Hưu Thư Khó Cầu - Chương 72
Chương trước- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ngoại truyện 1.1: Phần của An Lăng Nhiên
- Chương 60: Ngoại truyện 1.2: Phần của Liêm Chi
- Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng
- Chương 62: Ngoại truyện 1.4: Phần của Văn Mặc Ngọc
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Ngoại truyện 2: Một hòn đá ném hai con chim
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hưu Thư Khó Cầu
Chương 72
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đảo mắt, đã tới thất tịch.
Thất tịch khất xảo, hay cho một chữ “xảo”. Cổ đại không thể so với hiện đại, đêm thất tịch này đối với con gái rất là quan trọng, nữ tử và thiếu phụ của mỗi nhà mỗi hộ vào ngày hôm đó đều ăn mặc lộng lẫy, đi dạo hội hoa, đoán câu đó đèn. Còn với những tiểu thư khuê các giống như Nguyệt Nhi vậy, lại cùng muốn cùng với nhóm danh môn thục viện tụ họp lại một chỗ, cắt giấy màu rồi xâu kim, so khéo léo lường phẩm hạnh. [Xảo ở đây có nghĩa là khéo léo, tại sao có lúc mình dùng con gái lúc lại dùng nữ tử, hai chữ này khác nhau: 女儿 và 女子]
[Thất tịch khất xảo hay còn gọi là khất xảo tiết là một lễ hội thể hiện tài năng ở Trung Quốc. Mọi chi tiết vui lòng search google]
Đại hội thi khéo léo năm nay, được tổ chức ở Mục vương phủ.
Nguyên nhân rất đơn giản – lễ thất tịch năm nay, là ngày An Lăng Nguyệt và Văn Mặc Ngọc chính thức đặt sính lễ và đại hôn.
Cả đám phu nhân tiểu thư tụ họp lại một phòng, cứ xì xào xì xào khiến cho đầu bản công chúa muốn nổ tung. Nói tới rồi lại nói lui, chẳng qua là bắt chuyện rồi lại tán dương so sánh quần áo, kiểu tóc mới mẻ thế nào độc đáo ra sao, rồi hôm nay vị công tử nào vinh dự thu hút nhất, tư thế hiên ngang nhất.
Bởi vậy mới có câu: Nhà không có nữ, im ắng thanh tĩnh; nhà mà có nữ, gà chó không yên. [Tạm dịch]
Văn Mặc Ngọc, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng chính mà các phu nhân tiểu thư thảo luận đêm nay, mà quý hóa nhất chính là, thất điện hạ Huyền Nguyệt kẻ hiếm thấy lộ diện, cũng giá lâm đến Mục vương phủ, lý do là: Ngọc nhi là bạn nhiều năm của ta, ngày hắn đính hôn, ta tất nhiên phải đến uống rượu mừng.
Hai người một văn một võ, một đen một trắng, một cương một nhu. Kết hợp lại, chậc chậc, quả thực chính là trời đất tạo nên, lang tài nữ…ách ~ dù sao cũng là làm ngứa mắt người khác, cản hào quang của thiên hạ đệ nhất mỹ nam – An Lăng Nhiên.
Tôi với An Lăng Nhiên thì ngược lại vô cùng nhàn rỗi, nhân cơ hội hắn có chuyện để nói, tránh ra sau viện.
Bản công chúa tuy là phụ nữ mới, nhưng vẫn thích ứng với hoàn cảnh mà làm bánh sủi cảo, dựa theo những gì Vương mụ mụ phân phó, lấy đồng tiền, táo đỏ với mấy thứ biểu tượng cho sự cát tượng bỏ vào trong nhân bánh sủi cảo. Dưới ánh trăng sáng, tôi chỉ sai người đặt một cái bàn thấp bên bờ hồ, dọn sủi cảo với hai ba dĩa thức nhắm và một bình rượu, rồi ngồi đối ẩm với An Lăng Nhiên, mấy nha hoàn và lão bà tử cũng bị An Lăng Nhiên đuổi hết ra ngoài, bảo là muốn nói chuyện riêng với tôi. Trong đầu tôi cũng rõ, An Lăng Nhiên đang nghiêm túc, muốn ngả bài với tôi.
Đang hết sức suy tính, tiểu ngu ngốc nhả từ bánh sủi cảo trong miệng ra một cái đồng tiền.
Tôi cười nói: “Đây là may mắn!”
Vốn chỉ là một câu nói chúc mừng bình thường, lại không biết tiểu ngu ngốc nghe lệch đi đâu, chỉ đưa ánh mắt ẩn chứa tình cảm nhìn tôi, rồi mới nói: “Chỉ cần là nàng làm, dù có ăn ra kim cũng ngon!”
Tôi đờ người, nhất thời không biết trả lời làm sao.
Khuôn mặt tiểu ngu ngốc vẫn hạnh phúc tựa như một đứa bé như cũ, nhưng ánh vào trong mắt tôi thì không tốt tí nào, đặc biệt là đôi mắt cong như vì sao sáng trên trời kia, khiến cho tôi rất xấu hổ.
Nếu ăn ra kim thật, ngươi không sợ bị đâm vào đầu lưỡi sao!
Tiểu ngu ngốc uống ừng ực thêm hai ly rượu, hai má dần đỏ ửng lên, tôi chưa kịp ngăn cản lại, hắn đã đứng dậy đối mặt với hồ nước, rồi lại ực thêm một chén.
Lúc đó trăng sáng bầu trời đầy sao, tôi cho rằng tiểu ngu ngốc sẽ ngâm hai câu thơ, ngờ đâu hắn lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Liêm Chi, nàng sớm biết ta giả ngu, đúng không?” [Chậc, thất tịch là 7/7 mà sao có trăng nhỉ?]Xuu: Chắc là trăng non
Đảo mắt, đã tới thất tịch.
