Hưu Thư Khó Cầu - Chương 113
Chương trước- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ngoại truyện 1.1: Phần của An Lăng Nhiên
- Chương 60: Ngoại truyện 1.2: Phần của Liêm Chi
- Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng
- Chương 62: Ngoại truyện 1.4: Phần của Văn Mặc Ngọc
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Ngoại truyện 2: Một hòn đá ném hai con chim
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hưu Thư Khó Cầu
Chương 113
Kỳ Nhi từng nói, dân phong của Hạp Hách quốc rất cởi mở, nam nữ theo đuổi tình yêu trực lai trực vãng, thật thà mạnh dạn.
Con gái cũng không giống như ở Trung Nguyên thích làm ra vẻ xấu hổ, chỉ cần coi trọng nam nhân nhà nào, đêm đó sẽ đến gõ cửa sổ phòng hắn (nếu là nam tử đã kết hôn, trước cửa sổ sẽ dán một cái kẹp do chính tay vợ người đó làm, biểu thị người này đã có thê thất), nếu người nam đồng ý, đích thân ra mở cửa kết thành chuyện tốt, hai người lập tức tính chuyện hôn nhân. Ở đó, tập tục như vậy được gọi là “song hôn”. (‘song’ ở đây là ‘song cửa’)
Lúc mới nghe, đến chính tôi là người đã từng trải qua giáo dục cởi mở hiện đại của phương tây, cũng phải kinh ngạc.
Con gái Hạp Hách so với phụ nữ thời đại mới của thế kỷ 21 quả là còn dũng cảm hơn, còn cố chấp với tình yêu hơn, Kỳ Nhi chính là một điển hình.
Hoài vương phủ, nhìn kỹ cách ăn mặc trang điểm của Kỳ Nhi trước mặt, tôi không nhịn được nói: “Bộ ngươi chuẩn bị gả cho Huyền Nguyệt thật đấy hả?”
Kỳ thật trước đó tôi đã từng nói, Kỳ Nhi nhà tôi tướng mạo xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn, bọn nha hoàn của Mục vương phủ đương nhiên là không thể sánh bằng. Hiện tại, sau khi điểm trang, quả thật so với tôi còn có dáng vẻ công chúa hơn.
Kỳ Nhi cứ như lẽ thường mà gật đầu, thừa dịp trong phòng không ai, nháy mắt ra hiệu cho tôi: “Liêm Chi, ta đúng thật là bị tỷ hại thảm rồi, nếu không phải vì sợ tỷ bị phụ hãn giết chết, có nói gì ta cũng không muốn bại lộ thân phận công chúa sớm như vầy đâu.”
Thấy Kỳ Nhi bỉu môi thở dài, tôi không khỏi nhớ lại dáng vẻ hoạt bát lanh lợi của Kỳ Nhi hồi còn giả làm nha hoàn, không phúc hậu mà ‘cười hì hì’ ra tiếng.
Tôi nói: “Kỳ Nhi, nếu như không xảy ra chuyện này, chẳng lẽ là ngươi định giả bộ tiếp nữa sao?”
Nghe vậy, Kỳ Nhi ra sức mà gật gật đầu.
“Đương nhiên rồi. Từ nhỏ phụ hãn đã dạy cho bọn ta, chỉ cần thích thứ gì cho dù có cướp, cũng phải đoạt được về. Từ lần đầu gặp Huyền Nguyệt ta đã xác định hắn là ‘người đã định sẵn’ của ta, nếu dụ dỗ, bức hôn cũng không được, vậy thì ta liền giả làm nha hoàn để tiếp cận hắn, cho đến lúc hắn thật thích ta mới thôi!”
Trố mắt líu lưỡi!
Hạp Hách quốc đúng là Hạp Hách quốc, ngay đến cả câu nói của quốc vương dạy con gái cũng giống như trùm thổ phỉ nói. Chỉ là, dụ dỗ với bức hôn…
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, lập tức nâng cầm lên nói: “Kỳ Nhi, đừng có nói cho ta biết ngươi với Huyền Nguyệt ‘không hẹn mà gặp’ cũng là do ngươi sắp xếp đó.”
