Kẻ Tình Nghi Số Một - Chương 40
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Kẻ Tình Nghi Số Một
Chương 40
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Màn đêm đen bao phủ toàn bộ thành thị, thư viện đại học Cầm Xuyên đóng cửa lúc mười giờ.
Lâm Lạc Đào vẫn luôn tập trung ôn bài, thẳng đến khi quản lý thư viện lại đuổi người, cô nàng mới hồi phục tinh thần lại cầm đồ rời đi.
Thư viện ở khu dạy phía đông, trên đường không có ai, đèn khu dạy học cơ bản đã tắt.
Nghĩ đến những chuyện không hay xảy ra trong trường thời gian gần đây, Lâm Lạc Đào có chút lo lắng, không khỏi tăng tốc độ.
Khu dạy phía đông có một đoạn đường không có đèn, là con đường Lâm Lạc Đào nhất định phải đi qua để về ký túc xá.
Phía sau lưng có tiếng vang yếu ớt, cô nàng tưởng là học sinh cùng trở về nên cũng không quá để ý.
Nhưng không qua một lúc, tiếng bước chân càng ngày càng gần, còn vô cùng dồn dập, Lâm Lạc Đào ôm một chồng sách trong tay, chậm chạp quay người sang chỗ khác.
“A…”
Cô nàng hét lên một tiếng, dưới chân không biết bị vướng thứ gì, trực tiếp té thẳng xuống đất.
Mà trước mặt cô nàng, người đàn ông mặc đồ đen ẩn nấp trong bóng đêm đang từ từ đi về phía cô nàng.
–
Bầu không khí, thật thích hợp gãi đúng chỗ ngứa!
Nhưng, đột nhiên tiếng chuông di động vang lên gián đoạn hết thảy kiều diễm.
“Kệ nó đi, anh mau nói.” Thời Dã không muốn để ý, cầm di động muốn bấm tắt.
Nhưng thấy là cuộc gọi từ Đường Kiến Lọc, vẫn do dự.
Diêm Thập Nhị đã buông cậu ra, ý bảo cậu tiếp máy.
“Nhãi Lộc, làm sao vậy?”
Bên kia Đường Kiến Lộc thở dồn dập, rất khẩn trưởng, nói chuyện cũng rất nhanh: “Dã ca, cậu có thể liên hệ với cảnh sát Diêm không? Tớ vừa cứu được một bạn học nữ, có người muốn giết cổ.”
“Cái gì?” Thời Dã sợ hãi kêu một tiếng, lập tức hỏi cô: “Cậu đang ở đâu, bây giờ có an toàn không?”
“Hiện đã an toàn, chúng tớ về ký túc xá, chỉ là…”
“Hiểu rồi, tớ lập tức tới, chờ đó.”
Dứt lời, Thời Dã lại nói thêm một câu: “Tớ sẽ liên hệ với cảnh sát Diêm, đừng lo, đừng đi đâu trước khi bọn tớ tới.”
Cúp điện thoại, Thời Dã nhìn Diêm Thập Nhị.
Diêm Thập Nhị đã mơ hồ nghe được nội dung đối thoại, thần sắc nghiêm túc lên: “Đi thôi!”
Thấy sắc mặt Thời Dã không tốt, lại bổ sung một câu: “Cậu đừng lo, sẽ không có việc gì.”
Đường Kiến Lộc trực tiếp tìm Thời Dã lại lén muốn tìm Diêm Thập Nhị, chính vì không muốn vấn đề lớn hơn, kích động giới truyền thông, chọc giận đối phương.
Rốt cuộc…
Bây giờ trên mạng ồn ào khắp, nhưng người nọ còn dám trắng trợn đến thế, đồng nghĩa gã căn bản không sợ bị bắt, thậm chí còn có loại ý tứ đem nó trở thành lạc thú.
“Hy vọng chuyện này có thể mau chóng giải quyết, không cần có thêm người bị hại.”
Giọng nói Thời Dã khàn khàn, cảm xúc cũng không tốt lắm.
Diêm Thập Nhị biết gần đây cậu bị chuyện này ảnh hưởng tương đối nặng, không biết nên nói an ủi cậu thế nào, chỉ nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ tận lực.”
Thời Dã ghé mắt nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Vất vả rồi.”
Diêm Thập Nhị nghiêm túc lái xe, không có trả lời, nhưng ánh sáng chợt lóe sâu trong đáy mắt anh chứng minh tâm trạng của anh có biến hóa nhờ Thời Dã.
Vả chăng, là biến hóa cực tốt.
Trong xe yên tĩnh vài giây, Thời Dã đột nhiên mở miệng: “Vừa rồi anh muốn nói gì với tôi, còn muốn nói không?”
Ánh mắt Diêm Thập Nhị mát lạnh, ghé mắt nhìn cậu, một cái, cong cong môi: “Lần sau đi, luôn có cơ hội.”
Hiện tại…
Không thể coi đây là thời cơ thỏa đáng nhất, anh không muốn biểu đạt tâm ý của mình dưới loại tình huống như này.
“Được.”
Thời Dã cũng không đào sâu, trong lòng cũng nhảy số.
Hai mươi phút sau, xe đột nhiên đổi hướng, Thời Dã hỏi: “Làm sao vậy?”
