Hưu Thư Khó Cầu - Chương 78
Chương trước- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ngoại truyện 1.1: Phần của An Lăng Nhiên
- Chương 60: Ngoại truyện 1.2: Phần của Liêm Chi
- Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng
- Chương 62: Ngoại truyện 1.4: Phần của Văn Mặc Ngọc
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Ngoại truyện 2: Một hòn đá ném hai con chim
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hưu Thư Khó Cầu
Chương 78
Có câu nói: ai yêu ai, ai không may.
Trong chuyện tình cảm, bên yêu nhiều hơn luôn nằm trong tình huống bất lợi, đó là một bất đẳng thức. Trả giá càng nhiều, yêu lại càng sâu, mà lại còn bị thương tổn nặng hơn. Nhưng dù có bị tổn thương nặng, vẫn càng yêu càng sâu, trả giá lại càng nhiều… Một cái vòng lẩn quẫn.
Cho nên nói, chữ “luyến” của “Luyến ái” là từ phần trên của “biến” và phần dưới của “thái” trong “Biến thái” tạo thành.
(*) Mọi người nhìn hé:
恋: đây là từ “luyến”. 变态: còn đây là từ “biến thái”
Chỉ cần dính phải chữ “Luyến” này, thì đều là kẻ điên.
Trước mắt tôi, có một kẻ điên như thế đang ngồi.
Vương Uyển Dung trước đó còn la hét khóc lóc đòi hương tiêu ngọc vẫn, bây giờ đang ngồi bên cạnh tôi mỉm cười hạnh phúc vỗ về cái bụng nhỏ mới chỉ hơi nhô lên, đến cả khóe miệng cũng ngập tràn nụ cười ngọt ngào chết người, tôi hơi toát mồ hôi.
Phụ nữ vừa kết hôn hạnh phúc đến mức toàn thân phát sáng này thật sự không phù hợp với không khí bên Tây viện của tôi chút nào.
Hai tháng trước, An Lăng Nhiên lấy một cái cớ, dọn tới phòng sách ở tiền viện ở; Túc Phượng cũng lấy lý do “Dạo này sức khỏe không tốt” cự tuyệt thỉnh an của tôi mỗi ngày; đến ngay cả mấy lão bà tử, nha hoàn của Tây viện cũng theo An Lăng Nhiên đi hơn phân nửa, chỉ còn lại mỗi Kỳ Nhi, Vương mụ mụ và một lão đầu bếp hầu hạ với giám thị tôi. Nô bộc trong viện ít đi, bảo vệ bên ngoài lại tăng thêm bảy tám người, bản công chúa có muốn tìm một lổ nhỏ lẻn ra ngoài chơi cũng không được, Vương mụ mụ cũng không còn dễ nói chuyện như lúc trước, mỗi ngày cố mở to mắt, chỉ hận không được một ngày hai mươi bốn giờ tôi không rời khỏi mắt bà ta.
Tôi hoàn toàn, bị giam lỏng.
Nguyên nhân rất đơn giản, tôi bán đứng “Văn Mặc Ngọc”, thông minh như điểu lão đầu, có ngốc mà bỏ cửa không sao, đã sớm hoài nghi tôi biết con trai bà ta là “Văn Mặc Ngọc”, ước chừng, cũng đang bắt đầu hoài nghi tôi là người do Huyền Nguyệt phái tới, chuyện của Lý Đình Chính lần này, An Lăng Nhiên bị tổn hao mất một “tay trái vai phải”, Mục vương phủ bắt đầu đề phòng tôi cũng là chuyện bình thường.
Nếu đã bị giam lỏng, tôi cũng lười diễn trò tiếp.
Vừa không đến nhà lớn cãi lộn, cũng không được ra khỏi viện, mỗi ngày nhìn chằm chằm hoa mẫu đơn mà ngây người ra, đọc sách, cũng là cách tốt để phí thời giờ.
Tôi nghĩ, lãnh cung trong hoàng cung chắc cũng tương tự thế.
Cho nên, mới nãy Kỳ Nhi báo, nói biểu tiểu thư sắp sang đây thăm, bản công chúa có hơi không tin vào tai mình.
Tôi biết hôm nay Vương Uyển Dung trở về thăm biểu tỷ điểu lão đầu, nhưng còn biết nhớ tới ân nhân cứu mạng mẫu tử nàng là tôi đây thật sự là đáng quý.
Tôi với Kỳ Nhi lụt tung hết căn phòng gần cả buổi trời, mới tìm được một ít trà bích loa xuân lãnh hồi tháng trước, do tiểu ngu ngốc uống còn dư lại trước khi đi. Thật là không có biện pháp, từ lúc bị giam lỏng, tôi cũng vô cớ bị thu hồi luôn quyền lợi cung phụng vốn có hàng tháng, càng không nói tới trà này.
