Hưu Thư Khó Cầu - Chương 73
Chương trước- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ngoại truyện 1.1: Phần của An Lăng Nhiên
- Chương 60: Ngoại truyện 1.2: Phần của Liêm Chi
- Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng
- Chương 62: Ngoại truyện 1.4: Phần của Văn Mặc Ngọc
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Ngoại truyện 2: Một hòn đá ném hai con chim
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hưu Thư Khó Cầu
Chương 73
Tay tôi có hơi run, đành phải quơ đại một cái chén cầm lên, rót nửa ly rượu nói: “Ừ.”
“Đã sớm biết ta và Văn Mặc Ngọc cùng với Huyền Nguyệt bí mật qua lại, đúng không?”
“Ừ.”
“Đã sớm biết ta thích nàng, đúng không?”
“Ừ.”
Ba cái “ừ” liên tiếp, tôi thiếu chút nữa tự mình bức điên mình, lời mở đầu thế này của An Lăng Nhiên quả thật là…rất rõ ràng.
An Lăng Nhiên thổn thức một hồi, quay trở lại chăm chú nhìn tôi.
“Mười hai tuổi năm ấy, ta theo mẫu thân ra ngoài, lại đột nhiên bị Hắc y nhân tập kích, trượt chân té xuống vách núi, may mắn được cao nhân cứu giúp, từ đó về sau…ta liền ngốc.”
Tôi trầm mặc, đối với sự thật thế này cũng không có chút gì bất ngờ.
An Lăng Tiêu nắm binh quyền, cho dù có là đồng liêu với Lạc Diên đế hay không, cũng đều có sự uy hiếp rất lớn. Có người muốn giết vợ con ông ta cũng là hết sức bình thường, An Lăng Nhiên làm người khôn giữ mình, giả ngây giả dại cũng có thể lý giải được.
Về phần Huyền Nguyệt…nếu Túc Phượng đã sớm biết con mình giả ngốc, như vậy An Lăng Tiêu chính là gian tế bên cạnh Thái tử do Huyền Nguyệt phái tới, nếu đúng không sai, thì chính là An Lăng Nhiên được ăn cả ngã về không, làm trái cha mẹ đầu nhập vào Huyền Nguyệt.
An Lăng Nhiên nhìn thẳng vào tôi, nói: “Rất nhiều việc ta đều vì thân bất do kỷ, hôm nay kể hết cho nàng, ngoại trừ bày tỏ tấm lòng ra, còn có một chuyện…”
Nói chưa xong, An Lăng Nhiên lại đột nhiên ngã xuống, tôi còn chưa động, hai tay đã chống đầu gối ngồi dậy.
“Còn có một chuyện…” Tiểu ngu ngốc chống xuống bàn, vẫn đang cố giãy dụa, ánh mắt nhìn tôi lại càng lúc càng mơ màng, dần dần, không mở lên nổi.
“Nàng…” Khoéo môi tiểu ngu ngốc run rẩy, nghiên ngã chỉa vào người tôi, rốt cuộc trước khi ngất xỉu cũng nói được một chữ là: “Dược”
Tiếng nói vừa dứt, rốt cuộc núi lở đất run, thịch – ngã xuống đất.
Không biết sao, tôi lại có chút đau lòng. Tựa như nhìn thấy thật tình của tiểu ngu ngốc, cứ thế mà bị tôi hung hăng đập phá, vỡ tung. Tôi vội phóng tới ngồi xổm xuống xem coi có làm bị thương gương mặt xinh đẹp của tiểu ngu ngốc hay không.
Đúng vậy, tôi hạ dược.
Hơn nữa còn hạ rất cẩn thận, trên đồng tiền có dược, trong rượu cũng có dược, hai thứ này tách ra không có chút tổn hại nào, một khi đã trộn lẫn, thì chính là bộ dạng của tiểu ngu ngốc lúc này.
Tôi thương tiếc sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của tiểu ngu ngốc, trong lòng thấp thoáng nhói đau. Không biết sáng sớm mai tỉnh lại, là cục diện gì đây.
“Công chúa.” Kỳ nhi trốn ở chỗ khuất, nhìn thấy rõ rồi đi tới trước mặt tôi và tiểu ngu ngốc.
“Công chúa” Kỳ nhi nói, “Thất điện hạ và Mặc Ngọc công tử đều đã chuẩn bị xong, Mặc Ngọc công tử nói, bây giờ ngài hối hận cũng còn kịp.”
Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy mây mù trùng điệp.
Tôi nói: “Không đâu, nếu đã quyết định, ta tuyệt đối sẽ không thay đổi.”
Đôi mắt của Kỳ nhi lấp lánh trong đêm tối, “Người đoán được rồi chứ? Sáng mai thiếu gia vừa tỉnh…”
Tôi xua tay ngăn cản câu nói của Kỳ nhi, tâm tư rối bời.
Tên một khi đã bắn ra, không có lý gì sẽ quay đầu lại.
Đêm nay tôi phụ tấm lòng của tiểu ngu ngốc, e là nước đổ khó hốt.
Bỏ lỡ đêm nay, nếu muốn khiến cho An Lăng Nhiên thật tâm thừa nhận hắn chính là “Văn Mặc Ngọc” dắt tay tôi xem hoa đêm đó, e rằng cũng khó, nhưng mà…
Tôi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: “Y theo kế hoạch mà tiến hành đi.”
