Hưu Thư Khó Cầu - Chương 44
Chương trước- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ngoại truyện 1.1: Phần của An Lăng Nhiên
- Chương 60: Ngoại truyện 1.2: Phần của Liêm Chi
- Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng
- Chương 62: Ngoại truyện 1.4: Phần của Văn Mặc Ngọc
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Ngoại truyện 2: Một hòn đá ném hai con chim
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hưu Thư Khó Cầu
Chương 44
Cưới thiếp, làm chủ tử, đây là câu nói vô liêm sỉ của An Lăng Vân lúc động tình, thế nhưng cũng vì Tiểu Hoàn một phần tình nguyện.
Tiểu Hoàn tựa hồ có chút không nghĩ tới tình nhân của mình lại yên lặng như thế, uất ức cúi đầu lại gọi: “A Vân…”
“Bốp!” Nói chưa hết, một âm thanh vang vọng, một cái tát như trời giáng rớt xuống gương mặt xinh đẹp của Tiểu Hoàn.
Trần Hiền Nhu xì miệng: “Phi! Tên của tướng công ta mà ngươi cũng dám gọi à?”
Nói xong, Trần Hiền Nhu còn liếc liếc nhìn tướng công mình, cười đến đẹp mắt.
An Lăng Vân đờ người, lập tức mở miệng lên tiếng.
“Là là, tiểu tiện nhân ngươi, lấy trộm đồ lại còn muốn hại ta? Nương tử, nàng nhất định đừng nghe lời ả ta nói, cho dù có trộm, ta sao lại thích món hàng như vậy chứ?”
“Phốc!”
Vương Uyển Dung đứng một bên không phúc hâu cười lên tiếng, kéo kéo búi tóc, nhàn nhã nói: “Nhị thiếu gia nói đúng, sao lại có thể thích một thứ như vậy? Còn không phải vì ngài mấy ngày trước đó tính lầm sổ sách, bị biểu tỷ phạt không cho ra khỏi phủ, không có cách…nên mới bụng đói ăn quàng thôi~~ ha ha ha!”
Trần Hiền Nhu tức giận không dám bốc hỏa, vặn lỗ tai An Lăng Vân xoay một trăm tám mươi độ.
“Giỏi cho ông a! Còn dám lén lút vụng trộm, ta cứ nghĩ năm sáu ngày nay ông chịu nghe lời, trở về ta sẽ tính sổ với ông sao!”
An Lăng Vân đau đến kêu loạn, tay chân lắc lư loạn xạ, vẫn không dám phản kháng.
“Nương tử tha mạng a, ta thật không có ăn vụng. Chuyện, chuyện này…là do tiểu tiện nhân nói nàng ta muốn lên làm chủ tử, chủ động đến quyến rũ ta, ôi da! Nương tử tha mạng, đúng thật là nàng ta chủ động quyến rũ ta, ta gặp nguy không loạn, nàng ta ghi hận trong lòng, bây giờ phạm tội nên mới lôi ta theo…”
Giọng nói càng lúc càng xa, Trần Hiền Nhu đã lôi Nhị thúc đi được một đoạn. Hai vợ chồng cứ ngươi đánh ta, ta cầu xin ngươi tha thứ cũng chả phải ngày một ngày hai, một sân nha hoàn với lão bà tử cũng chỉ liếc nhìn chăm chú.
Một nửa bên mặt đã bị sưng lên, vẫn lắc lư trong gió, bộ dạng này, thật sự có ba phần tư vị “muốn được thương xót”
Cô ta nước mắt lưng tròng, vẻ mặt hoảng hốt: “Ông ta nói bậy, ông ta nói bậy!”
Nếu là lúc trước, một bọn hạ nhân sợ là đã sớm nhoi nhoi, thổn thức vài câu “Đáng đời, ai biểu ngươi mơ mộng làm chủ tử?”, “Tính tình Nhị gia ai mà không rõ, chỉ có cô ta mới ngốc như vậy!”
Nhưng hôm nay, trong hậu viện lúc này, còn một người nãy giờ vẫn trấn giữ chính là mụ phượng hoàng kim quang quang sáng chói sắp sửa hói đầu, mọi người vô cùng hiểu rõ tính tình mụ phượng hoàng, bọn họ có thể nói chuyện, nhưng không dám lên tiếng.