_________________
Trong chuyện tình cảm, bên yêu nhiều hơn luôn nằm trong tình huống bất lợi, đó là một bất đẳng thức. Trả giá càng nhiều, yêu lại càng sâu, mà lại còn bị thương tổn nặng hơn. Nhưng dù có bị tổn thương nặng, vẫn càng yêu càng sâu, trả giá lại càng nhiều… Một cái vòng lẩn quẫn.
Cho nên nói, chữ “luyến” của “Luyến ái” là từ phần trên của “biến” và phần dưới của “thái” trong “Biến thái” tạo thành.
(*) Mọi người nhìn hé:
恋: đây là từ “luyến”. 变态: còn đây là từ “biến thái”
Chỉ cần dính phải chữ “Luyến” này, thì đều là kẻ điên.
Trước mắt tôi, có một kẻ điên như thế đang ngồi.
Vương Uyển Dung trước đó còn la hét khóc lóc đòi hương tiêu ngọc vẫn, bây giờ đang ngồi bên cạnh tôi mỉm cười hạnh phúc vỗ về cái bụng nhỏ mới chỉ hơi nhô lên, đến cả khóe miệng cũng ngập tràn nụ cười ngọt ngào chết người, tôi hơi toát mồ hôi.
Phụ nữ vừa kết hôn hạnh phúc đến mức toàn thân phát sáng này thật sự không phù hợp với không khí bên Tây viện của tôi chút nào.
Hai tháng trước, An Lăng Nhiên lấy một cái cớ, dọn tới phòng sách ở tiền viện ở; Túc Phượng cũng lấy lý do “Dạo này sức khỏe không tốt” cự tuyệt thỉnh an của tôi mỗi ngày; đến ngay cả mấy lão bà tử, nha hoàn của Tây viện cũng theo An Lăng Nhiên đi hơn phân nửa, chỉ còn lại mỗi Kỳ Nhi, Vương mụ mụ và một lão đầu bếp hầu hạ với giám thị tôi. Nô bộc trong viện ít đi, bảo vệ bên ngoài lại tăng thêm bảy tám người, bản công chúa có muốn tìm một lổ nhỏ lẻn ra ngoài chơi cũng không được, Vương mụ mụ cũng không còn dễ nói chuyện như lúc trước, mỗi ngày cố mở to mắt, chỉ hận không được một ngày hai mươi bốn giờ tôi không rời khỏi mắt bà ta.
Tôi hoàn toàn, bị giam lỏng.
Nguyên nhân rất đơn giản, tôi bán đứng “Văn Mặc Ngọc”, thông minh như điểu lão đầu, có ngốc mà bỏ cửa không sao, đã sớm hoài nghi tôi biết con trai bà ta là “Văn Mặc Ngọc”, ước chừng, cũng đang bắt đầu hoài nghi tôi là người do Huyền Nguyệt phái tới, chuyện của Lý Đình Chính lần này, An Lăng Nhiên bị tổn hao mất một “tay trái vai phải”, Mục vương phủ bắt đầu đề phòng tôi cũng là chuyện bình thường.
Nếu đã bị giam lỏng, tôi cũng lười diễn trò tiếp.
Vừa không đến nhà lớn cãi lộn, cũng không được ra khỏi viện, mỗi ngày nhìn chằm chằm hoa mẫu đơn mà ngây người ra, đọc sách, cũng là cách tốt để phí thời giờ.
Tôi nghĩ, lãnh cung trong hoàng cung chắc cũng tương tự thế.
Cho nên, mới nãy Kỳ Nhi báo, nói biểu tiểu thư sắp sang đây thăm, bản công chúa có hơi không tin vào tai mình.
Tôi biết hôm nay Vương Uyển Dung trở về thăm biểu tỷ điểu lão đầu, nhưng còn biết nhớ tới ân nhân cứu mạng mẫu tử nàng là tôi đây thật sự là đáng quý.
Tôi với Kỳ Nhi lụt tung hết căn phòng gần cả buổi trời, mới tìm được một ít trà bích loa xuân lãnh hồi tháng trước, do tiểu ngu ngốc uống còn dư lại trước khi đi. Thật là không có biện pháp, từ lúc bị giam lỏng, tôi cũng vô cớ bị thu hồi luôn quyền lợi cung phụng vốn có hàng tháng, càng không nói tới trà này.
_________________
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ngoại truyện 1.1: Phần của An Lăng Nhiên
- Chương 60: Ngoại truyện 1.2: Phần của Liêm Chi
- Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng
- Chương 62: Ngoại truyện 1.4: Phần của Văn Mặc Ngọc
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Ngoại truyện 2: Một hòn đá ném hai con chim
- bình luận