Thất tịch khất xảo, hay cho một chữ “xảo”. Cổ đại không thể so với hiện đại, đêm thất tịch này đối với con gái rất là quan trọng, nữ tử và thiếu phụ của mỗi nhà mỗi hộ vào ngày hôm đó đều ăn mặc lộng lẫy, đi dạo hội hoa, đoán câu đó đèn. Còn với những tiểu thư khuê các giống như Nguyệt Nhi vậy, lại cùng muốn cùng với nhóm danh môn thục viện tụ họp lại một chỗ, cắt giấy màu rồi xâu kim, so khéo léo lường phẩm hạnh. [Xảo ở đây có nghĩa là khéo léo, tại sao có lúc mình dùng con gái lúc lại dùng nữ tử, hai chữ này khác nhau: 女儿 và 女子]
[Thất tịch khất xảo hay còn gọi là khất xảo tiết là một lễ hội thể hiện tài năng ở Trung Quốc. Mọi chi tiết vui lòng search google]
Đại hội thi khéo léo năm nay, được tổ chức ở Mục vương phủ.
Nguyên nhân rất đơn giản – lễ thất tịch năm nay, là ngày An Lăng Nguyệt và Văn Mặc Ngọc chính thức đặt sính lễ và đại hôn.
Cả đám phu nhân tiểu thư tụ họp lại một phòng, cứ xì xào xì xào khiến cho đầu bản công chúa muốn nổ tung. Nói tới rồi lại nói lui, chẳng qua là bắt chuyện rồi lại tán dương so sánh quần áo, kiểu tóc mới mẻ thế nào độc đáo ra sao, rồi hôm nay vị công tử nào vinh dự thu hút nhất, tư thế hiên ngang nhất.
Bởi vậy mới có câu: Nhà không có nữ, im ắng thanh tĩnh; nhà mà có nữ, gà chó không yên. [Tạm dịch]
Văn Mặc Ngọc, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng chính mà các phu nhân tiểu thư thảo luận đêm nay, mà quý hóa nhất chính là, thất điện hạ Huyền Nguyệt kẻ hiếm thấy lộ diện, cũng giá lâm đến Mục vương phủ, lý do là: Ngọc nhi là bạn nhiều năm của ta, ngày hắn đính hôn, ta tất nhiên phải đến uống rượu mừng.
Hai người một văn một võ, một đen một trắng, một cương một nhu. Kết hợp lại, chậc chậc, quả thực chính là trời đất tạo nên, lang tài nữ…ách ~ dù sao cũng là làm ngứa mắt người khác, cản hào quang của thiên hạ đệ nhất mỹ nam – An Lăng Nhiên.
Tôi với An Lăng Nhiên thì ngược lại vô cùng nhàn rỗi, nhân cơ hội hắn có chuyện để nói, tránh ra sau viện.
Bản công chúa tuy là phụ nữ mới, nhưng vẫn thích ứng với hoàn cảnh mà làm bánh sủi cảo, dựa theo những gì Vương mụ mụ phân phó, lấy đồng tiền, táo đỏ với mấy thứ biểu tượng cho sự cát tượng bỏ vào trong nhân bánh sủi cảo. Dưới ánh trăng sáng, tôi chỉ sai người đặt một cái bàn thấp bên bờ hồ, dọn sủi cảo với hai ba dĩa thức nhắm và một bình rượu, rồi ngồi đối ẩm với An Lăng Nhiên, mấy nha hoàn và lão bà tử cũng bị An Lăng Nhiên đuổi hết ra ngoài, bảo là muốn nói chuyện riêng với tôi. Trong đầu tôi cũng rõ, An Lăng Nhiên đang nghiêm túc, muốn ngả bài với tôi.
Đang hết sức suy tính, tiểu ngu ngốc nhả từ bánh sủi cảo trong miệng ra một cái đồng tiền.
Tôi cười nói: “Đây là may mắn!”
Vốn chỉ là một câu nói chúc mừng bình thường, lại không biết tiểu ngu ngốc nghe lệch đi đâu, chỉ đưa ánh mắt ẩn chứa tình cảm nhìn tôi, rồi mới nói: “Chỉ cần là nàng làm, dù có ăn ra kim cũng ngon!”
Tôi đờ người, nhất thời không biết trả lời làm sao.
Khuôn mặt tiểu ngu ngốc vẫn hạnh phúc tựa như một đứa bé như cũ, nhưng ánh vào trong mắt tôi thì không tốt tí nào, đặc biệt là đôi mắt cong như vì sao sáng trên trời kia, khiến cho tôi rất xấu hổ.
Nếu ăn ra kim thật, ngươi không sợ bị đâm vào đầu lưỡi sao!
Tiểu ngu ngốc uống ừng ực thêm hai ly rượu, hai má dần đỏ ửng lên, tôi chưa kịp ngăn cản lại, hắn đã đứng dậy đối mặt với hồ nước, rồi lại ực thêm một chén.
Lúc đó trăng sáng bầu trời đầy sao, tôi cho rằng tiểu ngu ngốc sẽ ngâm hai câu thơ, ngờ đâu hắn lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Liêm Chi, nàng sớm biết ta giả ngu, đúng không?” [Chậc, thất tịch là 7/7 mà sao có trăng nhỉ?]Xuu: Chắc là trăng non
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ngoại truyện 1.1: Phần của An Lăng Nhiên
- Chương 60: Ngoại truyện 1.2: Phần của Liêm Chi
- Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng
- Chương 62: Ngoại truyện 1.4: Phần của Văn Mặc Ngọc
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Ngoại truyện 2: Một hòn đá ném hai con chim
- bình luận