Kỳ Nhi có vẻ không cho là đúng nói, “Đương nhiên là do ta an bài, nếu là người khác, tỷ cho rằng nhìn thấy hết thân thể bản công chúa còn có thể toàn vẹn không tổn hao gì mà trở về sao?”
Nói xong, Kỳ Nhi có chút bị thua, “Nhưng lúc Huyền Nguyệt thấy ta, chỉ khẽ cười cười, rồi lên bờ.” Dừng một chút, vẻ mặt như sương giá của Kỳ Nhi bỗng thay thành nụ cười.
“Bất quá cũng không sao cả, ta nhất định có cách bắt hắn thành thân, hơn nữa, người Trung Nguyên không phải lưu hành ‘quân tử bất loạn’ sao? Hắn là mẫu người tốt!”
Tôi lau mồ hôi, “Quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.”
Nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút thê lương. Lúc mới vào Mục vương phủ tôi không biết tí quy củ gì, Kỳ Nhi liền thừa cơ hội mỗi ngày đi mua đồ, giúp tôi tìm hiểu rất nhiều tin tức mang về. Giờ xem ra, chỗ nào là giúp tôi, quả thực là vì Huyền Nguyệt bù lại kiến thức Trung Nguyên thì có, chỉ đáng thương cho bản công chúa… phi! Chỉ đáng thương cho kẻ bất tài tôi, bị bán còn giúp Kỳ Nhi điếm tiền.
Kỳ Nhi thấy tôi buồn bả ỉu xìu, đột nhiên lại khan khan giọng nói: “Liêm Chi, ta biết tỷ không phải là Tố Tâm.”
“Ừ”.
Đến nông nỗi này rồi, tôi thật cũng không cần phải tiếp tục giả bộ nữa.
“Kỳ thật, ta cũng không định chia rẽ tỷ với An Lăng Nhiên, càng không có hứng thú bắt tỷ làm tỳ nữ, chỉ là, ta cảm thấy với tình hình hôm nay có vẻ như không thích hợp để tỷ quay về Mục vương phủ”.
Tôi hơi hơi hít hít mũi, “Kỳ Nhi hôm nay thật cảm ơn ngươi. Nếu không nhờ ngươi, ta đã bị mấy lời ngon ngọt của tiểu ngu ngốc lừa về. Chỉ là, mấy lời ngon ngon ngọt này không phải dành cho ta, mà là Tố Tâm.”
Cười cười tự giễu, lúc này tôi mới nói rõ ra hết đầu đuôi ngọn ngành.
Trong đó bao gồm tôi xuyên qua thế nào, còn làm sao Tá thi hoàn hồn tự động bỏ bớt, mặc dù Kỳ Nhi rất văn minh, nhưng cổ nhân trước giờ đối với thần quỷ rất kính trọng, ngộ nhỡ lại nghĩ rằng tôi là cái gì dơ bẩn, rồi tìm người lập đàn, thật không tốt cho mấy.
Kỳ Nhi có vẻ rất độ lượng, quả nhiên không có hỏi tôi nửa chữ lai lịch, chỉ nhíu mày liễu nói: “Tố Tâm tỷ tỷ là do ta mấy năm trước đi ra ngoài săn thú gặp được, lúc đó nàng ấy cả người máu chảy đầm đìa, hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại chỉ nói mình bị sơn tặc đuổi giết, bây giờ kết hợp với những lời say rượu An Lăng Nhiên, rất có thể là bọn thích khách ám sát An Lăng Nhiên đốt nhà của nàng, nàng bất đắc dĩ mới chạy nạn vào lãnh thổ Hạp Hách quốc.”
Từ đó, Tố Tâm liền ở lại bên người Kỳ Nhi, bởi vì nàng tinh thông ý lý, tính tình hiền lành, phụ hãn và mọi người trong cung rất thích nàng. Kỳ Nhi gả vào Lạc Vân quốc, lại phát hiện đã bị tráo, Tố Tâm vì lo lắng quan hệ bang giao hai nước, chủ động xin đi giết giặc gả cho tên thế tử ngốc, lúc đó, cả hai người bọn họ đều không biết thế tử này chính là chàng thiếu niên mà hồi trước Tố Tâm từng cứu, cũng không ai ngờ được, Tố Tâm lại vì một trái mận mà hồn đoạn Lạc Vân.