Còn Lí mụ mụ, Vương mụ mụ hầu hạ, điểu lão đầu trong hậu viện sơ sài có ghế ngồi xuống, con dâu đáng thương như tôi đây, đương nhiên chỉ có thể đứng hầu hạ ở sau lưng.
Túc Phượng mở miệng nói: “Tiểu Hoàn, ngươi có biết mình sai ở đâu không?”
Vẻ mặt Tiểu Hoàn vẫn rả rời như cũ, “Không, không, nô tì đúng là muốn được làm chủ tử!”
Túc Phượng cười lạnh: “Muốn làm chủ tử? Trộm vài món trang sức tầm thường đeo vào là có thể được làm chủ tử sao?” (Câu này khiến mình suy nghĩ!!)
Tôi không thích câu này tí nào, cây trâm của Trần Hiền Nhu mới là thứ tầm thường, còn ngọc bội này, là trân bảo thật sự.
Tiểu Hoàn nghe nói thế, hình như có thêm sinh lực.
“Nô tì không trộm trang sức! Nô tì thật sự không lấy trộm!”
Túc Phượng giả bộ hồ đồ, xoay người hỏi tôi: “Con dâu, có thật là nàng ta trộm không?”
Làm người tốt làm tới cùng, diễn kịch diễn trọn bộ.
Tôi nghiêm trang nói: “Mẹ chồng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, trộm.”
Tiểu Hoàn dùng sức lắc đầu, búi tóc trên lược rơi xuống hơn phân nửa.
“Không, không, nô tì thật sự không có lấy trộm!”
Điểu lão đầu nhướng nhướng mày, lại nhìn về phía Vương mụ mụ: “Vương mụ mụ nói xem?”
Vương mụ mụ bày tư thế – chính nghĩa lẫm nhiên.
“Chính tay lão nô tìm thấy tang vật trên giường Tiểu Hoàn, trộm!”
Điểu lão đầu vừa lòng ừ một tiếng, cuối cùng ánh mắt sắc bén quét về phía tất cả hạ nhân trong hậu viện.
“Tiểu Hoàn có lấy trộm không?”
Uy hiếp trắng – trợn!
Trong viện trăm miệng một lời, đồng loạt nói: “Trộm!”
“Không….” Tiếng thét chói tai của Tiểu Hoàn chìm ngập trong tiếng của bọn hạ nhân trung thành và tận tụy, rốt cuộc không có hiệu quả.
Túc Phượng nâng mí mắt, ra chỉ thị cuối cùng.
“Tiểu Hoàn lấy trộm đồ, nhân chứng vật chứng đều có đủ, theo quy tắc phải trục xuất khỏi Mục vương phủ. Ngoài ra còn thêm tội vu cáo Nhị gia, trước khi bị đuổi ra, tát vào mồm hai mươi cái!”
“Vâng ạ!”
Vương mụ mụ Lí mụ mụ tuân mệnh bước tới thi hành, tôi thấy thật xấu hổ, ỷ thế, sao giống trong truyện “Hoàn châu cách cách” thế?
Đang do dự, bản công chúa lại nghe điểu lão đầu không nhanh không chậm nói: “Khoan đã! Hai mươi tát này lão thân muốn đích thân phạt, các ngươi dẫn nàng ta vào thư phòng ta mau.”
Tôi chớp chớp mắt, ách ~~ vụ gì nữa đây?
Điểu lão đầu tự động thêm màn diễn cũng không thèm nói với tôi một tiếng, đúng là đồ vô nha.
Vô nha hơn nữa, còn ở phía sau.
Vào thư phòng, điểu lão đầu lại đổi sang bộ dạng trưởng bối hòa nhã dễ gần, ần cần dạy dỗ, tuần tự như tiến.
Có điều cũng có chút đạo lý.
Bà ta nói: “Ngươi đừng khóc nữa, quả thật ta biết ngươi bị oan. Mưu kế này kỳ thật là do một tay con dâu ta bày ra.”
Bực! Chỉ dựa vào chuyện tôi đắc tội với bà là muốn tôi gánh ‘chuyện tốt’ của bà sao?
