Hưu Thư Khó Cầu - Chương 129
Chương trước- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ngoại truyện 1.1: Phần của An Lăng Nhiên
- Chương 60: Ngoại truyện 1.2: Phần của Liêm Chi
- Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng
- Chương 62: Ngoại truyện 1.4: Phần của Văn Mặc Ngọc
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Ngoại truyện 2: Một hòn đá ném hai con chim
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hưu Thư Khó Cầu
Chương 129
Tôi dưới sự chúc phúc của thân hữu rốt cuộc cũng được như ý nguyện ngồi trên kiệu hoa của tiểu ngu ngốc, một tay mang theo của hồi môn – Vượng Trạch, một tay ôm con của chồng trước – Kỳ tiểu bánh ú nở mày nở mặt quay về Mục vương phủ. Mặc dù cả đường không có tiếng nhạc mở đường, nhưng cũng không chút hoài nghi, chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc mà kể chuyện cho tiểu bánh ú.
Cũng không biết có phải là do tâm trạng được thành thân của tôi quá vội, hay là kiệu phu đi quá chậm, đường từ nhà Trương Thế Nhân đến Mục vương phủ không tính là xa nhưng cũng đã đi lâu lắm rồi, tiểu bánh ú đã dựa vào người tôi ngủ, còn Vượng Trạch cũng nằm trong góc không lên tiếng. Tôi nhàm chán hết sức, đột nhiên nhớ tới lúc trước khi lên kiệu tiểu ngu ngốc có kỳ lạ mà nhét cho tôi một cái túi gấm, nói đợi tới đêm động phòng hoa chúc mới mở ra cùng nhau xem, thấy tò mò, tôi liền lấy ra xem thử.
Mở túi gấm ra, chỉ thấy trong đó có một lá thư, mặt trên viết rất rõ ràng:
Ngô thê Liêm Nhi:
Vì bảo vệ huyết mạch An Lăng gia, vì muốn mẫu tử an toàn, vi phu không thể không lừa nàng lên kiệu hoa, nửa ngày sau cùng hội hợp với mẫu thân và muội muội, ngày gặp lại có lẽ sẽ còn dài, chớ nhớ!
Tướng công An Lăng Nhiên
Tôi ngồi trong kiệu hoa không lên tiếng, trong một chốc mà ngay cả sức lực để hô to cứu mạng phản kháng cũng không có, này tính là gì? Thông minh bị thông minh hại, tôi vốn còn định dựa vào chuyện giả mang thai để ở lại, giờ đảo lại thất bại, không chỉ tôi bị tiểu ngu ngốc lừa lên kiệu hoa không biết đưa đi nơi nào, đến cả điểu lão đầu cùng Nguyệt Nhi cũng bởi vì “cháu ngoan” trong bụng tôi mà ngoan ngoãn tuân theo, nghe lời An Lăng Nhiên, đi lánh nạn. Tôi hiểu tâm tư của bọn họ, nếu thành công đương nhiên tất cả đều vui mừng, nếu có gì bất trắc, Túc Phượng làm một chủ mẫu, còn có thể chăm sóc tôi với đứa bé. Nói như vậy… nếu điểu lão đầu cùng với Nguyệt Nhi biết bụng tôi là giả, bị lừa rời khỏi Lạc Vân quốc, chẳng phải là tôi sẽ chết thảm lắm sao?
Đầu óc đang rối tung rối mù, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau cùng với âm thanh la hét: “Bảo vệ thiếu phu nhân!”
“Giết a!”
Nghe đánh nhau, Vương Trạch lập tức tỉnh lại, ánh sáng ảm đạm trong mắt bỗng lóe lục quang âm trầm, tiểu bánh ú cũng dần tỉnh, có lẽ là lúc đi theo phụ thân thằng nhóc đã từng trải qua tình huống này, chỉ dùng đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt tôi, dáng vẻ trông rất nhiều kinh nghiệm nói: “Mẫu thân đừng nhúc nhích, yên lặng chờ xem tình hình đã”.