Nghe đến điều này, trong lòng không khỏi run sợ.
Người hiền lành trong miệng Kỳ Nhi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, so với nào là xem bệnh nào là giỏi bếp núc của Tố Tâm, tôi rõ là cái gì cũng tệ, nếu tiểu ngu ngốc biết rõ tôi là giả, còn hay không…
Đang hết sức miên man suy nghĩ, lại cảm thấy như có người vỗ vai của tôi, ngẩng đầu dậy vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt trong veo của Kỳ Nhi.
“Liêm Chi, có biết vì sao lúc trước ta lại giúp người của Mục vương phủ tác hợp tỷ với An Lăng Nhiên không? Bởi vì người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ta thấy rõ hắn là thật lòng với tỷ.”
“Có điều, người hắn thật lòng là Tố Tâm, chứ không phải Liêm Chi ta.”
Tôi trừ bỏ rắc rối gây chuyện, ngay đến cả một cánh hoa cũng chưa tước.
Kỳ Nhi lắc đầu, nhìn về phía cả một vườn hoa hải đường ngoài cửa sổ nói: “Ta thấy không hẳn. Mặc dù An Lăng Nhiên có ơn với Tố Tâm, nhưng tình cảm mang ơn lúc ấy còn lớn hơn tình yêu, khi đó An Lăng Nhiên mới mười hai tuổi, Tố Tâm tỷ tỷ nhiều lắm cũng mười bốn, cái gì gọi là “sau này không phải Tố Tâm không cưới” nhưng lời này theo ý ta ngược lại là do An Lăng tiểu tử nhất thời bối rối và tự mình đa tình thôi, ta ở bên cạnh Tố Tâm tỷ tỷ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nàng ấy nhắc tới tên người này, bởi vậy liền có thể hiểu được Tố Tâm tỷ tỷ chỉ coi hắn như một đứa em trai bình thường thôi, một người bệnh bình thường mà thôi.”
Dứt lời, Kỳ Nhi nhếch nhếch khóe miệng, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn tôi.
Tôi có chút mờ mịt, nếu những lời Kỳ Nhi nói là đúng, vậy tiểu ngu ngốc không phải là khổng tước hơn mười năm trời sao?
“Kỳ Nhi ý của ngươi là?”
“Ý của ta là, người mà An Lăng Nhiên thực sự bắt đầu tiếp xúc chính là Liêm Chi tỷ, yêu cũng là Liêm Chi tỷ, người hay ở bên cạnh cũng là Liêm Chi, Tố Tâm tỷ tỷ nhiều lắm chỉ là một ngòi nổ, tỷ cũng không cần phải quá tự ti, tốt nhất là nên nói rõ với An Lăng Nhiên đi.”
Tôi cắn cắn môi, không nói chuyện.
Kỳ Nhi nói tuy cũng có lý, nhưng mà ngộ nhỡ tiểu ngu ngốc cố chấp, hoặc là bởi vì mối tình đầu rất đẹp, đang sống sờ sờ lại bị tôi đánh nát, có khi nào từ nay về sau không gượng dậy nổi không?
Kỳ Nhi thấy thế, đoạn sốt ruột mà dậm chân cắn răng nói: “Liêm Chi ơi Liêm Chi, tỷ sao lại không quả quyết thế hả? Tỷ ngẫm lại coi, tỷ với tiểu ngu ngốc dù có nói thế nào thì cũng đã ngủ chung nhiều tối như thế, mặc kệ hắn có còn thích Tố Tâm tỷ tỷ thật hay không, phát hiện ngủ nhầm giường, đè nhầm người, nhưng dù sao cũng là một đêm vợ chồng trăm ngày ân. Tỷ xem, đến một ngọn núi lớn như Huyền Nguyệt mà còn không sợ vót không đều, sao tỷ lại phải sợ một cái sườn núi nhỏ nhoi như An Lăng Nhiên chứ? Hả?”