Diêm Thập Nhị cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta bị theo dõi.”
======
Editor: Solitude
======
Màn đêm đen bao phủ toàn bộ thành thị, thư viện đại học Cầm Xuyên đóng cửa lúc mười giờ.
Lâm Lạc Đào vẫn luôn tập trung ôn bài, thẳng đến khi quản lý thư viện lại đuổi người, cô nàng mới hồi phục tinh thần lại cầm đồ rời đi.
Thư viện ở khu dạy phía đông, trên đường không có ai, đèn khu dạy học cơ bản đã tắt.
Nghĩ đến những chuyện không hay xảy ra trong trường thời gian gần đây, Lâm Lạc Đào có chút lo lắng, không khỏi tăng tốc độ.
Khu dạy phía đông có một đoạn đường không có đèn, là con đường Lâm Lạc Đào nhất định phải đi qua để về ký túc xá.
Phía sau lưng có tiếng vang yếu ớt, cô nàng tưởng là học sinh cùng trở về nên cũng không quá để ý.
Nhưng không qua một lúc, tiếng bước chân càng ngày càng gần, còn vô cùng dồn dập, Lâm Lạc Đào ôm một chồng sách trong tay, chậm chạp quay người sang chỗ khác.
“A…”
Cô nàng hét lên một tiếng, dưới chân không biết bị vướng thứ gì, trực tiếp té thẳng xuống đất.
Mà trước mặt cô nàng, người đàn ông mặc đồ đen ẩn nấp trong bóng đêm đang từ từ đi về phía cô nàng.
–
Bầu không khí, thật thích hợp gãi đúng chỗ ngứa!
Nhưng, đột nhiên tiếng chuông di động vang lên gián đoạn hết thảy kiều diễm.
“Kệ nó đi, anh mau nói.” Thời Dã không muốn để ý, cầm di động muốn bấm tắt.
Nhưng thấy là cuộc gọi từ Đường Kiến Lọc, vẫn do dự.
Diêm Thập Nhị đã buông cậu ra, ý bảo cậu tiếp máy.
“Nhãi Lộc, làm sao vậy?”
Bên kia Đường Kiến Lộc thở dồn dập, rất khẩn trưởng, nói chuyện cũng rất nhanh: “Dã ca, cậu có thể liên hệ với cảnh sát Diêm không? Tớ vừa cứu được một bạn học nữ, có người muốn giết cổ.”
“Cái gì?” Thời Dã sợ hãi kêu một tiếng, lập tức hỏi cô: “Cậu đang ở đâu, bây giờ có an toàn không?”
“Hiện đã an toàn, chúng tớ về ký túc xá, chỉ là…”
“Hiểu rồi, tớ lập tức tới, chờ đó.”
Dứt lời, Thời Dã lại nói thêm một câu: “Tớ sẽ liên hệ với cảnh sát Diêm, đừng lo, đừng đi đâu trước khi bọn tớ tới.”
Cúp điện thoại, Thời Dã nhìn Diêm Thập Nhị.
Diêm Thập Nhị đã mơ hồ nghe được nội dung đối thoại, thần sắc nghiêm túc lên: “Đi thôi!”
Thấy sắc mặt Thời Dã không tốt, lại bổ sung một câu: “Cậu đừng lo, sẽ không có việc gì.”
Đường Kiến Lộc trực tiếp tìm Thời Dã lại lén muốn tìm Diêm Thập Nhị, chính vì không muốn vấn đề lớn hơn, kích động giới truyền thông, chọc giận đối phương.
Rốt cuộc…
Bây giờ trên mạng ồn ào khắp, nhưng người nọ còn dám trắng trợn đến thế, đồng nghĩa gã căn bản không sợ bị bắt, thậm chí còn có loại ý tứ đem nó trở thành lạc thú.
“Hy vọng chuyện này có thể mau chóng giải quyết, không cần có thêm người bị hại.”
Giọng nói Thời Dã khàn khàn, cảm xúc cũng không tốt lắm.
Diêm Thập Nhị biết gần đây cậu bị chuyện này ảnh hưởng tương đối nặng, không biết nên nói an ủi cậu thế nào, chỉ nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ tận lực.”
Thời Dã ghé mắt nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Vất vả rồi.”
Diêm Thập Nhị nghiêm túc lái xe, không có trả lời, nhưng ánh sáng chợt lóe sâu trong đáy mắt anh chứng minh tâm trạng của anh có biến hóa nhờ Thời Dã.
Vả chăng, là biến hóa cực tốt.
Trong xe yên tĩnh vài giây, Thời Dã đột nhiên mở miệng: “Vừa rồi anh muốn nói gì với tôi, còn muốn nói không?”
Ánh mắt Diêm Thập Nhị mát lạnh, ghé mắt nhìn cậu, một cái, cong cong môi: “Lần sau đi, luôn có cơ hội.”
Hiện tại…
Không thể coi đây là thời cơ thỏa đáng nhất, anh không muốn biểu đạt tâm ý của mình dưới loại tình huống như này.
“Được.”
Thời Dã cũng không đào sâu, trong lòng cũng nhảy số.
Hai mươi phút sau, xe đột nhiên đổi hướng, Thời Dã hỏi: “Làm sao vậy?”
Diêm Thập Nhị cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta bị theo dõi.”
======
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- bình luận