Một lát sau, tiếng binh khí đánh nhau ở bên ngoài dần dần không còn, tôi ôm tiểu bánh ú trong lòng có chút run run, chẳng lẽ… là Lạc Diên đế? Trước kiệu, truyền đến tiếng chân giẫm lên cỏ khô rất khẽ, từng bước một, đến gần cỗ kiệu, tôi cùng tiểu bánh ú, Vượng Trạch đều bị vây trong tình trạng báo động cấp một, bộ lông của Vượng Trạch cũng sởn gai óc mà dựng đứng lên.
Nhoáng một cái, rèm kiệu bị xốc lên, Vượng Trạch ngửi thấy mùi người lạ bèn lao nhanh ra ngoài, người nọ lại chỉ nhẹ nhàng phản ứng, động tác vẻ như rất chậm, đùa bỡn mà phất phất tay, gáy của Vượng Trạch liền trúng chưởng, rơi tự do xuống đất mà giãy dụa.
“Tiểu lang!” Tiểu bánh ú lao ra ngoài, nửa quỳ rạp trên đất ôm lấy Vượng Trạch, cũng phát ra âm thanh như nhắc nhở dã thú bị xâm lược. Người nọ vén rèm giả như không nghe thấy, chỉ ngoái đầu lại nhìn tôi đang cúi đầu cười thầm. Tôi theo bản năng nhướng mắt nhìn ra ngoài cỗ kiểu xem xét, không còn ai? Chẳng lẽ chỉ mỗi mình hắn mà có thể đối phó với tất cả thân tín bảo hộ của tôi sao? Tiểu ngu ngốc coi trọng hai “mẫu tử” này như thế, thân tín hắn phái tới hẳn đều là cao thủ nhất đẳng, người này…
Bên tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tiểu bánh ú không biết lấy chỉ thủ từ đâu ra, hét lớn một tiếng đâm về phía người nọ, lần này, nam tử đến đầu cũng không quay lại, cổ tay áo chỉ hơi đảo qua, cuốn theo trận gió, tiểu bánh ú lập tức phun máu tươi, quỳ rạp xuống đất.
Tôi khiếp sợ đến cực điểm, thở gấp, đến quát to cũng không dám.
Nam tử vẫn giữ vẻ mặt vân đạm phong kinh như trước, đối với súc vật vô hại như tôi mà nhếch nhếch khóe miệng, cung kính nói: “Công chúa, mời xuống kiệu”.
EU: Cũng không biết có lỗi chính tả hay không nữa! Dừng lâu quá rồi, mọi người thông cảm nhé!
Cũng không biết có phải là do tâm trạng được thành thân của tôi quá vội, hay là kiệu phu đi quá chậm, đường từ nhà Trương Thế Nhân đến Mục vương phủ không tính là xa nhưng cũng đã đi lâu lắm rồi, tiểu bánh ú đã dựa vào người tôi ngủ, còn Vượng Trạch cũng nằm trong góc không lên tiếng. Tôi nhàm chán hết sức, đột nhiên nhớ tới lúc trước khi lên kiệu tiểu ngu ngốc có kỳ lạ mà nhét cho tôi một cái túi gấm, nói đợi tới đêm động phòng hoa chúc mới mở ra cùng nhau xem, thấy tò mò, tôi liền lấy ra xem thử.
Mở túi gấm ra, chỉ thấy trong đó có một lá thư, mặt trên viết rất rõ ràng:
Ngô thê Liêm Nhi:
Vì bảo vệ huyết mạch An Lăng gia, vì muốn mẫu tử an toàn, vi phu không thể không lừa nàng lên kiệu hoa, nửa ngày sau cùng hội hợp với mẫu thân và muội muội, ngày gặp lại có lẽ sẽ còn dài, chớ nhớ!