Đây mới chỉ là bắt đầu, tôi phải làm, không có lựa chọn nào khác.
“Đã sớm biết ta và Văn Mặc Ngọc cùng với Huyền Nguyệt bí mật qua lại, đúng không?”
“Ừ.”
“Đã sớm biết ta thích nàng, đúng không?”
“Ừ.”
Ba cái “ừ” liên tiếp, tôi thiếu chút nữa tự mình bức điên mình, lời mở đầu thế này của An Lăng Nhiên quả thật là…rất rõ ràng.
An Lăng Nhiên thổn thức một hồi, quay trở lại chăm chú nhìn tôi.
“Mười hai tuổi năm ấy, ta theo mẫu thân ra ngoài, lại đột nhiên bị Hắc y nhân tập kích, trượt chân té xuống vách núi, may mắn được cao nhân cứu giúp, từ đó về sau…ta liền ngốc.”
Tôi trầm mặc, đối với sự thật thế này cũng không có chút gì bất ngờ.
An Lăng Tiêu nắm binh quyền, cho dù có là đồng liêu với Lạc Diên đế hay không, cũng đều có sự uy hiếp rất lớn. Có người muốn giết vợ con ông ta cũng là hết sức bình thường, An Lăng Nhiên làm người khôn giữ mình, giả ngây giả dại cũng có thể lý giải được.
Về phần Huyền Nguyệt…nếu Túc Phượng đã sớm biết con mình giả ngốc, như vậy An Lăng Tiêu chính là gian tế bên cạnh Thái tử do Huyền Nguyệt phái tới, nếu đúng không sai, thì chính là An Lăng Nhiên được ăn cả ngã về không, làm trái cha mẹ đầu nhập vào Huyền Nguyệt.
An Lăng Nhiên nhìn thẳng vào tôi, nói: “Rất nhiều việc ta đều vì thân bất do kỷ, hôm nay kể hết cho nàng, ngoại trừ bày tỏ tấm lòng ra, còn có một chuyện…”
Nói chưa xong, An Lăng Nhiên lại đột nhiên ngã xuống, tôi còn chưa động, hai tay đã chống đầu gối ngồi dậy.
“Còn có một chuyện…” Tiểu ngu ngốc chống xuống bàn, vẫn đang cố giãy dụa, ánh mắt nhìn tôi lại càng lúc càng mơ màng, dần dần, không mở lên nổi.
“Nàng…” Khoéo môi tiểu ngu ngốc run rẩy, nghiên ngã chỉa vào người tôi, rốt cuộc trước khi ngất xỉu cũng nói được một chữ là: “Dược”
Tiếng nói vừa dứt, rốt cuộc núi lở đất run, thịch – ngã xuống đất.
Không biết sao, tôi lại có chút đau lòng. Tựa như nhìn thấy thật tình của tiểu ngu ngốc, cứ thế mà bị tôi hung hăng đập phá, vỡ tung. Tôi vội phóng tới ngồi xổm xuống xem coi có làm bị thương gương mặt xinh đẹp của tiểu ngu ngốc hay không.
Đúng vậy, tôi hạ dược.
Hơn nữa còn hạ rất cẩn thận, trên đồng tiền có dược, trong rượu cũng có dược, hai thứ này tách ra không có chút tổn hại nào, một khi đã trộn lẫn, thì chính là bộ dạng của tiểu ngu ngốc lúc này.
Tôi thương tiếc sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của tiểu ngu ngốc, trong lòng thấp thoáng nhói đau. Không biết sáng sớm mai tỉnh lại, là cục diện gì đây.
“Công chúa.” Kỳ nhi trốn ở chỗ khuất, nhìn thấy rõ rồi đi tới trước mặt tôi và tiểu ngu ngốc.
“Công chúa” Kỳ nhi nói, “Thất điện hạ và Mặc Ngọc công tử đều đã chuẩn bị xong, Mặc Ngọc công tử nói, bây giờ ngài hối hận cũng còn kịp.”
Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy mây mù trùng điệp.
Tôi nói: “Không đâu, nếu đã quyết định, ta tuyệt đối sẽ không thay đổi.”
Đôi mắt của Kỳ nhi lấp lánh trong đêm tối, “Người đoán được rồi chứ? Sáng mai thiếu gia vừa tỉnh…”
Tôi xua tay ngăn cản câu nói của Kỳ nhi, tâm tư rối bời.
Tên một khi đã bắn ra, không có lý gì sẽ quay đầu lại.
Đêm nay tôi phụ tấm lòng của tiểu ngu ngốc, e là nước đổ khó hốt.
Bỏ lỡ đêm nay, nếu muốn khiến cho An Lăng Nhiên thật tâm thừa nhận hắn chính là “Văn Mặc Ngọc” dắt tay tôi xem hoa đêm đó, e rằng cũng khó, nhưng mà…
Tôi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: “Y theo kế hoạch mà tiến hành đi.”
Đây mới chỉ là bắt đầu, tôi phải làm, không có lựa chọn nào khác.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ngoại truyện 1.1: Phần của An Lăng Nhiên
- Chương 60: Ngoại truyện 1.2: Phần của Liêm Chi
- Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng
- Chương 62: Ngoại truyện 1.4: Phần của Văn Mặc Ngọc
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Ngoại truyện 2: Một hòn đá ném hai con chim
- bình luận