-_-|||
Kỳ thật tôi rất cảm kích Kỳ Nhi cổ vũ tôi, chỉ là, cô ấy có cần phải dùng đến từ ngữ “ngủ chung nhiều tối” với “đè nhầm người” như vậy chứ 囧?
Con gái cũng không giống như ở Trung Nguyên thích làm ra vẻ xấu hổ, chỉ cần coi trọng nam nhân nhà nào, đêm đó sẽ đến gõ cửa sổ phòng hắn (nếu là nam tử đã kết hôn, trước cửa sổ sẽ dán một cái kẹp do chính tay vợ người đó làm, biểu thị người này đã có thê thất), nếu người nam đồng ý, đích thân ra mở cửa kết thành chuyện tốt, hai người lập tức tính chuyện hôn nhân. Ở đó, tập tục như vậy được gọi là “song hôn”. (‘song’ ở đây là ‘song cửa’)
Lúc mới nghe, đến chính tôi là người đã từng trải qua giáo dục cởi mở hiện đại của phương tây, cũng phải kinh ngạc.
Con gái Hạp Hách so với phụ nữ thời đại mới của thế kỷ 21 quả là còn dũng cảm hơn, còn cố chấp với tình yêu hơn, Kỳ Nhi chính là một điển hình.
Hoài vương phủ, nhìn kỹ cách ăn mặc trang điểm của Kỳ Nhi trước mặt, tôi không nhịn được nói: “Bộ ngươi chuẩn bị gả cho Huyền Nguyệt thật đấy hả?”
Kỳ thật trước đó tôi đã từng nói, Kỳ Nhi nhà tôi tướng mạo xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn, bọn nha hoàn của Mục vương phủ đương nhiên là không thể sánh bằng. Hiện tại, sau khi điểm trang, quả thật so với tôi còn có dáng vẻ công chúa hơn.
Kỳ Nhi cứ như lẽ thường mà gật đầu, thừa dịp trong phòng không ai, nháy mắt ra hiệu cho tôi: “Liêm Chi, ta đúng thật là bị tỷ hại thảm rồi, nếu không phải vì sợ tỷ bị phụ hãn giết chết, có nói gì ta cũng không muốn bại lộ thân phận công chúa sớm như vầy đâu.”
Thấy Kỳ Nhi bỉu môi thở dài, tôi không khỏi nhớ lại dáng vẻ hoạt bát lanh lợi của Kỳ Nhi hồi còn giả làm nha hoàn, không phúc hậu mà ‘cười hì hì’ ra tiếng.
Tôi nói: “Kỳ Nhi, nếu như không xảy ra chuyện này, chẳng lẽ là ngươi định giả bộ tiếp nữa sao?”
Nghe vậy, Kỳ Nhi ra sức mà gật gật đầu.
“Đương nhiên rồi. Từ nhỏ phụ hãn đã dạy cho bọn ta, chỉ cần thích thứ gì cho dù có cướp, cũng phải đoạt được về. Từ lần đầu gặp Huyền Nguyệt ta đã xác định hắn là ‘người đã định sẵn’ của ta, nếu dụ dỗ, bức hôn cũng không được, vậy thì ta liền giả làm nha hoàn để tiếp cận hắn, cho đến lúc hắn thật thích ta mới thôi!”
Trố mắt líu lưỡi!
Hạp Hách quốc đúng là Hạp Hách quốc, ngay đến cả câu nói của quốc vương dạy con gái cũng giống như trùm thổ phỉ nói. Chỉ là, dụ dỗ với bức hôn…
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, lập tức nâng cầm lên nói: “Kỳ Nhi, đừng có nói cho ta biết ngươi với Huyền Nguyệt ‘không hẹn mà gặp’ cũng là do ngươi sắp xếp đó.”
Kỳ Nhi có vẻ không cho là đúng nói, “Đương nhiên là do ta an bài, nếu là người khác, tỷ cho rằng nhìn thấy hết thân thể bản công chúa còn có thể toàn vẹn không tổn hao gì mà trở về sao?”
Nói xong, Kỳ Nhi có chút bị thua, “Nhưng lúc Huyền Nguyệt thấy ta, chỉ khẽ cười cười, rồi lên bờ.” Dừng một chút, vẻ mặt như sương giá của Kỳ Nhi bỗng thay thành nụ cười.