Bà ta lại nói: “Chuyện hôm nay, chỉ vì muốn ngươi nhớ lấy, nam nhân đều không thể tin.”
Tiểu Hoàn tựa hồ có chút không nghĩ tới tình nhân của mình lại yên lặng như thế, uất ức cúi đầu lại gọi: “A Vân…”
“Bốp!” Nói chưa hết, một âm thanh vang vọng, một cái tát như trời giáng rớt xuống gương mặt xinh đẹp của Tiểu Hoàn.
Trần Hiền Nhu xì miệng: “Phi! Tên của tướng công ta mà ngươi cũng dám gọi à?”
Nói xong, Trần Hiền Nhu còn liếc liếc nhìn tướng công mình, cười đến đẹp mắt.
An Lăng Vân đờ người, lập tức mở miệng lên tiếng.
“Là là, tiểu tiện nhân ngươi, lấy trộm đồ lại còn muốn hại ta? Nương tử, nàng nhất định đừng nghe lời ả ta nói, cho dù có trộm, ta sao lại thích món hàng như vậy chứ?”
“Phốc!”
Vương Uyển Dung đứng một bên không phúc hâu cười lên tiếng, kéo kéo búi tóc, nhàn nhã nói: “Nhị thiếu gia nói đúng, sao lại có thể thích một thứ như vậy? Còn không phải vì ngài mấy ngày trước đó tính lầm sổ sách, bị biểu tỷ phạt không cho ra khỏi phủ, không có cách…nên mới bụng đói ăn quàng thôi~~ ha ha ha!”
Trần Hiền Nhu tức giận không dám bốc hỏa, vặn lỗ tai An Lăng Vân xoay một trăm tám mươi độ.
“Giỏi cho ông a! Còn dám lén lút vụng trộm, ta cứ nghĩ năm sáu ngày nay ông chịu nghe lời, trở về ta sẽ tính sổ với ông sao!”
An Lăng Vân đau đến kêu loạn, tay chân lắc lư loạn xạ, vẫn không dám phản kháng.
“Nương tử tha mạng a, ta thật không có ăn vụng. Chuyện, chuyện này…là do tiểu tiện nhân nói nàng ta muốn lên làm chủ tử, chủ động đến quyến rũ ta, ôi da! Nương tử tha mạng, đúng thật là nàng ta chủ động quyến rũ ta, ta gặp nguy không loạn, nàng ta ghi hận trong lòng, bây giờ phạm tội nên mới lôi ta theo…”
Giọng nói càng lúc càng xa, Trần Hiền Nhu đã lôi Nhị thúc đi được một đoạn. Hai vợ chồng cứ ngươi đánh ta, ta cầu xin ngươi tha thứ cũng chả phải ngày một ngày hai, một sân nha hoàn với lão bà tử cũng chỉ liếc nhìn chăm chú.
Một nửa bên mặt đã bị sưng lên, vẫn lắc lư trong gió, bộ dạng này, thật sự có ba phần tư vị “muốn được thương xót”
Cô ta nước mắt lưng tròng, vẻ mặt hoảng hốt: “Ông ta nói bậy, ông ta nói bậy!”
Nếu là lúc trước, một bọn hạ nhân sợ là đã sớm nhoi nhoi, thổn thức vài câu “Đáng đời, ai biểu ngươi mơ mộng làm chủ tử?”, “Tính tình Nhị gia ai mà không rõ, chỉ có cô ta mới ngốc như vậy!”
Nhưng hôm nay, trong hậu viện lúc này, còn một người nãy giờ vẫn trấn giữ chính là mụ phượng hoàng kim quang quang sáng chói sắp sửa hói đầu, mọi người vô cùng hiểu rõ tính tình mụ phượng hoàng, bọn họ có thể nói chuyện, nhưng không dám lên tiếng.
Còn Lí mụ mụ, Vương mụ mụ hầu hạ, điểu lão đầu trong hậu viện sơ sài có ghế ngồi xuống, con dâu đáng thương như tôi đây, đương nhiên chỉ có thể đứng hầu hạ ở sau lưng.
Túc Phượng mở miệng nói: “Tiểu Hoàn, ngươi có biết mình sai ở đâu không?”
