói thế nào cũng không chịu đứng dậy. Đời này cô bé sợ nhất là sấm chớp, ban nãy tiếng mưa lấn át cả tiếng chớp nên không để ý còn vừa rồi thì tiếng động kia đã át tiếng mưa. Quan trọng hơn là ban nãy cô bé đã thấy được mặt của hai tên đuổi theo nên mất tinh thần trầm trọng. Cô bé nghe được rất rõ ràng, nhìn thấy rất rõ nên không còn tỉnh táo để chạy nữa.
“Đứng lên đi, không thể bị bắt thế này được.” Cô chị chỉ biết dùng hết sức kéo em mình đứng đậy, không khuyên được thì bắt đầu dọa nhưng chẳng ích gì. Cô cũng gầy gò chứ chẳng khỏe khắn đến mức có thể cõng hay bế theo một người khác nên giờ xem ra hết cách rồi. Thế là cô chị ngồi sụp xuống ôm lấy em mình, trên mặt ướt đẫm nước, nước mắt hòa với nước mưa nên chẳng biết cô có đang khóc hay không.
“Cuối cùng cũng bắt được rồi, bọn ranh con.” Mấy tên kia đã đuổi đến nơi. Khi thấy hai cô bé đang ngồi ôm nhau khóc thì tên cao lớn hả dạ cười lớn. “Xem đi kìa, đúng là lũ ngu. Thích chống đối lại bọn tao thì kết cục chỉ có thế thôi.”
Cả hai cô bé ngẩng đầu lên nhìn bọn chúng, lúc này chỉ có duy nhất cô chị là còn tỉnh táo.
“Chạy thôi.” Cô bé chẳng hiểu lấy đâu ra sức lực kéo em mình chạy nhanh về phía trước. Có lẽ khi sự tuyệt vọng đã hiển hiện trước mắt rồi thì sức mạnh tiềm ẩn cũng sẽ được bộc lộ ra hết.
Cả hai chạy rất nhanh, cứ tưởng là chỉ cần chạy sẽ có cơ may còn sống nhưng lại không biết phía trước chính là vực sâu. Trời quá tối để họ biết trước được trước mặt mình có gì mà tránh, và đường thì quá trơn và nhầy nhụa để họ có thể dừng lại kịp lúc. Họ rơi xuống vực, nơi mà dường như sâu hun hút trong màn đêm đen kịt.
***
Chàng trai đang chần chừ không muốn vào phòng phẫu thuật. Anh nằm im trên giường nhưng vẫn không ngừng nghe ngóng động tĩnh xung quanh xem có tiếng bước chân quen thuộc vang lên không. Anh đã duy trì tình trạng này được một lúc lâu rồi mà vẫn chẳng chờ đợi được người cần đến.
“Nếu cậu còn không vào trong thì cuộc phẫu thuật sẽ bị chậm chễ mất.” Cô y tá thấy anh cứ ngập ngừng không chịu để cô ta đẩy giường bệnh vào bên trong thì đành phải lên tiếng nhắc nhở. “Nếu giờ giấc không chuẩn thì...”
“Bác, cô ấy đâu? Tại sao đến giờ vẫn chưa đến?” Anh không để ý gì đến cô y tá mà lại quay đầu về phía bên tay phải mình, nơi mà anh chắc chắn có người đang đứng.
“Sắp đến rồi, cậu cứ yên tâm vào trong đi. Đến khi cậu tỉnh dậy thì chắc chắn con bé sẽ có mặt bên giường bệnh của cậu.” Người được nhắc đến hơi cúi người xuống để trả lời anh. “Nếu con bé biết cậu vì nó mà cố tình làm chậm trễ cuộc phẫu thuật thì cậu nghĩ nó sẽ cảm thấy thế nào?”
Anh im lặng không nói gì nữa, có vẻ như đã bị mấy lời vừa rồi thuyết phục. Trước khi vào bên trong, anh vẫn phải dặn dò do không yên tâm.
“Bác nhất định phải mang cô ấy đến đây. Khi cháu tỉnh lại phải nhìn thấy cô ấy đầu tiên.”
Hôm nay anh phải phẫu thuật nhưng người cần nhất lại chẳng thấy đâu. Cảm giác bất an thì càng ngày càng lớn dần lên, giống như thể là sau này bọn họ sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa. Rốt cuộc cô đang ở đâu?