“Bất quá cũng không sao cả, ta nhất định có cách bắt hắn thành thân, hơn nữa, người Trung Nguyên không phải lưu hành ‘quân tử bất loạn’ sao? Hắn là mẫu người tốt!”
Tôi lau mồ hôi, “Quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.”
Nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút thê lương. Lúc mới vào Mục vương phủ tôi không biết tí quy củ gì, Kỳ Nhi liền thừa cơ hội mỗi ngày đi mua đồ, giúp tôi tìm hiểu rất nhiều tin tức mang về. Giờ xem ra, chỗ nào là giúp tôi, quả thực là vì Huyền Nguyệt bù lại kiến thức Trung Nguyên thì có, chỉ đáng thương cho bản công chúa… phi! Chỉ đáng thương cho kẻ bất tài tôi, bị bán còn giúp Kỳ Nhi điếm tiền.
Kỳ Nhi thấy tôi buồn bả ỉu xìu, đột nhiên lại khan khan giọng nói: “Liêm Chi, ta biết tỷ không phải là Tố Tâm.”
“Ừ”.
Đến nông nỗi này rồi, tôi thật cũng không cần phải tiếp tục giả bộ nữa.
“Kỳ thật, ta cũng không định chia rẽ tỷ với An Lăng Nhiên, càng không có hứng thú bắt tỷ làm tỳ nữ, chỉ là, ta cảm thấy với tình hình hôm nay có vẻ như không thích hợp để tỷ quay về Mục vương phủ”.
Tôi hơi hơi hít hít mũi, “Kỳ Nhi hôm nay thật cảm ơn ngươi. Nếu không nhờ ngươi, ta đã bị mấy lời ngon ngọt của tiểu ngu ngốc lừa về. Chỉ là, mấy lời ngon ngon ngọt này không phải dành cho ta, mà là Tố Tâm.”
Cười cười tự giễu, lúc này tôi mới nói rõ ra hết đầu đuôi ngọn ngành.
Trong đó bao gồm tôi xuyên qua thế nào, còn làm sao Tá thi hoàn hồn tự động bỏ bớt, mặc dù Kỳ Nhi rất văn minh, nhưng cổ nhân trước giờ đối với thần quỷ rất kính trọng, ngộ nhỡ lại nghĩ rằng tôi là cái gì dơ bẩn, rồi tìm người lập đàn, thật không tốt cho mấy.
Kỳ Nhi có vẻ rất độ lượng, quả nhiên không có hỏi tôi nửa chữ lai lịch, chỉ nhíu mày liễu nói: “Tố Tâm tỷ tỷ là do ta mấy năm trước đi ra ngoài săn thú gặp được, lúc đó nàng ấy cả người máu chảy đầm đìa, hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại chỉ nói mình bị sơn tặc đuổi giết, bây giờ kết hợp với những lời say rượu An Lăng Nhiên, rất có thể là bọn thích khách ám sát An Lăng Nhiên đốt nhà của nàng, nàng bất đắc dĩ mới chạy nạn vào lãnh thổ Hạp Hách quốc.”
Từ đó, Tố Tâm liền ở lại bên người Kỳ Nhi, bởi vì nàng tinh thông ý lý, tính tình hiền lành, phụ hãn và mọi người trong cung rất thích nàng. Kỳ Nhi gả vào Lạc Vân quốc, lại phát hiện đã bị tráo, Tố Tâm vì lo lắng quan hệ bang giao hai nước, chủ động xin đi giết giặc gả cho tên thế tử ngốc, lúc đó, cả hai người bọn họ đều không biết thế tử này chính là chàng thiếu niên mà hồi trước Tố Tâm từng cứu, cũng không ai ngờ được, Tố Tâm lại vì một trái mận mà hồn đoạn Lạc Vân.
Nghe đến điều này, trong lòng không khỏi run sợ.
Người hiền lành trong miệng Kỳ Nhi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, so với nào là xem bệnh nào là giỏi bếp núc của Tố Tâm, tôi rõ là cái gì cũng tệ, nếu tiểu ngu ngốc biết rõ tôi là giả, còn hay không…
Đang hết sức miên man suy nghĩ, lại cảm thấy như có người vỗ vai của tôi, ngẩng đầu dậy vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt trong veo của Kỳ Nhi.