Vẻ mặt Tiểu Hoàn vẫn rả rời như cũ, “Không, không, nô tì đúng là muốn được làm chủ tử!”
Túc Phượng cười lạnh: “Muốn làm chủ tử? Trộm vài món trang sức tầm thường đeo vào là có thể được làm chủ tử sao?” (Câu này khiến mình suy nghĩ!!)
Tôi không thích câu này tí nào, cây trâm của Trần Hiền Nhu mới là thứ tầm thường, còn ngọc bội này, là trân bảo thật sự.
Tiểu Hoàn nghe nói thế, hình như có thêm sinh lực.
“Nô tì không trộm trang sức! Nô tì thật sự không lấy trộm!”
Túc Phượng giả bộ hồ đồ, xoay người hỏi tôi: “Con dâu, có thật là nàng ta trộm không?”
Làm người tốt làm tới cùng, diễn kịch diễn trọn bộ.
Tôi nghiêm trang nói: “Mẹ chồng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, trộm.”
Tiểu Hoàn dùng sức lắc đầu, búi tóc trên lược rơi xuống hơn phân nửa.
“Không, không, nô tì thật sự không có lấy trộm!”
Điểu lão đầu nhướng nhướng mày, lại nhìn về phía Vương mụ mụ: “Vương mụ mụ nói xem?”
Vương mụ mụ bày tư thế – chính nghĩa lẫm nhiên.
“Chính tay lão nô tìm thấy tang vật trên giường Tiểu Hoàn, trộm!”
Điểu lão đầu vừa lòng ừ một tiếng, cuối cùng ánh mắt sắc bén quét về phía tất cả hạ nhân trong hậu viện.
“Tiểu Hoàn có lấy trộm không?”
Uy hiếp trắng – trợn!
Trong viện trăm miệng một lời, đồng loạt nói: “Trộm!”
“Không….” Tiếng thét chói tai của Tiểu Hoàn chìm ngập trong tiếng của bọn hạ nhân trung thành và tận tụy, rốt cuộc không có hiệu quả.
Túc Phượng nâng mí mắt, ra chỉ thị cuối cùng.
“Tiểu Hoàn lấy trộm đồ, nhân chứng vật chứng đều có đủ, theo quy tắc phải trục xuất khỏi Mục vương phủ. Ngoài ra còn thêm tội vu cáo Nhị gia, trước khi bị đuổi ra, tát vào mồm hai mươi cái!”
“Vâng ạ!”
Vương mụ mụ Lí mụ mụ tuân mệnh bước tới thi hành, tôi thấy thật xấu hổ, ỷ thế, sao giống trong truyện “Hoàn châu cách cách” thế?
Đang do dự, bản công chúa lại nghe điểu lão đầu không nhanh không chậm nói: “Khoan đã! Hai mươi tát này lão thân muốn đích thân phạt, các ngươi dẫn nàng ta vào thư phòng ta mau.”
Tôi chớp chớp mắt, ách ~~ vụ gì nữa đây?
Điểu lão đầu tự động thêm màn diễn cũng không thèm nói với tôi một tiếng, đúng là đồ vô nha.
Vô nha hơn nữa, còn ở phía sau.
Vào thư phòng, điểu lão đầu lại đổi sang bộ dạng trưởng bối hòa nhã dễ gần, ần cần dạy dỗ, tuần tự như tiến.
Có điều cũng có chút đạo lý.
Bà ta nói: “Ngươi đừng khóc nữa, quả thật ta biết ngươi bị oan. Mưu kế này kỳ thật là do một tay con dâu ta bày ra.”
Bực! Chỉ dựa vào chuyện tôi đắc tội với bà là muốn tôi gánh ‘chuyện tốt’ của bà sao?
Bà ta lại nói: “Chuyện hôm nay, chỉ vì muốn ngươi nhớ lấy, nam nhân đều không thể tin.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ngoại truyện 1.1: Phần của An Lăng Nhiên
- Chương 60: Ngoại truyện 1.2: Phần của Liêm Chi
- Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng
- Chương 62: Ngoại truyện 1.4: Phần của Văn Mặc Ngọc
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Ngoại truyện 2: Một hòn đá ném hai con chim