Tướng công An Lăng Nhiên
Tôi ngồi trong kiệu hoa không lên tiếng, trong một chốc mà ngay cả sức lực để hô to cứu mạng phản kháng cũng không có, này tính là gì? Thông minh bị thông minh hại, tôi vốn còn định dựa vào chuyện giả mang thai để ở lại, giờ đảo lại thất bại, không chỉ tôi bị tiểu ngu ngốc lừa lên kiệu hoa không biết đưa đi nơi nào, đến cả điểu lão đầu cùng Nguyệt Nhi cũng bởi vì “cháu ngoan” trong bụng tôi mà ngoan ngoãn tuân theo, nghe lời An Lăng Nhiên, đi lánh nạn. Tôi hiểu tâm tư của bọn họ, nếu thành công đương nhiên tất cả đều vui mừng, nếu có gì bất trắc, Túc Phượng làm một chủ mẫu, còn có thể chăm sóc tôi với đứa bé. Nói như vậy… nếu điểu lão đầu cùng với Nguyệt Nhi biết bụng tôi là giả, bị lừa rời khỏi Lạc Vân quốc, chẳng phải là tôi sẽ chết thảm lắm sao?
Đầu óc đang rối tung rối mù, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau cùng với âm thanh la hét: “Bảo vệ thiếu phu nhân!”
“Giết a!”
Nghe đánh nhau, Vương Trạch lập tức tỉnh lại, ánh sáng ảm đạm trong mắt bỗng lóe lục quang âm trầm, tiểu bánh ú cũng dần tỉnh, có lẽ là lúc đi theo phụ thân thằng nhóc đã từng trải qua tình huống này, chỉ dùng đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt tôi, dáng vẻ trông rất nhiều kinh nghiệm nói: “Mẫu thân đừng nhúc nhích, yên lặng chờ xem tình hình đã”.
Một lát sau, tiếng binh khí đánh nhau ở bên ngoài dần dần không còn, tôi ôm tiểu bánh ú trong lòng có chút run run, chẳng lẽ… là Lạc Diên đế? Trước kiệu, truyền đến tiếng chân giẫm lên cỏ khô rất khẽ, từng bước một, đến gần cỗ kiệu, tôi cùng tiểu bánh ú, Vượng Trạch đều bị vây trong tình trạng báo động cấp một, bộ lông của Vượng Trạch cũng sởn gai óc mà dựng đứng lên.
Nhoáng một cái, rèm kiệu bị xốc lên, Vượng Trạch ngửi thấy mùi người lạ bèn lao nhanh ra ngoài, người nọ lại chỉ nhẹ nhàng phản ứng, động tác vẻ như rất chậm, đùa bỡn mà phất phất tay, gáy của Vượng Trạch liền trúng chưởng, rơi tự do xuống đất mà giãy dụa.
“Tiểu lang!” Tiểu bánh ú lao ra ngoài, nửa quỳ rạp trên đất ôm lấy Vượng Trạch, cũng phát ra âm thanh như nhắc nhở dã thú bị xâm lược. Người nọ vén rèm giả như không nghe thấy, chỉ ngoái đầu lại nhìn tôi đang cúi đầu cười thầm. Tôi theo bản năng nhướng mắt nhìn ra ngoài cỗ kiểu xem xét, không còn ai? Chẳng lẽ chỉ mỗi mình hắn mà có thể đối phó với tất cả thân tín bảo hộ của tôi sao? Tiểu ngu ngốc coi trọng hai “mẫu tử” này như thế, thân tín hắn phái tới hẳn đều là cao thủ nhất đẳng, người này…
Bên tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tiểu bánh ú không biết lấy chỉ thủ từ đâu ra, hét lớn một tiếng đâm về phía người nọ, lần này, nam tử đến đầu cũng không quay lại, cổ tay áo chỉ hơi đảo qua, cuốn theo trận gió, tiểu bánh ú lập tức phun máu tươi, quỳ rạp xuống đất.
Tôi khiếp sợ đến cực điểm, thở gấp, đến quát to cũng không dám.
Nam tử vẫn giữ vẻ mặt vân đạm phong kinh như trước, đối với súc vật vô hại như tôi mà nhếch nhếch khóe miệng, cung kính nói: “Công chúa, mời xuống kiệu”.
EU: Cũng không biết có lỗi chính tả hay không nữa! Dừng lâu quá rồi, mọi người thông cảm nhé!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ngoại truyện 1.1: Phần của An Lăng Nhiên
- Chương 60: Ngoại truyện 1.2: Phần của Liêm Chi
- Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng
- Chương 62: Ngoại truyện 1.4: Phần của Văn Mặc Ngọc
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Ngoại truyện 2: Một hòn đá ném hai con chim
- bình luận