“Liêm Chi, có biết vì sao lúc trước ta lại giúp người của Mục vương phủ tác hợp tỷ với An Lăng Nhiên không? Bởi vì người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ta thấy rõ hắn là thật lòng với tỷ.”
“Có điều, người hắn thật lòng là Tố Tâm, chứ không phải Liêm Chi ta.”
Tôi trừ bỏ rắc rối gây chuyện, ngay đến cả một cánh hoa cũng chưa tước.
Kỳ Nhi lắc đầu, nhìn về phía cả một vườn hoa hải đường ngoài cửa sổ nói: “Ta thấy không hẳn. Mặc dù An Lăng Nhiên có ơn với Tố Tâm, nhưng tình cảm mang ơn lúc ấy còn lớn hơn tình yêu, khi đó An Lăng Nhiên mới mười hai tuổi, Tố Tâm tỷ tỷ nhiều lắm cũng mười bốn, cái gì gọi là “sau này không phải Tố Tâm không cưới” nhưng lời này theo ý ta ngược lại là do An Lăng tiểu tử nhất thời bối rối và tự mình đa tình thôi, ta ở bên cạnh Tố Tâm tỷ tỷ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nàng ấy nhắc tới tên người này, bởi vậy liền có thể hiểu được Tố Tâm tỷ tỷ chỉ coi hắn như một đứa em trai bình thường thôi, một người bệnh bình thường mà thôi.”
Dứt lời, Kỳ Nhi nhếch nhếch khóe miệng, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn tôi.
Tôi có chút mờ mịt, nếu những lời Kỳ Nhi nói là đúng, vậy tiểu ngu ngốc không phải là khổng tước hơn mười năm trời sao?
“Kỳ Nhi ý của ngươi là?”
“Ý của ta là, người mà An Lăng Nhiên thực sự bắt đầu tiếp xúc chính là Liêm Chi tỷ, yêu cũng là Liêm Chi tỷ, người hay ở bên cạnh cũng là Liêm Chi, Tố Tâm tỷ tỷ nhiều lắm chỉ là một ngòi nổ, tỷ cũng không cần phải quá tự ti, tốt nhất là nên nói rõ với An Lăng Nhiên đi.”
Tôi cắn cắn môi, không nói chuyện.
Kỳ Nhi nói tuy cũng có lý, nhưng mà ngộ nhỡ tiểu ngu ngốc cố chấp, hoặc là bởi vì mối tình đầu rất đẹp, đang sống sờ sờ lại bị tôi đánh nát, có khi nào từ nay về sau không gượng dậy nổi không?
Kỳ Nhi thấy thế, đoạn sốt ruột mà dậm chân cắn răng nói: “Liêm Chi ơi Liêm Chi, tỷ sao lại không quả quyết thế hả? Tỷ ngẫm lại coi, tỷ với tiểu ngu ngốc dù có nói thế nào thì cũng đã ngủ chung nhiều tối như thế, mặc kệ hắn có còn thích Tố Tâm tỷ tỷ thật hay không, phát hiện ngủ nhầm giường, đè nhầm người, nhưng dù sao cũng là một đêm vợ chồng trăm ngày ân. Tỷ xem, đến một ngọn núi lớn như Huyền Nguyệt mà còn không sợ vót không đều, sao tỷ lại phải sợ một cái sườn núi nhỏ nhoi như An Lăng Nhiên chứ? Hả?”
-_-|||
Kỳ thật tôi rất cảm kích Kỳ Nhi cổ vũ tôi, chỉ là, cô ấy có cần phải dùng đến từ ngữ “ngủ chung nhiều tối” với “đè nhầm người” như vậy chứ 囧?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ngoại truyện 1.1: Phần của An Lăng Nhiên
- Chương 60: Ngoại truyện 1.2: Phần của Liêm Chi
- Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng
- Chương 62: Ngoại truyện 1.4: Phần của Văn Mặc Ngọc
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Ngoại truyện 2: Một hòn đá ném hai con chim
- bình luận